-
Chương 9: Điệu múa Hoa Cổ Đăng
Sau khi từ trường về, hắn lại ở sân nhà tạp lại kịch bản 2-3 lần, rồi kéo một thân ướt đẫm đi tắm. Không thể nói diễn xuất đơn giản được. Nhìn không mất sức, nhưng để diễn ra được các động tác, những cảm xúc của nhân vật thì cũng phải tập đi tập lại rất nhiều lần.
“Đúng là không nên đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài. Chỉ khi bắt tay vào làm theo mới thấy đời không như là mơ.”- Dương Tuấn Vũ thầm khinh bỉ chính mình.
Sau khi đã ôn tập được sơ bộ kiến thức đại số, ngữ văn, anh văn... các năm trước. Hắn bắt đầu làm những bài tập, và giải những đề từ cơ sở đến nâng cao để củng cố và nâng cao những thứ đã học.
Ngày qua ngày trải qua những giờ học sôi nổi, tập luyện nhạc kịch, làm đề xong lại làm đề. Hắn cũng đã hoàn thành xong lỗ hổng kiến thức từ lớp 1 đến lớp 12. Còn những kiến thức nâng cao hơn thì cần có thêm thời gian tích lũy.
Hắn nhận ra những kiến thức dù đơn giản, nhưng đúng là cơ sở rất tốt để làm những việc sau này.
Thời gian gần đây thường xuyên vận động và ăn uống đầy đủ, hắn đã nhìn bớt gầy hơn, cũng khỏe hơn trước nhiều. Mới đầu chỉ chạy 500m đã dừng lại thở dốc. Đến giờ đã chạy được 3km vẫn duy trì được nhịp thở đều.
Hắn quyết định xin đi học thêm võ vào buổi sáng ở CLB karate của trường. Vì hắn nghĩ: “Kiểu gì cũng có lúc cần thiết, không thì ít nhất cũng có mấy chiêu đẹp mắt tán gái chứ. Học võ bây giờ để cua gái đúng là xu thế mà. Mình cũng không nên bỏ lỡ xu thế nha.”
Hôm qua tiến hành tổng duyệt và tiết mục đã được thông qua, hôm nay – ngày lễ hội của trường cuối cùng cũng đã bắt đầu. Học sinh sẽ tập trung lúc 19h để khai mạc. Sau khi học xong mọi người có 2 tiếng đồng hồ để ăn uống và chuẩn bị tiết mục. Tất nhiên là không kịp ăn uống đoàng hoàng.
Nhưng lại bất ngờ nhận được những suất cơm rang mà Diệp Minh Châu đặt cho cả lớp. Mọi người mắt ai cũng tỏa sáng nhìn nữ thần. Tất cả đều hạ 200% quyết tâm để diễn xuất thật tốt để không phụ sự kỳ vọng và chăm sóc chu đáo của lớp trưởng.
Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy một chiêu này của Diệp Minh Châu thật cao minh, chỉ với những suất cơm đơn giản nhưng hơn tất cả những lời động viên có cánh.
Mọi người chuẩn bị vừa tới, thì cũng là lúc giọng nói của thầy hiệu trưởng Chu Bình cất lên giai điệu ru ngủ quen thuộc:
“Xin chào tất cả mọi người. Chào các vị khách quý của Bộ giáo dục đã bỏ thời gian quý giá về đây dự buổi lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường Vĩnh Hà Nhất của chúng ta.”
“Bốp bốp..” Tiếng vỗ tay rất có bài bản vang lên.
“Xin cảm ơn các thầy cô giáo và các bạn học trường ta đã nỗ lực chuẩn bị cho buổi tối quan trọng ngày hôm nay.”
“ Thật vinh dự cho tôi đã được dẫn dắt nhà trường từ khi mới thành lập đến nay. Từ khi trường còn là một trường xã, đến hôm nay đã trở thành một trong những trường trọng điểm của tỉnh Vĩnh Hà. Tất cả là nhờ những nỗ lực không biết mệt mỏi của những đồng nghiệp đáng quý, những thành tích học tập đáng khen ngợi của các bạn học sinh. Một lần nữa tôi xin trân thành cảm ơn mọi người.”-Chu Bình cúi đầu thật sâu, thể hiện mình đang rất xúc động và vinh dự.
“ Vâng. Buổi lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường là tiếp nối.................”
“Bài diễn văn dài đủ 15 phút tròn 00 giây không sai biệt lắm. Không biết ông ta đã phải tập luyện bao nhiêu lần để căn chuẩn như vậy. Cũng là thiên tài nha.” - Dương Tuấn Vũ thầm bội phục tài vuốt mông ngựa của Chu Bình.
“Vâng. Cảm ơn những lời tâm sự quý báu của thầy hiệu trưởng Chu Bình của chúng ta. Để đáp lại tình cảm của tất cả mọi người. Thay mặt tập thể các bạn học, em xin trân thành cảm ơn các vị lãnh đạo đã cho chúng em một môi trường học tập thật tốt.
Và để thể hiện tấm lòng đó, hôm nay những tập thể lớp chúng em sẽ trình diễn những tiết mục xuất sắc nhất.
Mời mọi người chú ý lên khán đài, sau đây là một tiết mục múa dân tộc Hoa cổ đăng của lớp 10B.”
Tiếng vỗ tay hưng phấn vang lên...
“Lớp của Mai Mai đây, cô bé này cứ suốt ngày khoe rằng tiết mục này rất đẹp. Để xem có đúng không.?”- Dương Tuấn Vũ cong môi.
“Hoa cổ đăng.. Hoa cổ đăng à. Ừm, thì ra là điệu múa này.” Khi âm nhạc, tiếng nhạc cụ chiêng trống vang lên, Dương Tuấn Vũ cũng nghĩ ra được điệu múa đặc sắc này.
Điệu múa Hoa cổ đăng
Bắt nguồn từ sông Hoài, trong các điệu múa dân gian các dân tộc người Giao thì điệu múa Hoa Cổ Đăng, ở quê hương của vua Đại Vũ là một trong những đại diện có lịch sử lâu đời nhất, nội dung phong phú nhất, thể hệ hoàn chỉnh nhất và giai điệu mỹ miều nhất của nghệ thuật múa dân gian.
Trong quá trình phát triển suốt chiều dài lịch sử hơn 2.000 năm, nó đã thể hiện đầy đủ những đặc điểm chủ yếu của các điệu múa dân gian của dân tộc người Giao, đã hình thành nên một phong cách nghệ thuật độc đáo.
Do địa hình phía Nam là sông Hoàng La, phía Bắc là sông Trường Tô, nên nền văn hóa lưu vực sông Hoài có được sự lâu đời của văn hóa hai vùng Nam Bắc, điệu múa Hoa Cổ Đăng vừa mang tính cách phóng khoáng mạnh mẽ của người Bắc Hoài, lại mang theo sự quyến rũ tinh tế thanh thoát của người phương Nam. Điệu múa Hoa Cổ Đăng được biểu diễn tại nông thôn sau khi thu hoạch cho đến trước vụ cày mùa xuân năm tới, đặc biệt rất thịnh hành trong các hội làng, hội xuân.
Thông qua những động tác tuyệt đẹp và giai điệu dân ca, bày tỏ cảm xúc hân hoan sau vụ mùa bội thu.
Động tác trong điệu múa Hoa Cổ Đăng có độ phức tạp cao, sự chuyển tiếp của các động tác cũng có sự thay đổi phức tạp. Kỹ thuật múa và động tác của Hoa Cổ Đăng rất chú trọng đến sự kết hợp khéo léo của duỗi và thu, động và tĩnh, từ đó khiến điệu múa mang theo nhiều loại tư tưởng tình cảm phức tạp mà nhân vật muốn biểu đạt và có năng lực thể hiện sự khác biệt tinh tế giữa các mức độ tình cảm khác nhau.
Sự vận dụng trống chiêng trong điệu múa Hoa Cổ Đăng mang đặc trưng rõ nét, tiết tấu của nó mạnh mẽ dứt khoát, vừa đánh trống vừa múa, rất giàu sức biểu cảm. Rất nhiều tiết tấu, bước đi, quy luật chuyển động cũng đều sinh ra âm nhạc của chiêng trống, như thế điệu múa và nhạc cụ có mối quan hệ rất mật thiết.
“Đội bạn biết chơi cả chiêng, cả trống, cả sáo, cả tiêu thế này đúng là cạnh tranh cho giải nhất nha. Đã vậy còn có dàn vũ công khá chuyên nghiệp, múa rất có nét, đúng nhạc, để tạp được đúng là không đơn giản. Ừm. Hot girl cũng không ít. Cô nhóc Mai Mai này một chút cũng không nói quá.” – Dương Tuấn Vũ mắt tỏa sáng, chẳng biết nói nhạc hay, múa đẹp hay là nhìn những cô gái duyên dáng yểu điệu nữa.
“Mày nhìn đâu mà chảy nước miếng thế kia.” “Bốp”- Chu bàn tử vỗ đầu hắn.
“Ồ. Chắc cũng không cần hỏi. Nhưng mà mày mất vệ sinh quá.”- Chu Văn Tuệ nhếch mép, nháy mắt, cười dâm.
“Mày cũng có kém gì tao. Tự nhìn lại mình đi. Ca nhìn công khai chứ có lén lút đâu. Mà mày nhìn xung quanh xem có đứa nào mắt không sáng như đèn pha ô tô chứ.” -Dương Tuấn Vũ nhìn hắn khinh bỉ.
“Ờ đúng thật.”- Chu bàn tử giật mình nhìn xung quanh thật là có nhiều tên dâm tặc.