Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
CHƯƠNG 53: CHỨNG CỨ GHI ÂM
CHƯƠNG 53: CHỨNG CỨ GHI ÂM
Cơ thể Đường Nhật Khanh căng cứng, động tác khựng lại, hai tay vô thức đặt trước ngực anh.
“Không... không phải thế.”
Ngay lúc này, Bùi Danh Chính sao có thể tin lời cô được chứ, anh bỗng cười tà mị, chầm chậm áp sát ljai gần cô: “Sao cơ? Đêm qua vẫn còn chưa đủ à?”
Đêm hôm qua... Nhắc đến đêm qua, khuôn mặt Đường Nhật Khanh nháy mắt đỏ bừng. Đêm hôm qua anh y hệt như một con mãnh thú, đòi hỏi không biết điểm dừng, giày vò cô đến không còn chút sức lực mới hài lòng buông tha, sao lại không đủ được chứ...
“Đủ... Tổng giám đốc Bùi, chúng ta còn phải đến gặp Phó Thị trưởng... còn chưa đi nữa sợ rằng sẽ đến muộn mất......”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày nhíu lại, tiện tay buông cô ra, anh lùi về sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn tấm gương bên cạnh, nhấc tay chỉnh lại góc áo.
Đường Nhật Khanh tránh được một kiếp, không khỏi thở phào một hơi, vừa vỗ vỗ ngực, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Không vội, đợi chính sự xong xuôi, hai chúng ta tính sổ lại đàng hoàng.”
Lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối diện với tầm mắt của người đàn ông trong gương, anh cười như không, trên mặt cô lại đầy hoảng hốt.
Đường Nhật Khanh tâm phiền ý loạn, lẳng lặng cắn môi.
Xem ra lần sau tốt nhất vẫn là không nên trêu vào anh.
Mười giờ hơn, bọn họ bắt đầu đi, lúc đến địa điểm đã hẹn với Lục Bình Xuyên, có người trực tiếp đến dẫn họ vào thang máy, tiến thẳng lên gian phòng trên tầng.
Đường Nhật Khanh cùng Trịnh Hoàng theo sau hai bên Bùi Danh Chính, mỗi bên một người, bắt đầu từ lúc bước vào khách sạn bọn họ liền bất giác nghiêm túc trở lại. Lục Bình Xuyên, nói thế nào thì cũng là Phó Thị trưởng của thành phố Nam Hải, có thể ngồi được đến vị trí này đủ để chứng minh năng lực của ông ta, ông ta khẳng định là một nhân vật khó đối phó hơn Lục Thanh Trì.
Bồi bàn dẫn họ đến trước cửa một gian phòng, ngay cửa phòng trái phải mỗi bên đều có một vệ sĩ, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc.
Một trong hai người nhìn Trịnh Hoàng vài lượt, mở miệng nói với Bùi Danh Chính: “Thật ngại quá, anh ta không được vào.”
Người luyện võ có thể nhìn ra đối phương có bản lĩnh hay không, bọn họ đảo mắt một cái, liền hiểu rõ Trịnh Hoàng có thân phận gì.
Trịnh Hoàng thẳng thừng lên tiếng: “Tôi là tài xế, tại sao lại không thể cùng vào?”
Vệ sĩ của đối phương không hề khách sáo: “Ở trong phòng không cần lái xe, cần tài xế để làm gì?”
Sắc mặt Trịnh Hoàng lập tức thay đổi, không đợi anh ta mở miệng, Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Được rồi, cậu đứng ngoài đợi đi.”
Trịnh Hoàng nghe vậy, chỉ có thể nghe theo, bước sang một bên, lúc này tên vệ sĩ mới lùi về bên cạnh, đẩy cửa ra để Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh tiến vào.
Gian phòng trang hoàng xa hoa, ở chính giữa phòng là chiếc bàn tròn lớn đủ cho mười người ngồi, thức ăn bày đầy một bàn, chỉ có mỗi một người đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với họ.
Là Lục Bình Xuyên, ông ta nghe thấy âm thanh vọng tới, chậm rãi quay người lại. Ông ta không cao, hai bên tóc mai đã hơi hoa râm, dáng vẻ ngoài bốn mươi tuổi, tinh thần rất tốt, hai con mắt sáng sủa mà bén nhọn.
Đôi mắt ông ta nhanh chóng đảo qua người Bùi Danh Chính cùng Đường Nhật Khanh, sau đó cố định trên người Bùi Danh Chính, ông ta vẫn còn chưa mở lời nói chuyện đã vội cười ra tiếng.
Lục Bình Xuyên bước nhanh về trước, chủ động nghênh đón: “Tổng giám đốc Bùi Danh Chính, quả là trăm nghe không bằng một thấy!”
Bùi Danh Chính mang theo nụ cười trên mặt, bước tới bắt tay với ông ta, cao giọng chào hỏi: “Xin chào ngài Phó Thị trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Sau một màn xã giao, Lục Bình Xuyên vươn tay, mời bọn họ ngồi: “Ngồi xuống đi, cứ tự nhiên, từ lâu đã muốn gặp mặt tổng giám đốc Bùi một bữa, lần này nghe nói cậu đang ở thành phố Nam Hải, bèn lập tức liên lạc với cậu.”
Bùi Danh Chính mỉm cười ngồi xuống, thái độ không phải quá nhiệt tình, cũng không tính là lạnh nhạt: “Tôi thân là hậu bối, đáng lẽ nên chủ động tìm gặp ngài mới phải, để ngài liên hệ trước thế này thật thất lễ quá.”
Bùi Danh Chính nói xong, nâng ly rượu đặt trên bàn lên, chủ động kính rượu Lục Bình Xuyên: “Để tỏ lời xin lỗi, ly rượu này xem như tôi tự phạt vậy.”
Nói dứt lời, Bùi Danh Chính trực tiếp nâng ly, một hơi uống cạn.
Lục Bình Xuyên khoát khoát tay cười: “Khách sáo, không cần để ý nhiều như thế, chỉ cần mọi người đều rảnh rỗi, lúc nào gặp nhau chẳng được.”
Ông nói rồi, cũng nhấc một ly rượu: “Tổng giám đốc Bùi, ta cũng nên kính cậu một ly, nghe đồn tối hôm qua, thằng cháu không biết điều của tôi đã gây phiền phức cho cậu?”
Ông ta chủ động đưa chủ đề câu chuyện đén việc này. Sắc mặt Bùi Danh Chính không đổi, giọng hòa hoãn nói: “Không xem là gây phiền phức, cậu Lục chỉ chơi với tôi mấy ván bài, đánh cược chút thôi.”
Bùi Danh Chính thuận tay cầm lấy chai rượu, tự mình rót vào ly.
Lục Bình Xuyên nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Bùi Danh Chính, ra vẻ nghiêm túc, lạnh giọng bảo: “Tôi biết ngay nó chẳng làm ra viện gì tốt đẹp mà! Tổng giám đốc Bùi, cậu yên tâm, tôi chắc canh sẽ dạy dỗ nó tử tế, lần tới bắt nó đến trước mặt cậu xin lỗi!”
“Xin lỗi hay không cũng chẳng sao, có điều hôm qua tôi với cậu Lục có cược một ván.”
Bùi Danh Chính đặt chai rượu xuống, đáy chai thủy tinh va chạm với mặt bàn kính, phát ra một tiếng “choang” có phần chói tai.
Lục Bình Xuyên nhướng mày, nhìn về phía Bùi Danh Chính, vờ nghi hoặc: “Đánh cược? Không biết đã cược cái gì, tổng giám đốc Bùi sao không nói nghe chút?”
Đường Nhật Khanh ngôi một bên nhìn hai người, bất giác căng thẳng theo, từ sau khi vào phòng, cô y như người vô hình, bầu không khí bây giờ càng áp lực hơn, ngay cả thở mạnh cô cũng chẳng dám.
Chuyện xảy ra hôm qua, Lục Bình Xuyên không thể không biết, sở dĩ bây giờ ông ta như vậy, rõ là đang thăm dò Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính sao có thể không hiểu rõ việc này, anh nhìn Lục Bình Xuyên, cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Về phần nội dung cụ thể của ván cược, tôi sẽ không thuật lại.”
Anh quay đầu qua hướng Đường Nhật Khanh kế bên, nhẹ giọng ra lệnh: “Lấy bút ghi âm trong túi đem ra đây.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy, khựng lại một lát, theo ánh nhìn của Bùi Danh Chính hướng tới túi xách của mình, khó hiểu kéo túi xách mở ra, quả thực nhìn thấy một chiếc bút ghi âm trong túi.
Anh bỏ vào khi nào vậy? Thế mà cô lại chẳng biết gì!
Tuy rằng Đường Nhật Khanh ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để hỏi. Cô vâng lời, lấy cây bút ghi âm ra, sau đó nhìn qua Bùi Danh Chính, chờ anh chỉ thị.
Bùi Danh Chính hướng cô thản nhiên gật đầu, Đường Nhật Khanh ấn nút trên bút ghi âm.
Ngay sau đó liền nghe thấy có tiếng phát ra từ trong đó.
“Tôi không có nhiều thời gian dây dưa với Bùi Thị mấy người, hôm nay quyết định thế này, tôi thua, tôi chủ động bỏ mảnh đất đó, anh thua, anh bỏ…”
“Ngoài mảnh đất đó ra, cậu còn phải để cô Đường theo tôi một đêm.”
“...”
Đúng là cuộc nói chuyện của bọn họ với Lục Thanh Trì lúc tối qua, tiếng không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để những người trong phòng đều nghe rõ.
Ngay tức thì, lại có tiếng phát ra: “Tao đếch quan tâm có quân tử hay không, hôm nay tao nói rõ ràng, mảnh đất kia mày đừng mơ mà lấy được, người phụ nữ kia mày cũng phải để lại!”
Đây là những lời mà Lục Thanh Trì lật lọng nói ra, đoạn âm thanh này hiển nhiên là đã bị xử lý qua, chọn ra những câu nói tiêu biểu nhất, cá cược là do Lục Thanh Trì đề ra, điều kiện cược tự anh ta quyết, cuối cùng người trở mặt cũng anh ta, việc này có nghĩa thế nào, không nói cũng hiểu.
Đường Nhật Khanh tay cầm bút ghi âm, nghe đến ngây người từ lâu.
Cô hoàn toàn không biết vẫn còn một đoạn ghi âm thế này, thế mà Bùi Danh Chính ghi lại kỹ lưỡng đến vậy, còn cắt ra một đoạn ngắn dẫn dắt vào câu chuyện trong bút ghi âm. Giờ đây chứng cứ xác thực, Lục Thanh Trì cho dù muốn dựa dẫm cũng không xong rồi.
Lần đầu tiên Đường Nhật Khanh ý thức được thế nào là kín kẽ vẹn toàn, thế nào là không chút sơ hở.
Bùi Danh Chính làm việc, đúng là cẩn trọng đến từng chi tiết.
Đường Nhật Khanh nghĩ, ngước mắt nhìn sang người đàn ông ấy, đáy lòng xuất hiện một loại kính phục.
CHƯƠNG 53: CHỨNG CỨ GHI ÂM
Cơ thể Đường Nhật Khanh căng cứng, động tác khựng lại, hai tay vô thức đặt trước ngực anh.
“Không... không phải thế.”
Ngay lúc này, Bùi Danh Chính sao có thể tin lời cô được chứ, anh bỗng cười tà mị, chầm chậm áp sát ljai gần cô: “Sao cơ? Đêm qua vẫn còn chưa đủ à?”
Đêm hôm qua... Nhắc đến đêm qua, khuôn mặt Đường Nhật Khanh nháy mắt đỏ bừng. Đêm hôm qua anh y hệt như một con mãnh thú, đòi hỏi không biết điểm dừng, giày vò cô đến không còn chút sức lực mới hài lòng buông tha, sao lại không đủ được chứ...
“Đủ... Tổng giám đốc Bùi, chúng ta còn phải đến gặp Phó Thị trưởng... còn chưa đi nữa sợ rằng sẽ đến muộn mất......”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày nhíu lại, tiện tay buông cô ra, anh lùi về sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn tấm gương bên cạnh, nhấc tay chỉnh lại góc áo.
Đường Nhật Khanh tránh được một kiếp, không khỏi thở phào một hơi, vừa vỗ vỗ ngực, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Không vội, đợi chính sự xong xuôi, hai chúng ta tính sổ lại đàng hoàng.”
Lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối diện với tầm mắt của người đàn ông trong gương, anh cười như không, trên mặt cô lại đầy hoảng hốt.
Đường Nhật Khanh tâm phiền ý loạn, lẳng lặng cắn môi.
Xem ra lần sau tốt nhất vẫn là không nên trêu vào anh.
Mười giờ hơn, bọn họ bắt đầu đi, lúc đến địa điểm đã hẹn với Lục Bình Xuyên, có người trực tiếp đến dẫn họ vào thang máy, tiến thẳng lên gian phòng trên tầng.
Đường Nhật Khanh cùng Trịnh Hoàng theo sau hai bên Bùi Danh Chính, mỗi bên một người, bắt đầu từ lúc bước vào khách sạn bọn họ liền bất giác nghiêm túc trở lại. Lục Bình Xuyên, nói thế nào thì cũng là Phó Thị trưởng của thành phố Nam Hải, có thể ngồi được đến vị trí này đủ để chứng minh năng lực của ông ta, ông ta khẳng định là một nhân vật khó đối phó hơn Lục Thanh Trì.
Bồi bàn dẫn họ đến trước cửa một gian phòng, ngay cửa phòng trái phải mỗi bên đều có một vệ sĩ, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc.
Một trong hai người nhìn Trịnh Hoàng vài lượt, mở miệng nói với Bùi Danh Chính: “Thật ngại quá, anh ta không được vào.”
Người luyện võ có thể nhìn ra đối phương có bản lĩnh hay không, bọn họ đảo mắt một cái, liền hiểu rõ Trịnh Hoàng có thân phận gì.
Trịnh Hoàng thẳng thừng lên tiếng: “Tôi là tài xế, tại sao lại không thể cùng vào?”
Vệ sĩ của đối phương không hề khách sáo: “Ở trong phòng không cần lái xe, cần tài xế để làm gì?”
Sắc mặt Trịnh Hoàng lập tức thay đổi, không đợi anh ta mở miệng, Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Được rồi, cậu đứng ngoài đợi đi.”
Trịnh Hoàng nghe vậy, chỉ có thể nghe theo, bước sang một bên, lúc này tên vệ sĩ mới lùi về bên cạnh, đẩy cửa ra để Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh tiến vào.
Gian phòng trang hoàng xa hoa, ở chính giữa phòng là chiếc bàn tròn lớn đủ cho mười người ngồi, thức ăn bày đầy một bàn, chỉ có mỗi một người đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với họ.
Là Lục Bình Xuyên, ông ta nghe thấy âm thanh vọng tới, chậm rãi quay người lại. Ông ta không cao, hai bên tóc mai đã hơi hoa râm, dáng vẻ ngoài bốn mươi tuổi, tinh thần rất tốt, hai con mắt sáng sủa mà bén nhọn.
Đôi mắt ông ta nhanh chóng đảo qua người Bùi Danh Chính cùng Đường Nhật Khanh, sau đó cố định trên người Bùi Danh Chính, ông ta vẫn còn chưa mở lời nói chuyện đã vội cười ra tiếng.
Lục Bình Xuyên bước nhanh về trước, chủ động nghênh đón: “Tổng giám đốc Bùi Danh Chính, quả là trăm nghe không bằng một thấy!”
Bùi Danh Chính mang theo nụ cười trên mặt, bước tới bắt tay với ông ta, cao giọng chào hỏi: “Xin chào ngài Phó Thị trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Sau một màn xã giao, Lục Bình Xuyên vươn tay, mời bọn họ ngồi: “Ngồi xuống đi, cứ tự nhiên, từ lâu đã muốn gặp mặt tổng giám đốc Bùi một bữa, lần này nghe nói cậu đang ở thành phố Nam Hải, bèn lập tức liên lạc với cậu.”
Bùi Danh Chính mỉm cười ngồi xuống, thái độ không phải quá nhiệt tình, cũng không tính là lạnh nhạt: “Tôi thân là hậu bối, đáng lẽ nên chủ động tìm gặp ngài mới phải, để ngài liên hệ trước thế này thật thất lễ quá.”
Bùi Danh Chính nói xong, nâng ly rượu đặt trên bàn lên, chủ động kính rượu Lục Bình Xuyên: “Để tỏ lời xin lỗi, ly rượu này xem như tôi tự phạt vậy.”
Nói dứt lời, Bùi Danh Chính trực tiếp nâng ly, một hơi uống cạn.
Lục Bình Xuyên khoát khoát tay cười: “Khách sáo, không cần để ý nhiều như thế, chỉ cần mọi người đều rảnh rỗi, lúc nào gặp nhau chẳng được.”
Ông nói rồi, cũng nhấc một ly rượu: “Tổng giám đốc Bùi, ta cũng nên kính cậu một ly, nghe đồn tối hôm qua, thằng cháu không biết điều của tôi đã gây phiền phức cho cậu?”
Ông ta chủ động đưa chủ đề câu chuyện đén việc này. Sắc mặt Bùi Danh Chính không đổi, giọng hòa hoãn nói: “Không xem là gây phiền phức, cậu Lục chỉ chơi với tôi mấy ván bài, đánh cược chút thôi.”
Bùi Danh Chính thuận tay cầm lấy chai rượu, tự mình rót vào ly.
Lục Bình Xuyên nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Bùi Danh Chính, ra vẻ nghiêm túc, lạnh giọng bảo: “Tôi biết ngay nó chẳng làm ra viện gì tốt đẹp mà! Tổng giám đốc Bùi, cậu yên tâm, tôi chắc canh sẽ dạy dỗ nó tử tế, lần tới bắt nó đến trước mặt cậu xin lỗi!”
“Xin lỗi hay không cũng chẳng sao, có điều hôm qua tôi với cậu Lục có cược một ván.”
Bùi Danh Chính đặt chai rượu xuống, đáy chai thủy tinh va chạm với mặt bàn kính, phát ra một tiếng “choang” có phần chói tai.
Lục Bình Xuyên nhướng mày, nhìn về phía Bùi Danh Chính, vờ nghi hoặc: “Đánh cược? Không biết đã cược cái gì, tổng giám đốc Bùi sao không nói nghe chút?”
Đường Nhật Khanh ngôi một bên nhìn hai người, bất giác căng thẳng theo, từ sau khi vào phòng, cô y như người vô hình, bầu không khí bây giờ càng áp lực hơn, ngay cả thở mạnh cô cũng chẳng dám.
Chuyện xảy ra hôm qua, Lục Bình Xuyên không thể không biết, sở dĩ bây giờ ông ta như vậy, rõ là đang thăm dò Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính sao có thể không hiểu rõ việc này, anh nhìn Lục Bình Xuyên, cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Về phần nội dung cụ thể của ván cược, tôi sẽ không thuật lại.”
Anh quay đầu qua hướng Đường Nhật Khanh kế bên, nhẹ giọng ra lệnh: “Lấy bút ghi âm trong túi đem ra đây.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy, khựng lại một lát, theo ánh nhìn của Bùi Danh Chính hướng tới túi xách của mình, khó hiểu kéo túi xách mở ra, quả thực nhìn thấy một chiếc bút ghi âm trong túi.
Anh bỏ vào khi nào vậy? Thế mà cô lại chẳng biết gì!
Tuy rằng Đường Nhật Khanh ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để hỏi. Cô vâng lời, lấy cây bút ghi âm ra, sau đó nhìn qua Bùi Danh Chính, chờ anh chỉ thị.
Bùi Danh Chính hướng cô thản nhiên gật đầu, Đường Nhật Khanh ấn nút trên bút ghi âm.
Ngay sau đó liền nghe thấy có tiếng phát ra từ trong đó.
“Tôi không có nhiều thời gian dây dưa với Bùi Thị mấy người, hôm nay quyết định thế này, tôi thua, tôi chủ động bỏ mảnh đất đó, anh thua, anh bỏ…”
“Ngoài mảnh đất đó ra, cậu còn phải để cô Đường theo tôi một đêm.”
“...”
Đúng là cuộc nói chuyện của bọn họ với Lục Thanh Trì lúc tối qua, tiếng không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để những người trong phòng đều nghe rõ.
Ngay tức thì, lại có tiếng phát ra: “Tao đếch quan tâm có quân tử hay không, hôm nay tao nói rõ ràng, mảnh đất kia mày đừng mơ mà lấy được, người phụ nữ kia mày cũng phải để lại!”
Đây là những lời mà Lục Thanh Trì lật lọng nói ra, đoạn âm thanh này hiển nhiên là đã bị xử lý qua, chọn ra những câu nói tiêu biểu nhất, cá cược là do Lục Thanh Trì đề ra, điều kiện cược tự anh ta quyết, cuối cùng người trở mặt cũng anh ta, việc này có nghĩa thế nào, không nói cũng hiểu.
Đường Nhật Khanh tay cầm bút ghi âm, nghe đến ngây người từ lâu.
Cô hoàn toàn không biết vẫn còn một đoạn ghi âm thế này, thế mà Bùi Danh Chính ghi lại kỹ lưỡng đến vậy, còn cắt ra một đoạn ngắn dẫn dắt vào câu chuyện trong bút ghi âm. Giờ đây chứng cứ xác thực, Lục Thanh Trì cho dù muốn dựa dẫm cũng không xong rồi.
Lần đầu tiên Đường Nhật Khanh ý thức được thế nào là kín kẽ vẹn toàn, thế nào là không chút sơ hở.
Bùi Danh Chính làm việc, đúng là cẩn trọng đến từng chi tiết.
Đường Nhật Khanh nghĩ, ngước mắt nhìn sang người đàn ông ấy, đáy lòng xuất hiện một loại kính phục.