Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Lập tức cút ra ngoài
Đường Hoài An đã bật cười: “Anh bây giờ đang trên đường tới đây phải không? Mà tôi bây giờ cách chị ấy khoảng 20cm, chúng ta xem thử là anh khiến tôi chết trước hay là tôi có thể làm chút gì đó với chị ấy trước.”
Đường Hoài An biết chỉ cần Mạc Tư Quân đụng phải chuyện liên quan tới Đường Gia Hân thì mãi mãi không thể bình tĩnh, anh không màng hình tượng mà gào to trong điện thoại: “Cô bây giờ cút khỏi nơi đó cho tôi!”
Đường Hoài An không có để ý anh, trực tiếp cúp máy, dù sao bây giờ cô đã mắc bệnh nan y, nhiều thêm chút chuyện phiền phức nữa cô cũng sẽ không sợ.
Cô đứng dậy, lần nữa liếc nhìn Đường Gia Hân, rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đi tới chỗ rẽ thì Đường Hoài An đụng phải ngực của một người đàn ông, bản báo cáo và điện thoại trong tay đều bị rơi xuống đất, Đường Hoài An sợ chuyện mình bị bệnh bị người khác biết, vội vàng cúi người nhặt đồ.
Đường Hoài An túm chặt bản báo cáo trong tay, khi đưa tay về phía chiếc điện thoại của cô, một bàn chân đã nặng nề giẫm lên trên.
Trong lòng Đường Hoài An chợt run lên, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt giận dữ giống như ác ma đó của Mạc Tư Quân.
Cổ áo của người trên đất bị túm chặt, cả người của Đường Hoài An không thể không đứng dậy, mặt của Mạc Tư Quân áp sát về phía cô: “Sao hả, làm chuyện xấu nên muốn chạy sao?”
Đường Hoài An căn bản không có ngờ Mạc Tư Quân vậy mà nhanh như vậy đã đến bệnh viện, nhất thời không có kịp phản ứng lại, bởi vì cổ áo bị túm chặt bóp nghẹt, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.
Nhìn gương mặt của người đàn ông trước mặt, trong lòng Đường Hoài An hiện ra tất cả những chuyện trước đây cô làm vì anh, lòng chân thành bị gạt bỏ trong hơn 20 năm, lúc này dường như lại giẫm mạnh vài cước vào trái tim trên cơ bản đã vỡ vụn.
Đường Hoài An không muốn xảy ra tranh cãi với Mạc Tư Quân nữa, lúc này cái cô muốn làm chỉ là bóp nát tờ báo cáo bệnh tình kia, sức lớn đến mức giống như muốn vo tờ giấy nhỏ đó vào trong cơ thể của cô, hợp làm một với xương máu của cô.
Bất luận như thế nào, nhất định không thể Mạc Tư Quân biết cô bị ung thư gan, anh chán ghét cô như vậy, hận không thể khiến cô đền mạng cho Đường Gia Hân, nếu như anh biết, thiết nghĩ trong lòng nhất định sẽ rất vui.
VietWriter
Đường Hoài An không muốn để sự tôn nghiêm cuối cùng của cô cũng bị anh giẫm nát!
Vệ sĩ vừa rồi gọi điện cho Mạc Tư Quân cất bước đi tới, nói với Mạc Tư Quân: “Báo cáo Mạc tổng, cô Đường Gia Hân không có bị tổn hại gì.”
Lông mày của Mạc Tư Quân hơi nhướn lên.
Đang muốn suy nghĩ phải thoát thân như nào, tay túm cổ áo Đường Hoài An của Mạc Tư Quân lại đột nhiên buông ra, cổ đột nhiên thông khí, Đường Hoài An ho dữ dội, nước mắt cũng bị ép ra.
Mạc Tư Quân bỏ lại Đường Hoài An đi về phía phòng bệnh của Đường Gia Hân, Đường Hoài An sững người tại chỗ, từ từ nhấc chiến điện thoại dưới đất lên rồi đi về phía trước.
“Hoài An?”
Đường Hoài An nghe thấy một giọng nói quen thuốc, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, vậy mà là Phó Tùng Lâm.
Đường Hoài An sững người, vô thức gạt ít tóc mái xõa tung trước trán, cô không có ngờ lại gặp phải Phó Tùng Lâm ở đây, may mắn muộn vài phút, cảnh tượng đối đầu của cô và Mạc Tư Quân vừa rồi không có bị anh ta nhìn thấy.
Phó Tùng Lâm đi tới gần cô rồi hỏi: “Cậu sao lại ở đây? Cơ thể lại không thoải mái sao?”
Đường Hoài An do dự một chút, cố nặn ra một nụ cười gượng: “Tôi đến bệnh viện thăm chị gái, không ngờ gặp được cậu ở đây.”
Phó Tùng Lâm nhìn ra nụ cười gượng của Đường Hoài An, dựa theo tu dưỡng lịch lãm trước nay của mình, anh ta không có định vạch trần cô, anh ta cười rồi nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng vừa đến thăm một người bạn.”
Đường Hoài An thật ra không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bởi vì cô sợ lát nữa Mạc Tư Quân sẽ đi ra, đến lúc đó cảnh tượng ba người đụng nhau, Đường Hoài An không tưởng tượng được đến lúc đó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hơn nữa, Đường Hoài An tuy không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Phó Tùng Lâm, nhưng hai người trước đây dù sao là bạn học đại học có quan hệ rất tốt, Đường Hoài An không muốn để mình mất mặt trước mặt anh ta.
Phó Tùng Lâm nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt Đường Hoài An, nói: “Tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu không tốt lắm, sức khỏe của cậu không có xảy ra vấn đề gì chứ? Lần trước sau khi kiểm tra có đi tái khám chưa?”
Đường Hoài An biết Phó Tùng Lâm là một người đàn ông lịch lãm lại chu đáo, cô lo lắng Phó Tùng Lâm sẽ nhìn ra điều gì đó, cho nên vội khẳng định: “Không có không có, cậu không cần lo lắng, lần trước sau khi kiểm tra đã dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ, bệnh tình đã từ từ chuyển biến tốt rồi.”
Phó Tùng Lâm mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, có gì cần giúp đỡ thì nhất định phải nói với tôi.”
Ánh mắt dịu dàng trong mắt Phó Tùng Lâm dường như có thể tan ra nước, Đường Hoài An nhìn mà vừa nhói lòng vừa buồn bã, cô luôn biết tình cảm mà Phó Tùng Lâm dành cho cô, nhưng chắc đời người luôn như vậy, chuyện rất bình thường mà phải trải qua chính là yêu mà có không được.
Bản thân cô là như vậy, Phó Tùng Lâm cũng là như vậy, Đường Hoài An nặng nề thở dài trong lòng.
“Nếu đã như vậy thì cậu mau về nhà cố gắng nghỉ ngơi đi, chúng ta có thời gian sẽ hẹn gặp sau.”
Đường Hoài An mỉm cười gật đầu: “Được, vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Hai người sau khi tạm biệt, Đường Hoài An rời khỏi bệnh viện, khi đi đến đại sảnh tầng một, cô mới phát hiện bản báo cáo bệnh tình đó của cô đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô làm ướt rồi, nhàu nhĩ, rất không thoải mái.
Đường Hoài An không thèm nghĩ ngợi trực tiếp thuận tay ném cục giấy nhỏ bị vo lại vào trong thùng rác bên cạnh.
Chỉ là điều cô không ngờ tới là đằng sau cô thật ra luôn có bóng dáng của một người đàn ông đi theo, sau khi Đường Hoài An lên xe đi xa, nhặt cục giấy bị cô bỏ đi kia lên, khoảnh khắc người đàn ông mở ra xem, máu toàn thân đều đông lại...
Khi Đường Hoài An đi không có mục đích trên đường mới nghĩ tới, lúc bác sĩ nói cho cô kết quả chẩn đoán, cô chỉ mải kinh ngạc, vậy mà quên hỏi thêm một vài tình trạng cụ thể liên quan đến bệnh tình của cô.
Cô rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Lục.
“Alo, là bác sĩ Lục phải không? Tôi là Đường Hoài An.”
“Sao vậy?”
“Anh chắc còn chưa có tan làm nhỉ? Là như này, tôi vừa rồi quên hỏi anh một vấn đề rất quan trọng, chính là nếu như trong thời gian ngắn nhất tôi không tìm được gan phù hợp để tiến hành cấy ghép gan, tính mạng của tôi... còn khoảng bao nhiêu thời gian?”
Đường Hoài An nghe ra bác sĩ Lục đang sững người ở đầu dây bên kia, là một bác có kinh nghiệm phong phú, số lần Lục Vỹ bị bệnh nhân hỏi vấn đề này đã không biết có mấy trăm lần rồi, anh sớm đã quen rồi, nhưng duy nhất chỉ khi đối diện với Đường Hoài An, anh ta lại không nhẫn tâm nói tình trạng thật cho cô.
Đường Hoài An hiểu sự do dự của bác sĩ Lục: “Bác sĩ Lục tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng anh không cần phải lưỡng lự, nói thẳng với tôi đi, tôi là bệnh nhân, cần thiết được biết tất cả tình trạng liên quan đến sức khỏe của mình.”
Hai giây sau, Đường Hoài An nghe thấy bác sĩ Lục nói trong điện thoại: “Nếu như khống chế bệnh tình tương đối tốt, cô chắc... còn nhiều nhất hơn hai năm.”
Tim giống như bị người khác dùng dao đâm vào vậy, Đường Hoài An vô cùng đau đớn.
Cô gắng hết sức bình ổn cảm xúc của mình: “Được tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lục.”
Sau khi cúp máy, Đường Hoài An trở về biệt thự nhà họ Mạc.
Đường Hoài An biết chỉ cần Mạc Tư Quân đụng phải chuyện liên quan tới Đường Gia Hân thì mãi mãi không thể bình tĩnh, anh không màng hình tượng mà gào to trong điện thoại: “Cô bây giờ cút khỏi nơi đó cho tôi!”
Đường Hoài An không có để ý anh, trực tiếp cúp máy, dù sao bây giờ cô đã mắc bệnh nan y, nhiều thêm chút chuyện phiền phức nữa cô cũng sẽ không sợ.
Cô đứng dậy, lần nữa liếc nhìn Đường Gia Hân, rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đi tới chỗ rẽ thì Đường Hoài An đụng phải ngực của một người đàn ông, bản báo cáo và điện thoại trong tay đều bị rơi xuống đất, Đường Hoài An sợ chuyện mình bị bệnh bị người khác biết, vội vàng cúi người nhặt đồ.
Đường Hoài An túm chặt bản báo cáo trong tay, khi đưa tay về phía chiếc điện thoại của cô, một bàn chân đã nặng nề giẫm lên trên.
Trong lòng Đường Hoài An chợt run lên, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt giận dữ giống như ác ma đó của Mạc Tư Quân.
Cổ áo của người trên đất bị túm chặt, cả người của Đường Hoài An không thể không đứng dậy, mặt của Mạc Tư Quân áp sát về phía cô: “Sao hả, làm chuyện xấu nên muốn chạy sao?”
Đường Hoài An căn bản không có ngờ Mạc Tư Quân vậy mà nhanh như vậy đã đến bệnh viện, nhất thời không có kịp phản ứng lại, bởi vì cổ áo bị túm chặt bóp nghẹt, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.
Nhìn gương mặt của người đàn ông trước mặt, trong lòng Đường Hoài An hiện ra tất cả những chuyện trước đây cô làm vì anh, lòng chân thành bị gạt bỏ trong hơn 20 năm, lúc này dường như lại giẫm mạnh vài cước vào trái tim trên cơ bản đã vỡ vụn.
Đường Hoài An không muốn xảy ra tranh cãi với Mạc Tư Quân nữa, lúc này cái cô muốn làm chỉ là bóp nát tờ báo cáo bệnh tình kia, sức lớn đến mức giống như muốn vo tờ giấy nhỏ đó vào trong cơ thể của cô, hợp làm một với xương máu của cô.
Bất luận như thế nào, nhất định không thể Mạc Tư Quân biết cô bị ung thư gan, anh chán ghét cô như vậy, hận không thể khiến cô đền mạng cho Đường Gia Hân, nếu như anh biết, thiết nghĩ trong lòng nhất định sẽ rất vui.
VietWriter
Đường Hoài An không muốn để sự tôn nghiêm cuối cùng của cô cũng bị anh giẫm nát!
Vệ sĩ vừa rồi gọi điện cho Mạc Tư Quân cất bước đi tới, nói với Mạc Tư Quân: “Báo cáo Mạc tổng, cô Đường Gia Hân không có bị tổn hại gì.”
Lông mày của Mạc Tư Quân hơi nhướn lên.
Đang muốn suy nghĩ phải thoát thân như nào, tay túm cổ áo Đường Hoài An của Mạc Tư Quân lại đột nhiên buông ra, cổ đột nhiên thông khí, Đường Hoài An ho dữ dội, nước mắt cũng bị ép ra.
Mạc Tư Quân bỏ lại Đường Hoài An đi về phía phòng bệnh của Đường Gia Hân, Đường Hoài An sững người tại chỗ, từ từ nhấc chiến điện thoại dưới đất lên rồi đi về phía trước.
“Hoài An?”
Đường Hoài An nghe thấy một giọng nói quen thuốc, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, vậy mà là Phó Tùng Lâm.
Đường Hoài An sững người, vô thức gạt ít tóc mái xõa tung trước trán, cô không có ngờ lại gặp phải Phó Tùng Lâm ở đây, may mắn muộn vài phút, cảnh tượng đối đầu của cô và Mạc Tư Quân vừa rồi không có bị anh ta nhìn thấy.
Phó Tùng Lâm đi tới gần cô rồi hỏi: “Cậu sao lại ở đây? Cơ thể lại không thoải mái sao?”
Đường Hoài An do dự một chút, cố nặn ra một nụ cười gượng: “Tôi đến bệnh viện thăm chị gái, không ngờ gặp được cậu ở đây.”
Phó Tùng Lâm nhìn ra nụ cười gượng của Đường Hoài An, dựa theo tu dưỡng lịch lãm trước nay của mình, anh ta không có định vạch trần cô, anh ta cười rồi nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng vừa đến thăm một người bạn.”
Đường Hoài An thật ra không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bởi vì cô sợ lát nữa Mạc Tư Quân sẽ đi ra, đến lúc đó cảnh tượng ba người đụng nhau, Đường Hoài An không tưởng tượng được đến lúc đó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hơn nữa, Đường Hoài An tuy không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Phó Tùng Lâm, nhưng hai người trước đây dù sao là bạn học đại học có quan hệ rất tốt, Đường Hoài An không muốn để mình mất mặt trước mặt anh ta.
Phó Tùng Lâm nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt Đường Hoài An, nói: “Tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu không tốt lắm, sức khỏe của cậu không có xảy ra vấn đề gì chứ? Lần trước sau khi kiểm tra có đi tái khám chưa?”
Đường Hoài An biết Phó Tùng Lâm là một người đàn ông lịch lãm lại chu đáo, cô lo lắng Phó Tùng Lâm sẽ nhìn ra điều gì đó, cho nên vội khẳng định: “Không có không có, cậu không cần lo lắng, lần trước sau khi kiểm tra đã dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ, bệnh tình đã từ từ chuyển biến tốt rồi.”
Phó Tùng Lâm mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, có gì cần giúp đỡ thì nhất định phải nói với tôi.”
Ánh mắt dịu dàng trong mắt Phó Tùng Lâm dường như có thể tan ra nước, Đường Hoài An nhìn mà vừa nhói lòng vừa buồn bã, cô luôn biết tình cảm mà Phó Tùng Lâm dành cho cô, nhưng chắc đời người luôn như vậy, chuyện rất bình thường mà phải trải qua chính là yêu mà có không được.
Bản thân cô là như vậy, Phó Tùng Lâm cũng là như vậy, Đường Hoài An nặng nề thở dài trong lòng.
“Nếu đã như vậy thì cậu mau về nhà cố gắng nghỉ ngơi đi, chúng ta có thời gian sẽ hẹn gặp sau.”
Đường Hoài An mỉm cười gật đầu: “Được, vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Hai người sau khi tạm biệt, Đường Hoài An rời khỏi bệnh viện, khi đi đến đại sảnh tầng một, cô mới phát hiện bản báo cáo bệnh tình đó của cô đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay cô làm ướt rồi, nhàu nhĩ, rất không thoải mái.
Đường Hoài An không thèm nghĩ ngợi trực tiếp thuận tay ném cục giấy nhỏ bị vo lại vào trong thùng rác bên cạnh.
Chỉ là điều cô không ngờ tới là đằng sau cô thật ra luôn có bóng dáng của một người đàn ông đi theo, sau khi Đường Hoài An lên xe đi xa, nhặt cục giấy bị cô bỏ đi kia lên, khoảnh khắc người đàn ông mở ra xem, máu toàn thân đều đông lại...
Khi Đường Hoài An đi không có mục đích trên đường mới nghĩ tới, lúc bác sĩ nói cho cô kết quả chẩn đoán, cô chỉ mải kinh ngạc, vậy mà quên hỏi thêm một vài tình trạng cụ thể liên quan đến bệnh tình của cô.
Cô rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Lục.
“Alo, là bác sĩ Lục phải không? Tôi là Đường Hoài An.”
“Sao vậy?”
“Anh chắc còn chưa có tan làm nhỉ? Là như này, tôi vừa rồi quên hỏi anh một vấn đề rất quan trọng, chính là nếu như trong thời gian ngắn nhất tôi không tìm được gan phù hợp để tiến hành cấy ghép gan, tính mạng của tôi... còn khoảng bao nhiêu thời gian?”
Đường Hoài An nghe ra bác sĩ Lục đang sững người ở đầu dây bên kia, là một bác có kinh nghiệm phong phú, số lần Lục Vỹ bị bệnh nhân hỏi vấn đề này đã không biết có mấy trăm lần rồi, anh sớm đã quen rồi, nhưng duy nhất chỉ khi đối diện với Đường Hoài An, anh ta lại không nhẫn tâm nói tình trạng thật cho cô.
Đường Hoài An hiểu sự do dự của bác sĩ Lục: “Bác sĩ Lục tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng anh không cần phải lưỡng lự, nói thẳng với tôi đi, tôi là bệnh nhân, cần thiết được biết tất cả tình trạng liên quan đến sức khỏe của mình.”
Hai giây sau, Đường Hoài An nghe thấy bác sĩ Lục nói trong điện thoại: “Nếu như khống chế bệnh tình tương đối tốt, cô chắc... còn nhiều nhất hơn hai năm.”
Tim giống như bị người khác dùng dao đâm vào vậy, Đường Hoài An vô cùng đau đớn.
Cô gắng hết sức bình ổn cảm xúc của mình: “Được tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lục.”
Sau khi cúp máy, Đường Hoài An trở về biệt thự nhà họ Mạc.