Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Tôi đáp ứng với anh
Máu toàn thân của Đường Hoài An dường như đều đọng lại trong khoảnh khắc đó, từ sau khi ba mẹ rời đi, cô ngoài mỗi năm sẽ đến nghĩa trang gặp bọn họ ra, bình thường trước giờ đều sẽ tránh nhìn di vật hoặc ảnh của bọn họ, bởi vì cô sợ mình không chịu được.
Cho dù thời gian đã trôi qua 4 năm, nhưng nỗi đau mất đi người thân vẫn khiến cô vô số lần giật mình tỉnh giấc từ trong những giấc ngủ.
Đường Hoài An căn bản sẽ không ngờ cô nhìn thấy ba mẹ lại ở trên bức ảnh, nhất thời cảm xúc có hơi mất khống chế, Triều Thế Minh thấy sắc mặt của cô không tốt, nhưng vẫn nói tiếp, nếu đã quyết định làm rồi, vậy thì có một vài vết thương lòng thì bắt buộc phải để tự cô gỡ bỏ.
“Nhìn từ bức ảnh người này chắc là bỏ thứ gì đó vào ly rượu của ba mẹ cô, cho nên tôi đang nghĩ, ba mẹ của cô gặp nạn liệu có phải có liên quan đến chuyện này không?”
Đường Hoài An thu liễm tâm thần nói: “Nhưng theo lời khai của nhân chứng trong bữa tiệc tối hôm đó và lời tường thuật của bên cảnh giới thì thấy ba mẹ của tôi sau khi bữa tiệc kết thúc thì an toàn về đến nhà, nếu như người đàn ông đó bỏ thứ gì có vấn đề vào trong ly rượu của bọn họ, bọn họ chắc không thể an toàn về đến nhà?”
Triều Thế Minh gật đầu: “Cho nên đây cũng là điểm nghi ngờ hiện nay, chúng ta cần phải làm rõ người đó rốt cuộc đã bỏ thứ gì vào trong ly của ba mẹ cô, còn nữa, người này rốt cuộc do ai sai khiến?”
Đối mặt với lượng lớn thông tin đến đột ngột, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An giống như một mớ bòng bong, cô cầm chặt bức ảnh, ngẩng đầu hỏi: “Anh tại sao lại có những bức ảnh này? Lúc đó anh thuê người đi chụp sao?”
Đường Hoài An thật ra không phải là một người quá đa nghi, nhưng trong chuyện của ba mẹ vốn cô canh cánh trong lòng nhiều năm, Triều Thế Minh đột nhiên lấy ra những thứ này cho cô xem, trong lòng cô không thể không nghĩ nhiều.
Triều Thế Minh cũng từ trong mắt của Đường Hoài An nhìn thấy một chút nghi ngờ, biết cô đa tâm rồi, vì thế bình tĩnh giải thích: “Nhà họ Mạc là ông trùm của giới thương nghiệp, nhiều năm như vậy địa vị ở mỗi giới đều luôn rất cao, năm đó bọn họ tổ chức bữa tiệc long trọng như vậy, người tham gia đều là người có tiếng tăm trong các giới thì tự nhiên các phương tiện truyền thông vào trong được sẽ muốn chụp quay một ít tin tức hữu dụng, điều may mắn là tôi đã tốn một ít sức người sức của tìm được những thứ này.”
VietWriter.vn
Cảm xúc phức tạp của Đường Hoài An biến thành sự cảm kích, cô suy nghĩ kỹ đầu đuôi ngọn nguồn, chân tướng ba mẹ ra đời đối với cô mà nói quá quan trọng, điều này căn bản cũng là chuyện nhiều năm nay luôn chôn trong lòng cô, chỉ là tiếc quyền lực của mình không có lớn, cho nên muốn dựa vào sức của một mình cô đi tra rõ chân tướng gần như là chuyện khó như lên trời.
Cô không thể đi chông mong vào Mạc Tư Quân, bởi vì thái độ hiện nay của Mạc Tư Quân đối với cô là thái độ cực kỳ chán ghét, Đường Hoài An cảm thấy nếu như mình đi cầu xin sự giúp đỡ của anh thì sẽ bị anh cười mỉa không biết tự lượng sức mình.
Cho nên nếu như... bây giờ có Triều Thế Minh giúp cô điều tra, vậy thì sự việc chắc sẽ có tiến triển rất lớn, nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hoài An đã có quyết định.
Trong mắt của cô là ánh mắt vô cùng kiên định và cảm kích: “Triều tổng, anh đã giúp tôi việc lớn như vậy, tôi không thể nhận không ý tốt của anh được.”
Triều Thế Minh mỉm cười: “Cô quả nhiên đủ thông minh, suy nghĩ của tôi ngay từ đầu chưa từng thay đổi, tôi muốn hợp tác với cô, tôi giúp cô tra rõ chân tướng cái chết của ba mẹ cô năm đó, cô cung cấp thông tin mà tôi cần cho tôi.”
Đường Hoài An không có nói chuyện, cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên bức ảnh cầm trong tay một lúc lâu, dường như muốn đốt thủng một cái lỗ của bức ảnh đó, tay trải giấu trong tay áo bắt đầu siết chặt, chuyện xưa giống như bộ phim cũ chiếu từng thước trong đầu của cô.
Những lời mẹ từng nói với cô, ba mời thầy mỹ thuật về cho cô, cô lần đầu tiên độc lập hoàn thành tác phẩm thiết kế, cô làm quà tặng cho ba mẹ...
Rồi cuối cùng, là thi thể lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào của ba mẹ...
Hình ảnh xoay chuyển.
Là sự lạnh nhạt, quát nạt, hiểu lầm, không tin tưởng trong hai năm kết hôn mà Mạc Tư Quân đối với cô...
Hơi ấm trong tim từng chút lạnh dần, giống như bụi rơi xuống, Đường Hoài An cuối cùng mở miệng: “Được, tôi đáp ứng anh.”
Trên mặt Triều Thế Minh cuối cùng nở nụ cười thoải mái, cảm giác tự tin chiến thắng ở trong lòng anh ta càng lúc càng mãnh liệt.
Tuy có thể sẽ không đạt được mức độ nghiêm trọng như biến địch thành bạn, nhưng trái tim của Đường Hoài An vẫn rất thuần khiết, anh ta không dám đảm bảo 100% lập trường hiện nay của người phụ nữ trước mắt này ở bên phía anh ta, cho nên, khi anh ta túm lấy cái đuôi sam của Hứa Cát Anh, bèn không do dự mà lợi dụng nó.
Đường Hoài An là một quân bài anh có một ngày sẽ lấy ra đối phó hoặc uy hiếp Mạc Tư Quân, mà Hứa Cát Anh là thanh kiếm sắc thật sự trên tay anh ta, rốt cuộc lực sát thương của ai mạnh hơn, Triều Thế Minh cảm thấy có lẽ là không phân cao thấp, mục đích của anh ta là muốn khiến Mạc Tư Quân có một ngày mất đi mọi thứ cả trên tình trường và thương trường.
Khi Đường Hoài An về đến nhà đã là mười giờ tối, vốn không kéo dài lâu như vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện của mấy ngày nay, cô thật sự không muốn về cái nhà này, người đàn ông bắt cóc cô, bởi vì cô hôn mê, cho nên mãi mãi cũng không làm rõ được mục đích của anh ta rốt cuộc là gì.
Hiện nay người duy nhất có thể mang lại một tia hy vọng cho Đường Hoài An, là Mạc Tư Quân, bởi vì người đàn ông hôm đó là bị anh bắt tới, anh chắc chắn biết một vài thông tin gì đó.
Cô đứng ở trước cửa phòng sách mở hé rất lâu, đợi sau khi tâm trạng một lát thì đẩy cửa ra, Mạc Tư Quân mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế đọc sách, nghe thấy có người bước vào, anh chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn rồi lại cúi đầu xuống, dường như không có định có bất kỳ giao lưu gì với Đường Hoài An.
Quả nhiên, anh quả nhiên không biết chuyện cô suýt nữa bị bắt cóc, trong lòng Đường Hoài An có sự chúa xót khó tả, cô gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần cô không mở miệng nói thì anh mãi mãi sẽ không biết, bởi vì anh căn bản sẽ không chủ động muốn đi quan tâm cô.
Đường Hoài An từ từ đi về phía Mạc Tư Quân, đứng ở đối diện anh, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
Mạc Tư Quân ngẩng đầu liếc cô, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Nói.”
Cô hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói một chuyện về người khác: “Người đàn ông hôm đó ở phòng làm việc của anh vu khống tôi bỏ thuốc hại Đường Gia Hân, rốt cuộc là ai?”
Mạc Tư Quân nghe xong thì cười chế giễu một tiếng, nhẹ nhàng gập cuốn sách trong tay: “Tôi dựa vào đâu phải nói cho cô?”
Tim của Đường Hoài An nhói đau một trận, tuy cô biết anh sẽ không để ý an toàn và sống chết của cô, nhưng cô vẫn muốn cược một ván, chỉ một ván, cược trong lòng anh có lẽ ít nhiều sẽ có chút vị trí của cô.
“Tư Quân, tôi hôm nay bị bắt cóc rồi, chính là người đàn ông hôm đó ở phòng làm việc của anh, người đàn ông bên cạnh mắt có một vết sẹo.”
Biểu cảm của Mạc Tư Quân không có thay đổi gì cả, nhưng trong mắt vẫn vụt qua một tia kinh ngạc, anh ta nói: “Vận may của cô ngược lại khá tệ, vài ba hôm là đụng phải những chuyện tồi tệ như này, cô chưa từng nghĩ là do mình làm nhiều chuyện xấu sao?”
Đường Hoài An biết cái anh nói còn có chuyện lần trước Mia phái người đi theo cô, nhưng cô muốn lớn giọng gào lên suy nghĩ trong lòng mình: Tất cả mọi chuyện, lẽ nào không phải đều là vì tôi chọc giận anh, cho nên những người mới tìm đến tôi sao!
Nhưng Đường Hoài An cuối cùng không có nói, bây giờ cổ chỉ muốn làm rõ chuyện hôm nay trước.
Cho dù thời gian đã trôi qua 4 năm, nhưng nỗi đau mất đi người thân vẫn khiến cô vô số lần giật mình tỉnh giấc từ trong những giấc ngủ.
Đường Hoài An căn bản sẽ không ngờ cô nhìn thấy ba mẹ lại ở trên bức ảnh, nhất thời cảm xúc có hơi mất khống chế, Triều Thế Minh thấy sắc mặt của cô không tốt, nhưng vẫn nói tiếp, nếu đã quyết định làm rồi, vậy thì có một vài vết thương lòng thì bắt buộc phải để tự cô gỡ bỏ.
“Nhìn từ bức ảnh người này chắc là bỏ thứ gì đó vào ly rượu của ba mẹ cô, cho nên tôi đang nghĩ, ba mẹ của cô gặp nạn liệu có phải có liên quan đến chuyện này không?”
Đường Hoài An thu liễm tâm thần nói: “Nhưng theo lời khai của nhân chứng trong bữa tiệc tối hôm đó và lời tường thuật của bên cảnh giới thì thấy ba mẹ của tôi sau khi bữa tiệc kết thúc thì an toàn về đến nhà, nếu như người đàn ông đó bỏ thứ gì có vấn đề vào trong ly rượu của bọn họ, bọn họ chắc không thể an toàn về đến nhà?”
Triều Thế Minh gật đầu: “Cho nên đây cũng là điểm nghi ngờ hiện nay, chúng ta cần phải làm rõ người đó rốt cuộc đã bỏ thứ gì vào trong ly của ba mẹ cô, còn nữa, người này rốt cuộc do ai sai khiến?”
Đối mặt với lượng lớn thông tin đến đột ngột, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An giống như một mớ bòng bong, cô cầm chặt bức ảnh, ngẩng đầu hỏi: “Anh tại sao lại có những bức ảnh này? Lúc đó anh thuê người đi chụp sao?”
Đường Hoài An thật ra không phải là một người quá đa nghi, nhưng trong chuyện của ba mẹ vốn cô canh cánh trong lòng nhiều năm, Triều Thế Minh đột nhiên lấy ra những thứ này cho cô xem, trong lòng cô không thể không nghĩ nhiều.
Triều Thế Minh cũng từ trong mắt của Đường Hoài An nhìn thấy một chút nghi ngờ, biết cô đa tâm rồi, vì thế bình tĩnh giải thích: “Nhà họ Mạc là ông trùm của giới thương nghiệp, nhiều năm như vậy địa vị ở mỗi giới đều luôn rất cao, năm đó bọn họ tổ chức bữa tiệc long trọng như vậy, người tham gia đều là người có tiếng tăm trong các giới thì tự nhiên các phương tiện truyền thông vào trong được sẽ muốn chụp quay một ít tin tức hữu dụng, điều may mắn là tôi đã tốn một ít sức người sức của tìm được những thứ này.”
VietWriter.vn
Cảm xúc phức tạp của Đường Hoài An biến thành sự cảm kích, cô suy nghĩ kỹ đầu đuôi ngọn nguồn, chân tướng ba mẹ ra đời đối với cô mà nói quá quan trọng, điều này căn bản cũng là chuyện nhiều năm nay luôn chôn trong lòng cô, chỉ là tiếc quyền lực của mình không có lớn, cho nên muốn dựa vào sức của một mình cô đi tra rõ chân tướng gần như là chuyện khó như lên trời.
Cô không thể đi chông mong vào Mạc Tư Quân, bởi vì thái độ hiện nay của Mạc Tư Quân đối với cô là thái độ cực kỳ chán ghét, Đường Hoài An cảm thấy nếu như mình đi cầu xin sự giúp đỡ của anh thì sẽ bị anh cười mỉa không biết tự lượng sức mình.
Cho nên nếu như... bây giờ có Triều Thế Minh giúp cô điều tra, vậy thì sự việc chắc sẽ có tiến triển rất lớn, nghĩ đến đây, trong lòng Đường Hoài An đã có quyết định.
Trong mắt của cô là ánh mắt vô cùng kiên định và cảm kích: “Triều tổng, anh đã giúp tôi việc lớn như vậy, tôi không thể nhận không ý tốt của anh được.”
Triều Thế Minh mỉm cười: “Cô quả nhiên đủ thông minh, suy nghĩ của tôi ngay từ đầu chưa từng thay đổi, tôi muốn hợp tác với cô, tôi giúp cô tra rõ chân tướng cái chết của ba mẹ cô năm đó, cô cung cấp thông tin mà tôi cần cho tôi.”
Đường Hoài An không có nói chuyện, cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên bức ảnh cầm trong tay một lúc lâu, dường như muốn đốt thủng một cái lỗ của bức ảnh đó, tay trải giấu trong tay áo bắt đầu siết chặt, chuyện xưa giống như bộ phim cũ chiếu từng thước trong đầu của cô.
Những lời mẹ từng nói với cô, ba mời thầy mỹ thuật về cho cô, cô lần đầu tiên độc lập hoàn thành tác phẩm thiết kế, cô làm quà tặng cho ba mẹ...
Rồi cuối cùng, là thi thể lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào của ba mẹ...
Hình ảnh xoay chuyển.
Là sự lạnh nhạt, quát nạt, hiểu lầm, không tin tưởng trong hai năm kết hôn mà Mạc Tư Quân đối với cô...
Hơi ấm trong tim từng chút lạnh dần, giống như bụi rơi xuống, Đường Hoài An cuối cùng mở miệng: “Được, tôi đáp ứng anh.”
Trên mặt Triều Thế Minh cuối cùng nở nụ cười thoải mái, cảm giác tự tin chiến thắng ở trong lòng anh ta càng lúc càng mãnh liệt.
Tuy có thể sẽ không đạt được mức độ nghiêm trọng như biến địch thành bạn, nhưng trái tim của Đường Hoài An vẫn rất thuần khiết, anh ta không dám đảm bảo 100% lập trường hiện nay của người phụ nữ trước mắt này ở bên phía anh ta, cho nên, khi anh ta túm lấy cái đuôi sam của Hứa Cát Anh, bèn không do dự mà lợi dụng nó.
Đường Hoài An là một quân bài anh có một ngày sẽ lấy ra đối phó hoặc uy hiếp Mạc Tư Quân, mà Hứa Cát Anh là thanh kiếm sắc thật sự trên tay anh ta, rốt cuộc lực sát thương của ai mạnh hơn, Triều Thế Minh cảm thấy có lẽ là không phân cao thấp, mục đích của anh ta là muốn khiến Mạc Tư Quân có một ngày mất đi mọi thứ cả trên tình trường và thương trường.
Khi Đường Hoài An về đến nhà đã là mười giờ tối, vốn không kéo dài lâu như vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện của mấy ngày nay, cô thật sự không muốn về cái nhà này, người đàn ông bắt cóc cô, bởi vì cô hôn mê, cho nên mãi mãi cũng không làm rõ được mục đích của anh ta rốt cuộc là gì.
Hiện nay người duy nhất có thể mang lại một tia hy vọng cho Đường Hoài An, là Mạc Tư Quân, bởi vì người đàn ông hôm đó là bị anh bắt tới, anh chắc chắn biết một vài thông tin gì đó.
Cô đứng ở trước cửa phòng sách mở hé rất lâu, đợi sau khi tâm trạng một lát thì đẩy cửa ra, Mạc Tư Quân mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế đọc sách, nghe thấy có người bước vào, anh chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn rồi lại cúi đầu xuống, dường như không có định có bất kỳ giao lưu gì với Đường Hoài An.
Quả nhiên, anh quả nhiên không biết chuyện cô suýt nữa bị bắt cóc, trong lòng Đường Hoài An có sự chúa xót khó tả, cô gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần cô không mở miệng nói thì anh mãi mãi sẽ không biết, bởi vì anh căn bản sẽ không chủ động muốn đi quan tâm cô.
Đường Hoài An từ từ đi về phía Mạc Tư Quân, đứng ở đối diện anh, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
Mạc Tư Quân ngẩng đầu liếc cô, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Nói.”
Cô hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói một chuyện về người khác: “Người đàn ông hôm đó ở phòng làm việc của anh vu khống tôi bỏ thuốc hại Đường Gia Hân, rốt cuộc là ai?”
Mạc Tư Quân nghe xong thì cười chế giễu một tiếng, nhẹ nhàng gập cuốn sách trong tay: “Tôi dựa vào đâu phải nói cho cô?”
Tim của Đường Hoài An nhói đau một trận, tuy cô biết anh sẽ không để ý an toàn và sống chết của cô, nhưng cô vẫn muốn cược một ván, chỉ một ván, cược trong lòng anh có lẽ ít nhiều sẽ có chút vị trí của cô.
“Tư Quân, tôi hôm nay bị bắt cóc rồi, chính là người đàn ông hôm đó ở phòng làm việc của anh, người đàn ông bên cạnh mắt có một vết sẹo.”
Biểu cảm của Mạc Tư Quân không có thay đổi gì cả, nhưng trong mắt vẫn vụt qua một tia kinh ngạc, anh ta nói: “Vận may của cô ngược lại khá tệ, vài ba hôm là đụng phải những chuyện tồi tệ như này, cô chưa từng nghĩ là do mình làm nhiều chuyện xấu sao?”
Đường Hoài An biết cái anh nói còn có chuyện lần trước Mia phái người đi theo cô, nhưng cô muốn lớn giọng gào lên suy nghĩ trong lòng mình: Tất cả mọi chuyện, lẽ nào không phải đều là vì tôi chọc giận anh, cho nên những người mới tìm đến tôi sao!
Nhưng Đường Hoài An cuối cùng không có nói, bây giờ cổ chỉ muốn làm rõ chuyện hôm nay trước.