Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
'Mẹ, mẹ phải tin tưởng con.'
Tầng hầm ngầm trống rỗng mà u tĩnh, âm thanh nhẹ như gió thổi mang theo suy yếu, giống như sương khói không có hơi thở, từ từ trầm xuống.
Cô gái gầy đến mức chỉ có thể lộ ra xương cốt quỳ rạp trên mặt đất, hấp hối, đầu ngón tay sớm mất đi tri giác cố gắng cầm lấy một đoạn giày cao gót, cầu xin.
'Tin tưởng con, con không hề làm những chuyện này.'
Chủ nhân của giày cao gót là một phu nhân kiêu căng, giống như đang nhìn một đống đồ bỏ đi, bên cạnh còn là một cô gái giống như búp bê, lông mi cong cong, đang nhẹ nhàng khuyên nhủ.
'Mẹ, cũng không phải chị cố ý, mẹ thả chị đi.'
'Thả nó?' Giống như nghe được truyện cười, phu nhân giơ chân lên, vẻ mặt tàn độc dùng giày cao gót dẫm nát sống lương của cô gái gầy yếu, khiến xương sống đã sớm rạn nứt của cô kẽo kẹt rung động.
'Cái loại tiện chủng này đã chiếm cứ nhiều năm phú quý của con như thế, con bảo mẹ thả nó ra? Tiểu Nhu, con thật sự quá thiện lương rồi.'
Nhìn chị gái giống như côn trùng ở trên mặt đất, bên môi Tiết Nhu hiện lên tươi cười ẩn hiện như có như không.
'Mẹ...'
Gian nan thốt ra bọt máu từ trong miệng, giọng nói của cô gái gầy yếu càng ngày càng nhỏ, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Chế đi cũng được, thế giới này thật sự quá đau khổ.
Là cô quá ngốc, nhìn không thấu dã tâm lang sói, đứa em gái được cô thu dưỡng toàn tâm toàn ý đối đãi lại đoạt đi toàn bộ của cô chỉ trong nháy mắt, tài sản của ông nội và ông ngoài giao cho cô, vị hôn phu, tình yêu của cha mẹ, trong nháy mắt bị cô ta giam cầm ở nơi không thấy mặt trời này đã ba năm, sống như một loài bò sát.
Phu nhân kia rút giày ra, nhìn vết máu ở bên trên, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Nhu, dù sao nó cũng không sống được bao lâu nữa, chờ sau khi chết thì vứt ra bên ngoài cho chó ăn.'
'Mẹ, chị ấy...'
Dường như Tiết Nhu vẫn muốn nói cái gì, bị phu nhân kia nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
'Chị cái gì, con mới là con ruột của mẹ, đây không biết là tiện chủng của ai, để cho ta lăng nhục!'
Phu nhân này lại dặn thêm vài câu, lúc này mới bước chân rời đi, trước khi đi không quên hung hăng đạp cho cô gái trên mặt đất một cước, cô gái bị hung hăng đá ra ngoài, vẫn đập vào trên tường, trán chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ một khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
Vốn dĩ khuôn mặt kia vô cùng tinh xảo, chỉ là bị một vết sẹo dài từ mắt trái xuyên qua gai gò má phá hủy toàn bộ, ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đang rời đi, nước mắt cùng với máu tươi cọ rửa khuôn mặt thành từng dấu vết vô cùng đáng sợ.
Bốp một cái, đầu lại đập vào trên tường, cô gái tên là Tiết Nhu kia ngồi xổm người xuống, chậm rãi thu tay lại.
'Có cái gì đẹp? Hiện giờ mẹ đã mẹ của tao? Tao mới đúng là thiên kim duy nhất của Tiết gia.'
'Tiết Nhu...'
Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng, cô gái cắn răng nanh đến lộp cộp.
Là cô ngu xuẩn, Tiết Tuyết cô lưu lạc đến đường này đều là tự bản thân cô, trả giá cho việc cô đã đặt toàn bộ nhiệt tình của mình cho lang sói.
Bốp, lại là một cái tát hung hăng, vết thương trên đầu vỡ ra lớn hơn nữa, giữa tóc lộ ra miệng vết thương càng thêm giăng kín, có chỗ đã có vảy, lại sớm đã lên mủ, tản ra mùi thối rữa.
Tầng hầm ngầm trống rỗng mà u tĩnh, âm thanh nhẹ như gió thổi mang theo suy yếu, giống như sương khói không có hơi thở, từ từ trầm xuống.
Cô gái gầy đến mức chỉ có thể lộ ra xương cốt quỳ rạp trên mặt đất, hấp hối, đầu ngón tay sớm mất đi tri giác cố gắng cầm lấy một đoạn giày cao gót, cầu xin.
'Tin tưởng con, con không hề làm những chuyện này.'
Chủ nhân của giày cao gót là một phu nhân kiêu căng, giống như đang nhìn một đống đồ bỏ đi, bên cạnh còn là một cô gái giống như búp bê, lông mi cong cong, đang nhẹ nhàng khuyên nhủ.
'Mẹ, cũng không phải chị cố ý, mẹ thả chị đi.'
'Thả nó?' Giống như nghe được truyện cười, phu nhân giơ chân lên, vẻ mặt tàn độc dùng giày cao gót dẫm nát sống lương của cô gái gầy yếu, khiến xương sống đã sớm rạn nứt của cô kẽo kẹt rung động.
'Cái loại tiện chủng này đã chiếm cứ nhiều năm phú quý của con như thế, con bảo mẹ thả nó ra? Tiểu Nhu, con thật sự quá thiện lương rồi.'
Nhìn chị gái giống như côn trùng ở trên mặt đất, bên môi Tiết Nhu hiện lên tươi cười ẩn hiện như có như không.
'Mẹ...'
Gian nan thốt ra bọt máu từ trong miệng, giọng nói của cô gái gầy yếu càng ngày càng nhỏ, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Chế đi cũng được, thế giới này thật sự quá đau khổ.
Là cô quá ngốc, nhìn không thấu dã tâm lang sói, đứa em gái được cô thu dưỡng toàn tâm toàn ý đối đãi lại đoạt đi toàn bộ của cô chỉ trong nháy mắt, tài sản của ông nội và ông ngoài giao cho cô, vị hôn phu, tình yêu của cha mẹ, trong nháy mắt bị cô ta giam cầm ở nơi không thấy mặt trời này đã ba năm, sống như một loài bò sát.
Phu nhân kia rút giày ra, nhìn vết máu ở bên trên, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Nhu, dù sao nó cũng không sống được bao lâu nữa, chờ sau khi chết thì vứt ra bên ngoài cho chó ăn.'
'Mẹ, chị ấy...'
Dường như Tiết Nhu vẫn muốn nói cái gì, bị phu nhân kia nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
'Chị cái gì, con mới là con ruột của mẹ, đây không biết là tiện chủng của ai, để cho ta lăng nhục!'
Phu nhân này lại dặn thêm vài câu, lúc này mới bước chân rời đi, trước khi đi không quên hung hăng đạp cho cô gái trên mặt đất một cước, cô gái bị hung hăng đá ra ngoài, vẫn đập vào trên tường, trán chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ một khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
Vốn dĩ khuôn mặt kia vô cùng tinh xảo, chỉ là bị một vết sẹo dài từ mắt trái xuyên qua gai gò má phá hủy toàn bộ, ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đang rời đi, nước mắt cùng với máu tươi cọ rửa khuôn mặt thành từng dấu vết vô cùng đáng sợ.
Bốp một cái, đầu lại đập vào trên tường, cô gái tên là Tiết Nhu kia ngồi xổm người xuống, chậm rãi thu tay lại.
'Có cái gì đẹp? Hiện giờ mẹ đã mẹ của tao? Tao mới đúng là thiên kim duy nhất của Tiết gia.'
'Tiết Nhu...'
Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng, cô gái cắn răng nanh đến lộp cộp.
Là cô ngu xuẩn, Tiết Tuyết cô lưu lạc đến đường này đều là tự bản thân cô, trả giá cho việc cô đã đặt toàn bộ nhiệt tình của mình cho lang sói.
Bốp, lại là một cái tát hung hăng, vết thương trên đầu vỡ ra lớn hơn nữa, giữa tóc lộ ra miệng vết thương càng thêm giăng kín, có chỗ đã có vảy, lại sớm đã lên mủ, tản ra mùi thối rữa.