Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Người đàn ông bá đạo
Đường Hoài An không tự chủ được mà trực tiếp phun ra, cầm lấy cốc nước bên cạnh nốc một ngụm lớn.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Hoài An, vẻ mặt của Mạc Tư Quân lập tức thay đổi: "Đường Hoài An, cô có ý gì?"
Đường Hoài An có chút lúng túng ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm... Hay là anh tự thử đi?"
Vẻ mặt Mạc Tư Quân không hài lòng, trong giọng nói có chút tức giận: "Đêm hôm như vậy, tôi hảo tâm nấu cơm cho cô, cô vậy mà lại ói ra?”
Đường Hoài An nhìn sắc mặt anh, sợ anh thật sự tức giận, vội vàng giải thích: "Thực ra không phải như vậy đâu, chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà, lần đầu tiên tôi nấu cơm còn khó ăn hơn anh nữa!”
Vẻ mặt của Mạc Tư Quân càng thêm khó coi, Đường Hoài An cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, vậy mà lại cứ đâm đầu vào họng súng.
Bỏ đi bỏ đi, vẫn nên yên lặng lên lầu ngủ, cố gắng giảm thiểu sự không vui, nhưng Đường Hoài An còn chưa đứng dậy, Mạc Tư Quân đã đứng lên trước, anh nhìn Đường Hoài An bằng ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm chiếc thìa nhỏ nặng nề ném lên bàn: "Tôi còn cần so sánh với cô ư?"
Đường Hoài An nhất thời không nói nên lời, tại sao đêm nay Mạc Tư Quân càng lúc càng giống một đứa con nít giận dỗi vậy.
Cô thu dọn bát đĩa, bỏ vào nhà bếp rồi lên lầu.
Khi đến cửa phòng ngủ của mình, Đường Hoài An bước vào, nhưng phía sau truyền đến giọng nói của Mạc Tư Quân đang đứng ở hành lang: "Đường Hoài An, cô muốn chết sao?"
Khoảng thời gian này Mạc Tư Quân đều không cho Đường Hoài An ngủ trong phòng ngủ riêng của mình, cho dù cô đã ngủ trong phòng riêng của mình rồi, Mạc Tư Quân cũng tuyệt đối sẽ trực tiếp vào bế cô vào phòng của mình.
VietWriter.vn
Đường Hoài An nghĩ tài nấu nướng của anh vừa rồi bị mình đả kích nên không định đối đầu với anh nữa, nếu không thì người cuối cùng chịu thiệt cũng sẽ là mình thôi, cho nên liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng mình, đi đến phòng ngủ của Mạc Tư Quân bên cạnh.
Trên thực tế, từ khi kết hôn đến nay, mấy ngày tháng hai người ở riêng với nhau trong khoảng thời gian này đã ít lại càng ít hơn, Đường Hoài An căn bản không mong mỏi nữa.
Nhưng vận mệnh thật kỳ lạ, thứ mà bạn nhung nhớ muốn có được nhưng dốc toàn lực vẫn không có được, những thứ bạn đã hạ thấp kỳ vọng của mình thì lại có thể đến bất chợt vào một lúc nào đó, khiến bạn bất ngờ.
Mạc Tư Quân đột nhiên ấm áp như thế này, hoàn toàn không hề báo trước, thậm chí ngay cả thời gian để Đường Hoài An chống đỡ cũng không có nữa.
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân đang chậm rãi tháo cà vạt, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, nói: “Cảm ơn tối nay anh đã cứu tôi.”
Tay Mạc Tư Quân chợt dừng lại, đầu anh đang cúi, nghe thấy lời Đường Hoài An nói thì cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là Đường Hoài An không biết mình có phải đã nhìn nhầm rồi không, Mạc Tư Quân hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bàn tay đang cầm cà vạt dần dần siết chặt lại vài phần, mang theo một tia hận ý.
Tim Đường Hoài An thắt lại, cô đoán được nguyên nhân khiến động tác của Mạc Tư Quân có chút thay đổi vừa rồi là gì.
Ba người đàn ông mà Mia tìm lúc đó rõ ràng là đang muốn…..
Không phải năm đó những gì mà Đường Gia Hân gặp cũng như vậy sao?
Đường Hoài An đột nhiên không dám nói nữa, thật ra cô cũng không chắc chắn 100% là Mạc Tư Quân có nghĩ đến chuyện giống mình hay không, nhưng cô chắc chắn rằng lúc này Mạc Tư Quân đang có tâm trạng không tốt.
Anh lại thay đổi trở lại như cũ, u ám và khó đoán.
Lúc này, Đường Hoài An thừa nhận cô sợ rồi, cô sợ phải nói về Đường Gia Hân trước mặt Mạc Tư Quân, cái tên này giống như một quả bom hẹn giờ đặt giữa cô và Mạc Tư Quân vậy, có thể khiến cho Mạc Tư Quân bình thường hỷ nộ khó đoán càng thêm khó chịu.
Mạc Tư Quân không có phản bác lại lời cảm ơn của Đường Hoài An, nhưng anh cũng không nhận, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô vị.
Cả hai rửa mặt xong một cách an nhàn vô sự.
Đường Hoài An vốn tưởng rằng sẽ không còn bất kỳ giao lưu nào nữa, chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng lại nghe thấy Mạc Tư Quân nói: “Ngày mai tạm thời không cần đi làm, đợi vết thương lành rồi đi.”
Trong lòng Đường Hoài An chợt ‘thịch’ một cái, khi Mạc Tư Quân nói ra nửa câu đầu, cô thậm chí đã hiểu sai ý, tưởng ý anh là sau này mình không cần đến Mạc Thị làm việc nữa. Quả nhiên, không phải thứ mà mình cố gắng lấy được thì sẽ rất dễ mất đi.
Đường Hoài An vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt, nếu đến công ty, có thể sẽ khơi dậy nghị luận của mọi người, cho nên không nói lời nào, có nghĩa đã ngầm thừa nhận rồi.
Đêm đó, Mạc Tư Quân cuối cùng đã vào phòng làm việc để ngủ, anh không để Đường Hoài An về phòng riêng của cô, nhưng cũng không ở lại phòng của mình.
Cả đêm an yên vô sự.
Bởi vì cô đã quen với việc thường xuyên dậy đi làm, ngày hôm sau Đường Hoài An thức dậy sớm, tắm rửa xong liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Hành lang yên lặng, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ phòng làm việc, có lẽ là Mạc Tư Quân đã rời đi. Đường Hoài An xuống lầu, đụng phải chị Trần người làm.
“Cô Đường dậy sớm vậy? Tôi nghe cậu chủ nói tối hôm qua cô bị thương. Không biết có khá hơn chưa?”
Đường Hoài An cười gật đầu: "Không có vấn đề gì lớn, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Chị Trần hiểu ý gật đầu, như là chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên cười nói: “Mặc dù cậu chủ và cô Đường thỉnh thoảng cũng cãi nhau, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cậu chủ vẫn rất quan tâm đến cô.”
Đường Hoài An khẽ sững sờ, có chút hứng thú tới chủ đề này: "Chị Trần sao đột nhiên nói như vậy?"
“Là chuyện xảy ra tối hôm qua đó. Lúc đó đã là mười giờ, cậu chủ có lẽ muốn biết cô có ở nhà không, nên đặc biệt gọi điện thoại tới nhà, lúc đó là tôi bắt máy, khi cậu ấy biết cô chưa về tới nhà thì ngữ khí trong điện thoại trở nên vô cùng sốt sắng.”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc, chẳng trách tối hôm qua lại đột nhiên nhận được cuộc gọi của Mạc Tư Quân vào thời điểm quan trọng như vậy, hóa ra trước đó anh gọi điện về nhà, vậy, mình có thể hiểu hành vi này của anh là đang quan tâm mình không.
Suy cho cùng, cuộc điện thoại đó chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Đường Hoài An khẽ gật đầu: "Hóa ra... là vậy."
Chị Trần nói tiếp: "Đúng vậy, hơn nữa chiều hôm qua cậu Lâm đã gọi điện đến, nói tối không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ, bởi vì cậu chủ phải đi bàn một hợp tác rất quan trọng. Cô cũng biết đó cô Đường, tuy cậu chủ tuổi tác chưa lớn lắm, nhưng trước giờ vẫn luôn coi công việc là rất quan trọng, tối hôm qua bàn chuyện hợp tác quan trọng như vậy, mà trong lòng còn đang nghĩ đến cô, chắc chắn là rất quan tâm cô rồi.”
Đường Hoài An giống như bị đánh vào đầu một gậy vậy, nhìn tình hình tối hôm qua, sau khi nhận được cuộc gọi của Mạc Tư Quân, chắc là anh đã lập tức bỏ chuyện trong tay để tới ngay, nếu không tốc độ giải cứu của anh cũng không thể nhanh như vậy được.
Theo những gì chị Trần nói, lúc đó Mạc Tư Quân hẳn là đang đàm phán hợp tác với người khác, anh vậy mà... nỡ từ bỏ một hợp tác quan trọng như vậy để lao tới cứu mình sao? Đường Hoài An có chút ngơ ngác, dù sao dựa vào địa vị của mình trong lòng Mạc Tư Quân, anh không thể làm như vậy được.
Nếu là Đường Gia Hân, thì vẫn có thể, dù sao… cô ta chính là bạch nguyệt quang trong lòng anh mà.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Hoài An, vẻ mặt của Mạc Tư Quân lập tức thay đổi: "Đường Hoài An, cô có ý gì?"
Đường Hoài An có chút lúng túng ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm... Hay là anh tự thử đi?"
Vẻ mặt Mạc Tư Quân không hài lòng, trong giọng nói có chút tức giận: "Đêm hôm như vậy, tôi hảo tâm nấu cơm cho cô, cô vậy mà lại ói ra?”
Đường Hoài An nhìn sắc mặt anh, sợ anh thật sự tức giận, vội vàng giải thích: "Thực ra không phải như vậy đâu, chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà, lần đầu tiên tôi nấu cơm còn khó ăn hơn anh nữa!”
Vẻ mặt của Mạc Tư Quân càng thêm khó coi, Đường Hoài An cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, vậy mà lại cứ đâm đầu vào họng súng.
Bỏ đi bỏ đi, vẫn nên yên lặng lên lầu ngủ, cố gắng giảm thiểu sự không vui, nhưng Đường Hoài An còn chưa đứng dậy, Mạc Tư Quân đã đứng lên trước, anh nhìn Đường Hoài An bằng ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm chiếc thìa nhỏ nặng nề ném lên bàn: "Tôi còn cần so sánh với cô ư?"
Đường Hoài An nhất thời không nói nên lời, tại sao đêm nay Mạc Tư Quân càng lúc càng giống một đứa con nít giận dỗi vậy.
Cô thu dọn bát đĩa, bỏ vào nhà bếp rồi lên lầu.
Khi đến cửa phòng ngủ của mình, Đường Hoài An bước vào, nhưng phía sau truyền đến giọng nói của Mạc Tư Quân đang đứng ở hành lang: "Đường Hoài An, cô muốn chết sao?"
Khoảng thời gian này Mạc Tư Quân đều không cho Đường Hoài An ngủ trong phòng ngủ riêng của mình, cho dù cô đã ngủ trong phòng riêng của mình rồi, Mạc Tư Quân cũng tuyệt đối sẽ trực tiếp vào bế cô vào phòng của mình.
VietWriter.vn
Đường Hoài An nghĩ tài nấu nướng của anh vừa rồi bị mình đả kích nên không định đối đầu với anh nữa, nếu không thì người cuối cùng chịu thiệt cũng sẽ là mình thôi, cho nên liền lặng lẽ lui ra khỏi phòng mình, đi đến phòng ngủ của Mạc Tư Quân bên cạnh.
Trên thực tế, từ khi kết hôn đến nay, mấy ngày tháng hai người ở riêng với nhau trong khoảng thời gian này đã ít lại càng ít hơn, Đường Hoài An căn bản không mong mỏi nữa.
Nhưng vận mệnh thật kỳ lạ, thứ mà bạn nhung nhớ muốn có được nhưng dốc toàn lực vẫn không có được, những thứ bạn đã hạ thấp kỳ vọng của mình thì lại có thể đến bất chợt vào một lúc nào đó, khiến bạn bất ngờ.
Mạc Tư Quân đột nhiên ấm áp như thế này, hoàn toàn không hề báo trước, thậm chí ngay cả thời gian để Đường Hoài An chống đỡ cũng không có nữa.
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân đang chậm rãi tháo cà vạt, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, nói: “Cảm ơn tối nay anh đã cứu tôi.”
Tay Mạc Tư Quân chợt dừng lại, đầu anh đang cúi, nghe thấy lời Đường Hoài An nói thì cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là Đường Hoài An không biết mình có phải đã nhìn nhầm rồi không, Mạc Tư Quân hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bàn tay đang cầm cà vạt dần dần siết chặt lại vài phần, mang theo một tia hận ý.
Tim Đường Hoài An thắt lại, cô đoán được nguyên nhân khiến động tác của Mạc Tư Quân có chút thay đổi vừa rồi là gì.
Ba người đàn ông mà Mia tìm lúc đó rõ ràng là đang muốn…..
Không phải năm đó những gì mà Đường Gia Hân gặp cũng như vậy sao?
Đường Hoài An đột nhiên không dám nói nữa, thật ra cô cũng không chắc chắn 100% là Mạc Tư Quân có nghĩ đến chuyện giống mình hay không, nhưng cô chắc chắn rằng lúc này Mạc Tư Quân đang có tâm trạng không tốt.
Anh lại thay đổi trở lại như cũ, u ám và khó đoán.
Lúc này, Đường Hoài An thừa nhận cô sợ rồi, cô sợ phải nói về Đường Gia Hân trước mặt Mạc Tư Quân, cái tên này giống như một quả bom hẹn giờ đặt giữa cô và Mạc Tư Quân vậy, có thể khiến cho Mạc Tư Quân bình thường hỷ nộ khó đoán càng thêm khó chịu.
Mạc Tư Quân không có phản bác lại lời cảm ơn của Đường Hoài An, nhưng anh cũng không nhận, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô vị.
Cả hai rửa mặt xong một cách an nhàn vô sự.
Đường Hoài An vốn tưởng rằng sẽ không còn bất kỳ giao lưu nào nữa, chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng lại nghe thấy Mạc Tư Quân nói: “Ngày mai tạm thời không cần đi làm, đợi vết thương lành rồi đi.”
Trong lòng Đường Hoài An chợt ‘thịch’ một cái, khi Mạc Tư Quân nói ra nửa câu đầu, cô thậm chí đã hiểu sai ý, tưởng ý anh là sau này mình không cần đến Mạc Thị làm việc nữa. Quả nhiên, không phải thứ mà mình cố gắng lấy được thì sẽ rất dễ mất đi.
Đường Hoài An vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt, nếu đến công ty, có thể sẽ khơi dậy nghị luận của mọi người, cho nên không nói lời nào, có nghĩa đã ngầm thừa nhận rồi.
Đêm đó, Mạc Tư Quân cuối cùng đã vào phòng làm việc để ngủ, anh không để Đường Hoài An về phòng riêng của cô, nhưng cũng không ở lại phòng của mình.
Cả đêm an yên vô sự.
Bởi vì cô đã quen với việc thường xuyên dậy đi làm, ngày hôm sau Đường Hoài An thức dậy sớm, tắm rửa xong liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Hành lang yên lặng, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ phòng làm việc, có lẽ là Mạc Tư Quân đã rời đi. Đường Hoài An xuống lầu, đụng phải chị Trần người làm.
“Cô Đường dậy sớm vậy? Tôi nghe cậu chủ nói tối hôm qua cô bị thương. Không biết có khá hơn chưa?”
Đường Hoài An cười gật đầu: "Không có vấn đề gì lớn, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Chị Trần hiểu ý gật đầu, như là chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên cười nói: “Mặc dù cậu chủ và cô Đường thỉnh thoảng cũng cãi nhau, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cậu chủ vẫn rất quan tâm đến cô.”
Đường Hoài An khẽ sững sờ, có chút hứng thú tới chủ đề này: "Chị Trần sao đột nhiên nói như vậy?"
“Là chuyện xảy ra tối hôm qua đó. Lúc đó đã là mười giờ, cậu chủ có lẽ muốn biết cô có ở nhà không, nên đặc biệt gọi điện thoại tới nhà, lúc đó là tôi bắt máy, khi cậu ấy biết cô chưa về tới nhà thì ngữ khí trong điện thoại trở nên vô cùng sốt sắng.”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc, chẳng trách tối hôm qua lại đột nhiên nhận được cuộc gọi của Mạc Tư Quân vào thời điểm quan trọng như vậy, hóa ra trước đó anh gọi điện về nhà, vậy, mình có thể hiểu hành vi này của anh là đang quan tâm mình không.
Suy cho cùng, cuộc điện thoại đó chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Đường Hoài An khẽ gật đầu: "Hóa ra... là vậy."
Chị Trần nói tiếp: "Đúng vậy, hơn nữa chiều hôm qua cậu Lâm đã gọi điện đến, nói tối không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ, bởi vì cậu chủ phải đi bàn một hợp tác rất quan trọng. Cô cũng biết đó cô Đường, tuy cậu chủ tuổi tác chưa lớn lắm, nhưng trước giờ vẫn luôn coi công việc là rất quan trọng, tối hôm qua bàn chuyện hợp tác quan trọng như vậy, mà trong lòng còn đang nghĩ đến cô, chắc chắn là rất quan tâm cô rồi.”
Đường Hoài An giống như bị đánh vào đầu một gậy vậy, nhìn tình hình tối hôm qua, sau khi nhận được cuộc gọi của Mạc Tư Quân, chắc là anh đã lập tức bỏ chuyện trong tay để tới ngay, nếu không tốc độ giải cứu của anh cũng không thể nhanh như vậy được.
Theo những gì chị Trần nói, lúc đó Mạc Tư Quân hẳn là đang đàm phán hợp tác với người khác, anh vậy mà... nỡ từ bỏ một hợp tác quan trọng như vậy để lao tới cứu mình sao? Đường Hoài An có chút ngơ ngác, dù sao dựa vào địa vị của mình trong lòng Mạc Tư Quân, anh không thể làm như vậy được.
Nếu là Đường Gia Hân, thì vẫn có thể, dù sao… cô ta chính là bạch nguyệt quang trong lòng anh mà.