Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
CHƯƠNG 42: QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO?
CHƯƠNG 42: QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO?
Tài xế của Bùi Danh Chính, Trịnh Hoàng đã đi theo anh vài năm, là một người trung hậu, hơn nữa còn biết võ, Bùi Danh Chính đưa cậu ta theo, một mình cậu ta cũng có thể kiêm cả tài xế và vệ sĩ.
“Thư kí Đường, đây là do ông chủ chuẩn bị cho cô, bảo tôi mang đến.”
Trịnh Hoàng nói xong, liền đưa một chiếc túi chống bụi đựng trang phục qua, Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi đưa tay ra nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.
Đợi đến lúc cô trở về phòng, mở chiếc túi chống bụi ra, nhìn thấy bộ lễ phục bên trong, khẽ ngơ ngác.
Một bộ lễ phục bản giới hạn của một nhãn hiệu cao cấp, cô vừa nhìn đã nhận ra, váy maxi lụa màu xám bạc, thướt tha như một ánh trăng.
Đường Nhật Khanh hơi bất ngờ, không ngờ Bùi Danh Chính đột nhiên quan tâm chuẩn bị lễ phục dự tiệc cho cô như vậy, cô thay quần áo ra mặc bộ lễ phục vào, rất vừa vặn, cũng tôn lên được vòng eo của cô.
Đường Nhật Khanh nhìn bản thân trong gương, cô ngạc nhiên, liền cảm thấy bản thân như trở lại thành cô chủ Đường trước kia, chỉ là, bây giờ vật còn người mất, cô của bây giờ, không còn là cô chủ nhà họ Đường nữa, mà chỉ là thư kí của Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh tỉnh táo lại, trang điểm cho phù hợp với lễ phục, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, liền đi ra ngoài.
Tài xế Trịnh Hoàng đã đứng trước cửa phòng Bùi Danh Chính đợi, không mất bao lâu, Bùi Danh Chính cũng ra ngoài.
Anh mặc một bộ vest màu xám tro, đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một đường may đều vô cùng tỉ mỉ, anh ngước mắt lên, lúc nhìn qua Đường Nhật Khanh đang đứng ở cửa, anh bỗng ngây người trong chốc lát.
Nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi, anh bước ra ngoài, nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.”
Không giống như đặc biệt nói với cô, cũng không giống như đang nói với Trịnh Hoàng, nhưng giọng điệu rõ ràng là dịu dàng hơn vài phần.
Đường Nhật Khanh đi phía sau anh, nhìn bộ vest màu xám tro anh mặc, tim đập hơi loạn nhịp, trang phục hôm nay bọn họ mặc, là cùng màu sắc, là trùng hợp thôi sao? Hay là anh cố ý?
Bọn họ đến đại sảnh của khách sạn Nam Hải, trong hội trường đã có rất nhiều người rồi, sau khi bước vào, Đường Nhật Khanh nghe theo sự sắp xếp của Bùi Danh Chính, luôn đi cùng anh.
Trưa nay Đường Nhật Khanh đã xem qua văn kiện mà Bùi Danh Chính đưa cho cô, tìm hiểu những nhân vật quan trọng trong bữa tiệc ngày hôm nay, cũng đã nắm chắc được một vài nhân viên chính phủ then chốt trong vụ lấy mảnh đất mà bọn họ đang hướng đến.
Cho dù bọn họ có đàm phán xong với người bên mảnh đất Nam Hải kia, nhưng không nắm chắc được những nhân viên này, cũng không giải quyết được vấn đề.
Vừa bước qua đại sảnh, vẫn còn chưa đến khu vực nghỉ ngơi, bọn họ đã gặp người quen, là Chris mà bọn họ mới gặp hôm qua, vừa nhìn thấy hai người, anh ta đã lập tức bước đến.
“Anh Bùi, anh cũng đến tham gia buổi tiệc này à? Trùng hợp thật!”
Bùi Danh Chính khẽ cười, lịch sự đáp lại: “Anh Chris, trùng hợp thật đấy, nếu như hôm nay có cơ hội, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Đương nhiên là có thể!”
Rõ ràng là ấn tượng của Chris đối với Bùi Danh Chính khá tốt, anh ta lập tức mời Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đến khu vực nghỉ ngơi ngồi nói chuyện, mọi người đều là người làm ăn, hiểu rõ đối phương muốn nói về chuyện gì.
“Hôm qua tôi có nghe anh Bùi giới thiệu ngắn gọn về hạng mục của anh,giám đốc cục quản lý bất động sản Nam Hải không lên tiếng thì mảnh đất này khẳng định không thể được nhượng lại, dù sao, bất động sản của Nam Hải chúng tôi vẫn phải nghe theo ý kiến của chính phủ.”
Chris nói rất rõ ràng, cũng có nghĩa là mảnh đất này phải do cục trưởng lên tiếng mới được, anh ta cũng không có quyền hạn gì.
Bùi Danh Chính ngồi thẳng dậy, không nhanh không chậm mở miệng: “Chuyện này đương nhiên tôi hiểu rõ, tôi sẽ bàn bạc với cục trưởng bên đó, nếu như mọi chuyện được giải quyết, tôi sẽ liên lạc với anh.”
Chris gật đầu: “Anh hiểu được là tốt, bữa tiệc ngày hôm nay cục trưởng cũng sẽ đến, hai người có thể đi bàn bạc với ông ấy.”
Bọn họ nói chuyện không được bao lâu, Chris liền rời đi, Bùi Danh Chính dựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua đám đông trong hội trường.
Đường Nhật Khanh có chút chần chừ ngẩng đầu, nhìn sang Bùi Danh Chính, nhẹ giọng hỏi anh: “Nói như vậy, vị cục trưởng cục quản lý bất động sản Nam Hải này, là nhân vật then chốt của chúng ta hôm nay?”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính sáng lên, đảo qua đám đông, thấp giọng trả lời: “Có khả năng.”
Dường như nhìn thấy mục tiêu, ánh mắt người đàn ông nghiêm túc hơn vài phần, anh đứng dậy, nhìn Đường Nhật Khanh, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe giọng nói của anh, trong lòng khẽ cảm thấy căng thẳng, không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy.
Cô theo người đàn ông bước vào trung tâm đại sảnh, mới đi được vài bước, cô bỗng cảm thấy bước chân của anh chậm lại, ngay sau đó, anh đưa tay ôm lấy eo cô.
Hành động bất ngờ ấy dọa cô một trận, cô vẫn chưa kịp mở miệng hỏi anh, thì nhìn thấy một người mặc đồ xanh lam bước đến gần bọn họ, đợi đến lúc cô phản ứng lại, đã có một người phụ nữ đứng chặn trước mặt Bùi Danh Chính.
“Danh Chính, trùng hợp thật.”
Giọng nói mềm mại như nước, Đường Nhật Khanh nhìn cô ta, mới nhận ra đây là Đỗ Nhã Thanh đã gọi điện cho Bùi Danh Chính ngày hôm qua.
Sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Nam Hải này, hơn nữa lại còn ở bữa tiệc ngày hôm nay?
Bùi Danh Chính nhìn thấy người đến, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, cánh tay đặt trên eo Đường Nhật Khanh vẫn chưa rời đi: “Sao cô lại đến đây?”
Đỗ Nhã Thanh liếc sang phía Đường Nhật Khanh, đáy mắt lướt qua tia khó chịu, nhưng cũng chỉ trong giây lát, cô ta bước lên phía trước, tiến gần đến Bùi Danh Chính, cười nói: “Em đến đây để thăm dì, nghe chú Bùi nói anh cũng đang ở thành phố Nam Hải, tham gia buổi tiệc này, đúng lúc em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên đến đây.”
Cô ta không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh nhớ đến cảnh tượng bọn họ gặp nhau ở quán bar Ưu Lam lần trước, khẽ híp mắt lại, cô đột nhiên hiểu rõ, hóa ra việc anh chủ động ôm eo cô là giả, lợi dụng cô để đuổi người phụ nữ này đi mới là thật.
Gương mặt vốn đang tươi cười của Đỗ Nhã Thanh khi nhìn vào cánh tay của Bùi Danh Chính đang đặt trên eo Đường Nhật Khanh không khỏi có chút cứng lại, cô ta mím môi, nhìn Bùi Danh Chính, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Danh Chính, em còn tưởng lần này anh đến là vì công việc, có điều…”
Cô ta kéo dài âm thanh, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Bùi Danh Chính cố tình giả vờ không hiểu ý của cô ta: “Đúng là đến đây vì công việc, có vấn đề gì sao?”
“Không sao.” Sắc mặt của Đỗ Nhã Thanh trắng thêm vài phần, ánh mắt nhìn Đường Nhật Khanh cũng ai oán hơn: “Có điều Danh Chính à, em có thể tò mò cô Đường này có quan hệ gì với anh không?”
Cho dù có hỏi như vậy, giọng điệu của Đỗ Nhã Thanh vẫn rất nhẹ nhàng, giống như không để ý đến, nhưng Đường Nhật Khanh lại nhìn thấy rõ bàn tay phải đang nắm chặt lại của cô ta.
Bùi Danh Chính im lặng một lúc, khẽ nhếch miệng cười, cúi đầu nhìn Đường Nhật Khanh trong lòng mình, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Cô nói xem, chúng tôi có quan hệ như thế nào?”
Nhìn thấy Bùi Danh Chính dịu dàng với một người phụ nữ khác như vậy, sắc mặt Đỗ Nhã Thanh trắng bệch, cô đã nghĩ mọi cách để có thể moi được tung tích của Bùi Danh Chính từ chỗ ông Bùi, khổ sở đuổi theo từ Hải Thành đến tận Nam Hải, không nghĩ đến lại nhìn thấy cảnh tượng anh thân mật với một người phụ nữ khác.
Đường Nhật Khanh không ngờ Bùi Danh Chính lại vất củ khoai bỏng này sang tay cô, nụ cười cô có chút cứng nhắc.
Bây giờ, cho dù cô không muốn nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng diễn tiếp vở kịch này.
Cô chậm rãi quay đầu sang, nhìn Đỗ Nhã Thanh, mắt có ý cười, khẽ nói: “Quan hệ của tôi và Bùi Danh Chính, như những gì cô nhìn thấy.”
CHƯƠNG 42: QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO?
Tài xế của Bùi Danh Chính, Trịnh Hoàng đã đi theo anh vài năm, là một người trung hậu, hơn nữa còn biết võ, Bùi Danh Chính đưa cậu ta theo, một mình cậu ta cũng có thể kiêm cả tài xế và vệ sĩ.
“Thư kí Đường, đây là do ông chủ chuẩn bị cho cô, bảo tôi mang đến.”
Trịnh Hoàng nói xong, liền đưa một chiếc túi chống bụi đựng trang phục qua, Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi đưa tay ra nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.
Đợi đến lúc cô trở về phòng, mở chiếc túi chống bụi ra, nhìn thấy bộ lễ phục bên trong, khẽ ngơ ngác.
Một bộ lễ phục bản giới hạn của một nhãn hiệu cao cấp, cô vừa nhìn đã nhận ra, váy maxi lụa màu xám bạc, thướt tha như một ánh trăng.
Đường Nhật Khanh hơi bất ngờ, không ngờ Bùi Danh Chính đột nhiên quan tâm chuẩn bị lễ phục dự tiệc cho cô như vậy, cô thay quần áo ra mặc bộ lễ phục vào, rất vừa vặn, cũng tôn lên được vòng eo của cô.
Đường Nhật Khanh nhìn bản thân trong gương, cô ngạc nhiên, liền cảm thấy bản thân như trở lại thành cô chủ Đường trước kia, chỉ là, bây giờ vật còn người mất, cô của bây giờ, không còn là cô chủ nhà họ Đường nữa, mà chỉ là thư kí của Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh tỉnh táo lại, trang điểm cho phù hợp với lễ phục, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, liền đi ra ngoài.
Tài xế Trịnh Hoàng đã đứng trước cửa phòng Bùi Danh Chính đợi, không mất bao lâu, Bùi Danh Chính cũng ra ngoài.
Anh mặc một bộ vest màu xám tro, đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một đường may đều vô cùng tỉ mỉ, anh ngước mắt lên, lúc nhìn qua Đường Nhật Khanh đang đứng ở cửa, anh bỗng ngây người trong chốc lát.
Nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi, anh bước ra ngoài, nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.”
Không giống như đặc biệt nói với cô, cũng không giống như đang nói với Trịnh Hoàng, nhưng giọng điệu rõ ràng là dịu dàng hơn vài phần.
Đường Nhật Khanh đi phía sau anh, nhìn bộ vest màu xám tro anh mặc, tim đập hơi loạn nhịp, trang phục hôm nay bọn họ mặc, là cùng màu sắc, là trùng hợp thôi sao? Hay là anh cố ý?
Bọn họ đến đại sảnh của khách sạn Nam Hải, trong hội trường đã có rất nhiều người rồi, sau khi bước vào, Đường Nhật Khanh nghe theo sự sắp xếp của Bùi Danh Chính, luôn đi cùng anh.
Trưa nay Đường Nhật Khanh đã xem qua văn kiện mà Bùi Danh Chính đưa cho cô, tìm hiểu những nhân vật quan trọng trong bữa tiệc ngày hôm nay, cũng đã nắm chắc được một vài nhân viên chính phủ then chốt trong vụ lấy mảnh đất mà bọn họ đang hướng đến.
Cho dù bọn họ có đàm phán xong với người bên mảnh đất Nam Hải kia, nhưng không nắm chắc được những nhân viên này, cũng không giải quyết được vấn đề.
Vừa bước qua đại sảnh, vẫn còn chưa đến khu vực nghỉ ngơi, bọn họ đã gặp người quen, là Chris mà bọn họ mới gặp hôm qua, vừa nhìn thấy hai người, anh ta đã lập tức bước đến.
“Anh Bùi, anh cũng đến tham gia buổi tiệc này à? Trùng hợp thật!”
Bùi Danh Chính khẽ cười, lịch sự đáp lại: “Anh Chris, trùng hợp thật đấy, nếu như hôm nay có cơ hội, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Đương nhiên là có thể!”
Rõ ràng là ấn tượng của Chris đối với Bùi Danh Chính khá tốt, anh ta lập tức mời Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đến khu vực nghỉ ngơi ngồi nói chuyện, mọi người đều là người làm ăn, hiểu rõ đối phương muốn nói về chuyện gì.
“Hôm qua tôi có nghe anh Bùi giới thiệu ngắn gọn về hạng mục của anh,giám đốc cục quản lý bất động sản Nam Hải không lên tiếng thì mảnh đất này khẳng định không thể được nhượng lại, dù sao, bất động sản của Nam Hải chúng tôi vẫn phải nghe theo ý kiến của chính phủ.”
Chris nói rất rõ ràng, cũng có nghĩa là mảnh đất này phải do cục trưởng lên tiếng mới được, anh ta cũng không có quyền hạn gì.
Bùi Danh Chính ngồi thẳng dậy, không nhanh không chậm mở miệng: “Chuyện này đương nhiên tôi hiểu rõ, tôi sẽ bàn bạc với cục trưởng bên đó, nếu như mọi chuyện được giải quyết, tôi sẽ liên lạc với anh.”
Chris gật đầu: “Anh hiểu được là tốt, bữa tiệc ngày hôm nay cục trưởng cũng sẽ đến, hai người có thể đi bàn bạc với ông ấy.”
Bọn họ nói chuyện không được bao lâu, Chris liền rời đi, Bùi Danh Chính dựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua đám đông trong hội trường.
Đường Nhật Khanh có chút chần chừ ngẩng đầu, nhìn sang Bùi Danh Chính, nhẹ giọng hỏi anh: “Nói như vậy, vị cục trưởng cục quản lý bất động sản Nam Hải này, là nhân vật then chốt của chúng ta hôm nay?”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính sáng lên, đảo qua đám đông, thấp giọng trả lời: “Có khả năng.”
Dường như nhìn thấy mục tiêu, ánh mắt người đàn ông nghiêm túc hơn vài phần, anh đứng dậy, nhìn Đường Nhật Khanh, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe giọng nói của anh, trong lòng khẽ cảm thấy căng thẳng, không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy.
Cô theo người đàn ông bước vào trung tâm đại sảnh, mới đi được vài bước, cô bỗng cảm thấy bước chân của anh chậm lại, ngay sau đó, anh đưa tay ôm lấy eo cô.
Hành động bất ngờ ấy dọa cô một trận, cô vẫn chưa kịp mở miệng hỏi anh, thì nhìn thấy một người mặc đồ xanh lam bước đến gần bọn họ, đợi đến lúc cô phản ứng lại, đã có một người phụ nữ đứng chặn trước mặt Bùi Danh Chính.
“Danh Chính, trùng hợp thật.”
Giọng nói mềm mại như nước, Đường Nhật Khanh nhìn cô ta, mới nhận ra đây là Đỗ Nhã Thanh đã gọi điện cho Bùi Danh Chính ngày hôm qua.
Sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Nam Hải này, hơn nữa lại còn ở bữa tiệc ngày hôm nay?
Bùi Danh Chính nhìn thấy người đến, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, cánh tay đặt trên eo Đường Nhật Khanh vẫn chưa rời đi: “Sao cô lại đến đây?”
Đỗ Nhã Thanh liếc sang phía Đường Nhật Khanh, đáy mắt lướt qua tia khó chịu, nhưng cũng chỉ trong giây lát, cô ta bước lên phía trước, tiến gần đến Bùi Danh Chính, cười nói: “Em đến đây để thăm dì, nghe chú Bùi nói anh cũng đang ở thành phố Nam Hải, tham gia buổi tiệc này, đúng lúc em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên đến đây.”
Cô ta không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh nhớ đến cảnh tượng bọn họ gặp nhau ở quán bar Ưu Lam lần trước, khẽ híp mắt lại, cô đột nhiên hiểu rõ, hóa ra việc anh chủ động ôm eo cô là giả, lợi dụng cô để đuổi người phụ nữ này đi mới là thật.
Gương mặt vốn đang tươi cười của Đỗ Nhã Thanh khi nhìn vào cánh tay của Bùi Danh Chính đang đặt trên eo Đường Nhật Khanh không khỏi có chút cứng lại, cô ta mím môi, nhìn Bùi Danh Chính, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Danh Chính, em còn tưởng lần này anh đến là vì công việc, có điều…”
Cô ta kéo dài âm thanh, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Bùi Danh Chính cố tình giả vờ không hiểu ý của cô ta: “Đúng là đến đây vì công việc, có vấn đề gì sao?”
“Không sao.” Sắc mặt của Đỗ Nhã Thanh trắng thêm vài phần, ánh mắt nhìn Đường Nhật Khanh cũng ai oán hơn: “Có điều Danh Chính à, em có thể tò mò cô Đường này có quan hệ gì với anh không?”
Cho dù có hỏi như vậy, giọng điệu của Đỗ Nhã Thanh vẫn rất nhẹ nhàng, giống như không để ý đến, nhưng Đường Nhật Khanh lại nhìn thấy rõ bàn tay phải đang nắm chặt lại của cô ta.
Bùi Danh Chính im lặng một lúc, khẽ nhếch miệng cười, cúi đầu nhìn Đường Nhật Khanh trong lòng mình, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Cô nói xem, chúng tôi có quan hệ như thế nào?”
Nhìn thấy Bùi Danh Chính dịu dàng với một người phụ nữ khác như vậy, sắc mặt Đỗ Nhã Thanh trắng bệch, cô đã nghĩ mọi cách để có thể moi được tung tích của Bùi Danh Chính từ chỗ ông Bùi, khổ sở đuổi theo từ Hải Thành đến tận Nam Hải, không nghĩ đến lại nhìn thấy cảnh tượng anh thân mật với một người phụ nữ khác.
Đường Nhật Khanh không ngờ Bùi Danh Chính lại vất củ khoai bỏng này sang tay cô, nụ cười cô có chút cứng nhắc.
Bây giờ, cho dù cô không muốn nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng diễn tiếp vở kịch này.
Cô chậm rãi quay đầu sang, nhìn Đỗ Nhã Thanh, mắt có ý cười, khẽ nói: “Quan hệ của tôi và Bùi Danh Chính, như những gì cô nhìn thấy.”