Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Nhắc lại chuyện cũ
Đường Hoài An không tin nỗi nhìn Mạc Tư Quân, khóc nói: “Thật làm khó anh còn nhớ tôi là bà Mạc!”
Tư thế Mạc Tư Quân từ trên cao nhìn xuống như thợ săn đang đáng thương cho con mồi của mình, anh chậm rãi ngỗi xổm xuống, bàn tay to nắm cằm cô: “Cô nghe rõ cho tôi, trên hôn lễ tôi đã từng nói với cô, tôi có thể cho cô danh phận, cho cô tiền bạc, nhưng duy nhất sẽ không cho cô tình yêu. Hai năm, chẳng lẽ cô lại ngốc đến vẫn chưa nhìn rõ sao?”
Sức Mạc Tư Quân rất mạnh, Đường Hoài An đau đến chảy cả nước mắt, lại vẫn quật cường không cúi đầu chịu thua: “Tôi đã giải thích nhiều lần như vậy rồi, tại sao anh vẫn không chịu tin tôi?”
“Vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình từng làm phải không? Rất tốt.”
Còn không đợi Đường Hoài An phản ứng lại, Mạc Tư Quân đã kéo cô từ trên giường dậy, thân thể gầy yếu bị bày bố dưới sức lực to lớn của anh.
Đường Hoài An nhìn vào mắt anh, cô bắt đầu sợ hãi, bởi vì cô nhìn thấy một thứ gọi là sát tâm.
Mạc Tư Quân bóp chặt gáy Đường Hoài An, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, bàn tay to vung mạnh về phía trước, eo Đường Hoài An đập mạnh lên khung cửa sổ.
Một tay khác của Mạc Tư Quân vươn tới sau lưng cô, đẩy mở cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo tràn vào.
VietWriter
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Đường Hoài An nắm chặt lấy quần áo trước ngực Mạc Tư Quân, nửa thân trên treo ngoài cửa sổ, cô gào thét: “Mạc Tư Quân, anh điên rồi sao!”
Nơi này, là lầu 30 khách sạn.
Khóe môi người đàn ông tràn ra nụ cười lạnh: “Sao nào, sợ rồi?”
Mái tóc dài của Đường Hoài An bị gió đêm thổi cuộn lên, tóc dính đầy nước mắt.
Giọng nghẹn ngào: “Mạc Tư Quân, tôi thừa nhận tôi sợ rồi, được không? Tôi biết anh hoàn toàn có gan đẩy tôi từ đây xuống, nhưng mà...tôi xin anh.”
Mạc Tư Quân dán sát vào cô, hơi thở nóng rẫy lướt qua bên tai cô, rõ ràng là cười nói, nghe lại khiến Đường Hoài An cảm thấy như trong địa ngục Tu la: “Cầu tôi thì tôi sẽ buông tha cho cô sao? Vậy hai năm trước sao cô không nghĩ tới buông tha cho Đường Gia Hân chứ?”
Trái tim Đường Hoài An run rẩy, quả nhiên, quả nhiên vẫn là vì Đường Gia Hân!
Trong lòng Đường Hoài An đắng chát, nghẹn ngào nói không ra lời, như mất đi toàn bộ năng lực ngôn ngữ, vì cô biết, dù mình có nói nhiều, Mạc Tư Quân cũng sẽ không tin.
Nhìn khớp ngón tay vì quá dùng sức đã bắt đầu trắng bệch của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân trào phúng hỏi: “Cô Đường là đang cầu sinh sao?”
“...đúng.”
“Có biết tôi bây giờ muốn vứt cô từ đây xuống cỡ nào không? Để cô ngay cả một người thu xác cũng không có.”
Đường Hoài An không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn anh, cô luôn biết Mạc Tư Quân ghét mình, nhưng cô trước nay chưa từng nghĩ tới, sự chán ghét của anh đã tới mức muốn dồn cô vào chỗ chết!
Đã như vậy, sự kiên trì của cô còn có ý nghĩa gì chứ?
Đường Hoài An cắn răng, cô cười, cười vô cùng thê thảm: “Mạc Tư Quân, anh buông tay đi...”
Mạc Tư Quân nhìn ánh mắt cô, sắc mặt phức tạp.
“Cô Đường không khỏi suy nghĩ sự việc quá đơn giản đi, sao tôi có thể để người mang tội ác chết nhẹ nhàng như vậy? Giữ cô lại, tôi còn có chỗ dùng.”
Đường Hoài An sững sốt, Mạc Tư Quân kéo cô dậy, hung hăng đè lên tường, đầu cô bị đập choáng váng, Mạc Tư Quân như một con cầm thú giết chóc đỏ mắt.
Đường Hoài An nhìn anh, ba giây sau, anh buông tay ra.
Đau đớn và sợ hãi cực độ khiến cô thoáng chốc ngã ngồi xuống đất, vừa rồi bị bóp chặt cổ, thoáng chốc không khí tràn vào, như đi qua Quỷ Môn quan, cô bắt đầu ho kịch liệt.
Mạc Tư Quân châm điếu thuốc, nhìn xuống Đường Hoài An: “Thì ra cô Đường cũng biết cầu sinh, đã sợ chết như vậy, thì sau này an phận một chút, nếu không, thứ tôi có là cách để cô lại trải nghiệm lần nữa sinh mạng nằm trong tay người khác là cảm giác gì, giống như tối nay vậy.”
Đường Hoài An ngẩng đầu, cổ họng đã có chút khàn khàn: “Tôi không hiểu, anh đã ghét tôi như vậy, trước nay không xem tôi là vợ anh, vậy tại sao không ly hôn với tôi?”
Mạc Tư Quân phun ra làn khói, ánh mắt che giấu bên trong như ẩn như hiện: “Cô có biết cổ đại có một cực hình, gọi là lăng trì?”
Tư thế Mạc Tư Quân từ trên cao nhìn xuống như thợ săn đang đáng thương cho con mồi của mình, anh chậm rãi ngỗi xổm xuống, bàn tay to nắm cằm cô: “Cô nghe rõ cho tôi, trên hôn lễ tôi đã từng nói với cô, tôi có thể cho cô danh phận, cho cô tiền bạc, nhưng duy nhất sẽ không cho cô tình yêu. Hai năm, chẳng lẽ cô lại ngốc đến vẫn chưa nhìn rõ sao?”
Sức Mạc Tư Quân rất mạnh, Đường Hoài An đau đến chảy cả nước mắt, lại vẫn quật cường không cúi đầu chịu thua: “Tôi đã giải thích nhiều lần như vậy rồi, tại sao anh vẫn không chịu tin tôi?”
“Vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình từng làm phải không? Rất tốt.”
Còn không đợi Đường Hoài An phản ứng lại, Mạc Tư Quân đã kéo cô từ trên giường dậy, thân thể gầy yếu bị bày bố dưới sức lực to lớn của anh.
Đường Hoài An nhìn vào mắt anh, cô bắt đầu sợ hãi, bởi vì cô nhìn thấy một thứ gọi là sát tâm.
Mạc Tư Quân bóp chặt gáy Đường Hoài An, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, bàn tay to vung mạnh về phía trước, eo Đường Hoài An đập mạnh lên khung cửa sổ.
Một tay khác của Mạc Tư Quân vươn tới sau lưng cô, đẩy mở cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo tràn vào.
VietWriter
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Đường Hoài An nắm chặt lấy quần áo trước ngực Mạc Tư Quân, nửa thân trên treo ngoài cửa sổ, cô gào thét: “Mạc Tư Quân, anh điên rồi sao!”
Nơi này, là lầu 30 khách sạn.
Khóe môi người đàn ông tràn ra nụ cười lạnh: “Sao nào, sợ rồi?”
Mái tóc dài của Đường Hoài An bị gió đêm thổi cuộn lên, tóc dính đầy nước mắt.
Giọng nghẹn ngào: “Mạc Tư Quân, tôi thừa nhận tôi sợ rồi, được không? Tôi biết anh hoàn toàn có gan đẩy tôi từ đây xuống, nhưng mà...tôi xin anh.”
Mạc Tư Quân dán sát vào cô, hơi thở nóng rẫy lướt qua bên tai cô, rõ ràng là cười nói, nghe lại khiến Đường Hoài An cảm thấy như trong địa ngục Tu la: “Cầu tôi thì tôi sẽ buông tha cho cô sao? Vậy hai năm trước sao cô không nghĩ tới buông tha cho Đường Gia Hân chứ?”
Trái tim Đường Hoài An run rẩy, quả nhiên, quả nhiên vẫn là vì Đường Gia Hân!
Trong lòng Đường Hoài An đắng chát, nghẹn ngào nói không ra lời, như mất đi toàn bộ năng lực ngôn ngữ, vì cô biết, dù mình có nói nhiều, Mạc Tư Quân cũng sẽ không tin.
Nhìn khớp ngón tay vì quá dùng sức đã bắt đầu trắng bệch của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân trào phúng hỏi: “Cô Đường là đang cầu sinh sao?”
“...đúng.”
“Có biết tôi bây giờ muốn vứt cô từ đây xuống cỡ nào không? Để cô ngay cả một người thu xác cũng không có.”
Đường Hoài An không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn anh, cô luôn biết Mạc Tư Quân ghét mình, nhưng cô trước nay chưa từng nghĩ tới, sự chán ghét của anh đã tới mức muốn dồn cô vào chỗ chết!
Đã như vậy, sự kiên trì của cô còn có ý nghĩa gì chứ?
Đường Hoài An cắn răng, cô cười, cười vô cùng thê thảm: “Mạc Tư Quân, anh buông tay đi...”
Mạc Tư Quân nhìn ánh mắt cô, sắc mặt phức tạp.
“Cô Đường không khỏi suy nghĩ sự việc quá đơn giản đi, sao tôi có thể để người mang tội ác chết nhẹ nhàng như vậy? Giữ cô lại, tôi còn có chỗ dùng.”
Đường Hoài An sững sốt, Mạc Tư Quân kéo cô dậy, hung hăng đè lên tường, đầu cô bị đập choáng váng, Mạc Tư Quân như một con cầm thú giết chóc đỏ mắt.
Đường Hoài An nhìn anh, ba giây sau, anh buông tay ra.
Đau đớn và sợ hãi cực độ khiến cô thoáng chốc ngã ngồi xuống đất, vừa rồi bị bóp chặt cổ, thoáng chốc không khí tràn vào, như đi qua Quỷ Môn quan, cô bắt đầu ho kịch liệt.
Mạc Tư Quân châm điếu thuốc, nhìn xuống Đường Hoài An: “Thì ra cô Đường cũng biết cầu sinh, đã sợ chết như vậy, thì sau này an phận một chút, nếu không, thứ tôi có là cách để cô lại trải nghiệm lần nữa sinh mạng nằm trong tay người khác là cảm giác gì, giống như tối nay vậy.”
Đường Hoài An ngẩng đầu, cổ họng đã có chút khàn khàn: “Tôi không hiểu, anh đã ghét tôi như vậy, trước nay không xem tôi là vợ anh, vậy tại sao không ly hôn với tôi?”
Mạc Tư Quân phun ra làn khói, ánh mắt che giấu bên trong như ẩn như hiện: “Cô có biết cổ đại có một cực hình, gọi là lăng trì?”