Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
CHƯƠNG 31: NÊN PHẠT THÌ PHẢI PHẠT
CHƯƠNG 31: NÊN PHẠT THÌ PHẢI PHẠT
Hai tiếng sau, Phương Vĩnh Thành tiếp đón đại diện đối tác bên Đức Rolf, vừa tiễn bọn họ về thì Bùi Danh Chính đã đến gõ cửa phòng rồi.
Phương Vĩnh Thành ngồi trên ghế làm việc, thấy người đến, cũng không ngạc nhiên chút nào, ông ta quay đầu nói với An Nhu:
"Cô đi pha hai ly cà phê mang vào đây, hiếm khi thấy tổng giám đốc Bùi đến, dùng loại cà phê ngon nhất đấy."
Bùi Danh Chính nhỏ tuổi nhưng chức vị cao hơn ông ta một bậc, cho dù Phương Vĩnh Thành tự cho rằng bản thân mới là đại công thần của tập đoàn Bùi Thị, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thể hiện rất có chừng mực.
Bùi Danh Chính khẽ cười, rảo bước đi đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: "Chú Phương khách sáo quá, cháu chỉ đến hỏi tình hình thôi, rồi đi ngay."
Cho dù thế nào thì Phương Vĩnh Thành cũng từng là cánh tay phải đắc lực của ba anh, nên khi ở riêng với nhau, anh vẫn xưng hô một cách tôn trọng với ông ta.
Phương Vĩnh Thành biết mà vẫn cố hỏi: "Cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Bùi Danh Chính hơi nhướn mày kiếm lên, giọng nói không mặn không nhạt: "Chú đã chốt giá với bên Đức chưa? Lúc đến cháu vừa hay thấy họ đi khỏi."
Trong công ty này, bọn họ phân chia dự án một cách rõ ràng, anh, Phương Vĩnh Thành, và cả Bùi Duy đều sẽ không xen vào dự án người kia phụ trách, nếu không sẽ làm hỗn độn, phiền phức không rõ ràng, làm cho hai bên đều không vui.
Đây là quy định ngầm ở trong công ty, Bùi Danh Chính tất nhiên là hiểu rõ điều này, đừng nói là xen vào, bình thường chỉ cần không phải hạng mục anh phục trách thì anh sẽ không hỏi, chỉ hỏi kết quả cuối cùng.
Nhưng lần này, anh không chỉ hỏi, mà còn cố ý đến tận phòng làm việc của Phương Vĩnh Thành...
Phương Vĩnh Thành ngẩng đầu lên liếc nhìn anh: "Đã chốt giá rồi, chỉ chưa ký hợp đồng thôi, bên chúng ta cũng chuẩn bị hợp đồng xong rồi, không có vấn đề gì cả."
"Vậy thì tốt." Bùi Danh Chính chỉ nói vài câu, đúng lúc An Nhu bưng cà phê mang vào, đưa cho anh một cốc.
Đợi An Nhu ra khỏi phòng làm việc xong, Phương Vĩnh Thành mới nhìn sang Bùi Danh Chính, cười như không cười nói: "Danh Chính, cậu cố ý tới đây, chắc không phải chỉ là muốn biết tiến trình thực hiện dự án đến đâu thôi nhỉ?"
Bùi Danh Chính nghe xong thì khẽ cười, chậm rãi đặt cốc cà phê trong tay xuống: "Chấu muốn biết giá chốt cuối cùng, chú Phương có hài lòng hay không, dù sao thì cô thư ký hậu đậu kia của cháu cũng đang gây thêm phiền phức cho chú Phương mà."
Phương Vĩnh Thành đứng dậy, tiện tay cầm bản tài liệu trên bàn lên, rồi đi về phía sofa, đưa cho anh: "Đây là báo giá cuối cùng của đối phương, đơn giá cao hơn 0.06 so với giá tôi dự tính."
Phương Vĩnh Thành không nói gì nữa, nhưng giọng nói rõ ràng không hài lòng, đừng thấy đơn giá chỉ cao lên có 0.06, tính ra tổng giá thành cao hơn rất nhiều, mà ở một mức nào đó sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ và khả năng cạnh tranh trên thị trường.
Bùi Danh Chính quét mắt nhìn số liệu trong văn bản, khẽ cong môi nói: "Chú Phương, chúng ta cũng không chỉ có mỗi con đường học hỏi kỹ thuật này, hiện giờ trong nước, các tập đoàn kỹ thuật càng ngày càng nhiều, chỉ cần lấy được hàng, nguyên lý cơ bản rất dễ làm rõ, chỉ cần chúng ta không làm ảnh hưởng đến thị trường nước ngoài của bọn họ, thì hoàn toàn có thể sản xuất linh kiện của chúng ta."
Anh vừa nói vừa đặt lại bản tài liệu lên bàn làm việc, đứng lên nói: "Cho nên, nếu đã bàn xong rồi, giá cũng không thay đổi được nữa, nhưng chúng ta có thể thay đổi, cái gì cũng nên nghĩ linh hoạt chút."
Sắc mặt Phương Vĩnh Thành sầm xuống: "Cậu nói thì nghe dễ lắm, 0.06 này vốn dĩ có thể đàm phán được, nếu không phải vì thư ký kia của cậu..."
Ông ta nói một nửa, dường như ý thức được thái độ hơi quá, lập tức ngừng lại, quay người nhìn sắc mặt Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn đạm nhạt, không tức giận: "Cho dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chú Phương, cho dù bây giờ cháu đuổi cô ấy đi thì cũng không có tác dụng gì."
Phương Vĩnh Thành mãi lâu không nói gì, qua một lúc nữa, đột nhiên ông ta nhìn thẳng Bùi Danh Chính, rồi nói: "Danh Chính, chắc không phải cậu có ý gì với cô ta chứ? Tôi chưa từng thấy cậu bảo vệ cấp dưới nào như thế bao giờ!"
"Vậy sao?" Bùi Danh Chính khẽ cười: "Chú Phương nghĩ nhiều rồi, nếu nói là bảo vệ thì quả thật cũng có lý do, lúc trước, chú Phương chưa về, cháu có mở một hội nghị cấp cao, nhận hạng mục của Bùi Duy, còn đánh cược với nó, trong đó có liên quan đến Đường Nhật Khanh, trước khi đi công tác Nam Hải với cháu, cho dù Đường Nhật Khanh làm sai chuyện gì cũng không được đuổi việc, chú Phương cho cháu mặt mũi tý được chứ."
Bùi Danh Chính cười nói, giọng nói khách sáo giống như đang thương lượng với ông ta, nhưng rõ ràng lại có vẻ kiên quyết làm người khác khó từ chối.
Phương Vĩnh Thành nhíu mày, không trả lời, về chuyện cá cược đó, ông ta cũng nghe nói rồi, cũng biết rõ tình hình, nếu Bùi Danh Chính đã nói vậy, ông ta cũng không có lý do gì ép Đường Nhật Khanh quá.
"Danh Chính, lần này nể mặt cậu, tôi tha cho cô ta, nhưng tôi cũng có lòng nhắc nhở một câu, cô ta là con gái Đường Chính Đông, cho dù thế nào... tôi cũng khuyên cậu nên sớm đuổi cô ta đi."
Bùi Danh Chính ánh mắt sa sầm: "Đó là chuyện của cháu, không phiền chú Phương lo lắng."
Phương Vĩnh Thành khoát tay, có vẻ không muốn nói thêm nữa: "Lát nữa tôi sẽ bảo An Nhu đi nói với cô ta không cần chịu phạt nữa."
"Không cần." Bùi Danh Chính đột nhiên nói: "Nếu đã phạm lỗi, nên phạt thì vẫn phải phạt."
Không phạt thì sao cô gái đó ghi nhớ? Sao có thể hiểu rõ có những chuyện không được anh cho phép thì không được tự ý quyết định? Sao có thể hiểu rõ trên thường trường mỗi giờ mỗi phút đều phải cẩn thận từng chút một? Cũng phải để cô học cách làm sai thì phải chịu hậu quả.
Phương Vĩnh Thành cũng hơi kinh ngạc, lúc nhìn sang Bùi Danh Chính thì anh đã đi đến cửa rồi.
"Chú Phương, chú làm việc đi ạ, cháu không làm phiền nữa." Nói xong, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở cửa nhà vệ sinh căn tin công ty, Đường Nhật Khanh đang nghiêm túc cọ vết tàn thuốc lá ở cửa, cô mặc đồng phục làm việc và giày cao gót, cơ thể không cúi được quá thấp, chỉ có thể chầm chậm quét dọn sàn.
Chẳng mấy chốc mà đến giờ tan làm, cũng sắp đến giờ ăn, rất nhiều nhân viên ở lại tăng ca hoặc lười về nhà nấu cơm đều lựa chọn đến căn tin công ty ăn, nhà ăn rất nhanh liền đông vui náo nhiệt lên.
Người đông thì nhà vệ sinh cũng đông, người ra người vào, ai cũng nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang quét dọn, cô mặc đồng phục công ty, tướng mạo, trang điểm không giống với nhân viên dọn vệ sinh, hơn nữa không biết là ai đã âm thầm truyền tin tức, làm cho rất nhiều người biết chuyện cô phạm lỗi nên bị phạt.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, quét dọn, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng cười và nghị luận bàn tán.
"Mau nhìn kìa! Đó là thư ký mới của tổng giám đốc Bùi đó! Nghe nói là phạm lỗi lớn nên bị phó tổng giám đốc Phương phạt!"
"Chính là thiên kim của Đường Thị sao? Sao giờ lại lạc đến bước đường này..."
"Vận mệnh khó lường, đúng là không tưởng tượng được..."
"..."
"Đường Nhật Khanh nghiến răng, tiếp tục công việc, cô ngửi thấy mùi từ nhà vệ sinh, cố chịu đựng ánh mắt của mọi người, toàn thân giống như bị lột trần phơi bày ra trước mặt mọi người, chẳng còn tý tôn nghiêm nào cả.
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên ồn ào, sau đó, bên cạnh không biết có ai đó đột nhiên nói: "Tổng giám đốc Bùi đến rồi! Anh ấy đến nhà ăn ăn cơm kìa!"
Đường Nhật Khanh nghe thấy, bàn tay cầm chổi siết chặt lại, ngẩng mắt lên nhìn về phía cửa nhà ăn...
CHƯƠNG 31: NÊN PHẠT THÌ PHẢI PHẠT
Hai tiếng sau, Phương Vĩnh Thành tiếp đón đại diện đối tác bên Đức Rolf, vừa tiễn bọn họ về thì Bùi Danh Chính đã đến gõ cửa phòng rồi.
Phương Vĩnh Thành ngồi trên ghế làm việc, thấy người đến, cũng không ngạc nhiên chút nào, ông ta quay đầu nói với An Nhu:
"Cô đi pha hai ly cà phê mang vào đây, hiếm khi thấy tổng giám đốc Bùi đến, dùng loại cà phê ngon nhất đấy."
Bùi Danh Chính nhỏ tuổi nhưng chức vị cao hơn ông ta một bậc, cho dù Phương Vĩnh Thành tự cho rằng bản thân mới là đại công thần của tập đoàn Bùi Thị, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thể hiện rất có chừng mực.
Bùi Danh Chính khẽ cười, rảo bước đi đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: "Chú Phương khách sáo quá, cháu chỉ đến hỏi tình hình thôi, rồi đi ngay."
Cho dù thế nào thì Phương Vĩnh Thành cũng từng là cánh tay phải đắc lực của ba anh, nên khi ở riêng với nhau, anh vẫn xưng hô một cách tôn trọng với ông ta.
Phương Vĩnh Thành biết mà vẫn cố hỏi: "Cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Bùi Danh Chính hơi nhướn mày kiếm lên, giọng nói không mặn không nhạt: "Chú đã chốt giá với bên Đức chưa? Lúc đến cháu vừa hay thấy họ đi khỏi."
Trong công ty này, bọn họ phân chia dự án một cách rõ ràng, anh, Phương Vĩnh Thành, và cả Bùi Duy đều sẽ không xen vào dự án người kia phụ trách, nếu không sẽ làm hỗn độn, phiền phức không rõ ràng, làm cho hai bên đều không vui.
Đây là quy định ngầm ở trong công ty, Bùi Danh Chính tất nhiên là hiểu rõ điều này, đừng nói là xen vào, bình thường chỉ cần không phải hạng mục anh phục trách thì anh sẽ không hỏi, chỉ hỏi kết quả cuối cùng.
Nhưng lần này, anh không chỉ hỏi, mà còn cố ý đến tận phòng làm việc của Phương Vĩnh Thành...
Phương Vĩnh Thành ngẩng đầu lên liếc nhìn anh: "Đã chốt giá rồi, chỉ chưa ký hợp đồng thôi, bên chúng ta cũng chuẩn bị hợp đồng xong rồi, không có vấn đề gì cả."
"Vậy thì tốt." Bùi Danh Chính chỉ nói vài câu, đúng lúc An Nhu bưng cà phê mang vào, đưa cho anh một cốc.
Đợi An Nhu ra khỏi phòng làm việc xong, Phương Vĩnh Thành mới nhìn sang Bùi Danh Chính, cười như không cười nói: "Danh Chính, cậu cố ý tới đây, chắc không phải chỉ là muốn biết tiến trình thực hiện dự án đến đâu thôi nhỉ?"
Bùi Danh Chính nghe xong thì khẽ cười, chậm rãi đặt cốc cà phê trong tay xuống: "Chấu muốn biết giá chốt cuối cùng, chú Phương có hài lòng hay không, dù sao thì cô thư ký hậu đậu kia của cháu cũng đang gây thêm phiền phức cho chú Phương mà."
Phương Vĩnh Thành đứng dậy, tiện tay cầm bản tài liệu trên bàn lên, rồi đi về phía sofa, đưa cho anh: "Đây là báo giá cuối cùng của đối phương, đơn giá cao hơn 0.06 so với giá tôi dự tính."
Phương Vĩnh Thành không nói gì nữa, nhưng giọng nói rõ ràng không hài lòng, đừng thấy đơn giá chỉ cao lên có 0.06, tính ra tổng giá thành cao hơn rất nhiều, mà ở một mức nào đó sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ và khả năng cạnh tranh trên thị trường.
Bùi Danh Chính quét mắt nhìn số liệu trong văn bản, khẽ cong môi nói: "Chú Phương, chúng ta cũng không chỉ có mỗi con đường học hỏi kỹ thuật này, hiện giờ trong nước, các tập đoàn kỹ thuật càng ngày càng nhiều, chỉ cần lấy được hàng, nguyên lý cơ bản rất dễ làm rõ, chỉ cần chúng ta không làm ảnh hưởng đến thị trường nước ngoài của bọn họ, thì hoàn toàn có thể sản xuất linh kiện của chúng ta."
Anh vừa nói vừa đặt lại bản tài liệu lên bàn làm việc, đứng lên nói: "Cho nên, nếu đã bàn xong rồi, giá cũng không thay đổi được nữa, nhưng chúng ta có thể thay đổi, cái gì cũng nên nghĩ linh hoạt chút."
Sắc mặt Phương Vĩnh Thành sầm xuống: "Cậu nói thì nghe dễ lắm, 0.06 này vốn dĩ có thể đàm phán được, nếu không phải vì thư ký kia của cậu..."
Ông ta nói một nửa, dường như ý thức được thái độ hơi quá, lập tức ngừng lại, quay người nhìn sắc mặt Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn đạm nhạt, không tức giận: "Cho dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chú Phương, cho dù bây giờ cháu đuổi cô ấy đi thì cũng không có tác dụng gì."
Phương Vĩnh Thành mãi lâu không nói gì, qua một lúc nữa, đột nhiên ông ta nhìn thẳng Bùi Danh Chính, rồi nói: "Danh Chính, chắc không phải cậu có ý gì với cô ta chứ? Tôi chưa từng thấy cậu bảo vệ cấp dưới nào như thế bao giờ!"
"Vậy sao?" Bùi Danh Chính khẽ cười: "Chú Phương nghĩ nhiều rồi, nếu nói là bảo vệ thì quả thật cũng có lý do, lúc trước, chú Phương chưa về, cháu có mở một hội nghị cấp cao, nhận hạng mục của Bùi Duy, còn đánh cược với nó, trong đó có liên quan đến Đường Nhật Khanh, trước khi đi công tác Nam Hải với cháu, cho dù Đường Nhật Khanh làm sai chuyện gì cũng không được đuổi việc, chú Phương cho cháu mặt mũi tý được chứ."
Bùi Danh Chính cười nói, giọng nói khách sáo giống như đang thương lượng với ông ta, nhưng rõ ràng lại có vẻ kiên quyết làm người khác khó từ chối.
Phương Vĩnh Thành nhíu mày, không trả lời, về chuyện cá cược đó, ông ta cũng nghe nói rồi, cũng biết rõ tình hình, nếu Bùi Danh Chính đã nói vậy, ông ta cũng không có lý do gì ép Đường Nhật Khanh quá.
"Danh Chính, lần này nể mặt cậu, tôi tha cho cô ta, nhưng tôi cũng có lòng nhắc nhở một câu, cô ta là con gái Đường Chính Đông, cho dù thế nào... tôi cũng khuyên cậu nên sớm đuổi cô ta đi."
Bùi Danh Chính ánh mắt sa sầm: "Đó là chuyện của cháu, không phiền chú Phương lo lắng."
Phương Vĩnh Thành khoát tay, có vẻ không muốn nói thêm nữa: "Lát nữa tôi sẽ bảo An Nhu đi nói với cô ta không cần chịu phạt nữa."
"Không cần." Bùi Danh Chính đột nhiên nói: "Nếu đã phạm lỗi, nên phạt thì vẫn phải phạt."
Không phạt thì sao cô gái đó ghi nhớ? Sao có thể hiểu rõ có những chuyện không được anh cho phép thì không được tự ý quyết định? Sao có thể hiểu rõ trên thường trường mỗi giờ mỗi phút đều phải cẩn thận từng chút một? Cũng phải để cô học cách làm sai thì phải chịu hậu quả.
Phương Vĩnh Thành cũng hơi kinh ngạc, lúc nhìn sang Bùi Danh Chính thì anh đã đi đến cửa rồi.
"Chú Phương, chú làm việc đi ạ, cháu không làm phiền nữa." Nói xong, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở cửa nhà vệ sinh căn tin công ty, Đường Nhật Khanh đang nghiêm túc cọ vết tàn thuốc lá ở cửa, cô mặc đồng phục làm việc và giày cao gót, cơ thể không cúi được quá thấp, chỉ có thể chầm chậm quét dọn sàn.
Chẳng mấy chốc mà đến giờ tan làm, cũng sắp đến giờ ăn, rất nhiều nhân viên ở lại tăng ca hoặc lười về nhà nấu cơm đều lựa chọn đến căn tin công ty ăn, nhà ăn rất nhanh liền đông vui náo nhiệt lên.
Người đông thì nhà vệ sinh cũng đông, người ra người vào, ai cũng nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang quét dọn, cô mặc đồng phục công ty, tướng mạo, trang điểm không giống với nhân viên dọn vệ sinh, hơn nữa không biết là ai đã âm thầm truyền tin tức, làm cho rất nhiều người biết chuyện cô phạm lỗi nên bị phạt.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, quét dọn, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng cười và nghị luận bàn tán.
"Mau nhìn kìa! Đó là thư ký mới của tổng giám đốc Bùi đó! Nghe nói là phạm lỗi lớn nên bị phó tổng giám đốc Phương phạt!"
"Chính là thiên kim của Đường Thị sao? Sao giờ lại lạc đến bước đường này..."
"Vận mệnh khó lường, đúng là không tưởng tượng được..."
"..."
"Đường Nhật Khanh nghiến răng, tiếp tục công việc, cô ngửi thấy mùi từ nhà vệ sinh, cố chịu đựng ánh mắt của mọi người, toàn thân giống như bị lột trần phơi bày ra trước mặt mọi người, chẳng còn tý tôn nghiêm nào cả.
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên ồn ào, sau đó, bên cạnh không biết có ai đó đột nhiên nói: "Tổng giám đốc Bùi đến rồi! Anh ấy đến nhà ăn ăn cơm kìa!"
Đường Nhật Khanh nghe thấy, bàn tay cầm chổi siết chặt lại, ngẩng mắt lên nhìn về phía cửa nhà ăn...