Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Cô không phải Phương Tình, cô có sự kiêu ngạo, có sự kiên trì của mình, trong lòng anh, cô mãi mãi không phải là người mà anh quan tâm nhất, Văn Hinh nghĩ.
“ Từ sau không có sự đồng ý của tôi, không cho phép em vào lại phòng làm việc của tôi một bước!” Du Thần Ích hung hăng lườm cô một cái, sau đó quay lại trước mặt cô, từ từ ngồi xổm xuống, nhặt khung ảnh vỡ dưới đất lên.
Văn Hinh thấy được tay anh cầm khung ảnh khẽ run lên, lòng cô thoáng chốc trầm xuống.
Du Thần Ích cầm khung ảnh đứng lên, anh lấy tay lau lại tấm ảnh, vô cùng tỉ mỉ mang theo sự che chở.
Văn HInh vẫn lạnh mắt nhìn, “ Anh yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không bước vào căn phòng này nửa bước!” Cô lạnh lùng nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không nhìn lại Du Thần Ích.
Cho tới lúc này, Du Thần Ích tựa hồ mới chợt tỉnh ngộ, nhìn bóng lưng cô rời đi, anh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, vội vàng bỏ lại khung hình, bước nhanh lên phía trước ôm chặt cô từ phía sau, không cho cô rời khỏi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Du Thần Ích không ngừng nói xin lỗi bên tai Văn Hinh, “ Vừa rồi anh nhất thời nói loạn, không phải cố ý muốn đối với em như vậy, em đừng tức giận, được không?”
“ Tôi không tức giận.” Văn Hinh kiên định nói xong, cô vẫn cứ đứng đó, mặc kệ Du Thần Ích ôm mình.
Cô làm sao lại tức giận?
Ngay cả tư cách để tức giận cô cũng không có, vậy sao cô phải tức giận.
Nghe thấy cô nói vậy, Du Thần Ích biết là cô đang giận mình, trong lòng thầm buồn không dứt, đều là do vừa rồi mình nhìn thấy ảnh của Phương Tình, cái gì cũng quên hết.
“ Thật xin lỗi, vừa rồi là anh quá kích động, từ nay về sau chỉ cần em muốn, em đều có thể tùy tiện vào đây.” Anh ôm cô, vẫn không muốn buông tay ra.
“ Sẽ không, mới vừa rồi tôi nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này dù chỉ một bước.” Văn Hinh vẫn lạnh nhạt nói, trên mặt tựa hồ không có bất kì chút cảm xúc nào/
Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở nụ cười, “ Còn nói không tức giận!” Anh vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương loa lài nhàn nhạt trên người cô, cũng giống như chính con người cô, thanh đạm, trang nhã, khiến anh mê muội.
“ Cô ấy là Phương Tình, là vợ trước của anh.” Anh vừa vùi đầu vào cổ cô vừa nhẹ giọng nói, thanh âm dù rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Văn Hinh biết chuyện kế tiếp anh sẽ kể về chuyện giữa anh và vợ trước rồi, nói không chừng cô cũng sẽ biết rõ đến tột cùng là Phương Tình chết như thế nào, vì vậy không hề lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng lắng nghe anh nói.
“ Anh và cô ấy là bạn cùng đại học, ngay ngày đầu tiên ở đại học, vừa thấy đã yêu, sau đó cứ như vậy cho tới khi tốt nghiệp đại học…”
Du Thần Ích lẳng lặng nói, Văn Hinh yên tĩnh lắng nghe, chờ anh nói xong toàn bộ mọi chuyện, rốt cuộc cô cũng biết được cả quá trình yêu đương của bọn họ, rồi cô ấy vì sao mà chết.
Đó là vào khoảng ba năm trước, khi đó Du Thần Ích mới vừa lên làm tổng giám đốc chưa lâu, bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa vừa đi làm đã làm tổng giám đốc, nên những bậc lớn tuổi hơn trong công ty đương nhiên không phục…..
“ Từ sau không có sự đồng ý của tôi, không cho phép em vào lại phòng làm việc của tôi một bước!” Du Thần Ích hung hăng lườm cô một cái, sau đó quay lại trước mặt cô, từ từ ngồi xổm xuống, nhặt khung ảnh vỡ dưới đất lên.
Văn Hinh thấy được tay anh cầm khung ảnh khẽ run lên, lòng cô thoáng chốc trầm xuống.
Du Thần Ích cầm khung ảnh đứng lên, anh lấy tay lau lại tấm ảnh, vô cùng tỉ mỉ mang theo sự che chở.
Văn HInh vẫn lạnh mắt nhìn, “ Anh yên tâm, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không bước vào căn phòng này nửa bước!” Cô lạnh lùng nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không nhìn lại Du Thần Ích.
Cho tới lúc này, Du Thần Ích tựa hồ mới chợt tỉnh ngộ, nhìn bóng lưng cô rời đi, anh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, vội vàng bỏ lại khung hình, bước nhanh lên phía trước ôm chặt cô từ phía sau, không cho cô rời khỏi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Du Thần Ích không ngừng nói xin lỗi bên tai Văn Hinh, “ Vừa rồi anh nhất thời nói loạn, không phải cố ý muốn đối với em như vậy, em đừng tức giận, được không?”
“ Tôi không tức giận.” Văn Hinh kiên định nói xong, cô vẫn cứ đứng đó, mặc kệ Du Thần Ích ôm mình.
Cô làm sao lại tức giận?
Ngay cả tư cách để tức giận cô cũng không có, vậy sao cô phải tức giận.
Nghe thấy cô nói vậy, Du Thần Ích biết là cô đang giận mình, trong lòng thầm buồn không dứt, đều là do vừa rồi mình nhìn thấy ảnh của Phương Tình, cái gì cũng quên hết.
“ Thật xin lỗi, vừa rồi là anh quá kích động, từ nay về sau chỉ cần em muốn, em đều có thể tùy tiện vào đây.” Anh ôm cô, vẫn không muốn buông tay ra.
“ Sẽ không, mới vừa rồi tôi nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này dù chỉ một bước.” Văn Hinh vẫn lạnh nhạt nói, trên mặt tựa hồ không có bất kì chút cảm xúc nào/
Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở nụ cười, “ Còn nói không tức giận!” Anh vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương loa lài nhàn nhạt trên người cô, cũng giống như chính con người cô, thanh đạm, trang nhã, khiến anh mê muội.
“ Cô ấy là Phương Tình, là vợ trước của anh.” Anh vừa vùi đầu vào cổ cô vừa nhẹ giọng nói, thanh âm dù rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Văn Hinh biết chuyện kế tiếp anh sẽ kể về chuyện giữa anh và vợ trước rồi, nói không chừng cô cũng sẽ biết rõ đến tột cùng là Phương Tình chết như thế nào, vì vậy không hề lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng lắng nghe anh nói.
“ Anh và cô ấy là bạn cùng đại học, ngay ngày đầu tiên ở đại học, vừa thấy đã yêu, sau đó cứ như vậy cho tới khi tốt nghiệp đại học…”
Du Thần Ích lẳng lặng nói, Văn Hinh yên tĩnh lắng nghe, chờ anh nói xong toàn bộ mọi chuyện, rốt cuộc cô cũng biết được cả quá trình yêu đương của bọn họ, rồi cô ấy vì sao mà chết.
Đó là vào khoảng ba năm trước, khi đó Du Thần Ích mới vừa lên làm tổng giám đốc chưa lâu, bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa vừa đi làm đã làm tổng giám đốc, nên những bậc lớn tuổi hơn trong công ty đương nhiên không phục…..