[Zhihu] Người quái dị bệnh kiều
————
Tác giả:林安眠
Dịch giả: Chang Chang
“ Anh ấy sẽ hôn chị ở đây chứ? Loại chuyện này anh ấy sẽ làm thoải mãn tất cả những đòi hỏi của chị sao?”
01.
Mưa rơi tí tách xuống đất, tôi đã quên mang theo ô, chạy một mạch từ phòng thí nghiệm về nhà.
Mặc dù quãng đường rất ngắn nhưng tôi vẫn bị ướt sũng.
Thoáng nhìn thấy tôi sắp về đến nhà rồi, có một tiếng nức nở lọt vào tai tôi, tôi bất giác dừng bước chân lại.
Tôi lần theo âm thanh đi tìm phát hiện ra là một con chó hoang bẩn thỉu, lông trên người ướt sũng, nước từ trên thân nhỏ giọt liên tục xuống đất.
“ Về nhà cùng với chị được không?”
Con chó lại rên rỉ một tiếng, nếu nó đồng ý tôi muốn ôm nó vào trong lòng mình.
Vừa mới mở cửa nhà ra, có một chiếc khăn được đặt lên trên đầu tôi.
“ Chị quên mang ô theo sao?”
97 nói với giọng điệu bất lực nhưng cậu ta vẫn giúp tôi lau tóc đến khi gần khô.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của 97.
97 không có kí ức, không có nhà để về, ngay cả tên cũng là do tôi đặt cho.
Tuy không hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi nhưng cậu ta vẫn nhất quyết gọi tôi là chị, có lẽ là bởi vì trên đời này cậu ta chỉ biết có mình tôi nên rất ỷ lại vào tôi.
“Sao chị lại nhặt về thêm một con chó con nữa vậy, có em ở đây rồi còn chưa đủ sao?”
Giọng nói của 97 lộ rõ vẻ mất mát.
Tôi nhẹ nhàng gãi gãi mũi của 97: “Làm sao có thể nói là ‘lại’ được, 97 không phải là cún con mà.”
Cậu ta cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào trong lòng: “Chị chỉ có thể làm chủ nhân của mình em mà thôi.”
Nghe đến hai chữ “chủ nhân” này, trong lòng tôi nảy sinh một cảm giác khác thường, tôi từ từ đẩy cậu ta ra: “Tôi không phải chủ nhân của cậu.”
“Là chị,” 97 nghiêm túc nhìn tôi: “Chính chị là người đã đưa em về nhà khi em bất tỉnh vào ngày 7 tháng 9. Vậy nên chị chính là chủ nhân của em và em sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì chị.”
Cậu ta dụi dụi vào mặt tôi, bởi vì cậu ta không hề có kí ức nên trong lời nói luôn mang theo giọng điệu của trẻ con:
“Em cũng có thể làm chú chó to bự của chị, chỉ cần chị đừng đuổi em đi là được.”
Tôi nghe ra nỗi bất an trong lời nói của em ấy: “ Tại sao cậu lại cho rằng tôi muốn đuổi cậu đi?”
Cậu ta ôm tôi càng chặt hơn: "Em không nhớ gì cả, cũng không biết làm gì, phải dựa vào chị chăm sóc em, cho nên em lo lắng chị sẽ chán ghét em."
Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng em sẽ cố gắng học cách làm việc, em sẽ cố gắng hết sức để quản lý gia đình này, chăm sóc cho chị thật tốt, tuyệt đối không trở thành gánh nặng của chị!”
Tôi nghe xong đã rất ềm lòng, sau đó xoa đầu cậu ta: “Đồ ngốc, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
97 ôm tôi, ở bên tai tôi ngáp một cái.
“Cậu buồn ngủ rồi sao?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Cậu ta gật đầu.
“ Lần sau tôi tăng ca, cậu không cần phải chờ tôi, ngủ sớm một chút.” Tôi nói.
Cậu ta cười khẽ: “ Chỉ là trước khi đi ngủ em muốn nhìn thấy chị.”
Bình luận facebook