Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279
Thấy Hạ Hải Dụ cười không ngừng, lòng của Đường Húc Nghiêu càng khó chịu, có lầm hay không, sau đêm tân hôn, ngày thứ hai vừa rạng sáng, bà xã thân ái cư nhiên cầm điều khiển TV nhìn người đàn ông khác, sau đó còn cười đến chết đi sống lại, thật sự làm anh. . . . . Không thể nhịn được nữa!
"Bà xã!"
"Hả? !" Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn anh, "Chuyện gì? !"
"Em còn hỏi anh chuyện gì? ! Em đang cười cái gì? ! Hả? !" Anh giả bộ tức giận, đưa tay nhéo nhéo gò má hồng nhuận của cô.
Hạ Hải Dụ nhìn anh tức giận, càng thêm buồn cười, người này, rất thích ăn dấm! Mà còn ăn lung tung!
Đúng là cô đang cười, hơn nữa còn cười to điên cuồng, bởi vì cô thật cao hứng,cô có dự cảm, Hạo Nhiên cùng nữ ký giả đó nhất định sẽ có phát triển!
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, nhất định chuẩn!
Bỗng nhiên lại suy nghĩ mấy năm trước ở cửa rạp chiếu phim, bộ dạng ngượng ngùng của Hạo Nhiên khi bị cô ấy đến gần, thật rất thú vị rồi !
Không biết anh ngày hôm qua lúc gặp phải nữ ký giả đó ,là cái dạng gì đây? !
Lại bị bắt chuyện sao? !
"Ha ha ha. . . . . ." Cô cười đến khoa trương, sau đó nệm giường cũng bởi vì cô cười mà lay động.
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, "Bà xã, em ổn chứ? !"
Rốt cuộc cô đang cười cái gì, Bạch Hạo Nhiên giành được giải thưởng, cô cao hứng thành ra như vậy? !
Rõ là. . . . . . Buồn cười!
"Không được cười nữa, ngoan!" Anh như an ủi sủng vật , vỗ vỗ đầu cô.
"A, anh làm gì thế, ấu trĩ!" Cô hết sức khống chế mình, lại vẫn không thể át cười.
"Người ấu trĩ là em đi!" Đường Húc Nghiêu rốt cuộc không nhịn được đưa tay gõ đầu cô một cái. Đương nhiên, nhẹ nhàng.
"Ông xã, anh thật đáng yêu, em thật sự rất thích anh, thật yêu anh!" Cô đột nhiên ôm cổ anh, vẻ mặt tươi cười đối với anh vừa ôm vừa hôn.
". . . . . ." trên trán Đường Húc Nghiêu xuất hiện 3 vạch đen, sau đó giơ tay lên sờ sờ trán cô, không có phát sốt!
"Ông xã, em không có phát sốt, em rất bình thường, em cho anh biết một chuyện, sau khi nghe xong anh sẽ thật cao hứng đấy!" Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
"Cùng Bạch Hạo Nhiên liên quan? !" Anh có bộ dạng xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Được rồi, anh thừa nhận là mình cố tình gây sự, nhưng là mới vừa có thân phận ông xã, tỏ ra uy phong cũng là việc nên làm!
Cô không đếm xỉa đến sắc mặt của anh, tiếp tục quấn anh, "Ông xã, Hạo Nhiên xuất hiện nửa kia rồi!"
"Cái gì? !" Đường Húc Nghiêu kích động, ngược lại hỏi tới, " Xảy ra chuyện gì? ! Nói mau!"
"Hừ, không phải anh không có cảm giác hứng thú sao? !"
"Bà xã!"
Hạ Hải Dụ cười híp mắt, chọc chọc lồng ngực của anh, nũng nịu, "Đồ ngốc!"
Thu lại lời nói vui đùa, Hạ Hải Dụ đầu đuôi đem chuyện nói ra, Đường Húc Nghiêu nghe được một lát gật đầu, một lát lại lắc đầu, mặc dù anh cảm thấy loại trùng hợp này hơi quá, nhưng chuyện duyên phận ai nói phải chính xác đây? !
Tất cả, đều là duyên phận!
"Ông xã, giác quan thứ 6 của em rất mạnh !"
"Vậy sao? !" Anh cười như không cười, vẻ mặt nói rõ anh căn bản không tin. So với anh bất luận kẻ nào cũng biết ở phương diện tình cảm cô có nhiều chậm chạp!
Cô nhìn chằm chằm anh, khóe miệng lại không tự chủ được lần nữa dâng lên, cô thích xem bộ dạng anh ghen, điều này làm cho cô có cảm giác hạnh phúc !
Mà hạnh phúc không phải chuyên thuộc về hai người bọn họ, mỗi người đều có cơ hội hạnh phúc cùng quyền lợi hạnh phúc, thật tốt!
"Ông xã . . . . ." Cô nỉ non khẽ gọi anh.
"Ừ. . . . . ." Anh dịu dàng nhìn cô, bên khóe miệng cũng dâng lên nụ cười, chờ đợi cô thổ lộ tâm tình với mình.
Nhưng ai biết ——
Cô chợt kinh hô lên, "Hơn sáu giờ! Trời ạ trời ạ, chúng ta không phải còn lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật sao? ! A a a a a. . . . . . Không kịp rồi!"
Chạy như bay xuống giường, Hạ Hải Dụ hốt hoảng chạy vào phòng tắm, bảy giờ rưỡi máy bay cất cánh, nên ngàn vạn lần không thể đến trễ!
◎ ◎ ◎
Trong một gian phòng khác , Thủy Tinh cũng đã sớm tỉnh dậy, cô đang ôm điện thoại di động Hel¬lo Kit¬ty yêu thích gọi điện đường dài quốc tế.
"Đúng rồi đúng rồi, chờ chút nữa ba mẹ sẽ phải ra sân bay rồi, con cũng cùng đi ! Tổ nội, ông hâm mộ chứ? !"
Đầu kia điện thoài truyền đến tiếng Đường lão gia tử khinh thường hừ lạnh, Thủy Tinh sau khi nghe xong không nhịn được cười trộm, té ở trên ghế sa lon lăn lộn, "Tổ nội, ông có thích quà tặng không, con có thể mua cho ngài!"
"Không cần! Ta có tiền, cái gì cũng không thiếu!"
"Như vậy . . . . . . Con vốn nghĩ dùng tiền tiêu vặt của mình mua cho ông quyển sách, dạy cách câu cá, bảo đảm dùng tốt, như vậy về sau ông đi câu cá sẽ không sợ không có con nào cắn câu đây!"
"Con, cái tên tiểu quỷ. . . . . ."
"Sao ạ? !"
"Không cho phép con gây sự biết không? ! Để cho ba mẹ con có một tuần trăng mật thật đẹp!" Lời như vậy, nói không chừng ông rất nhanh có thể ôm tằng tôn rồi ! Lần này nhất định phải để tiểu bảo bảo mang họ Đường!
"Ôi, tổ nội, ông không cần để ý đâu, chăm sóc tốt chính mình đi, con nghe ông Quản nói hàm răng ông đã rụng sạch, vậy nhưng ông vẫn phải ngoan ngoãn ăn cơm !"
"Xen vào việc của người khác!"
"Được rồi được rồi, con mặc kệ, con cúp điện thoại đây, đến lúc rồi, con đi tìm ba mẹ!"
"Tiểu quỷ, nhớ lời ông nói..., không được náo loạn, con nếu làm ảnh hưởng đến kế hoạch ôm tằng tôn của ta. . . . . . Uy. . . . . . Uy. . . . . . Wey wey Wey. . . . . . Tiểu Nha Đầu, dám can đảm cúp điện thoại của ta!"
Thủy Tinh tắt điện thoại, cười híp mắt làm mặt quỷ, đối phó tổ nội như thế, chính là phải như vậy, xuống tay trước thì chiếm được lợi thế!
Cô bé đáng yêu thở dài, đi vào phòng tắm lớn nhanh chóng tắm một cái, sau đó mặc váy màu hồng, vui mừng chạy đi tìm ba mẹ.
◎ ◎ ◎
Đối với việc hưởng tuần trăng mật này, Thủy Tinh so với Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ càng vui vẻ hơn, bởi vì như này có nghĩa cô bé có thể không cần làm bài tập !
“Ba mẹ, con hy vọng 2 người một năm 12 tháng đều đi hưởng tuần trăng mật !"
"Nghĩ khá lắm!" Hạ Hải Dụ ném cho con gái một cái liếc mắt, "Sau khi trở lại phải đem tất cả bài tập cho mẹ kiểm tra!"
"Ba. . . . . ." Nghiêng đầu hướng ba cầu cứu.
Đường Húc Nghiêu vuốt vuốt đầu con gái, giữ lại vài sợi tóc đáng yêu rối loạn "Mẹ con nói đúng!"
". . . . . ." Rất uất ức!
"Chỉ là. . . . . ." Đường Húc Nghiêu chợt chuyển giọng nói, một tay ôm bà xã thân yêu, một tay ôm con gái đáng yêu, cười nói, "Chúng ta có thể đi nghỉ tuần trăng mật cả năm, đầu tiên là tháng 1 đến Phần Lan xem Cực Quang, tháng 2 đi ngựa phơi nắng, tháng 3 đến nước Đức xem hồ thiên nga, tháng 4 đi Nhật Bản nhìn Hoa anh đào, tháng 5 đến Thổ Nhĩ Kỳ đi dạo trong nhà thờ đạo Islam, tháng 6 đến Ai Cập xem Kim Tự Tháp, tháng 7 đến Newyork mua đồ, tháng 8 đến Đan Mạch nghe đồng thoại, tháng 9 đến Paris thăm Tháp Effel, tháng 10 đến Nga đi dạo trên quảng trường Đỏ, tháng 11 đến New Zealand lặn xuống đáy biển, tháng 12 đến Anh quốc qua Natividade. . . . . . Từng năm từng tháng, sóng vai nhìn phong cảnh thế gian."
"Bà xã!"
"Hả? !" Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn anh, "Chuyện gì? !"
"Em còn hỏi anh chuyện gì? ! Em đang cười cái gì? ! Hả? !" Anh giả bộ tức giận, đưa tay nhéo nhéo gò má hồng nhuận của cô.
Hạ Hải Dụ nhìn anh tức giận, càng thêm buồn cười, người này, rất thích ăn dấm! Mà còn ăn lung tung!
Đúng là cô đang cười, hơn nữa còn cười to điên cuồng, bởi vì cô thật cao hứng,cô có dự cảm, Hạo Nhiên cùng nữ ký giả đó nhất định sẽ có phát triển!
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, nhất định chuẩn!
Bỗng nhiên lại suy nghĩ mấy năm trước ở cửa rạp chiếu phim, bộ dạng ngượng ngùng của Hạo Nhiên khi bị cô ấy đến gần, thật rất thú vị rồi !
Không biết anh ngày hôm qua lúc gặp phải nữ ký giả đó ,là cái dạng gì đây? !
Lại bị bắt chuyện sao? !
"Ha ha ha. . . . . ." Cô cười đến khoa trương, sau đó nệm giường cũng bởi vì cô cười mà lay động.
Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, "Bà xã, em ổn chứ? !"
Rốt cuộc cô đang cười cái gì, Bạch Hạo Nhiên giành được giải thưởng, cô cao hứng thành ra như vậy? !
Rõ là. . . . . . Buồn cười!
"Không được cười nữa, ngoan!" Anh như an ủi sủng vật , vỗ vỗ đầu cô.
"A, anh làm gì thế, ấu trĩ!" Cô hết sức khống chế mình, lại vẫn không thể át cười.
"Người ấu trĩ là em đi!" Đường Húc Nghiêu rốt cuộc không nhịn được đưa tay gõ đầu cô một cái. Đương nhiên, nhẹ nhàng.
"Ông xã, anh thật đáng yêu, em thật sự rất thích anh, thật yêu anh!" Cô đột nhiên ôm cổ anh, vẻ mặt tươi cười đối với anh vừa ôm vừa hôn.
". . . . . ." trên trán Đường Húc Nghiêu xuất hiện 3 vạch đen, sau đó giơ tay lên sờ sờ trán cô, không có phát sốt!
"Ông xã, em không có phát sốt, em rất bình thường, em cho anh biết một chuyện, sau khi nghe xong anh sẽ thật cao hứng đấy!" Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
"Cùng Bạch Hạo Nhiên liên quan? !" Anh có bộ dạng xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Được rồi, anh thừa nhận là mình cố tình gây sự, nhưng là mới vừa có thân phận ông xã, tỏ ra uy phong cũng là việc nên làm!
Cô không đếm xỉa đến sắc mặt của anh, tiếp tục quấn anh, "Ông xã, Hạo Nhiên xuất hiện nửa kia rồi!"
"Cái gì? !" Đường Húc Nghiêu kích động, ngược lại hỏi tới, " Xảy ra chuyện gì? ! Nói mau!"
"Hừ, không phải anh không có cảm giác hứng thú sao? !"
"Bà xã!"
Hạ Hải Dụ cười híp mắt, chọc chọc lồng ngực của anh, nũng nịu, "Đồ ngốc!"
Thu lại lời nói vui đùa, Hạ Hải Dụ đầu đuôi đem chuyện nói ra, Đường Húc Nghiêu nghe được một lát gật đầu, một lát lại lắc đầu, mặc dù anh cảm thấy loại trùng hợp này hơi quá, nhưng chuyện duyên phận ai nói phải chính xác đây? !
Tất cả, đều là duyên phận!
"Ông xã, giác quan thứ 6 của em rất mạnh !"
"Vậy sao? !" Anh cười như không cười, vẻ mặt nói rõ anh căn bản không tin. So với anh bất luận kẻ nào cũng biết ở phương diện tình cảm cô có nhiều chậm chạp!
Cô nhìn chằm chằm anh, khóe miệng lại không tự chủ được lần nữa dâng lên, cô thích xem bộ dạng anh ghen, điều này làm cho cô có cảm giác hạnh phúc !
Mà hạnh phúc không phải chuyên thuộc về hai người bọn họ, mỗi người đều có cơ hội hạnh phúc cùng quyền lợi hạnh phúc, thật tốt!
"Ông xã . . . . ." Cô nỉ non khẽ gọi anh.
"Ừ. . . . . ." Anh dịu dàng nhìn cô, bên khóe miệng cũng dâng lên nụ cười, chờ đợi cô thổ lộ tâm tình với mình.
Nhưng ai biết ——
Cô chợt kinh hô lên, "Hơn sáu giờ! Trời ạ trời ạ, chúng ta không phải còn lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật sao? ! A a a a a. . . . . . Không kịp rồi!"
Chạy như bay xuống giường, Hạ Hải Dụ hốt hoảng chạy vào phòng tắm, bảy giờ rưỡi máy bay cất cánh, nên ngàn vạn lần không thể đến trễ!
◎ ◎ ◎
Trong một gian phòng khác , Thủy Tinh cũng đã sớm tỉnh dậy, cô đang ôm điện thoại di động Hel¬lo Kit¬ty yêu thích gọi điện đường dài quốc tế.
"Đúng rồi đúng rồi, chờ chút nữa ba mẹ sẽ phải ra sân bay rồi, con cũng cùng đi ! Tổ nội, ông hâm mộ chứ? !"
Đầu kia điện thoài truyền đến tiếng Đường lão gia tử khinh thường hừ lạnh, Thủy Tinh sau khi nghe xong không nhịn được cười trộm, té ở trên ghế sa lon lăn lộn, "Tổ nội, ông có thích quà tặng không, con có thể mua cho ngài!"
"Không cần! Ta có tiền, cái gì cũng không thiếu!"
"Như vậy . . . . . . Con vốn nghĩ dùng tiền tiêu vặt của mình mua cho ông quyển sách, dạy cách câu cá, bảo đảm dùng tốt, như vậy về sau ông đi câu cá sẽ không sợ không có con nào cắn câu đây!"
"Con, cái tên tiểu quỷ. . . . . ."
"Sao ạ? !"
"Không cho phép con gây sự biết không? ! Để cho ba mẹ con có một tuần trăng mật thật đẹp!" Lời như vậy, nói không chừng ông rất nhanh có thể ôm tằng tôn rồi ! Lần này nhất định phải để tiểu bảo bảo mang họ Đường!
"Ôi, tổ nội, ông không cần để ý đâu, chăm sóc tốt chính mình đi, con nghe ông Quản nói hàm răng ông đã rụng sạch, vậy nhưng ông vẫn phải ngoan ngoãn ăn cơm !"
"Xen vào việc của người khác!"
"Được rồi được rồi, con mặc kệ, con cúp điện thoại đây, đến lúc rồi, con đi tìm ba mẹ!"
"Tiểu quỷ, nhớ lời ông nói..., không được náo loạn, con nếu làm ảnh hưởng đến kế hoạch ôm tằng tôn của ta. . . . . . Uy. . . . . . Uy. . . . . . Wey wey Wey. . . . . . Tiểu Nha Đầu, dám can đảm cúp điện thoại của ta!"
Thủy Tinh tắt điện thoại, cười híp mắt làm mặt quỷ, đối phó tổ nội như thế, chính là phải như vậy, xuống tay trước thì chiếm được lợi thế!
Cô bé đáng yêu thở dài, đi vào phòng tắm lớn nhanh chóng tắm một cái, sau đó mặc váy màu hồng, vui mừng chạy đi tìm ba mẹ.
◎ ◎ ◎
Đối với việc hưởng tuần trăng mật này, Thủy Tinh so với Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ càng vui vẻ hơn, bởi vì như này có nghĩa cô bé có thể không cần làm bài tập !
“Ba mẹ, con hy vọng 2 người một năm 12 tháng đều đi hưởng tuần trăng mật !"
"Nghĩ khá lắm!" Hạ Hải Dụ ném cho con gái một cái liếc mắt, "Sau khi trở lại phải đem tất cả bài tập cho mẹ kiểm tra!"
"Ba. . . . . ." Nghiêng đầu hướng ba cầu cứu.
Đường Húc Nghiêu vuốt vuốt đầu con gái, giữ lại vài sợi tóc đáng yêu rối loạn "Mẹ con nói đúng!"
". . . . . ." Rất uất ức!
"Chỉ là. . . . . ." Đường Húc Nghiêu chợt chuyển giọng nói, một tay ôm bà xã thân yêu, một tay ôm con gái đáng yêu, cười nói, "Chúng ta có thể đi nghỉ tuần trăng mật cả năm, đầu tiên là tháng 1 đến Phần Lan xem Cực Quang, tháng 2 đi ngựa phơi nắng, tháng 3 đến nước Đức xem hồ thiên nga, tháng 4 đi Nhật Bản nhìn Hoa anh đào, tháng 5 đến Thổ Nhĩ Kỳ đi dạo trong nhà thờ đạo Islam, tháng 6 đến Ai Cập xem Kim Tự Tháp, tháng 7 đến Newyork mua đồ, tháng 8 đến Đan Mạch nghe đồng thoại, tháng 9 đến Paris thăm Tháp Effel, tháng 10 đến Nga đi dạo trên quảng trường Đỏ, tháng 11 đến New Zealand lặn xuống đáy biển, tháng 12 đến Anh quốc qua Natividade. . . . . . Từng năm từng tháng, sóng vai nhìn phong cảnh thế gian."