Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
4 Năm sau
Thời gian nhanh thật mới đó vậy mà đã gần 5 năm rồi, từ ngày cô đi anh luôn canh cánh trong lòng có 1 cảm giác như thiếu cái gì đó thật khó chịu. Anh cũng đã từng nghĩ sẽ đi tìm cô nhưng tự ái đàn ông không cho phép anh làm vậy, 1 người cao cao tại thượng như anh, đứng trên ngàn người sao lại có thể hạ mình đi tìm 1 người phụ nữ chứ. Anh cố gắng tìm kiếm bóng hình cô trong những người phụ nữ khác nhưng cái mà họ mang đến cho anh chỉ toàn là lừa dối giả tạo. Hóa ra cho dù anh có tìm người thay thế cô đi chăng nữa thì vẫn không phải là, cô nên anh cảm thấy chán ghét quá. Hóa ra không phải vì anh cảm thấy cô đơn vì không có ai ở bên cạnh mình, mà là vì người ở bên cạnh anh không phải là người anh cần nên anh cảm thấy phiền phức quá. Chuông điện thoại nội bộ vang lên anh bắt máy giọng vẫn lạnh lùng:" Chuyện gì?"
_Tổng....Tổng Giám Đốc chi nhánh của chúng ta ở Thành phố B gặp trục trặc về giấy tờ xuất nhập ở cảng, cần phải có chữ ký của anh mới được... Vậy anh có thể....
Cô thư ký còn chưa nói xong, giọng anh vẫn đều đều nhưng không mang theo chút độ ấm nào lại vang lên trong điện thoại:
_Tôi biết rồi, đặt vé cho tôi chiều nay tôi đi.
_V..Vâng ạ.
Cúp máy cô thư ký vuốt mồ hôi lạnh trên mặt, Tổng Giám Đốc của cô thật sự rất lạnh lùng nha, chị cần nghe giọng nói thôi cũng khiến người ta sợ mất mật rồi, cô làm thư ký của anh cũng đã hơn 2năm nhưng chưa bao giờ cô thấy anh cười cả, chỉ ngoại trừ khi tiếp khách hàng phải nói chuyện thương thảo anh mới nhếch môi được vài lần, còn bình thường muốn thấy nụ cười của anh thà rằng kêu heo nái leo cây còn dễ hơn. Thở dài 1 cái 1 nhấn phím gọi cho hãng hàng không lớn nhất để đặt vé cho Tổng Giám Đốc, nếu việc này mà cô quên thì chắc chắn ngày mai ngay tại chỗ ngồi của cô bây giờ sẽ có 1 người khác làm việc, còn cô tất nhiên là nghỉ hưu non rồi.
___
Tại Thành phố B, ở 1 công ty trực thuộc của tập đoàn SANDING, có 1 cô gái đang chăm chú làm việc của mình, bỗng có người gọi cô:" Như Lam, Giám Đốc gọi em kìa."
_Vâng, em đi ngay cảm ơn chị.
Cô trả lời rồi vội thu dọn giấy tờ của mình đã chuẩn bị xong mang lên phòng Giám Đốc, cô giờ đây đã khác xưa xinh đẹp hơn quyến rũ hơn, "người ta thường nói gái 1 con trông mòn con mắt" câu này áp dụng với cô thì không sai 1 tẹo nào cả. Ở cô có 1 sức hút rất cao, sức hút của người phụ nữ trưởng thành. Nhờ Bảo Linh có quen biết với chị trưởng phòng của cô, nhờ chị ấy nói giúp nên cô mới xin được vào làm trong này. Và nói thật cô không hề biết công ty này là chi nhánh trực thuộc của tập đoàn SANDING.
Bước đến trước phòng Giám Đốc cô gõ nhẹ vào cửa 3 tiếng, bên trong tiếng nói trầm ấm vọng ra:" Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào mỉm cười với người đàn ông đang ngồi làm việc trong đó:" Chào Giám Đốc, giấy tờ anh bảo tôi làm, tôi đã làm xong rồi đâmy anh xem thử giúp tôi đã được chưa ạ."
Khải Ân nhìn người con gái trước mặt, trong mắt anh tràn đầy nhu tình, từ ngày đầu cô vào làm việc anh đã có ấn tượng rất sâu về cô, 1 người con gái bình dị đoan trang. Lúc đầu sau khi tìm hiểu anh hơi thất vọng khi biết cô đã có con, nhưng cha của đứa bé lại không thấy đâu, điều này làm cho anh vui mừng không ít, mặc dù cô đã có con nhưng chỉ cần cô ở 1 mình thì anh sẽ còn cơ hội, còn đứa bé anh sẽ xem nó như con mình, huống hồ chi con của lại rất dể thương ai nhìn cũng thích.
_Giám...Giám Đốc ơi. Thấy anh cứ nhìn mình cô cảm thấy rất ngại, nên lên tiếng nhắc nhở.
_À..xin lỗi, em cứ để lên bàn đi lát nữa Tôi sẽ xem sau. Hoàn hồn Khải Ân nói lắp
_Vâng.
Cô để giấy tờ lên bàn, đang định đi ra thì Khải Ân đã lên tiếng:" Như Lam, chiều nay em rảnh không tôi mời em dùng cơm nhé."
_Xin lỗi Giám đốc, chiều nay tôi bận rồi, nếu không có gì thì tôi xin phép ra ngoài ạ.
Rồi không đợi anh trả lời, cô đã mở cửa đi thẳng ra ngoài, Khải Ân cười khổ cô thật sự rất khó theo đuổi nha. Như Lam ra đến bên ngoài mới đưa tay lên vút ngực, cô làm sao không biết là Giám Đốc Khải Ân có ý với mình cơ chứ, nhưng cô làm sao có thể xứng với anh được, cô và anh chỉ có thể làm đồng nghiệp hoặc cấp trên cấp dưới thôi. Cô cố giữ bình tĩnh rồi quay về phòng làm việc của mình tiếp tục làm mà không biết ngày mai cô sẽ có 1 bất ngờ lớn.
Thời gian nhanh thật mới đó vậy mà đã gần 5 năm rồi, từ ngày cô đi anh luôn canh cánh trong lòng có 1 cảm giác như thiếu cái gì đó thật khó chịu. Anh cũng đã từng nghĩ sẽ đi tìm cô nhưng tự ái đàn ông không cho phép anh làm vậy, 1 người cao cao tại thượng như anh, đứng trên ngàn người sao lại có thể hạ mình đi tìm 1 người phụ nữ chứ. Anh cố gắng tìm kiếm bóng hình cô trong những người phụ nữ khác nhưng cái mà họ mang đến cho anh chỉ toàn là lừa dối giả tạo. Hóa ra cho dù anh có tìm người thay thế cô đi chăng nữa thì vẫn không phải là, cô nên anh cảm thấy chán ghét quá. Hóa ra không phải vì anh cảm thấy cô đơn vì không có ai ở bên cạnh mình, mà là vì người ở bên cạnh anh không phải là người anh cần nên anh cảm thấy phiền phức quá. Chuông điện thoại nội bộ vang lên anh bắt máy giọng vẫn lạnh lùng:" Chuyện gì?"
_Tổng....Tổng Giám Đốc chi nhánh của chúng ta ở Thành phố B gặp trục trặc về giấy tờ xuất nhập ở cảng, cần phải có chữ ký của anh mới được... Vậy anh có thể....
Cô thư ký còn chưa nói xong, giọng anh vẫn đều đều nhưng không mang theo chút độ ấm nào lại vang lên trong điện thoại:
_Tôi biết rồi, đặt vé cho tôi chiều nay tôi đi.
_V..Vâng ạ.
Cúp máy cô thư ký vuốt mồ hôi lạnh trên mặt, Tổng Giám Đốc của cô thật sự rất lạnh lùng nha, chị cần nghe giọng nói thôi cũng khiến người ta sợ mất mật rồi, cô làm thư ký của anh cũng đã hơn 2năm nhưng chưa bao giờ cô thấy anh cười cả, chỉ ngoại trừ khi tiếp khách hàng phải nói chuyện thương thảo anh mới nhếch môi được vài lần, còn bình thường muốn thấy nụ cười của anh thà rằng kêu heo nái leo cây còn dễ hơn. Thở dài 1 cái 1 nhấn phím gọi cho hãng hàng không lớn nhất để đặt vé cho Tổng Giám Đốc, nếu việc này mà cô quên thì chắc chắn ngày mai ngay tại chỗ ngồi của cô bây giờ sẽ có 1 người khác làm việc, còn cô tất nhiên là nghỉ hưu non rồi.
___
Tại Thành phố B, ở 1 công ty trực thuộc của tập đoàn SANDING, có 1 cô gái đang chăm chú làm việc của mình, bỗng có người gọi cô:" Như Lam, Giám Đốc gọi em kìa."
_Vâng, em đi ngay cảm ơn chị.
Cô trả lời rồi vội thu dọn giấy tờ của mình đã chuẩn bị xong mang lên phòng Giám Đốc, cô giờ đây đã khác xưa xinh đẹp hơn quyến rũ hơn, "người ta thường nói gái 1 con trông mòn con mắt" câu này áp dụng với cô thì không sai 1 tẹo nào cả. Ở cô có 1 sức hút rất cao, sức hút của người phụ nữ trưởng thành. Nhờ Bảo Linh có quen biết với chị trưởng phòng của cô, nhờ chị ấy nói giúp nên cô mới xin được vào làm trong này. Và nói thật cô không hề biết công ty này là chi nhánh trực thuộc của tập đoàn SANDING.
Bước đến trước phòng Giám Đốc cô gõ nhẹ vào cửa 3 tiếng, bên trong tiếng nói trầm ấm vọng ra:" Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào mỉm cười với người đàn ông đang ngồi làm việc trong đó:" Chào Giám Đốc, giấy tờ anh bảo tôi làm, tôi đã làm xong rồi đâmy anh xem thử giúp tôi đã được chưa ạ."
Khải Ân nhìn người con gái trước mặt, trong mắt anh tràn đầy nhu tình, từ ngày đầu cô vào làm việc anh đã có ấn tượng rất sâu về cô, 1 người con gái bình dị đoan trang. Lúc đầu sau khi tìm hiểu anh hơi thất vọng khi biết cô đã có con, nhưng cha của đứa bé lại không thấy đâu, điều này làm cho anh vui mừng không ít, mặc dù cô đã có con nhưng chỉ cần cô ở 1 mình thì anh sẽ còn cơ hội, còn đứa bé anh sẽ xem nó như con mình, huống hồ chi con của lại rất dể thương ai nhìn cũng thích.
_Giám...Giám Đốc ơi. Thấy anh cứ nhìn mình cô cảm thấy rất ngại, nên lên tiếng nhắc nhở.
_À..xin lỗi, em cứ để lên bàn đi lát nữa Tôi sẽ xem sau. Hoàn hồn Khải Ân nói lắp
_Vâng.
Cô để giấy tờ lên bàn, đang định đi ra thì Khải Ân đã lên tiếng:" Như Lam, chiều nay em rảnh không tôi mời em dùng cơm nhé."
_Xin lỗi Giám đốc, chiều nay tôi bận rồi, nếu không có gì thì tôi xin phép ra ngoài ạ.
Rồi không đợi anh trả lời, cô đã mở cửa đi thẳng ra ngoài, Khải Ân cười khổ cô thật sự rất khó theo đuổi nha. Như Lam ra đến bên ngoài mới đưa tay lên vút ngực, cô làm sao không biết là Giám Đốc Khải Ân có ý với mình cơ chứ, nhưng cô làm sao có thể xứng với anh được, cô và anh chỉ có thể làm đồng nghiệp hoặc cấp trên cấp dưới thôi. Cô cố giữ bình tĩnh rồi quay về phòng làm việc của mình tiếp tục làm mà không biết ngày mai cô sẽ có 1 bất ngờ lớn.