Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
Trời quang đãng, mây xanh thắm , không có một tia bụi bặm, tinh khiết như một mặt gương. Ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua khe hở của lá cây , xuyên thấu qua sương sớm, từng sợi rải trên thành phố. Mặt trời như đưa bàn tay ấm áp ra ôm biết bao người.
San Francisco, một tiệm áo cưới nổi tiếng.
Cửa sổ thủy tinh bên trong, bày các loại áo cưới đủ màu sắc, màu trắng thuần khiết, màu đỏ nhiệt tình, màu hồng ngọt ngào , kết hợp nhiều màu nồng đậm. . . . . . Từng màu sắc đều có ý nghĩa đặc biệt, tốt đẹp làm cho người ta không biết chọn loại nào.
Mà mỗi một chiếc áo, đều được cắt may tỉ mỉ, không hề có tỳ vết, cũng đều được thiết kế từ các chuyên gia hàng đầu, số lượng có hạn trên thế giới.
Hạ Hải Dụ nhìn những chiếc áo cưới, không khỏi ngây người, cảm giác mình như là đi vào thế giới cổ tích tuổi thơ, mà cô, giống như biến thành công chúa, có hoàng tử sủng ái hạnh phúc nhất.
Cô vươn tay, cẩn thận từng li từng tí vuốt một chiếc áo cưới màu trắng, đầu ngón tay có chút run rẩy, mỗi người con gái đều có mong muốn được mặc áo cưới 1 lần, cô cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa từng được cảm nhận chân thực như vậy, những chiếc áo viền ren xinh đẹp cảm giác xuyên qua ở trên ngón tay, như mộng ảo.
"Thật là đẹp!"
Đường Húc Nghiêu đi tới bên cạnh cô, cúi đầu hỏi, "Thích chiếc này? !"
"Ừ!" Hạ Hải Dụ si ngốc gật đầu.
"Vậy thì chọn bộ này đi!"
"Không cần không cần, em đi xem vài chiếc khác, không cần quyết định nhanh như vậy !" Hạ Hải Dụ len lén nhìn bảng giá, trời ạ, rất nhiều số 0!
Nhanh chóng mở mắt to, ngược lại đi xem một chiếc màu hồng khác, ừ ừ, cái này cũng rất đẹp mắt !
Lại len lén nhìn bảng giá, trời ạ, so với chiếc vừa rồi còn đắt hơn!
Biểu tình Hạ Hải Dụ có chút vặn vẹo, cô thừa nhận những chiếc áo cưới này rất đẹp, nhưng mà cũng không nên đắt như vậy đi, thái quá đi, giá tiền chiếc áo cưới này cũng có thể mua một căn phòng!
Đường Húc Nghiêu nhìn cô không tiếp tục chọn, kéo bả vai của cô qua, dịu dàng nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy, không có chiếc nào hợp ý sao? !"
"Ách. . . . . . Đúng vậy . . . . . . Đều không thích. . . . . . Chúng ta đi cửa hàng khác xem một chút . . . . . ." Cô nhỏ giọng nói .
Anh nhíu mày, "Gian phòng này là cửa hàng tốt nhất, ở đây mà cũng không chọn được chiếc áo mình thích, vậy chúng ta mời nhà thiết kế từ New York đến thiết kế một chiếc kiểu dáng thật đẹp!"
"Không cần không cần! Ở đây có chiếc em thích rồi!" Hạ Hải Dụ nhanh chóng đổi lời nói, theo như lời anh nói thì không chừng mấy thứ linh tinh cũng cần cái tốt nhất mất.
"Nhưng mới vừa rồi không phải em nói đều không thích chiếc nào sao? !"
"Ai nói! Em rất thích! Thích cực kỳ!" Hạ Hải Dụ dậm chân, kiên định nói .
Đường Húc Nghiêu nâng môi lên, mỉm cười, "Nếu thích như vậy thì đi vào thử vài chiếc đi”.
"A!" Chống lại 2 ánh mắt nóng bỏng kia, Hạ Hải Dụ chợt đỏ mặt.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô xoay người đi, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười, mặt tràn đầy cưng chiều.
Bên ngoài phòng thử váy, Đường Húc Nghiêu ngồi trên ghế sa lon màu trắng yên lặng chờ đợi.
Lúc này, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu ở tầng dưới chọn lễ phục phù rể, phù dâu cũng đi lên.
"A? ! Hải Dụ đâu? !"
"Đang thử váy."
Vân Tiểu Tiểu vừa nghe cặp mắt liền phát sáng, "Em đi xem thử!"
Nói xong, cô cũng vọt vào phòng thử váy.
"Hải Dụ, thế này như vậy. . . . . . Chỗ bả vai này mở rộng một chút. . . . . ."
"Chỗ eo này phải buộc chặt một chút. . . . . ."
"Còn có làn váy. . . . . . Phải kéo xuống. . . . . .
"Ai ôi cô không được dùng kéo, cẩn thận trân châu rớt xuống!"
"Chỗ này còn có kim cương, không nên đụng vào!"
"Còn nữa, còn có. . . . . ."
Trong phòng thử váy, Hạ Hải Dụ bị xoay tròn như con rối, vẫn chưa mặc xong hoàn toàn, cô đã đầy một đầu mồ hôi, rốt cuộc cô biết vì sao chiếc áo cưới này lại mắc như vậy rồi, thêu nhiều đá quý, trân châu như vậy, thật nặng !
Bên ngoài, Đường Húc Nghiêu ngồi không yên, tại sao lại vậy, đi vào lâu như vậy mà còn chưa ra? !
Tâm tình của Thiệu Hành hiển nhiên thả lỏng hơn nhiều, nhàn nhạt uống một ngụm nước, sau đó thong thả ung dung an ủi bạn tốt bên cạnh, "Kiên nhẫn chút đi! Năm sáu năm cũng đã chờ được rồi, còn sợ vài phút sao? !"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, nói cũng phải !
Hít một hơi thật sâu, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Tiện tay cầm cuốn sách trên khay trà nhỏ lên, chán muốn chết nhìn nhìn, một tờ lại một tờ lật qua, như thời gian mở màn.
Trí nhớ, như thủy triều vọt tới. . . . . .
Từ lúc bọn họ lần đầu tiên gặp nhau. . . . . .
Một màn, lại một màn. . . . . .
Vẻ mặt của anh theo những ký ức kia hoặc vui vẻ, hoặc khổ sở, hoặc khôi hài, hoặc tức giận, hoặc ngọt ngào, hoặc chua xót một chuyện lại một chuyện mà biến hóa.
Không tự chủ, đem cả quá trình bọn họ ở cũng nhau nhớ lại một lần.
Duyên phận, rất kỳ diệu!
Từ lần đầu tiên ở trong quán bar, thấy cô uống đến say khướt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đến lúc sắp được nhìn cô mặc lên áo cưới vì anh, thật là tuyệt không thể tả!
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm, cô đã trở thành mẹ của con anh, còn lập tức sẽ trở thành bà xã của anh.
Bà xã. . . . . .
Ánh mắt mong đợi, một lần nữa chuyển qua phòng thử váy.
Chợt ——
Cửa mở ra.
Đường Húc Nghiêu cảm giác tim của mình rõ ràng đập thiếu một nhịp, con ngươi bỗng chốc phóng đại.
Hạ Hải Dụ đứng ở đằng kia, một thân áo cưới viền ren thuần trắng đẹp kinh người, mà cô lại càng đẹp đến cực hạn!
". . . . . ."
". . . . . ."
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, đều si ngốc nhìn đối phương, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Vân Tiểu Tiểu sau lưng Hạ Hải Dụ, lén đẩy cô một cái, "Đứng ở đây làm gì, đi qua!"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Hạ Hải Dụ từ từ chuyển bước.
Đường Húc Nghiêu cũng đứng lên, giữ vững hô hấp đi về phía cô.
Một bước. . . . . . Một bước. . . . . . Lại một bước. . . . . .
Cuối cùng, anh đi tới trước mặt cô, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy hông của cô, cúi đầu chống lên cái trán của cô.
Hạ Hải Dụ có chút xấu hổ, nhưng cũng đưa tay ôm hông anh, hồi hộp hỏi, "Đẹp không. . . . . ."
"Đẹp ! Em là cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy!"
San Francisco, một tiệm áo cưới nổi tiếng.
Cửa sổ thủy tinh bên trong, bày các loại áo cưới đủ màu sắc, màu trắng thuần khiết, màu đỏ nhiệt tình, màu hồng ngọt ngào , kết hợp nhiều màu nồng đậm. . . . . . Từng màu sắc đều có ý nghĩa đặc biệt, tốt đẹp làm cho người ta không biết chọn loại nào.
Mà mỗi một chiếc áo, đều được cắt may tỉ mỉ, không hề có tỳ vết, cũng đều được thiết kế từ các chuyên gia hàng đầu, số lượng có hạn trên thế giới.
Hạ Hải Dụ nhìn những chiếc áo cưới, không khỏi ngây người, cảm giác mình như là đi vào thế giới cổ tích tuổi thơ, mà cô, giống như biến thành công chúa, có hoàng tử sủng ái hạnh phúc nhất.
Cô vươn tay, cẩn thận từng li từng tí vuốt một chiếc áo cưới màu trắng, đầu ngón tay có chút run rẩy, mỗi người con gái đều có mong muốn được mặc áo cưới 1 lần, cô cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa từng được cảm nhận chân thực như vậy, những chiếc áo viền ren xinh đẹp cảm giác xuyên qua ở trên ngón tay, như mộng ảo.
"Thật là đẹp!"
Đường Húc Nghiêu đi tới bên cạnh cô, cúi đầu hỏi, "Thích chiếc này? !"
"Ừ!" Hạ Hải Dụ si ngốc gật đầu.
"Vậy thì chọn bộ này đi!"
"Không cần không cần, em đi xem vài chiếc khác, không cần quyết định nhanh như vậy !" Hạ Hải Dụ len lén nhìn bảng giá, trời ạ, rất nhiều số 0!
Nhanh chóng mở mắt to, ngược lại đi xem một chiếc màu hồng khác, ừ ừ, cái này cũng rất đẹp mắt !
Lại len lén nhìn bảng giá, trời ạ, so với chiếc vừa rồi còn đắt hơn!
Biểu tình Hạ Hải Dụ có chút vặn vẹo, cô thừa nhận những chiếc áo cưới này rất đẹp, nhưng mà cũng không nên đắt như vậy đi, thái quá đi, giá tiền chiếc áo cưới này cũng có thể mua một căn phòng!
Đường Húc Nghiêu nhìn cô không tiếp tục chọn, kéo bả vai của cô qua, dịu dàng nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy, không có chiếc nào hợp ý sao? !"
"Ách. . . . . . Đúng vậy . . . . . . Đều không thích. . . . . . Chúng ta đi cửa hàng khác xem một chút . . . . . ." Cô nhỏ giọng nói .
Anh nhíu mày, "Gian phòng này là cửa hàng tốt nhất, ở đây mà cũng không chọn được chiếc áo mình thích, vậy chúng ta mời nhà thiết kế từ New York đến thiết kế một chiếc kiểu dáng thật đẹp!"
"Không cần không cần! Ở đây có chiếc em thích rồi!" Hạ Hải Dụ nhanh chóng đổi lời nói, theo như lời anh nói thì không chừng mấy thứ linh tinh cũng cần cái tốt nhất mất.
"Nhưng mới vừa rồi không phải em nói đều không thích chiếc nào sao? !"
"Ai nói! Em rất thích! Thích cực kỳ!" Hạ Hải Dụ dậm chân, kiên định nói .
Đường Húc Nghiêu nâng môi lên, mỉm cười, "Nếu thích như vậy thì đi vào thử vài chiếc đi”.
"A!" Chống lại 2 ánh mắt nóng bỏng kia, Hạ Hải Dụ chợt đỏ mặt.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô xoay người đi, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười, mặt tràn đầy cưng chiều.
Bên ngoài phòng thử váy, Đường Húc Nghiêu ngồi trên ghế sa lon màu trắng yên lặng chờ đợi.
Lúc này, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu ở tầng dưới chọn lễ phục phù rể, phù dâu cũng đi lên.
"A? ! Hải Dụ đâu? !"
"Đang thử váy."
Vân Tiểu Tiểu vừa nghe cặp mắt liền phát sáng, "Em đi xem thử!"
Nói xong, cô cũng vọt vào phòng thử váy.
"Hải Dụ, thế này như vậy. . . . . . Chỗ bả vai này mở rộng một chút. . . . . ."
"Chỗ eo này phải buộc chặt một chút. . . . . ."
"Còn có làn váy. . . . . . Phải kéo xuống. . . . . .
"Ai ôi cô không được dùng kéo, cẩn thận trân châu rớt xuống!"
"Chỗ này còn có kim cương, không nên đụng vào!"
"Còn nữa, còn có. . . . . ."
Trong phòng thử váy, Hạ Hải Dụ bị xoay tròn như con rối, vẫn chưa mặc xong hoàn toàn, cô đã đầy một đầu mồ hôi, rốt cuộc cô biết vì sao chiếc áo cưới này lại mắc như vậy rồi, thêu nhiều đá quý, trân châu như vậy, thật nặng !
Bên ngoài, Đường Húc Nghiêu ngồi không yên, tại sao lại vậy, đi vào lâu như vậy mà còn chưa ra? !
Tâm tình của Thiệu Hành hiển nhiên thả lỏng hơn nhiều, nhàn nhạt uống một ngụm nước, sau đó thong thả ung dung an ủi bạn tốt bên cạnh, "Kiên nhẫn chút đi! Năm sáu năm cũng đã chờ được rồi, còn sợ vài phút sao? !"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, nói cũng phải !
Hít một hơi thật sâu, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Tiện tay cầm cuốn sách trên khay trà nhỏ lên, chán muốn chết nhìn nhìn, một tờ lại một tờ lật qua, như thời gian mở màn.
Trí nhớ, như thủy triều vọt tới. . . . . .
Từ lúc bọn họ lần đầu tiên gặp nhau. . . . . .
Một màn, lại một màn. . . . . .
Vẻ mặt của anh theo những ký ức kia hoặc vui vẻ, hoặc khổ sở, hoặc khôi hài, hoặc tức giận, hoặc ngọt ngào, hoặc chua xót một chuyện lại một chuyện mà biến hóa.
Không tự chủ, đem cả quá trình bọn họ ở cũng nhau nhớ lại một lần.
Duyên phận, rất kỳ diệu!
Từ lần đầu tiên ở trong quán bar, thấy cô uống đến say khướt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đến lúc sắp được nhìn cô mặc lên áo cưới vì anh, thật là tuyệt không thể tả!
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm, cô đã trở thành mẹ của con anh, còn lập tức sẽ trở thành bà xã của anh.
Bà xã. . . . . .
Ánh mắt mong đợi, một lần nữa chuyển qua phòng thử váy.
Chợt ——
Cửa mở ra.
Đường Húc Nghiêu cảm giác tim của mình rõ ràng đập thiếu một nhịp, con ngươi bỗng chốc phóng đại.
Hạ Hải Dụ đứng ở đằng kia, một thân áo cưới viền ren thuần trắng đẹp kinh người, mà cô lại càng đẹp đến cực hạn!
". . . . . ."
". . . . . ."
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, đều si ngốc nhìn đối phương, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Vân Tiểu Tiểu sau lưng Hạ Hải Dụ, lén đẩy cô một cái, "Đứng ở đây làm gì, đi qua!"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Hạ Hải Dụ từ từ chuyển bước.
Đường Húc Nghiêu cũng đứng lên, giữ vững hô hấp đi về phía cô.
Một bước. . . . . . Một bước. . . . . . Lại một bước. . . . . .
Cuối cùng, anh đi tới trước mặt cô, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy hông của cô, cúi đầu chống lên cái trán của cô.
Hạ Hải Dụ có chút xấu hổ, nhưng cũng đưa tay ôm hông anh, hồi hộp hỏi, "Đẹp không. . . . . ."
"Đẹp ! Em là cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy!"