Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Lại tốn hơn một giờ, làm xong thiệp mời cùng công việc, Đường Húc Nghiêu chợt nhận được điện thoại khẩn cấp của công ty .
Anh nhìn điện, là thư ký riêng gọi tới, mấy ngày nay vì chuyện chuẩn bị hôn lễ, anh đã phân phó , không có chuyện quan trọng không được quấy rầy anh, cho nên hiện tại xem ra, nhất định là có việc gấp rồi.
Không nghi ngờ gì, Đường Húc Nghiêu nhận điện thoại, nguyên lai là một người bạn cùng ký hợp đồng quan trọng trước kia không có hẹn trước chợt đến thăm.
Không có biện pháp, anh không thể không tự mình trở về tiếp đãi, mà Thiệu Hành tự nhiên cũng muốn đi theo anh về công ty.
Nhưng hôm nay bọn anh bốn người chỉ đi một xe ra ngoài, cũng không thể để hai cô ngồi tắc xi trở về, họ cũng mệt mỏi hơn nửa ngày, cơm trưa còn chưa ăn !
"Hải Dụ, Tiểu Tiểu, hai người cùng theo bọn anh đến công ty đi, chúng ta rất nhanh là xong, hai người vừa có thể nghỉ ngơi một lát, trong công ty có bữa ăn đơn giản, trước tiên ăn tạm một chút, sau đó chúng ta bốn người cùng đi phòng ăn, phòng ăn đã đặt rồi."
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu nhìn nhau, đi theo đến công ty không tốt lắm đâu, họ có thể cản trở không? !
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thôi!"
Đường Húc Nghiêu dắt tay Hạ Hải Dụ, mà Thiệu Hành cũng mang Vân Tiểu Tiểu tới bên cạnh mình.
Rất nhanh, bốn người đi ô-tô tiến về phía công ty.
◎ ◎ ◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương
Khi đoàn người Đường Húc Nghiêu xuất hiện, số lượng nhân viên làm việc bên trong đại sảnh không nhiều lắm, tất cả đều sợ đến ngây người .
Nhân viên đang đi bộ thì dừng bước chân, nhân viên đang nói chuyện với nhau thì ngậm miệng lại, lập tức, toàn bộ an tĩnh.
Tổng giám đốc đột nhiên dẫn theo một cô gái ở bên người! Hơn nữa còn dắt tay cô ấy! Lúc nhìn cô ấy càng thêm nhu tình!
Chậm nửa nhịp , toàn bộ cúi đầu cúi người chào, "Tổng giám đốc, Thiệu trợ lý!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành nhàn nhạt gật đầu một cái.
". . . . . ." còn lại Hạ Hải Dụ da đầu có chút tê dại, mặc dù cô đã cố gắng xây dựng trong lòng mình nhưng khi thật sự đối mặt trường hợp này thì vẫn có chút bất an.
Các nhân viên ánh mắt kinh ngạc nhìn theo thang máy dành riêng mở ra, vẫn đi qua đi lại, nhưng không có người nào nói chuyện, thứ nhất là không dám, thứ hai là tan nát cõi lòng rồi !
Không phải là không gặp qua bộ dạng tổng giám đốc ôn hòa đối đãi người khác, nhưng, hôm nay vẻ mặt cùng trước kia hoàn toàn khác nhau , đây là. . . . . . Vẻ hạnh phúc!
Bị mọi người chú ý, Hạ Hải Dụ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà cô cùng anh vẫn nắm tay cùng một chỗ, chưa bao giờ dãn ra.
Đường Húc Nghiêu càng thêm âm thầm dùng sức, cầm chặt tay cô, tựa hồ muốn dùng phương thức này, đem lực lượng chính mình truyền lại cho cô.
Hạ Hải Dụ cũng cầm lại tay của anh, trước nay chưa có kiên định.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, bóng dáng của bọn họ biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bên ngoài, từng trái tim tan nát đầy đất, không chỉ tổng giám đốc nổi tiếng có chủ rồi, ngay cả Thiệu trợ lý cũng bị người trói tù rồi !
Làm sao mà chịu nổi? !
"Đây là chuyện gì xảy ra? ! Cô gái bên cạnh tổng giám đốc kia là ai ? !" Trước tiền sảnh một tiểu thư tóc vàng mắt xanh hâm mộ hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
Một mỹ nữ tóc vàng khác lắc đầu một cái, "Không biết, chưa từng thấy cô ấy, rất lạ mắt, hình như không phải cái cô thiên kim tập đoàn tài chính kia!"
"Cô gái kia cùng tổng giám đốc rất quen thuộc ! Bọn họ là quan hệ gì? !"
"Này còn phải hỏi sao? !" Liếc mắt xem thường, "Đều đã thân mật dắt tay rồi, đương nhiên là quan hệ tình nhân!"
"NONONO!" Chợt một nhân viên nữ Trung Quốc đeo mắt kiếng chen vào nói, thần thần bí bí nói, "Cô ấy không phải là tình nhân, mà là. . . . . ."
Cố ý nhử.
"Mà là cái gì? !"
"Nói mau !"
"Cô muốn làm người ta sốt ruột đến chết à!"
"Nói mau, nói mau, cô ấy là ai? !"
Trong đại sảnh tất cả mọi người cực kỳ sốt ruột, đều đem ánh mắt khóa trên cô gái mang mắt kiếng.
Cô gái mắt kiếng đắc ý cười cười, chậm rãi tuyên bố đáp án, "Cô ấy —— là tổng giám đốc phu nhân tương lai của chúng ta!"
"Cái gì? !"
"Không thể nào!"
"Tôi không tin!"
"Tôi cũng không tin!"
Các nhân viên khác đều bị kinh sợ, liên tiếp cảm khái.
Cô gái mắt kiếng vô cùng tự tin nói tiếp, "Là thật! Cô ấy tên là Hạ Hải Dụ, tổng giám đốc chúng ta đã yêu nhiều năm! Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa còn sinh một đứa con gái rồi đấy!"
"Con gái? !"
"Không phải là cô bé mà Thiệu trợ lý thường cho đến công ty chứ? !"
"Hình như vậy !"
Cô gái mắt kiếng khẳng định gật đầu một cái, hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói , "Tôi có em gái trước kia làm ở Đường Thịnh. . . . . . Là em ấy nói cho tôi biết. . . . . . không lâu trước đây con gái tổng giám đốc một mình bay trở về nước tìm ba !"
"Không thể nào? !"
"Cho nên tổng giám đốc chúng ta là bị con gái gọi trở về sao? !"
"Đại khái, có lẽ, có thể đi!"
"Vậy bây giờ tổng giám đốc có ý gì, công khai mang mẹ của con gái tới công ty. . . . . . Có phải ý bọn họ muốn kết hôn à? !"
"Hẳn là vậy!"
"A, tại sao có thể như vậy , cô gái kia không phải là đại mỹ nữ xinh đẹp, cũng không phải là thiên kim tập đoàn tài chính, tổng giám đốc tại sao lại thích cô ấy? !"
"Đúng thế! Cô ấy cũng không phải là cô gái quyến rũ !"
Cô gái mắt kiếng đẩy gọng kính ở trên sống mũi một cái, "Theo như lời người Trung Quốc chúng ta thì đây chính là —— duyên phận !"
"Duyên phận? !"
"Là bởi vì nụ cười của cô ấy rất đẹp sao? !"
"Hay là bởi vì ánh mắt của cô ấy giống như biết nói đây? !"
"Hoặc là, là bởi vì cô ấy vừa nhìn thấy là một người lương thiện có đức đây? !"
"Ai, không hiểu nổi, duyên phận là vậy, rất khó nói!"
". . . . . ."
". . . . . ."
◎ ◎ ◎
Tầng cao nhất.
Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành đang trong phòng làm việc cùng tiếp đãi khách hàng quan trọng.
Mà trong phòng rửa tay, Hạ Hải Dụ đối diện gương thở mạnh.
"Hô. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . . may mắn không té xỉu!" Vỗ ngực, cô đối với biểu hiện của chính mình rất hài lòng.
Tốt, Hạ Hải Dụ, mi làm rất khá, về sau phải tiếp tục cố gắng lên! Tin tưởng mình, mi có thể làm được tốt hơn!
Gương mặt trong gương, hiện lên nụ cười tự tin. . . . . .
Anh nhìn điện, là thư ký riêng gọi tới, mấy ngày nay vì chuyện chuẩn bị hôn lễ, anh đã phân phó , không có chuyện quan trọng không được quấy rầy anh, cho nên hiện tại xem ra, nhất định là có việc gấp rồi.
Không nghi ngờ gì, Đường Húc Nghiêu nhận điện thoại, nguyên lai là một người bạn cùng ký hợp đồng quan trọng trước kia không có hẹn trước chợt đến thăm.
Không có biện pháp, anh không thể không tự mình trở về tiếp đãi, mà Thiệu Hành tự nhiên cũng muốn đi theo anh về công ty.
Nhưng hôm nay bọn anh bốn người chỉ đi một xe ra ngoài, cũng không thể để hai cô ngồi tắc xi trở về, họ cũng mệt mỏi hơn nửa ngày, cơm trưa còn chưa ăn !
"Hải Dụ, Tiểu Tiểu, hai người cùng theo bọn anh đến công ty đi, chúng ta rất nhanh là xong, hai người vừa có thể nghỉ ngơi một lát, trong công ty có bữa ăn đơn giản, trước tiên ăn tạm một chút, sau đó chúng ta bốn người cùng đi phòng ăn, phòng ăn đã đặt rồi."
Hạ Hải Dụ cùng Vân Tiểu Tiểu nhìn nhau, đi theo đến công ty không tốt lắm đâu, họ có thể cản trở không? !
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thôi!"
Đường Húc Nghiêu dắt tay Hạ Hải Dụ, mà Thiệu Hành cũng mang Vân Tiểu Tiểu tới bên cạnh mình.
Rất nhanh, bốn người đi ô-tô tiến về phía công ty.
◎ ◎ ◎
Khoa học kỹ thuật Húc Dương
Khi đoàn người Đường Húc Nghiêu xuất hiện, số lượng nhân viên làm việc bên trong đại sảnh không nhiều lắm, tất cả đều sợ đến ngây người .
Nhân viên đang đi bộ thì dừng bước chân, nhân viên đang nói chuyện với nhau thì ngậm miệng lại, lập tức, toàn bộ an tĩnh.
Tổng giám đốc đột nhiên dẫn theo một cô gái ở bên người! Hơn nữa còn dắt tay cô ấy! Lúc nhìn cô ấy càng thêm nhu tình!
Chậm nửa nhịp , toàn bộ cúi đầu cúi người chào, "Tổng giám đốc, Thiệu trợ lý!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành nhàn nhạt gật đầu một cái.
". . . . . ." còn lại Hạ Hải Dụ da đầu có chút tê dại, mặc dù cô đã cố gắng xây dựng trong lòng mình nhưng khi thật sự đối mặt trường hợp này thì vẫn có chút bất an.
Các nhân viên ánh mắt kinh ngạc nhìn theo thang máy dành riêng mở ra, vẫn đi qua đi lại, nhưng không có người nào nói chuyện, thứ nhất là không dám, thứ hai là tan nát cõi lòng rồi !
Không phải là không gặp qua bộ dạng tổng giám đốc ôn hòa đối đãi người khác, nhưng, hôm nay vẻ mặt cùng trước kia hoàn toàn khác nhau , đây là. . . . . . Vẻ hạnh phúc!
Bị mọi người chú ý, Hạ Hải Dụ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà cô cùng anh vẫn nắm tay cùng một chỗ, chưa bao giờ dãn ra.
Đường Húc Nghiêu càng thêm âm thầm dùng sức, cầm chặt tay cô, tựa hồ muốn dùng phương thức này, đem lực lượng chính mình truyền lại cho cô.
Hạ Hải Dụ cũng cầm lại tay của anh, trước nay chưa có kiên định.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, bóng dáng của bọn họ biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bên ngoài, từng trái tim tan nát đầy đất, không chỉ tổng giám đốc nổi tiếng có chủ rồi, ngay cả Thiệu trợ lý cũng bị người trói tù rồi !
Làm sao mà chịu nổi? !
"Đây là chuyện gì xảy ra? ! Cô gái bên cạnh tổng giám đốc kia là ai ? !" Trước tiền sảnh một tiểu thư tóc vàng mắt xanh hâm mộ hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
Một mỹ nữ tóc vàng khác lắc đầu một cái, "Không biết, chưa từng thấy cô ấy, rất lạ mắt, hình như không phải cái cô thiên kim tập đoàn tài chính kia!"
"Cô gái kia cùng tổng giám đốc rất quen thuộc ! Bọn họ là quan hệ gì? !"
"Này còn phải hỏi sao? !" Liếc mắt xem thường, "Đều đã thân mật dắt tay rồi, đương nhiên là quan hệ tình nhân!"
"NONONO!" Chợt một nhân viên nữ Trung Quốc đeo mắt kiếng chen vào nói, thần thần bí bí nói, "Cô ấy không phải là tình nhân, mà là. . . . . ."
Cố ý nhử.
"Mà là cái gì? !"
"Nói mau !"
"Cô muốn làm người ta sốt ruột đến chết à!"
"Nói mau, nói mau, cô ấy là ai? !"
Trong đại sảnh tất cả mọi người cực kỳ sốt ruột, đều đem ánh mắt khóa trên cô gái mang mắt kiếng.
Cô gái mắt kiếng đắc ý cười cười, chậm rãi tuyên bố đáp án, "Cô ấy —— là tổng giám đốc phu nhân tương lai của chúng ta!"
"Cái gì? !"
"Không thể nào!"
"Tôi không tin!"
"Tôi cũng không tin!"
Các nhân viên khác đều bị kinh sợ, liên tiếp cảm khái.
Cô gái mắt kiếng vô cùng tự tin nói tiếp, "Là thật! Cô ấy tên là Hạ Hải Dụ, tổng giám đốc chúng ta đã yêu nhiều năm! Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa còn sinh một đứa con gái rồi đấy!"
"Con gái? !"
"Không phải là cô bé mà Thiệu trợ lý thường cho đến công ty chứ? !"
"Hình như vậy !"
Cô gái mắt kiếng khẳng định gật đầu một cái, hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói , "Tôi có em gái trước kia làm ở Đường Thịnh. . . . . . Là em ấy nói cho tôi biết. . . . . . không lâu trước đây con gái tổng giám đốc một mình bay trở về nước tìm ba !"
"Không thể nào? !"
"Cho nên tổng giám đốc chúng ta là bị con gái gọi trở về sao? !"
"Đại khái, có lẽ, có thể đi!"
"Vậy bây giờ tổng giám đốc có ý gì, công khai mang mẹ của con gái tới công ty. . . . . . Có phải ý bọn họ muốn kết hôn à? !"
"Hẳn là vậy!"
"A, tại sao có thể như vậy , cô gái kia không phải là đại mỹ nữ xinh đẹp, cũng không phải là thiên kim tập đoàn tài chính, tổng giám đốc tại sao lại thích cô ấy? !"
"Đúng thế! Cô ấy cũng không phải là cô gái quyến rũ !"
Cô gái mắt kiếng đẩy gọng kính ở trên sống mũi một cái, "Theo như lời người Trung Quốc chúng ta thì đây chính là —— duyên phận !"
"Duyên phận? !"
"Là bởi vì nụ cười của cô ấy rất đẹp sao? !"
"Hay là bởi vì ánh mắt của cô ấy giống như biết nói đây? !"
"Hoặc là, là bởi vì cô ấy vừa nhìn thấy là một người lương thiện có đức đây? !"
"Ai, không hiểu nổi, duyên phận là vậy, rất khó nói!"
". . . . . ."
". . . . . ."
◎ ◎ ◎
Tầng cao nhất.
Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành đang trong phòng làm việc cùng tiếp đãi khách hàng quan trọng.
Mà trong phòng rửa tay, Hạ Hải Dụ đối diện gương thở mạnh.
"Hô. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . . may mắn không té xỉu!" Vỗ ngực, cô đối với biểu hiện của chính mình rất hài lòng.
Tốt, Hạ Hải Dụ, mi làm rất khá, về sau phải tiếp tục cố gắng lên! Tin tưởng mình, mi có thể làm được tốt hơn!
Gương mặt trong gương, hiện lên nụ cười tự tin. . . . . .