Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
CHƯƠNG 297
Đường Hoài An xuất phát từ sự chống cự theo bản năng, không hỏi Triều Thế Minh rằng anh ta và Mạc Tư Quân nói chuyện với nhau như thế nào, cô không muốn biết giữa hai người bọn họ đã nói gì với nhau. Có đôi khi, biết được càng nhiều thì sai càng nhiều.
Nhất là khi ba người bọn họ ở trong một tình huống phức tạp như thế.
Đường Hoài An nhìn Triều Thế Minh, cô hỏi: “Vậy lúc đó Mạc Tư Quân mang tôi đi từ chỗ anh, có nói chuyện gì liên quan tới tôi không?”
Trong lòng của cô bất giác khẩn trương, hóa ra mình thật sự được Mạc Tư Quân tự tay đưa đi, nhưng mà kỳ quái đó chính là tại sao anh lại xuất hiện ở khách sạn Vân Đình, ngày hôm đó căn bản không nghe thấy anh muốn đi đến đó làm chuyện gì.
Triều Thế Minh nghe thấy câu hỏi của Đường Hoài An, trong lòng tuôn ra một suy nghĩ không thoải mái, lông mày của anh ta vẫy lên một cái: “Tại sao cô không tự mình hỏi anh ta đi?”
Bị Triều Thế Minh hỏi như vậy, Đường Hoài An mới phản ứng lại được lúc mình mới hỏi Triều Thế Minh câu hỏi đó, trái tim vẫn luôn đập rất mạnh, quả nhiên, quả nhiên vẫn là không có cách nào duy trì sự tỉnh táo tuyệt đối khi đối diện với vấn đề có liên quan tới Mạc Tư Quân.
Đối mặt với câu hỏi của Triều Thế Minh, thật ra Đường Hoài An biết trong lời nói của anh ta không có ý gì khác, nhưng mà cũng khó tránh khỏi trong lòng cô vẫn xuất hiện một chút khó xử. Cô hơi mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài là khung cảnh phố thị phồn hoa với đèn đuốc sáng trưng.
Triều Thế Minh thấy vậy thì cũng không hỏi tiếp, lúc Đường Hoài An quay đầu lại, biểu cảm chua chát trên mặt cô đã được quét sạch, cô bất động thanh sắc thay đổi chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, nói đến chủ đề khác đi.”
Tâm trạng của Triều Thế Minh lập tức kém đi, bởi vì anh ta nhìn thấy được lúc này vẻ mặt và tâm trạng của Đường Hoài An rõ ràng vô cùng khẩn trương, nhưng mà cô vẫn cứ muốn giả vờ như là mình không quan tâm Mạc Tư Quân nói gì ở trước mặt anh ta.
Điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ người đàn ông đó vẫn chiếm một vị trí rất lớn trong lòng cô, cho đến bây giờ, cô căn bản không có dự định buông tay.
Ma xui quỷ khiến, cũng bởi vì như thế, trong ánh mắt của Triều Thế Minh hiện lên một tia gian xảo, anh ta dự định gây khó dễ cho người phụ nữ trước mắt.
“Cô Đường nói sang chuyện khác không khỏi quá miễn cưỡng rồi, lúc nãy, tôi chú ý lúc tôi nói tối ngày hôm qua cô được Mạc Tư Quân mang đi từ trên tay của tôi, trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy rõ ràng là cô thở phào một hơi. Sao vậy, cô cảm thấy may mắn vì mình được anh ta mang đi hả?”
Đường Hoài An vô thức sửng sốt, cô không ngờ là Triều Thế Minh đột nhiên hỏi mình câu hỏi này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại được.
“Triều tổng, anh… có ý gì vậy?”
Triều Thế Minh đặt ly trà ở trong tay lên trên bàn, phát ra một tiếng vang không nặng không nhẹ.
“Tối ngày hôm qua, cô vốn dĩ được tôi đưa đi trước, nhưng mà sau đó lại gặp Mạc Tư Quân. Lúc đó, bởi vì tôi quan tâm đến mặt mũi của cô, cho nên mới giao cô cho anh ta, dù sao thì anh ta cũng là chồng hợp pháp của cô, nhưng mà bây giờ…”
Triều Thế Minh đột nhiên im lặng, đôi mắt chăm chú tập trung vào gương mặt Đường Hoài An, Đường Hoài An lại nín thở nhìn anh ta.
“Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự hối hận vì tối ngày hôm qua đã tự tay giao cô cho anh ta.”
Giọng điệu nói câu thứ hai của Triều Thế Minh có hơi nặng, Đường Hoài An cảm nhận được mình rõ ràng đã bị hù dọa, nhưng mà trên mặt của cô lại không hề có cảm xúc.
Cô tỉnh táo nhìn người đàn ông có vẻ tức giận ở phía đối diện, cô đang tự hỏi phải ứng phó như thế nào với lời nói lúc nãy của anh ta, nhưng mà không nghĩ là Triều Thế Minh lại mở miệng trước.
Ánh mắt của anh ta nóng rực, biểu cảm cũng nghiêm túc: “Cho đến bây giờ, tha thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, chẳng lẽ là cô Đường đã quên đi chuyện mà chúng ta cần làm mà trước kia đã nói rồi à?”
Đương nhiên Đường Hoài An biết rằng Triều Thế Minh đang nói đến chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình, trong lòng cô bất giác run lên, im lặng nhìn chăm chú vào anh ta: “Đương nhiên là chưa.”
Triều Thế Minh nghe thấy đáp án này, thỏa mãn cười một tiếng: “Cô không quên là tốt rồi.”
Đường Hoài An xuất phát từ sự chống cự theo bản năng, không hỏi Triều Thế Minh rằng anh ta và Mạc Tư Quân nói chuyện với nhau như thế nào, cô không muốn biết giữa hai người bọn họ đã nói gì với nhau. Có đôi khi, biết được càng nhiều thì sai càng nhiều.
Nhất là khi ba người bọn họ ở trong một tình huống phức tạp như thế.
Đường Hoài An nhìn Triều Thế Minh, cô hỏi: “Vậy lúc đó Mạc Tư Quân mang tôi đi từ chỗ anh, có nói chuyện gì liên quan tới tôi không?”
Trong lòng của cô bất giác khẩn trương, hóa ra mình thật sự được Mạc Tư Quân tự tay đưa đi, nhưng mà kỳ quái đó chính là tại sao anh lại xuất hiện ở khách sạn Vân Đình, ngày hôm đó căn bản không nghe thấy anh muốn đi đến đó làm chuyện gì.
Triều Thế Minh nghe thấy câu hỏi của Đường Hoài An, trong lòng tuôn ra một suy nghĩ không thoải mái, lông mày của anh ta vẫy lên một cái: “Tại sao cô không tự mình hỏi anh ta đi?”
Bị Triều Thế Minh hỏi như vậy, Đường Hoài An mới phản ứng lại được lúc mình mới hỏi Triều Thế Minh câu hỏi đó, trái tim vẫn luôn đập rất mạnh, quả nhiên, quả nhiên vẫn là không có cách nào duy trì sự tỉnh táo tuyệt đối khi đối diện với vấn đề có liên quan tới Mạc Tư Quân.
Đối mặt với câu hỏi của Triều Thế Minh, thật ra Đường Hoài An biết trong lời nói của anh ta không có ý gì khác, nhưng mà cũng khó tránh khỏi trong lòng cô vẫn xuất hiện một chút khó xử. Cô hơi mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài là khung cảnh phố thị phồn hoa với đèn đuốc sáng trưng.
Triều Thế Minh thấy vậy thì cũng không hỏi tiếp, lúc Đường Hoài An quay đầu lại, biểu cảm chua chát trên mặt cô đã được quét sạch, cô bất động thanh sắc thay đổi chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, nói đến chủ đề khác đi.”
Tâm trạng của Triều Thế Minh lập tức kém đi, bởi vì anh ta nhìn thấy được lúc này vẻ mặt và tâm trạng của Đường Hoài An rõ ràng vô cùng khẩn trương, nhưng mà cô vẫn cứ muốn giả vờ như là mình không quan tâm Mạc Tư Quân nói gì ở trước mặt anh ta.
Điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ người đàn ông đó vẫn chiếm một vị trí rất lớn trong lòng cô, cho đến bây giờ, cô căn bản không có dự định buông tay.
Ma xui quỷ khiến, cũng bởi vì như thế, trong ánh mắt của Triều Thế Minh hiện lên một tia gian xảo, anh ta dự định gây khó dễ cho người phụ nữ trước mắt.
“Cô Đường nói sang chuyện khác không khỏi quá miễn cưỡng rồi, lúc nãy, tôi chú ý lúc tôi nói tối ngày hôm qua cô được Mạc Tư Quân mang đi từ trên tay của tôi, trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy rõ ràng là cô thở phào một hơi. Sao vậy, cô cảm thấy may mắn vì mình được anh ta mang đi hả?”
Đường Hoài An vô thức sửng sốt, cô không ngờ là Triều Thế Minh đột nhiên hỏi mình câu hỏi này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại được.
“Triều tổng, anh… có ý gì vậy?”
Triều Thế Minh đặt ly trà ở trong tay lên trên bàn, phát ra một tiếng vang không nặng không nhẹ.
“Tối ngày hôm qua, cô vốn dĩ được tôi đưa đi trước, nhưng mà sau đó lại gặp Mạc Tư Quân. Lúc đó, bởi vì tôi quan tâm đến mặt mũi của cô, cho nên mới giao cô cho anh ta, dù sao thì anh ta cũng là chồng hợp pháp của cô, nhưng mà bây giờ…”
Triều Thế Minh đột nhiên im lặng, đôi mắt chăm chú tập trung vào gương mặt Đường Hoài An, Đường Hoài An lại nín thở nhìn anh ta.
“Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự hối hận vì tối ngày hôm qua đã tự tay giao cô cho anh ta.”
Giọng điệu nói câu thứ hai của Triều Thế Minh có hơi nặng, Đường Hoài An cảm nhận được mình rõ ràng đã bị hù dọa, nhưng mà trên mặt của cô lại không hề có cảm xúc.
Cô tỉnh táo nhìn người đàn ông có vẻ tức giận ở phía đối diện, cô đang tự hỏi phải ứng phó như thế nào với lời nói lúc nãy của anh ta, nhưng mà không nghĩ là Triều Thế Minh lại mở miệng trước.
Ánh mắt của anh ta nóng rực, biểu cảm cũng nghiêm túc: “Cho đến bây giờ, tha thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, chẳng lẽ là cô Đường đã quên đi chuyện mà chúng ta cần làm mà trước kia đã nói rồi à?”
Đương nhiên Đường Hoài An biết rằng Triều Thế Minh đang nói đến chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình, trong lòng cô bất giác run lên, im lặng nhìn chăm chú vào anh ta: “Đương nhiên là chưa.”
Triều Thế Minh nghe thấy đáp án này, thỏa mãn cười một tiếng: “Cô không quên là tốt rồi.”