Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457
Sáng sớm, một chùm sáng mỏng manh xuyên thấu tầng mây dày đặc, ánh bình minh trải dài trong không trung, bầu trời được phủ một lớp lụa mỏng màu xanh nhạt duyên dáng.
Lớp chăn mỏng vang lên tiến xột xoạt do làn da cọ xát với lớp chăn cho thấy Tường Vi đang giằng co với Tước.
“... Ưhm, đừng quậy nữa, trời đã sáng rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ của Tường Vi vang lên trong lớp chăn đệm, có vẻ bất đắc dĩ.
“Nhưng anh vẫn chưa ôm đủ em, hôn đủ em ... em biết anh nhịn cả một đêm khổ sở tới mức nào không?”
Anh giống như một đứa trẻ khẽ liếm chỗ xương quai xanh mềm nhỏ của Tường Vi, phủ phục trên người cô không cho cô trốn tránh.
Đêm qua thật là làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh phải dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, mãi mới đợi được tới lúc có thể thưởng thức ‘động phòng hoa chúc’ trong tuyền thuyết, không ngờ rằng sấy tóc cho cô, cô lại cư nhiên ngủ thiếp đi!
Buồn cười nhất là, khóe mặt lại còn ánh nước, bộ dạng y như một nha đầu ngốc đáng thương.
“... A, nhột đấy ....”
Cuối cùng thì tứ chi yếu ớt của Tường Vi không cự không lại kiên trì của anh, từng bước từng bước bị nhiệt tình hôn hít của anh làm làn da lụa ẩm ướt cả, làn da trắng nõn đụng chạm với anh một chỗ, cảm thụ thân thể ấm áp của anh, làn da hơi lạnh của cô dán lên trên cực kỳ thoải mái, cơ thể cứ thế tự nhiên mà áp vào...
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng phớt qua cổ cô, dịu dàng vuốt ve, lại dọc theo sống lưng cô chậm rãi đi xuống ....
Cảm nhận thấy phản ứng tự nhiên của thân thể anh, cơ thể Tường Vi không nhịn được mà run rẩy: “ .... Em ...”
Đối mặt với lửa nóng của anh, cô vẫn có chút sợ, dù sao hiện tại cô có bảo bối trong bụng, không biết là cô có thể chịu được việc cùng anh vui sướng hay không.
“.... Bảo bảo sẽ sợ ...”
“...Anh biết chứ, bác sĩ Mạnh đã căn dặn anh phải tuyệt đối khắc chế!” Anh bất đắc dĩ thở dài, bờ môi dính vào sau tai cô, vừa nói vừa thở dài rồi rút lui.
Đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, anh duỗi tay lên trên gối cô, để cô gối lên tay mình, một cánh tay khác vươn sang từ sau lưng lượn quanh tới trước ngực cô, nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn nhốt cô trong thân thể to lớn của mình, nhẹ giọng nói: “Thừa dịp bây giờ thời gian vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.”
Tường Vi trầm lặng đồng ý, đường cong cơ thể dán sát vào anh vạm vỡ, yên ổn chìm đắm vào hơi thở đều đều của anh.
Thế giới lần nữa trở nên yên lặng, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng cánh hoa tường vi bên ngoài rơi xuống mặt đất, có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng, và còn có thể cảm nhận thấy tiếng tim anh đập trầm ổn nhịp nhàng.
Cô dần tỉnh táo hoàn toàn, có vẻ như sự uể oải vì thiếu ngủ đã lần nữa bỏ rơi cô.
Khẽ khàng nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ trên người anh dung hợp với nhiệt độ của cô, tim anh đập cùng với nhịp tim cô, hơi thở cô và hơi thở anh ....
Đã bằng này tuổi đầu, cô chưa từng có được cảm giác yên ổn chân thực tới vậy.
Đây chính là cảm giác yên bình vẫn hay được nghe sao?
Mặc dù trong đầu vẫn có một cái gai mơ hồ cứng rắn, nhưng cô yên tâm giao mình cho anh, yên ổn ngủ trong lòng anh.
Giống như đã trở lại thờ ấu thơ, nằm trong ngực mẹ nghe bà hát đồng dao mà ngủ.
[Tường Vi, Tường Vi ... là mẹ đây ...]
Trong mơ, gương mặt dịu dàng kiều mị của mẹ như ẩn như hiện, dường như đang vẫy tay với cô, khẽ nói: [Tường Vi, mẹ rất nhớ con ...]
[Mẹ ... mẹ ... mẹ đang ở đâu vậy? Tường Vi rất nhớ mẹ, rất nhớ mẹ, mẹ có được tốt không?]
[Bé con ngốc, mẹ biết mấy năm nay con đã khổ nhiều ... nhưng mà hãy tin mẹ, sẽ khổ tận cam lai nhanh thôi, mẹ rất vui vì con đã kết hôn, mẹ đặc biệt tới chúc phúc cho con ...]
Gương mặt mẹ trong đám sương mù, Tường Vi rất cố gắng gạt đám sương mù kia ra, nhưng làm thế nào cũng không nắm được tay bà: [Mẹ, con thật sự rất là nhớ mẹ, .... nhớ những ngày sống cùng mẹ ...]
[Ha ha, con có tiểu Tước rồi mà, mẹ tin là cậu ta nhất định sẽ đối xử tử tế với con, mặc dù tính tình tiểu Tước hơi nóng nảy, là người hung ác, tính cách lại cô độc, tim lạnh, nhưng nó rất bảo vệ người của nó, Tường Vi này, con may mắn mới được làm người nhà của tiểu Tước đấy, mẹ cảm thấy thật vui mừng, rốt cuộc thì tâm sự nhiều năm cũng được buông xuống rồi, hứa với mẹ, buông tha gánh nặng trong lòng đi, cố gắng mà sống tốt với tiểu Tước, con biết không?”
[Mẹ ... tại sao mẹ hiểu anh ấy vậy? Các người từng có chuyện gì sao? Mẹ, mẹ nói cho con biết đi!] Tường Vi vươn tay, liều mạng gạt bỏ mây mù, vội vàng truy tìm bóng dáng mẹ mình, sợ bà sẽ lập tức biến mất.
[Tường Vi, chuyện qua rồi thì đã là qua rồi, hiện tại mẹ đã ở cùng một chỗ với Diệu Tư, rất là hạnh phúc, tất cả trước đây đều đã qua rồi, mẹ không trách bất kể một ai, không trách bất cứ chuyện gì, chỉ cầu mong con và tiểu Tước được hạnh phúc, là mẹ đã không còn gì vướng bận nữa.]
Tường Vi cố gắng mở to đôi mắt sáng, hình như có thấy được một người đàn ông điển trai đang đứng phía sau mẹ, có phong độ thân sĩ, khiêm tốn lễ độ, là người đàn ông mà chỉ nhìn một cái đã làm cho người ta như được tắm gió xuân, rõ ràng có mùi vị khác hẳn với Tước.
[Tường Vi, yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc thật tốt mẹ con. Có lẽ số mệnh đã định trước rằng Tước và con sẽ phải ở cùng một chỗ, ha ha, nói riêng cho con biết nhé, Tước cũng giống y như ba nó vậy, chỉ yêu duy nhất hoa tường vi! Mong là con có thể làm cho Tước có được sự giải thoát và hạnh phúc chân chính ...]
[Mẹ .... Diệu Tư.... Hai người ở cùng một chỗ với nhau thật sao? Nhã Ca đâu rồi ...] Tường Vi dùng sức khùa tay, bóng dáng mẹ và Diệu Tư càng lúc càng xa, [Mẹ ... hai người đừng đi mà ... mẹ...]
[Nhớ ... Tường Vi, hứa với mẹ, phải hạnh phúc nhé ...]
Giọng nói mẹ càng ngày càng xa xôi, Tường Vi vẫy tay, liều mạng gào thét, nhưng bóng dáng của hai người họ càng lúc càng nhạt nhòa, cho tới khi biến mất trong tầm mắt cô lẩn khuất trong đám mây mù ....
Chợt, cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người cô vàTước.
Tường Vi híp mắt, cảm nhận cánh tay anh đang đặt dưới đầu cô, một tay kia bao bọc lấy bàn tay cô, hơi thở vững vàng lượn lờ bên tai cô, có cảm giác yên bình và ấm áp.
Đó là một cảm giác rung động chưa bao giờ biết.
Lớp chăn mỏng vang lên tiến xột xoạt do làn da cọ xát với lớp chăn cho thấy Tường Vi đang giằng co với Tước.
“... Ưhm, đừng quậy nữa, trời đã sáng rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ của Tường Vi vang lên trong lớp chăn đệm, có vẻ bất đắc dĩ.
“Nhưng anh vẫn chưa ôm đủ em, hôn đủ em ... em biết anh nhịn cả một đêm khổ sở tới mức nào không?”
Anh giống như một đứa trẻ khẽ liếm chỗ xương quai xanh mềm nhỏ của Tường Vi, phủ phục trên người cô không cho cô trốn tránh.
Đêm qua thật là làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh phải dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình, mãi mới đợi được tới lúc có thể thưởng thức ‘động phòng hoa chúc’ trong tuyền thuyết, không ngờ rằng sấy tóc cho cô, cô lại cư nhiên ngủ thiếp đi!
Buồn cười nhất là, khóe mặt lại còn ánh nước, bộ dạng y như một nha đầu ngốc đáng thương.
“... A, nhột đấy ....”
Cuối cùng thì tứ chi yếu ớt của Tường Vi không cự không lại kiên trì của anh, từng bước từng bước bị nhiệt tình hôn hít của anh làm làn da lụa ẩm ướt cả, làn da trắng nõn đụng chạm với anh một chỗ, cảm thụ thân thể ấm áp của anh, làn da hơi lạnh của cô dán lên trên cực kỳ thoải mái, cơ thể cứ thế tự nhiên mà áp vào...
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng phớt qua cổ cô, dịu dàng vuốt ve, lại dọc theo sống lưng cô chậm rãi đi xuống ....
Cảm nhận thấy phản ứng tự nhiên của thân thể anh, cơ thể Tường Vi không nhịn được mà run rẩy: “ .... Em ...”
Đối mặt với lửa nóng của anh, cô vẫn có chút sợ, dù sao hiện tại cô có bảo bối trong bụng, không biết là cô có thể chịu được việc cùng anh vui sướng hay không.
“.... Bảo bảo sẽ sợ ...”
“...Anh biết chứ, bác sĩ Mạnh đã căn dặn anh phải tuyệt đối khắc chế!” Anh bất đắc dĩ thở dài, bờ môi dính vào sau tai cô, vừa nói vừa thở dài rồi rút lui.
Đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, anh duỗi tay lên trên gối cô, để cô gối lên tay mình, một cánh tay khác vươn sang từ sau lưng lượn quanh tới trước ngực cô, nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn nhốt cô trong thân thể to lớn của mình, nhẹ giọng nói: “Thừa dịp bây giờ thời gian vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.”
Tường Vi trầm lặng đồng ý, đường cong cơ thể dán sát vào anh vạm vỡ, yên ổn chìm đắm vào hơi thở đều đều của anh.
Thế giới lần nữa trở nên yên lặng, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng cánh hoa tường vi bên ngoài rơi xuống mặt đất, có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng, và còn có thể cảm nhận thấy tiếng tim anh đập trầm ổn nhịp nhàng.
Cô dần tỉnh táo hoàn toàn, có vẻ như sự uể oải vì thiếu ngủ đã lần nữa bỏ rơi cô.
Khẽ khàng nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ trên người anh dung hợp với nhiệt độ của cô, tim anh đập cùng với nhịp tim cô, hơi thở cô và hơi thở anh ....
Đã bằng này tuổi đầu, cô chưa từng có được cảm giác yên ổn chân thực tới vậy.
Đây chính là cảm giác yên bình vẫn hay được nghe sao?
Mặc dù trong đầu vẫn có một cái gai mơ hồ cứng rắn, nhưng cô yên tâm giao mình cho anh, yên ổn ngủ trong lòng anh.
Giống như đã trở lại thờ ấu thơ, nằm trong ngực mẹ nghe bà hát đồng dao mà ngủ.
[Tường Vi, Tường Vi ... là mẹ đây ...]
Trong mơ, gương mặt dịu dàng kiều mị của mẹ như ẩn như hiện, dường như đang vẫy tay với cô, khẽ nói: [Tường Vi, mẹ rất nhớ con ...]
[Mẹ ... mẹ ... mẹ đang ở đâu vậy? Tường Vi rất nhớ mẹ, rất nhớ mẹ, mẹ có được tốt không?]
[Bé con ngốc, mẹ biết mấy năm nay con đã khổ nhiều ... nhưng mà hãy tin mẹ, sẽ khổ tận cam lai nhanh thôi, mẹ rất vui vì con đã kết hôn, mẹ đặc biệt tới chúc phúc cho con ...]
Gương mặt mẹ trong đám sương mù, Tường Vi rất cố gắng gạt đám sương mù kia ra, nhưng làm thế nào cũng không nắm được tay bà: [Mẹ, con thật sự rất là nhớ mẹ, .... nhớ những ngày sống cùng mẹ ...]
[Ha ha, con có tiểu Tước rồi mà, mẹ tin là cậu ta nhất định sẽ đối xử tử tế với con, mặc dù tính tình tiểu Tước hơi nóng nảy, là người hung ác, tính cách lại cô độc, tim lạnh, nhưng nó rất bảo vệ người của nó, Tường Vi này, con may mắn mới được làm người nhà của tiểu Tước đấy, mẹ cảm thấy thật vui mừng, rốt cuộc thì tâm sự nhiều năm cũng được buông xuống rồi, hứa với mẹ, buông tha gánh nặng trong lòng đi, cố gắng mà sống tốt với tiểu Tước, con biết không?”
[Mẹ ... tại sao mẹ hiểu anh ấy vậy? Các người từng có chuyện gì sao? Mẹ, mẹ nói cho con biết đi!] Tường Vi vươn tay, liều mạng gạt bỏ mây mù, vội vàng truy tìm bóng dáng mẹ mình, sợ bà sẽ lập tức biến mất.
[Tường Vi, chuyện qua rồi thì đã là qua rồi, hiện tại mẹ đã ở cùng một chỗ với Diệu Tư, rất là hạnh phúc, tất cả trước đây đều đã qua rồi, mẹ không trách bất kể một ai, không trách bất cứ chuyện gì, chỉ cầu mong con và tiểu Tước được hạnh phúc, là mẹ đã không còn gì vướng bận nữa.]
Tường Vi cố gắng mở to đôi mắt sáng, hình như có thấy được một người đàn ông điển trai đang đứng phía sau mẹ, có phong độ thân sĩ, khiêm tốn lễ độ, là người đàn ông mà chỉ nhìn một cái đã làm cho người ta như được tắm gió xuân, rõ ràng có mùi vị khác hẳn với Tước.
[Tường Vi, yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc thật tốt mẹ con. Có lẽ số mệnh đã định trước rằng Tước và con sẽ phải ở cùng một chỗ, ha ha, nói riêng cho con biết nhé, Tước cũng giống y như ba nó vậy, chỉ yêu duy nhất hoa tường vi! Mong là con có thể làm cho Tước có được sự giải thoát và hạnh phúc chân chính ...]
[Mẹ .... Diệu Tư.... Hai người ở cùng một chỗ với nhau thật sao? Nhã Ca đâu rồi ...] Tường Vi dùng sức khùa tay, bóng dáng mẹ và Diệu Tư càng lúc càng xa, [Mẹ ... hai người đừng đi mà ... mẹ...]
[Nhớ ... Tường Vi, hứa với mẹ, phải hạnh phúc nhé ...]
Giọng nói mẹ càng ngày càng xa xôi, Tường Vi vẫy tay, liều mạng gào thét, nhưng bóng dáng của hai người họ càng lúc càng nhạt nhòa, cho tới khi biến mất trong tầm mắt cô lẩn khuất trong đám mây mù ....
Chợt, cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người cô vàTước.
Tường Vi híp mắt, cảm nhận cánh tay anh đang đặt dưới đầu cô, một tay kia bao bọc lấy bàn tay cô, hơi thở vững vàng lượn lờ bên tai cô, có cảm giác yên bình và ấm áp.
Đó là một cảm giác rung động chưa bao giờ biết.