Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chưa được bao lâu ông cháu hai người lại giương cung bạt kiếm như vậy, một người thề sống chết không cúi đầu, người còn lại cưỡng chế xương cột sống của cháu gái muốn cô khuất phục, không khí giữa hai người vừa mâu thuẫn lại chưa bao giờ ôn hòa đến như vậy.
"Không mệt."
Tiết Tuyết khẽ mỉm cười, không thể lay chuyển được sức lực từ trên tay ông cụ truyền đến, nên thuận thế ngồi xuống bên cạnh, có lẽ một người sau khi sống lại một đời, mới có thể phát hiện ra bản thân đã bỏ qua bao nhiêu điều tốt đẹp, ngôi nhà này chỉ có một mình ông nội là thật lòng tốt với cô, đời trước bàn tay này cũng đã từng nắm chặt tay cô, chỉ là sức lực khi hấp hối kia quá mỏng, quá nhẹ, hơn nữa lúc trước bản thân cô cũng quá ngốc, hoàn toàn không nghe đến lời dặn dò của ông cụ, chấp tay dâng tặng hai nhà Tiết, Vân cho lang sói.
"Sự kiện kia cháu nghĩ như thế nào."
Ông nội Tiết luôn luôn nói thẳng như vậy, đối xử với Tiết Tuyết thì chưa bao giờ sẽ vòng vo thăm dò như ở trên thương trường, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiết Tuyết nhạy cảm đời trước không có cách nào ở chung hài hòa với ông cụ, chỉ là qua nhiều năm như vậy cô cũng nên hiểu rõ, đây là cách thức đặc biệt của ông cụ dành cho người mình coi trọng.
Không có thử lòng, chỉ có lời nói thật.
"Nếu mẹ đã mang cô ta về, cháu không có lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Tiết Tuyết tiếp nhận chén trà từ trong tay quản gia, cười ngọt ngào, ông nội Tiết nhíu chặt mày lại.
"Ông đã điều tra thân thế của con bé kia, quả thật là lớn lên ở cô nhi viện, nhưng ông lại luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng."
"Ý của ông nội là...." Tiết Tuyết nghiêng đầu, tròng mắt giống như viên thủy tinh nhìn ông cụ, bộ dáng đáng yêu tinh nghịch khiến trái tim ông cụ trở nên vô cùng mềm mại.
"Rõ ràng biết ý nghĩ của ông rồi còn giả bộ, nghịch ngợm quá!"
Muốn một người biến mất có rất nhiều cách, từ trước đến nay ông nội Tiết cũng không phải hạng người hiền lành gì, chỉ cần là tai họa ngầm có khả năng uy hiếp đến cháu gái, ông cũng không định đề nghị dùng những thủ đoạn không tầm thường.
"Như vậy dù sao cũng sẽ có kẽ hở."
Tiết Tuyết chậm rãi lắc đầu, ở vị trí như ông nội Tiết, phía sau không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó, nếu như không phải từ trước đến nay ông nội Tiết luôn làm việc cẩn thận, hiện tại sợ rằng đã sớm bị những con ruồi nhặng này nuốt không còn xương cốt, hơn nữa, cho dù người bên ngoài nghĩ là ngoài ý muốn, thì con dâu và con trai từ trước đến nay lại luôn rõ ràng thủ đoạn của ông cụ, đến lúc đó nhất định sẽ khó chịu.
Vì một đứa con gái như vậy, không đáng!
"Nhóc con, tuy rằng từ nhỏ cháu lớn lên ở bên cạnh ông, nhưng ông dạy cho cháu đều là những thứ quang minh chính đại, nếu như con bé kia quả thật lớn lên ở cô nhi viện, trong lòng không biết có bao nhiêu âm mưu quỷ kế."
Theo cách nhìn của ông nội Tiết, Tiết Tuyết vốn là một cô bé rất ưu tú, trước đây không hiểu sao luôn luôn cố ý đối nghịch với ông, thành tích cũng không tốt, lần này sau khi trải qua tai nạn kinh hoàng ngược lại làm cho cô nỗ đi theo hướng tốt, càng ngày càng trở nên ưu tú, nhưng khối ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ này, làm thế nào để chống lại đá kê chân bị bào mòn theo thời gian kia.
"Không mệt."
Tiết Tuyết khẽ mỉm cười, không thể lay chuyển được sức lực từ trên tay ông cụ truyền đến, nên thuận thế ngồi xuống bên cạnh, có lẽ một người sau khi sống lại một đời, mới có thể phát hiện ra bản thân đã bỏ qua bao nhiêu điều tốt đẹp, ngôi nhà này chỉ có một mình ông nội là thật lòng tốt với cô, đời trước bàn tay này cũng đã từng nắm chặt tay cô, chỉ là sức lực khi hấp hối kia quá mỏng, quá nhẹ, hơn nữa lúc trước bản thân cô cũng quá ngốc, hoàn toàn không nghe đến lời dặn dò của ông cụ, chấp tay dâng tặng hai nhà Tiết, Vân cho lang sói.
"Sự kiện kia cháu nghĩ như thế nào."
Ông nội Tiết luôn luôn nói thẳng như vậy, đối xử với Tiết Tuyết thì chưa bao giờ sẽ vòng vo thăm dò như ở trên thương trường, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiết Tuyết nhạy cảm đời trước không có cách nào ở chung hài hòa với ông cụ, chỉ là qua nhiều năm như vậy cô cũng nên hiểu rõ, đây là cách thức đặc biệt của ông cụ dành cho người mình coi trọng.
Không có thử lòng, chỉ có lời nói thật.
"Nếu mẹ đã mang cô ta về, cháu không có lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Tiết Tuyết tiếp nhận chén trà từ trong tay quản gia, cười ngọt ngào, ông nội Tiết nhíu chặt mày lại.
"Ông đã điều tra thân thế của con bé kia, quả thật là lớn lên ở cô nhi viện, nhưng ông lại luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng."
"Ý của ông nội là...." Tiết Tuyết nghiêng đầu, tròng mắt giống như viên thủy tinh nhìn ông cụ, bộ dáng đáng yêu tinh nghịch khiến trái tim ông cụ trở nên vô cùng mềm mại.
"Rõ ràng biết ý nghĩ của ông rồi còn giả bộ, nghịch ngợm quá!"
Muốn một người biến mất có rất nhiều cách, từ trước đến nay ông nội Tiết cũng không phải hạng người hiền lành gì, chỉ cần là tai họa ngầm có khả năng uy hiếp đến cháu gái, ông cũng không định đề nghị dùng những thủ đoạn không tầm thường.
"Như vậy dù sao cũng sẽ có kẽ hở."
Tiết Tuyết chậm rãi lắc đầu, ở vị trí như ông nội Tiết, phía sau không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó, nếu như không phải từ trước đến nay ông nội Tiết luôn làm việc cẩn thận, hiện tại sợ rằng đã sớm bị những con ruồi nhặng này nuốt không còn xương cốt, hơn nữa, cho dù người bên ngoài nghĩ là ngoài ý muốn, thì con dâu và con trai từ trước đến nay lại luôn rõ ràng thủ đoạn của ông cụ, đến lúc đó nhất định sẽ khó chịu.
Vì một đứa con gái như vậy, không đáng!
"Nhóc con, tuy rằng từ nhỏ cháu lớn lên ở bên cạnh ông, nhưng ông dạy cho cháu đều là những thứ quang minh chính đại, nếu như con bé kia quả thật lớn lên ở cô nhi viện, trong lòng không biết có bao nhiêu âm mưu quỷ kế."
Theo cách nhìn của ông nội Tiết, Tiết Tuyết vốn là một cô bé rất ưu tú, trước đây không hiểu sao luôn luôn cố ý đối nghịch với ông, thành tích cũng không tốt, lần này sau khi trải qua tai nạn kinh hoàng ngược lại làm cho cô nỗ đi theo hướng tốt, càng ngày càng trở nên ưu tú, nhưng khối ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ này, làm thế nào để chống lại đá kê chân bị bào mòn theo thời gian kia.