Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Ngày cưới càng ngày càng gần, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cũng ngày càng bận,cũng mệt mỏi nhưng bọn họ đều cảm thấy vui vẻ.
Một ngày kia, tâm tình của bọn họ tốt hơn, bởi vì có khách tới nhà!
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao, cố ý mang theo Tuyết Nhi từ Châu Úc tới tham gia hôn lễ.
"Húc Nghiêu, Hải Dụ, chúc mừng hai người!"
"Cám ơn anh, cám ơn chị dâu!"
Lâu rồi không gặp, nhưng tình cảm không chút nào giảm bớt, duy nhất cảm thấy có phần xa lạ chính là, lần đầu tiên hai chị em họ gặp mặt .
Hạ Thủy Tinh trợn tròn mắt, nhìn kỹ Hạ Tuyết Nhi đối diện, ừ, so với cô bé lớn hơn một chút, cũng cao hơn một chút, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, như tiểu công chúa, tóc xoăn tự nhiên tôn lên tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt long lanh, cái mũi non mềm đáng yêu ngạo nghễ, đôi môi ngọt ngào, khẽ mỉm cười, còn có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng nở rộ.
Hạ Tuyết Nhi cũng kinh ngạc nhìn nhìn Hạ Thủy Tinh, ừ, nhỏ hơn cô bé một chút, so với cô lùn hơn một chút, bộ dáng phi thường dễ nhìn, như tiểu tinh linh, tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng noãn, tròng mắt đen sáng lóng lánh, lông mi thật dài chớp chớp vô cùng xinh đẹp, lộ ra ánh sáng thông minh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo tự tin lại có một đường cong giảo hoạt, cả người cũng lộ ra dáng vẻ rất bướng bỉnh.
"Xin chào, chị là Tuyết Nhi!"
"Xin chào, em là Thủy Tinh!"
Hai cô bé nhìn nhau cười một tiếng, tay cầm tay đi chơi.
"Tuyết Nhi, mau tới, em cho chị xem đồ chơi của em!"
". . . . . ." Tuyết Nhi trợn to hai mắt, cô bé chưa từng được chơi đùa những thứ này !
Một đôi chị em họ bộ dáng cũng thật đáng yêu, nhìn kỹ một chút, mặt mày còn có mấy phần tương tự, nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng, Tuyết Nhi điềm đạm dịu dàng khéo léo, mà Thủy Tinh. . . . . . Ách, sau một hai ngày sai bảo thành một nửa ác ma.
Hai cô bé ở chung một chỗ lăn lộn mấy ngày, tình cảm vô cùng tốt, tốt đến mức Hạ Thủy Tinh cảm thấy có thể giựt giây Hạ Tuyết Nhi"Cùng bàn đại kế" .
"Tuyết Nhi, chị có muốn đi chơi không? !" trong đôi mắt Hạ Thủy Tinh lộ ra một chút tà ác.
"Hả? ! Đi chơi? ! Đi đâu? !" Không biết vì sao, Hạ Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Con ngươi Hạ Thủy Tinh đảo một vòng, ánh sáng lóng lánh giảo hoạt, "Đi phố người Hoa! Hôm nay có biểu diễn múa sư !"
" Biểu diễn múa sư? !" Hạ Tuyết Nhi cau lông mày nhỏ, "Thủy Tinh muốn xem cái đó sao? !"
"Đúng vậy! Em thấy ở trong TV, cảm thấy có chút thú vị , nhưng chưa được xem thực tế! Tuyết Nhi, một lát nữa chúng ta lén ra cửa, có được không? !"
"Ách. . . . . . Hai chúng ta? !" Hạ Tuyết Nhi có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên! Nói với ba mẹ thì không được rồi!" Hạ Thủy Tinh giựt dây, phe phẩy tay nhỏ bé của Hạ Tuyết Nhi , "Tuyết Nhi, đi thôi, đi thôi, một mình em đi không có ý nghĩa, chị theo em đi mà!"
"Nhưng chúng ta đi thế nào được, em biết đường sao? !"
"Thuê xe là được rồi! em có tiền !" Hạ Thủy Tinh đã sớm chuẩn bị tốt rồi, quơ quơ túi sách dâu tây trong tay.
"Vậy cũng được!" Hạ Tuyết Nhi nhỏ nhẹ đồng ý.
Hai mươi phút sau, hai cô bé đã len lén chạy ra khỏi cửa.
◎ ◎ ◎
Phố người Hoa.
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi bị người nhốt trong một phòng đen kịt, hai thân thể nho nhỏ bị trói ở trên ghế.
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi , đều là em không tốt!" Thủy Tinh rất áy náy nói , đều là lỗi của cô bé, nhất định giựt dây Tuyết Nhi đi cùng, lần này xong rồi, họ đang xem biểu diễn múa sư, chợt gặp phải náo động, một đám người mặc quần áo màu đen không biết từ đâu vọt ra, hình dạng như diễn trong phim ảnh, trong lúc họ không biết xảy ra chuyện gì, liền bị dọa ngất, sau khi tỉnh lại thì bị trói ở đây.
"Thủy Tinh, không sao, chị không sợ!" Tuyết Nhi đau lòng nhìn Thủy Tinh, trên mặt của cô bé viết đầy tự trách, đây là ngoài ý muốn.
"Tuyết Nhi, chị thật tốt!" Không bị trách cứ, Thủy Tinh ở bên trong lòng thoáng có dễ chịu hơn một chút.
Thủy Tinh nặn ra mỉm cười, an ủi, "Em nghĩ ba mẹ cùng bác trai bác gái sẽ đến cứu chúng ta!"
"Ừ! Hơn nữa chúng ta cũng phải tìm cơ hội trốn thoát!" Thủy Tinh dùng sức gật đầu, tiểu y phục màu hồng đã dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà cũng có mấy vết đen, một đôi mắt thật to trong suốt có chút hơi nước, cũng đầy kiên cường.
"Thủy Tinh, lúc náo động em có nhớ rõ là chuyện gì xảy ra không, có một người mặc áo màu xanh nhìn giống như người tốt đem thứ gì đó nhét vào túi sách dâu tây cảu em, cùng đám người áo đen kia bắt chúng ta rồi."
Thủy Tinh suy nghĩ một chút, trên mặt nhỏ lộ ra tức giận, "Đều là lỗi người kia! Chúng ta không biết anh ta, anh ta làm liên lụy chúng ta bị bắt!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm.
"Mở cửa ra!" Một giọng nam trầm thấp vang lên, Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi cũng khẩn trương, mặc dù mới vừa khích lệ cho nhau một phen nói không sợ hãi cái gì , nhưng dưới tình huống này làm sao có thể không sợ hãi.
"Điện hạ!" người trông cửa một mực cung kính, tiếp đó là tiếng mở khóa.
Điện hạ? !
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi nhìn nhau một cái, cái gì Điện hạ, tại sao có thể có loại xưng hô này? !
Rất nhanh, cửa đã mở ra.
Một thiếu niên mười mấy tuổi đi vào, một thân màu đen, trên mặt mang mặt nạ bằng bạc, không nhìn ra diện mạo, nhưng một đôi mắt màu hổ phách lại hết sức khiếp người.
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi cũng đề phòng nhìn thiếu niên trước mắt, anh ta mặc dù không phải là rất cao, nhưng đã lộ ra thân hình thon dài , hơn nữa toàn thân tản ra quý khí không thể giải thích .
Hai mắt màu hổ phách của thiếu niên lóe lóe, ánh mắt lưu chuyển trên người Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi, không nghĩ tới hai người bọn họ là những cô bé còn nhỏ tuổi, lại dũng cảm như thế, sau khi tỉnh lại không khóc cũng không có nháo, hơn nữa còn an ủi nhau.
Điều này, rất không tầm thường!
Làm cho anh ta không nhịn được hoài nghi, họ cũng không phải đơn giản vô tội như vậy.
Có lẽ, các cô là đồng bọn nhỏ của người kia!
Mặc dù tuổi còn nhỏ một chút, nhưng Hứa Chính Dụng lại giỏi che giấu mắt người!
Trong con ngươi màu hổ phách lộ ra một tia ý lạnh thâm trầm .
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi đồng thời nuốt nước miếng một cái, có chút run rẩy.
Thiếu niên nhìn Tuyết Nhi một cái, rất nhanh liền dời tầm mắt, ngược lại nhìn chằm chằm Thủy Tinh, thật chặt. . . . . .
Một ngày kia, tâm tình của bọn họ tốt hơn, bởi vì có khách tới nhà!
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao, cố ý mang theo Tuyết Nhi từ Châu Úc tới tham gia hôn lễ.
"Húc Nghiêu, Hải Dụ, chúc mừng hai người!"
"Cám ơn anh, cám ơn chị dâu!"
Lâu rồi không gặp, nhưng tình cảm không chút nào giảm bớt, duy nhất cảm thấy có phần xa lạ chính là, lần đầu tiên hai chị em họ gặp mặt .
Hạ Thủy Tinh trợn tròn mắt, nhìn kỹ Hạ Tuyết Nhi đối diện, ừ, so với cô bé lớn hơn một chút, cũng cao hơn một chút, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, như tiểu công chúa, tóc xoăn tự nhiên tôn lên tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tròng mắt long lanh, cái mũi non mềm đáng yêu ngạo nghễ, đôi môi ngọt ngào, khẽ mỉm cười, còn có hai lúm đồng tiền ở khóe miệng nở rộ.
Hạ Tuyết Nhi cũng kinh ngạc nhìn nhìn Hạ Thủy Tinh, ừ, nhỏ hơn cô bé một chút, so với cô lùn hơn một chút, bộ dáng phi thường dễ nhìn, như tiểu tinh linh, tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng noãn, tròng mắt đen sáng lóng lánh, lông mi thật dài chớp chớp vô cùng xinh đẹp, lộ ra ánh sáng thông minh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo tự tin lại có một đường cong giảo hoạt, cả người cũng lộ ra dáng vẻ rất bướng bỉnh.
"Xin chào, chị là Tuyết Nhi!"
"Xin chào, em là Thủy Tinh!"
Hai cô bé nhìn nhau cười một tiếng, tay cầm tay đi chơi.
"Tuyết Nhi, mau tới, em cho chị xem đồ chơi của em!"
". . . . . ." Tuyết Nhi trợn to hai mắt, cô bé chưa từng được chơi đùa những thứ này !
Một đôi chị em họ bộ dáng cũng thật đáng yêu, nhìn kỹ một chút, mặt mày còn có mấy phần tương tự, nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng, Tuyết Nhi điềm đạm dịu dàng khéo léo, mà Thủy Tinh. . . . . . Ách, sau một hai ngày sai bảo thành một nửa ác ma.
Hai cô bé ở chung một chỗ lăn lộn mấy ngày, tình cảm vô cùng tốt, tốt đến mức Hạ Thủy Tinh cảm thấy có thể giựt giây Hạ Tuyết Nhi"Cùng bàn đại kế" .
"Tuyết Nhi, chị có muốn đi chơi không? !" trong đôi mắt Hạ Thủy Tinh lộ ra một chút tà ác.
"Hả? ! Đi chơi? ! Đi đâu? !" Không biết vì sao, Hạ Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Con ngươi Hạ Thủy Tinh đảo một vòng, ánh sáng lóng lánh giảo hoạt, "Đi phố người Hoa! Hôm nay có biểu diễn múa sư !"
" Biểu diễn múa sư? !" Hạ Tuyết Nhi cau lông mày nhỏ, "Thủy Tinh muốn xem cái đó sao? !"
"Đúng vậy! Em thấy ở trong TV, cảm thấy có chút thú vị , nhưng chưa được xem thực tế! Tuyết Nhi, một lát nữa chúng ta lén ra cửa, có được không? !"
"Ách. . . . . . Hai chúng ta? !" Hạ Tuyết Nhi có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên! Nói với ba mẹ thì không được rồi!" Hạ Thủy Tinh giựt dây, phe phẩy tay nhỏ bé của Hạ Tuyết Nhi , "Tuyết Nhi, đi thôi, đi thôi, một mình em đi không có ý nghĩa, chị theo em đi mà!"
"Nhưng chúng ta đi thế nào được, em biết đường sao? !"
"Thuê xe là được rồi! em có tiền !" Hạ Thủy Tinh đã sớm chuẩn bị tốt rồi, quơ quơ túi sách dâu tây trong tay.
"Vậy cũng được!" Hạ Tuyết Nhi nhỏ nhẹ đồng ý.
Hai mươi phút sau, hai cô bé đã len lén chạy ra khỏi cửa.
◎ ◎ ◎
Phố người Hoa.
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi bị người nhốt trong một phòng đen kịt, hai thân thể nho nhỏ bị trói ở trên ghế.
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi , đều là em không tốt!" Thủy Tinh rất áy náy nói , đều là lỗi của cô bé, nhất định giựt dây Tuyết Nhi đi cùng, lần này xong rồi, họ đang xem biểu diễn múa sư, chợt gặp phải náo động, một đám người mặc quần áo màu đen không biết từ đâu vọt ra, hình dạng như diễn trong phim ảnh, trong lúc họ không biết xảy ra chuyện gì, liền bị dọa ngất, sau khi tỉnh lại thì bị trói ở đây.
"Thủy Tinh, không sao, chị không sợ!" Tuyết Nhi đau lòng nhìn Thủy Tinh, trên mặt của cô bé viết đầy tự trách, đây là ngoài ý muốn.
"Tuyết Nhi, chị thật tốt!" Không bị trách cứ, Thủy Tinh ở bên trong lòng thoáng có dễ chịu hơn một chút.
Thủy Tinh nặn ra mỉm cười, an ủi, "Em nghĩ ba mẹ cùng bác trai bác gái sẽ đến cứu chúng ta!"
"Ừ! Hơn nữa chúng ta cũng phải tìm cơ hội trốn thoát!" Thủy Tinh dùng sức gật đầu, tiểu y phục màu hồng đã dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà cũng có mấy vết đen, một đôi mắt thật to trong suốt có chút hơi nước, cũng đầy kiên cường.
"Thủy Tinh, lúc náo động em có nhớ rõ là chuyện gì xảy ra không, có một người mặc áo màu xanh nhìn giống như người tốt đem thứ gì đó nhét vào túi sách dâu tây cảu em, cùng đám người áo đen kia bắt chúng ta rồi."
Thủy Tinh suy nghĩ một chút, trên mặt nhỏ lộ ra tức giận, "Đều là lỗi người kia! Chúng ta không biết anh ta, anh ta làm liên lụy chúng ta bị bắt!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm.
"Mở cửa ra!" Một giọng nam trầm thấp vang lên, Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi cũng khẩn trương, mặc dù mới vừa khích lệ cho nhau một phen nói không sợ hãi cái gì , nhưng dưới tình huống này làm sao có thể không sợ hãi.
"Điện hạ!" người trông cửa một mực cung kính, tiếp đó là tiếng mở khóa.
Điện hạ? !
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi nhìn nhau một cái, cái gì Điện hạ, tại sao có thể có loại xưng hô này? !
Rất nhanh, cửa đã mở ra.
Một thiếu niên mười mấy tuổi đi vào, một thân màu đen, trên mặt mang mặt nạ bằng bạc, không nhìn ra diện mạo, nhưng một đôi mắt màu hổ phách lại hết sức khiếp người.
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi cũng đề phòng nhìn thiếu niên trước mắt, anh ta mặc dù không phải là rất cao, nhưng đã lộ ra thân hình thon dài , hơn nữa toàn thân tản ra quý khí không thể giải thích .
Hai mắt màu hổ phách của thiếu niên lóe lóe, ánh mắt lưu chuyển trên người Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi, không nghĩ tới hai người bọn họ là những cô bé còn nhỏ tuổi, lại dũng cảm như thế, sau khi tỉnh lại không khóc cũng không có nháo, hơn nữa còn an ủi nhau.
Điều này, rất không tầm thường!
Làm cho anh ta không nhịn được hoài nghi, họ cũng không phải đơn giản vô tội như vậy.
Có lẽ, các cô là đồng bọn nhỏ của người kia!
Mặc dù tuổi còn nhỏ một chút, nhưng Hứa Chính Dụng lại giỏi che giấu mắt người!
Trong con ngươi màu hổ phách lộ ra một tia ý lạnh thâm trầm .
Thủy Tinh cùng Tuyết Nhi đồng thời nuốt nước miếng một cái, có chút run rẩy.
Thiếu niên nhìn Tuyết Nhi một cái, rất nhanh liền dời tầm mắt, ngược lại nhìn chằm chằm Thủy Tinh, thật chặt. . . . . .