Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Sau khi nhìn vẻ mặt Văn Hinh căn bản không có chút e ngại, ánh mắt anh hung ác lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cô nghĩ trăm phương nghìn kế muốn leo lên giường của tôi, không phải vì tiền sao, nếu như cô còn tiếp tục dây dưa nữa, cô có tin hay không, tôi tuyệt đối có biện pháp làm cho cô biến mất khỏi quả đất này, nếu cô không tin có thể thử xem!"
Nghe được câu này, sắc mặt Văn Hinh vốn bình tĩnh quả nhiên thay đổi, lập tức nói: "Không cần!"
Sở dĩ cô nghĩ trăm phương nghìn kế leo lên giường của anh là vì muốn có năm trăm vạn cứu cha mình và em trai thoát khỏi khó khăn trước mắt, nếu như cô gặp chuyện bất trắc, thì cha và em trai cô làm như thế nào đây? !
"Nếu như không muốn cho bọn họ chết, tốt nhất cô đừng tiếp tục làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét, cô có biết hay không, lúc tôi vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy làm bẩn ánh mắt của tôi rồi!" Du Thần Ích nói xong, cũng không thèm nhìn Văn Hinh một cái, bỏ lại một mình Văn Hinh ngồi ở trên bãi cỏ, trực tiếp xoay người rời đi.
Văn Hinh đưa mắt nhìn hắn rời đi, cả người hoàn toàn ngây dại.
Tại sao?
Tại sao hắn nhất định phải ép cô?
Tại sao tất cả mọi người đều ép cô?
Chủ nợ ép họ trả tiền, cha và em trai cũng ép cô trả số tiền này, mà anh lại ép cô rời đi, bây giờ, đến tột cùng cô phải làm sao mới có thể giải quyết được tất cả mọi việc đây?
Nhớ tới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của cha và em trai, nhớ tới ánh mắt tràn đầy phẫn hận của Du Thần Ích, nhớ tới vẻ mặt khinh thường của những người khác, còn có việc Du Thần Ích mới vừa rồi uy hiếp cô..., cô đột nhiên cảm thấy mình không chịu nổi kỳ vọng và nhục nhã nữa rồi, từ lúc bắt đầu đến giờ, cây cột vẫn luôn chống đỡ cô đột nhiên sụp đổ.
Cô không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Lúc này, bầu trời mới còn trong đột nhiên tối xuống, từng tầng mây đen che đi ánh trăng, chặn lại vầng sáng trăng. Những ngôi sao sáng chói cũng nghịch ngợm trốn vào trong tầng mây, cả bầu trời âm u, giống như có một cơn bão sắp đến.
Khí trời đột nhiên thay đổi, người đi trên đường bắt đầu rối rít về nhà, hy vọng có thể trước khi bão đến kịp về nhà, chỉ có. . . . . .
Ở vườn hoa phía sau cao ốc Empire State, Văn Hinh vẫn ngồi ở đàng kia không nhúc nhích, vẻ mặt có chút dại ra, nhìn tiết trời thay đổi tựa hồ căn bản không có phát hiện, càng không có ý muốn tránh.
Chỉ chốc lát, từng giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu từ trên bầu trời rối rít rơi xuống, ngay sau đó, từ trên trời mưa xối xả như trút nước giáng xuống, ào ào cực kỳ dễ chịu, trong khoảnh khắc ở trên mặt đất rót thành từng cái quanh co dòng nhỏ, cuối cùng hội tụ lại với nhau.
Mưa càng lúc càng to, rất nhanh đã làm ướt sũng cả người Văn Hinh, làn nước lạnh như băng đánh vào trên người cô, rốt cuộc cũng khiến cho cô thanh tỉnh lại lúc này mới biết trời đang mưa.
Cô đầu tiên là nhìn chung quanh, trời tối đen như mực, chỉ có thể mượn ánh đèn trong cửa sổ từ cao ốc xuyên qua thấy rõ mưa to khắp nơi. Sau đó tầm mắt cô nhìn về phía trước, nhìn về phía lầu ba, hắn là lúc này Du Thần Ích ở chỗ này.
Nhớ tới lời nói tàn nhẫn của hắn vừa rồi, trong lòng cô đau xót, rốt cuộc nước mắt không bị khống chế tràn ra, hoà cùng nước mưa chảy xuống.
Cuối cùng, càng khóc càng thương tâm, rốt cuộc khóc đến ngã xuống đất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có người chống cây dù đi về phía cô dừng trước mặt cô, giúp cô che dù, cũng không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Đột nhiên Văn Hinh cảm thấy mưa giống như đã tạnh, nhưng chung quanh tiếng mưa rơi vẫn còn, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Nghe được câu này, sắc mặt Văn Hinh vốn bình tĩnh quả nhiên thay đổi, lập tức nói: "Không cần!"
Sở dĩ cô nghĩ trăm phương nghìn kế leo lên giường của anh là vì muốn có năm trăm vạn cứu cha mình và em trai thoát khỏi khó khăn trước mắt, nếu như cô gặp chuyện bất trắc, thì cha và em trai cô làm như thế nào đây? !
"Nếu như không muốn cho bọn họ chết, tốt nhất cô đừng tiếp tục làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét, cô có biết hay không, lúc tôi vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy làm bẩn ánh mắt của tôi rồi!" Du Thần Ích nói xong, cũng không thèm nhìn Văn Hinh một cái, bỏ lại một mình Văn Hinh ngồi ở trên bãi cỏ, trực tiếp xoay người rời đi.
Văn Hinh đưa mắt nhìn hắn rời đi, cả người hoàn toàn ngây dại.
Tại sao?
Tại sao hắn nhất định phải ép cô?
Tại sao tất cả mọi người đều ép cô?
Chủ nợ ép họ trả tiền, cha và em trai cũng ép cô trả số tiền này, mà anh lại ép cô rời đi, bây giờ, đến tột cùng cô phải làm sao mới có thể giải quyết được tất cả mọi việc đây?
Nhớ tới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của cha và em trai, nhớ tới ánh mắt tràn đầy phẫn hận của Du Thần Ích, nhớ tới vẻ mặt khinh thường của những người khác, còn có việc Du Thần Ích mới vừa rồi uy hiếp cô..., cô đột nhiên cảm thấy mình không chịu nổi kỳ vọng và nhục nhã nữa rồi, từ lúc bắt đầu đến giờ, cây cột vẫn luôn chống đỡ cô đột nhiên sụp đổ.
Cô không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi!
Lúc này, bầu trời mới còn trong đột nhiên tối xuống, từng tầng mây đen che đi ánh trăng, chặn lại vầng sáng trăng. Những ngôi sao sáng chói cũng nghịch ngợm trốn vào trong tầng mây, cả bầu trời âm u, giống như có một cơn bão sắp đến.
Khí trời đột nhiên thay đổi, người đi trên đường bắt đầu rối rít về nhà, hy vọng có thể trước khi bão đến kịp về nhà, chỉ có. . . . . .
Ở vườn hoa phía sau cao ốc Empire State, Văn Hinh vẫn ngồi ở đàng kia không nhúc nhích, vẻ mặt có chút dại ra, nhìn tiết trời thay đổi tựa hồ căn bản không có phát hiện, càng không có ý muốn tránh.
Chỉ chốc lát, từng giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu từ trên bầu trời rối rít rơi xuống, ngay sau đó, từ trên trời mưa xối xả như trút nước giáng xuống, ào ào cực kỳ dễ chịu, trong khoảnh khắc ở trên mặt đất rót thành từng cái quanh co dòng nhỏ, cuối cùng hội tụ lại với nhau.
Mưa càng lúc càng to, rất nhanh đã làm ướt sũng cả người Văn Hinh, làn nước lạnh như băng đánh vào trên người cô, rốt cuộc cũng khiến cho cô thanh tỉnh lại lúc này mới biết trời đang mưa.
Cô đầu tiên là nhìn chung quanh, trời tối đen như mực, chỉ có thể mượn ánh đèn trong cửa sổ từ cao ốc xuyên qua thấy rõ mưa to khắp nơi. Sau đó tầm mắt cô nhìn về phía trước, nhìn về phía lầu ba, hắn là lúc này Du Thần Ích ở chỗ này.
Nhớ tới lời nói tàn nhẫn của hắn vừa rồi, trong lòng cô đau xót, rốt cuộc nước mắt không bị khống chế tràn ra, hoà cùng nước mưa chảy xuống.
Cuối cùng, càng khóc càng thương tâm, rốt cuộc khóc đến ngã xuống đất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có người chống cây dù đi về phía cô dừng trước mặt cô, giúp cô che dù, cũng không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Đột nhiên Văn Hinh cảm thấy mưa giống như đã tạnh, nhưng chung quanh tiếng mưa rơi vẫn còn, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu lên.