Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
CHƯƠNG 241
Đường Hoài An cảm thấy là vì thế, cho đến bây giờ, cô đều biết đây không phải là thói quen tốt gì, cũng đã tìm dũng khí muốn từ bỏ nó rất nhiều lần, nhưng mà căn bản làm không được, bởi vì anh là Mạc Tư Quân.
Lâm Nhất trầm mặc một lát, lịch sự trả lời lại: “Đây là chuyện của Mạc tổng, tôi không rõ cho lắm, tôi xin lỗi.”
Đường Hoài An nghe nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Không phải anh thường xuyên đi theo bên cạnh anh ta à, anh không phải là trợ lý riêng của anh ta, anh ta có chuyện gì, làm sao mà anh lại không biết?”
Lâm Nhất không nói gì, tiếp tục lái xe.
Lúc Đường Hoài An kịp phản ứng lại mới phát hiện câu nói lúc nãy của mình tràn đầy ý trào phúng, trong lòng của cô hơi hồi hộp một chút, ý thức được thái độ lúc nãy của mình có hơi không lịch sự, thế là cô xin lỗi Lâm Nhất: “Trợ lý Lâm, thật ngại quá, lúc nãy là do tôi đã lỡ lời, hy vọng anh bỏ qua cho tôi.”
Lâm Nhất không quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, giọng điệu vẫn cung kính: “Không sao đâu, tối nay cô Đường gặp chuyện không tốt, chắc hẳn là tâm trạng cũng rất kém, cô cứ điều tiết cho thật tốt đi.”
Đường Hoài An gật đầu, từ trước tới nay con người của Lâm Nhất đều không tệ, làm chuyện gì cũng để cho người ta cảm thấy rất yên tâm, nhưng mà lúc nãy mình lại bởi vì tâm trạng không tốt mà nói chuyện kỳ cục. Cô không thích mình như thế này, toàn thân trên dưới đều là sự hung dữ.
Có lẽ đúng như Lâm Nhất đã nói, chắc là mình nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Xe dừng lại ở cổng chính trước biệt thự nhà họ Mạc.
Lâm Nhất xuống xe, khẽ gật đầu với Đường Hoài An: “Tôi đưa cô đến đây vậy.”
“Cảm ơn anh.”
Đường Hoài An đứng trước cửa chính một hồi, cô cảm thấy đúng là mỉa mai, rõ ràng người làm sai cũng không phải là mình, tại sao bây giờ mình lại không dám bước vào cửa?
Thật lâu sau, cô mới vươn tay đẩy cửa đi vào.
Trong căn biệt thự to như thế là một mảnh tối đen, Đường Hoài An không mở đèn, trực tiếp đi lên trên lầu. Cô không biết rốt cuộc là trên đoạn đường này cảm xúc của mình đã kiềm chế bao lâu, chỉ là cảm thấy lúc này khoang ngực của mình giống như có một quả bóng bay bơm căng càng ngày càng lớn… nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hành lang lầu hai im ắng, hoàn toàn yên tĩnh, Đường Hoài An lung lay một chút, lúc này mới kịp phản ứng được tối nay Mạc Tư Quân không có ở nhà, mà đã đến công ty. Cảm giác tức giận ở trong lòng rốt cuộc cũng đã được phóng thích, tâm trạng của cô càng ngày càng kém.
Loại cảm giác này giống như là bạn muốn giết một người, có tội ác tày trời, vũ khí công cụ gây án, kế hoạch giết người gì đó, cô đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Thậm chí còn biết rõ sau khi giết người sẽ đối diện với tình thế nghiêm trọng, nhưng mà lúc này cô lại đột nhiên không tìm thấy người đó.
Không có chỗ ra tay, bi phẫn, hèn mọn, uất ức bị lấp vào trong bụi bẩn.
Đường Hoài An cảm thấy là vì thế, cho đến bây giờ, cô đều biết đây không phải là thói quen tốt gì, cũng đã tìm dũng khí muốn từ bỏ nó rất nhiều lần, nhưng mà căn bản làm không được, bởi vì anh là Mạc Tư Quân.
Lâm Nhất trầm mặc một lát, lịch sự trả lời lại: “Đây là chuyện của Mạc tổng, tôi không rõ cho lắm, tôi xin lỗi.”
Đường Hoài An nghe nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Không phải anh thường xuyên đi theo bên cạnh anh ta à, anh không phải là trợ lý riêng của anh ta, anh ta có chuyện gì, làm sao mà anh lại không biết?”
Lâm Nhất không nói gì, tiếp tục lái xe.
Lúc Đường Hoài An kịp phản ứng lại mới phát hiện câu nói lúc nãy của mình tràn đầy ý trào phúng, trong lòng của cô hơi hồi hộp một chút, ý thức được thái độ lúc nãy của mình có hơi không lịch sự, thế là cô xin lỗi Lâm Nhất: “Trợ lý Lâm, thật ngại quá, lúc nãy là do tôi đã lỡ lời, hy vọng anh bỏ qua cho tôi.”
Lâm Nhất không quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, giọng điệu vẫn cung kính: “Không sao đâu, tối nay cô Đường gặp chuyện không tốt, chắc hẳn là tâm trạng cũng rất kém, cô cứ điều tiết cho thật tốt đi.”
Đường Hoài An gật đầu, từ trước tới nay con người của Lâm Nhất đều không tệ, làm chuyện gì cũng để cho người ta cảm thấy rất yên tâm, nhưng mà lúc nãy mình lại bởi vì tâm trạng không tốt mà nói chuyện kỳ cục. Cô không thích mình như thế này, toàn thân trên dưới đều là sự hung dữ.
Có lẽ đúng như Lâm Nhất đã nói, chắc là mình nên điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Xe dừng lại ở cổng chính trước biệt thự nhà họ Mạc.
Lâm Nhất xuống xe, khẽ gật đầu với Đường Hoài An: “Tôi đưa cô đến đây vậy.”
“Cảm ơn anh.”
Đường Hoài An đứng trước cửa chính một hồi, cô cảm thấy đúng là mỉa mai, rõ ràng người làm sai cũng không phải là mình, tại sao bây giờ mình lại không dám bước vào cửa?
Thật lâu sau, cô mới vươn tay đẩy cửa đi vào.
Trong căn biệt thự to như thế là một mảnh tối đen, Đường Hoài An không mở đèn, trực tiếp đi lên trên lầu. Cô không biết rốt cuộc là trên đoạn đường này cảm xúc của mình đã kiềm chế bao lâu, chỉ là cảm thấy lúc này khoang ngực của mình giống như có một quả bóng bay bơm căng càng ngày càng lớn… nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hành lang lầu hai im ắng, hoàn toàn yên tĩnh, Đường Hoài An lung lay một chút, lúc này mới kịp phản ứng được tối nay Mạc Tư Quân không có ở nhà, mà đã đến công ty. Cảm giác tức giận ở trong lòng rốt cuộc cũng đã được phóng thích, tâm trạng của cô càng ngày càng kém.
Loại cảm giác này giống như là bạn muốn giết một người, có tội ác tày trời, vũ khí công cụ gây án, kế hoạch giết người gì đó, cô đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Thậm chí còn biết rõ sau khi giết người sẽ đối diện với tình thế nghiêm trọng, nhưng mà lúc này cô lại đột nhiên không tìm thấy người đó.
Không có chỗ ra tay, bi phẫn, hèn mọn, uất ức bị lấp vào trong bụi bẩn.