Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Lamborghini hối hả chạy như bay trên đường cao tốc, tốc độ gần đến cực hạn, tựa hồ một giây tự biết bay bay lên vậy!
Hai tay cầm tay lái thật chặt, chân nhấn ga đến cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nhanh !Nhanh! Nhất định phải nhanh lên!
Phải biết rằng anh ở trong này mỗi một phút mỗi một giây, đều bị Hải Dụ tra tấn, cô nếu không đau tới cực điểm thì sẽ không gọi điện thoại cho anh, nếu cô không yếu ớt tới cực điểm, cô sẽ không cho bất cứ cái gì là cơ hội cuối cùng!
Cô, cần anh, rất cần!
Mà anh sẽ đến bên cạnh cô!
Nhất định là vậy!
Anh chỉ muốn lập tức đến sân bay đuổi kịp chuyến bay bốn mươi phút sau. Sau đó trải qua mười mấy tiếng , anh có thể đến San Francisco nhìn thấy cô rồi!
Tâm tình khẩn trương , lại mang theo chờ mong, còn có hưng phấn!
". . . . . ." Đột nhiên, trên đường gặp trở ngại,nhìn giống như xảy ra tai nạn giao thông vài chiếc xe đụng vào nhau làm đường bị chặn kính mít.
"Đáng chết!" Cắn răng mở miệng chửi thầm một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn đường, hoàn toàn không có khả năng đi qua, bởi vì cảnh sát đã đem đường lộ hoàn toàn phong kín rồi.
Tại sao?!
Tại sao lại khéo như vậy chứ? !
Còn một nửa chặn đường là đến sân bay, hiện tại cư nhiên không qua được?!
Ông trời, người cố ý tra tấn chúng con sao, người có biết hay không Hải Dụ cùng Bảo Bảo đang ở chờ con, người có biết nếu lần này con không tới, chúng con cả đời cũng không thể ở cùng nhau rồi!
". . . . . ." Nghẹn ngào một tiếng, Đường Húc Nghiêu bất đắc dĩ chạy vào một đường hầm, chạy ra sau, ở chỗ ngả ba, mạnh mẽ đánh tay lái, quay đầu.
Còn có một con đường khác có thể đến sân bay!
Tuy rằng xa một chút!
Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không nhiều lắm, nhưng anh sẽ không buông cuộc!
Hải Dụ, Bảo Bảo. . . . . . Hai người yên tâm. . . . . . Anh sẽ đến . . . . . . Nhất định sẽ!
Giờ phút này anh rất nhớ họ, Đường Húc Nghiêu đạp ga xuống , chạy về phía một con đường khác.
May mắn đoạn đường này tốt lắm, anh đạp tốc độ xe lên tới cực điểm, nhưng vẫn cảm thấy không đủ nhanh!
Dày vò!
Thật là dày vò!
Anh bắt đầu có chút hối hận, vì sao bản thân không trực tiếp làm một chiếc phi cơ trực thăng, như vậy có phải nhanh hơn không?!
Không không không. . . . . . Phi cơ trực thăng tuy rằng có thể cất cánh bất cứ lúc nào, nhưng phải xin đường hàng không trước,phải chờ thủ tục được phê duyệt mới được!
Đáng chết!
Một chiếc xe vọt phía trước ,lại một chiếc xe vượt về phiá trước, sau đó lại thêm một chiếc xe xa xa phía sau khác.
Cầu vượt càng ngày càng gần,qua cây cầu kia,đi thêm một đoạn nữa, chính là đoạn đường cuối cùng tới sân bay!
Hải Dụ, Bảo Bảo, hai người ráng thêm chút nữa nha anh sắp đến với hai người rồi đây!
Nhìn chỗ kế bên có hộ chiếu còn giấy chứng minh, lòng Đường Húc Nghiêu mãnh liệt gia tốc đập loạn, lập tức, lập tức có thể lên máy bay !
Đột nhiên, di động vang lên.
Lấy tai nghe nhét vào tai trái liền truyền đến tiếng khóc vội vàng của Vân Tiểu Tiểu, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Bác sĩ đề nghị Hải Dụ sinh mổ. . . . . . Nhưng cô ấy không chịu. . . . . . Cô ấy nói muốn sinh tự nhiên sinh. . . . . . Phải đợi anh tới. . . . . ."
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu tâm như bị nhéo một cái, cảm thấy hô hấp không thông.
Dùng sức lăn lộn một chút, "Tiểu Tiểu,tình trạng Hải Dụ như thế nào rồi? !"
"Rất tốt. . . . . .nếu như sinh tự nhiên. . . . . . Thời gian sẽ lâu một chút. . . . . . Cũng sẽ tương đối đau. . . . . ."
"Có nguy hiểm không? !"
"Tạm thời không có."
Đường Húc Nghiêu cắn chặt răng, "Tiểu Tiểu, em nghe đây, nếu bác sĩ nói không được, nhất định phải sinh mổ mà nói, liền lập tức, lập tức mổ! Hải Dụ nói gì em cũng không cần nghe! Nghe anh ! Nhất định phải nghe anh! Cô ấy cùng Bảo Bảo nhất định không thể gặp chuyện không may gì! Biết không?!"
"Biết! Đã biết!"
Cúp điện thoại,nội tâm Đường Húc Nghiêu bắt đầu loạn lên, người phụ nữ ngốc này, chỉ vì chờ anh mà tình nguyện chịu đau như vậy!
Cho nên, vô luận như thế nào, anh phải nhanh chút tới bên cạnh cô!Sau đó không bao giờ buông cô ra nữa!
◎◎◎
Bệnh viện.
Hạ Hải Dụ ở trong phòng sinh đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, khóe miệng vẫn như cũ duy trì mỉm cười.
Bác sĩ vừa mới đáp ứng cô, cam đoan tình trạng an toàn, ưu tiên để cô lựa chọn sinh tự nhiên, hơn nữa vị trí Bảo Bảo ở giữa, khả năng xuất hiện tình trạng khó sinh rất thấp, cô nghĩ, chỉ cần mình nhịn đau, liền nhất định có thể! Nhất định có thể đợi anh đến! Để anh nhìn Bảo Bảo sinh ra! Sau đó bọn họ một nhà ba người vĩnh viễn ở bên nhau! Không bao giờ tách ra nữa!
Hai tay gắt gao nắm thành nắm tay, Hạ Hải Dụ,nén nhịn!nén nhịn!
"Đến, hít sâu. . . . . . Đúng. . . . . . Lại một lần nữa. . . . . ." Bác sĩ đỡ đẻ hoà nhã nói xong.
Hạ Hải Dụ nỗ lực phối hợp, nhưng mỗi một lần động tác đều thật buộc chặt.
Bác sĩ cười cười, "Tiểu thư, thả lỏng nào!"
“Được."
"Tốt. . . . . . Tốt lắm. . . . . . Lại hít sâu. . . . . . Đúng. . . . . ."
Tới tới lui lui nhiều lần, Hạ Hải Dụ cảm giác giống như tốt lên một chút .
Bác sĩ liên tục gật đầu, "Tiểu thư, hiện tại ít người mẹ lựa chọn sinh tự nhiên,vì rất đau,cô thực dũng cảm!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, không dám nới ra.
Không, cô một chút cũng không dũng cảm, cô kỳ thực rất sợ , thời điểm tách ra dễ dàng như vậy, nhưng cũng gian nan như thế.
Rất sợ rất sợ. . . . . .
Sợ ông trời sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa. . . . . .
◎◎◎
Xe đi qua cầu được một nữa, Đường Húc Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh thẳm ,biển xanh thẳm, hết thảy đều thanh thấu như vậy, hết thảy đều mê mang như vậy.
Giờ phút này, dưới chân anh, tựa hồ chính là địa điểm xảy ra tai nạn xe năm năm trước kia.
Tận sau trái tim anh, không hề báo động trước đau đớn một chút.
Bác trai, bác gái, hai người ở trên trời có linh thiêng đều nhìn thấy, Hải Dụ hiện tại rất đau,xin hai người hãy phù hộ cho cô ấy mẹ con đều bình an!
Con sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy cùng Bảo Bảo !
Hi vọng hai người có thể cho con một cơ hội. . . . . .
Thu hồi tầm mắt, xe đang chạy xuống cầu , thời điểm đang chạy,một xe tải chở cát đá đột nhiên bị bể bánh, thân xe to lớn đong đưa,không biết nơi nào ổn định , càng không biết khi nào sẽ ổn định.
Đường Húc Nghiêu mở to mắt, mắt thấy bản thân sẽ đụng vào, liền tính nhanh chóng đạp thắng cũng không có nắm chắc có thể hoàn toàn đạp thắng lại!
Anh sẽ đụng vào? !
Hai tay cầm tay lái thật chặt, chân nhấn ga đến cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nhanh !Nhanh! Nhất định phải nhanh lên!
Phải biết rằng anh ở trong này mỗi một phút mỗi một giây, đều bị Hải Dụ tra tấn, cô nếu không đau tới cực điểm thì sẽ không gọi điện thoại cho anh, nếu cô không yếu ớt tới cực điểm, cô sẽ không cho bất cứ cái gì là cơ hội cuối cùng!
Cô, cần anh, rất cần!
Mà anh sẽ đến bên cạnh cô!
Nhất định là vậy!
Anh chỉ muốn lập tức đến sân bay đuổi kịp chuyến bay bốn mươi phút sau. Sau đó trải qua mười mấy tiếng , anh có thể đến San Francisco nhìn thấy cô rồi!
Tâm tình khẩn trương , lại mang theo chờ mong, còn có hưng phấn!
". . . . . ." Đột nhiên, trên đường gặp trở ngại,nhìn giống như xảy ra tai nạn giao thông vài chiếc xe đụng vào nhau làm đường bị chặn kính mít.
"Đáng chết!" Cắn răng mở miệng chửi thầm một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn đường, hoàn toàn không có khả năng đi qua, bởi vì cảnh sát đã đem đường lộ hoàn toàn phong kín rồi.
Tại sao?!
Tại sao lại khéo như vậy chứ? !
Còn một nửa chặn đường là đến sân bay, hiện tại cư nhiên không qua được?!
Ông trời, người cố ý tra tấn chúng con sao, người có biết hay không Hải Dụ cùng Bảo Bảo đang ở chờ con, người có biết nếu lần này con không tới, chúng con cả đời cũng không thể ở cùng nhau rồi!
". . . . . ." Nghẹn ngào một tiếng, Đường Húc Nghiêu bất đắc dĩ chạy vào một đường hầm, chạy ra sau, ở chỗ ngả ba, mạnh mẽ đánh tay lái, quay đầu.
Còn có một con đường khác có thể đến sân bay!
Tuy rằng xa một chút!
Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không nhiều lắm, nhưng anh sẽ không buông cuộc!
Hải Dụ, Bảo Bảo. . . . . . Hai người yên tâm. . . . . . Anh sẽ đến . . . . . . Nhất định sẽ!
Giờ phút này anh rất nhớ họ, Đường Húc Nghiêu đạp ga xuống , chạy về phía một con đường khác.
May mắn đoạn đường này tốt lắm, anh đạp tốc độ xe lên tới cực điểm, nhưng vẫn cảm thấy không đủ nhanh!
Dày vò!
Thật là dày vò!
Anh bắt đầu có chút hối hận, vì sao bản thân không trực tiếp làm một chiếc phi cơ trực thăng, như vậy có phải nhanh hơn không?!
Không không không. . . . . . Phi cơ trực thăng tuy rằng có thể cất cánh bất cứ lúc nào, nhưng phải xin đường hàng không trước,phải chờ thủ tục được phê duyệt mới được!
Đáng chết!
Một chiếc xe vọt phía trước ,lại một chiếc xe vượt về phiá trước, sau đó lại thêm một chiếc xe xa xa phía sau khác.
Cầu vượt càng ngày càng gần,qua cây cầu kia,đi thêm một đoạn nữa, chính là đoạn đường cuối cùng tới sân bay!
Hải Dụ, Bảo Bảo, hai người ráng thêm chút nữa nha anh sắp đến với hai người rồi đây!
Nhìn chỗ kế bên có hộ chiếu còn giấy chứng minh, lòng Đường Húc Nghiêu mãnh liệt gia tốc đập loạn, lập tức, lập tức có thể lên máy bay !
Đột nhiên, di động vang lên.
Lấy tai nghe nhét vào tai trái liền truyền đến tiếng khóc vội vàng của Vân Tiểu Tiểu, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Bác sĩ đề nghị Hải Dụ sinh mổ. . . . . . Nhưng cô ấy không chịu. . . . . . Cô ấy nói muốn sinh tự nhiên sinh. . . . . . Phải đợi anh tới. . . . . ."
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu tâm như bị nhéo một cái, cảm thấy hô hấp không thông.
Dùng sức lăn lộn một chút, "Tiểu Tiểu,tình trạng Hải Dụ như thế nào rồi? !"
"Rất tốt. . . . . .nếu như sinh tự nhiên. . . . . . Thời gian sẽ lâu một chút. . . . . . Cũng sẽ tương đối đau. . . . . ."
"Có nguy hiểm không? !"
"Tạm thời không có."
Đường Húc Nghiêu cắn chặt răng, "Tiểu Tiểu, em nghe đây, nếu bác sĩ nói không được, nhất định phải sinh mổ mà nói, liền lập tức, lập tức mổ! Hải Dụ nói gì em cũng không cần nghe! Nghe anh ! Nhất định phải nghe anh! Cô ấy cùng Bảo Bảo nhất định không thể gặp chuyện không may gì! Biết không?!"
"Biết! Đã biết!"
Cúp điện thoại,nội tâm Đường Húc Nghiêu bắt đầu loạn lên, người phụ nữ ngốc này, chỉ vì chờ anh mà tình nguyện chịu đau như vậy!
Cho nên, vô luận như thế nào, anh phải nhanh chút tới bên cạnh cô!Sau đó không bao giờ buông cô ra nữa!
◎◎◎
Bệnh viện.
Hạ Hải Dụ ở trong phòng sinh đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, khóe miệng vẫn như cũ duy trì mỉm cười.
Bác sĩ vừa mới đáp ứng cô, cam đoan tình trạng an toàn, ưu tiên để cô lựa chọn sinh tự nhiên, hơn nữa vị trí Bảo Bảo ở giữa, khả năng xuất hiện tình trạng khó sinh rất thấp, cô nghĩ, chỉ cần mình nhịn đau, liền nhất định có thể! Nhất định có thể đợi anh đến! Để anh nhìn Bảo Bảo sinh ra! Sau đó bọn họ một nhà ba người vĩnh viễn ở bên nhau! Không bao giờ tách ra nữa!
Hai tay gắt gao nắm thành nắm tay, Hạ Hải Dụ,nén nhịn!nén nhịn!
"Đến, hít sâu. . . . . . Đúng. . . . . . Lại một lần nữa. . . . . ." Bác sĩ đỡ đẻ hoà nhã nói xong.
Hạ Hải Dụ nỗ lực phối hợp, nhưng mỗi một lần động tác đều thật buộc chặt.
Bác sĩ cười cười, "Tiểu thư, thả lỏng nào!"
“Được."
"Tốt. . . . . . Tốt lắm. . . . . . Lại hít sâu. . . . . . Đúng. . . . . ."
Tới tới lui lui nhiều lần, Hạ Hải Dụ cảm giác giống như tốt lên một chút .
Bác sĩ liên tục gật đầu, "Tiểu thư, hiện tại ít người mẹ lựa chọn sinh tự nhiên,vì rất đau,cô thực dũng cảm!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, không dám nới ra.
Không, cô một chút cũng không dũng cảm, cô kỳ thực rất sợ , thời điểm tách ra dễ dàng như vậy, nhưng cũng gian nan như thế.
Rất sợ rất sợ. . . . . .
Sợ ông trời sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa. . . . . .
◎◎◎
Xe đi qua cầu được một nữa, Đường Húc Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh thẳm ,biển xanh thẳm, hết thảy đều thanh thấu như vậy, hết thảy đều mê mang như vậy.
Giờ phút này, dưới chân anh, tựa hồ chính là địa điểm xảy ra tai nạn xe năm năm trước kia.
Tận sau trái tim anh, không hề báo động trước đau đớn một chút.
Bác trai, bác gái, hai người ở trên trời có linh thiêng đều nhìn thấy, Hải Dụ hiện tại rất đau,xin hai người hãy phù hộ cho cô ấy mẹ con đều bình an!
Con sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy cùng Bảo Bảo !
Hi vọng hai người có thể cho con một cơ hội. . . . . .
Thu hồi tầm mắt, xe đang chạy xuống cầu , thời điểm đang chạy,một xe tải chở cát đá đột nhiên bị bể bánh, thân xe to lớn đong đưa,không biết nơi nào ổn định , càng không biết khi nào sẽ ổn định.
Đường Húc Nghiêu mở to mắt, mắt thấy bản thân sẽ đụng vào, liền tính nhanh chóng đạp thắng cũng không có nắm chắc có thể hoàn toàn đạp thắng lại!
Anh sẽ đụng vào? !