Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
CHƯƠNG 48: LẦN NÀY TÔI TIN ANH
CHƯƠNG 48: LẦN NÀY TÔI TIN ANH
Lục Thanh Trì cười khan hai tiếng, ánh mắt đảo qua Đường Nhật Khanh trong ngực Bùi Danh Chính, từ tốn nói: "Đã chơi, thì phải chơi vui vẻ, chúng ta đều rất rõ cái đối phương muốn là gì, không bằng nói rõ một chút."
"Tôi không có thời gian dông dài với Bùi Thị các anh, hôm nay sẽ quyết định, nếu tôi thua, tôi sẽ chủ động từ bỏ mảnh đất kia, nếu anh thua thì anh phải từ bỏ."
Lục Thanh Trì kéo dài giọng, híp mắt nhìn Đường Nhật Khanh chằm chằm: "Nếu anh thua, ngoài mảnh đất kia, anh còn phải để cô Đường phục vụ tôi một đêm."
Đường Nhật Khanh căn bản không ngờ, người trước mặt lại có thể hạ lưu như vậy, dám nói trắng ra yêu cầu hèn hạ đó.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp lên tiếng, đã cảm thấy bả vai trầm xuống, cô ngước mắt lên vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Bùi Danh Chính, cô lập tức sững sờ.
Rõ ràng ánh mắt anh mang theo ý an ủi, nhìn anh, Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy an tâm.
Cô không biết trình độ chơi bài của Bùi Danh Chính như thế nào, cũng không biết anh sẽ trả lời thế nào, nhưng bây giờ dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô cảm thấy rất an lòng.
"Cậu Lục, anh có biết cô ấy là người phụ nữ của tôi hay không?"
Lời anh chợt truyền đến, trầm lạnh bình tĩnh, nhưng truyền vào tai Đường Nhật Khanh, lại khiến cô cảm thấy căng thẳng, như vừa bị cái gì đó đánh trúng.
Lục Thanh Trì cười: "Tất nhiên tôi biết, nên việc đánh cược này mới càng có tính khiêu chiến, không phải sao?"
Bùi Danh Chính trầm mặc mất mấy giây, anh suy nghĩ một lát, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng trầm giọng nói: "Tôi chơi với anh."
"Được!" Lục Thanh Trì vỗ tay ra hiệu cho mấy người đàn ông ở ghế sô pha bên kia: "Vào bàn."
Đám người nhanh chóng ngồi xuống, Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh Bùi Danh Chính, trong lòng thấp thỏm.
Có lẽ nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên khi xào bài, chia bài, Bùi Danh Chính bất chợt đưa tay nắm eo cô, kéo cô về phía mình.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh.
"Cô sợ tôi thua sao?" Bùi Danh Chính nhíu mày, giọng nói dịu dàng.
Đường Nhật Khanh giật giật khóe miệng, không trả lời, trước đó cô chưa từng nghĩ đến, trên thương trường lại có nhiều mánh khóe lừa gạt, mưu đồ tính toán thế. Cô mới đi cùng Bùi Danh Chính tới đây được hai ngày, mà đã biết được nhiều mối quan hệ lợi ích ngầm phức tạp như vậy, lúc trước, Bùi Danh Chính làm thế nào một mình đơn độc sống sót trong giới kinh doanh Hải Thành?
Ánh mắt Bùi Danh Chính hơi dừng lại trên người cô, sau đó chậm rãi dời đi.
Từ nhỏ Đường Nhật Khanh lớn lên trong sự yên bình ở nhà họ Đường, tất nhiên chưa từng gặp trường hợp như vậy, cũng chưa từng bị người ta xem như thẻ đánh bạc đặt trên chiếu bạc, cô có thể không khóc, không ầm ĩ, cố gắng chống đỡ đến bây giờ, đã rất hiếm thấy rồi.
Lục Thanh Trì ngồi đối diện họ, nhìn hai người, mặc sức cười: "Tổng giám đốc Bùi, hãy chơi xì tố đi, ba ván thắng hai."
Bùi Danh Chính tiện tay cầm một bàn tay của Đường Nhật Khanh lên, khẽ vuốt ve ngón tay mượt mà của cô, nhìn như không thèm để ý trả lời: "Được."
Xì tố cũng chính là bài năm cây của HongKong, bốn loại màu sắc, tổng cộng hai mươi tám quân bài, trò chơi dù đơn giản nhưng cũng rất gay cấn.
Ngay từ đầu trò chơi, trước tiên người chia bài chia bài, mỗi người hai quân, Bùi Danh Chính đã được chia hai quân bài, quân bài ngửa thứ hai, quân bài to trong tay Lục Thanh Trì, anh đặt tiền cược, những người còn lại theo.
Hết một vòng, người chia bài tiếp tục chia bài.
Khi chia đến quân thứ tư, bầu không khí cũng có chút căng thẳng, trong đó một người cùng chơi không tiếp tục theo bài nữa, từ bỏ, con bài to vẫn trong tay Lục Thanh Trì, anh ta nhìn Bùi Danh Chính, trong lòng đã có tính toán, mỉm cười: "Tổng giám đốc Bùi, còn theo không?"
Dù Đường Nhật Khanh không hiểu lắm, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, cô hơi căng thẳng nhìn Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn như thường, tiện tay đặt cược: "Theo."
Nhận quân bài thứ năm, Lục Thanh Trì trực tiếp ngả bài: "Một bộ ba và một đôi” (Cù Lũ)
Mà năm quân bài của Bùi Danh Chính là ba quân bài và một đôi, không có chút hồi hộp nào, Lục Thanh Trì thắng.
Ván đầu tiên, có vẻ Lục Thanh Trì thắng khá dễ dàng, anh ta ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh đưa rượu lên, cười như không cười nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng hỏi: "Bình thường tổng giám đốc Bùi không hay chơi bài nhỉ?"
Dù Bùi Danh Chính thua, nhưng vẻ mặt không hề có cảm xúc, anh thoải mái dựa vào thành ghế: "Đúng là không hay chơi, dù sao tôi cũng không có nhiều thời gian rỗi như cậu Lục."
Anh nói xong, ánh mắt quét qua người phụ nữ sống lưng ưỡn thẳng bên cạnh, lòng thắt lại.
Anh nhíu mày, nhìn Đường Nhật Khanh, vươn tay nắm chặt bàn tay đang đặt trên chân của cô, thuận thế kéo cô ôm vào ngực.
Anh ghé sát vào tai cô, âm thanh đè thấp: "Có anh ở đây, cô sợ cái gì?"
Tất nhiên Đường Nhật Khanh sợ, giờ mới ván đầu tiên mà Bùi Danh Chính đã thua, vậy tiếp theo làm sao bây giờ, ngộ nhỡ...
Cô không dám nghĩ tiếp, nhưng lại không muốn từ bỏ tất cả hi vọng, cô chỉ hơi do dự, rồi lập tức nghiêng đầu nhìn sang Bùi Danh Chính, trong lòng bình tĩnh lại: "Bùi Danh Chính, tôi tin anh lần này."
Bùi Danh Chính nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cô, lại bị cô chọc cười, anh buông tay ra, không nói gì nữa.
Ván thứ hai nhanh chóng tiếp tục, có lẽ vì vừa nãy Lục Thanh Trì thắng ván đầu tiên, nên ván này chủ quan, Bùi Danh Chính thắng ván thứ hai.
Ba ván thắng hai, bây giờ mỗi người thắng một ván, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc, ngay khi bắt đầu ván thứ ba, hai quân bài vừa được chia, sắc mặt Lục Thanh Trì lập tức trở nên khó coi.
Bùi Danh Chính ngửa bài: "J pích."
Anh lớn nhất, mọi người theo anh đặt cược.
Tiếp theo là quân thứ ba, quân thứ tư, sắc mặt Lục Thanh Trì càng ngày càng khó coi, mặt khác hai người chơi cùng cũng không theo cược nữa, chỉ còn lại anh ta và Bùi Danh Chính.
"Còn muốn đặt thêm tiền cược sao?" Bùi Danh Chính nhíu mày, nhìn Lục Thanh Trì phía đối diện.
Lục Thanh Trì nghiến răng, mặt sầm xuống, tiếp tục đặt thêm tiền cược.
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh không kìm được khẽ thở ra, trái tim đập thình thịch trực nhảy ra ngoài.
Cuối cùng cũng ngả bài, Bùi Danh Chính đẩy năm quân bài về phía trước, hờ hững mở miệng: "Ù."
Sắc mặt Lục Thanh Trì lập tức thay đổi, anh ta cầm bài trong tay ném lên bàn, rồi cầm ly rượu bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch.
Dù Đường Nhật Khanh không hiểu quy tắc, nhưng cũng biết Ù là lớn nhất, ván thứ ba, Bùi Danh Chính thắng.
Cô cố gắng kìm chế kích động trong lòng, quay đầu nhìn Bùi Danh Chính, đúng lúc anh cũng quay đầu, hai người nhìn vào mắt nhau.
Lúc này, ánh mắt điềm tĩnh của anh lộ ra ý cười, Đường Nhật Khanh thầm nghĩ, cô đã không sai khi tin tưởng anh.
Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên, kéo cô trở về thực tại, theo tiếng vang nhìn lại, cô thấy Lục Thanh Trì tức hổn hển đi về phía họ: "Bùi Danh Chính, anh chơi ăn gian phải không? "
Anh ta đưa tay muốn túm lấy cổ áo Bùi Danh Chính, nhưng Bùi Danh Chính đã đứng ngay dậy, vươn một tay ngăn bàn tay đang đưa tới.
Sắc mặt anh hết sức lạnh lùng: "Cậu Lục, đây là sở trường của anh, tôi làm sao chơi ăn gian được."
Năm, ba gã đàn ông cao lớn vốn đứng ở cửa đột nhiên tiến lên, trực tiếp vây quanh Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh.
Thấy thế, trong lòng Đường Nhật Khanh bối rối, bây giờ họ đang ở trong hang hổ, dù có thắng, cũng chưa chắc có thể thuận lợi đi ra ngoài, ai ngờ được Lục Thanh Trì lại là một tên khốn không giữ lời.
Lục Thanh Trì hất tay Bùi Danh Chính ra, cười lạnh nhìn anh: "Bùi Danh Chính, tôi tin anh được không?"
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lùng, đối mặt với đối phương nhiều người như vậy, anh không hề sợ hãi, ngược lại còn tiến lên nửa bước, nhìn Lục Thanh Trì chằm chằm, trầm giọng nói: "Người không giữ lời hứa là cậu Lục đấy?"
CHƯƠNG 48: LẦN NÀY TÔI TIN ANH
Lục Thanh Trì cười khan hai tiếng, ánh mắt đảo qua Đường Nhật Khanh trong ngực Bùi Danh Chính, từ tốn nói: "Đã chơi, thì phải chơi vui vẻ, chúng ta đều rất rõ cái đối phương muốn là gì, không bằng nói rõ một chút."
"Tôi không có thời gian dông dài với Bùi Thị các anh, hôm nay sẽ quyết định, nếu tôi thua, tôi sẽ chủ động từ bỏ mảnh đất kia, nếu anh thua thì anh phải từ bỏ."
Lục Thanh Trì kéo dài giọng, híp mắt nhìn Đường Nhật Khanh chằm chằm: "Nếu anh thua, ngoài mảnh đất kia, anh còn phải để cô Đường phục vụ tôi một đêm."
Đường Nhật Khanh căn bản không ngờ, người trước mặt lại có thể hạ lưu như vậy, dám nói trắng ra yêu cầu hèn hạ đó.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp lên tiếng, đã cảm thấy bả vai trầm xuống, cô ngước mắt lên vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Bùi Danh Chính, cô lập tức sững sờ.
Rõ ràng ánh mắt anh mang theo ý an ủi, nhìn anh, Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy an tâm.
Cô không biết trình độ chơi bài của Bùi Danh Chính như thế nào, cũng không biết anh sẽ trả lời thế nào, nhưng bây giờ dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô cảm thấy rất an lòng.
"Cậu Lục, anh có biết cô ấy là người phụ nữ của tôi hay không?"
Lời anh chợt truyền đến, trầm lạnh bình tĩnh, nhưng truyền vào tai Đường Nhật Khanh, lại khiến cô cảm thấy căng thẳng, như vừa bị cái gì đó đánh trúng.
Lục Thanh Trì cười: "Tất nhiên tôi biết, nên việc đánh cược này mới càng có tính khiêu chiến, không phải sao?"
Bùi Danh Chính trầm mặc mất mấy giây, anh suy nghĩ một lát, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng trầm giọng nói: "Tôi chơi với anh."
"Được!" Lục Thanh Trì vỗ tay ra hiệu cho mấy người đàn ông ở ghế sô pha bên kia: "Vào bàn."
Đám người nhanh chóng ngồi xuống, Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh Bùi Danh Chính, trong lòng thấp thỏm.
Có lẽ nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên khi xào bài, chia bài, Bùi Danh Chính bất chợt đưa tay nắm eo cô, kéo cô về phía mình.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh.
"Cô sợ tôi thua sao?" Bùi Danh Chính nhíu mày, giọng nói dịu dàng.
Đường Nhật Khanh giật giật khóe miệng, không trả lời, trước đó cô chưa từng nghĩ đến, trên thương trường lại có nhiều mánh khóe lừa gạt, mưu đồ tính toán thế. Cô mới đi cùng Bùi Danh Chính tới đây được hai ngày, mà đã biết được nhiều mối quan hệ lợi ích ngầm phức tạp như vậy, lúc trước, Bùi Danh Chính làm thế nào một mình đơn độc sống sót trong giới kinh doanh Hải Thành?
Ánh mắt Bùi Danh Chính hơi dừng lại trên người cô, sau đó chậm rãi dời đi.
Từ nhỏ Đường Nhật Khanh lớn lên trong sự yên bình ở nhà họ Đường, tất nhiên chưa từng gặp trường hợp như vậy, cũng chưa từng bị người ta xem như thẻ đánh bạc đặt trên chiếu bạc, cô có thể không khóc, không ầm ĩ, cố gắng chống đỡ đến bây giờ, đã rất hiếm thấy rồi.
Lục Thanh Trì ngồi đối diện họ, nhìn hai người, mặc sức cười: "Tổng giám đốc Bùi, hãy chơi xì tố đi, ba ván thắng hai."
Bùi Danh Chính tiện tay cầm một bàn tay của Đường Nhật Khanh lên, khẽ vuốt ve ngón tay mượt mà của cô, nhìn như không thèm để ý trả lời: "Được."
Xì tố cũng chính là bài năm cây của HongKong, bốn loại màu sắc, tổng cộng hai mươi tám quân bài, trò chơi dù đơn giản nhưng cũng rất gay cấn.
Ngay từ đầu trò chơi, trước tiên người chia bài chia bài, mỗi người hai quân, Bùi Danh Chính đã được chia hai quân bài, quân bài ngửa thứ hai, quân bài to trong tay Lục Thanh Trì, anh đặt tiền cược, những người còn lại theo.
Hết một vòng, người chia bài tiếp tục chia bài.
Khi chia đến quân thứ tư, bầu không khí cũng có chút căng thẳng, trong đó một người cùng chơi không tiếp tục theo bài nữa, từ bỏ, con bài to vẫn trong tay Lục Thanh Trì, anh ta nhìn Bùi Danh Chính, trong lòng đã có tính toán, mỉm cười: "Tổng giám đốc Bùi, còn theo không?"
Dù Đường Nhật Khanh không hiểu lắm, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, cô hơi căng thẳng nhìn Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn như thường, tiện tay đặt cược: "Theo."
Nhận quân bài thứ năm, Lục Thanh Trì trực tiếp ngả bài: "Một bộ ba và một đôi” (Cù Lũ)
Mà năm quân bài của Bùi Danh Chính là ba quân bài và một đôi, không có chút hồi hộp nào, Lục Thanh Trì thắng.
Ván đầu tiên, có vẻ Lục Thanh Trì thắng khá dễ dàng, anh ta ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh đưa rượu lên, cười như không cười nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng hỏi: "Bình thường tổng giám đốc Bùi không hay chơi bài nhỉ?"
Dù Bùi Danh Chính thua, nhưng vẻ mặt không hề có cảm xúc, anh thoải mái dựa vào thành ghế: "Đúng là không hay chơi, dù sao tôi cũng không có nhiều thời gian rỗi như cậu Lục."
Anh nói xong, ánh mắt quét qua người phụ nữ sống lưng ưỡn thẳng bên cạnh, lòng thắt lại.
Anh nhíu mày, nhìn Đường Nhật Khanh, vươn tay nắm chặt bàn tay đang đặt trên chân của cô, thuận thế kéo cô ôm vào ngực.
Anh ghé sát vào tai cô, âm thanh đè thấp: "Có anh ở đây, cô sợ cái gì?"
Tất nhiên Đường Nhật Khanh sợ, giờ mới ván đầu tiên mà Bùi Danh Chính đã thua, vậy tiếp theo làm sao bây giờ, ngộ nhỡ...
Cô không dám nghĩ tiếp, nhưng lại không muốn từ bỏ tất cả hi vọng, cô chỉ hơi do dự, rồi lập tức nghiêng đầu nhìn sang Bùi Danh Chính, trong lòng bình tĩnh lại: "Bùi Danh Chính, tôi tin anh lần này."
Bùi Danh Chính nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cô, lại bị cô chọc cười, anh buông tay ra, không nói gì nữa.
Ván thứ hai nhanh chóng tiếp tục, có lẽ vì vừa nãy Lục Thanh Trì thắng ván đầu tiên, nên ván này chủ quan, Bùi Danh Chính thắng ván thứ hai.
Ba ván thắng hai, bây giờ mỗi người thắng một ván, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc, ngay khi bắt đầu ván thứ ba, hai quân bài vừa được chia, sắc mặt Lục Thanh Trì lập tức trở nên khó coi.
Bùi Danh Chính ngửa bài: "J pích."
Anh lớn nhất, mọi người theo anh đặt cược.
Tiếp theo là quân thứ ba, quân thứ tư, sắc mặt Lục Thanh Trì càng ngày càng khó coi, mặt khác hai người chơi cùng cũng không theo cược nữa, chỉ còn lại anh ta và Bùi Danh Chính.
"Còn muốn đặt thêm tiền cược sao?" Bùi Danh Chính nhíu mày, nhìn Lục Thanh Trì phía đối diện.
Lục Thanh Trì nghiến răng, mặt sầm xuống, tiếp tục đặt thêm tiền cược.
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh không kìm được khẽ thở ra, trái tim đập thình thịch trực nhảy ra ngoài.
Cuối cùng cũng ngả bài, Bùi Danh Chính đẩy năm quân bài về phía trước, hờ hững mở miệng: "Ù."
Sắc mặt Lục Thanh Trì lập tức thay đổi, anh ta cầm bài trong tay ném lên bàn, rồi cầm ly rượu bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch.
Dù Đường Nhật Khanh không hiểu quy tắc, nhưng cũng biết Ù là lớn nhất, ván thứ ba, Bùi Danh Chính thắng.
Cô cố gắng kìm chế kích động trong lòng, quay đầu nhìn Bùi Danh Chính, đúng lúc anh cũng quay đầu, hai người nhìn vào mắt nhau.
Lúc này, ánh mắt điềm tĩnh của anh lộ ra ý cười, Đường Nhật Khanh thầm nghĩ, cô đã không sai khi tin tưởng anh.
Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên, kéo cô trở về thực tại, theo tiếng vang nhìn lại, cô thấy Lục Thanh Trì tức hổn hển đi về phía họ: "Bùi Danh Chính, anh chơi ăn gian phải không? "
Anh ta đưa tay muốn túm lấy cổ áo Bùi Danh Chính, nhưng Bùi Danh Chính đã đứng ngay dậy, vươn một tay ngăn bàn tay đang đưa tới.
Sắc mặt anh hết sức lạnh lùng: "Cậu Lục, đây là sở trường của anh, tôi làm sao chơi ăn gian được."
Năm, ba gã đàn ông cao lớn vốn đứng ở cửa đột nhiên tiến lên, trực tiếp vây quanh Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh.
Thấy thế, trong lòng Đường Nhật Khanh bối rối, bây giờ họ đang ở trong hang hổ, dù có thắng, cũng chưa chắc có thể thuận lợi đi ra ngoài, ai ngờ được Lục Thanh Trì lại là một tên khốn không giữ lời.
Lục Thanh Trì hất tay Bùi Danh Chính ra, cười lạnh nhìn anh: "Bùi Danh Chính, tôi tin anh được không?"
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lùng, đối mặt với đối phương nhiều người như vậy, anh không hề sợ hãi, ngược lại còn tiến lên nửa bước, nhìn Lục Thanh Trì chằm chằm, trầm giọng nói: "Người không giữ lời hứa là cậu Lục đấy?"