-
Chương 175: Ngang ngược hôn – Màn cầu hôn lãng mạn
"Lên xe!" Trước sự tức giận của cô, Lục Yến Tùng đơn giản phun ra hai chữ, nhưng mỗi chữ đều thể hiện mạnh mẽ qua từ kẽ răng.
"Tôi đang vội!" Vãn Tình không nhúc nhích. Trong mắt vẫn còn mang lửa giận. Vừa rồi chỉ cần xe bus không thắng kịp, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.
“Đang vội? Vội đi hẹn hò sao?" Giọng nói của Lục Yến Tùng giống như âm tàn, vô cùng lạnh lẽo.
Vãn Tình rũ mắt nhìn anh, không bác bỏ cũng chẳng giải thích.
"Không phải anh cũng đang hẹn hò sao? Bỏ mặc người ta chạy theo tới đây, có vẻ hơi quá đáng rồi đó."
Người đàn bà này...Chẵng những không ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm giác của người khác nữa. Lửa giận trong lòng Lục Yến Tùng bốc lên ngùn ngụt. Bàn tay hết siết rồi lại thả.
Thấy Vãn Tình toan bước đi, anh vội đẩy cửa xe bước mấy bước đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.
"Anh muốn làm gì?" Bỗng cảm thấy cổ tay đau nhíu, còn chưa kịp phản ứng, Vãn Tình đã bị Lục Yến Tùng ngang ngược nhét vào trong xe. Đẩy cửa muốn đi xuống nhưng cửa đã bị anh khóa lại.
Lục Yến Tùng mở cánh cửa bên ghế lái ra ngồi vào. Bộ mặt lầm lì đáng sợ, tầm mắt luôn nhìn về con đường phía trước, không hề ngó ngàng nhìn tới cô, lạnh lùng nói: "Thắt dây an toàn vào."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi thực sự đang rất vội." Vãn Tình bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn thắt dây an toàn vào.
"Nôn nóng muốn đi hẹn hò tới vậy sao?" Anh cười lạnh, "Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa cô tới đó." Nhân tiện anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc gã đàn ông nào dám hẹn hò với cô.
"Anh Lục này..." Vãn Tình quay người, nghiên túc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, "Đừng làm vậy nữa được không? Để tôi xuống xe đi."
Lục Yến Tùng hơi quay đầu liếc cô một cái chứ không ngừng xe.
Không biết phương hướng, không có mục đích, chỉ tùy ý chạy về phía trước. Vãn Tình nhận ra bản thân thật sự không hiểu gì về người đàn ông này.
"Anh đã nói không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh nữa mà..." Ánh mắt Vãn Tình bỗng ảm đạm, cay cay, lời nói ra cũng nhỏ dần đi, "Tôi đã làm rồi, giờ tới anh đổi ý sao?"
Tại sao còn phải quấy nhiễu cuộc sống của cô, khiến cho trái tim vừa lắng xuống giờ lại như sóng biển dâng trào?
Lời Vãn Tình vừa nói khiến Lục Yến Tùng thoáng giật mình. Sắc mặt càng thêm âm u. Mím chặt bờ môi mỏng, không nói câu nào cho xe tăng nhanh hơn.
Nhìn dáng vẻ này xem ra anh không có ý định dừng lại.
Vãn Tình nhìn đồng hồ, sắp đến giờ vào làm ca chiều rồi, cô đành lấy điện thoại di động ra định gọi cho đồng nghiệp nhờ xin phép dùm.
"A Cường, chiều nay em không thể tới..." Vãn Tình còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã không cánh mà chay.
Lục Yến Tùng giật phắt điện thoại của cô, không nói hai lời liền ném ra ngoài cửa sổ.
"Lục Yến Tùng! Anh làm gì thế? Sao liện điện thoại của tôi." Vãn Tình tức giận kêu lên.
Cái tên này thiệt là!
Sao có thể quá đáng như vậy chứ! Còn ngang ngược, bá đạo nữa!
"Két...!!!" Xe đột nhiên thắng lại, Lục Yến Tùng cho xe tấp vào ven đường.
Vãn Tĩnh lập tức đẩy của x era định bước xuống, nhưng tay đã bị anh ghịt lại kéo ngã về ghế ngồi.
Cô còn chưa hoàn hồn thì giây kế tiếp....
Lục Yến Tùng đã cúi đầu ngặm lấy đôi môi Vãn Tình.
Bờ môi lạnh như băng chạm vào môi mình khiến Vãn Tình sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh đưa sang kiếm tìm.
Ngang nhiên công thành đoạt đất, hôn lên môi co tới tấp, thậm chí còn mang theo sự chiếm đoạt lẫn trừng phạt, khiến Vãn Tình cảm thấy vô cùng ấm ức.
Anh ta dựa vào đâu mà đòi trừng phạt mình chứ? Muốn kết thúc chính là anh, rồi dây dưa không dứt cũng là anh! Nhưng cô đã làm theo những anh muốn rồi, lấy tư cách gì quay lại đòi trừng phạt cô? Nghĩa vậy, Vãn Tình thấy lòng đau xót, cắn chặt răng, bắt đầu chống cự.
Nhưng cô càng giãy dụa, Lục Yến Tùng càng dùng sức hôn, dường như muốn qua nụ hôn này để biểu đạt hết thảy tình cảm nồng nàn mà phức tạp đè nén trong lòng anh.
Vãn Tình ấm ức muốn khóc, giơ tay lên giáng thẳng vào má anh một bạt tai, "Bốp!!!" Một tiếng giòn tan vang lên trong không gian xe.
Trên mặt Lục Yến Tùng liền xuất hiện năm dấu bàn tay đỏ lòm. Anh cứng đờ cả người.
Vãn Tình cũng ngây người, lòng bàn tay còn rần rần đau rát, nhưng trái tim còn đau đớn hơn...
Nín thở nhìn người đàn ông vẫn còn bướng bỉnh không chịu buông môi mình ra. Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần anh chớp mắt, lông mi sẽ cọ vào mặt cô.
Cô những tưởng cái tát này sẽ khiến anh buông tha cho mình, hoặc ít nhất sẽ không hôn cô điên cuồng như thế nữa...
Nhưng....Không ngờ, cả hai giằng co nhìn nhau trong giây lát, hai mắt anh tối sầm lại, lao vào cô như loài sư tử đang nổi điên.
Thô lỗ đè cô ra ghế, nhưng bờ môi cả hai chưa từng rời nhau dù một giây, bị cô kích thích nên nụ hôn càng lúc càng sâu và điên cuồng hơn, như muốn băm dằm xé nát môi cô, muốn hòa tan cô vào trong nhịp thở của mình...
Vãn Tình cảm thấy sức lực toàn thân đang từng chút từng chút rệu rã.
Nụ hôn như bị dằn vặt giữa thống khổ và đè nén của anh như đang cấu xé trái tim cô, khiến nó cũng âm ỉ đau đớn.
Cuối cùng....Không đành lòng xô anh ra nữa, mà từ từ nhắm mắt để mặc cho anh tàn sát môi cô. Khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Nụ hôn của anh ban đầu còn thô lỗ mạnh bạo, nhưng dần dần đã trở nên dịu dàng âu yếu hơn mọi khi….
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Yến Tùng đã chịu rời khỏi môi Vãn Tình, nhưng mặt vẫn kề sát mặt cô. Hơi thở vẫn đang hỗn loạn, nhìn cô bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm. Đáy mắt mang tính chiếm giữ hết sức rõ ràng.
Chạm trán mình vào trán cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu bình tĩnh nhìn đăm đăm vào mắt cô.
Rất lâu….Thế nhưng hai người bên trong xe không ai nói với ai câu nào....Chỉ có hô hấp của đôi bên dần trở nên nặng nề căng thẳng. Bầu không khí có chút mờ ám, mà cũng có phần ngượng ngịu.
"Đủ chưa?" Lên tiếng đầu tiên là Vãn Tình, giọng nói của cô hơi run run. Hiển nhiên là vẫn chưa thăng bằng lại sau nụ hôn kịch liệt với vừa rồi.
Lục Yến Tùng nheo mắt, mím môi nhưng không mở miệng nói gì.
Vãn Tình dùng tay đẩy anh ra, sau đó ngồi thẳng người dậy nói, "Lục Yến Tùng, đeo đuổi mãi trò chơi này như vậy anh có thấy mệt không?" Vãn Tình dường như hơi mất kiểm soát, mắt ửng đỏ nhìn anh, “Tôi không phải là món đồ chơi của anh, cũng không phải con rối mà anh bảo cút thì cút, bảo đến thì đến! Tôi không giống anh, đủ khả năng để đùa giỡn với tình cảm! Nếu như...."
Ngừng lại một chút, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, "Nếu đã có bạn gái, xin anh hãy quay về vui vẻ với cuộc sống của mình! Chúng ta mãi mãi không phải là người cùng một thế giới, vì vậy, đừng xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng gây khó xử cho nhau!"
Lục Yến Tùng vẫn chỉ nhìn cô chăm chăm, bàn tay gác trên tay lái siết chặt lại, vẻ mặt tối tăm như ác quỷ Satan.
Vãn Tình đã nói hết những gì cần nói, cuối cùng chỉ nhíu mày thở nhẹ một hơi, rồi đẩy cửa xe ra, "Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại...."
Hẹn gặp lại....
Cũng có thể sẽ không gặp lại....
Vốn là cuộc tình ngang trái, kết thúc như vậy mới là kết quả tốt nhất...
Đẩy cửa xe bước xuống, khoảnh khắc xoay người đi, nước mắt rốt cuộc không thể kiềm được nữa cứ như dây trân châu đứt hạt không ngừng rơi xuống.
Sợ bị Lục Yến Tùng trông thấy nên cô không dám giơ tay lên lau đi, hít sâu một cái, ngẩng đầu thẳng người về phía trước, chưa từng quay đầu lại.
Lục Yến Tùng ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần đi xa, không chịu được nữa nện một đấm lên tay lái.
Mở cửa x era bước xuống nhặt điện thoại di dộng của cô lên siết chặt trong lòng bàn tay.
***
Bạch Thiên Thiên không sao tin được bản thân từng kẻ đón người đưa, ngồi trên cao như sao sáng lấp lánh, thế mà giờ đây lại rơi rụng như lá mùa Thu.
Vất vả phấn đấu suốt bao nhiêu năm qua, gian nan khổ cực thế nào mới leo lên được vị trí hiện tại, sao cô có thể cam tâm đứng nhìn nó như thác lũ trôi đi như thế?
Mặc dù công ty bỏ mặc mình, nhưng cô không thể buông tha chính mình được!
Móc ra một xấp danh thiếp đến, cô cầm điện thoại di động gọi cho từng người một.
"Lý Đạo, lần trước anh tìm tôi tính bàn về bộ phim sắp ra mắt, tôi mới vừa xem lại kịch bản thì thấy nó cũng khá hay, cho nên...."
"Thật ngại quá, cô Bạch. Chúng tôi đã chọn được diễn viên thích hợp cho vai diễn này rồi."
“Vậy à….Nhưng tôi có thể giảm phân nửa cát xê của…”
“Không nói với cô nữa nhé, tôi bên này đang bận, cúp máy đây.” Sau tiếng lạnh lùng kết thúc câu chuyện, điện thoại cũng ngắt luôn.
Bạch Thiên Thiên không nản lòng tiếp tục gọi cho số khác, "Giác chế Trương, bộ phim lần trước anh nói, tôi xem qua thấy nội dung rất thu hút. Anh xem khi nào có thời gian chúng...."
"Cô Bạch, cô là siêu sao hàng đầu thế giới, hãng phim nhỏ bé này của tôi sao có khả năng mời nổi cô?"
Lần lượt gọi hết số này tới số kia, Bạch Thiên Thiên hạ mình xuống giọng, đến cả cát xê cũng đồng ý giảm một nữa, cuối cùng giảm chỉ còn một phần ba nhưng vẫn không có công ty nào chịu hợp tác mời cô.
Đây chính là cây đổ thì bầy khỉ tan….
Nhớ năm đó, những vở diễn như thế này đều bị cô từ chối không thèm ngó tới.
Bạch Thiên Thiên lạnh lùng nhìn tấm danh thiếp cuối cùng cầm trong tay, đây cũng chính là tia hy vọng cuối cùng.
Đứng dậy hít thật sâu để bình ổn lại tâm trạng đang kích động, mới miễn cưỡng gượng cười gọi cho số điện thoại mình cần.
"Trương Đạo, vai diễn lần đó anh mời, tôi đã xem qua kịch bản rồi...."
"Ồh, là Bạch Thiên Thiên đúng không?"
"Vâng, là tôi." Bạch Thiên Thiên cười cung kính, chỉ còn chưa gập người nữa thôi.
Từ sau khi lên đứng vị trí top đầu bảng siêu sao, cô đã bao giờ phải cung kính và nhún nhường nói chuyện với người khác như thế này chứ?
"Muốn bàn về chuyện nhận vai diễn à? Nhưng giờ tôi đang có ekip quay bên này, sợ là…."
"À không sao, vậy khi nào anh xong việc thì gọi cho tôi nhé."
"Hay là thế này đi...." Đạo diễn nêu ý kiến, "Tối nay chúng ta gặp nhau ở câu lạc bộ Anse nhé. Đúng lúc tối nay tôi có hẹn với mấy nhà sản xuất, chừng đó cô đến rồi chúng ta trao đổi luôn với họ."
"Vâng! Cảm ơn đạo diễn rất nhiều! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Thiên không có vẻ vui mừng vốn nên có, mà vô thức siết nắm chặt điện thoại di động hơn.
Kết quả cuộc hẹn tối nay sẽ ra sao, chính cô cũng không thể nào đoán được. Những quy tắc ngầm trong giới giải trí này, từ lâu đã là quy định bất thành văn.
Rũ mắt nhìn từng tấm danh thiếp nằm la liệt đầy trên đất, đáy lòng chán nản thê lương.
Lẽ nào....Con đường này, thật sự không thể đi tiếp được nữa sao?
Lẽ nào....Từ khi vừa bắt đầu, cô đã làm sai rồi chăng?
Không nên từ bỏ Hollywood mà quay về bên cạnh Thi Nam Sênh, hay ngày xưa không nên từ bỏ Thi Nam Sênh để sang Mỹ?
Nhưng nếu như lúc ban đầu cô không rời xa tha, chẳng lẽ người bên cạnh anh hôm nay vẫn là mình sao?
Nghĩ đến Thi Nam Sênh....Nghĩ đến cuộc họp ký giả ngày đó, anh và Thiên Tình ngọt ngào hạnh phúc, mà thẳng tay vô tình với mình, đáy lòng càng thêm đớn đau không lối thoát....
Nỗi đau ấy, mỗi lúc càng lan rộng hơn…
***
Đêm về khuya.
Thiên Tình nằm trên giường lần nữa bấm điện thoại gọi cho Thi Nam Sênh, nhưng gọi năm lần mười lượt đều không thể kết nổi.
Sau đó chuyển sang gọi vào điện thoại nhà, vẫn không ai nghe máy. Lòng dạ nhất thời bồn chồn không yên.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có bao giờ cô điện thoại mà anh không nhận đâu.
Thiên Tình vừa lo vừa hoảng, không còn tâm trí nào nằm nổi nữa, vén chăn lên bước xuống giường, vội vã đi ra khỏi phòng.
Vãn Tình ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng mình, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Thiên Tình, chị hỏi: "Em sao vậy? Chị đang định sang phòng gọi em này."
"Chị tìm em có gì không? Em điện thoại hoài cho Nam Sênh mà không được, em lo quá...." Thiên Tình nói với vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Vãn Tình cười trộm, ngoài mặt thì vẫn thản nhiên nói: "Em đừng lo lắng, anh ta lớn rồi làm việc chắc có chừng mực. Ngược lại chị đang có việc quan trọng cần nhờ em giúp đây."
"Chuyện gì ạ?" Thiên Tình hỏi.
"Thôi đừng hỏi nhiều nữa. Giờ chúng ta ra ngoài trước, đến chừng đó em sẽ biết thôi." Vãn Tình có vẻ rất sốt ruột, đây là chuyện lớn, Thiên Tình đương nhiên phải đi cùng đến đó rồi.
Có điều....Không biết phía bên anh ta thế nào rồi?
***
Trễ thế này rồi, lẽ nào anh chưa tan làm sao? Hay điện thoại di động hết pin rồi? Thiên Tình ngồi trên taxi không ngừng gọi cho Thi Nam Sênh.
Thấy dáng vẻ lo lắng của em gái, Vãn Tình dứt khoát đoạt lấy điện thoại, "Được rồi! Đừng gọi nữa, thế nào lát nữa anh ta cũng sẽ gọi lại cho em thôi."
"Chị nói cũng đúng." Cô chỉ thấy lo lắng anh thôi.
.... .... ....
Taxi một đường lái thẳng tới câu lạc bộ Anse ngay trung tâm thành phố.
"Được rồi, Thiên Tình, mau xuống ở đây thôi." Vãn Tình tính tiền xong rồi bảo Thiên Tình xuống xe.
Thiên Tình hoài nghi ngước mắt nhìn quảng trường trước mắt. Quảng trường lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt như sao sáng tô điểm cho không gian rộng lớn này.
"Chị, chị gấp rút chạy tới đây để làm gì vậy?" Thiên Tình nghi ngờ hỏi. Nhưng không có ai đáp lại lời cô cả. Cô quay người sang tìm chị thì thấy Vãn Tình đã biến đi đâu mất rồi?
"Chị ơi?" Cô kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đột nhiên....Nghe một âm thanh ‘Phụt’ vang lên, ánh đèn sáng choang từ đâu phóng thẳng lên người cô. Phút chốc cô bị bao vây giữa đêm tối, cô lúc này như đang đứng giữa vùng mây trắng, tinh khiết trong suốt.
Thiên Tình trố mắt. Chuyện gì thế này?
Đang khó hiểu thì trên mặt đất ở phía trước đột nhiên loé lên hai hàng đèn sáng trưng rực rỡ. Vầng sáng ấy như làm nền cho người con gái đang đứng giữa chúng. Giữa hai dãy đèn được trải đầy hoa hồng đủ màu sắc. Mà ở cuối dãy đèn đầu bên kia đươc trang trí thành một trái tim thật lớn bởi những cánh hoa hồng.
Thiên Tình bây giờ mới hiểu ra đang xảy ra chuyện gì....Trong cơn ngỡ ngàng, viền mắt không kiềm được ầng ậc nước, rồi dần trở biến thành màn sương mỏng.
Bóng dáng quen thuộc kia rốt cuộc đã xuất hiện ngay trong tầm mắt cô. Anh ôm bó hoa đứng ngay chính giữa trái tim được xếp thành từ cánh hoa hồng. Xa xa nhìn tới cô nở nụ cười yêu thương hạnh phúc. Sau đó....Quỳ một chân trên đất.
Trong cuộc đời của Thiên Tình chưa bao giờ cảm thấy xúc động như lúc này, sự kinh ngạc lẫn niềm vui sướng trong cô thật không thể dùng từ ngữ nào để hình dung cho được.
Lần theo tia sáng, bước lên những cánh hoa hồng mềm mại đi thẳng về phía trước, cô vừa cười vừa khóc.
Đi đến trước mặt cúi đầu nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất như chàng hoàng tử đang quỳ gối trước mặt cô....
"Thiên Tình, lấy anh nhé, được không?" Anh trịnh trọng nghiêm túc ngỏ lời cầu hôn.
Nước mắt Thiên Tình không kiềm đươc nữa, từng giọt tíc tách rơi xuống. Cô nhận lấy bó hoa, xúc động đến không thể thốt ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Thi Nam Sênh vui sướng đứng bật dậy, kéo cô ôm chằm vào lòng, "Bà xã, anh sẽ để em được hạnh phúc hết cuộc đời này!"
“Em biết!"
Tiếng ‘Ầm’ chấn động vang lên, tia sáng pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, phút chốc thắp sáng cả không gian, chiếu rọi xuống muôn vàn tia sán rực rỡ.
Đài phun nước phía sau cũng bỗng chốc bắn phụt lên, bọt nước trong suốt trắng xóa xông thẳng lên không trung.
Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt thật sự đẹp không sao tả xiết....Tuyệt vời đến mức cứ ngỡ như chỉ trong mơ mới có....
Thi Nam Sênh cúi đầu đặt lên môi Thiên Tình nụ hôn, cầm chiếc nhẫn trong tay từ dịu dàng lồng vào ngón áp út của cô, "Thiên Tình, kể từ giây phút này, em chính là của riêng anh!" Anh bá đạo tuyên bố.
Cô cười, "Thật ra thì, ngay từ buổi đầu em đã là của anh rồi. Chỉ là, anh phát hiện ra quá muộn thôi."
"Từ nay về sau, anh sẽ nhốt kỹ em lại!"
.... .... ....
Vãn Tình cười hạnh phúc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm động đến rơi nước mắt. Em gái của cô, đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình rồi.
Có lẽ, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ tìm được bến đỗ của mình!
Chỉ là....Bạch mã hoàng tử thuộc về cô, giờ phút này đang ở đâu?
Vãn Tình nghĩ một hồi, trong đầu cô bỗng hiện lên bóng dáng của một người, chỉ là cô không sao nắm bắt được người đó...
Lục Yến Tùng....Lẽ nào chính là anh?
"Tôi đang vội!" Vãn Tình không nhúc nhích. Trong mắt vẫn còn mang lửa giận. Vừa rồi chỉ cần xe bus không thắng kịp, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.
“Đang vội? Vội đi hẹn hò sao?" Giọng nói của Lục Yến Tùng giống như âm tàn, vô cùng lạnh lẽo.
Vãn Tình rũ mắt nhìn anh, không bác bỏ cũng chẳng giải thích.
"Không phải anh cũng đang hẹn hò sao? Bỏ mặc người ta chạy theo tới đây, có vẻ hơi quá đáng rồi đó."
Người đàn bà này...Chẵng những không ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm giác của người khác nữa. Lửa giận trong lòng Lục Yến Tùng bốc lên ngùn ngụt. Bàn tay hết siết rồi lại thả.
Thấy Vãn Tình toan bước đi, anh vội đẩy cửa xe bước mấy bước đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.
"Anh muốn làm gì?" Bỗng cảm thấy cổ tay đau nhíu, còn chưa kịp phản ứng, Vãn Tình đã bị Lục Yến Tùng ngang ngược nhét vào trong xe. Đẩy cửa muốn đi xuống nhưng cửa đã bị anh khóa lại.
Lục Yến Tùng mở cánh cửa bên ghế lái ra ngồi vào. Bộ mặt lầm lì đáng sợ, tầm mắt luôn nhìn về con đường phía trước, không hề ngó ngàng nhìn tới cô, lạnh lùng nói: "Thắt dây an toàn vào."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi thực sự đang rất vội." Vãn Tình bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn thắt dây an toàn vào.
"Nôn nóng muốn đi hẹn hò tới vậy sao?" Anh cười lạnh, "Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa cô tới đó." Nhân tiện anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc gã đàn ông nào dám hẹn hò với cô.
"Anh Lục này..." Vãn Tình quay người, nghiên túc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, "Đừng làm vậy nữa được không? Để tôi xuống xe đi."
Lục Yến Tùng hơi quay đầu liếc cô một cái chứ không ngừng xe.
Không biết phương hướng, không có mục đích, chỉ tùy ý chạy về phía trước. Vãn Tình nhận ra bản thân thật sự không hiểu gì về người đàn ông này.
"Anh đã nói không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh nữa mà..." Ánh mắt Vãn Tình bỗng ảm đạm, cay cay, lời nói ra cũng nhỏ dần đi, "Tôi đã làm rồi, giờ tới anh đổi ý sao?"
Tại sao còn phải quấy nhiễu cuộc sống của cô, khiến cho trái tim vừa lắng xuống giờ lại như sóng biển dâng trào?
Lời Vãn Tình vừa nói khiến Lục Yến Tùng thoáng giật mình. Sắc mặt càng thêm âm u. Mím chặt bờ môi mỏng, không nói câu nào cho xe tăng nhanh hơn.
Nhìn dáng vẻ này xem ra anh không có ý định dừng lại.
Vãn Tình nhìn đồng hồ, sắp đến giờ vào làm ca chiều rồi, cô đành lấy điện thoại di động ra định gọi cho đồng nghiệp nhờ xin phép dùm.
"A Cường, chiều nay em không thể tới..." Vãn Tình còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã không cánh mà chay.
Lục Yến Tùng giật phắt điện thoại của cô, không nói hai lời liền ném ra ngoài cửa sổ.
"Lục Yến Tùng! Anh làm gì thế? Sao liện điện thoại của tôi." Vãn Tình tức giận kêu lên.
Cái tên này thiệt là!
Sao có thể quá đáng như vậy chứ! Còn ngang ngược, bá đạo nữa!
"Két...!!!" Xe đột nhiên thắng lại, Lục Yến Tùng cho xe tấp vào ven đường.
Vãn Tĩnh lập tức đẩy của x era định bước xuống, nhưng tay đã bị anh ghịt lại kéo ngã về ghế ngồi.
Cô còn chưa hoàn hồn thì giây kế tiếp....
Lục Yến Tùng đã cúi đầu ngặm lấy đôi môi Vãn Tình.
Bờ môi lạnh như băng chạm vào môi mình khiến Vãn Tình sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh đưa sang kiếm tìm.
Ngang nhiên công thành đoạt đất, hôn lên môi co tới tấp, thậm chí còn mang theo sự chiếm đoạt lẫn trừng phạt, khiến Vãn Tình cảm thấy vô cùng ấm ức.
Anh ta dựa vào đâu mà đòi trừng phạt mình chứ? Muốn kết thúc chính là anh, rồi dây dưa không dứt cũng là anh! Nhưng cô đã làm theo những anh muốn rồi, lấy tư cách gì quay lại đòi trừng phạt cô? Nghĩa vậy, Vãn Tình thấy lòng đau xót, cắn chặt răng, bắt đầu chống cự.
Nhưng cô càng giãy dụa, Lục Yến Tùng càng dùng sức hôn, dường như muốn qua nụ hôn này để biểu đạt hết thảy tình cảm nồng nàn mà phức tạp đè nén trong lòng anh.
Vãn Tình ấm ức muốn khóc, giơ tay lên giáng thẳng vào má anh một bạt tai, "Bốp!!!" Một tiếng giòn tan vang lên trong không gian xe.
Trên mặt Lục Yến Tùng liền xuất hiện năm dấu bàn tay đỏ lòm. Anh cứng đờ cả người.
Vãn Tình cũng ngây người, lòng bàn tay còn rần rần đau rát, nhưng trái tim còn đau đớn hơn...
Nín thở nhìn người đàn ông vẫn còn bướng bỉnh không chịu buông môi mình ra. Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần anh chớp mắt, lông mi sẽ cọ vào mặt cô.
Cô những tưởng cái tát này sẽ khiến anh buông tha cho mình, hoặc ít nhất sẽ không hôn cô điên cuồng như thế nữa...
Nhưng....Không ngờ, cả hai giằng co nhìn nhau trong giây lát, hai mắt anh tối sầm lại, lao vào cô như loài sư tử đang nổi điên.
Thô lỗ đè cô ra ghế, nhưng bờ môi cả hai chưa từng rời nhau dù một giây, bị cô kích thích nên nụ hôn càng lúc càng sâu và điên cuồng hơn, như muốn băm dằm xé nát môi cô, muốn hòa tan cô vào trong nhịp thở của mình...
Vãn Tình cảm thấy sức lực toàn thân đang từng chút từng chút rệu rã.
Nụ hôn như bị dằn vặt giữa thống khổ và đè nén của anh như đang cấu xé trái tim cô, khiến nó cũng âm ỉ đau đớn.
Cuối cùng....Không đành lòng xô anh ra nữa, mà từ từ nhắm mắt để mặc cho anh tàn sát môi cô. Khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Nụ hôn của anh ban đầu còn thô lỗ mạnh bạo, nhưng dần dần đã trở nên dịu dàng âu yếu hơn mọi khi….
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Yến Tùng đã chịu rời khỏi môi Vãn Tình, nhưng mặt vẫn kề sát mặt cô. Hơi thở vẫn đang hỗn loạn, nhìn cô bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm. Đáy mắt mang tính chiếm giữ hết sức rõ ràng.
Chạm trán mình vào trán cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu bình tĩnh nhìn đăm đăm vào mắt cô.
Rất lâu….Thế nhưng hai người bên trong xe không ai nói với ai câu nào....Chỉ có hô hấp của đôi bên dần trở nên nặng nề căng thẳng. Bầu không khí có chút mờ ám, mà cũng có phần ngượng ngịu.
"Đủ chưa?" Lên tiếng đầu tiên là Vãn Tình, giọng nói của cô hơi run run. Hiển nhiên là vẫn chưa thăng bằng lại sau nụ hôn kịch liệt với vừa rồi.
Lục Yến Tùng nheo mắt, mím môi nhưng không mở miệng nói gì.
Vãn Tình dùng tay đẩy anh ra, sau đó ngồi thẳng người dậy nói, "Lục Yến Tùng, đeo đuổi mãi trò chơi này như vậy anh có thấy mệt không?" Vãn Tình dường như hơi mất kiểm soát, mắt ửng đỏ nhìn anh, “Tôi không phải là món đồ chơi của anh, cũng không phải con rối mà anh bảo cút thì cút, bảo đến thì đến! Tôi không giống anh, đủ khả năng để đùa giỡn với tình cảm! Nếu như...."
Ngừng lại một chút, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, "Nếu đã có bạn gái, xin anh hãy quay về vui vẻ với cuộc sống của mình! Chúng ta mãi mãi không phải là người cùng một thế giới, vì vậy, đừng xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng gây khó xử cho nhau!"
Lục Yến Tùng vẫn chỉ nhìn cô chăm chăm, bàn tay gác trên tay lái siết chặt lại, vẻ mặt tối tăm như ác quỷ Satan.
Vãn Tình đã nói hết những gì cần nói, cuối cùng chỉ nhíu mày thở nhẹ một hơi, rồi đẩy cửa xe ra, "Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại...."
Hẹn gặp lại....
Cũng có thể sẽ không gặp lại....
Vốn là cuộc tình ngang trái, kết thúc như vậy mới là kết quả tốt nhất...
Đẩy cửa xe bước xuống, khoảnh khắc xoay người đi, nước mắt rốt cuộc không thể kiềm được nữa cứ như dây trân châu đứt hạt không ngừng rơi xuống.
Sợ bị Lục Yến Tùng trông thấy nên cô không dám giơ tay lên lau đi, hít sâu một cái, ngẩng đầu thẳng người về phía trước, chưa từng quay đầu lại.
Lục Yến Tùng ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần đi xa, không chịu được nữa nện một đấm lên tay lái.
Mở cửa x era bước xuống nhặt điện thoại di dộng của cô lên siết chặt trong lòng bàn tay.
***
Bạch Thiên Thiên không sao tin được bản thân từng kẻ đón người đưa, ngồi trên cao như sao sáng lấp lánh, thế mà giờ đây lại rơi rụng như lá mùa Thu.
Vất vả phấn đấu suốt bao nhiêu năm qua, gian nan khổ cực thế nào mới leo lên được vị trí hiện tại, sao cô có thể cam tâm đứng nhìn nó như thác lũ trôi đi như thế?
Mặc dù công ty bỏ mặc mình, nhưng cô không thể buông tha chính mình được!
Móc ra một xấp danh thiếp đến, cô cầm điện thoại di động gọi cho từng người một.
"Lý Đạo, lần trước anh tìm tôi tính bàn về bộ phim sắp ra mắt, tôi mới vừa xem lại kịch bản thì thấy nó cũng khá hay, cho nên...."
"Thật ngại quá, cô Bạch. Chúng tôi đã chọn được diễn viên thích hợp cho vai diễn này rồi."
“Vậy à….Nhưng tôi có thể giảm phân nửa cát xê của…”
“Không nói với cô nữa nhé, tôi bên này đang bận, cúp máy đây.” Sau tiếng lạnh lùng kết thúc câu chuyện, điện thoại cũng ngắt luôn.
Bạch Thiên Thiên không nản lòng tiếp tục gọi cho số khác, "Giác chế Trương, bộ phim lần trước anh nói, tôi xem qua thấy nội dung rất thu hút. Anh xem khi nào có thời gian chúng...."
"Cô Bạch, cô là siêu sao hàng đầu thế giới, hãng phim nhỏ bé này của tôi sao có khả năng mời nổi cô?"
Lần lượt gọi hết số này tới số kia, Bạch Thiên Thiên hạ mình xuống giọng, đến cả cát xê cũng đồng ý giảm một nữa, cuối cùng giảm chỉ còn một phần ba nhưng vẫn không có công ty nào chịu hợp tác mời cô.
Đây chính là cây đổ thì bầy khỉ tan….
Nhớ năm đó, những vở diễn như thế này đều bị cô từ chối không thèm ngó tới.
Bạch Thiên Thiên lạnh lùng nhìn tấm danh thiếp cuối cùng cầm trong tay, đây cũng chính là tia hy vọng cuối cùng.
Đứng dậy hít thật sâu để bình ổn lại tâm trạng đang kích động, mới miễn cưỡng gượng cười gọi cho số điện thoại mình cần.
"Trương Đạo, vai diễn lần đó anh mời, tôi đã xem qua kịch bản rồi...."
"Ồh, là Bạch Thiên Thiên đúng không?"
"Vâng, là tôi." Bạch Thiên Thiên cười cung kính, chỉ còn chưa gập người nữa thôi.
Từ sau khi lên đứng vị trí top đầu bảng siêu sao, cô đã bao giờ phải cung kính và nhún nhường nói chuyện với người khác như thế này chứ?
"Muốn bàn về chuyện nhận vai diễn à? Nhưng giờ tôi đang có ekip quay bên này, sợ là…."
"À không sao, vậy khi nào anh xong việc thì gọi cho tôi nhé."
"Hay là thế này đi...." Đạo diễn nêu ý kiến, "Tối nay chúng ta gặp nhau ở câu lạc bộ Anse nhé. Đúng lúc tối nay tôi có hẹn với mấy nhà sản xuất, chừng đó cô đến rồi chúng ta trao đổi luôn với họ."
"Vâng! Cảm ơn đạo diễn rất nhiều! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Cúp điện thoại, Bạch Thiên Thiên không có vẻ vui mừng vốn nên có, mà vô thức siết nắm chặt điện thoại di động hơn.
Kết quả cuộc hẹn tối nay sẽ ra sao, chính cô cũng không thể nào đoán được. Những quy tắc ngầm trong giới giải trí này, từ lâu đã là quy định bất thành văn.
Rũ mắt nhìn từng tấm danh thiếp nằm la liệt đầy trên đất, đáy lòng chán nản thê lương.
Lẽ nào....Con đường này, thật sự không thể đi tiếp được nữa sao?
Lẽ nào....Từ khi vừa bắt đầu, cô đã làm sai rồi chăng?
Không nên từ bỏ Hollywood mà quay về bên cạnh Thi Nam Sênh, hay ngày xưa không nên từ bỏ Thi Nam Sênh để sang Mỹ?
Nhưng nếu như lúc ban đầu cô không rời xa tha, chẳng lẽ người bên cạnh anh hôm nay vẫn là mình sao?
Nghĩ đến Thi Nam Sênh....Nghĩ đến cuộc họp ký giả ngày đó, anh và Thiên Tình ngọt ngào hạnh phúc, mà thẳng tay vô tình với mình, đáy lòng càng thêm đớn đau không lối thoát....
Nỗi đau ấy, mỗi lúc càng lan rộng hơn…
***
Đêm về khuya.
Thiên Tình nằm trên giường lần nữa bấm điện thoại gọi cho Thi Nam Sênh, nhưng gọi năm lần mười lượt đều không thể kết nổi.
Sau đó chuyển sang gọi vào điện thoại nhà, vẫn không ai nghe máy. Lòng dạ nhất thời bồn chồn không yên.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có bao giờ cô điện thoại mà anh không nhận đâu.
Thiên Tình vừa lo vừa hoảng, không còn tâm trí nào nằm nổi nữa, vén chăn lên bước xuống giường, vội vã đi ra khỏi phòng.
Vãn Tình ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng mình, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Thiên Tình, chị hỏi: "Em sao vậy? Chị đang định sang phòng gọi em này."
"Chị tìm em có gì không? Em điện thoại hoài cho Nam Sênh mà không được, em lo quá...." Thiên Tình nói với vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Vãn Tình cười trộm, ngoài mặt thì vẫn thản nhiên nói: "Em đừng lo lắng, anh ta lớn rồi làm việc chắc có chừng mực. Ngược lại chị đang có việc quan trọng cần nhờ em giúp đây."
"Chuyện gì ạ?" Thiên Tình hỏi.
"Thôi đừng hỏi nhiều nữa. Giờ chúng ta ra ngoài trước, đến chừng đó em sẽ biết thôi." Vãn Tình có vẻ rất sốt ruột, đây là chuyện lớn, Thiên Tình đương nhiên phải đi cùng đến đó rồi.
Có điều....Không biết phía bên anh ta thế nào rồi?
***
Trễ thế này rồi, lẽ nào anh chưa tan làm sao? Hay điện thoại di động hết pin rồi? Thiên Tình ngồi trên taxi không ngừng gọi cho Thi Nam Sênh.
Thấy dáng vẻ lo lắng của em gái, Vãn Tình dứt khoát đoạt lấy điện thoại, "Được rồi! Đừng gọi nữa, thế nào lát nữa anh ta cũng sẽ gọi lại cho em thôi."
"Chị nói cũng đúng." Cô chỉ thấy lo lắng anh thôi.
.... .... ....
Taxi một đường lái thẳng tới câu lạc bộ Anse ngay trung tâm thành phố.
"Được rồi, Thiên Tình, mau xuống ở đây thôi." Vãn Tình tính tiền xong rồi bảo Thiên Tình xuống xe.
Thiên Tình hoài nghi ngước mắt nhìn quảng trường trước mắt. Quảng trường lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt như sao sáng tô điểm cho không gian rộng lớn này.
"Chị, chị gấp rút chạy tới đây để làm gì vậy?" Thiên Tình nghi ngờ hỏi. Nhưng không có ai đáp lại lời cô cả. Cô quay người sang tìm chị thì thấy Vãn Tình đã biến đi đâu mất rồi?
"Chị ơi?" Cô kinh ngạc nhìn chung quanh.
Đột nhiên....Nghe một âm thanh ‘Phụt’ vang lên, ánh đèn sáng choang từ đâu phóng thẳng lên người cô. Phút chốc cô bị bao vây giữa đêm tối, cô lúc này như đang đứng giữa vùng mây trắng, tinh khiết trong suốt.
Thiên Tình trố mắt. Chuyện gì thế này?
Đang khó hiểu thì trên mặt đất ở phía trước đột nhiên loé lên hai hàng đèn sáng trưng rực rỡ. Vầng sáng ấy như làm nền cho người con gái đang đứng giữa chúng. Giữa hai dãy đèn được trải đầy hoa hồng đủ màu sắc. Mà ở cuối dãy đèn đầu bên kia đươc trang trí thành một trái tim thật lớn bởi những cánh hoa hồng.
Thiên Tình bây giờ mới hiểu ra đang xảy ra chuyện gì....Trong cơn ngỡ ngàng, viền mắt không kiềm được ầng ậc nước, rồi dần trở biến thành màn sương mỏng.
Bóng dáng quen thuộc kia rốt cuộc đã xuất hiện ngay trong tầm mắt cô. Anh ôm bó hoa đứng ngay chính giữa trái tim được xếp thành từ cánh hoa hồng. Xa xa nhìn tới cô nở nụ cười yêu thương hạnh phúc. Sau đó....Quỳ một chân trên đất.
Trong cuộc đời của Thiên Tình chưa bao giờ cảm thấy xúc động như lúc này, sự kinh ngạc lẫn niềm vui sướng trong cô thật không thể dùng từ ngữ nào để hình dung cho được.
Lần theo tia sáng, bước lên những cánh hoa hồng mềm mại đi thẳng về phía trước, cô vừa cười vừa khóc.
Đi đến trước mặt cúi đầu nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất như chàng hoàng tử đang quỳ gối trước mặt cô....
"Thiên Tình, lấy anh nhé, được không?" Anh trịnh trọng nghiêm túc ngỏ lời cầu hôn.
Nước mắt Thiên Tình không kiềm đươc nữa, từng giọt tíc tách rơi xuống. Cô nhận lấy bó hoa, xúc động đến không thể thốt ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Thi Nam Sênh vui sướng đứng bật dậy, kéo cô ôm chằm vào lòng, "Bà xã, anh sẽ để em được hạnh phúc hết cuộc đời này!"
“Em biết!"
Tiếng ‘Ầm’ chấn động vang lên, tia sáng pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, phút chốc thắp sáng cả không gian, chiếu rọi xuống muôn vàn tia sán rực rỡ.
Đài phun nước phía sau cũng bỗng chốc bắn phụt lên, bọt nước trong suốt trắng xóa xông thẳng lên không trung.
Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt thật sự đẹp không sao tả xiết....Tuyệt vời đến mức cứ ngỡ như chỉ trong mơ mới có....
Thi Nam Sênh cúi đầu đặt lên môi Thiên Tình nụ hôn, cầm chiếc nhẫn trong tay từ dịu dàng lồng vào ngón áp út của cô, "Thiên Tình, kể từ giây phút này, em chính là của riêng anh!" Anh bá đạo tuyên bố.
Cô cười, "Thật ra thì, ngay từ buổi đầu em đã là của anh rồi. Chỉ là, anh phát hiện ra quá muộn thôi."
"Từ nay về sau, anh sẽ nhốt kỹ em lại!"
.... .... ....
Vãn Tình cười hạnh phúc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm động đến rơi nước mắt. Em gái của cô, đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình rồi.
Có lẽ, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ tìm được bến đỗ của mình!
Chỉ là....Bạch mã hoàng tử thuộc về cô, giờ phút này đang ở đâu?
Vãn Tình nghĩ một hồi, trong đầu cô bỗng hiện lên bóng dáng của một người, chỉ là cô không sao nắm bắt được người đó...
Lục Yến Tùng....Lẽ nào chính là anh?