Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Tôi muốn đích thân kiểm nghiệm
Đường Hoài An khóc không ra nước mắt, đây là lần đầu tiên cô làm cho mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn như thế.
Nếu như không nói cho Mạc Tư Quân nghe sự thật, vậy thì tất nhiên anh sẽ cho rằng cả ngày hôm qua mình với Phó Tùng Lâm làm chuyện có lỗi với anh, nhưng mà nếu như nói cho anh nghe sự thật rồi, chuyện bệnh tình của mình còn có thể giấu giếm như thế nào nữa?
Đường Hoài An suy nghĩ ở trong lòng một phen rồi nói: “Ngày hôm qua sau khi anh rời khỏi bãi đỗ xe, một mình tôi trở về cuộc triển lãm thiết kế, lúc đó sức khỏe của tôi có hơi không thoải mái, sau đó đúng lúc gặp phải Phó Tùng Lâm, cho nên cậu ấy đã đưa tôi đến bệnh viện gần đó, lúc anh gọi điện thoại cho tôi, đúng lúc tôi đang ngủ, cho nên là... cậu ấy đã nghe điện thoại.”
Mạc Tư Quân nghe đến đó thì lại càng tức giận, anh đến gần Đường Hoài An thêm một bước, Đường Hoài An bị ép lập tức ngã ngồi ở trên ghế sa lông, hai cánh tay của Mạc Tư Quân chống ở hai bên tay ghế cô đang ngồi: “Cô tùy tiện ngủ ở trước mặt của người đàn ông khác như vậy à, hơn nữa còn để người khác chạm vào điện thoại di động của cô, cô là tổng giám thiết kế váy cưới tập đoàn Mạc thị, hoặc ít hoặc nhiều gì trong điện thoại cũng có một vài cơ mật thương nghiệp của công ty, nếu như bị người khác nhìn thấy, cô có gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Đường Hoài An cảm thấy Mạc Tư Quân thật sự không chịu nói lý, cô không biết là anh làm cách nào lại nghĩ ra lý do sức sẹo như thế.
Vừa nghe thấy anh nói tới mấy chữ thiết kế váy cưới, trong lòng của Đường Hoài An cũng có chút tức giận: “Cho nên anh là bởi vì chuyện này mà cố tình không cho tôi tham gia vào cuộc thi?”
Mạc Tư Quân buồn cười cười một tiếng: “Nếu như tôi nói là phải, cô có thể làm như thế nào?”
Tại sao cái người đàn ông này lại có thể phách lối như thế, Đường Hoài An phẫn hận lên án ở trong lòng, nhưng mà là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nói như thế nào thì Mạc Tư Quân cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, cuối cùng mình có thể dự thi hay không còn phải xem ý của anh, mình không thể lấy cứng chọi cứng với anh trong giai đoạn mấu chốt như vậy.
Đường Hoài An hít vào một hơi thật sâu...
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, ánh mắt mang theo một tia thành khẩn: “Chuyện tối ngày hôm qua đúng là do tôi đã xử lý không tốt, bây giờ tôi chân thành xin lỗi anh, tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật của công ty, sau này nhất định sẽ chú ý ở phương diện này.”
VietWriter.vn
Đôi mắt của Mạc Tư Quân híp lại, có chút hứng thú mà nhìn Đường Hoài An: “Vậy thì đã trễ như thế mà cô còn ở bên ngoài với người đàn ông khác, một đêm cũng không về nhà, cô nên giải thích như thế nào?”
Đường Hoài An vội vàng giải thích: “Tối ngày hôm qua tôi có về nhà mà, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Ồ, có ai có thể làm chứng cho cô không?”
“Chị Trần, tối hôm qua lúc tôi về nhà tôi còn hỏi chị ấy là anh đã về chưa, chị ấy có thể làm chứng cho tôi.” Đường Hoài An đắc ý, lần này anh không phản đối rồi chứ gì?
Mạc Tư Quân âm hiểm cười một tiếng: “A, nhưng mà thật sự không khéo, bọn họ nghỉ ngơi rồi, không có ai có thể làm chứng cho cô.”
Đường Hoài An chán nản, vận khí của mình xui xẻo như vậy à? Chẳng trách hai người làm ra động tĩnh lớn như thế trong phòng khách mà lại không có người nào ra nhìn một chút, chắc có lẽ đây cũng là lý do mà Mạc Tư Quân dám bày ra tư thế thân mật với cô trong phòng khách ở lầu một.
Đường Hoài An cúi đầu nhìn xuống, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng ol, bởi vì cử động cho nên cổ áo hơi xốc xếch lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Mạc Tư Quân như dán cả người ở trên người cô, khoảng cách hai người vô cùng gần, Đường Hoài An thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp đến từ thân thể của anh.
Tư thế mập mờ như thế này, Đường Hoài An không kiềm chế được mà đỏ cả mặt, trước kia cô với Mạc Tư Quân chưa từng có lúc nào dịu dàng như thế, vậy mà trong lòng của cô lại tràn ngập một loại cảm giác ngọt ngào...
Đường Hoài An chớp chớp mắt, thật sự rất muốn đánh cho mình một bàn tay, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân: “Vậy... anh muốn làm như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tôi đây?”
Không biết tại sao Đường Hoài An cảm thấy lúc này cơn giận ở trên người của Mạc Tư Quân đã phai nhạt đi rất nhiều, bất kể như thế nào, chỉ cần anh không tức giận, vậy thì đối với mình đó chính là chuyện tốt.
Cô rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi của Mạc Tư Quân lóe lên một tia gian xảo: “Người phụ nữ của tôi có bị người khác chạm qua hay không, đương nhiên tôi phải tự mình kiểm nghiệm một chút rồi.”
Kiểm nghiệm? Kiểm nghiệm như thế nào?
Đường Hoài An còn chưa kịp phản ứng, cô liền bị Mạc Tư Quân ôm ngang lên.
“A!” Đường Hoài An nghẹn ngào kêu lên.
Mạc Tư Quân không quan tâm mà cứ vác cô đi lên trên lầu, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã hiểu ý của anh, thật sự vội vàng không kịp chuẩn bị, cô không có chuẩn bị tâm lý kỹ càng, một giây trước, hai người vẫn còn đang cãi lộn với nhau.
Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân ném lên trên chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy đầu của mình bị ném cho choáng.
Cô vội vàng xoay người lại, muốn giải thích cái gì đó: “Mạc Tư Quân, tôi..."
Nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản không có ý định nghe lời giải thích của cô, tay phải của anh bắt được mắt cá chân tinh tế của Đường Hoài An, dễ dàng kéo cô về phía của mình, tay trái trực tiếp cởi bỏ áo của mình, tám khối cơ bụng hoàn mỹ khiến người khác thèm nhỏ dãi lộ ra trong không khí, Đường Hoài An bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Nụ hôn ấm áp của Mạc Tư Quân áp lên đôi môi cô, thân thể vốn còn đang kịch liệt phản kháng của Đường Hoài An trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, hai tay đang đẩy lồng ngực của anh cũng dần dần mất đi sức lực.
Nụ hôn của đêm hôm nay không giống với nụ hôn trước kia, trước kia là sự đắng chát làm cho người ta tuyệt vọng, nhưng mà đêm nay...
Đường Hoài An chưa từng nhìn thấy Mạc Tư Quân dịu dàng như thế, tay trái của anh nhẹ nhàng đặt ra sau gáy của cô, tay phải lại ôm chặt lấy cái eo thon của cô, giống như là đang che chở một món đồ quý báu mà mình trân trọng.
Nụ hôn của anh ngọt ngào khiến người chờ mong, thậm chí Đường Hoài An cảm thấy có phải là mình sắp chết đuối ở trong đó rồi không.
Thời gian dần trôi qua, Đường Hoài An cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng không rõ, hình như là cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lại dùng sức đẩy Mạc Tư Quân ra, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như làm một tín đồ thành kính, cô hỏi: “Mạc Tư Quân, anh có tin tưởng tôi không?”
Bất cứ người đàn ông nào vào thời điểm này mà đột nhiên bị đánh gãy đều sẽ rất tức giận, huống hồ chi người đàn ông này lại là Mạc Tư Quân, anh dùng ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo nhìn thoáng qua Đường Hoài An, không nói mà gì tiếp tục đè lên đôi môi mềm mại của cô.
Đường Hoài An cũng không còn kiên trì nữa, bởi vì đối với thế tiến công đáng sợ của Mạc Tư Quân, cho đến bây giờ cô cũng không có chỗ để chống cự. Ngay khi cô đang cảm thấy ý loạn tình mê và có cảm giác những sự vật xung quanh mình đều từ từ tan biến, giọng nói gợi cảm của Mạc Tư Quân mới vang lên ở bên tai cô.
“Không phải là tôi không tin tưởng cô, mà là... đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, mặc dù tôi không thích Phó Tùng Lâm, nhưng mà tôi có thể nhìn ra được anh ta là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì với cô. Cô còn chưa hiểu nữa à, tôi chỉ là cần một lý do để trừng phạt cô thôi..."
Đường Hoài An đột nhiên mở to hai mắt, người đàn ông này, tại sao tâm cơ lại nặng như thế.
Hơi thở ấm áp vờn quanh lỗ tai và thái dương của Đường Hoài An, nghe vậy làm cô run rẩy một hồi. Để biểu đạt sự kháng nghị, cô rụt cổ lại tránh né sang bên cạnh, nhưng mà Mạc Tư Quân tay dài chân dài, trực tiếp kéo cô trở về.
Đường Hoài An khóc không ra nước mắt.
Nếu như không nói cho Mạc Tư Quân nghe sự thật, vậy thì tất nhiên anh sẽ cho rằng cả ngày hôm qua mình với Phó Tùng Lâm làm chuyện có lỗi với anh, nhưng mà nếu như nói cho anh nghe sự thật rồi, chuyện bệnh tình của mình còn có thể giấu giếm như thế nào nữa?
Đường Hoài An suy nghĩ ở trong lòng một phen rồi nói: “Ngày hôm qua sau khi anh rời khỏi bãi đỗ xe, một mình tôi trở về cuộc triển lãm thiết kế, lúc đó sức khỏe của tôi có hơi không thoải mái, sau đó đúng lúc gặp phải Phó Tùng Lâm, cho nên cậu ấy đã đưa tôi đến bệnh viện gần đó, lúc anh gọi điện thoại cho tôi, đúng lúc tôi đang ngủ, cho nên là... cậu ấy đã nghe điện thoại.”
Mạc Tư Quân nghe đến đó thì lại càng tức giận, anh đến gần Đường Hoài An thêm một bước, Đường Hoài An bị ép lập tức ngã ngồi ở trên ghế sa lông, hai cánh tay của Mạc Tư Quân chống ở hai bên tay ghế cô đang ngồi: “Cô tùy tiện ngủ ở trước mặt của người đàn ông khác như vậy à, hơn nữa còn để người khác chạm vào điện thoại di động của cô, cô là tổng giám thiết kế váy cưới tập đoàn Mạc thị, hoặc ít hoặc nhiều gì trong điện thoại cũng có một vài cơ mật thương nghiệp của công ty, nếu như bị người khác nhìn thấy, cô có gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Đường Hoài An cảm thấy Mạc Tư Quân thật sự không chịu nói lý, cô không biết là anh làm cách nào lại nghĩ ra lý do sức sẹo như thế.
Vừa nghe thấy anh nói tới mấy chữ thiết kế váy cưới, trong lòng của Đường Hoài An cũng có chút tức giận: “Cho nên anh là bởi vì chuyện này mà cố tình không cho tôi tham gia vào cuộc thi?”
Mạc Tư Quân buồn cười cười một tiếng: “Nếu như tôi nói là phải, cô có thể làm như thế nào?”
Tại sao cái người đàn ông này lại có thể phách lối như thế, Đường Hoài An phẫn hận lên án ở trong lòng, nhưng mà là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nói như thế nào thì Mạc Tư Quân cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, cuối cùng mình có thể dự thi hay không còn phải xem ý của anh, mình không thể lấy cứng chọi cứng với anh trong giai đoạn mấu chốt như vậy.
Đường Hoài An hít vào một hơi thật sâu...
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, ánh mắt mang theo một tia thành khẩn: “Chuyện tối ngày hôm qua đúng là do tôi đã xử lý không tốt, bây giờ tôi chân thành xin lỗi anh, tôi đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật của công ty, sau này nhất định sẽ chú ý ở phương diện này.”
VietWriter.vn
Đôi mắt của Mạc Tư Quân híp lại, có chút hứng thú mà nhìn Đường Hoài An: “Vậy thì đã trễ như thế mà cô còn ở bên ngoài với người đàn ông khác, một đêm cũng không về nhà, cô nên giải thích như thế nào?”
Đường Hoài An vội vàng giải thích: “Tối ngày hôm qua tôi có về nhà mà, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Ồ, có ai có thể làm chứng cho cô không?”
“Chị Trần, tối hôm qua lúc tôi về nhà tôi còn hỏi chị ấy là anh đã về chưa, chị ấy có thể làm chứng cho tôi.” Đường Hoài An đắc ý, lần này anh không phản đối rồi chứ gì?
Mạc Tư Quân âm hiểm cười một tiếng: “A, nhưng mà thật sự không khéo, bọn họ nghỉ ngơi rồi, không có ai có thể làm chứng cho cô.”
Đường Hoài An chán nản, vận khí của mình xui xẻo như vậy à? Chẳng trách hai người làm ra động tĩnh lớn như thế trong phòng khách mà lại không có người nào ra nhìn một chút, chắc có lẽ đây cũng là lý do mà Mạc Tư Quân dám bày ra tư thế thân mật với cô trong phòng khách ở lầu một.
Đường Hoài An cúi đầu nhìn xuống, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng ol, bởi vì cử động cho nên cổ áo hơi xốc xếch lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Mạc Tư Quân như dán cả người ở trên người cô, khoảng cách hai người vô cùng gần, Đường Hoài An thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp đến từ thân thể của anh.
Tư thế mập mờ như thế này, Đường Hoài An không kiềm chế được mà đỏ cả mặt, trước kia cô với Mạc Tư Quân chưa từng có lúc nào dịu dàng như thế, vậy mà trong lòng của cô lại tràn ngập một loại cảm giác ngọt ngào...
Đường Hoài An chớp chớp mắt, thật sự rất muốn đánh cho mình một bàn tay, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân: “Vậy... anh muốn làm như thế nào mới bằng lòng tin tưởng tôi đây?”
Không biết tại sao Đường Hoài An cảm thấy lúc này cơn giận ở trên người của Mạc Tư Quân đã phai nhạt đi rất nhiều, bất kể như thế nào, chỉ cần anh không tức giận, vậy thì đối với mình đó chính là chuyện tốt.
Cô rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi của Mạc Tư Quân lóe lên một tia gian xảo: “Người phụ nữ của tôi có bị người khác chạm qua hay không, đương nhiên tôi phải tự mình kiểm nghiệm một chút rồi.”
Kiểm nghiệm? Kiểm nghiệm như thế nào?
Đường Hoài An còn chưa kịp phản ứng, cô liền bị Mạc Tư Quân ôm ngang lên.
“A!” Đường Hoài An nghẹn ngào kêu lên.
Mạc Tư Quân không quan tâm mà cứ vác cô đi lên trên lầu, rốt cuộc Đường Hoài An cũng đã hiểu ý của anh, thật sự vội vàng không kịp chuẩn bị, cô không có chuẩn bị tâm lý kỹ càng, một giây trước, hai người vẫn còn đang cãi lộn với nhau.
Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân ném lên trên chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy đầu của mình bị ném cho choáng.
Cô vội vàng xoay người lại, muốn giải thích cái gì đó: “Mạc Tư Quân, tôi..."
Nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản không có ý định nghe lời giải thích của cô, tay phải của anh bắt được mắt cá chân tinh tế của Đường Hoài An, dễ dàng kéo cô về phía của mình, tay trái trực tiếp cởi bỏ áo của mình, tám khối cơ bụng hoàn mỹ khiến người khác thèm nhỏ dãi lộ ra trong không khí, Đường Hoài An bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Nụ hôn ấm áp của Mạc Tư Quân áp lên đôi môi cô, thân thể vốn còn đang kịch liệt phản kháng của Đường Hoài An trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, hai tay đang đẩy lồng ngực của anh cũng dần dần mất đi sức lực.
Nụ hôn của đêm hôm nay không giống với nụ hôn trước kia, trước kia là sự đắng chát làm cho người ta tuyệt vọng, nhưng mà đêm nay...
Đường Hoài An chưa từng nhìn thấy Mạc Tư Quân dịu dàng như thế, tay trái của anh nhẹ nhàng đặt ra sau gáy của cô, tay phải lại ôm chặt lấy cái eo thon của cô, giống như là đang che chở một món đồ quý báu mà mình trân trọng.
Nụ hôn của anh ngọt ngào khiến người chờ mong, thậm chí Đường Hoài An cảm thấy có phải là mình sắp chết đuối ở trong đó rồi không.
Thời gian dần trôi qua, Đường Hoài An cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng không rõ, hình như là cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lại dùng sức đẩy Mạc Tư Quân ra, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như làm một tín đồ thành kính, cô hỏi: “Mạc Tư Quân, anh có tin tưởng tôi không?”
Bất cứ người đàn ông nào vào thời điểm này mà đột nhiên bị đánh gãy đều sẽ rất tức giận, huống hồ chi người đàn ông này lại là Mạc Tư Quân, anh dùng ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo nhìn thoáng qua Đường Hoài An, không nói mà gì tiếp tục đè lên đôi môi mềm mại của cô.
Đường Hoài An cũng không còn kiên trì nữa, bởi vì đối với thế tiến công đáng sợ của Mạc Tư Quân, cho đến bây giờ cô cũng không có chỗ để chống cự. Ngay khi cô đang cảm thấy ý loạn tình mê và có cảm giác những sự vật xung quanh mình đều từ từ tan biến, giọng nói gợi cảm của Mạc Tư Quân mới vang lên ở bên tai cô.
“Không phải là tôi không tin tưởng cô, mà là... đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, mặc dù tôi không thích Phó Tùng Lâm, nhưng mà tôi có thể nhìn ra được anh ta là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì với cô. Cô còn chưa hiểu nữa à, tôi chỉ là cần một lý do để trừng phạt cô thôi..."
Đường Hoài An đột nhiên mở to hai mắt, người đàn ông này, tại sao tâm cơ lại nặng như thế.
Hơi thở ấm áp vờn quanh lỗ tai và thái dương của Đường Hoài An, nghe vậy làm cô run rẩy một hồi. Để biểu đạt sự kháng nghị, cô rụt cổ lại tránh né sang bên cạnh, nhưng mà Mạc Tư Quân tay dài chân dài, trực tiếp kéo cô trở về.
Đường Hoài An khóc không ra nước mắt.