Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
CHƯƠNG 67: LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ THẾ NÀO?
CHƯƠNG 67: LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ THẾ NÀO?
Bùi Danh Chính nhìn nhìn một lúc, sau nửa giây, lãnh đạm nói: "Không có gì, hôm nay chúng ta cần phải đến Cục quản lý Bất động sản để hoàn tất các thủ tục."
"Được." Đường Nhật Khanh giả bộ như không nghe thấy cái gì, điềm nhiên như không đứng dậy hướng về phòng tắm.
Cô đi vào phòng tắm, hít sâu một hơi, sau khi đóng cửa, vẫn là không đợi đến khi anh gọi.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng anh sẽ nói cho cô biết chuyện với Lục Thi Linh, không nghĩ tới....
Đường Nhật Khanh âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, tâm tình có chút loạn, cô mở vòi hoa sen nhanh chóng tắm rửa, dùng khăn mặt bọc lấy tóc. Bùi Danh Chính đang ngồi một mình ở ghế sofa uống cà phê, thấy cô ra, anh chậm rãi để tách cà phê xuống, nhìn lướt qua mặt bàn, nó khẽ: "Tôi bảo nhân viên mang lên thêm một tấm thẻ phòng."
Đường Nhật Khanh nương theo ánh mắt hắn nhìn thấy thẻ phòng trên bàn, lật tức bước đến cầm lấy: "Cảm ơn."
Cô khách khí nói, không có ngước mắt nhìn nên căn bản không nhìn thấy lúc anh nghe cô nói thì ánh mắt có chút chần chừ.
"Vậy tôi về phòng trước thay quần áo." Đường Nhật Khanh lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt lướt qua Bùi Danh Chính, nhanh chóng đi về phía cửa.
Nhìn cô rời phòng, ánh mắt anh trầm xuống, là do thật hay do anh tưởng tượng. Anh chỉ cảm thấy Đường Nhật Khanh sáng nay với Đường Nhật Khanh ngày hôm qua không giống nhau, rõ ràng là bọn họ đã nói hết rồi, hiện tại là vì chuyện gì?
Đường Nhật Khanh về đến phòng, cảm giác lạc lõng khó hiểu. Cô sạc điện thoại rồi tìm quần áo trong tủ để mặc, đột nhiên trong đầu lại hiện ra cuộc trò chuyện vừa nãy của Bùi Danh Chính.
"Hẹn hò với tôi một buổi."
"Được, tôi đồng ý."
"..."
Cô trước đó chưa từng nghe gì về tin tức trăng hoa của anh, nhưng chưa thấy cũng không có nghĩa là không có, chỉ cần có thủ đoạn, có quyền thế thì loại tin gì mà không áp xuống cho được. Năng lực ngoại giao của Bùi Danh Chính cô không có nghi ngờ gì.
Huống hồ, về cuộc sống riêng tư, lúc cô ở cạnh anh, sự hiểu biết của anh về sở thích của phụ nữ, tiêu chuẩn của phụ nữ hay là kỹ năng trên giường... đều có thể nói là rất thuần thục...
Cho nên cô đối với Bùi Danh Chính mà nói cũng chỉ là dự phòng tạm thời, vì vậy đương nhiên anh sẽ không từ chối Lục Thi Linh.
Đường Nhật Khanh nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút ngột ngạt.
Loại cảm giác kì quái này, cô trước nay chưa từng cảm thấy, kể cả lúc ở cạnh Bùi Danh Chính, thấy anh cùng cô gái khác cười cười nói nói, cô cũng chẳng để ý. Vậy bây giờ, rốt cuộc là cô bị làm sao?
Đường Nhật Khanh ném quần áo vừa chọn lên giường, đưa tay vỗ vỗ mặt, muốn thanh tỉnh một chút.
Cô không nên nghĩ nhiều như vậy... Bùi Danh Chính có bao nhiêu phụ nữ cũng không có liên quan gì tới cô. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình, sáng làm thư kí, tối làm tình nhân của anh là đủ rồi.
Đường Nhật Khanh lấy lại bình tĩnh, tiện tay đem áo sơ mi trên người cởi ra, mặc lên người bộ quần áo vừa mới chọn.
Nửa giờ sau, cô chuẩn bị xong, vẫn còn mười phút, cô không đợi ở cửa mà trực tiếp đi xuống lầu.
Túi xách của cô còn ở trong xe, cô phải đi xuống lấy rồi mới quay lại trả thẻ phòng cho khách sạn.
Đường Nhật Khanh gửi tin nhắn cho Bùi Danh Chính rồi đi vào thang máy đến cửa chính. Trịnh Hoàng đã đỗ xe ở cửa, cô đi đến mở cửa sau xe để lấy túi xách. Cửa xe của chiếc xe bên cạnh đột nhiên mở ra.
Đường Nhật Khanh lơ đãng ngước mắt, thấy Lục Thi Linh mặc một chiếc váy màu đen cổ vuông kiểu Pháp bước ra.
Không giống với cách ăn mặc mạnh mẽ lần trước gặp mặt, hôm nay cô ta xõa mái tóc đã uốn nhẹ, chiếc váy ôm làm tôn lên từng đường cong trên cơ thể, làn da mặc dù hơi tối nhưng càng làm tăng vẻ đẹp có phần hoang dã.
Đường Nhật Khanh thở sâu, tiến đến cười với cô ta: "Xin chào Cô Lục."
Lục Thi Linh bước tới phía cô, mặc dù dưới chân mang đôi giày cao bảy tám centimet, thế nhưng mỗi bước đi đều rất chắc chắn. Cô khẽ nâng cằm, thập phần tự tin.
Cô ta dừng lại cách Đường Nhật Khanh nửa mét, mở miệng hỏi: "Bùi Danh Chính còn chưa xuống à?"
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói: "Không có, hẳn là sắp xuống tới rồi, Cô Lục xin hãy kiên nhẫn chờ một chút."
Cô cho rằng Lục Thi Linh đã hỏi xong, nhưng cô ta lại không có ý định rời đi. Đôi mắt cô ta lướt trên người cô, đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Cô ta không nhanh không chậm cười hỏi: "Thư kí Đường, cô cảm thấy tổng giám đốc Bùi là người như thế nào vậy?"
Đường Nhật Khanh chớp mắt một cái, trầm mặc đáp: "Trong công việc thì nghiêm túc, hiệu suất làm việc cao, năng lực dẫn dắt tốt. Nói chung là một lãnh đạo giỏi."
Lục Thi Linh nghe cô nói, ý cười trong mắt lại càng tăng lên: "Cái tôi hỏi không phải là chuyện đó, tôi nói là, anh ấy là một người đàn ông..."
Cô ta cố ý đem lời nói kéo dài, nhân lúc đó quan sát biểu cảm của Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh thở dài một hơi, cô đương nhiên hiểu rõ mục đích của Lục Thi Linh khi hỏi như vậy: "Là đàn ông, từ bề ngoài tới năng lực, tài sản cùng các phương diện khác, tổng giám đốc Bùi là một người đàn ông có phẩm chất tốt hiếm có."
Lục Thi Linh cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, ngữ khí đột nhiên nghiêm chỉnh vài phần: "Không ngờ thư kí Đường lại hiểu rõ tổng giám đốc Bùi như vậy, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Quả nhiên, Lục Thi Linh rào trước đón sau như vậy rốt cuộc thì cũng nói ra mục đích thực sự của mình.
Đường Nhật Khanh cười cười, tiếp tục nghênh đón ánh mắt của Lục Thi Linh: "Cô Lục thật biết nói đùa, cô còn không rõ mối quan hệ của tôi với Tổng giám đốc Bùi ư? Đương nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.
Lục Nghê Lăng nghe vậy, trầm mặc một chút, lại nâng cằm lên nói tiếp: "Cũng đúng, những người như Bùi Danh Chính đương nhiên biết dạng phụ nữ nào mới phù hợp với anh ấy."
"Ít nhất thì anh ấy muốn tìm một người có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh ấy. Tôi thực sự cảm thấy có hứng thú đối với tổng giám đốc Bùi của các cô. Anh ấy cao ngạo, không chịu bị kiềm chế, coi trời bằng vung, có vài phần tương tự với tính cách của tôi. Thư kí Đường, cô cảm thấy sao?"
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới Lục Thi Linh sẽ biểu hiện lòng yêu thích của cô ta đối với Bùi Danh Chính, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, Lục Thi Linh nói những lời này chẳng qua là muốn thị uy với cô.
Đường Nhật Khanh làm ra vẻ tươi cười: "Cô Lục cảm thấy như nào thì chính là như vậy."
Lục Thi Linh nghe thế, con mắt híp híp, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng: "Tích cách phù hợp, thân phận cũng phù hợp đúng không?"
Đường Nhật Khanh gật gật, cô lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay thấy Bùi Danh Chính từ cửa chính khách sạn đi tới.
Anh một thân âu phục, từ vạt áo đến ống quần đều được ủi phẳng phiu, còn có thân hình mét tám cùng đường nét khuôn mặt rõ ràng, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Đường Nhật Khanh hít sâu, thức thời dời đi ánh mắt, nhìn thấy Lục Thi Linh hướng Bùi Danh Chính bước tới, nhẹ mỉm cười, giống như là đang làm nũng oán trách: "Bùi Danh Chính, em đợi anh tận một tiếng rồi."
Bùi Danh Chính không đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: "Không phải nói để cô đi trước sao?"
Ở trước mặt anh, Lục Thi Linh hoàn toàn biến thành một cô gái nhỏ, cười đến động lòng người: "Em muốn đi cùng với anh mà."
Đường Nhật Khanh ánh mắt run run, hai người họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi.
CHƯƠNG 67: LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ THẾ NÀO?
Bùi Danh Chính nhìn nhìn một lúc, sau nửa giây, lãnh đạm nói: "Không có gì, hôm nay chúng ta cần phải đến Cục quản lý Bất động sản để hoàn tất các thủ tục."
"Được." Đường Nhật Khanh giả bộ như không nghe thấy cái gì, điềm nhiên như không đứng dậy hướng về phòng tắm.
Cô đi vào phòng tắm, hít sâu một hơi, sau khi đóng cửa, vẫn là không đợi đến khi anh gọi.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng anh sẽ nói cho cô biết chuyện với Lục Thi Linh, không nghĩ tới....
Đường Nhật Khanh âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, tâm tình có chút loạn, cô mở vòi hoa sen nhanh chóng tắm rửa, dùng khăn mặt bọc lấy tóc. Bùi Danh Chính đang ngồi một mình ở ghế sofa uống cà phê, thấy cô ra, anh chậm rãi để tách cà phê xuống, nhìn lướt qua mặt bàn, nó khẽ: "Tôi bảo nhân viên mang lên thêm một tấm thẻ phòng."
Đường Nhật Khanh nương theo ánh mắt hắn nhìn thấy thẻ phòng trên bàn, lật tức bước đến cầm lấy: "Cảm ơn."
Cô khách khí nói, không có ngước mắt nhìn nên căn bản không nhìn thấy lúc anh nghe cô nói thì ánh mắt có chút chần chừ.
"Vậy tôi về phòng trước thay quần áo." Đường Nhật Khanh lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt lướt qua Bùi Danh Chính, nhanh chóng đi về phía cửa.
Nhìn cô rời phòng, ánh mắt anh trầm xuống, là do thật hay do anh tưởng tượng. Anh chỉ cảm thấy Đường Nhật Khanh sáng nay với Đường Nhật Khanh ngày hôm qua không giống nhau, rõ ràng là bọn họ đã nói hết rồi, hiện tại là vì chuyện gì?
Đường Nhật Khanh về đến phòng, cảm giác lạc lõng khó hiểu. Cô sạc điện thoại rồi tìm quần áo trong tủ để mặc, đột nhiên trong đầu lại hiện ra cuộc trò chuyện vừa nãy của Bùi Danh Chính.
"Hẹn hò với tôi một buổi."
"Được, tôi đồng ý."
"..."
Cô trước đó chưa từng nghe gì về tin tức trăng hoa của anh, nhưng chưa thấy cũng không có nghĩa là không có, chỉ cần có thủ đoạn, có quyền thế thì loại tin gì mà không áp xuống cho được. Năng lực ngoại giao của Bùi Danh Chính cô không có nghi ngờ gì.
Huống hồ, về cuộc sống riêng tư, lúc cô ở cạnh anh, sự hiểu biết của anh về sở thích của phụ nữ, tiêu chuẩn của phụ nữ hay là kỹ năng trên giường... đều có thể nói là rất thuần thục...
Cho nên cô đối với Bùi Danh Chính mà nói cũng chỉ là dự phòng tạm thời, vì vậy đương nhiên anh sẽ không từ chối Lục Thi Linh.
Đường Nhật Khanh nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút ngột ngạt.
Loại cảm giác kì quái này, cô trước nay chưa từng cảm thấy, kể cả lúc ở cạnh Bùi Danh Chính, thấy anh cùng cô gái khác cười cười nói nói, cô cũng chẳng để ý. Vậy bây giờ, rốt cuộc là cô bị làm sao?
Đường Nhật Khanh ném quần áo vừa chọn lên giường, đưa tay vỗ vỗ mặt, muốn thanh tỉnh một chút.
Cô không nên nghĩ nhiều như vậy... Bùi Danh Chính có bao nhiêu phụ nữ cũng không có liên quan gì tới cô. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình, sáng làm thư kí, tối làm tình nhân của anh là đủ rồi.
Đường Nhật Khanh lấy lại bình tĩnh, tiện tay đem áo sơ mi trên người cởi ra, mặc lên người bộ quần áo vừa mới chọn.
Nửa giờ sau, cô chuẩn bị xong, vẫn còn mười phút, cô không đợi ở cửa mà trực tiếp đi xuống lầu.
Túi xách của cô còn ở trong xe, cô phải đi xuống lấy rồi mới quay lại trả thẻ phòng cho khách sạn.
Đường Nhật Khanh gửi tin nhắn cho Bùi Danh Chính rồi đi vào thang máy đến cửa chính. Trịnh Hoàng đã đỗ xe ở cửa, cô đi đến mở cửa sau xe để lấy túi xách. Cửa xe của chiếc xe bên cạnh đột nhiên mở ra.
Đường Nhật Khanh lơ đãng ngước mắt, thấy Lục Thi Linh mặc một chiếc váy màu đen cổ vuông kiểu Pháp bước ra.
Không giống với cách ăn mặc mạnh mẽ lần trước gặp mặt, hôm nay cô ta xõa mái tóc đã uốn nhẹ, chiếc váy ôm làm tôn lên từng đường cong trên cơ thể, làn da mặc dù hơi tối nhưng càng làm tăng vẻ đẹp có phần hoang dã.
Đường Nhật Khanh thở sâu, tiến đến cười với cô ta: "Xin chào Cô Lục."
Lục Thi Linh bước tới phía cô, mặc dù dưới chân mang đôi giày cao bảy tám centimet, thế nhưng mỗi bước đi đều rất chắc chắn. Cô khẽ nâng cằm, thập phần tự tin.
Cô ta dừng lại cách Đường Nhật Khanh nửa mét, mở miệng hỏi: "Bùi Danh Chính còn chưa xuống à?"
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói: "Không có, hẳn là sắp xuống tới rồi, Cô Lục xin hãy kiên nhẫn chờ một chút."
Cô cho rằng Lục Thi Linh đã hỏi xong, nhưng cô ta lại không có ý định rời đi. Đôi mắt cô ta lướt trên người cô, đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Cô ta không nhanh không chậm cười hỏi: "Thư kí Đường, cô cảm thấy tổng giám đốc Bùi là người như thế nào vậy?"
Đường Nhật Khanh chớp mắt một cái, trầm mặc đáp: "Trong công việc thì nghiêm túc, hiệu suất làm việc cao, năng lực dẫn dắt tốt. Nói chung là một lãnh đạo giỏi."
Lục Thi Linh nghe cô nói, ý cười trong mắt lại càng tăng lên: "Cái tôi hỏi không phải là chuyện đó, tôi nói là, anh ấy là một người đàn ông..."
Cô ta cố ý đem lời nói kéo dài, nhân lúc đó quan sát biểu cảm của Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh thở dài một hơi, cô đương nhiên hiểu rõ mục đích của Lục Thi Linh khi hỏi như vậy: "Là đàn ông, từ bề ngoài tới năng lực, tài sản cùng các phương diện khác, tổng giám đốc Bùi là một người đàn ông có phẩm chất tốt hiếm có."
Lục Thi Linh cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, ngữ khí đột nhiên nghiêm chỉnh vài phần: "Không ngờ thư kí Đường lại hiểu rõ tổng giám đốc Bùi như vậy, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Quả nhiên, Lục Thi Linh rào trước đón sau như vậy rốt cuộc thì cũng nói ra mục đích thực sự của mình.
Đường Nhật Khanh cười cười, tiếp tục nghênh đón ánh mắt của Lục Thi Linh: "Cô Lục thật biết nói đùa, cô còn không rõ mối quan hệ của tôi với Tổng giám đốc Bùi ư? Đương nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.
Lục Nghê Lăng nghe vậy, trầm mặc một chút, lại nâng cằm lên nói tiếp: "Cũng đúng, những người như Bùi Danh Chính đương nhiên biết dạng phụ nữ nào mới phù hợp với anh ấy."
"Ít nhất thì anh ấy muốn tìm một người có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh ấy. Tôi thực sự cảm thấy có hứng thú đối với tổng giám đốc Bùi của các cô. Anh ấy cao ngạo, không chịu bị kiềm chế, coi trời bằng vung, có vài phần tương tự với tính cách của tôi. Thư kí Đường, cô cảm thấy sao?"
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới Lục Thi Linh sẽ biểu hiện lòng yêu thích của cô ta đối với Bùi Danh Chính, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, Lục Thi Linh nói những lời này chẳng qua là muốn thị uy với cô.
Đường Nhật Khanh làm ra vẻ tươi cười: "Cô Lục cảm thấy như nào thì chính là như vậy."
Lục Thi Linh nghe thế, con mắt híp híp, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng: "Tích cách phù hợp, thân phận cũng phù hợp đúng không?"
Đường Nhật Khanh gật gật, cô lơ đãng ngẩng đầu, vừa hay thấy Bùi Danh Chính từ cửa chính khách sạn đi tới.
Anh một thân âu phục, từ vạt áo đến ống quần đều được ủi phẳng phiu, còn có thân hình mét tám cùng đường nét khuôn mặt rõ ràng, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Đường Nhật Khanh hít sâu, thức thời dời đi ánh mắt, nhìn thấy Lục Thi Linh hướng Bùi Danh Chính bước tới, nhẹ mỉm cười, giống như là đang làm nũng oán trách: "Bùi Danh Chính, em đợi anh tận một tiếng rồi."
Bùi Danh Chính không đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: "Không phải nói để cô đi trước sao?"
Ở trước mặt anh, Lục Thi Linh hoàn toàn biến thành một cô gái nhỏ, cười đến động lòng người: "Em muốn đi cùng với anh mà."
Đường Nhật Khanh ánh mắt run run, hai người họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi.