Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Có lẽ thật sự là cha con liên tâm, đứa trẻ sơ sinh trên giường cũng lập tức mở mắt, mặc dù tầm mắt của bé còn chưa nhìn được xa như vậy, nhưng hình như là dựa vào trực giác, nghiêng đầu qua hướng Đường Húc Nghiêu nhìn.
Đôi mắt bé tròn trịa mở to đầy nước, chớp chớp, đáng yêu gần chảy ra nước!
Tâm của Đường Húc Nghiêu trong nháy mắt hạ xuống, đáy lòng mềm mại nhất dâng lên ẩm ướt.
Cục cưng!
Đây là cục cưng của anh cùng Hải Dụ!
"Bộ dạng rất đẹp, đáng yêu chứ? !" Bên cạnh hắn, Vân Tiểu Tiểu bỗng xuất hiện.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi nâng lên môi, hiện ra biểu tình dịu dàng như nước.
Tay kìm không được chạm ở trên tường kính, thật muốn sờ mặt cục cưng, nhất định rất mềm!
Vân Tiểu Tiểu cười cười, nói cho anh biết một tin tức tốt, "Chờ một lát hộ sĩ cho cục cưng ăn hết sữa, cục cưng nhà anh có thể được ôm ra ngoài hoạt động một chút!"
"Tôi có thể ôm? !" Đường Húc Nghiêu mừng rỡ như điên.
"Tất nhiên, anh không phải là ba của cục cưng sao!" Vân Tiểu Tiểu liếc mắt, sao lại đần như vậy, chẳng lẽ tai nạn xe cộ đụng hư đầu óc sao? !
Chỉ chốc lát sau, đúng như lời Vân Tiểu Tiểu nói, từng hộ sĩ cho bọn trẻ bú sữa, mà Đường Húc Nghiêu nhìn không chớp mắt tiểu bảo bối của mình, cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng dẩu lên, gấp gáp muốn được, nhưng mà dưới sự khống chế của hộ sĩ, bé gấp gáp cũng không được như ý, mà phải từ từ, từ từ uống sữa.
Hai mươi phút sau, hộ sĩ đem cục cưng từ giường bên trong ôm ra ngoài, muốn đưa cho Vân Tiểu Tiểu, nhưng Vân Tiểu Tiểu đưa tay chỉ Đường Húc Nghiêu, "Để cho anh ta ôm!"
Hộ sĩ hơi sững sờ, người đàn ông này là ai, lần đầu tiên thấy ! Nhưng mà hình như nhìn quen mắt!
Tập trung suy nghĩ nhìn nhìn, bừng tỉnh ra, phải là ba của Hai cha con này thật ra thì dáng dấp rất giống ! Nhất là mắt!
"Tiên sinh, . . . . . . ôm như thế này. . . . . . Phải cẩn thận!" Hộ sĩ dặn dò , cẩn thận từng li từng tí đem em bé đưa qua.
Đường Húc Nghiêu kinh ngạc vươn tay, tâm tình khẩn trương vô cùng, bé sơ sinh thân thể mềm không thể tin được, thật là nhỏ bé!
Cục cưng hình như cảm nhận được người ôm mình thay đổi, mùi vị cũng không giống, cái đầu nhỏ thẳng hướng trong ngực Đường Húc Nghiêu cọ.
Làm Đường Húc Nghiêu sợ tới mức hoàn toàn không dám động, tứ chi cứng ngắc, mặc dù bé sơ sinh trên tay chỉ có hơn 3kg, vậy mà anh lại thấy giống như nâng toàn thế giới.
Vân Tiểu Tiểu hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, "Đừng đứng ở chỗ này, cùng tôi đến phòng bệnh đi!"
"Tốt." Đường Húc Nghiêu ôm cục cưng như là ôm trân bảo quý hiếm , nhắm mắt theo sát Vân Tiểu Tiểu tiến vào phòng bệnh.
Đây là gian phòng Hạ Hải Dụ ở trước đây, thậm chí một ít đồ vật của cô còn ở đây, Đường Húc Nghiêu trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
◎◎◎
Thành Phố T.
Hạ Hải Dụ rầu rĩ mở mắt.
Cô cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, về phần rốt cuộc bao lâu, thì hoàn toàn không biết.
Mùi thuốc trong phòng bệnh nhàn nhạt làm cô không nhịn được cau mày, từ từ ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, mắt từ từ trợn tròn, lý trí dần dần quay trở lại.
Cô nhớ rồi, hình như mình là té bất tỉnh.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ? !" Cô tự hỏi , sau đó nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.
A, trời , cô ngủ tận tám giờ!
Như là dọa người, Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa thét chói tai.
Lại nhìn nhật ký cuộc gọi của điện thoại, đã nhận một cuộc làm tâm của cô hơi căng thẳng.
Anh đã gọi điện thoại tới? !
Đang kinh ngạc, Thiệu Hành mang theo chút thức ăn đẩy cửa vào, "Hải Dụ, cô tỉnh rồi!"
"Ừ." Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, đồng thời nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay. Cô nghĩ lúc trước nhất định là Thiệu Hành giúp cô nghe điện thoại, không biết Đường Húc Nghiêu thế nào!
". . . . . ." Muốn nói lại thôi.
Thiệu Hành đặt đồ ăn xuống, an ủi nói, "Hải Dụ, cô trước ăn một chút gì đi, cô vừa ăn tôi vừa nói cho cô nghe."
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Tôi không đói bụng."
Thiệu Hành khẽ thở dài, "Được rồi, vậy chờ lát nữa ăn!"
Anh cầm lấy điện thoại di động của cô, gật đầu một cái thể hiện đã biết cuộc gọi kia "Nghiêu đã điện thoại đến, đã bình an tới San Francisco rồi, nửa giờ trước chúng tôi còn liên lạc, cậu ta bây giờ đang cùng cục cưng ở chung một chỗ."
"Bọn họ đều tốt chứ? !" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi.
Thiệu Hành gật đầu một cái, " Rất tốt!"
Bỗng nhiên nghĩ sâu xa một cái, "Hải Dụ, cô có nghĩ muốn gặp anh ta một chút hay không?”
Đương nhiên muốn!
Nhưng làm thế nào thấy? !
Cách anh một Thái Bình Dương mà !
Thiệu Hành nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô , đi trước tủ bệnh, lấy Laptop ra, sau đó đặt trước bàn nhỏ di động trên giường của cô, "Video liên tuyến là được! Trình tự tôi đã làm tốt rồi, tùy thời đều có thể liên lạc!"
Hạ Hải Dụ mím môi, do dự, nhưng chỉ mất mấy giây, ngẩng đầu lên, kiên định mở laptop ra.
Mà bên kia, Đường Húc Nghiêu đã sớm chờ đợi từ lâu, Computer vẫn mở chợt phát ra tín hiệu "Píp píp", tim của anh đột nhiên giật nảy lên.
Một tay ôm cục cưng, một tay khẽ run nhấn chuột.
Trong màn ảnh máy vi tính, màn hình màu xanh tần số chờ đợi rung động, rất nhanh, liền thông.
Cách thiên sơn vạn thủy, hai người rốt cuộc gặp mặt.
". . . . . ."
". . . . . ."
Bọn họ vẫn nhìn nhau, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Trầm mặc thật lâu, Đường Húc Nghiêu mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn, "Hải Dụ. . . . . . Em có khỏe không. . . . . ."
Cô mỉm cười, "Em rất khỏe, anh yên tâm." Trừ toàn thân mềm nhũn không có sức, thì tất cả đều tốt.
"Anh thì sao? !"
"Anh cũng vậy rất tốt." Trừ chỗ xương gãy có chút đau.
Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, hỏi, "Tai nạn xe cộ. . . . . . sao lại xảy ra. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, "Thật ra thì anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là nghe được một tiếng bánh xe vang lên thật mạnh, cát lại chặn lại đường xe của anh, anh cũng không biết phản ứng như thế nào, thắng xe khẳng định không kịp nữa, nhưng anh lại biết mình không thể bị đụng vào như vậy, liền hướng sang bên cạnh nghiêng về, cố gắng nhảy ra khỏi xe, cũng vì vậy, mới may mắn thoát nạn."
Vừa nói xong, Đường Húc Nghiêu cũng sợ, nếu như phản ứng của anh chậm một chút nữa, anh có thể đã chết! Anh sẽ không được gặp lại cô cùng cục cưng!
Nội tâm Hạ Hải Dụ cũng phức tạp, nguy hiểm thật! Cô cùng cục cưng thiếu chút nữa thì không gặp lại anh!
Cục cưng vẫn ngủ say như cảm nhận được nỗi ưu thương của bọn họ, "Oa" một tiếng, khóc. . . . . .
Đôi mắt bé tròn trịa mở to đầy nước, chớp chớp, đáng yêu gần chảy ra nước!
Tâm của Đường Húc Nghiêu trong nháy mắt hạ xuống, đáy lòng mềm mại nhất dâng lên ẩm ướt.
Cục cưng!
Đây là cục cưng của anh cùng Hải Dụ!
"Bộ dạng rất đẹp, đáng yêu chứ? !" Bên cạnh hắn, Vân Tiểu Tiểu bỗng xuất hiện.
Đường Húc Nghiêu chậm rãi nâng lên môi, hiện ra biểu tình dịu dàng như nước.
Tay kìm không được chạm ở trên tường kính, thật muốn sờ mặt cục cưng, nhất định rất mềm!
Vân Tiểu Tiểu cười cười, nói cho anh biết một tin tức tốt, "Chờ một lát hộ sĩ cho cục cưng ăn hết sữa, cục cưng nhà anh có thể được ôm ra ngoài hoạt động một chút!"
"Tôi có thể ôm? !" Đường Húc Nghiêu mừng rỡ như điên.
"Tất nhiên, anh không phải là ba của cục cưng sao!" Vân Tiểu Tiểu liếc mắt, sao lại đần như vậy, chẳng lẽ tai nạn xe cộ đụng hư đầu óc sao? !
Chỉ chốc lát sau, đúng như lời Vân Tiểu Tiểu nói, từng hộ sĩ cho bọn trẻ bú sữa, mà Đường Húc Nghiêu nhìn không chớp mắt tiểu bảo bối của mình, cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng dẩu lên, gấp gáp muốn được, nhưng mà dưới sự khống chế của hộ sĩ, bé gấp gáp cũng không được như ý, mà phải từ từ, từ từ uống sữa.
Hai mươi phút sau, hộ sĩ đem cục cưng từ giường bên trong ôm ra ngoài, muốn đưa cho Vân Tiểu Tiểu, nhưng Vân Tiểu Tiểu đưa tay chỉ Đường Húc Nghiêu, "Để cho anh ta ôm!"
Hộ sĩ hơi sững sờ, người đàn ông này là ai, lần đầu tiên thấy ! Nhưng mà hình như nhìn quen mắt!
Tập trung suy nghĩ nhìn nhìn, bừng tỉnh ra, phải là ba của Hai cha con này thật ra thì dáng dấp rất giống ! Nhất là mắt!
"Tiên sinh, . . . . . . ôm như thế này. . . . . . Phải cẩn thận!" Hộ sĩ dặn dò , cẩn thận từng li từng tí đem em bé đưa qua.
Đường Húc Nghiêu kinh ngạc vươn tay, tâm tình khẩn trương vô cùng, bé sơ sinh thân thể mềm không thể tin được, thật là nhỏ bé!
Cục cưng hình như cảm nhận được người ôm mình thay đổi, mùi vị cũng không giống, cái đầu nhỏ thẳng hướng trong ngực Đường Húc Nghiêu cọ.
Làm Đường Húc Nghiêu sợ tới mức hoàn toàn không dám động, tứ chi cứng ngắc, mặc dù bé sơ sinh trên tay chỉ có hơn 3kg, vậy mà anh lại thấy giống như nâng toàn thế giới.
Vân Tiểu Tiểu hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, "Đừng đứng ở chỗ này, cùng tôi đến phòng bệnh đi!"
"Tốt." Đường Húc Nghiêu ôm cục cưng như là ôm trân bảo quý hiếm , nhắm mắt theo sát Vân Tiểu Tiểu tiến vào phòng bệnh.
Đây là gian phòng Hạ Hải Dụ ở trước đây, thậm chí một ít đồ vật của cô còn ở đây, Đường Húc Nghiêu trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
◎◎◎
Thành Phố T.
Hạ Hải Dụ rầu rĩ mở mắt.
Cô cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, về phần rốt cuộc bao lâu, thì hoàn toàn không biết.
Mùi thuốc trong phòng bệnh nhàn nhạt làm cô không nhịn được cau mày, từ từ ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, mắt từ từ trợn tròn, lý trí dần dần quay trở lại.
Cô nhớ rồi, hình như mình là té bất tỉnh.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ? !" Cô tự hỏi , sau đó nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.
A, trời , cô ngủ tận tám giờ!
Như là dọa người, Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa thét chói tai.
Lại nhìn nhật ký cuộc gọi của điện thoại, đã nhận một cuộc làm tâm của cô hơi căng thẳng.
Anh đã gọi điện thoại tới? !
Đang kinh ngạc, Thiệu Hành mang theo chút thức ăn đẩy cửa vào, "Hải Dụ, cô tỉnh rồi!"
"Ừ." Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, đồng thời nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay. Cô nghĩ lúc trước nhất định là Thiệu Hành giúp cô nghe điện thoại, không biết Đường Húc Nghiêu thế nào!
". . . . . ." Muốn nói lại thôi.
Thiệu Hành đặt đồ ăn xuống, an ủi nói, "Hải Dụ, cô trước ăn một chút gì đi, cô vừa ăn tôi vừa nói cho cô nghe."
Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Tôi không đói bụng."
Thiệu Hành khẽ thở dài, "Được rồi, vậy chờ lát nữa ăn!"
Anh cầm lấy điện thoại di động của cô, gật đầu một cái thể hiện đã biết cuộc gọi kia "Nghiêu đã điện thoại đến, đã bình an tới San Francisco rồi, nửa giờ trước chúng tôi còn liên lạc, cậu ta bây giờ đang cùng cục cưng ở chung một chỗ."
"Bọn họ đều tốt chứ? !" Hạ Hải Dụ khẩn trương hỏi.
Thiệu Hành gật đầu một cái, " Rất tốt!"
Bỗng nhiên nghĩ sâu xa một cái, "Hải Dụ, cô có nghĩ muốn gặp anh ta một chút hay không?”
Đương nhiên muốn!
Nhưng làm thế nào thấy? !
Cách anh một Thái Bình Dương mà !
Thiệu Hành nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô , đi trước tủ bệnh, lấy Laptop ra, sau đó đặt trước bàn nhỏ di động trên giường của cô, "Video liên tuyến là được! Trình tự tôi đã làm tốt rồi, tùy thời đều có thể liên lạc!"
Hạ Hải Dụ mím môi, do dự, nhưng chỉ mất mấy giây, ngẩng đầu lên, kiên định mở laptop ra.
Mà bên kia, Đường Húc Nghiêu đã sớm chờ đợi từ lâu, Computer vẫn mở chợt phát ra tín hiệu "Píp píp", tim của anh đột nhiên giật nảy lên.
Một tay ôm cục cưng, một tay khẽ run nhấn chuột.
Trong màn ảnh máy vi tính, màn hình màu xanh tần số chờ đợi rung động, rất nhanh, liền thông.
Cách thiên sơn vạn thủy, hai người rốt cuộc gặp mặt.
". . . . . ."
". . . . . ."
Bọn họ vẫn nhìn nhau, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Trầm mặc thật lâu, Đường Húc Nghiêu mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn, "Hải Dụ. . . . . . Em có khỏe không. . . . . ."
Cô mỉm cười, "Em rất khỏe, anh yên tâm." Trừ toàn thân mềm nhũn không có sức, thì tất cả đều tốt.
"Anh thì sao? !"
"Anh cũng vậy rất tốt." Trừ chỗ xương gãy có chút đau.
Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, hỏi, "Tai nạn xe cộ. . . . . . sao lại xảy ra. . . . . ."
Đường Húc Nghiêu lắc đầu một cái, "Thật ra thì anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là nghe được một tiếng bánh xe vang lên thật mạnh, cát lại chặn lại đường xe của anh, anh cũng không biết phản ứng như thế nào, thắng xe khẳng định không kịp nữa, nhưng anh lại biết mình không thể bị đụng vào như vậy, liền hướng sang bên cạnh nghiêng về, cố gắng nhảy ra khỏi xe, cũng vì vậy, mới may mắn thoát nạn."
Vừa nói xong, Đường Húc Nghiêu cũng sợ, nếu như phản ứng của anh chậm một chút nữa, anh có thể đã chết! Anh sẽ không được gặp lại cô cùng cục cưng!
Nội tâm Hạ Hải Dụ cũng phức tạp, nguy hiểm thật! Cô cùng cục cưng thiếu chút nữa thì không gặp lại anh!
Cục cưng vẫn ngủ say như cảm nhận được nỗi ưu thương của bọn họ, "Oa" một tiếng, khóc. . . . . .