Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Vì hiện giờ Cảnh Nguyên đã đến Thành phố B tìm Bảo Linh nên Trọng Khôi đành đi BAR uống rượu 1 mình. Anh uống rất nhiều trong đầu anh chỉ có hình bóng của cô, tại sao anh là chỉ muốn quan tâm đến cô thôi sao cô lại không hiểu cho anh chứ, thật sự anh rất buồn. Anh uống không biết bao nhiêu chai rượu, không biết thời gian qua bao bao nhiêu lâu, chỉ biết khi anh định đứng lên ra về thì cả người anh dường như không còn 1 chút sức lực nào, ngã phịch xuống ghế sopha trong phòng VIP. Cánh cửa được mở ra, 1 cô gái bước vào ngồi trên đùi anh, tay vút ve khuôn mặt đẹp trai của anh, người đàn ông này vừa có tiền vừa đẹp trai, cô ta thật sự là đã mê mụi đến mức mù quáng rồi. Kim Ngân khi bước ra khỏi nhà anh lúc chiều cô ta không cam lòng nên mới định quay lại, nhưng khi cô ta vừa định xuống xe thì mắt đã thấy xe của anh vừa chạy ra khỏi cổng, không nghĩ nhiều cô ta vội nhấn ga chạy theo, sau khi biết được phòng anh đã đặt cô ra ra 1 góc ở gần đó chờ. Nhìn thấy nhân viên bê rượu vào cho anh, cô ta giả vờ nói chuyện giả lả, rồi nhân lúc người nhân viên đó không để ý đã cho thuốc vào rượu của anh. Tính đến bây giờ cô ta đoán chắc là thuốc đã phát tác, và kế hoạch của cô ta đang được tiến hành thuận lợi.
Và đúng như suy đoán của cô ta, anh đã thấm thuốc cả người đang nóng lên đầy bức bối khó chịu. Mỉm cười gian xảo, cô ta dựa sát vào người anh còn cố tình làm cho cổ áo cho trễ xuống, phơi bày 2 trái bưởi chưa phun thuốc trừ sâu cho anh xem. Giọng cô ta đầy lả lơi :" Khôi anh khó chịu đúng không, em giúp anh nhé."
_Như Lam....Như Lam.... Trọng Khôi không còn nhìn thấy người trước mặt mình là ai, mắt anh đã phủ 1 tầng sương mờ vì thuốc đã phát tác, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô nên luôn miệng gọi tên cuả cô.
_Như Lam? Nó là cái thá gì chứ, Trọng Khôi hãy đến với em. Nghe anh gọi tên Như Lam cô ta tức điên.
Tay anh không ý thức đưa lên xé rách bộ váy trên người cô ta, cả 2 cùng diễn 1 màn ái tình tội lỗi.
Nằm trong phòng con trai Như Lam sau khi suy xét mọi chuyện, cô cảm thấy mình cũng có 1 phần lỗi vì đã không nghe anh nói, cô lò dò bước qua phòng anh nhưng sao lạ vậy , anh không có trong phòng ngủ, phòng làm việc phòng khách cũng không? Cô nhíu mày suy nghĩ, hơn 12h đêm rồi mà anh đi đâu? Sao lại không nói với cô? Anh có chuyện gì không? Bao nhiêu câu hỏi cứ lặp lại trong đầu cô, cô lo lắng vội chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy nỗi lo trong cô càng tăng thêm. Cô cứ ngồi trên giường chờ anh nhưng anh vẫn không về.
Sáng, tại phòng VIP của BAR DARK, Trọng Khôi nhíu mày thức giấc đầu anh đau nhói khó chịu, sau khi nhìn kỹ nơi mình đang nằm anh giật mình vội ngồi dậy, chết tiệt anh thế mà lại ngủ quên vì uống quá say. Rồi anh nhìn sang bên cạnh, chân mày càng nhíu chặt hơn khi thấy người đang nằm kế bên mình là ai. Anh vội xốc cô ra ngồi dậy nghiến răng hỏi:" Kim Ngân, tại sao tôi lại ở đây? Tối qua tôi và cô đã xảy ra chuyện gì hả, mau nói nhanh cho tôi."
_Ứ Khôi, người ta đang ngủ mà, sao lại quát người ta như thế chứ? Giọng cô ta ỏng ẹo vang lên.
_Nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Anh quát lớn.
_Tối...Tối qua là anh gọi em tới đây mà. Cô ta giật mình, giả vờ khóc lóc
_Tôi gọi cô đến? Anh bán tính bán nghi hỏi lại. Thật ra chuyện tối qua, anh chỉ nhớ là cô và mình giận nhau rồi anh mới vào đây, còn chuyện lúc sau nữa anh nghĩ không ra.
_Thật, là anh gọi cho em. Không tin anh xem nhật ký cuộc gọi xem. Cô ta cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình là người vô tội.
_Cứ cho là tôi gọi cô đến thật, nhưng tôi cấm cô không được nói với ai bất cứ chuyện gì của đêm hôm qua, hiểu chưa? Nếu không thì cô đừng trách tôi. Anh đe dọa.
_Vâng, em biết rồi. Cô ta e thẹn gật đầu
_Tốt, tôi về trước. Anh mặc quần áo rồi đi ra khỏi cửa không quay đầu nhìn lại, cô ta nhếch mép cười đầy thâm hiểm (Như Lam để tôi xem, cô sẽ ra sao khi biết chuyện này,....hahaha hahaha)
Trọng Khôi lái xe về nhà, anh mệt mỏi bước vào phòng, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên giường là ai thì anh giật mình, là vợ anh, cô khóc đến sưng cả 2 mắt khuôn mặt thì nhợt nhạt, nhìn rất đáng thương. Không kiềm lòng được anh sải bước nhanh lại ôm cô vào lòng miệng liên tục nói:" Như Lam, anh xin lỗi ...em đừng khóc nữa mà."
_Huhuhu....sao giờ anh mới về? Có biết em lo cho anh lắm không? Huhuhu... Em sợ anh đã xảy ra chuyện gì...em sợ anh bỏ em....huhuh....
Ừ thì là cô đang mắng anh, nhưng sao anh lại cảm thấy ấm lòng quá vậy không biết, cúi xuống anh chiếm lậy đôi môi đang không ngừng nói của cô, sau khi cô thở không nổi anh mới luyến tiếc mà rời khỏi môi cô. Siết chặt cô vào lòng giọng anh tràn đầy yêu thương:" Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em 1 mình nữa, ngoan đừng khóc nữa."
_Anh hứa nhé. Giọng cô nhỏ nhẹ
_Uhm anh hứa. Anh gật đầu chắc chắn
_Vậy ...Tối qua anh đã đi đâu?
_Anh...à anh ngủ ở công ty. Anh buộc lòng phải nói dối, vì anh biết nếu như anh nói thật cô sẽ giận mình.
_Thật không? Cô nghi hoặc hỏi
_Thật, anh mới từ công ty về, giờ anh thay đồ rồi đi làm tiếp. Anh ôn nhu vuốt tóc cô nói.
_Anh lại đi nữa sao? Giọng cô buồn buồn nói.
_Uhm, em ngủ chút nữa đi. Hôn vào tráng cô rồi anh đứng lên đi vào phòng thay đồ. 15phút sau anh bước ra trong bộ vest đen chỉnh tề, thấy cô vẫn còn ngồi trên giường anh cười hỏi:" Em sao vậy, ngủ đi "
_Em....Cho em theo anh vào công ty với. Cô cúi mặt nói nhỏ.
_Hả? Em muốn vào công ty với anh? Anh nghĩ mình nghe lầm hỏi lại, vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ đặt chân vào cửa của Trụ sở chính tập đoàn SANDING cả.
_Vâng, anh cho em đi nhé. Cô lắc lắc tay anh nói.
_Được, em thay đồ đi. Anh nhanh chóng đồng ý, nếu như cô muốn anh sẽ chìu lòng cô.
_Vâng. Cô vui vẻ nhảy xuống giường chạy vào phòng thay đồ.
Cả 2 cùng nắm tay ra khỏi nhà, tất cả những người giúp việc trong nhà và ngay cả ông quản gia đều hiếu kỳ nhìn theo cho đến khi bóng chiếc xe khuất xa, thì họ đều quay lại nhìn nhau cười cười, hôm nay chiến tranh đã kết thúc rồi.
(@
[email protected])
Anh và cô cùng bước vào công ty, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn theo, người con gái đi bên cạnh Tổng Giám Đốc của họ tuy không phải là 1 tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khuôn mặt của cô ấy lại cho người ta cảm giác gần gũi hiền lành người này rất đẹp đôi với Tổng Giám Đốc của họ nha.
Anh đưa cô lên phòng làm việc của mình, bảo cô đợi 1 lát vì anh phải tham dự 1 cuộc họp rất quan trọng. Cô gật đầu, anh bước đi sang phòng họp, cuộc họp này phải nói là cực kỳ quan trọng vì vị khách hôm nay anh tiếp là 1 người mang quốc tịch Anh Quốc nhưng gốc là người Việt Nam và người này rất có năng lực kinh doanh, điểm này rất giống anh.
Cuộc họp diễn ra êm đẹp, anh và Tổng Giám Đốc của công ty đối tác cùng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện, bỗng tiếng nói trong trẻo vang lên:" Anh ơi em đói bụng quá." 2 người đàn ông quay lại và trên mặt của họ 1 người thì nhìn cô đầy yêu thương, còn 1 người thì trong đáy mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Trọng Khôi mỉm cười:" Được, anh đưa em đi ăn"
Anh quay lại nói với Nhật Trường:"Tôi có việc xin phép ".
Rồi anh sải bước đi lại phía cô,Như Lam lơ đãng nhìn người đàn ông đang đứng cạnh chồng mình và rồi cô giật mình:" Sao lại là anh?"
_Chào cô, chúng ta lại gặp lại rồi.
Và đúng như suy đoán của cô ta, anh đã thấm thuốc cả người đang nóng lên đầy bức bối khó chịu. Mỉm cười gian xảo, cô ta dựa sát vào người anh còn cố tình làm cho cổ áo cho trễ xuống, phơi bày 2 trái bưởi chưa phun thuốc trừ sâu cho anh xem. Giọng cô ta đầy lả lơi :" Khôi anh khó chịu đúng không, em giúp anh nhé."
_Như Lam....Như Lam.... Trọng Khôi không còn nhìn thấy người trước mặt mình là ai, mắt anh đã phủ 1 tầng sương mờ vì thuốc đã phát tác, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô nên luôn miệng gọi tên cuả cô.
_Như Lam? Nó là cái thá gì chứ, Trọng Khôi hãy đến với em. Nghe anh gọi tên Như Lam cô ta tức điên.
Tay anh không ý thức đưa lên xé rách bộ váy trên người cô ta, cả 2 cùng diễn 1 màn ái tình tội lỗi.
Nằm trong phòng con trai Như Lam sau khi suy xét mọi chuyện, cô cảm thấy mình cũng có 1 phần lỗi vì đã không nghe anh nói, cô lò dò bước qua phòng anh nhưng sao lạ vậy , anh không có trong phòng ngủ, phòng làm việc phòng khách cũng không? Cô nhíu mày suy nghĩ, hơn 12h đêm rồi mà anh đi đâu? Sao lại không nói với cô? Anh có chuyện gì không? Bao nhiêu câu hỏi cứ lặp lại trong đầu cô, cô lo lắng vội chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy nỗi lo trong cô càng tăng thêm. Cô cứ ngồi trên giường chờ anh nhưng anh vẫn không về.
Sáng, tại phòng VIP của BAR DARK, Trọng Khôi nhíu mày thức giấc đầu anh đau nhói khó chịu, sau khi nhìn kỹ nơi mình đang nằm anh giật mình vội ngồi dậy, chết tiệt anh thế mà lại ngủ quên vì uống quá say. Rồi anh nhìn sang bên cạnh, chân mày càng nhíu chặt hơn khi thấy người đang nằm kế bên mình là ai. Anh vội xốc cô ra ngồi dậy nghiến răng hỏi:" Kim Ngân, tại sao tôi lại ở đây? Tối qua tôi và cô đã xảy ra chuyện gì hả, mau nói nhanh cho tôi."
_Ứ Khôi, người ta đang ngủ mà, sao lại quát người ta như thế chứ? Giọng cô ta ỏng ẹo vang lên.
_Nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Anh quát lớn.
_Tối...Tối qua là anh gọi em tới đây mà. Cô ta giật mình, giả vờ khóc lóc
_Tôi gọi cô đến? Anh bán tính bán nghi hỏi lại. Thật ra chuyện tối qua, anh chỉ nhớ là cô và mình giận nhau rồi anh mới vào đây, còn chuyện lúc sau nữa anh nghĩ không ra.
_Thật, là anh gọi cho em. Không tin anh xem nhật ký cuộc gọi xem. Cô ta cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình là người vô tội.
_Cứ cho là tôi gọi cô đến thật, nhưng tôi cấm cô không được nói với ai bất cứ chuyện gì của đêm hôm qua, hiểu chưa? Nếu không thì cô đừng trách tôi. Anh đe dọa.
_Vâng, em biết rồi. Cô ta e thẹn gật đầu
_Tốt, tôi về trước. Anh mặc quần áo rồi đi ra khỏi cửa không quay đầu nhìn lại, cô ta nhếch mép cười đầy thâm hiểm (Như Lam để tôi xem, cô sẽ ra sao khi biết chuyện này,....hahaha hahaha)
Trọng Khôi lái xe về nhà, anh mệt mỏi bước vào phòng, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên giường là ai thì anh giật mình, là vợ anh, cô khóc đến sưng cả 2 mắt khuôn mặt thì nhợt nhạt, nhìn rất đáng thương. Không kiềm lòng được anh sải bước nhanh lại ôm cô vào lòng miệng liên tục nói:" Như Lam, anh xin lỗi ...em đừng khóc nữa mà."
_Huhuhu....sao giờ anh mới về? Có biết em lo cho anh lắm không? Huhuhu... Em sợ anh đã xảy ra chuyện gì...em sợ anh bỏ em....huhuh....
Ừ thì là cô đang mắng anh, nhưng sao anh lại cảm thấy ấm lòng quá vậy không biết, cúi xuống anh chiếm lậy đôi môi đang không ngừng nói của cô, sau khi cô thở không nổi anh mới luyến tiếc mà rời khỏi môi cô. Siết chặt cô vào lòng giọng anh tràn đầy yêu thương:" Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em 1 mình nữa, ngoan đừng khóc nữa."
_Anh hứa nhé. Giọng cô nhỏ nhẹ
_Uhm anh hứa. Anh gật đầu chắc chắn
_Vậy ...Tối qua anh đã đi đâu?
_Anh...à anh ngủ ở công ty. Anh buộc lòng phải nói dối, vì anh biết nếu như anh nói thật cô sẽ giận mình.
_Thật không? Cô nghi hoặc hỏi
_Thật, anh mới từ công ty về, giờ anh thay đồ rồi đi làm tiếp. Anh ôn nhu vuốt tóc cô nói.
_Anh lại đi nữa sao? Giọng cô buồn buồn nói.
_Uhm, em ngủ chút nữa đi. Hôn vào tráng cô rồi anh đứng lên đi vào phòng thay đồ. 15phút sau anh bước ra trong bộ vest đen chỉnh tề, thấy cô vẫn còn ngồi trên giường anh cười hỏi:" Em sao vậy, ngủ đi "
_Em....Cho em theo anh vào công ty với. Cô cúi mặt nói nhỏ.
_Hả? Em muốn vào công ty với anh? Anh nghĩ mình nghe lầm hỏi lại, vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ đặt chân vào cửa của Trụ sở chính tập đoàn SANDING cả.
_Vâng, anh cho em đi nhé. Cô lắc lắc tay anh nói.
_Được, em thay đồ đi. Anh nhanh chóng đồng ý, nếu như cô muốn anh sẽ chìu lòng cô.
_Vâng. Cô vui vẻ nhảy xuống giường chạy vào phòng thay đồ.
Cả 2 cùng nắm tay ra khỏi nhà, tất cả những người giúp việc trong nhà và ngay cả ông quản gia đều hiếu kỳ nhìn theo cho đến khi bóng chiếc xe khuất xa, thì họ đều quay lại nhìn nhau cười cười, hôm nay chiến tranh đã kết thúc rồi.
(@
[email protected])
Anh và cô cùng bước vào công ty, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn theo, người con gái đi bên cạnh Tổng Giám Đốc của họ tuy không phải là 1 tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khuôn mặt của cô ấy lại cho người ta cảm giác gần gũi hiền lành người này rất đẹp đôi với Tổng Giám Đốc của họ nha.
Anh đưa cô lên phòng làm việc của mình, bảo cô đợi 1 lát vì anh phải tham dự 1 cuộc họp rất quan trọng. Cô gật đầu, anh bước đi sang phòng họp, cuộc họp này phải nói là cực kỳ quan trọng vì vị khách hôm nay anh tiếp là 1 người mang quốc tịch Anh Quốc nhưng gốc là người Việt Nam và người này rất có năng lực kinh doanh, điểm này rất giống anh.
Cuộc họp diễn ra êm đẹp, anh và Tổng Giám Đốc của công ty đối tác cùng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện, bỗng tiếng nói trong trẻo vang lên:" Anh ơi em đói bụng quá." 2 người đàn ông quay lại và trên mặt của họ 1 người thì nhìn cô đầy yêu thương, còn 1 người thì trong đáy mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Trọng Khôi mỉm cười:" Được, anh đưa em đi ăn"
Anh quay lại nói với Nhật Trường:"Tôi có việc xin phép ".
Rồi anh sải bước đi lại phía cô,Như Lam lơ đãng nhìn người đàn ông đang đứng cạnh chồng mình và rồi cô giật mình:" Sao lại là anh?"
_Chào cô, chúng ta lại gặp lại rồi.