Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
"Được rồi! Cười đã rồi! Anh thật ngốc! Nhưng mà. . . . . . em thích!" Hạ Hải Dụ ngẩng đầu, ở trước mặt anh, lần nữa hôn lên vỏ sò.
Vỏ sò có hình trái tim, có màu đỏ, rất giống cái mà cô đã nhặt được lúc trước, từ giờ chúng nó là một đôi cũng giống như bọn họ vậy!
Vẻ buồn bực trên mặt Đường Húc Nghiêu dần dần tan biến, thay vào đó là sự nhu hòa.
Vỏ sò này là anh ở trên bãi biển Maldives nhặt được, không, phải nói là đào được .
Dù việc có thể tìm ra một vỏ sò giống của Hải Dụ vô cùng khó khăn, và xác suất thành công là vô cùng mong manh nhưng anh vẫn muốn thử một lần.
Khi đó, sức khỏe của cô ấy không được tốt, ban ngày còn phải chăm sóc cho cục cưng, cho nên đến khi đêm xuống cô ấy ngủ say rất nhanh, thừa dịp mỗi đêm cô say ngủ, một mình anh đến bãi biển tìm kiếm.
Bắt đầu từ chỗ gần nhất, dần dần xa dần, cơ hồ anh đã lật tung bờ cát trắng đó một lần lên, anh đã tim thấy vô số vỏ sò với hình dạng khác lạ, nhưng, cái anh muốn tìm thì vẫn không tìm được.
Ngay khi anh đang thất vọng, thậm chí điên cuồng muốn tìm một chiếc cần cẩu đến đào bới toàn bộ bờ cát một lần thì cái vỏ sò ấy xuất hiện.
Một cái vỏ sò nhỏ không thể nào nhỏ hơn, nó rất nhỏ nên không dễ dàng gì lọt vào mắt con người, nhưng nó có màu đỏ thực đẹp mắt, khiến người ta thật vui sướng khôn xiết!
Khi anh nhặt vỏ sò lên, anh dùng ngón tay vuốt ve từng điểm từng điểm bề mặt thô ráp của nó, cảm giác được vuốt ve ấy khiến trái tim anh xúc động, sự xúc động này khiến anh tin rằng, tồn tại kỳ tích.
Anh nhìn cô, tóc dài hơi rối rũ xuống đầu vai, dung nhan mới vừa tỉnh lại, phiếm trong suốt, môi cong lên, vừa tươi đẹp vừa đáng yêu.
Cô giật giật, vươn tay, chủ động kéo anh qua, có chút xấu hổ kéo kéo ống tay áo của anh, giống như đúc mỗi khi Thủy Tinh làm nũng anh.
". . . . . ." Anh ngơ ngẩn, không rõ nguyên do.
"Chúng ta kết hôn đi!" cô nghiêm túc nói.
"Anh cũng đang có ý đó!" Anh chậm rãi cười lên, cầm tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Quan hệ giữa bọn họ, giống như có điều gì đó khác lạ, nhưng khác lạ ở điểm gì thì lại không nói cụ thể ra được, rõ ràng không có những cử chỉ rất thân mật, thậm chí ngay cả lời nói cũng chưa nói ra, nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều nhiều hơn một phần gợn sóng lưu luyến lại làm cho sóng lòng người ta sôi sục.
"Ba, ba có điện thoại!" Hạ Thủy Tinh chợt chạy tới, đưa điện thoại di động đang không ngừng vang lên cho Đường Húc Nghiêu.
Anh nhận lấy, đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp, "Ừ. . . . . . Ông ấy sao rồi. . . . . ."
"Rất bình tĩnh, đang ở nhà cũ, câu cá, luyện Thái Cực, còn không có gì đặc biệt."
"Tốt, đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Đường Húc Nghiêu trở nên nặng nề.
Ở trong phòng, Hạ Hải Dụ nhanh chóng rời giường, áo ngủ cũng không kịp đổi, liền kéo con gái đến trước mặt, " Thủy Tinh, mẹ thay quần áo cho con, lát nữa chúng ta phải đến một nơi!"
"Ra ngoài? Không phải ba nói hôm nay không thể đến khu vui chơi rồi sao?"
Hạ Hải Dụ cười lắc đầu, "Không phải đi khu vui chơi, phải đi một nơi khác, một nơi Thủy Tinh chưa từng đến, nhưng là nơi con nên đến!"
“Dạ?" Hạ Thủy Tinh trừng mắt nhìn, rất hoang mang.
Hạ Hải Dụ mím môi không nói, mặc chiếc váy xinh đẹp cho con gái, sau đó lại giúp cô bé chải đầu búp bê, lấy ba lô dâu tây của cô bé, đem các đồ vật tùy thân của cô bé nhét vào.
"Được rồi! Đi thôi!" Dắt bàn tay nhỏ bé của cô bé, đi về phía phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Húc Nghiêu chậm rãi quay đầu lại, hơi nao nao.
"Hải Dụ. . . . . . Em đây là. . . . . ."
"Mang Thủy Tinh tới gặp ông ấy đi!"
◎ ◎ ◎
Đại trạch Đường gia.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi dừng xe lại, lão quản gia đã vội vàng chạy tới nghênh đón.
Cửa xe mở ra, lão quản gia nhìn thấy Hạ Thủy Tinh thì không khỏi ngẩn ra.
Cô bé này là . . . . . ? !
Nhận thấy được lão quản gia đang tò mò chăm chú nhìn mình, Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với ông ấy, "Con chào ông, quản gia gia gia!"
". . . . . ." Lão quản gia bị hù dọa, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Đường Húc Nghiêu ngước mắt hỏi lão quản gia, "Ông cụ đâu rồi?"
"Thưa thiếu gia, ông cụ đang câu cá ở bên hồ." Lão quản gia cung kính đáp lời.
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, dắt tay nhỏ bé của con gái đi tới bên hồ.
Một đường đi đến, Hạ Thủy Tinh tràn ngập tò mò, ba nói với mình rằng muốn mình đến gặp thái gia gia, mình lại có thái gia gia, thật ngoài tưởng tượng!
Không biết thái gia gia là người như thế nào đây?
Dù gì cũng là Thái gia gia của mình, mình không phải sợ.
Xuyên qua một con đường dài, đi đến gần bên hồ.
Hạ Thủy Tinh chợt dừng bước chân lại, buông bàn tay đang được ba nắm, mở ba lô dâu tây tùy thân ra, từ bên trong lấy ra một cái gương, soi soi, ừm, rất tốt! Mặt không có bẩn, tóc cũng không bị rối!
Soi gương luyện tập mỉm cười mấy lần, OK!
Đường Húc Nghiêu nhìn cử chỉ đáng yêu của con gái, thấy buồn cười, "Thủy Tinh, con khẩn trương sao?"
"Một chút xíu mà thôi! Nhưng nhất định con sẽ nỗ lực làm thái gia gia thích con, con tin tưởng mình làm được!"
Hạ Thủy Tinh nhét cái gương nhỏ trở lại ba lô dâu tây, sau đó kéo bàn tay của ba, nói, "Ba, đi thôi!"
"Được."
Tiếng bước chân và đoạn đối thoại của hai cha con cô bé, thật ra đã sớm rơi vào lỗ tai của Đường lão gia, nhưng ông vẫn trấn định tự nhiên như trước.
"Gia gia!" Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đường lão gia không trả lời, cũng không quay đầu lại, tiếp tục duy trì tư thế cầm cần câu.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu âm thầm thở dài, đã sớm đoán sẽ nhận được loại đãi ngộ này.
Hạ Thủy Tinh chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hiện ra vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ lỗ tai của thái gia gia không dùng được, nhưng rõ ràng mình đã nhìn thấy tay cầm cần câu của thái gia gia đã rung lên.
"Thái Gia Gia!" bỗng Hạ Thủy Tinh lên tiếng, đừng bảo chỉ có làm cho Đường lão gia sửng sốt, ngay cả Đường Húc Nghiêu cũng rất kinh ngạc.
". . . . . ." Đường lão gia chậm rãi quay đầu lại, gương mặt nghiêm nghị, lặng im giọi vào tầm mắt của Thủy Tinh .
Cô bé mở to hai mắt, miệng nhỏ cũng hơi cong lên, oa oa, bộ dạng của Thái Gia Gia thật nghiêm túc nha!
Chỉ là, mình không sợ!
Tất cả phái phản động đều là hổ giấy mà thôi!
Không biết vì sao, trong đầu của cô bé chợt hiện ra câu danh ngôn này.
"Thái Gia Gia, ông vẫn khỏe chứ, con là Thủy Tinh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, tươi cười rạng rỡ.
Đường lão gia tử híp híp mắt, ánh mắt sắc bén khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh . . . . . .
Vỏ sò có hình trái tim, có màu đỏ, rất giống cái mà cô đã nhặt được lúc trước, từ giờ chúng nó là một đôi cũng giống như bọn họ vậy!
Vẻ buồn bực trên mặt Đường Húc Nghiêu dần dần tan biến, thay vào đó là sự nhu hòa.
Vỏ sò này là anh ở trên bãi biển Maldives nhặt được, không, phải nói là đào được .
Dù việc có thể tìm ra một vỏ sò giống của Hải Dụ vô cùng khó khăn, và xác suất thành công là vô cùng mong manh nhưng anh vẫn muốn thử một lần.
Khi đó, sức khỏe của cô ấy không được tốt, ban ngày còn phải chăm sóc cho cục cưng, cho nên đến khi đêm xuống cô ấy ngủ say rất nhanh, thừa dịp mỗi đêm cô say ngủ, một mình anh đến bãi biển tìm kiếm.
Bắt đầu từ chỗ gần nhất, dần dần xa dần, cơ hồ anh đã lật tung bờ cát trắng đó một lần lên, anh đã tim thấy vô số vỏ sò với hình dạng khác lạ, nhưng, cái anh muốn tìm thì vẫn không tìm được.
Ngay khi anh đang thất vọng, thậm chí điên cuồng muốn tìm một chiếc cần cẩu đến đào bới toàn bộ bờ cát một lần thì cái vỏ sò ấy xuất hiện.
Một cái vỏ sò nhỏ không thể nào nhỏ hơn, nó rất nhỏ nên không dễ dàng gì lọt vào mắt con người, nhưng nó có màu đỏ thực đẹp mắt, khiến người ta thật vui sướng khôn xiết!
Khi anh nhặt vỏ sò lên, anh dùng ngón tay vuốt ve từng điểm từng điểm bề mặt thô ráp của nó, cảm giác được vuốt ve ấy khiến trái tim anh xúc động, sự xúc động này khiến anh tin rằng, tồn tại kỳ tích.
Anh nhìn cô, tóc dài hơi rối rũ xuống đầu vai, dung nhan mới vừa tỉnh lại, phiếm trong suốt, môi cong lên, vừa tươi đẹp vừa đáng yêu.
Cô giật giật, vươn tay, chủ động kéo anh qua, có chút xấu hổ kéo kéo ống tay áo của anh, giống như đúc mỗi khi Thủy Tinh làm nũng anh.
". . . . . ." Anh ngơ ngẩn, không rõ nguyên do.
"Chúng ta kết hôn đi!" cô nghiêm túc nói.
"Anh cũng đang có ý đó!" Anh chậm rãi cười lên, cầm tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Quan hệ giữa bọn họ, giống như có điều gì đó khác lạ, nhưng khác lạ ở điểm gì thì lại không nói cụ thể ra được, rõ ràng không có những cử chỉ rất thân mật, thậm chí ngay cả lời nói cũng chưa nói ra, nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều nhiều hơn một phần gợn sóng lưu luyến lại làm cho sóng lòng người ta sôi sục.
"Ba, ba có điện thoại!" Hạ Thủy Tinh chợt chạy tới, đưa điện thoại di động đang không ngừng vang lên cho Đường Húc Nghiêu.
Anh nhận lấy, đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp, "Ừ. . . . . . Ông ấy sao rồi. . . . . ."
"Rất bình tĩnh, đang ở nhà cũ, câu cá, luyện Thái Cực, còn không có gì đặc biệt."
"Tốt, đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Đường Húc Nghiêu trở nên nặng nề.
Ở trong phòng, Hạ Hải Dụ nhanh chóng rời giường, áo ngủ cũng không kịp đổi, liền kéo con gái đến trước mặt, " Thủy Tinh, mẹ thay quần áo cho con, lát nữa chúng ta phải đến một nơi!"
"Ra ngoài? Không phải ba nói hôm nay không thể đến khu vui chơi rồi sao?"
Hạ Hải Dụ cười lắc đầu, "Không phải đi khu vui chơi, phải đi một nơi khác, một nơi Thủy Tinh chưa từng đến, nhưng là nơi con nên đến!"
“Dạ?" Hạ Thủy Tinh trừng mắt nhìn, rất hoang mang.
Hạ Hải Dụ mím môi không nói, mặc chiếc váy xinh đẹp cho con gái, sau đó lại giúp cô bé chải đầu búp bê, lấy ba lô dâu tây của cô bé, đem các đồ vật tùy thân của cô bé nhét vào.
"Được rồi! Đi thôi!" Dắt bàn tay nhỏ bé của cô bé, đi về phía phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Húc Nghiêu chậm rãi quay đầu lại, hơi nao nao.
"Hải Dụ. . . . . . Em đây là. . . . . ."
"Mang Thủy Tinh tới gặp ông ấy đi!"
◎ ◎ ◎
Đại trạch Đường gia.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi dừng xe lại, lão quản gia đã vội vàng chạy tới nghênh đón.
Cửa xe mở ra, lão quản gia nhìn thấy Hạ Thủy Tinh thì không khỏi ngẩn ra.
Cô bé này là . . . . . ? !
Nhận thấy được lão quản gia đang tò mò chăm chú nhìn mình, Hạ Thủy Tinh ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với ông ấy, "Con chào ông, quản gia gia gia!"
". . . . . ." Lão quản gia bị hù dọa, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Đường Húc Nghiêu ngước mắt hỏi lão quản gia, "Ông cụ đâu rồi?"
"Thưa thiếu gia, ông cụ đang câu cá ở bên hồ." Lão quản gia cung kính đáp lời.
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, dắt tay nhỏ bé của con gái đi tới bên hồ.
Một đường đi đến, Hạ Thủy Tinh tràn ngập tò mò, ba nói với mình rằng muốn mình đến gặp thái gia gia, mình lại có thái gia gia, thật ngoài tưởng tượng!
Không biết thái gia gia là người như thế nào đây?
Dù gì cũng là Thái gia gia của mình, mình không phải sợ.
Xuyên qua một con đường dài, đi đến gần bên hồ.
Hạ Thủy Tinh chợt dừng bước chân lại, buông bàn tay đang được ba nắm, mở ba lô dâu tây tùy thân ra, từ bên trong lấy ra một cái gương, soi soi, ừm, rất tốt! Mặt không có bẩn, tóc cũng không bị rối!
Soi gương luyện tập mỉm cười mấy lần, OK!
Đường Húc Nghiêu nhìn cử chỉ đáng yêu của con gái, thấy buồn cười, "Thủy Tinh, con khẩn trương sao?"
"Một chút xíu mà thôi! Nhưng nhất định con sẽ nỗ lực làm thái gia gia thích con, con tin tưởng mình làm được!"
Hạ Thủy Tinh nhét cái gương nhỏ trở lại ba lô dâu tây, sau đó kéo bàn tay của ba, nói, "Ba, đi thôi!"
"Được."
Tiếng bước chân và đoạn đối thoại của hai cha con cô bé, thật ra đã sớm rơi vào lỗ tai của Đường lão gia, nhưng ông vẫn trấn định tự nhiên như trước.
"Gia gia!" Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đường lão gia không trả lời, cũng không quay đầu lại, tiếp tục duy trì tư thế cầm cần câu.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu âm thầm thở dài, đã sớm đoán sẽ nhận được loại đãi ngộ này.
Hạ Thủy Tinh chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hiện ra vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ lỗ tai của thái gia gia không dùng được, nhưng rõ ràng mình đã nhìn thấy tay cầm cần câu của thái gia gia đã rung lên.
"Thái Gia Gia!" bỗng Hạ Thủy Tinh lên tiếng, đừng bảo chỉ có làm cho Đường lão gia sửng sốt, ngay cả Đường Húc Nghiêu cũng rất kinh ngạc.
". . . . . ." Đường lão gia chậm rãi quay đầu lại, gương mặt nghiêm nghị, lặng im giọi vào tầm mắt của Thủy Tinh .
Cô bé mở to hai mắt, miệng nhỏ cũng hơi cong lên, oa oa, bộ dạng của Thái Gia Gia thật nghiêm túc nha!
Chỉ là, mình không sợ!
Tất cả phái phản động đều là hổ giấy mà thôi!
Không biết vì sao, trong đầu của cô bé chợt hiện ra câu danh ngôn này.
"Thái Gia Gia, ông vẫn khỏe chứ, con là Thủy Tinh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, tươi cười rạng rỡ.
Đường lão gia tử híp híp mắt, ánh mắt sắc bén khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh . . . . . .