-
Chương 160.2: Anh hùng cứu mỹ nhân
"Mẹ anh quả thật có gọi điện hỏi thăm tình huống của em, nhưng mẹ chỉ quan tâm em thôi. Mẹ hiểu em mà, sẽ không nghe lời đám truyền thông mà nghĩ lung tung đâu." Thật ra thì, không những mẹ anh điện thoại hỏi thăm, mà....Mẹ cô cũng có gọi đến hỏi nữa.
Nghe Thi Nam Sênh nói vậy, Thiên Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, người ngoài có cách nhìn về cô thế nào cũng được, cô không quan tâm lời người ta nói, cô chỉ cần người nhà mình , người yêu mình, sẽ không vì vậy mà hiểu lầm mình, như vậy đã đủ rồi.
***
"Bác sĩ, nhẹ tay một chút." Lúc thấy Thiên Tình vì quá đau mà gồng người nhíu mày, Thi Nam Sênh hầm hầm nhắc nhở bác sĩ.
Bác sĩ cũng không nhịn được nữa, "Vết thương này cũng không sâu, hơn nữa đã thoa thuốc rồi, đau chỗ nào mà đau? Từ nãy giờ, nếu cậu không nhắc đi nhắc lại thì cứ lòng vòng ở đây, cậu như vậy sẽ làm ảnh hưởng tôi làm việc đấy. Một là im lặng, hai là ra ngoài đợi."
Tự nhiên bị sạt cho một trận, Thi Nam Sênh nhất thời cứng đơ. Thôi kệ, dù sao Thiên Tình vẫn còn phải nhờ người ta. Cho nên, dù có giận cỡ nào cũng ráng dằn xuống.
Nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, Thiên Tình không nhịn được bật cười.
Mặc dù....Vết thương rất đau, rất khó chịu. Nhưng...Bởi vì được anh lo lắng và quan tâm nên bao nhiêu đau đớn cũng đều tiêu tan hết....
Giống như....Thỉnh thoảng bị thương một chút, để cảm nhận cảm giác được quan tâm chăm sóc thế này cũng rất xứng đáng.
"Bác sĩ, cô ấy làm việc trong ngành giải trí, có chắc trên mặt sẽ không để lại sẹo không?" Sao khi thoa thuốc xong, Thi Nam Sênh lại lên tiếng hỏi.
Bác sĩ nhìn Thiên Tình, "Nghệ sĩ? Là người gây xôn xao giới truyền thông sáng nay đó à?"
Sợ phải đón nhận thêm ánh mắt khinh bỉ, Thiên Tình vội cúi đầu né tránh theo phản xạ.
"Thấy quan hệ hai người tốt như thế, đâu có giống như những gì báo chí đồn thổi." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói, "Yên tâm đi, không để lại sẹo đâu."
"Cảm ơn." Thi Nam Sênh cầm lấy toa thuốc, kéo Thiên Tình ôm vào lòng mới giải thích: "Báo chí họ hiểu lầm đăng bậy bạ thôi."
Vị bác sĩ im lặng không nói thêm gì nữa, xoay mặt nhìn ra cửa: "Mời người kế tiếp!"
***
Thi Nam Sênh dìu Thiên Tình từ bệnh viện đi ra.
"Em sao rồi? Còn đau không?" Vừa mở cửa xe cho cô, vừa ân cần hỏi.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, Thiên Tình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cười lắc đầu, "Không đau, anh đừng lo lắng."
Có thể không lo được sao? Cô mỏng manh như búp bê bằng sứ vậy, chạm nhẹ thôi cũng sợ bị vỡ, cũng sợ bị thương.
Hai người vừa ngồi vào xe, đang định đến thẳng văn phòng luật sư thì điện thoại của Thi Nam Sênh lúc này bỗng đổ chuông.
"Là điện thoại của Vãn Tình." Thi Nam Sênh nhìn màn hình rồi quay sang nói với Thiên Tình.
"Chị? Sao chị ấy không gọi cho em?" Thiên Tình vừa ngạc nhiên hỏi, vừa lục tìm điện thoại di động trong túi xách của mình.
“Anh coi rồi, điện thoại di động của em đã tắt máy từ tối hôm qua rồi. Có lẽ Bạch Thiên Thiên vì không muốn cho mọi người tìm ra em nên tắt đó."
“Để anh nghe điện thoại trước, có thể bên Lục Yến Tùng đã có tin tức." Thi Nam Sênh nói xong, bấm nút nghe.
"Anh có đang ở chỗ Thiên Tình không? Hai người bây giờ đang ở đâu?"
"Ừm, đang ở bên cô ấy. Vừa từ khách sạn đi ra ngoài." Thi Nam Sênh không muốn cho Vãn Tĩnh biết chuyện vừa xảy ra, "Có phải phía Lục Yến Tùng có tin tức gì không?"
"Ừm. Anh ta đã đồng ý chịu mở cuộc họp báo với ký giả, vậy nên, hai người có thể cùng đến đây một chuyến không? Thương lượng nội dung buổi họp báo với ký giả vào ngày mai."
"Dĩ nhiên có thể. Chị gửi địa chỉ sang di động cho tôi, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay." Thi Nam Sênh cười nói.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng căng như dây đàn của Thi Nam Sênh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh nghiêng mắt nhìn Thiên Tình cười nói, "Ok rồi, ngày mai có thể rửa nỗi oan ức cho em rồi."
***
Tại biệt thự của Lục Yến Tùng.
Vãn Tình cúp điện thoại quay người lại, thấy Lục Yến Tùng cũng đang thương lượng với ai đó về buổi họp báo ngày mai. Vãn Tình thấy vậy cũng nhẹ lòng. Cám ơn trời đất, vì cuối cùng anh ta không nuốt lời.
Sau khi trao đổi xong, Lục Yến Tùng ngoảnh lại nhìn Vãn Tình nói, "Buổi họp báo ngày mai, em cũng cùng đi tham dự."
"Tôi?" Vãn Tình kinh ngạc hỏi lại, "Lý do?"
"Sẽ rất cần đến sự có mặt của em. Nếu muốn tôi giúp em gái em thì em đừng nên hỏi nhiều làm gì."
Nếu anh ta đã nói thế, Vãn Tình chỉ đành im lặng không hỏi nữa. Không biết được bụng dạ anh ta nghĩ gì nữa….Thật khó hiểu…
.... .... ....
Hai người đều đã gọi điện thoại xong, Lục Yến Tùng duỗi người dựa vào lưng ghế sofa. Hờ hững lập cuốn tạp chí trong tay.
Vãn Tình cũng thuận tay cầm lên một cuốn để xem, nhưng....khiến cô phiền não chính là, mấy quyển tạp chí này đều là những bài báo thống kê về những con số cứng ngắc khô khan của chuyên mục tài chính và kinh tế. Xem mãi nhưng chẳng hiểu được gì.
Thật sự không hiểu được, Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng hai người họ sao có thể làm bạn với những con số khô cằn này được nhỉ?
"Lục Yến Tùng...." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh và gọi tên anh.
Anh đang cúi đầu, sắc mặt hình như không được tốt. Nghe cô gọi mình, chỉ khẽ ‘Ừ’ một tiếng chứ không ngẩng đầu lên.
Vãn Tình không phát hiện ra sự bất thường của anh, nên nói tiếp: "Em tôi và Thi Nam Sênh sắp đến rồi. Mặc kệ thế nào, chuyện này vẫn phải nói tiếng cảm ơn anh."
Anh chỉ hừ một tiếng chứ không nói. Bàn tay đang lật tạp chí hơi tái nhợt.
Vãn Tình vẫn nói tiếp ý của mình, "Cũng cảm ơn anh đã không gây hại đến Thiên Tình, mặc dù anh rất hận chúng tôi."
Lần này....Lục Yến Tùng không lên tiếng. Ngay cả ‘Ừ’ cho qua chuyện cũng không có. Đột nhiên vứt quyển tạp chí trong tay sang một bên bụm chặt bụng, trên trán tuôn đầy mồ hôi.
Vãn Tình sững người, cũng chưa phát hiện ra anh có điểm bất ổn.
"Anh bị gì vậy?" Buông cuốn tạp chí xuống, cô vội chạy đến bên anh. Lúc này mới thấy dáng vẻ đau đớn cố nén của anh, "Lục Yến Tùng, có phải anh bị đau bao tử không?" Trong giọng nói của cô không giấu được vẻ hoảng hốt.
Lục Yến Tùng giương mắt lên, chạm phải gương mặt lo lắng của cô. Lẽ nào là ảo giác của mình ư, vẻ mặt đó, dường như đang rất lo lắng?
“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé." Vãn Tình loay hoay tìm chìa khóa xe, "Chìa khóa xe đâu?"
"Không cần...." Anh chỉ chỉ vào cái tủ bên cạnh, "Ở đó có thuốc bao tử."
Quả nhiên là đau bao tử. Vãn Tình không dám chậm trễ, nhanh chóng đi lấy thuốc. Bốc thuốc cho anh xong lập tức đi rót một ly nước đi tới đưa đến tận tay anh, "Mau uống đi."
Dáng vẻ sốt ruột lo lắng này của cô khiến Lục Yến Tùng thẫn thờ như người mất hồn. Cứ ngồi đó trơ mắt nhìn cô không nhúc nhích.
Vãn Tình giục anh, "Còn ngây người ra đó làm gì hả? Mau uống đi!"
Lục Yến Tùng sực tỉnh, đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp. Chuyển tầm mắt sang hướng khác, anh ngửa đầu uống viên thuốc vào.
Một lúc sau, cảm giác nhào lộn trong dạ dày cũng từ từ biến mất.
"Sao rồi? Thấy đỡ hơn chút nào không?" Vãn Tình kề mặt tới hỏi. Đưa thêm một ly nước ấm cho anh, "Uống chút nước nữa cho ấm dạ dày."
Lục Yến Tùng chỉ nhìn ly nước nhưng không đưa tay nhận.
Một hồi lâu....Anh mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vẻ mặt lo lắng của Vãn Tình, nhếch môi cười tự giễu, "Cảnh Vãn Tình, xem ra, em cũng là một cao thủ diễn xuất đó."
Vãn Tình mê mang nhìn anh.
"Biểu hiện mới vừa rồi của em, tôi suýt nữa còn cho rằng, em thật sự đã yêu tôi rồi cơ đấy, chứ không phải đang đóng kịch."
Nghe Thi Nam Sênh nói vậy, Thiên Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, người ngoài có cách nhìn về cô thế nào cũng được, cô không quan tâm lời người ta nói, cô chỉ cần người nhà mình , người yêu mình, sẽ không vì vậy mà hiểu lầm mình, như vậy đã đủ rồi.
***
"Bác sĩ, nhẹ tay một chút." Lúc thấy Thiên Tình vì quá đau mà gồng người nhíu mày, Thi Nam Sênh hầm hầm nhắc nhở bác sĩ.
Bác sĩ cũng không nhịn được nữa, "Vết thương này cũng không sâu, hơn nữa đã thoa thuốc rồi, đau chỗ nào mà đau? Từ nãy giờ, nếu cậu không nhắc đi nhắc lại thì cứ lòng vòng ở đây, cậu như vậy sẽ làm ảnh hưởng tôi làm việc đấy. Một là im lặng, hai là ra ngoài đợi."
Tự nhiên bị sạt cho một trận, Thi Nam Sênh nhất thời cứng đơ. Thôi kệ, dù sao Thiên Tình vẫn còn phải nhờ người ta. Cho nên, dù có giận cỡ nào cũng ráng dằn xuống.
Nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, Thiên Tình không nhịn được bật cười.
Mặc dù....Vết thương rất đau, rất khó chịu. Nhưng...Bởi vì được anh lo lắng và quan tâm nên bao nhiêu đau đớn cũng đều tiêu tan hết....
Giống như....Thỉnh thoảng bị thương một chút, để cảm nhận cảm giác được quan tâm chăm sóc thế này cũng rất xứng đáng.
"Bác sĩ, cô ấy làm việc trong ngành giải trí, có chắc trên mặt sẽ không để lại sẹo không?" Sao khi thoa thuốc xong, Thi Nam Sênh lại lên tiếng hỏi.
Bác sĩ nhìn Thiên Tình, "Nghệ sĩ? Là người gây xôn xao giới truyền thông sáng nay đó à?"
Sợ phải đón nhận thêm ánh mắt khinh bỉ, Thiên Tình vội cúi đầu né tránh theo phản xạ.
"Thấy quan hệ hai người tốt như thế, đâu có giống như những gì báo chí đồn thổi." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói, "Yên tâm đi, không để lại sẹo đâu."
"Cảm ơn." Thi Nam Sênh cầm lấy toa thuốc, kéo Thiên Tình ôm vào lòng mới giải thích: "Báo chí họ hiểu lầm đăng bậy bạ thôi."
Vị bác sĩ im lặng không nói thêm gì nữa, xoay mặt nhìn ra cửa: "Mời người kế tiếp!"
***
Thi Nam Sênh dìu Thiên Tình từ bệnh viện đi ra.
"Em sao rồi? Còn đau không?" Vừa mở cửa xe cho cô, vừa ân cần hỏi.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, Thiên Tình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cười lắc đầu, "Không đau, anh đừng lo lắng."
Có thể không lo được sao? Cô mỏng manh như búp bê bằng sứ vậy, chạm nhẹ thôi cũng sợ bị vỡ, cũng sợ bị thương.
Hai người vừa ngồi vào xe, đang định đến thẳng văn phòng luật sư thì điện thoại của Thi Nam Sênh lúc này bỗng đổ chuông.
"Là điện thoại của Vãn Tình." Thi Nam Sênh nhìn màn hình rồi quay sang nói với Thiên Tình.
"Chị? Sao chị ấy không gọi cho em?" Thiên Tình vừa ngạc nhiên hỏi, vừa lục tìm điện thoại di động trong túi xách của mình.
“Anh coi rồi, điện thoại di động của em đã tắt máy từ tối hôm qua rồi. Có lẽ Bạch Thiên Thiên vì không muốn cho mọi người tìm ra em nên tắt đó."
“Để anh nghe điện thoại trước, có thể bên Lục Yến Tùng đã có tin tức." Thi Nam Sênh nói xong, bấm nút nghe.
"Anh có đang ở chỗ Thiên Tình không? Hai người bây giờ đang ở đâu?"
"Ừm, đang ở bên cô ấy. Vừa từ khách sạn đi ra ngoài." Thi Nam Sênh không muốn cho Vãn Tĩnh biết chuyện vừa xảy ra, "Có phải phía Lục Yến Tùng có tin tức gì không?"
"Ừm. Anh ta đã đồng ý chịu mở cuộc họp báo với ký giả, vậy nên, hai người có thể cùng đến đây một chuyến không? Thương lượng nội dung buổi họp báo với ký giả vào ngày mai."
"Dĩ nhiên có thể. Chị gửi địa chỉ sang di động cho tôi, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay." Thi Nam Sênh cười nói.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng căng như dây đàn của Thi Nam Sênh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh nghiêng mắt nhìn Thiên Tình cười nói, "Ok rồi, ngày mai có thể rửa nỗi oan ức cho em rồi."
***
Tại biệt thự của Lục Yến Tùng.
Vãn Tình cúp điện thoại quay người lại, thấy Lục Yến Tùng cũng đang thương lượng với ai đó về buổi họp báo ngày mai. Vãn Tình thấy vậy cũng nhẹ lòng. Cám ơn trời đất, vì cuối cùng anh ta không nuốt lời.
Sau khi trao đổi xong, Lục Yến Tùng ngoảnh lại nhìn Vãn Tình nói, "Buổi họp báo ngày mai, em cũng cùng đi tham dự."
"Tôi?" Vãn Tình kinh ngạc hỏi lại, "Lý do?"
"Sẽ rất cần đến sự có mặt của em. Nếu muốn tôi giúp em gái em thì em đừng nên hỏi nhiều làm gì."
Nếu anh ta đã nói thế, Vãn Tình chỉ đành im lặng không hỏi nữa. Không biết được bụng dạ anh ta nghĩ gì nữa….Thật khó hiểu…
.... .... ....
Hai người đều đã gọi điện thoại xong, Lục Yến Tùng duỗi người dựa vào lưng ghế sofa. Hờ hững lập cuốn tạp chí trong tay.
Vãn Tình cũng thuận tay cầm lên một cuốn để xem, nhưng....khiến cô phiền não chính là, mấy quyển tạp chí này đều là những bài báo thống kê về những con số cứng ngắc khô khan của chuyên mục tài chính và kinh tế. Xem mãi nhưng chẳng hiểu được gì.
Thật sự không hiểu được, Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng hai người họ sao có thể làm bạn với những con số khô cằn này được nhỉ?
"Lục Yến Tùng...." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh và gọi tên anh.
Anh đang cúi đầu, sắc mặt hình như không được tốt. Nghe cô gọi mình, chỉ khẽ ‘Ừ’ một tiếng chứ không ngẩng đầu lên.
Vãn Tình không phát hiện ra sự bất thường của anh, nên nói tiếp: "Em tôi và Thi Nam Sênh sắp đến rồi. Mặc kệ thế nào, chuyện này vẫn phải nói tiếng cảm ơn anh."
Anh chỉ hừ một tiếng chứ không nói. Bàn tay đang lật tạp chí hơi tái nhợt.
Vãn Tình vẫn nói tiếp ý của mình, "Cũng cảm ơn anh đã không gây hại đến Thiên Tình, mặc dù anh rất hận chúng tôi."
Lần này....Lục Yến Tùng không lên tiếng. Ngay cả ‘Ừ’ cho qua chuyện cũng không có. Đột nhiên vứt quyển tạp chí trong tay sang một bên bụm chặt bụng, trên trán tuôn đầy mồ hôi.
Vãn Tình sững người, cũng chưa phát hiện ra anh có điểm bất ổn.
"Anh bị gì vậy?" Buông cuốn tạp chí xuống, cô vội chạy đến bên anh. Lúc này mới thấy dáng vẻ đau đớn cố nén của anh, "Lục Yến Tùng, có phải anh bị đau bao tử không?" Trong giọng nói của cô không giấu được vẻ hoảng hốt.
Lục Yến Tùng giương mắt lên, chạm phải gương mặt lo lắng của cô. Lẽ nào là ảo giác của mình ư, vẻ mặt đó, dường như đang rất lo lắng?
“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé." Vãn Tình loay hoay tìm chìa khóa xe, "Chìa khóa xe đâu?"
"Không cần...." Anh chỉ chỉ vào cái tủ bên cạnh, "Ở đó có thuốc bao tử."
Quả nhiên là đau bao tử. Vãn Tình không dám chậm trễ, nhanh chóng đi lấy thuốc. Bốc thuốc cho anh xong lập tức đi rót một ly nước đi tới đưa đến tận tay anh, "Mau uống đi."
Dáng vẻ sốt ruột lo lắng này của cô khiến Lục Yến Tùng thẫn thờ như người mất hồn. Cứ ngồi đó trơ mắt nhìn cô không nhúc nhích.
Vãn Tình giục anh, "Còn ngây người ra đó làm gì hả? Mau uống đi!"
Lục Yến Tùng sực tỉnh, đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp. Chuyển tầm mắt sang hướng khác, anh ngửa đầu uống viên thuốc vào.
Một lúc sau, cảm giác nhào lộn trong dạ dày cũng từ từ biến mất.
"Sao rồi? Thấy đỡ hơn chút nào không?" Vãn Tình kề mặt tới hỏi. Đưa thêm một ly nước ấm cho anh, "Uống chút nước nữa cho ấm dạ dày."
Lục Yến Tùng chỉ nhìn ly nước nhưng không đưa tay nhận.
Một hồi lâu....Anh mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vẻ mặt lo lắng của Vãn Tình, nhếch môi cười tự giễu, "Cảnh Vãn Tình, xem ra, em cũng là một cao thủ diễn xuất đó."
Vãn Tình mê mang nhìn anh.
"Biểu hiện mới vừa rồi của em, tôi suýt nữa còn cho rằng, em thật sự đã yêu tôi rồi cơ đấy, chứ không phải đang đóng kịch."