Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Sáng hôm sau tại công ty KL trực thuộc của tập đoàn SANDING, mọi người từ cấp cao cho đến cấp thấp nhất, từ Giám Đốc cho tới nhân viên tạp vụ, ai ai cũng áo quần chỉnh tề gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên họ được diện kiến vị Tổng Giám Đốc uy nghiêm trong truyền thuyết, ngay cả cô cũng cảm thấy lo lắng. Chưa từng có ai biết tên hoặc được gặp mặt của vị Tổng Giám Đốc bí ẩn kia, chỉ biết là người đó họ Vũ, và mọi người hay gọi là Vũ Tổng. Không hiểu sao lúc này bụng của Như Lam lại đau dù cho cô đã cố nhịn nhưng vẫn không được, cô đành lén lút lùi lại phía sau vài bước rồi xoay người chạy thẳng vào toilet cứ nghĩ là không có ai nhìn thấy mình nhưng trong những người đang đứng lại có 1 người đã nhìn thấy mọi hành động của cô, người đó nhếch môi cười gian 1 cái, rồi cũng lo chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình.
Đúng lúc này trước cửa công ty, 1 chiếc siêu xe đắt tiền được sản xuất với số lượng có hạn trên thế giới đã ngừng trước cửa KL. Tài xế bước xuống cung kính mở cửa cho người đang ngồi phía trong, cánh cửa mở ra 1 đôi giày da đen bóng đã đưa ra đặt xuống đất và rồi 1 thân hình hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt mọi người. Ai cũng há hốc mồm kinh ngạc trước người đó, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh họ đã liên tưởng đến các vị thần Hy Lạp ngày xưa, khuôn mặt anh góc cạnh lại đẹp trai đến ngạt thở làm cho tất cả các cô gái đang đứng ở đây phải si mê. Anh hiên ngang cao ngạo bước vào công ty khuôn mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, mọi người cùng cúi đầu hô to :" Kính chào Tổng Giám Đốc."
Anh không trả lời, phất tay ý bảo được rồi, đang định bước vào thang máy thì có giọng nói của 1 cô gái vang lên:" Như Lam, bạn đi đâu vậy hả, có biết Tổng Giám Đốc đã đến rồi không? " Người nói là Hồng Nghi nhân viên hành chính của công ty, nói xong cô ta còn giả vờ giật mình hối lỗi vì lỡ lời:"ấy chết...mình xin lỗi mình vô ý quá ?" Nhưng khóe miệng cô ta lại cong lên dù chỉ 1 giây ngắn gọn thôi, nhưng không qua mắt được Trọng Khôi. Rồi anh quay ngoắt lại nhìn về phía có giọng nói nhưng không phải vì muốn biết người đang nói và người bị nói là ai, mà là cái tên mà người kia vừa mới gọi "Như Lam " tên cuả người đã đi vào tìm thức của anh. Anh sững người khi nhìn thấy bóng dáng ấy, chính là cô thật sự là cô, người mà 5 năm qua anh muốn gặp. Dù rất muốn nói chuyện với cô nhưng anh nghĩ đây là công ty sẽ không tiện cho cô và anh, nên thôi vậy lát nữa gặp riêng sẽ tốt hơn, nghĩ vậy anh xoay người bước vào thang máy không thèm truy cứu việc nhân viên phạm lỗi này. Hồng Nghi tức điên cô ta vì muốn cô bị mất mặt bị Tổng Giám Đốc la mắng trước mặt nhiều người nhất là Khải Ân người mà cô ta thầm yêu nhưng khi thấy cô được cho qua dễ dàng như thế cô ta tức giận rủa thầm trong lòng. Khải Ân nhíu mày nhìn Hồng Nghi nói:" Hồng Nghi, trước mặt Tổng Giám Đốc ăn nói cho cẩn thận."
_Vâng em xin lỗi, tại em lo cho Như Lam bị Tổng Giám Đốc la mắng thôi ạ. Hồng Nghi giả vờ khép nép
_Uhm, mọi người về phòng làm việc của mình đi.
Mọi người đi rồi Như Lam mới ngẩng đầu lên nhìn, nãy giờ cô lo phủi phủi nước trên áo vì lúc rửa tay đi ra do vội vàng cô sơ yếu làm nước vấy vào áo mình. nhưng sao lại lại thế không biết, mọi người đi đâu cả rồi. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa đi làm việc của mình, còn mặt của vị Tổng Giám Đốc kia cô cũng không nhìn lấy 1 lần và càng không muốn biết mặt anh ta, vì với cô ai cũng vậy chỉ có bảo bối của cô là quan trọng nhất.
Cả buổi sáng trôi qua 1 cách nhẹ nhàng ít nhất đối với cô là vậy. Đến giờ cơm trưa, vào căntin cô chọn cho mình 1 bàn cạnh cửa sổ mà ngồi xuống, đang ăn cô thấy không khí trong căntin hôm nay lạ lạ mọi người im lặng ăn không giống như thường ngày nếu là bình thường ai cũng sẽ vừa ăn vừa tán gẫu nói chuyện về công việc về gia đình, nhưng hôm nay thì trái ngược. Nhưng với cô vậy cũng tốt cô thích sự im lặng ghét ồn ào, cô vừa ăn vừa nghĩ xem tối nay sẽ làm món gì cho bảo bối của mình, nên không biết chiếc ghế đối diện mình từ lúc nào đã có người ngồi. Người đó nhìn cô rất lâu mọi cử chỉ biểu cảm trên khuôn mặt cô đều được người đó thu vào tầm mắt. Trọng Khôi khóe môi khẽ cong lên mà có lẽ phải dùng đến kính hiển vi mới nhìn thấy được, không ngờ mấy năm rồi mà cô vẫn như vậy đã suy nghĩ thì sẽ không quan tâm tới mọi việc xảy ra quanh mình. Cô ăn xong tay cầm khay đựng thức ăn đi thẳng cũng không nhìn lấy người đối diện là ai, tính cô là vậy không quen sẽ không nói chuyện trừ khi người kia lên tiếng trước. Trọng Khôi tuy rằng ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang rất tức giận nghĩ sao anh ngồi sừng sững trước mặt vậy mà ngay cả bàn tay anh cô còn không nhìn huống hồ chi là cả khuôn mặt anh, đây là lần thứ 2 trong ngày anh bị cô lờ đi rồi, nhất định anh phải phạt cô mới được. Mọi người trong căntin dù biết là anh bị người khác bơ, nhưng không dám cười vẫn cúi mặt dùng nốt phần ăn của mình.
Trưa cô đang làm thì chị trưởng phòng bảo:" Như Lam, Tổng Giám Đốc muốn gặp em."
_Ơ...Vâng ạ. Cô giật mình tại sao cái người Tổng Giám Đốc kia lại muốn gặp cô, không phải vì lúc sáng cô ra đón tiếp anh ta không kịp chứ, nếu vậy thì cô tiêu rồi.
Cô bước thập thò đi đến trước cửa phòng người kia, lấy hết can đảm gõ 3 tiếng, giọng lạnh lùng của người bên trong nói vọng ra làm cô không khỏi run sợ :"Vào"
_Tổng....Tổng Giám Đốc...Anh muốn gặp tôi ạ.
Cô run giọng nhìn người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía mình mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
_Biết lý do tại sao tôi gọi cô lên đây không? Trọng Khôi giọng đều đều, nghe ra không ai biết anh đang có cảm xúc gì.
(Giọng nói này....sao có thể , không phải đâu nhất định không phải, anh ta làm sao lại ở đây chứ, anh ta bây giờ đang ở Thành phố S, vui vẻ bên bạn giường của mình mà, làm gì lại ở đây mình suy nghĩ quá nhiều rồi). Nghĩ vậy cô cố giữ giọng bình tĩnh đáp:" Chuyện lúc sáng thật xin lỗi Tổng Giám Đốc, tại lúc đó tôi có chút việc bận nên không thể đón tiếp anh, mong anh bỏ qua cho tôi lần này ạ." Cô cúi mặt cung kính đáp, Trọng Khôi quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cũng khác trước rất nhiều, xinh đẹp hơn trưởng thành hơn. Anh nói:" Ngước mặt lên nhìn tôi."
Cô cũng nghe lời anh ngẩng mặt lên và rồi....
Đúng lúc này trước cửa công ty, 1 chiếc siêu xe đắt tiền được sản xuất với số lượng có hạn trên thế giới đã ngừng trước cửa KL. Tài xế bước xuống cung kính mở cửa cho người đang ngồi phía trong, cánh cửa mở ra 1 đôi giày da đen bóng đã đưa ra đặt xuống đất và rồi 1 thân hình hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt mọi người. Ai cũng há hốc mồm kinh ngạc trước người đó, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh họ đã liên tưởng đến các vị thần Hy Lạp ngày xưa, khuôn mặt anh góc cạnh lại đẹp trai đến ngạt thở làm cho tất cả các cô gái đang đứng ở đây phải si mê. Anh hiên ngang cao ngạo bước vào công ty khuôn mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, mọi người cùng cúi đầu hô to :" Kính chào Tổng Giám Đốc."
Anh không trả lời, phất tay ý bảo được rồi, đang định bước vào thang máy thì có giọng nói của 1 cô gái vang lên:" Như Lam, bạn đi đâu vậy hả, có biết Tổng Giám Đốc đã đến rồi không? " Người nói là Hồng Nghi nhân viên hành chính của công ty, nói xong cô ta còn giả vờ giật mình hối lỗi vì lỡ lời:"ấy chết...mình xin lỗi mình vô ý quá ?" Nhưng khóe miệng cô ta lại cong lên dù chỉ 1 giây ngắn gọn thôi, nhưng không qua mắt được Trọng Khôi. Rồi anh quay ngoắt lại nhìn về phía có giọng nói nhưng không phải vì muốn biết người đang nói và người bị nói là ai, mà là cái tên mà người kia vừa mới gọi "Như Lam " tên cuả người đã đi vào tìm thức của anh. Anh sững người khi nhìn thấy bóng dáng ấy, chính là cô thật sự là cô, người mà 5 năm qua anh muốn gặp. Dù rất muốn nói chuyện với cô nhưng anh nghĩ đây là công ty sẽ không tiện cho cô và anh, nên thôi vậy lát nữa gặp riêng sẽ tốt hơn, nghĩ vậy anh xoay người bước vào thang máy không thèm truy cứu việc nhân viên phạm lỗi này. Hồng Nghi tức điên cô ta vì muốn cô bị mất mặt bị Tổng Giám Đốc la mắng trước mặt nhiều người nhất là Khải Ân người mà cô ta thầm yêu nhưng khi thấy cô được cho qua dễ dàng như thế cô ta tức giận rủa thầm trong lòng. Khải Ân nhíu mày nhìn Hồng Nghi nói:" Hồng Nghi, trước mặt Tổng Giám Đốc ăn nói cho cẩn thận."
_Vâng em xin lỗi, tại em lo cho Như Lam bị Tổng Giám Đốc la mắng thôi ạ. Hồng Nghi giả vờ khép nép
_Uhm, mọi người về phòng làm việc của mình đi.
Mọi người đi rồi Như Lam mới ngẩng đầu lên nhìn, nãy giờ cô lo phủi phủi nước trên áo vì lúc rửa tay đi ra do vội vàng cô sơ yếu làm nước vấy vào áo mình. nhưng sao lại lại thế không biết, mọi người đi đâu cả rồi. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa đi làm việc của mình, còn mặt của vị Tổng Giám Đốc kia cô cũng không nhìn lấy 1 lần và càng không muốn biết mặt anh ta, vì với cô ai cũng vậy chỉ có bảo bối của cô là quan trọng nhất.
Cả buổi sáng trôi qua 1 cách nhẹ nhàng ít nhất đối với cô là vậy. Đến giờ cơm trưa, vào căntin cô chọn cho mình 1 bàn cạnh cửa sổ mà ngồi xuống, đang ăn cô thấy không khí trong căntin hôm nay lạ lạ mọi người im lặng ăn không giống như thường ngày nếu là bình thường ai cũng sẽ vừa ăn vừa tán gẫu nói chuyện về công việc về gia đình, nhưng hôm nay thì trái ngược. Nhưng với cô vậy cũng tốt cô thích sự im lặng ghét ồn ào, cô vừa ăn vừa nghĩ xem tối nay sẽ làm món gì cho bảo bối của mình, nên không biết chiếc ghế đối diện mình từ lúc nào đã có người ngồi. Người đó nhìn cô rất lâu mọi cử chỉ biểu cảm trên khuôn mặt cô đều được người đó thu vào tầm mắt. Trọng Khôi khóe môi khẽ cong lên mà có lẽ phải dùng đến kính hiển vi mới nhìn thấy được, không ngờ mấy năm rồi mà cô vẫn như vậy đã suy nghĩ thì sẽ không quan tâm tới mọi việc xảy ra quanh mình. Cô ăn xong tay cầm khay đựng thức ăn đi thẳng cũng không nhìn lấy người đối diện là ai, tính cô là vậy không quen sẽ không nói chuyện trừ khi người kia lên tiếng trước. Trọng Khôi tuy rằng ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang rất tức giận nghĩ sao anh ngồi sừng sững trước mặt vậy mà ngay cả bàn tay anh cô còn không nhìn huống hồ chi là cả khuôn mặt anh, đây là lần thứ 2 trong ngày anh bị cô lờ đi rồi, nhất định anh phải phạt cô mới được. Mọi người trong căntin dù biết là anh bị người khác bơ, nhưng không dám cười vẫn cúi mặt dùng nốt phần ăn của mình.
Trưa cô đang làm thì chị trưởng phòng bảo:" Như Lam, Tổng Giám Đốc muốn gặp em."
_Ơ...Vâng ạ. Cô giật mình tại sao cái người Tổng Giám Đốc kia lại muốn gặp cô, không phải vì lúc sáng cô ra đón tiếp anh ta không kịp chứ, nếu vậy thì cô tiêu rồi.
Cô bước thập thò đi đến trước cửa phòng người kia, lấy hết can đảm gõ 3 tiếng, giọng lạnh lùng của người bên trong nói vọng ra làm cô không khỏi run sợ :"Vào"
_Tổng....Tổng Giám Đốc...Anh muốn gặp tôi ạ.
Cô run giọng nhìn người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía mình mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
_Biết lý do tại sao tôi gọi cô lên đây không? Trọng Khôi giọng đều đều, nghe ra không ai biết anh đang có cảm xúc gì.
(Giọng nói này....sao có thể , không phải đâu nhất định không phải, anh ta làm sao lại ở đây chứ, anh ta bây giờ đang ở Thành phố S, vui vẻ bên bạn giường của mình mà, làm gì lại ở đây mình suy nghĩ quá nhiều rồi). Nghĩ vậy cô cố giữ giọng bình tĩnh đáp:" Chuyện lúc sáng thật xin lỗi Tổng Giám Đốc, tại lúc đó tôi có chút việc bận nên không thể đón tiếp anh, mong anh bỏ qua cho tôi lần này ạ." Cô cúi mặt cung kính đáp, Trọng Khôi quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cũng khác trước rất nhiều, xinh đẹp hơn trưởng thành hơn. Anh nói:" Ngước mặt lên nhìn tôi."
Cô cũng nghe lời anh ngẩng mặt lên và rồi....