Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
“Đơn hàng đầu tiên sẽ đến vào hai ngày nữa. Trước hết cần tích cóp tiền sắm các linh kiện máy tính cũ về lắp thành cái máy tính bàn mới được. Sẽ tiết kiệm được 1/3 giá tiền. Tiếp theo là giữ lại 1 con Iphone 2G để còn tiện liên lạc. Ài, cứ đi đi về về 20km thế này đúng là tốn thời gian mà.”
“Ừm. Mà phải tìm lý do cho số tiền này mới được. Thôi đợi khi nào mua máy thì sẽ nói với bố mẹ là lúc trước đi làm thêm tích cóp được chút tiền vậy.
Thôi đi ngủ đã.”
......
Học hết hai tuần là bắt đầu đến Tết cổ truyền (âm lịch 1/1/2009). Trước khi nghỉ Tết sẽ có một bài kiểm tra 1 tiết của tất cả các môn học. Học sinh luôn trong tâm trạng muốn được chơi nhưng vẫn phải cắm đầu vào ôn thi tưng bừng. Người ta có thể hiểu là sự sung sướng trong đau khổ.
Hôm nay là ngày đầu đi học sau Tết dương lịch, và chào đón các em học sinh lớp 10A là bài kiểm tra môn Toán Đại Số trong hai tiết.
Cô Giang Mẫn vào lớp, mỉm cười thật tươi, rồi thông báo phát đề.
Các bạn học thì chào cô, chúc cô Tết vui vẻ, sau đó mặt ai cũng đau khổ chấp nhận số phận nghiệt ngã.
Dương Tuấn Vũ thì khác, hắn đã ôn tập kiến thức hết cả lớp 12 rồi. Hiện tại, trí nhớ của hắn rất tốt, học ít hưởng nhiều, các công thức đều được hắn đọc một lượt. Vừa đã học qua cấp 3, vừa có cường độ linh hồn lớn, rồi lại được Triệu Cơ hệ thống lại một lượt các kiến thức quan trọng.
Có thể nói rằng, trừ khi các bài tập thi học sinh giỏi cấp quốc gia thì giờ hắn chưa giải được, cần phải ôn tập trong vòng 2 tuần nếu hắn muốn. Nhưng mà hắn không có ý định tham gia mấy cuộc thi đấy. Ít nhất là hiện tại chưa cần thiết.
Nhìn bài kiểm tra một lượt, hắn vẫn cẩn thận tính toán ra nháp, sau đó làm từ câu dễ tới câu khó. Đề bài có 15 câu, 10 câu trắc nghiệm, 5 câu tự luận mỗi câu 2 phần, thời gian là 120 phút.
Làm xong đề, hắn soát lại một lượt thấy khá ổn, trừ chữ viết cần rèn luyện thêm ra, đại khái cũng không có sai sót gì. Hắn thỏa mãn nhìn xung quanh, thấy bên cạnh Chu bàn tử cắn nát đầu bút bi, mặt nhăn nhăn như táo bón. Quay sang nhìn cô bạn lớp trưởng, “ừm, không hổ là người đẹp giỏi toàn diện, có lẽ đang soát lại bài. Tốc độ rất nhanh. Mình làm hầu như không phải nghĩ mà vẫn chỉ ngang cô nàng.”
Nhìn sang Triệu Tử Long, tên này học Văn-Lịch Sử-Địa Lý (các môn xã hội) thì ngon lành, nhưng Toán học – Hóa học- Vật Lý (các môn tự nhiên) thì cũng tạm tạm. Nhìn cu cậu đang ngồi vẽ voi lên giấy nháp thì biết rồi. Câu nào làm được đã làm xong, câu nào trắc nghiệm không làm được thì khoanh bừa, tự luận thì bỏ trắng.
Tên Hoành Viễn thì không biết làm xong chưa, chỉ thấy cứ ngồi chỉnh lại mái tóc ngắn ngủn của mình.
Trúc Nhã không biết đang bất mãn với đề bài hay bất mãn vì Tết dương lịch nhận được ít quà mà môi nhỏ cứ chu ra thế kia.
“Ê. Để dịch bài ra cho tao xem tí. Hôm nay mày làm xong sớm thế? Có làm bừa không vậy?”- Chu mập đang giật giật áo hắn dưới ngăn bàn.
“Đã muốn chép bài rồi còn ý kiến, không chép thì lượn.”- Dương Tuấn Vũ hừ nhẹ.
Chu bàn tử cười gian xảo: “Chép chứ, đằng nào tao cũng không làm được, chép có chỉnh sửa một chút là ok. Yên tâm, dù có cùng sai đảm bảo không bị phát hiện.”
Cô Giang Mẫn vỗ nhẹ bàn thông báo: “Còn 15 phút nữa hết giờ, các bạn xem lại bài của mình cho kỹ rồi chuẩn bị nộp bài.”
Nhìn tốc độ copy bài của mập mạp, Dương Tuấn Vũ cũng giật mình líu lưỡi. Chip xử lý của thằng này thật nhanh, mắt cũng đảo liên tục mà không mỏi, tốc độ tay..là nhân tài a. Chỉ thấy 5 dòng được mập mạp chép trong 30 giây.
Còn nữa, cứ khi cô Giang Mẫn đi qua, hắn lại cắn bút nhăn mày viết chậm lại, ra vẻ rất là khó nghĩ. Cô vừa đi qua được 1 mét thì lại chép thần tốc. Cô quay đầu lại thì nó đã quay trở lại trạng thái suy tư từ bao giờ.
Cuối cùng cũng nộp bài, mập mạp chép còn thiếu 2 câu tự luận, trắc nghiệm hắn đối chiếu lại đủ 1 lượt. Có thể nói trong vòng 15 phút hắn viết gần xong 4 mặt giấy A4.
Dương Tuấn Vũ bội phục, quay sang nhìn con lợn đang thở dốc bên cạnh: “Mày có thể tham gia cuộc thi kỷ lục Guinness đấy?”
“Tao có cái gì đâu mà tham gia.”- Chu mập mạp nghi ngờ.
“Thì thi chép bài, nếu có ai nhanh hơn mày thì đúng là không còn thiên lý nữa rồi. 4 mặt giấy A4 toàn chữ mà mày chép xong trong 15 phút, đã thế còn kịp đối chiếu hết đáp án trắc nghiệm. Mày đúng là nhân tài a. Sao tao lại không phát hiện ra sớm chứ.”- Dương Tuấn Vũ trêu trọc.
“Ừm, nhân tài thì chắc rồi, nhưng mày muốn ăn đòn à. Thi chép bài con khỉ. Ừm. Dù sao hôm nay cũng chép được kha khá, ha hả, bữa trưa tao mời.”
“Ai là nhân tài? Sao mình không biết?” Chả biết khi nào Diệp Minh Châu mặt lạnh đứng đằng sau.
Chu mập la hoảng, chối bay biến: “Ai nói chuyện nhân tài gì đâu đúng không Tuấn Vũ? Bọn tớ đang bàn xem trưa nay ăn gì thôi.”
Chắc cô nàng đã nghe thấy hết rồi, có chối cũng vô ích. Dương Tuấn Vũ cũng giả ngu, không thừa nhận thì ai nói được gì. “Ừm, trưa nay lớp trưởng có mang cơm theo không? Đi ăn cùng tụi này chứ?”
Diệp Minh Châu thờ dài, thôi kệ đi, có biết cũng không làm được gì.
“Ừm, tớ có, lát nữa cùng đi đi.”
...
Sau khi được ăn trưa với người đẹp mà lại không mất tiền, Dương Tuấn Vũ rất khoái chí mồm ngậm tăm đi về lớp học. Vì học cả chiều ở trường nên hắn không ăn cơm nhà.
“Khi nãy tao vừa nhận được điện thoại của ông bác Đông Xán đấy. Bảo là tối nay 9 giờ hàng về tới nơi. Mà sao mày cho ông địa chỉ nhà tao. May là giao hàng lúc tao ở nhà, không thì bố mẹ tao mà biết lại bị tra hỏi và ăn trận đòn.”- Mập mạp mồm thì chê phiền nhưng miệng đã cong lên tận mang tai rồi.
Dương Tuấn Vũ giải thích: “Để ở nhà tao không an toàn lắm, với lại nhà mày có máy tính, còn có điện thoại, để ở nhà tao bất tiện lắm, lúc cần liên lạc thì mày lại phải chạy qua nhà tao à.”
“Cũng đúng. Thế bao giờ thì đăng bài lên web với facebook?”
“Mày cứ nhận hàng xong, cất vào chỗ nào đáng tin cậy một chút, sau đấy chiều mai học xong tao qua nhà mày một lúc.”
“Ok.”
“Mà mày có cho người theo dõi Hoành Viễn cho tao không đấy? Mấy ngày bận rộn quên béng mất. Không thể để Yên Nhiên bị thương oan uổng được.”
“À. Mày không nhắc tao cũng quên béng. Có cho theo dõi rồi. Hôm qua, có tin nó đi chơi với nhóm thằng Đổng Quán, vào bar Ngân Hà. Mẹ kiếp, có tí tuổi đầu đã học đòi đi bar tán gái, uống rượu.”
“Đấy là việc của nó. Tóm lại có moi được tin tức gì chưa?”
“Có rồi. Trong nhóm Đổng Quán có người tao quen, tin tưởng được, hắn nói Đổng Quán với Hoành Viễn định cho mấy thằng em trước khi Tết cho mày một trận dằn mặt vì dám chạy loanh quanh bên cạnh công chúa.”
Dương Tuấn Vũ lau mồ hôi lạnh, may mà hắn chợt nhớ ra, không thì đến lúc bị ăn đòn là không hiểu vì sao. Ài. Đúng là hồng nhan họa thủy.
“Ừm. Ok. Tao biết rồi.”
“Thế có cần tao tìm cho mày một hội bảo kê không?”- Chu bàn tử lo lắng hỏi.
“Không cần, tao biết rồi thì cứ đổi đường đi là được.”
“Anh em với nhau, có gì cứ nói với tao. Dù là không có gia thế như hai đứa nó, nhưng giúp đỡ một chút thì vẫn được.”
“Ừ. Tao hiểu mà. Thôi vào lớp thôi.”
...