Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thân dưới nhạy cảm đang trong thời kỳ phát triển, lông tơ mềm mại phát sinh, dưới mặt nước sâu u, không thể thoát khỏi đôi khỏi đôi mắt hung ác nham hiểm của hắn!
Cô nắm chặt lấy lan can xanh nhạt, một khắc cũng không buông lỏng, trong lòng xấu hổ nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, sợ hãi giãy giụa lại bị hắn giữ chặt hai chân , hơi nức nở ưm : “Tiên, tiên sinh...., đừng....., đừng như vậy!”
Lần đầu tiên, cô gần như lõa lồ trước mặt người khác, cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tim đập 'thình thịch' căng như dây cung, trong phút chốc hai bên gò má nóng lên ửng hồng, may mà có tóc dài che khuất, nếu không......cô nhất định sẽ xấu hổ đến bất tỉnh!
Con mắt quang(sáng rực) nhìn lướt xuống dưới nước, da thịt mềm mại như da em bé lộ ra chút ý vị trong trắng của trẻ con, nhưng lại có bộ lông tơ mềm mại biểu lộ đang dần trưởng thành, giống như muốn quyến rũ hắn, nhưng lại không đủ điêu luyện, giống như hai khỏa nụ hoa bé nhỏ ngây ngô kia, làm người ta ham muốn ngắt lấy, nhưng lại xấu hổ mà bao lại hương thơm mê người, không dám tràn ra!
Khóe môi mỏng của hắn trước sau như một hiện lên châm biếm cùng khinh thường – –
“Thu cái không biết thân phận của cháu lại, thân thể non nớt chưa đủ để hấp dẫn ta, nếu như đê tiện là bản tính trời sinh của cháu, thì đợi đến lúc phát triển hoàn toàn hãy đến phát huy kỹ năng, nếu không, sẽ chỉ đi ngược với khẩu vị của ta!”
Trong tâm lạnh lùng, hắn nhìn lướt qua con thỏ nhỏ đang kinh hoàng sợ hãi, bản tính bên trong thực sự là muốn quyến rũ quyến rũ, hắn cũng không quên, trong máu đứa bé đó chảy dòng máu hèn hạ, nhưng hắn lại không nghĩ tới, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã không nhịn được rồi!
Tường Vi hoảng loạn lắc đầu, nắm chặt lấy lan can màu xanh nhạt, cô đã gần mất hết đi sức lực, cô không hiểu Hắc tiên sinh tại sao luôn nói cô như vậy, ngực chảy ra một dòng chua xót, cô hiểu, hiểu ý nghĩa của đê tiện, nhưng...... “Không, không phải.....”
Cô thật sự không cố ý đi vào nơi cấm của hắn, nếu như biết trước sẽ gặp phải hắn, như vậy cô cũng sẽ không ma xui quỷ khiến mà tòm mò mà lén lút đến đây, càng sẽ không dám ham chơi mà đùa nghịch bên cạnh bể nước, rồi bị hắn kéo xuống nước...
“Không phải? Đạo hạnh như thế, non nớt chờ không kịp đã đến hấp dẫn ta?” Hắn cười nhạo một tiếng, bàn tay to lớn trong nháy mắt phủ trên thân dưới thẹn thùng của cô, tà ác mà khiêu khích, giật kéo lông tơ màu đen, làm cô đau nhức khó chịu, “Hay là, cháu muốn trò chơi sớm bắt đầu?”
Con mắt hắn híp lại, con ngươi đen lấp lánh, lãnh khốc mà nhìn bộ dạng hoảng loạn tránh né của cô, dường như rất hưởng thụ mà nhìn cô khổ sở kêu lên.
Hai chân cô càng kẹp chặt, bất an mà vung vẩy, vẽ lên trước một vòng rồi lại một vòng gợn sóng rất nhỏ
Cô đã không nói lên được câu nào, thân thể run rẫy làm cho đầu óc cô không suy nghĩ được gì, cô rất muốn nói cô không có muốn quyến rũ hắn, nhưng lại không nói nổi một chữ, chỉ có thể mặc cho hắn dùng lời nói ác độc làm đau đớn lòng cô!
Chợt, hắn thả lỏng hai mắt cá chân cô ra, bàn tay rời khỏi thân dưới thẹn thùng của cô, khinh thường mà nói – –
“Ta mới là người nắm giữ trò chơi, nếu ta chưa nói bắt đầu, cháu tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không....” Con mắt chứa nhiều hàm xúc bỗng nhiên lạnh lùng khát máu, “Cháu, đóa hoa 'tường vi' yếu ớt này, chỉ tàn lụi nhanh hơn mà thôi!”
Hắn trời sinh chính là người đi hái hoa, từng nghĩ chờ đóa hoa 'tường vi' khi đến thời kì nở rộ nhất, hái nó, đùa bỡn nó, chà đạp nó – – và hung hăng mà phá huỷ nó!
Sau khi nói xong, khóe môi hắn vẫn như cũ vẽ ra một nụ cười nguy hiểm, thẩn thể to lớn cao ngất chậm rãi đi vào trong nước, khuôn mặt đẹp như điêu khắc nhanh chóng đã yên lặng chìm vào trong bể bơi sâu không thấy đáy....
Bể bơi lần nữa trở lại một khoảng yên lặng, không còn gợn sóng, giống như tất cả những điều vừa nãy chưa từng xảy ra!
Chỉ còn duy nhất Tường Vi đang chật vật leo lên lan can, tiếng thở hổn hển chứng minh một màn vừa rồi không phải là cảnh trong mơ, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này – – rời khỏi cái bể bơi làm kinh động hồn phách, rời khỏi vị Hắc tiên sinh tràn ngập nguy hiểm!
Cô nắm chặt lấy lan can xanh nhạt, một khắc cũng không buông lỏng, trong lòng xấu hổ nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, sợ hãi giãy giụa lại bị hắn giữ chặt hai chân , hơi nức nở ưm : “Tiên, tiên sinh...., đừng....., đừng như vậy!”
Lần đầu tiên, cô gần như lõa lồ trước mặt người khác, cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ, tim đập 'thình thịch' căng như dây cung, trong phút chốc hai bên gò má nóng lên ửng hồng, may mà có tóc dài che khuất, nếu không......cô nhất định sẽ xấu hổ đến bất tỉnh!
Con mắt quang(sáng rực) nhìn lướt xuống dưới nước, da thịt mềm mại như da em bé lộ ra chút ý vị trong trắng của trẻ con, nhưng lại có bộ lông tơ mềm mại biểu lộ đang dần trưởng thành, giống như muốn quyến rũ hắn, nhưng lại không đủ điêu luyện, giống như hai khỏa nụ hoa bé nhỏ ngây ngô kia, làm người ta ham muốn ngắt lấy, nhưng lại xấu hổ mà bao lại hương thơm mê người, không dám tràn ra!
Khóe môi mỏng của hắn trước sau như một hiện lên châm biếm cùng khinh thường – –
“Thu cái không biết thân phận của cháu lại, thân thể non nớt chưa đủ để hấp dẫn ta, nếu như đê tiện là bản tính trời sinh của cháu, thì đợi đến lúc phát triển hoàn toàn hãy đến phát huy kỹ năng, nếu không, sẽ chỉ đi ngược với khẩu vị của ta!”
Trong tâm lạnh lùng, hắn nhìn lướt qua con thỏ nhỏ đang kinh hoàng sợ hãi, bản tính bên trong thực sự là muốn quyến rũ quyến rũ, hắn cũng không quên, trong máu đứa bé đó chảy dòng máu hèn hạ, nhưng hắn lại không nghĩ tới, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã không nhịn được rồi!
Tường Vi hoảng loạn lắc đầu, nắm chặt lấy lan can màu xanh nhạt, cô đã gần mất hết đi sức lực, cô không hiểu Hắc tiên sinh tại sao luôn nói cô như vậy, ngực chảy ra một dòng chua xót, cô hiểu, hiểu ý nghĩa của đê tiện, nhưng...... “Không, không phải.....”
Cô thật sự không cố ý đi vào nơi cấm của hắn, nếu như biết trước sẽ gặp phải hắn, như vậy cô cũng sẽ không ma xui quỷ khiến mà tòm mò mà lén lút đến đây, càng sẽ không dám ham chơi mà đùa nghịch bên cạnh bể nước, rồi bị hắn kéo xuống nước...
“Không phải? Đạo hạnh như thế, non nớt chờ không kịp đã đến hấp dẫn ta?” Hắn cười nhạo một tiếng, bàn tay to lớn trong nháy mắt phủ trên thân dưới thẹn thùng của cô, tà ác mà khiêu khích, giật kéo lông tơ màu đen, làm cô đau nhức khó chịu, “Hay là, cháu muốn trò chơi sớm bắt đầu?”
Con mắt hắn híp lại, con ngươi đen lấp lánh, lãnh khốc mà nhìn bộ dạng hoảng loạn tránh né của cô, dường như rất hưởng thụ mà nhìn cô khổ sở kêu lên.
Hai chân cô càng kẹp chặt, bất an mà vung vẩy, vẽ lên trước một vòng rồi lại một vòng gợn sóng rất nhỏ
Cô đã không nói lên được câu nào, thân thể run rẫy làm cho đầu óc cô không suy nghĩ được gì, cô rất muốn nói cô không có muốn quyến rũ hắn, nhưng lại không nói nổi một chữ, chỉ có thể mặc cho hắn dùng lời nói ác độc làm đau đớn lòng cô!
Chợt, hắn thả lỏng hai mắt cá chân cô ra, bàn tay rời khỏi thân dưới thẹn thùng của cô, khinh thường mà nói – –
“Ta mới là người nắm giữ trò chơi, nếu ta chưa nói bắt đầu, cháu tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không....” Con mắt chứa nhiều hàm xúc bỗng nhiên lạnh lùng khát máu, “Cháu, đóa hoa 'tường vi' yếu ớt này, chỉ tàn lụi nhanh hơn mà thôi!”
Hắn trời sinh chính là người đi hái hoa, từng nghĩ chờ đóa hoa 'tường vi' khi đến thời kì nở rộ nhất, hái nó, đùa bỡn nó, chà đạp nó – – và hung hăng mà phá huỷ nó!
Sau khi nói xong, khóe môi hắn vẫn như cũ vẽ ra một nụ cười nguy hiểm, thẩn thể to lớn cao ngất chậm rãi đi vào trong nước, khuôn mặt đẹp như điêu khắc nhanh chóng đã yên lặng chìm vào trong bể bơi sâu không thấy đáy....
Bể bơi lần nữa trở lại một khoảng yên lặng, không còn gợn sóng, giống như tất cả những điều vừa nãy chưa từng xảy ra!
Chỉ còn duy nhất Tường Vi đang chật vật leo lên lan can, tiếng thở hổn hển chứng minh một màn vừa rồi không phải là cảnh trong mơ, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này – – rời khỏi cái bể bơi làm kinh động hồn phách, rời khỏi vị Hắc tiên sinh tràn ngập nguy hiểm!