Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
CHƯƠNG 32: KHÔNG PHẢI THIÊN VỊ THÌ LÀ GÌ
CHƯƠNG 32: KHÔNG PHẢI THIÊN VỊ THÌ LÀ GÌ
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng, rảo bước đi ra khỏi căn tin, trong nháy mắt, dường như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh, cực kỳ chói mắt.
Có một số người sinh ra đã như vậy, cho dù ở nơi như thế nào, cũng luôn được người khác chú ý đầu tiên, anh là như vậy, Đường Nhật Khanh cũng vậy.
Bùi Danh Chính quét mắt nhìn một vòng, cuối cùg nhìn qua hàng đầu người đang di chuyển nhìn thấy cô gái ở phía xa, cô đứng đó, cũng đúng lúc cô nhìn về phía anh.
Bùi Danh Chính không dừng ánh mắt, tiếp tục lướt nhanh qua người cô, sau đó quay người đi ra phía cửa sổ nhà ăn.
Ánh mắt Bùi Danh Chính nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ vậy, không một gợn sóng.
Đường Nhật Khanh trong lòng khẽ thắt lại, có cảm giác hụt hẫng không tên.
Bùi Danh Chính đến làm cho các nhân viên đang có mặt ở nhà ăn đều cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì ngoại trừ lần trước, trong buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, Bùi Danh Chính có đến nhà ăn để phát quà cho mọi người thì hầu như chưa từng thấy anh đến lại nhà ăn lần nào nữa.
Cũng không phải là vì đồ ăn ở nhà ăn không tốt, mà là vì Bùi Danh Chính không bận thì cũng phải đi công tác ngoài Ứng Châu, cho nên mọi người nhìn thấy anh ở đây đều cảm thấy hiếu kỳ.
Có giám đốc đi bên cạnh Bùi Danh Chính, bọn họ lấy phần cơm xong thì ngồi bàn bắt đầu dùng bữa.
Từ góc ngồi của Bùi Danh Chính có thể nhìn thấy rõ Đường Nhật Khanh ở phía nhà vệ sinh.
Đường Nhật Khanh không chỉ phải dọn dẹp ở cửa, mà còn phụ trách dọn phía bên trong, bây giờ nhiều người hơn, cô phải liên tục vào để đổ thùng rác đầy và lau sạch sàn và khu rửa tay, ...
Mà cô không chỉ phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữ mà cách 1, 2 tiếng cũng phải vào nhà vệ sinh nam dọn dẹp một lần, dì chuyên dọn ở đây dặn cô thế.
Dì ấy cũng khá là quan tâm đến Đường Nhật Khanh, lúc nhà vệ sinh nam cần dọn dẹp, dì đều đứng ở cửa hỏi người bên trong đang rửa tay, xác định bên trong không còn ai mới cho Đường Nhật Khanh chốt cửa trong rồi quét dọn.
Bởi vì Đường Nhật Khanh là bị phạt nên cho dù dì muốn giúp cô cũng không dám giúp, chỉ có thể giúp cô những chuyện như thế thôi.
Nửa tiếng sau, người ở nhà ăn cũng bớt đi một nửa, lại đến lúc dọn dẹp nhà vệ sinh nam, dì xác nhận bên trong không còn ai nữa, Đường Nhật Khanh mới dám đi vào dọn dẹp. Cô vừa mới chuẩn bị khóa chốt trong thì đột nhiên cảm thấy có một lực đạo chặn cửa lại, cô hốt hoảng lùi về sau một bước, thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đẩy cửa bước nào.
Đường Nhật Khanh cả kinh: "Sao...sao anh vào được đây?"
Bùi Danh Chính nhanh chóng chốt cửa lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.
Đường Nhật Khanh mắt đối mắt nhìn anh, không tự chủ được mà chột dạ, không cần nói chuyện cô phạm lỗi, chắc chắn Bùi Danh Chính đã biết cả rồi.
Cô cúi mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi đã phạm lỗi."
Giọng nói anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô: "Nói đi, đã phạm những lỗi gì rồi?"
Giọng anh vẫn như bình thường, Đường Nhật Khanh không đoán ra được lúc này tâm trạng anh thế nào, cô do dự một lát, rồi mới khẽ nói: "Tôi không nên tự ý quyết định nhận nhiệm vụ người khác nhờ..."
Tuy lúc đó cô có gửi tin nhắn cho Bùi Danh Chính, nhưng cũng đã là hành vi tiền trảm hậu tấu, cô không phải đang xin ý kiến của Bùi Danh Chính mà chỉ là đang thông báo cho anh mà thôi.
Bùi Danh Chính nhướn mày, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Tôi không nên chưa hỏi rõ tình hình đã đưa tài liệu cho đối phương."
Đường Nhật Khanh một tay nắm chặt cây lau nhà, tay kia túm chặt góc áo, căng thẳng vô cùng.
Cô nói xong, ngước lên nhìn Bùi Danh Chính, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như cũ: "Còn nữa."
Còn nữa? Ngoài hai chuyện đó ra, cô nhất thời không nghĩ ra được còn chuyện gì khác?
Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, mãi lây cũng không nói ra được lời nào.
Bùi Danh Chính sắc mặt hơi trầm xuống, trong đầu lướt qua hình ảnh cô ôm tên đại diện đối tác bên Đức ở cửa khách sạn sáng nay.
Cô không nên ôm người đàn ông khác sau lưng anh, cho dù là vì công việc.
"Còn gì nữa nhỉ?" Đường Nhật Khanh ngẩng lên nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính mím chặt môi, không nói ra câu trong lòng nghĩ kia, ánh mắt xoẹt nhanh lên khuôn mặt cô, lúc này, cô đang cắn môi, ánh mắt tủi thân.
Bùi Danh Chính hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Nhận phạt xong thì đến xin lỗi phó tổng giám đốc Phương, sau đó quay lại làm việc."
"Vâng." Đường Nhật Khanh đồng ý.
Cô nhìn Bùi Danh Chính quay người đẩy cửa đi mất, càng đi càng xa, thầm thở phào một hơi, nhưng mà, rốt cuộc cô còn phạm lỗi nào nữa?
*
Ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh dọn dẹp nhà vệ sinh căn tin một ngày nữa, thì nhận được thông báo của An Nhu bảo cô có thể dừng được rồi.
Hình phạt chưa đến hai ngày nhưng đã làm cho Đường Nhật Khanh mở mang thêm về muôn hình muôn vẻ nhân viên công ty, dường như mọi người đều có tâm lý chung là nịnh trên ép dưới, cho nên đa số người nhìn thấy cô đều công khai có ý ngầm có chê cười, mỉa mai cô vài câu.
Vừa bắt đầu, Đường Nhật Khanh còn cảm thấy mấy lời đó thật khó nghe, nhưng nghe nhiều rồi, cô lại cảm thấy trơ, không còn cảm giác gì nữa, sau khi cô không tỏ thái độ quá mạnh với hành vi của đám người đó thì bọn họ cũng dần dần không còn hứng thú.
Đường Nhật Khanh về phòng làm việc của mình, lập tức viết một bức thư xin lỗi, định chân thành xin lỗi Phương Vĩnh Thành một lần nữa.
Hồ Nguyệt Như nghe nói Đường Nhật Khanh đã quay lại, định đến phòng làm việc của cô chế giễu vài câu, không ngờ chưa ra khỏi cửa đã nhận được chỉ thị của Bùi Danh Chính, bảo cô ta đến phòng làm việc của anh lấy văn bản thông báo chỉ định đi thành phố Nam Hải công tác, đợi một lát rồi thông báo cho toàn bộ phòng ban, để bọn họ báo cáo công việc sớm.
Hồ Nguyệt Như hưng phấn đi đến phòng làm việc tổng giám đốc, nhìn thấy Bùi Danh Chính đang cúi đầu làm việc, cô nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Bùi, chúng em đến lấy thông báo đi công tác."
Bùi Danh Chính nhấc tay lên gõ gõ vào mặt bàn, ra ý bảo cô tự vào lấy.
Hồ Nguyệt Như cầm thông báo, lúc nhìn thấy tên những thư ký đi công tác cùng in trên đó, cô đột nhiên sững lại.
Cô chớp chớp mắt nhìn lại lần nữa: "Thư ký đi cùng: Đường Nhật Khanh", vậy mà lại là Đường Nhật Khanh!
Bàn tay cầm thông báo của Hồ Nguyệt Như siết chặt lại, mặt hầm hầm.
Sao lại có thể thế được? Đường Nhật Khanh mới đến công ty được mấy ngày, sao Bùi Danh Chính lại cho cô ta đi công tác cùng?
Bùi Danh Chính nghe tiếng bước chân ngập ngừng, anh ngẩng đầu lên nhìn Hồ Nguyệt Như, sắc mặt cô ta tái xanh, anh lên tiếng hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Hồ Nguyệt Như hồi thần lại, mím môi, nhìn Bùi Danh Chính nói: "Tổng giám đốc Bùi, lần công tác này anh cho Đường Nhật Khanh đi cùng đến Nam Hải à?"
Bùi Danh Chính đặt bút trong tay xuống, cơ thể ngả tựa vào lưng ghế: "Ừ, cô ấy không được à?"
"Không phải là không được..." Hồ Nguyệt Như cười khan hai tiếng: "Chỉ là em cảm thấy cô ấy vừa vào công ty, chưa có kinh nghiệm với những chuyện này, anh xem hay là để em đi cùng anh..."
"Tôi có tính toán của tôi, trước tiên, chúng tôi đến thành phố Nam Hải để gặp mặt bàn chuyện với đối tác nước ngoài, mà chuyên môn của Đường Nhật Khanh vừa hay là ngoại ngữ, thứ hai, dự án ở thành phố Nam Hải khó tránh phải giao thiệp với cơ quan chính phủ, tham gia các buổi tiệc xã giao, Đường Nhật Khanh từ nhỏ đã được dạy dỗ về vấn đề đó nên có hiểu biết ứng đối, tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp."
Bùi Danh Chính đơn giản nói vài câu mà Hồ Nguyệt Như sắc mặt thay đổi, Bùi Danh Chính khen Đường Nhật Khanh, cũng là đang thầm hạ thấp cô ta! Cô ta không phải kẻ ngốc, cho dù Bùi Danh Chính không nói hẳn ra, cô ta cũng cảm thấy như vừa bị tát hai cái, mất hết tôn nghiêm.
Hồ Nguyệt Như cắn môi, cố kiềm nén cảm xúc, nói: "Em biết rồi Bùi tổng, em đi thông báo cho mọi người luôn đây."
Nói xong, cô đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại, nước mắt tuôn rơi.
Đường Nhật Khanh mới đến được công ty vài ngay, còn vừa phạm phải lỗi lớn, Bùi Danh Chính vẫn cho cô ta đi công tác cùng, đây không phải thiên vị thì là gì!
CHƯƠNG 32: KHÔNG PHẢI THIÊN VỊ THÌ LÀ GÌ
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng, rảo bước đi ra khỏi căn tin, trong nháy mắt, dường như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh, cực kỳ chói mắt.
Có một số người sinh ra đã như vậy, cho dù ở nơi như thế nào, cũng luôn được người khác chú ý đầu tiên, anh là như vậy, Đường Nhật Khanh cũng vậy.
Bùi Danh Chính quét mắt nhìn một vòng, cuối cùg nhìn qua hàng đầu người đang di chuyển nhìn thấy cô gái ở phía xa, cô đứng đó, cũng đúng lúc cô nhìn về phía anh.
Bùi Danh Chính không dừng ánh mắt, tiếp tục lướt nhanh qua người cô, sau đó quay người đi ra phía cửa sổ nhà ăn.
Ánh mắt Bùi Danh Chính nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ vậy, không một gợn sóng.
Đường Nhật Khanh trong lòng khẽ thắt lại, có cảm giác hụt hẫng không tên.
Bùi Danh Chính đến làm cho các nhân viên đang có mặt ở nhà ăn đều cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì ngoại trừ lần trước, trong buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, Bùi Danh Chính có đến nhà ăn để phát quà cho mọi người thì hầu như chưa từng thấy anh đến lại nhà ăn lần nào nữa.
Cũng không phải là vì đồ ăn ở nhà ăn không tốt, mà là vì Bùi Danh Chính không bận thì cũng phải đi công tác ngoài Ứng Châu, cho nên mọi người nhìn thấy anh ở đây đều cảm thấy hiếu kỳ.
Có giám đốc đi bên cạnh Bùi Danh Chính, bọn họ lấy phần cơm xong thì ngồi bàn bắt đầu dùng bữa.
Từ góc ngồi của Bùi Danh Chính có thể nhìn thấy rõ Đường Nhật Khanh ở phía nhà vệ sinh.
Đường Nhật Khanh không chỉ phải dọn dẹp ở cửa, mà còn phụ trách dọn phía bên trong, bây giờ nhiều người hơn, cô phải liên tục vào để đổ thùng rác đầy và lau sạch sàn và khu rửa tay, ...
Mà cô không chỉ phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữ mà cách 1, 2 tiếng cũng phải vào nhà vệ sinh nam dọn dẹp một lần, dì chuyên dọn ở đây dặn cô thế.
Dì ấy cũng khá là quan tâm đến Đường Nhật Khanh, lúc nhà vệ sinh nam cần dọn dẹp, dì đều đứng ở cửa hỏi người bên trong đang rửa tay, xác định bên trong không còn ai mới cho Đường Nhật Khanh chốt cửa trong rồi quét dọn.
Bởi vì Đường Nhật Khanh là bị phạt nên cho dù dì muốn giúp cô cũng không dám giúp, chỉ có thể giúp cô những chuyện như thế thôi.
Nửa tiếng sau, người ở nhà ăn cũng bớt đi một nửa, lại đến lúc dọn dẹp nhà vệ sinh nam, dì xác nhận bên trong không còn ai nữa, Đường Nhật Khanh mới dám đi vào dọn dẹp. Cô vừa mới chuẩn bị khóa chốt trong thì đột nhiên cảm thấy có một lực đạo chặn cửa lại, cô hốt hoảng lùi về sau một bước, thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đẩy cửa bước nào.
Đường Nhật Khanh cả kinh: "Sao...sao anh vào được đây?"
Bùi Danh Chính nhanh chóng chốt cửa lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.
Đường Nhật Khanh mắt đối mắt nhìn anh, không tự chủ được mà chột dạ, không cần nói chuyện cô phạm lỗi, chắc chắn Bùi Danh Chính đã biết cả rồi.
Cô cúi mắt, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi đã phạm lỗi."
Giọng nói anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô: "Nói đi, đã phạm những lỗi gì rồi?"
Giọng anh vẫn như bình thường, Đường Nhật Khanh không đoán ra được lúc này tâm trạng anh thế nào, cô do dự một lát, rồi mới khẽ nói: "Tôi không nên tự ý quyết định nhận nhiệm vụ người khác nhờ..."
Tuy lúc đó cô có gửi tin nhắn cho Bùi Danh Chính, nhưng cũng đã là hành vi tiền trảm hậu tấu, cô không phải đang xin ý kiến của Bùi Danh Chính mà chỉ là đang thông báo cho anh mà thôi.
Bùi Danh Chính nhướn mày, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Tôi không nên chưa hỏi rõ tình hình đã đưa tài liệu cho đối phương."
Đường Nhật Khanh một tay nắm chặt cây lau nhà, tay kia túm chặt góc áo, căng thẳng vô cùng.
Cô nói xong, ngước lên nhìn Bùi Danh Chính, anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như cũ: "Còn nữa."
Còn nữa? Ngoài hai chuyện đó ra, cô nhất thời không nghĩ ra được còn chuyện gì khác?
Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, mãi lây cũng không nói ra được lời nào.
Bùi Danh Chính sắc mặt hơi trầm xuống, trong đầu lướt qua hình ảnh cô ôm tên đại diện đối tác bên Đức ở cửa khách sạn sáng nay.
Cô không nên ôm người đàn ông khác sau lưng anh, cho dù là vì công việc.
"Còn gì nữa nhỉ?" Đường Nhật Khanh ngẩng lên nhìn Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính mím chặt môi, không nói ra câu trong lòng nghĩ kia, ánh mắt xoẹt nhanh lên khuôn mặt cô, lúc này, cô đang cắn môi, ánh mắt tủi thân.
Bùi Danh Chính hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Nhận phạt xong thì đến xin lỗi phó tổng giám đốc Phương, sau đó quay lại làm việc."
"Vâng." Đường Nhật Khanh đồng ý.
Cô nhìn Bùi Danh Chính quay người đẩy cửa đi mất, càng đi càng xa, thầm thở phào một hơi, nhưng mà, rốt cuộc cô còn phạm lỗi nào nữa?
*
Ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh dọn dẹp nhà vệ sinh căn tin một ngày nữa, thì nhận được thông báo của An Nhu bảo cô có thể dừng được rồi.
Hình phạt chưa đến hai ngày nhưng đã làm cho Đường Nhật Khanh mở mang thêm về muôn hình muôn vẻ nhân viên công ty, dường như mọi người đều có tâm lý chung là nịnh trên ép dưới, cho nên đa số người nhìn thấy cô đều công khai có ý ngầm có chê cười, mỉa mai cô vài câu.
Vừa bắt đầu, Đường Nhật Khanh còn cảm thấy mấy lời đó thật khó nghe, nhưng nghe nhiều rồi, cô lại cảm thấy trơ, không còn cảm giác gì nữa, sau khi cô không tỏ thái độ quá mạnh với hành vi của đám người đó thì bọn họ cũng dần dần không còn hứng thú.
Đường Nhật Khanh về phòng làm việc của mình, lập tức viết một bức thư xin lỗi, định chân thành xin lỗi Phương Vĩnh Thành một lần nữa.
Hồ Nguyệt Như nghe nói Đường Nhật Khanh đã quay lại, định đến phòng làm việc của cô chế giễu vài câu, không ngờ chưa ra khỏi cửa đã nhận được chỉ thị của Bùi Danh Chính, bảo cô ta đến phòng làm việc của anh lấy văn bản thông báo chỉ định đi thành phố Nam Hải công tác, đợi một lát rồi thông báo cho toàn bộ phòng ban, để bọn họ báo cáo công việc sớm.
Hồ Nguyệt Như hưng phấn đi đến phòng làm việc tổng giám đốc, nhìn thấy Bùi Danh Chính đang cúi đầu làm việc, cô nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Bùi, chúng em đến lấy thông báo đi công tác."
Bùi Danh Chính nhấc tay lên gõ gõ vào mặt bàn, ra ý bảo cô tự vào lấy.
Hồ Nguyệt Như cầm thông báo, lúc nhìn thấy tên những thư ký đi công tác cùng in trên đó, cô đột nhiên sững lại.
Cô chớp chớp mắt nhìn lại lần nữa: "Thư ký đi cùng: Đường Nhật Khanh", vậy mà lại là Đường Nhật Khanh!
Bàn tay cầm thông báo của Hồ Nguyệt Như siết chặt lại, mặt hầm hầm.
Sao lại có thể thế được? Đường Nhật Khanh mới đến công ty được mấy ngày, sao Bùi Danh Chính lại cho cô ta đi công tác cùng?
Bùi Danh Chính nghe tiếng bước chân ngập ngừng, anh ngẩng đầu lên nhìn Hồ Nguyệt Như, sắc mặt cô ta tái xanh, anh lên tiếng hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Hồ Nguyệt Như hồi thần lại, mím môi, nhìn Bùi Danh Chính nói: "Tổng giám đốc Bùi, lần công tác này anh cho Đường Nhật Khanh đi cùng đến Nam Hải à?"
Bùi Danh Chính đặt bút trong tay xuống, cơ thể ngả tựa vào lưng ghế: "Ừ, cô ấy không được à?"
"Không phải là không được..." Hồ Nguyệt Như cười khan hai tiếng: "Chỉ là em cảm thấy cô ấy vừa vào công ty, chưa có kinh nghiệm với những chuyện này, anh xem hay là để em đi cùng anh..."
"Tôi có tính toán của tôi, trước tiên, chúng tôi đến thành phố Nam Hải để gặp mặt bàn chuyện với đối tác nước ngoài, mà chuyên môn của Đường Nhật Khanh vừa hay là ngoại ngữ, thứ hai, dự án ở thành phố Nam Hải khó tránh phải giao thiệp với cơ quan chính phủ, tham gia các buổi tiệc xã giao, Đường Nhật Khanh từ nhỏ đã được dạy dỗ về vấn đề đó nên có hiểu biết ứng đối, tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp."
Bùi Danh Chính đơn giản nói vài câu mà Hồ Nguyệt Như sắc mặt thay đổi, Bùi Danh Chính khen Đường Nhật Khanh, cũng là đang thầm hạ thấp cô ta! Cô ta không phải kẻ ngốc, cho dù Bùi Danh Chính không nói hẳn ra, cô ta cũng cảm thấy như vừa bị tát hai cái, mất hết tôn nghiêm.
Hồ Nguyệt Như cắn môi, cố kiềm nén cảm xúc, nói: "Em biết rồi Bùi tổng, em đi thông báo cho mọi người luôn đây."
Nói xong, cô đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại, nước mắt tuôn rơi.
Đường Nhật Khanh mới đến được công ty vài ngay, còn vừa phạm phải lỗi lớn, Bùi Danh Chính vẫn cho cô ta đi công tác cùng, đây không phải thiên vị thì là gì!