Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Gương mặt tuấn tú của Tả Đằng Triết Dã có chút đỏ, trừng mắt liếc Tả Đằng Tây Tử, tiếp theo tỉ mỉ đưa một cái khăn ăn qua, giúp Tường Vi phủ trên đùi……
"Ách, cám ơn Tả Đằng. . . . . . Tiên sinh, tôi…....tự tôi làm là được."
Tường Vi vội vàng nhận lấy khăn ăn mà anh đưa cho, tay dưới cái bàn tròn đang run rẩy, hai gò má ửng hồng, cô không biết gương mặt trái đào của mình trong mắt của đàn ông lúc này rất xinh đẹp!
"Triết Dã. Mạn Vi gọi tôi là Triết Dã đi. Đừng coi tôi như người ngoài!" Trên mặt Tả Đằng Triết Dã khó lộ ra vẻ mặt thiếu niên, như chàng trai mười mấy tuổi vừa gặp phải người yêu, cẩn thận che chở .
Tường Vi lộ ra một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, nội tâm đã là sóng to gió lớn!
Cô chỉ dám nhìn Tả Đằng Triết Dã. Nhưng một mặt khác cô có cảm giác bị áp bức mãnh liệt, cô có thể đoán được cặp mắt thâm thúy kia của tiên sinh kinh người cỡ nào!
"Tả Đằng tiên sinh, thật đúng là ghen chết người khác, ‘thịnh thế’ chúng tôi trăm năm khó gặp được siêu cấp mô-đen một lần, nhanh như vậy đã bị anh dắt đi rồi, ha ha, cũng đừng quên Nhạc tổng chúng tôi!"
Rhona mặc dù kinh ngạc vì dung mạo tuyệt sắc của ngôi sao mới của ‘thịnh thế’ trước mắt, nhưng yên lòng rất nhanh, Tả Đằng Triết Dã hái đi đóa hoa Mạn Đà La kiều diễm này, cô rất vui, ít nhất không cần độc hại đàn ông khác, nhất là Tước của cô!
Cô len lén liếc Hắc Diêm Tước ngồi đối diện một cái, vẫn là mặt lạnh như núi băng ngàn năm, ý vị tàn bạo mười phần, tổ hợp ngũ quan xinh xắn hiếm có, nếu nói Tả Đằng Triết anh tuấn đẹp trai như ánh mặt trời, như vậy Diêm Tước là bóng tối u ám, nhưng càng hắc ám càng tràn ngập cảm giác thần bí, càng chọc cho lòng người ngứa ngáy muốn nhìn trộm sức hấp dẫn thần bí trong bóng tối !
Cô chính là say đắm người con trai ma quỷ này, cam tâm làm con cờ của hắn mà bên cạnh Nhạc Tín Dương!
Chỉ là. . . . . . Tả Đằng Tây Tử bên cạnh, giống như bạch tuộc, dính Hắc Diêm Tước thật chặt, làm Rhona hận nghiến răng nghiến lợi!
"Làm mọi người cười rồi! Đúng rồi, Tây Tử, không phải em định giới thiệu bạn trai mới của em cho anh sao?" Tả Đằng Triết Dã mỉm cười nhìn Tả Đằng Tây Tử, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Hắc Diêm Tước, trong lòng âm thầm cả kinh!
Người con trai này. . . . . . Một đôi mắt rất lạnh, anh chưa thấy qua con ngươi lạnh thấu xương như vậy, hai tròng mắt đen thâm thúy lạnh lẽo, làm cho người ta chống lại ánh mắt của hắn sẽ không nhịn được mà ý lạnh ròng ròng, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã lại cảm thấy đôi con mắt này ẩn chứa bí ẩn gì đó, trái tim có cảm giác quen thuộc quanh quẩn, như từng gặp qua, lại hoàn toàn không nghĩ ra!
"Anh, anh ấy chính là tổng giám đốc Hắc thị tài phiệt đã nói với anh, Hắc Diêm Tước!" Tả Đằng Tây Tử hơi thẹn thùng đưa một ly rượu cho Hắc Diêm Tước, từ trên ghế đứng lên, vòng qua Hắc Diêm Tước, đi ngang qua Tường Vi, đi tới bên cạnh Tả Đằng Triết, rót đầy một ly cho anh, "Anh, hôm nay anh và Tước lần đầu tiên gặp mặt, các anh uống chung một ly đi."
"Ha ha, Tây Tử hiếm khi rót rượu cho anh, được, vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh!" Tả Đằng Triết Dã giơ ly rượu lên, khuôn mặt tươi cười mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, "Hắc tiên sinh, một ly rượu này tôi cạn trước vì kính!"
Con ngươi u ám của Hắc Diêm Tước nhìn thẳng Tả Đằng Triết Dã, vẻ mặt thoáng qua phức tạp, khóe miệng rất nhanh nâng lên nụ cười quỷ dị: "Tả Đằng tiên sinh khách khí, nghe lực thu hút của ‘Ny Thường ’ ở Châu Á xưa nay rất phi thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên không thể khinh thường, đặc biệt là một bộ ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ diễn dịch thành công ngày đó, Hắc mỗ thật là bội phục, bội phục!"
Giọng nói từ tính trầm thấp nói ra một câu, làm sắc mặt hai người trắng bệch tại chỗ!
Nếu Tường Vi không có phấn hồng che giấu, đoán chừng đã sớm tái nhợt như tàn úa.
Trái tim suýt nữa nhảy đến ngực, ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ mấy cái chữ kia đã đập vào tâm hồn yếu ớt của cô.
Nhớ tới đêm đó hắn điên cuồng đoạt lấy, đêm đầu của cô không phải hủy ở mấy cái chữ ‘Mạn Đà La khóc ra máu ’ kia sao?
Mà nay. . . . . . Căn bản không kịp đau lòng khổ sở, thậm chí không dám nhìn Tả Đằng Tây Tử và hắn như vợ chồng hòa hợp, trong lòng run sợ!
Một người khác có sắc mặt trắng bệch còn lại là Nhạc Tín Dương!
Anh bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động (mỗi một hành động) của Hắc Diêm Tước, lần trước tiểu thư Mạn Đà La khóc ra máu bị hắn công khai ôm đi ở buổi họp báo, giữa bọn họ nhất định là có dính líu, nhưng mà, lần này. . . . . . Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Tây Tử, tiểu thư Mạn Đà La cùng Tả Đằng Triết Dã. . . . . .
Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, nếu Hắc Diêm Tước hy vọng có được tiểu thư Mạn Đà La xinh đẹp đến kinh động, như vậy sợ là hai anh em Tả Đằng Triết dã. . . . . .
Nhạc Tín Dương chợt rùng mình một cái, không dám tưởng tượng! Tiểu thư Mạn Đà La là lá bài chủ chốt của ‘Thịnh thế’, nhà họ Tả Đằng là khách hàng lớn của ‘ thịnh thế ’ , mà Hắc Diêm Tước, ‘Thịnh thế ’ sợ là tránh không kịp Lãnh Quân khát máu này!
Tối nay, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện rắc rối!
"Ha ha, Hắc tiên sinh quá khen, đều dựa vào Nhạc tổng của ‘Thịnh thế ’ cung cấp một mô-đen lớn như vậy cho ‘Ny Thường ’ chúng tôi, mới thành công này!" Tả Đằng Triết Dã khiêm tốn cười nói, vì vậy quay đầu nói với Nhạc Tín Dương, "Nhạc tổng, không ngại thì mọi người cùng nhau cạn một ly nhé?"
"Ách, ha ha, dĩ nhiên là không ngại, Nhạc mỗ cầu còn không được. Hôm nay có thể may mắn ngồi cùng bàn với Tả Đằng thiếu gia cùng Hắc tiên sinh, là vinh hạnh của Nhạc mỗ, Nhạc mỗ kính hai vị một ly trước!"
Nhạc Tín Dương vội vàng rót rượu, ý bảo Rhona một bên cũng nâng ly theo, thực tế là trong lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi lạnh.
"Như vậy, tôi cùng Na Na kính hai vị trước!" Nhạc Tín Dương sảng khoái mà giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha, quả nhiên tửu lượng của Nhạc tổng rất giỏi! Như vậy, Hắc tiên sinh, chúng ta cũng cạn ly!" Tâm tình tối nay của Tả Đằng Triết rất tốt, giơ ly rượu lên mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, đem rượu vào bụng.
Riêng Hắc Diêm Tước, khẽ nhíu mày, tay nắm ly rượu chậm rãi đưa lên, khẽ nhấp một cái, ngay sau đó con mắt như ánh sao lại đen như mực lưu chuyển, dừng lại trên người Tường Vi vẫn không chịu đối mặt với hắn, lễ phục nghiêng vai màu bạc này, phơi bày bả vai phải, trắng nõn trơn mịn, vừa đúng đập vào ánh mắt của hắn, con ngươi tinh nhuệ khẽ nheo lại, khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ câu, ngay sau đó thốt ra………..
"Ách, cám ơn Tả Đằng. . . . . . Tiên sinh, tôi…....tự tôi làm là được."
Tường Vi vội vàng nhận lấy khăn ăn mà anh đưa cho, tay dưới cái bàn tròn đang run rẩy, hai gò má ửng hồng, cô không biết gương mặt trái đào của mình trong mắt của đàn ông lúc này rất xinh đẹp!
"Triết Dã. Mạn Vi gọi tôi là Triết Dã đi. Đừng coi tôi như người ngoài!" Trên mặt Tả Đằng Triết Dã khó lộ ra vẻ mặt thiếu niên, như chàng trai mười mấy tuổi vừa gặp phải người yêu, cẩn thận che chở .
Tường Vi lộ ra một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, nội tâm đã là sóng to gió lớn!
Cô chỉ dám nhìn Tả Đằng Triết Dã. Nhưng một mặt khác cô có cảm giác bị áp bức mãnh liệt, cô có thể đoán được cặp mắt thâm thúy kia của tiên sinh kinh người cỡ nào!
"Tả Đằng tiên sinh, thật đúng là ghen chết người khác, ‘thịnh thế’ chúng tôi trăm năm khó gặp được siêu cấp mô-đen một lần, nhanh như vậy đã bị anh dắt đi rồi, ha ha, cũng đừng quên Nhạc tổng chúng tôi!"
Rhona mặc dù kinh ngạc vì dung mạo tuyệt sắc của ngôi sao mới của ‘thịnh thế’ trước mắt, nhưng yên lòng rất nhanh, Tả Đằng Triết Dã hái đi đóa hoa Mạn Đà La kiều diễm này, cô rất vui, ít nhất không cần độc hại đàn ông khác, nhất là Tước của cô!
Cô len lén liếc Hắc Diêm Tước ngồi đối diện một cái, vẫn là mặt lạnh như núi băng ngàn năm, ý vị tàn bạo mười phần, tổ hợp ngũ quan xinh xắn hiếm có, nếu nói Tả Đằng Triết anh tuấn đẹp trai như ánh mặt trời, như vậy Diêm Tước là bóng tối u ám, nhưng càng hắc ám càng tràn ngập cảm giác thần bí, càng chọc cho lòng người ngứa ngáy muốn nhìn trộm sức hấp dẫn thần bí trong bóng tối !
Cô chính là say đắm người con trai ma quỷ này, cam tâm làm con cờ của hắn mà bên cạnh Nhạc Tín Dương!
Chỉ là. . . . . . Tả Đằng Tây Tử bên cạnh, giống như bạch tuộc, dính Hắc Diêm Tước thật chặt, làm Rhona hận nghiến răng nghiến lợi!
"Làm mọi người cười rồi! Đúng rồi, Tây Tử, không phải em định giới thiệu bạn trai mới của em cho anh sao?" Tả Đằng Triết Dã mỉm cười nhìn Tả Đằng Tây Tử, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Hắc Diêm Tước, trong lòng âm thầm cả kinh!
Người con trai này. . . . . . Một đôi mắt rất lạnh, anh chưa thấy qua con ngươi lạnh thấu xương như vậy, hai tròng mắt đen thâm thúy lạnh lẽo, làm cho người ta chống lại ánh mắt của hắn sẽ không nhịn được mà ý lạnh ròng ròng, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã lại cảm thấy đôi con mắt này ẩn chứa bí ẩn gì đó, trái tim có cảm giác quen thuộc quanh quẩn, như từng gặp qua, lại hoàn toàn không nghĩ ra!
"Anh, anh ấy chính là tổng giám đốc Hắc thị tài phiệt đã nói với anh, Hắc Diêm Tước!" Tả Đằng Tây Tử hơi thẹn thùng đưa một ly rượu cho Hắc Diêm Tước, từ trên ghế đứng lên, vòng qua Hắc Diêm Tước, đi ngang qua Tường Vi, đi tới bên cạnh Tả Đằng Triết, rót đầy một ly cho anh, "Anh, hôm nay anh và Tước lần đầu tiên gặp mặt, các anh uống chung một ly đi."
"Ha ha, Tây Tử hiếm khi rót rượu cho anh, được, vậy anh cung kính không bằng tuân mệnh!" Tả Đằng Triết Dã giơ ly rượu lên, khuôn mặt tươi cười mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, "Hắc tiên sinh, một ly rượu này tôi cạn trước vì kính!"
Con ngươi u ám của Hắc Diêm Tước nhìn thẳng Tả Đằng Triết Dã, vẻ mặt thoáng qua phức tạp, khóe miệng rất nhanh nâng lên nụ cười quỷ dị: "Tả Đằng tiên sinh khách khí, nghe lực thu hút của ‘Ny Thường ’ ở Châu Á xưa nay rất phi thường, hôm nay gặp mặt quả nhiên không thể khinh thường, đặc biệt là một bộ ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ diễn dịch thành công ngày đó, Hắc mỗ thật là bội phục, bội phục!"
Giọng nói từ tính trầm thấp nói ra một câu, làm sắc mặt hai người trắng bệch tại chỗ!
Nếu Tường Vi không có phấn hồng che giấu, đoán chừng đã sớm tái nhợt như tàn úa.
Trái tim suýt nữa nhảy đến ngực, ‘Mạn Đà La khóc ra máu’ mấy cái chữ kia đã đập vào tâm hồn yếu ớt của cô.
Nhớ tới đêm đó hắn điên cuồng đoạt lấy, đêm đầu của cô không phải hủy ở mấy cái chữ ‘Mạn Đà La khóc ra máu ’ kia sao?
Mà nay. . . . . . Căn bản không kịp đau lòng khổ sở, thậm chí không dám nhìn Tả Đằng Tây Tử và hắn như vợ chồng hòa hợp, trong lòng run sợ!
Một người khác có sắc mặt trắng bệch còn lại là Nhạc Tín Dương!
Anh bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động (mỗi một hành động) của Hắc Diêm Tước, lần trước tiểu thư Mạn Đà La khóc ra máu bị hắn công khai ôm đi ở buổi họp báo, giữa bọn họ nhất định là có dính líu, nhưng mà, lần này. . . . . . Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Tây Tử, tiểu thư Mạn Đà La cùng Tả Đằng Triết Dã. . . . . .
Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, nếu Hắc Diêm Tước hy vọng có được tiểu thư Mạn Đà La xinh đẹp đến kinh động, như vậy sợ là hai anh em Tả Đằng Triết dã. . . . . .
Nhạc Tín Dương chợt rùng mình một cái, không dám tưởng tượng! Tiểu thư Mạn Đà La là lá bài chủ chốt của ‘Thịnh thế’, nhà họ Tả Đằng là khách hàng lớn của ‘ thịnh thế ’ , mà Hắc Diêm Tước, ‘Thịnh thế ’ sợ là tránh không kịp Lãnh Quân khát máu này!
Tối nay, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện rắc rối!
"Ha ha, Hắc tiên sinh quá khen, đều dựa vào Nhạc tổng của ‘Thịnh thế ’ cung cấp một mô-đen lớn như vậy cho ‘Ny Thường ’ chúng tôi, mới thành công này!" Tả Đằng Triết Dã khiêm tốn cười nói, vì vậy quay đầu nói với Nhạc Tín Dương, "Nhạc tổng, không ngại thì mọi người cùng nhau cạn một ly nhé?"
"Ách, ha ha, dĩ nhiên là không ngại, Nhạc mỗ cầu còn không được. Hôm nay có thể may mắn ngồi cùng bàn với Tả Đằng thiếu gia cùng Hắc tiên sinh, là vinh hạnh của Nhạc mỗ, Nhạc mỗ kính hai vị một ly trước!"
Nhạc Tín Dương vội vàng rót rượu, ý bảo Rhona một bên cũng nâng ly theo, thực tế là trong lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi lạnh.
"Như vậy, tôi cùng Na Na kính hai vị trước!" Nhạc Tín Dương sảng khoái mà giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha, quả nhiên tửu lượng của Nhạc tổng rất giỏi! Như vậy, Hắc tiên sinh, chúng ta cũng cạn ly!" Tâm tình tối nay của Tả Đằng Triết rất tốt, giơ ly rượu lên mà gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, đem rượu vào bụng.
Riêng Hắc Diêm Tước, khẽ nhíu mày, tay nắm ly rượu chậm rãi đưa lên, khẽ nhấp một cái, ngay sau đó con mắt như ánh sao lại đen như mực lưu chuyển, dừng lại trên người Tường Vi vẫn không chịu đối mặt với hắn, lễ phục nghiêng vai màu bạc này, phơi bày bả vai phải, trắng nõn trơn mịn, vừa đúng đập vào ánh mắt của hắn, con ngươi tinh nhuệ khẽ nheo lại, khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ câu, ngay sau đó thốt ra………..