Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Ở phương diện tình cảm, mặc dù anh không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng không có nghĩa là anh trì độn, ý tứ Du Huyên anh dĩ nhiên hiểu, nhưng là. . . . . . Anh sợ hắn vẫn sẽ giống như là năm đó như vậy, anh sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Có lẽ, bọn họ chỉ có thể làm bằng hữu? !
Không, cái ý nghĩ này ở trong đầu chỉ dừng lại một giây, liền bị anh hủy bỏ.
Vẫn là câu nói kia, Plato nói: Nếu bạn yêu, tình yêu, chẳng hạn như bị bỏ rơi, triệt để, không mơ hồ, hại người hại mình.
Anh biết Du Huyên là một cô gái tốt, cô đáng được tốt hơn,và được toàn tâm toàn ý đối đãi.
Trầm mặc chốc lát, anh nhăn mặt đem danh thiếp ở lòng bàn tay, đứng dậy đi.
Vừa lúc đó, cửa lại truyền tới một trận ồn ào, trong thời gian hơn ba giờ vẫn vây lượn ghé vào lỗ tai anh giọng nói nhu ngọt lần nữa vang lên, khác nhau là lần này cô tựa hồ có chút cấp bách.
Bạch Hạo Nhiên nghe tiếng, thấy Du Huyên quay lại, trên mặt tràn ngập vô cùng lo lắng, đang nhìn đến anh, chợt thở phào nhẹ nhỏm.
Cô chạy tới, thở hồng hộc nói, "Anh còn chưa đi thật là tốt. . . . . . Tôi nhớ chưa. . . . . . Chụp hình!"
Bạch Hạo Nhiên ngẩn ra, chợt nhớ tới phỏng vấn trước, đúng là bọn họ nói chuyện hơn ba giờ rưỡi, cô một tấm hình cũng không có chụp.
Du Huyên móc ra trong túi xách máy chụp hình, có chút khó khăn nhìn anh, "Hiện tại chụp có thể không? !"
"Có thể." Anh gật đầu một cái.
"Cám ơn anh!" Cô cười, sau đó cầm lên máy chụp hình hướng về phía hắn"Rắc rắc" "Rắc rắc" chụp mấy tấm, sau khi xong rất thận trọng đem máy chụp hình cất vào.
Đại công cáo thành, Du Huyên thật lâu thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ hướng về phía anh làm cái mặt quỷ, "Rốt cục làm xong nếu không tôi trở về sẽ bị tổng biên tập mắng chết!" (Đại công cáo thành : Việc đã làm xong.)
Bạch Hạo Nhiên hơi mỉm cười, không nghĩ cô có tính trẻ con như vậy.
Du Huyên mở to hai mắt nhìn anh, suốt một phút quá khứ, chợt thấy mình thất lễ, mặt lúc này đỏ lên, sau đó lắp bắp nói, "Ách. . . . . . Không có gì chuyện. . . . . . Tôi đi trước. . . . . ."
"Anh có rãnh phải nhớ gọi điện thoại cho tôi nga!" Cô lại dặn dò anh một lần.
Bạch Hạo Nhiên hơi nắm chặt quả đấm, danh thiếp trong lòng bàn tay chợt tựa như một việc rất khó giải quyết, trong đầu của anh dâng lên một tia áy náy.
Anh trầm mặc,cô chần chờ rời bước đi, giống như tựa không yên lòng,cô cắn cắn môi, lại mở túi ra, móc ra sổ cùng bút luôn mang theo bên mình, xé một miếng giấy nhỏ lả tả viết.
"Đây là . . . . . Đây là số điện thoại một người khác, anh cũng có thể điện cái số này cho tôi. . . . . . Còn có số điện thoại bàn, cũng để lại cho anh. . . . . . Nếu như điện thoại di động của hai chúng tôi đều không gọi được, anh có thể gọi di động cho tôi. . . . . . Nếu như di động cũng không ai nghe, anh hãy gọi cho hàng xóm của tôi. . . . . . Còn có còn có, tôi đi phỏng vấn ở ngoài, tòa soạn báo sẽ phái xe theo, tôi cũng để số tài xế lại cho anh. . . . . . Như vậy. . . . . . Trên căn bản anh lúc nào cũng sẽ tìm được tôi. . . . . . A, thiếu chút nữa quên mất, lầu dưới nhà tôi có một tiệm thức ăn nhanh, tôi thường ăn cơm ở đó điện thoại cũng để lại cho anh. . . . . . Còn có cửa hàng bách hóa.. . . . . . Còn có cửa hàng vật nuôi. . . . . . Ừ tôi còn có nuôi một con Chihuahua thỉnh thoảng tôi sẽ dẫn nó đi bác sĩ. . . . . ."
Càng nghĩ càng nhiều, càng viết càng nhiều, cô đem tất cả có liên quan số điện thoại tất cả đều để lại cho anh, hai mặt giấy tất cả đều tràn ngập con số, hơn nữa ở bên cạnh vẫn còn có chú thích.
Bạch Hạo Nhiên vẻ mặt có chút cứng ngắc, thậm chí đầu óc cũng có chút chết lặng, anh sống 25 năm đây là lần đầu tiên cảm giác đầu óc mình không có ích , bởi vì anh không tìm ra bất kỳ câu nói ngắt lời cô.
Gần một phần tư giờ quá lâu, Du Huyên rốt cục viết xong tất cả số điện thoại, sau đó đem tờ giấy nhét vào trong tay của anh, "Được rồi, tất cả phương thức liên lạc với tôi đều ở phía trên, anh giữ cẩn thận nga!"
Cô cất sổ cùng bút vào, mặt đỏ hồng hướng anh phất phất tay, "Tạm biệt!"
". . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên trợn tròn mắt, trong lòng bàn tay trái tấm danh thiếp kia đã sớm có nhiều nếp nhăn nhưng trong lòng bàn tay phải tờ giấy kia anh làm thế nào cũng không nhẫn tâm vò.
Cô nói lâu như vậy, viết lâu như vậy, lời nói cử chỉ toát ra chờ đợi tha thiết , anh giống như không có cách nào tàn nhẫn như vậy nữa.
Đột nhiên, Bạch Hạo Nhiên phát hiện suy nghĩ mình có chút loạn, anh hít thở sâu, đem ý tưởng hỗn loạn bỏ qua, đem tờ giấy trong tay phải nhẹ nhàng gấp bỏ vào túi.
Mà danh thiếp trong tay trái anh lần nữa mở ra nhăn mặt phía trên hoa văn lung tung, giống như chỉ tay.
Khóe mắt của ai chạm được lông mày của ai, nụ cười của ai ngăn được dòng lệ của ai, trái tim của ai chuyển được luân hồi của ai? !
◎◎◎
Trong phòng trăng mật "Hoàng Gia Mân Côi" , Hạ Hải Dụ từ trong giấc mộng êm dịu tỉnh lại, trong phòng còn lưu lại hơi thở triền miên đi qua ,cô trừng mắt nhìn, còn có một chút ý thức, giống như ngủ trong thuyền trôi dạt.
"Ông xã. . . . . . Hiện tại mấy giờ. . . . . ." Cô mệt mỏi không còn một chút khí lực, ngay cả bò dậy nhìn đồng hồ cũng cảm thấy khó khăn.
"Trời sáng mau quá." Đường Húc Nghiêu giọng khàn khàn vang bên tai cô.
"Cái gì? !" Hạ Hải Dụ phút chốc ngồi dậy, "Thủy Tinh tối hôm qua ngủ chỗ nào rồi? !"
Ông trời a, lúc này bọn họ giống như cha mẹ cũng không có trách nhiệm, đêm tân hôn mặc dù là rất cần thế giới hai người, nhưng cũng không thể đem con gái vứt bỏ nha!
"Bà xã, không cần lo lắng, anh đã sớm gọi điện thoại di động cho chị dâu giúp chiếu cố Thủy Tinh, con gái sẽ ngủ cùng Tuyết Nhi."
"Àh!" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái yên tâm nhưng cô cảm thấy hơn quýnh, như vậy không phải nói rõ ràng cho người ta biết bọn họ đang làm cái gì gì đó sao!
Cô cúi đầu thoáng nhìn, trên giường lớn xốc xếch không chịu nổi, cái mền nhăn ngổn ngang, gối thì bị vứt xuống đất, hết thảy đều đang nhắc nhở cô đêm qua điên cuồng.
Trời ạ, thật là quá đáng!
Cắn môi đỏ mọng sưng, gương mặt của cô đỏ bừng, còn có toàn thân cũng nóng lên.
Hai tay che mặt, chợt bị chiếc nhẫn ngón áp út hấp dẫn chú ý, "Đúng rồi ông xã em hỏi anh, trước kia không phải anh tặng em một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim sao, tại sao kết hôn lại hình tròn ? !"
"Bởi vì hình tròn đại diện có đầu không có đuôi, đại diện luân hồi, giống như tình yêu."
Có lẽ, bọn họ chỉ có thể làm bằng hữu? !
Không, cái ý nghĩ này ở trong đầu chỉ dừng lại một giây, liền bị anh hủy bỏ.
Vẫn là câu nói kia, Plato nói: Nếu bạn yêu, tình yêu, chẳng hạn như bị bỏ rơi, triệt để, không mơ hồ, hại người hại mình.
Anh biết Du Huyên là một cô gái tốt, cô đáng được tốt hơn,và được toàn tâm toàn ý đối đãi.
Trầm mặc chốc lát, anh nhăn mặt đem danh thiếp ở lòng bàn tay, đứng dậy đi.
Vừa lúc đó, cửa lại truyền tới một trận ồn ào, trong thời gian hơn ba giờ vẫn vây lượn ghé vào lỗ tai anh giọng nói nhu ngọt lần nữa vang lên, khác nhau là lần này cô tựa hồ có chút cấp bách.
Bạch Hạo Nhiên nghe tiếng, thấy Du Huyên quay lại, trên mặt tràn ngập vô cùng lo lắng, đang nhìn đến anh, chợt thở phào nhẹ nhỏm.
Cô chạy tới, thở hồng hộc nói, "Anh còn chưa đi thật là tốt. . . . . . Tôi nhớ chưa. . . . . . Chụp hình!"
Bạch Hạo Nhiên ngẩn ra, chợt nhớ tới phỏng vấn trước, đúng là bọn họ nói chuyện hơn ba giờ rưỡi, cô một tấm hình cũng không có chụp.
Du Huyên móc ra trong túi xách máy chụp hình, có chút khó khăn nhìn anh, "Hiện tại chụp có thể không? !"
"Có thể." Anh gật đầu một cái.
"Cám ơn anh!" Cô cười, sau đó cầm lên máy chụp hình hướng về phía hắn"Rắc rắc" "Rắc rắc" chụp mấy tấm, sau khi xong rất thận trọng đem máy chụp hình cất vào.
Đại công cáo thành, Du Huyên thật lâu thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ hướng về phía anh làm cái mặt quỷ, "Rốt cục làm xong nếu không tôi trở về sẽ bị tổng biên tập mắng chết!" (Đại công cáo thành : Việc đã làm xong.)
Bạch Hạo Nhiên hơi mỉm cười, không nghĩ cô có tính trẻ con như vậy.
Du Huyên mở to hai mắt nhìn anh, suốt một phút quá khứ, chợt thấy mình thất lễ, mặt lúc này đỏ lên, sau đó lắp bắp nói, "Ách. . . . . . Không có gì chuyện. . . . . . Tôi đi trước. . . . . ."
"Anh có rãnh phải nhớ gọi điện thoại cho tôi nga!" Cô lại dặn dò anh một lần.
Bạch Hạo Nhiên hơi nắm chặt quả đấm, danh thiếp trong lòng bàn tay chợt tựa như một việc rất khó giải quyết, trong đầu của anh dâng lên một tia áy náy.
Anh trầm mặc,cô chần chờ rời bước đi, giống như tựa không yên lòng,cô cắn cắn môi, lại mở túi ra, móc ra sổ cùng bút luôn mang theo bên mình, xé một miếng giấy nhỏ lả tả viết.
"Đây là . . . . . Đây là số điện thoại một người khác, anh cũng có thể điện cái số này cho tôi. . . . . . Còn có số điện thoại bàn, cũng để lại cho anh. . . . . . Nếu như điện thoại di động của hai chúng tôi đều không gọi được, anh có thể gọi di động cho tôi. . . . . . Nếu như di động cũng không ai nghe, anh hãy gọi cho hàng xóm của tôi. . . . . . Còn có còn có, tôi đi phỏng vấn ở ngoài, tòa soạn báo sẽ phái xe theo, tôi cũng để số tài xế lại cho anh. . . . . . Như vậy. . . . . . Trên căn bản anh lúc nào cũng sẽ tìm được tôi. . . . . . A, thiếu chút nữa quên mất, lầu dưới nhà tôi có một tiệm thức ăn nhanh, tôi thường ăn cơm ở đó điện thoại cũng để lại cho anh. . . . . . Còn có cửa hàng bách hóa.. . . . . . Còn có cửa hàng vật nuôi. . . . . . Ừ tôi còn có nuôi một con Chihuahua thỉnh thoảng tôi sẽ dẫn nó đi bác sĩ. . . . . ."
Càng nghĩ càng nhiều, càng viết càng nhiều, cô đem tất cả có liên quan số điện thoại tất cả đều để lại cho anh, hai mặt giấy tất cả đều tràn ngập con số, hơn nữa ở bên cạnh vẫn còn có chú thích.
Bạch Hạo Nhiên vẻ mặt có chút cứng ngắc, thậm chí đầu óc cũng có chút chết lặng, anh sống 25 năm đây là lần đầu tiên cảm giác đầu óc mình không có ích , bởi vì anh không tìm ra bất kỳ câu nói ngắt lời cô.
Gần một phần tư giờ quá lâu, Du Huyên rốt cục viết xong tất cả số điện thoại, sau đó đem tờ giấy nhét vào trong tay của anh, "Được rồi, tất cả phương thức liên lạc với tôi đều ở phía trên, anh giữ cẩn thận nga!"
Cô cất sổ cùng bút vào, mặt đỏ hồng hướng anh phất phất tay, "Tạm biệt!"
". . . . . ."
Bạch Hạo Nhiên trợn tròn mắt, trong lòng bàn tay trái tấm danh thiếp kia đã sớm có nhiều nếp nhăn nhưng trong lòng bàn tay phải tờ giấy kia anh làm thế nào cũng không nhẫn tâm vò.
Cô nói lâu như vậy, viết lâu như vậy, lời nói cử chỉ toát ra chờ đợi tha thiết , anh giống như không có cách nào tàn nhẫn như vậy nữa.
Đột nhiên, Bạch Hạo Nhiên phát hiện suy nghĩ mình có chút loạn, anh hít thở sâu, đem ý tưởng hỗn loạn bỏ qua, đem tờ giấy trong tay phải nhẹ nhàng gấp bỏ vào túi.
Mà danh thiếp trong tay trái anh lần nữa mở ra nhăn mặt phía trên hoa văn lung tung, giống như chỉ tay.
Khóe mắt của ai chạm được lông mày của ai, nụ cười của ai ngăn được dòng lệ của ai, trái tim của ai chuyển được luân hồi của ai? !
◎◎◎
Trong phòng trăng mật "Hoàng Gia Mân Côi" , Hạ Hải Dụ từ trong giấc mộng êm dịu tỉnh lại, trong phòng còn lưu lại hơi thở triền miên đi qua ,cô trừng mắt nhìn, còn có một chút ý thức, giống như ngủ trong thuyền trôi dạt.
"Ông xã. . . . . . Hiện tại mấy giờ. . . . . ." Cô mệt mỏi không còn một chút khí lực, ngay cả bò dậy nhìn đồng hồ cũng cảm thấy khó khăn.
"Trời sáng mau quá." Đường Húc Nghiêu giọng khàn khàn vang bên tai cô.
"Cái gì? !" Hạ Hải Dụ phút chốc ngồi dậy, "Thủy Tinh tối hôm qua ngủ chỗ nào rồi? !"
Ông trời a, lúc này bọn họ giống như cha mẹ cũng không có trách nhiệm, đêm tân hôn mặc dù là rất cần thế giới hai người, nhưng cũng không thể đem con gái vứt bỏ nha!
"Bà xã, không cần lo lắng, anh đã sớm gọi điện thoại di động cho chị dâu giúp chiếu cố Thủy Tinh, con gái sẽ ngủ cùng Tuyết Nhi."
"Àh!" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái yên tâm nhưng cô cảm thấy hơn quýnh, như vậy không phải nói rõ ràng cho người ta biết bọn họ đang làm cái gì gì đó sao!
Cô cúi đầu thoáng nhìn, trên giường lớn xốc xếch không chịu nổi, cái mền nhăn ngổn ngang, gối thì bị vứt xuống đất, hết thảy đều đang nhắc nhở cô đêm qua điên cuồng.
Trời ạ, thật là quá đáng!
Cắn môi đỏ mọng sưng, gương mặt của cô đỏ bừng, còn có toàn thân cũng nóng lên.
Hai tay che mặt, chợt bị chiếc nhẫn ngón áp út hấp dẫn chú ý, "Đúng rồi ông xã em hỏi anh, trước kia không phải anh tặng em một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim sao, tại sao kết hôn lại hình tròn ? !"
"Bởi vì hình tròn đại diện có đầu không có đuôi, đại diện luân hồi, giống như tình yêu."