Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Từ lần trước xe của Lãnh Sương đụng phải Tiết Tuyết, quan hệ hai nhà trở nên xấu đi không ít, bất kể chuyện đó có phải là ngoài ý muốn hay không, thái độ của Vân Như với bọn họ đều không còn tốt đẹp như xưa nữa.
Không phải không thông cảm cho cảnh ngộ của bọn họ, chỉ sợ lại dưỡng ra sói mắt trắng.
Mà bộ dáng của Cầm Địch và Lãnh Sương không còn khép nép như trước, Cầm Địch lướt mắt nhìn qua Tiết Tuyết, khóe môi nhếch lên ý cười thâm trầm.
"Tiểu Tuyết càng ngày càng đẹp, là vì dạ hội của nhà họ Cơ?"
Lời này nghe qua chẳng có gì, nhưng lại có ý tứ khác, như muốn chỉ ra nhà họ Tiết muốn leo lên một tầng quyền thế rất cao, sắc mặt Vân Như nhất thời sa sầm.
"Lời này là có ý gì? Người làm mẹ như tôi chỉ đưa con gái đi thư giãn mà thôi."
"Thư giãn sao?" Cầm Địch thở dài, sự tôn kính lúc trước đã hoàn toàn biến mất, tự đắc nhìn lại con gái của mình, giống như không thèm để ý: "Tôi cũng đưa Tiểu Sương tới để thư giãn, dù sao con bé cũng sắp trở thành người nhà họ Cơ rồi, ngay cả người làm mẹ như tôi cũng phải tạo điều kiện cho nó thật tốt."
Lãnh Sương bị trêu đến xấu hổ đỏ mặt, nghiêng đầu sẵng giọng: "Con chẳng qua mới chỉ hẹn hò với Cơ thiếu gia có vài lần thôi, mẹ đừng nói lung tung."
Bộ dáng vừa thẹn vừa giận này quả thực có chút khác thường, Lãnh Sương rủ mắt đánh giá Tiết Tuyết, không thể che giấu sự đắc ý.
Mới ngày hôm qua thôi cô ta còn phải để ý sắc mặt của Tiết Tuyết, cho dù muốn tính kế cũng phải thận trọng, sợ bị phát hiện, nhưng chỉ cần vịn vào một sợi dây mỏng manh là nhà họ Cơ còn hơn bám vào nhà họ Tiết, sau này thận phận của hai mẹ con cô ta sẽ khác, Tiết Tuyết đương nhiên sẽ trở thành con chó quanh chân cô ta! Chỉ có thể ăn miếng xương mà cô tùy ý ném cho.
Vân Như giận dữ, lạnh lùng nói: "Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói lung tung, nhà họ Cơ không biết có bao nhiêu người muốn leo lên, chỉ dựa vào thân phận của các người hay sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi trước kia chẳng qua chỉ là họ hàng xa của nhà họ Tiết, sau này trở thành người nhà họ Cơ rồi, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của các người, báo đáp thật đầy đủ." Cầm Địch cười đến run rẩy cả người, bà ta và con gái bên ngoài lấy lòng Vân Như nhưng trong lòng sớm đã chán ghét, hận không thể vùi dập đối phương xuống bùn đất!
Vân Như bị chọc tức đến nổi trận lôi đình, bất chấp đám phu nhân xung quanh, chỉ thẳng vào mặt Cầm Địch: "Đúng là không biết xấu hổ! Vân Như tôi nhiều năm như vậy không ngờ lại nuôi dạy ra một lũ chó săn không an phận!
Cầm Địch nhe nhàng đẩy ngón tay của Vân Như ra, khinh miệt nói: "Tiết phu nhân chẳng phải đã coi chúng tôi là lũ chó nhiều năm như vậy hay sao? Thích liền ném cho một cục xương, không thích thì vứt cho canh cặn thịt thừa, còn tự cho mình là cao cao tại thượng lắm?"
"Cô.. Được! Được lắm! Cứ chờ mà xem!" Vân Như cắn chặt răng, kéo Tiết Tuyết rời khỏi.
Lãnh Sương vẫn luôn khoanh tay nhìn chằm chằm Tiết Tuyết đầy châm chọc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tiết Tuyết, chúng ta gặp lại ở dạ hội."
Đến lúc đó cô ta chính là con dâu được người nhà họ Cơ thừa nhận, còn thân phận thiên kim thế gia của Tiết Tuyết... cũng sẽ rất nhanh bị vấy bẩn.
Nhiều năm qua cô ta tự cho rằng đã huấn luyện Tiết Tuyết thành một con thú cưng biết nghe lời, bất kể đối phương ăn gì đều chủ động đưa cho cô, nhưng điều này chỉ khiến Lãnh Sương càng lúc càng tham lam, cô ta vốn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, một ngày nào đó, cô ta muốn Tiết Tuyết phải quỳ xuống làm người hầu cho mình!
Ngày này rất nhanh sẽ đến thôi.
"Vậy thì gặp lại ở dạ hội."
Bị mẹ kéo đi, Tiết Tuyết vẫn ngoái đầu lại đáp, cười như không cười.
Xem ra dạ hội lần này quả thực sẽ diễn ra những chuyện vô cùng đặc sắc.
Không phải không thông cảm cho cảnh ngộ của bọn họ, chỉ sợ lại dưỡng ra sói mắt trắng.
Mà bộ dáng của Cầm Địch và Lãnh Sương không còn khép nép như trước, Cầm Địch lướt mắt nhìn qua Tiết Tuyết, khóe môi nhếch lên ý cười thâm trầm.
"Tiểu Tuyết càng ngày càng đẹp, là vì dạ hội của nhà họ Cơ?"
Lời này nghe qua chẳng có gì, nhưng lại có ý tứ khác, như muốn chỉ ra nhà họ Tiết muốn leo lên một tầng quyền thế rất cao, sắc mặt Vân Như nhất thời sa sầm.
"Lời này là có ý gì? Người làm mẹ như tôi chỉ đưa con gái đi thư giãn mà thôi."
"Thư giãn sao?" Cầm Địch thở dài, sự tôn kính lúc trước đã hoàn toàn biến mất, tự đắc nhìn lại con gái của mình, giống như không thèm để ý: "Tôi cũng đưa Tiểu Sương tới để thư giãn, dù sao con bé cũng sắp trở thành người nhà họ Cơ rồi, ngay cả người làm mẹ như tôi cũng phải tạo điều kiện cho nó thật tốt."
Lãnh Sương bị trêu đến xấu hổ đỏ mặt, nghiêng đầu sẵng giọng: "Con chẳng qua mới chỉ hẹn hò với Cơ thiếu gia có vài lần thôi, mẹ đừng nói lung tung."
Bộ dáng vừa thẹn vừa giận này quả thực có chút khác thường, Lãnh Sương rủ mắt đánh giá Tiết Tuyết, không thể che giấu sự đắc ý.
Mới ngày hôm qua thôi cô ta còn phải để ý sắc mặt của Tiết Tuyết, cho dù muốn tính kế cũng phải thận trọng, sợ bị phát hiện, nhưng chỉ cần vịn vào một sợi dây mỏng manh là nhà họ Cơ còn hơn bám vào nhà họ Tiết, sau này thận phận của hai mẹ con cô ta sẽ khác, Tiết Tuyết đương nhiên sẽ trở thành con chó quanh chân cô ta! Chỉ có thể ăn miếng xương mà cô tùy ý ném cho.
Vân Như giận dữ, lạnh lùng nói: "Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói lung tung, nhà họ Cơ không biết có bao nhiêu người muốn leo lên, chỉ dựa vào thân phận của các người hay sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi trước kia chẳng qua chỉ là họ hàng xa của nhà họ Tiết, sau này trở thành người nhà họ Cơ rồi, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của các người, báo đáp thật đầy đủ." Cầm Địch cười đến run rẩy cả người, bà ta và con gái bên ngoài lấy lòng Vân Như nhưng trong lòng sớm đã chán ghét, hận không thể vùi dập đối phương xuống bùn đất!
Vân Như bị chọc tức đến nổi trận lôi đình, bất chấp đám phu nhân xung quanh, chỉ thẳng vào mặt Cầm Địch: "Đúng là không biết xấu hổ! Vân Như tôi nhiều năm như vậy không ngờ lại nuôi dạy ra một lũ chó săn không an phận!
Cầm Địch nhe nhàng đẩy ngón tay của Vân Như ra, khinh miệt nói: "Tiết phu nhân chẳng phải đã coi chúng tôi là lũ chó nhiều năm như vậy hay sao? Thích liền ném cho một cục xương, không thích thì vứt cho canh cặn thịt thừa, còn tự cho mình là cao cao tại thượng lắm?"
"Cô.. Được! Được lắm! Cứ chờ mà xem!" Vân Như cắn chặt răng, kéo Tiết Tuyết rời khỏi.
Lãnh Sương vẫn luôn khoanh tay nhìn chằm chằm Tiết Tuyết đầy châm chọc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tiết Tuyết, chúng ta gặp lại ở dạ hội."
Đến lúc đó cô ta chính là con dâu được người nhà họ Cơ thừa nhận, còn thân phận thiên kim thế gia của Tiết Tuyết... cũng sẽ rất nhanh bị vấy bẩn.
Nhiều năm qua cô ta tự cho rằng đã huấn luyện Tiết Tuyết thành một con thú cưng biết nghe lời, bất kể đối phương ăn gì đều chủ động đưa cho cô, nhưng điều này chỉ khiến Lãnh Sương càng lúc càng tham lam, cô ta vốn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, một ngày nào đó, cô ta muốn Tiết Tuyết phải quỳ xuống làm người hầu cho mình!
Ngày này rất nhanh sẽ đến thôi.
"Vậy thì gặp lại ở dạ hội."
Bị mẹ kéo đi, Tiết Tuyết vẫn ngoái đầu lại đáp, cười như không cười.
Xem ra dạ hội lần này quả thực sẽ diễn ra những chuyện vô cùng đặc sắc.