Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
_Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Nhật Trường mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, từ hôm qua gặp cô không hiểu sao trong đầu anh lại không ngừng nghĩ về cô. Anh đang suy nghĩ không biết khi nào sẽ gặp lại, nên khi nhìn thấy cô ở nơi này anh thật sự rất bất ngờ và 1 chút vui mừng lóe lên trong mắt.
_Vâng tôi cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. Như Lam cười dịu dàng, nhìn thấy nụ cười của cô Trọng Khôi nhíu mày không vui hỏi:" Hai người quen nhau?" Tuy là câu hỏi nhưng khi nghe thì giống câu khẳng định hơn.
_Vâng, hôm qua lúc em chạy ra khỏi nhà có vô tình va phải anh ấy nên có nói chuyện với nhau vài câu. Như Lam không hề che giấu chuyện của mình có quen với người kia, vì cô nghĩ mình đâu có làm gì sai mà phải giấu giếm anh.
_Vậy à? Trọng Khôi khi nghe cô nói vậy mới thả lỏng đề phòng 1 chút, anh thật sự rất sợ mất cô.
_Vâng. Cô mỉm cười dịu dàng với chồng mình.
_Không ngờ lại gặp cô ở đây. Không biết cô và Vũ Tổng có quan hệ gì? Khi nhìn thấy cô cùng với Trọng Khôi nói chuyện thân mật thì không hiểu sao trong lòng Nhật Trường cảm thấy khó chịu 1 chút.
_Đây là vợ tôi. Trọng Khôi ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô như đánh dấu chủ quyền. Lúc nãy chân mày anh thoáng giãn ra 1 chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhật Trường giành cho vợ mình thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, là đàn ông với nhau nên anh hiểu ánh mắt của Nhật Trường nhìn cô có ý tứ gì trong ánh mắt đó có 1 chút gọi là nhu tình? Linh tính như nhắc nhở cho anh biết người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây có thể sẽ là tình địch của mình.
_Oh vậy à, xin lỗi tôi không biết. Nhật Trường ngoài cười nhưng trong không cười. Biết cô đã có chồng lòng anh bỗng cảm thấy hụt hẫng. Nhưng nguyên nhân vì sao thì anh không biết.
_Không sao không biết không có lỗi, xin phép vợ chồng tôi đi trước. Trọng Khôi giọng không cảm xúc, rồi ôm cô bước đi, Như Lam cũng mỉm cười gật đầu chào anh rồi cùng đi theo chồng mình. Nhìn bóng 2 người khuất sau thang máy Nhật Trường thở dài, anh thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì nữa sao lại thấy khó chịu khi biết cô đã có chồng cơ chứ. Nhưng anh là người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, vẫn bước đi bình thản như không có chuyện gì.
(*_*)
Trọng Khôi đưa cô đến 1 nhà hàng sang trọng, sau khi chọn xong món ăn anh nhẹ nhàng hỏi:" Bảo bối, sau này đừng nói chuyện với người đàn ông khác được không?"
_Tại sao, em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà? Cô khó hiểu nhìn anh.
_Vì anh sẽ ghen. Anh trả lời, và sau đó là nhoài người sang bên cô hôn nhẹ vào má cô 1 cái.
_Anh này. Cô đỏ mặt e thẹn cúi đầu.
Nhìn thấy cô như vậy anh bật cười, vợ anh đúng là dể thương mà. Sau khi ăn xong anh đưa cô về nhà, vì công nói không được khỏe và ở công ty của anh cô cảm thấy chán quá. Tất nhiên là anh đồng ý 1 phần vì chìu lòng cô 1 phần vì anh cũng không muốn cô vào công ty vì sợ cô sẽ gặp mặt Nhật Trường.
(@
[email protected])
Cũng hơn 1 tháng nữa trôi qua, cuộc sống của cô vẫn bình thản như vậy con trai thì ban ngày đi học, chiều về lại líu lo nói chuyện khiến cô rất vui, nhưng có 1 cái gì đó không bình thường đang xảy ra, mà cô không biết là chuyện gì.
Trọng Khôi từ đêm xảy ra quan hệ với Kim Ngân cho đến giờ cũng không có gặp lại cô ta nữa, Anh cười thầm trong lòng vì nghĩ cô ta cũng biết nghe lời mình. Nhưng anh trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện bất ngờ mà cô ta dành cho mình vào ngày mai. Anh vẫn đang nghĩ cách để cho Như Lam mang thai vì lần trước cô vừa mang thai thì cả 2 người đã chia tay và cô bỏ đi nên trong quản thời gian từ lúc cô mang thai cho đến khi sinh anh đã không có ở bên cạnh cô nên anh cảm thấy mình thật có lỗi với cô.
Nhật Trường càng ngày càng không hiểu nổi mình nữa, sau khi gặp cô vài lần thì anh càng muốn gặp lại cô hơn, mặc dù hợp đồng đã ký kết thành công nhưng anh vẫn không muốn về Anh Quốc, anh muốn được nhìn thấy cô muốn nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh nghĩ mình thật sự là điên rồi.
Hôm nay Như Lam đang ở nhà thì có điện thoại, nhìn thấy tên cuả người gọi đến cô mỉm cười vội vàng bắt máy:
_Alo Linh Linh, bồ đang làm gì vậy, sao lâu thế mới gọi cho mình?
_Lam Lam, bồ đang làm gì vậy? Có rảnh không?
_Mình đang ở nhà, cũng đang rảnh, có chuyện gì vậy?
_Bồ ra sân bay đón mình nhé.
_Sân bay? Đón bồ? Linh Linh cậu vào đây thật sao? Giọng Như Lam kích động
_Ừ, bồ đón mình nhé.
_Được chứ tất nhiên là được rồi, bồ chờ mình chút nhé.
_Được.
Cúp máy cả 2 cô gái cùng mỉm cười, cuối cùng thì họ cũng sắp được gặp lại người bạn thân của mình rồi, cũng hơn 2 tháng rồi còn gì.
Nhật Trường mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, từ hôm qua gặp cô không hiểu sao trong đầu anh lại không ngừng nghĩ về cô. Anh đang suy nghĩ không biết khi nào sẽ gặp lại, nên khi nhìn thấy cô ở nơi này anh thật sự rất bất ngờ và 1 chút vui mừng lóe lên trong mắt.
_Vâng tôi cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. Như Lam cười dịu dàng, nhìn thấy nụ cười của cô Trọng Khôi nhíu mày không vui hỏi:" Hai người quen nhau?" Tuy là câu hỏi nhưng khi nghe thì giống câu khẳng định hơn.
_Vâng, hôm qua lúc em chạy ra khỏi nhà có vô tình va phải anh ấy nên có nói chuyện với nhau vài câu. Như Lam không hề che giấu chuyện của mình có quen với người kia, vì cô nghĩ mình đâu có làm gì sai mà phải giấu giếm anh.
_Vậy à? Trọng Khôi khi nghe cô nói vậy mới thả lỏng đề phòng 1 chút, anh thật sự rất sợ mất cô.
_Vâng. Cô mỉm cười dịu dàng với chồng mình.
_Không ngờ lại gặp cô ở đây. Không biết cô và Vũ Tổng có quan hệ gì? Khi nhìn thấy cô cùng với Trọng Khôi nói chuyện thân mật thì không hiểu sao trong lòng Nhật Trường cảm thấy khó chịu 1 chút.
_Đây là vợ tôi. Trọng Khôi ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô như đánh dấu chủ quyền. Lúc nãy chân mày anh thoáng giãn ra 1 chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhật Trường giành cho vợ mình thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, là đàn ông với nhau nên anh hiểu ánh mắt của Nhật Trường nhìn cô có ý tứ gì trong ánh mắt đó có 1 chút gọi là nhu tình? Linh tính như nhắc nhở cho anh biết người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây có thể sẽ là tình địch của mình.
_Oh vậy à, xin lỗi tôi không biết. Nhật Trường ngoài cười nhưng trong không cười. Biết cô đã có chồng lòng anh bỗng cảm thấy hụt hẫng. Nhưng nguyên nhân vì sao thì anh không biết.
_Không sao không biết không có lỗi, xin phép vợ chồng tôi đi trước. Trọng Khôi giọng không cảm xúc, rồi ôm cô bước đi, Như Lam cũng mỉm cười gật đầu chào anh rồi cùng đi theo chồng mình. Nhìn bóng 2 người khuất sau thang máy Nhật Trường thở dài, anh thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì nữa sao lại thấy khó chịu khi biết cô đã có chồng cơ chứ. Nhưng anh là người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, vẫn bước đi bình thản như không có chuyện gì.
(*_*)
Trọng Khôi đưa cô đến 1 nhà hàng sang trọng, sau khi chọn xong món ăn anh nhẹ nhàng hỏi:" Bảo bối, sau này đừng nói chuyện với người đàn ông khác được không?"
_Tại sao, em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà? Cô khó hiểu nhìn anh.
_Vì anh sẽ ghen. Anh trả lời, và sau đó là nhoài người sang bên cô hôn nhẹ vào má cô 1 cái.
_Anh này. Cô đỏ mặt e thẹn cúi đầu.
Nhìn thấy cô như vậy anh bật cười, vợ anh đúng là dể thương mà. Sau khi ăn xong anh đưa cô về nhà, vì công nói không được khỏe và ở công ty của anh cô cảm thấy chán quá. Tất nhiên là anh đồng ý 1 phần vì chìu lòng cô 1 phần vì anh cũng không muốn cô vào công ty vì sợ cô sẽ gặp mặt Nhật Trường.
(@
[email protected])
Cũng hơn 1 tháng nữa trôi qua, cuộc sống của cô vẫn bình thản như vậy con trai thì ban ngày đi học, chiều về lại líu lo nói chuyện khiến cô rất vui, nhưng có 1 cái gì đó không bình thường đang xảy ra, mà cô không biết là chuyện gì.
Trọng Khôi từ đêm xảy ra quan hệ với Kim Ngân cho đến giờ cũng không có gặp lại cô ta nữa, Anh cười thầm trong lòng vì nghĩ cô ta cũng biết nghe lời mình. Nhưng anh trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện bất ngờ mà cô ta dành cho mình vào ngày mai. Anh vẫn đang nghĩ cách để cho Như Lam mang thai vì lần trước cô vừa mang thai thì cả 2 người đã chia tay và cô bỏ đi nên trong quản thời gian từ lúc cô mang thai cho đến khi sinh anh đã không có ở bên cạnh cô nên anh cảm thấy mình thật có lỗi với cô.
Nhật Trường càng ngày càng không hiểu nổi mình nữa, sau khi gặp cô vài lần thì anh càng muốn gặp lại cô hơn, mặc dù hợp đồng đã ký kết thành công nhưng anh vẫn không muốn về Anh Quốc, anh muốn được nhìn thấy cô muốn nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh nghĩ mình thật sự là điên rồi.
Hôm nay Như Lam đang ở nhà thì có điện thoại, nhìn thấy tên cuả người gọi đến cô mỉm cười vội vàng bắt máy:
_Alo Linh Linh, bồ đang làm gì vậy, sao lâu thế mới gọi cho mình?
_Lam Lam, bồ đang làm gì vậy? Có rảnh không?
_Mình đang ở nhà, cũng đang rảnh, có chuyện gì vậy?
_Bồ ra sân bay đón mình nhé.
_Sân bay? Đón bồ? Linh Linh cậu vào đây thật sao? Giọng Như Lam kích động
_Ừ, bồ đón mình nhé.
_Được chứ tất nhiên là được rồi, bồ chờ mình chút nhé.
_Được.
Cúp máy cả 2 cô gái cùng mỉm cười, cuối cùng thì họ cũng sắp được gặp lại người bạn thân của mình rồi, cũng hơn 2 tháng rồi còn gì.