Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
CHƯƠNG 83: ĐỪNG TÌM LÝ DO NỮA
CHƯƠNG 83: ĐỪNG TÌM LÝ DO NỮA
“Khanh Nhi!” Trên mặt mẹ Đường hiện lên một chút oán giận, dường như còn muốn nói gì đó, Đường Khanh Nhi lại trực tiếp xoay người, nhanh chóng đi về phía đầu cầu thang.
Vừa bước lên hai bậc thang, nước mắt của cô liền tuôn ra, cô không ngờ, sau khi nhà họ Đường gặp chuyện không may, bạn tốt bạn cũ vây quanh bên người nhà họ Đường lúc trước đều lật mặt, tất cả mọi người đều xảy ra thay đổi với bọn họ, ngay cả mẹ cũng thay đổi nhiều như vậy!
Bây giờ ba ở trong tù tình hình thế nào cô vẫn không biết, mẹ cô còn bảo cô đi tìm một chỗ dựa vững chắc. . .
Cô không cần! Cho dù ba đã làm gì, ông cũng là người thân nhất có chung dòng máu với cô, cô không thể mặc kệ ông không quan tâm, cô cũng không cần chỗ dựa gì đó, cô chỉ muốn sử dụng năng lực của mình làm cho nhà họ Đường trở nên tốt hơn, không cần gì hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh thức dậy, cũng không ăn bữa sáng, để lại cho mẹ Đường sáu triệu trên bàn cơm, trực tiếp ra khỏi nhà.
Đến công ty, bận rộn cả một buổi sáng, đầu tiên là cùng đi họp, sau đó là tổng kết báo cáo, Đường Nhật Khanh hoàn toàn không rảnh rỗi, gần đến giữa trưa, cô mới chợt nhớ ra ngày hôm qua cô đã đặt chỗ ăn cơm cho Bùi Danh Chính và Tổng Giám đốc của tài chính Kim Phú, còn cần gọi điện thoại qua xác nhận một lần nữa.
Cô gọi điện thoại qua, sau khi xác nhận nguyên liệu nấu ăn và chỗ ăn cơm trong nhà hàng nhiều lần, bảo đảm không có sai sót, sau đó cầm ipad đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính nhắc nhở hành trình sau đó của anh.
“Tổng Giám đốc Bùi, giữa trưa hôm nay ăn cơm với Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tài, lái xe xuất phát từ công ty đến nhà hàng món Nhật mất nửa tiếng, đợi lát nữa là có thể xuất phát rồi.
Bùi Danh Chính đang lật xem tài liệu, đầu cũng không nâng lên, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Đường Nhật Khanh do dự trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi, còn chuyện gì cần dặn dò không ạ?”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô, dừng lại nửa giây: “Giữa trưa hôm nay cùng đi tiếp khách hàng với tôi.”
Sau khi trở về từ Nam Hải, Bùi Danh Chính ra ngoài tiếp khách đều đi cùng thư ký khác, cô chưa từng đi ra ngoài cùng, Đường Nhật Khanh thầm có chút vui vẻ, vội vàng mở miệng trả lời: “Được.”
Đợi sau khi Bùi Chính Thành xử lý công việc trên tay xong, bọn họ trực tiếp xuất phát đi về phía nhà hàng món Nhật.
Thời gian hẹn với trợ lý của đối phương là mười một giờ rưỡi, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh vừa đến nhà hàng báo tên đặt trước xong, đã có một nhân viên phục vụ mặc kimono đi tới dẫn bọn họ đến trước phòng bao.
Đường Nhật Khanh vừa đi vừa nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, bây giờ có cần tôi gọi điện thoại hỏi thử trở lý của Tổng Giám đốc Ngô xem bọn họ đến đâu rồi không?”
Bùi Danh Chính đang muốn nói chuyện, nhân viên phục vụ bên cạnh chợt mở miệng nói: “Phòng bao số tám đã có khách đến, đã đến bảy tám phút rồi ạ.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì không nói gì nữa, xem ra, Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tài đến trước rồi.
Bọn họ đi theo nhân viên phục vụ, rẽ một cái ở chỗ ngoặt của hành lang, đi chưa được mấy bước, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa phòng bao cách đó không xa.
Bùi Danh Chính cũng nhìn thấy, anh bước nhanh về phía trước, mở miệng chào hỏi với anh ta: “Tổng Giám đốc Ngô, đến cửa rồi sao còn không đi vào?”
Lúc này Đường Nhật Khanh mới biết hai người chính là Tổng Giám đốc Ngô và trợ lý của ông ta, nhưng mà sắc mặt của Tổng Giám đốc Ngô không tốt lắm, dường như không quá vui vẻ.
Tổng Giám đốc Ngô nghe vậy, vẻ mặt nặng nề tiến về phía trước một bước, nhìn Bùi Danh Chính, không chút khách sáo mở miệng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, cậu và tôi cũng là bạn cũ từng hợp tác mấy lần, nếu Bùi thị các cậu có gì không vừa lòng với Phú Tài bọn tôi sao không nói thẳng trước mặt? Vì sao phải sử dụng cách này làm khó tôi?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, vội mở miệng hỏi: “Vì sao Tổng Giám đốc Ngô lại nói như vậy? Có phải có hiểu lầm gì không?”
Đường Nhật Khanh ở một bên cũng không hiểu ra sao, thấy tình hình không đúng, cũng không dám nói chen vào.
“Hiểu lầm? Tổng Giám đốc Bùi, tôi không có thời gian vòng vo với cậu, với thái độ này của các cậu, tôi thấy, lần hợp tác này vẫn là thôi đi!” Tổng Giám đốc Ngô vung bàn tay to lên, cất bước muốn rời đi.
“Tổng Giám đốc Ngô. . .” Bùi Danh đi theo cùng, đang muốn hỏi lại lần nữa, trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô lại ngăn ở trước mặt anh.
“Tổng Giám đốc Bùi, thật ngại quá, ngài và Tổng Giám đốc Ngô của chúng tôi cũng từng gặp riêng mấy lần rồi, biết rõ eo và chân của Tổng Giám đốc Ngô chúng tôi không tiện, không thể ngồi xếp bằng, còn cố ý đặt loại tatami này, không phải cố ý khiến Tổng Giám đốc Ngô chúng tôi khó xử sao?”
Cậu ta nói xong thì trực tiếp xoay người đuổi theo bước chân của Tổng Giám đốc Ngô, cất bước rời đi.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nhìn Tổng Giám đốc Ngô và trợ lý của ông ta biến mất ở chỗ rẽ, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này Đường Nhật Khanh mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, thấp thỏm lo âu.
Nhà hàng này là cô đặt, cô hoàn toàn không biết chân của Tổng Giám đốc Ngô không tiện. . .
Không đợi cô sắp xếp câu chữ xong, Bùi Danh Chính đã nhìn về phía cô: “Nhà hàng này là cô đặt?”
Cô cắn chặt răng, chống lại ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, gật gật đầu.
Cô siết chặt nắm tay, cố lấy can đẩm ngẩng đầu nhìn về phía anh, mở miệng giải thích: “Tôi không biết Tổng Giám đốc Ngô đi đứng không tiện. . . Thư ký Hồ chỉ nói tôi đặt chỗ ăn cơm, không nói cái gì khác cả. . .”
Con ngươi của Bùi Danh Chính tối đen, rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc, anh hơi cúi người, giọng nói lạnh lùng: “Đường Nhật Khanh, nước đổ khó hốt, nếu chuyện đã xảy ra thì đừng tìm lý do cho mình.”
Giọng nói của anh nặng nề mạnh mẽ, từng chữ đều gõ vào trong lòng Đường Nhật Khanh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính đã cất bước đi ra ngoài, tự nhiên sinh ra cảm giác uất ức.
Vài phút sau, cô sắp xếp lại cảm xúc, đi ra từ trong nhà hàng, phát hiện Bùi Danh Chính đã rời khỏi rồi.
Cảm giác mất mát nảy lên trong lòng, cô vẫn chưa ăn cơm, trực tiếp trở về công ty, trùng hợp gặp Hồ Nguyệt Như vừa ăn cơm xong trở về ở cửa thang máy.
Hồ Nguyệt Như thấy cô, giống như cố ý cười mở miệng hỏi: “Không phải cô ra ngoài tiếp khách với Tổng Giám đốc Bùi sao? Sao lại về nhanh thế?”
Đường Nhật Khanh nhìn nụ cười trên mặt cô ta, âm thầm siết chặt tay, cô đè nén lửa giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Thư ký Hồ, Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tàn không hề thích món sống, đúng không?”
“Lần trước tôi đi gặp Tổng Giám đốc Ngô với Tổng Giám đốc Bùi, ông ta gọi bò bít tết, muốn một phần chính, tự ông ta nói ông ta thích ăn một vài món sống, cho nên tôi mới nói với cô, sao vậy?”
Thích độ sống chín của bò bít tết và ông ta thích hay không thích ăn món sống là hai chuyện khác nhau, Hồ Nguyệt Như nói với cô Tổng Giám đốc Ngô thích món sống, cái đầu tiên người bình thường nghĩ đến chính là món Nhật, mà bây giờ nhà hàng món nhất đặc sắc đều trang trí theo phong cách Nhật, đa số đều phải ngồi xếp bằng.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lại hỏi: “Vậy Tổng Giám đốc Ngô đi đứng không tiện, cô có biết không?”
Hồ Nguyệt Như gật gật đầu, không hề kiêng dè thừa nhận: “Biết chứ.”
Cô ta tạm dừng hai giây, lại cố ý mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Sao vậy? Cô không biết sao? Tôi còn cho rằng cô biết chứ!”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, nắm chặt lấy góc áo, một lúc lâu vẫn không phun ra được một chữ.
Thời gian cô đến Bùi thị vẫn chưa được bao lâu, cũng không quen thuộc toàn bộ tin tức của công ty hợp tác qua lại với Bùi thị, mà Hồ Nguyệt Như chỉ nói với cô một phần tin tức, chỉ sai cho cô.
Nhưng cố tình cô lại không tìm ra được khuyết điểm của Hồ Nguyệt Như, không hiểu biết toàn diện tin tức của đối phương trước cũng là sai lầm của cô, cô không trách ai được.
Hồ Nguyệt Như nhìn dáng vẻ này của Đường Nhật Khanh, vô cùng đắc ý: “Thư ký Đường, chẳng lẽ cô mắc phải sai lầm gì sao?”
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, hít sâu một ngụm khí lạnh, cố gắng làm dịu lại sắc mặt nói với Hồ Nguyệt Như: “Thư ký Hồ, nếu cô có ý kiến gì với tôi thì có thể nói thẳng với tôi, nhưng sau này xin cô đừng sử dụng cách này đối phó với tôi.”
Hồ Nguyệt Như nghe vậy, thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Đối phó với cô? Đường Nhật Khanh, cô cho rằng cô là ai?”
CHƯƠNG 83: ĐỪNG TÌM LÝ DO NỮA
“Khanh Nhi!” Trên mặt mẹ Đường hiện lên một chút oán giận, dường như còn muốn nói gì đó, Đường Khanh Nhi lại trực tiếp xoay người, nhanh chóng đi về phía đầu cầu thang.
Vừa bước lên hai bậc thang, nước mắt của cô liền tuôn ra, cô không ngờ, sau khi nhà họ Đường gặp chuyện không may, bạn tốt bạn cũ vây quanh bên người nhà họ Đường lúc trước đều lật mặt, tất cả mọi người đều xảy ra thay đổi với bọn họ, ngay cả mẹ cũng thay đổi nhiều như vậy!
Bây giờ ba ở trong tù tình hình thế nào cô vẫn không biết, mẹ cô còn bảo cô đi tìm một chỗ dựa vững chắc. . .
Cô không cần! Cho dù ba đã làm gì, ông cũng là người thân nhất có chung dòng máu với cô, cô không thể mặc kệ ông không quan tâm, cô cũng không cần chỗ dựa gì đó, cô chỉ muốn sử dụng năng lực của mình làm cho nhà họ Đường trở nên tốt hơn, không cần gì hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh thức dậy, cũng không ăn bữa sáng, để lại cho mẹ Đường sáu triệu trên bàn cơm, trực tiếp ra khỏi nhà.
Đến công ty, bận rộn cả một buổi sáng, đầu tiên là cùng đi họp, sau đó là tổng kết báo cáo, Đường Nhật Khanh hoàn toàn không rảnh rỗi, gần đến giữa trưa, cô mới chợt nhớ ra ngày hôm qua cô đã đặt chỗ ăn cơm cho Bùi Danh Chính và Tổng Giám đốc của tài chính Kim Phú, còn cần gọi điện thoại qua xác nhận một lần nữa.
Cô gọi điện thoại qua, sau khi xác nhận nguyên liệu nấu ăn và chỗ ăn cơm trong nhà hàng nhiều lần, bảo đảm không có sai sót, sau đó cầm ipad đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính nhắc nhở hành trình sau đó của anh.
“Tổng Giám đốc Bùi, giữa trưa hôm nay ăn cơm với Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tài, lái xe xuất phát từ công ty đến nhà hàng món Nhật mất nửa tiếng, đợi lát nữa là có thể xuất phát rồi.
Bùi Danh Chính đang lật xem tài liệu, đầu cũng không nâng lên, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Đường Nhật Khanh do dự trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi, còn chuyện gì cần dặn dò không ạ?”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô, dừng lại nửa giây: “Giữa trưa hôm nay cùng đi tiếp khách hàng với tôi.”
Sau khi trở về từ Nam Hải, Bùi Danh Chính ra ngoài tiếp khách đều đi cùng thư ký khác, cô chưa từng đi ra ngoài cùng, Đường Nhật Khanh thầm có chút vui vẻ, vội vàng mở miệng trả lời: “Được.”
Đợi sau khi Bùi Chính Thành xử lý công việc trên tay xong, bọn họ trực tiếp xuất phát đi về phía nhà hàng món Nhật.
Thời gian hẹn với trợ lý của đối phương là mười một giờ rưỡi, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh vừa đến nhà hàng báo tên đặt trước xong, đã có một nhân viên phục vụ mặc kimono đi tới dẫn bọn họ đến trước phòng bao.
Đường Nhật Khanh vừa đi vừa nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, bây giờ có cần tôi gọi điện thoại hỏi thử trở lý của Tổng Giám đốc Ngô xem bọn họ đến đâu rồi không?”
Bùi Danh Chính đang muốn nói chuyện, nhân viên phục vụ bên cạnh chợt mở miệng nói: “Phòng bao số tám đã có khách đến, đã đến bảy tám phút rồi ạ.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì không nói gì nữa, xem ra, Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tài đến trước rồi.
Bọn họ đi theo nhân viên phục vụ, rẽ một cái ở chỗ ngoặt của hành lang, đi chưa được mấy bước, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa phòng bao cách đó không xa.
Bùi Danh Chính cũng nhìn thấy, anh bước nhanh về phía trước, mở miệng chào hỏi với anh ta: “Tổng Giám đốc Ngô, đến cửa rồi sao còn không đi vào?”
Lúc này Đường Nhật Khanh mới biết hai người chính là Tổng Giám đốc Ngô và trợ lý của ông ta, nhưng mà sắc mặt của Tổng Giám đốc Ngô không tốt lắm, dường như không quá vui vẻ.
Tổng Giám đốc Ngô nghe vậy, vẻ mặt nặng nề tiến về phía trước một bước, nhìn Bùi Danh Chính, không chút khách sáo mở miệng nói: “Tổng Giám đốc Bùi, cậu và tôi cũng là bạn cũ từng hợp tác mấy lần, nếu Bùi thị các cậu có gì không vừa lòng với Phú Tài bọn tôi sao không nói thẳng trước mặt? Vì sao phải sử dụng cách này làm khó tôi?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, vội mở miệng hỏi: “Vì sao Tổng Giám đốc Ngô lại nói như vậy? Có phải có hiểu lầm gì không?”
Đường Nhật Khanh ở một bên cũng không hiểu ra sao, thấy tình hình không đúng, cũng không dám nói chen vào.
“Hiểu lầm? Tổng Giám đốc Bùi, tôi không có thời gian vòng vo với cậu, với thái độ này của các cậu, tôi thấy, lần hợp tác này vẫn là thôi đi!” Tổng Giám đốc Ngô vung bàn tay to lên, cất bước muốn rời đi.
“Tổng Giám đốc Ngô. . .” Bùi Danh đi theo cùng, đang muốn hỏi lại lần nữa, trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô lại ngăn ở trước mặt anh.
“Tổng Giám đốc Bùi, thật ngại quá, ngài và Tổng Giám đốc Ngô của chúng tôi cũng từng gặp riêng mấy lần rồi, biết rõ eo và chân của Tổng Giám đốc Ngô chúng tôi không tiện, không thể ngồi xếp bằng, còn cố ý đặt loại tatami này, không phải cố ý khiến Tổng Giám đốc Ngô chúng tôi khó xử sao?”
Cậu ta nói xong thì trực tiếp xoay người đuổi theo bước chân của Tổng Giám đốc Ngô, cất bước rời đi.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nhìn Tổng Giám đốc Ngô và trợ lý của ông ta biến mất ở chỗ rẽ, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này Đường Nhật Khanh mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, thấp thỏm lo âu.
Nhà hàng này là cô đặt, cô hoàn toàn không biết chân của Tổng Giám đốc Ngô không tiện. . .
Không đợi cô sắp xếp câu chữ xong, Bùi Danh Chính đã nhìn về phía cô: “Nhà hàng này là cô đặt?”
Cô cắn chặt răng, chống lại ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, gật gật đầu.
Cô siết chặt nắm tay, cố lấy can đẩm ngẩng đầu nhìn về phía anh, mở miệng giải thích: “Tôi không biết Tổng Giám đốc Ngô đi đứng không tiện. . . Thư ký Hồ chỉ nói tôi đặt chỗ ăn cơm, không nói cái gì khác cả. . .”
Con ngươi của Bùi Danh Chính tối đen, rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc, anh hơi cúi người, giọng nói lạnh lùng: “Đường Nhật Khanh, nước đổ khó hốt, nếu chuyện đã xảy ra thì đừng tìm lý do cho mình.”
Giọng nói của anh nặng nề mạnh mẽ, từng chữ đều gõ vào trong lòng Đường Nhật Khanh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính đã cất bước đi ra ngoài, tự nhiên sinh ra cảm giác uất ức.
Vài phút sau, cô sắp xếp lại cảm xúc, đi ra từ trong nhà hàng, phát hiện Bùi Danh Chính đã rời khỏi rồi.
Cảm giác mất mát nảy lên trong lòng, cô vẫn chưa ăn cơm, trực tiếp trở về công ty, trùng hợp gặp Hồ Nguyệt Như vừa ăn cơm xong trở về ở cửa thang máy.
Hồ Nguyệt Như thấy cô, giống như cố ý cười mở miệng hỏi: “Không phải cô ra ngoài tiếp khách với Tổng Giám đốc Bùi sao? Sao lại về nhanh thế?”
Đường Nhật Khanh nhìn nụ cười trên mặt cô ta, âm thầm siết chặt tay, cô đè nén lửa giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Thư ký Hồ, Tổng Giám đốc Ngô của tài chính Phú Tàn không hề thích món sống, đúng không?”
“Lần trước tôi đi gặp Tổng Giám đốc Ngô với Tổng Giám đốc Bùi, ông ta gọi bò bít tết, muốn một phần chính, tự ông ta nói ông ta thích ăn một vài món sống, cho nên tôi mới nói với cô, sao vậy?”
Thích độ sống chín của bò bít tết và ông ta thích hay không thích ăn món sống là hai chuyện khác nhau, Hồ Nguyệt Như nói với cô Tổng Giám đốc Ngô thích món sống, cái đầu tiên người bình thường nghĩ đến chính là món Nhật, mà bây giờ nhà hàng món nhất đặc sắc đều trang trí theo phong cách Nhật, đa số đều phải ngồi xếp bằng.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lại hỏi: “Vậy Tổng Giám đốc Ngô đi đứng không tiện, cô có biết không?”
Hồ Nguyệt Như gật gật đầu, không hề kiêng dè thừa nhận: “Biết chứ.”
Cô ta tạm dừng hai giây, lại cố ý mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Sao vậy? Cô không biết sao? Tôi còn cho rằng cô biết chứ!”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, nắm chặt lấy góc áo, một lúc lâu vẫn không phun ra được một chữ.
Thời gian cô đến Bùi thị vẫn chưa được bao lâu, cũng không quen thuộc toàn bộ tin tức của công ty hợp tác qua lại với Bùi thị, mà Hồ Nguyệt Như chỉ nói với cô một phần tin tức, chỉ sai cho cô.
Nhưng cố tình cô lại không tìm ra được khuyết điểm của Hồ Nguyệt Như, không hiểu biết toàn diện tin tức của đối phương trước cũng là sai lầm của cô, cô không trách ai được.
Hồ Nguyệt Như nhìn dáng vẻ này của Đường Nhật Khanh, vô cùng đắc ý: “Thư ký Đường, chẳng lẽ cô mắc phải sai lầm gì sao?”
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, hít sâu một ngụm khí lạnh, cố gắng làm dịu lại sắc mặt nói với Hồ Nguyệt Như: “Thư ký Hồ, nếu cô có ý kiến gì với tôi thì có thể nói thẳng với tôi, nhưng sau này xin cô đừng sử dụng cách này đối phó với tôi.”
Hồ Nguyệt Như nghe vậy, thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Đối phó với cô? Đường Nhật Khanh, cô cho rằng cô là ai?”
Bình luận facebook