Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Bắt đầu từ tối hôm đó, bà ta cũng không cảm thấy bé gái này có bao nhiêu đơn thuần hay đáng yêu, chỉ nghĩ muốn tìm một cơ hội để đuổi nó ra ngoài, nhất là vừa rồi mới bị khiêu khích xong, lửa giận còn đang kìm nén ở trong lòng, hận không thể mượn cơ hội này đổ lên đầu Tiểu Nhu sau đó mắng cho một trận rồi đuổi đi.
Chỉ là nhìn bé gái này rõ ràng khác với những đứa trẻ không đủ dinh dưỡng trong cô nhi viện, trong lòng bà ta bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.
Nếu con gái mình không muốn đánh bạc bằng thân thể đi câu dẫn tiểu thiếu gia của nhà họ Cơ, vậy đứa bé từ trong cô nhi viện này thì sao?
Nghĩ tới đây, trên mặt vân Như dần hiện lên mỉm cười, nhẹ nhàng sờ đầu bé gái.
'Tiểu Nhu đúng không, về sau con liền gọi là Tiết Nhu đi.'
Tiết Nhu, hai chữ vô cùng đơn giản, tương đương với chuyên nhận cô ta là con gái, vẻ mặt của quản gia và mọi người càng kinh ngạc hơn, đồng thời dùng ánh mắt đau lòng nhìn về phía Tiết Tuyết.
Còn Tiết Tuyết chỉ mấp máy môi, không hệ lộ ra phẫn nộ thậm chí là thương tâm, ngược lại chỉ có bình tĩnh đến khó tin.
Chỉ là trong lòng mọi người lại suy đoán cho rằng đây chỉ là miễn cưỡng cười vui, so với vẻ mặt mừng như điên của Tiết Nhu, bọn họ lại căm ghét đứa con gái không biết xấu hổ này.
'Thật sự có thể chứ? Con thật sự là con gái của mẹ sao? Có thể gọi là mẹ sao?'
Tiết Nhu thật cẩn thận hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng hèn mọn.
'Đương nhiên rồi.' Vân Như mỉm cười càng thêm hiền lành, thậm chí còn vòng tay ôm lấy Tiết Nhu vào lòng.
Hai tay của Tiết Nhu gắt gao ôm lấy cổ Vân Như, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Tiết Tuyết, nước mắt bên trong còn chưa khô, tươi cười bên khóe môi tràn đầy châm chọc.
Giống như đang nói, mau nhìn đi, mẹ của cô trong nháy mắt đã trở thành mẹ của tôi, tất cả của cô, - rồi cũng sẽ trở thành của tôi mà thôi.
Đối mặt với loại ánh mắt này, Tiết Tuyết chỉ từ từ kéo khóe môi, cười dịu dàng đáp lại.
Thật sự là chúc mừng cô nhé, em gái thân yêu.
Bé gái ôm ấp mộng tưởng sắp bay lên đầu ngọn cây làm phượng hoàng, từ nhỏ đã muốn trở thành Tiết Nhu, họ Tiết này không chỉ mang đến cho cô ta thân phận con gái nhà giàu, mà quan trọng hơn là từ nay về sau cô ta sắp sửa trở thành đối tượng được người ngoài kính ngưỡng, cũng không cần vì muốn dùng một chút đặc quyền mà chịu để cho chồng của viện trưởng mang theo chiếc miệng thối hôn môi và vuốt ve lung tung, nếu không phải viện trưởng hết sức để ý, hiện giờ chính cô ta nói không chừng đã bị...
Nghĩ như thế, khớp xương ngón tay của Tiết Nhu hung hăng nắm chặt lại.
Không sao, đợi khi cô ta có quyền có thế, hoàn thành nhiệm vụ của người nọ, cô ta nhất định phải hoàn toàn hủy đi cô nhi viện kia, hủy đi những dơ bẩn mà cô ta đã từng phải chịu đựng.
Cốc cốc...
Tiếp gõ cửa ngắt mạch suy nghĩ của Tiết Nhu, cô ta lập tức thu hồi vẻ hung dữ trên mặt lại, thay bằng nụ cười ngọt ngào, đáng yêu tinh xảo giống như búp bê.
'Mời vào.'
Vào cửa cũng không phải người trong tưởng tượng của cô ta, người giúp việc ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng, đặt lễ phục tơ lụa mềm mại lên đầu giường.
'Đây là lễ phục phu nhân đã cho người chuẩn bị, nhà tạo mẫu tóc đang chờ ở phong trang điểm.'
Sau khi nói xong đang định chuẩn bị rời đi, lại bị Tiết Nhu gọi lại.
'Đợi một chút.'
Người giúp việc xoay người, liền thấy vẻ mặt âm trầm của Tiết Nhu.
Chỉ là nhìn bé gái này rõ ràng khác với những đứa trẻ không đủ dinh dưỡng trong cô nhi viện, trong lòng bà ta bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.
Nếu con gái mình không muốn đánh bạc bằng thân thể đi câu dẫn tiểu thiếu gia của nhà họ Cơ, vậy đứa bé từ trong cô nhi viện này thì sao?
Nghĩ tới đây, trên mặt vân Như dần hiện lên mỉm cười, nhẹ nhàng sờ đầu bé gái.
'Tiểu Nhu đúng không, về sau con liền gọi là Tiết Nhu đi.'
Tiết Nhu, hai chữ vô cùng đơn giản, tương đương với chuyên nhận cô ta là con gái, vẻ mặt của quản gia và mọi người càng kinh ngạc hơn, đồng thời dùng ánh mắt đau lòng nhìn về phía Tiết Tuyết.
Còn Tiết Tuyết chỉ mấp máy môi, không hệ lộ ra phẫn nộ thậm chí là thương tâm, ngược lại chỉ có bình tĩnh đến khó tin.
Chỉ là trong lòng mọi người lại suy đoán cho rằng đây chỉ là miễn cưỡng cười vui, so với vẻ mặt mừng như điên của Tiết Nhu, bọn họ lại căm ghét đứa con gái không biết xấu hổ này.
'Thật sự có thể chứ? Con thật sự là con gái của mẹ sao? Có thể gọi là mẹ sao?'
Tiết Nhu thật cẩn thận hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng hèn mọn.
'Đương nhiên rồi.' Vân Như mỉm cười càng thêm hiền lành, thậm chí còn vòng tay ôm lấy Tiết Nhu vào lòng.
Hai tay của Tiết Nhu gắt gao ôm lấy cổ Vân Như, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn Tiết Tuyết, nước mắt bên trong còn chưa khô, tươi cười bên khóe môi tràn đầy châm chọc.
Giống như đang nói, mau nhìn đi, mẹ của cô trong nháy mắt đã trở thành mẹ của tôi, tất cả của cô, - rồi cũng sẽ trở thành của tôi mà thôi.
Đối mặt với loại ánh mắt này, Tiết Tuyết chỉ từ từ kéo khóe môi, cười dịu dàng đáp lại.
Thật sự là chúc mừng cô nhé, em gái thân yêu.
Bé gái ôm ấp mộng tưởng sắp bay lên đầu ngọn cây làm phượng hoàng, từ nhỏ đã muốn trở thành Tiết Nhu, họ Tiết này không chỉ mang đến cho cô ta thân phận con gái nhà giàu, mà quan trọng hơn là từ nay về sau cô ta sắp sửa trở thành đối tượng được người ngoài kính ngưỡng, cũng không cần vì muốn dùng một chút đặc quyền mà chịu để cho chồng của viện trưởng mang theo chiếc miệng thối hôn môi và vuốt ve lung tung, nếu không phải viện trưởng hết sức để ý, hiện giờ chính cô ta nói không chừng đã bị...
Nghĩ như thế, khớp xương ngón tay của Tiết Nhu hung hăng nắm chặt lại.
Không sao, đợi khi cô ta có quyền có thế, hoàn thành nhiệm vụ của người nọ, cô ta nhất định phải hoàn toàn hủy đi cô nhi viện kia, hủy đi những dơ bẩn mà cô ta đã từng phải chịu đựng.
Cốc cốc...
Tiếp gõ cửa ngắt mạch suy nghĩ của Tiết Nhu, cô ta lập tức thu hồi vẻ hung dữ trên mặt lại, thay bằng nụ cười ngọt ngào, đáng yêu tinh xảo giống như búp bê.
'Mời vào.'
Vào cửa cũng không phải người trong tưởng tượng của cô ta, người giúp việc ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng, đặt lễ phục tơ lụa mềm mại lên đầu giường.
'Đây là lễ phục phu nhân đã cho người chuẩn bị, nhà tạo mẫu tóc đang chờ ở phong trang điểm.'
Sau khi nói xong đang định chuẩn bị rời đi, lại bị Tiết Nhu gọi lại.
'Đợi một chút.'
Người giúp việc xoay người, liền thấy vẻ mặt âm trầm của Tiết Nhu.