Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Hải Dụ chợt dừng lại, trong đầu không báo trước hiện lên một gương mặt tuấn tú.
Là anh sao?
Sớm như vậy?
Rất không có khả năng!
Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nào.
Hạ Hải Dụ rung động mà đi đến trước cửa, nhìn người tới hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Tim, lập tức trầm xuống, ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm theo.
Vân Tiểu Tiểu đứng trước cửa, nghiêng đầu sang cười với cô nói, "Hải Dụ, cậu tới ký tên, là bánh sinh nhật tặng cho cậu!"
Bánh sinh nhật?
Hạ Hải Dụ chợt cảm thấy trái tim có một cỗ ẩm ướt, ngay cả chính cô cũng không rõ rốt cuộc là gì, rung động sao? Còn có kích động nữa?
Đi đến, run rẩy ký tên, nhận bánh, phát hiện bên trên có một tấm thiệp, mở tấm thiệp chỉ có bốn chữ —— Mẹ của cục cưng, sinh nhật vui vẻ!
Hạ Hải Dụ bỗng ngơ ngẩn, mặc dù chỉ là một tấm thiệp, nhưng hình như cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mê người của anh, trái tim cũng nóng lên theo, cảm thấy chua xót dâng lên, rất nhanh trước mắt liền mơ hồ.
Thương tâm, không phải bởi vì tình yêu đã kết thúc, mà bởi vì tất cả đều đã hết, nhưng vẫn còn yêu.
Thật lâu cô đã không còn khóc, bởi vì cô đã tự nói với mình, phải cố gắng mỉm cười, phải cố gắng làm một người mẹ vui vẻ, nhưng giờ khắc này, cô thật không nhịn được!
"Hải Dụ. . . . . . cậu làm sao thế này. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu bị giật mình, cẩn thận hỏi.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ lắc đầu, cố gắng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, rồi lại cười, "Tiểu Tiểu. . . . . . Tớ muốn đến sân bay . . . . . Tớ muốn đi tìm anh ấy. . . . . ."
Cô tin tưởng, cô đi đến đó là có thể nhìn thấy anh!
Tin tưởng, chính là ước định tốt đẹp nhất trong tình yêu.
◎ ◎ ◎
Tại sân bay, người người nhốn nháo.
Hạ Hải Dụ vừa nhìn phương hướng, vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay, còn năm phút, chỉ còn năm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh rồi!
Chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua gian nan thế này, mỗi một phút mỗi một giây đều rất khẩn trương.
Năm phút. . . . . . Bốn phút. . . . . . Ba phút. . . . . . Hai phút. . . . . . Một phút. . . . . .
30 giây. . . . . . 20 giây. . . . . . 10 giây. . . . . . 5 giây. . . . . . 3 giây. . . . . . 1 giây. . . . . .
Rất nhiều rất nhiều người bước ra, hô hấp của cô như ngừng trệ.
Phóng mắt nhìn, mỗi người một màu sắc đi qua tầm mắt, nhưng trong mắt cô chỉ có một người —— một người mà thôi.
Đường Húc Nghiêu cầm một túi hành lý nhỏ trên tay, ở trong đám người, đã nhìn thấy cô ở chỗ xa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lại.
"Anh nhìn thấy em rồi!"
"Em cũng nhìn thấy anh rồi!"
Tầm mắt của bọn họ gặp nhau trong không trung, lời nói trong lòng giống vậy.
Cùng đồng thời bước chân, nhưng thần sắc Đường Húc Nghiêu chợt căng thẳng, lớn tiếng nói, "Em đừng đi lại đây! Bên này nhiều người!"
Cô cười, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Nhìn anh bước từng bước về phía mình, mắt không chớp, sợ mình chớp mắt một cái, anh liền biến mất.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu đứng ở trước mặt cô, đưa tay muốn ôm cô, lại bị bụng tròn vo của cô hù dọa, khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo, mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trán toát ra.
"To như vậy rồi !" Khóe miệng anh khẽ run, nắm lấy tay cô.
Bàn tay ấm áp, lòng bàn tay ươn ướt, cùng cảm giác với tay cô.
Hạnh phúc là được nắm tay nhau. Đưa mắt liền nhìn thấy nhau, sum vầy sau nhớ nhung vì ly biệt, rồi yên lặng không nói gì, dắt tay nhau đi qua ngày tháng.
"Thiệu Hành! Cuối cùng anh đã trở lại! Em muốn nấu canh nấm cho anh!" Vân Tiểu Tiểu nhào vào trong ngực Thiệu Hành, đầu cọ lung tung.
"Em chỉ muốn nấu canh nấm cho anh thôi?" Thiệu Hành nhíu mày.
"Dĩ nhiên. . . . . ." Nhận thấy hai tay ôm mình có chút chặt hơn, Vân Tiểu Tiểu vội vàng bổ sung một câu, "Còn nhớ anh nữa. . . . . ."
"Thế này mới đúng!" Thiệu Hành cưng chiều gõ một cái lên đầu cô.
"Ai u, làm gì, rất đau a!" Vân Tiểu Tiểu khoa trương kêu lên, le lưỡi, "Ghét!"
"Ghét? Hơn nửa tháng không gặp, lại còn nói ghét anh? Xem anh chỉnh đốn em thế nào?"
"Á. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Cấm chạy!"
Thiệu Hành và Vân Tiểu Tiểu ở một bên cười đùa hi hi ha ha, Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ ở bên này có vẻ quá an tĩnh, gặp mặt, hai người còn chưa bắt đầu nói chuyện chính thức, chỉ là cứ lẳng lặng nhìn đối phương.
". . . . . ."
". . . . . ."
Xung quanh, đám người nhốn nha nhốn nháo đi qua, nói đủ các loại ngôn ngữ, mà bọn họ ở trong đó, nghe rõ nhất chính là tiếng hít thở của nhau, nhẹ nhàng, vững vàng, cảm giác được sự tồn tại của nhau.
Rột rột. . . . . . rột rột. . . . . .
Bụng của cô lên tiếng kháng nghị, chưa ăn bữa ăn sáng!
Oành ——
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ liền hồng lên.
Muốn chết, cô cư nhiên lại sát phong cảnh!
Nhưng. . . . . . cô thật sự đói thật sự rất đói a!
Lông mày khẽ nhíu lại, cô không thể nói câu đầu tiên với anh là "Em đói bụng" được, nói thế thật quá cường hãn!
Bộ dạng cô rối rắm, khiến Đường Húc Nghiêu rốt cuộc không nhịn được, hơi đổ thân mình về trước, hai cánh tay dè dặt cẩn thận vòng qua bụng cô, ôm cả người cô vào trong ngực mình.
"Anh nhớ em." đầu anh tựa trên vai cô, trầm giọng nỉ non, "Nhớ em. . . . . . Nghĩ đến cục cưng . . . . ."
". . . . . ." thanh âm khàn khàn của anh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Hạ Hải Dụ càng thêm vặn vẹo, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, "Em cũng nhớ anh, em và cục cưng cũng nghĩ về anh."
Em nhớ anh, lúc ăn cơm, sẽ hỏi anh: anh ăn chưa; em nhớ anh, lúc tan tầm, sẽ nói cho anh biết biết: em xong việc rồi; em nhớ anh, lúc ngủ, sẽ nói một câu với anh: em ngủ trước nhé; em nhớ anh, khi mất hứng, em sẽ nói: em không vui; lúc cao hứng, em sẽ nói cho anh biết: em rất vui.
Những lời này, trong sinh hoạt của mình, mỗi ngày mỗi ngày cô đều sẽ nói, lặng lẽ nói trong lòng lặng lẽ, nói một lần lại một lần.
Nhưng khi gặp mặt, cái gì cô cũng không nói ra được.
"Đường Húc Nghiêu, em đói, em thật sự rất đói!" Rốt cuộc, cô gào khóc lên, như đứa bé bị cướp mất đồ chơi.
Là anh sao?
Sớm như vậy?
Rất không có khả năng!
Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nào.
Hạ Hải Dụ rung động mà đi đến trước cửa, nhìn người tới hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Tim, lập tức trầm xuống, ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm theo.
Vân Tiểu Tiểu đứng trước cửa, nghiêng đầu sang cười với cô nói, "Hải Dụ, cậu tới ký tên, là bánh sinh nhật tặng cho cậu!"
Bánh sinh nhật?
Hạ Hải Dụ chợt cảm thấy trái tim có một cỗ ẩm ướt, ngay cả chính cô cũng không rõ rốt cuộc là gì, rung động sao? Còn có kích động nữa?
Đi đến, run rẩy ký tên, nhận bánh, phát hiện bên trên có một tấm thiệp, mở tấm thiệp chỉ có bốn chữ —— Mẹ của cục cưng, sinh nhật vui vẻ!
Hạ Hải Dụ bỗng ngơ ngẩn, mặc dù chỉ là một tấm thiệp, nhưng hình như cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mê người của anh, trái tim cũng nóng lên theo, cảm thấy chua xót dâng lên, rất nhanh trước mắt liền mơ hồ.
Thương tâm, không phải bởi vì tình yêu đã kết thúc, mà bởi vì tất cả đều đã hết, nhưng vẫn còn yêu.
Thật lâu cô đã không còn khóc, bởi vì cô đã tự nói với mình, phải cố gắng mỉm cười, phải cố gắng làm một người mẹ vui vẻ, nhưng giờ khắc này, cô thật không nhịn được!
"Hải Dụ. . . . . . cậu làm sao thế này. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu bị giật mình, cẩn thận hỏi.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ lắc đầu, cố gắng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, rồi lại cười, "Tiểu Tiểu. . . . . . Tớ muốn đến sân bay . . . . . Tớ muốn đi tìm anh ấy. . . . . ."
Cô tin tưởng, cô đi đến đó là có thể nhìn thấy anh!
Tin tưởng, chính là ước định tốt đẹp nhất trong tình yêu.
◎ ◎ ◎
Tại sân bay, người người nhốn nháo.
Hạ Hải Dụ vừa nhìn phương hướng, vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay, còn năm phút, chỉ còn năm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh rồi!
Chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua gian nan thế này, mỗi một phút mỗi một giây đều rất khẩn trương.
Năm phút. . . . . . Bốn phút. . . . . . Ba phút. . . . . . Hai phút. . . . . . Một phút. . . . . .
30 giây. . . . . . 20 giây. . . . . . 10 giây. . . . . . 5 giây. . . . . . 3 giây. . . . . . 1 giây. . . . . .
Rất nhiều rất nhiều người bước ra, hô hấp của cô như ngừng trệ.
Phóng mắt nhìn, mỗi người một màu sắc đi qua tầm mắt, nhưng trong mắt cô chỉ có một người —— một người mà thôi.
Đường Húc Nghiêu cầm một túi hành lý nhỏ trên tay, ở trong đám người, đã nhìn thấy cô ở chỗ xa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lại.
"Anh nhìn thấy em rồi!"
"Em cũng nhìn thấy anh rồi!"
Tầm mắt của bọn họ gặp nhau trong không trung, lời nói trong lòng giống vậy.
Cùng đồng thời bước chân, nhưng thần sắc Đường Húc Nghiêu chợt căng thẳng, lớn tiếng nói, "Em đừng đi lại đây! Bên này nhiều người!"
Cô cười, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Nhìn anh bước từng bước về phía mình, mắt không chớp, sợ mình chớp mắt một cái, anh liền biến mất.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu đứng ở trước mặt cô, đưa tay muốn ôm cô, lại bị bụng tròn vo của cô hù dọa, khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo, mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trán toát ra.
"To như vậy rồi !" Khóe miệng anh khẽ run, nắm lấy tay cô.
Bàn tay ấm áp, lòng bàn tay ươn ướt, cùng cảm giác với tay cô.
Hạnh phúc là được nắm tay nhau. Đưa mắt liền nhìn thấy nhau, sum vầy sau nhớ nhung vì ly biệt, rồi yên lặng không nói gì, dắt tay nhau đi qua ngày tháng.
"Thiệu Hành! Cuối cùng anh đã trở lại! Em muốn nấu canh nấm cho anh!" Vân Tiểu Tiểu nhào vào trong ngực Thiệu Hành, đầu cọ lung tung.
"Em chỉ muốn nấu canh nấm cho anh thôi?" Thiệu Hành nhíu mày.
"Dĩ nhiên. . . . . ." Nhận thấy hai tay ôm mình có chút chặt hơn, Vân Tiểu Tiểu vội vàng bổ sung một câu, "Còn nhớ anh nữa. . . . . ."
"Thế này mới đúng!" Thiệu Hành cưng chiều gõ một cái lên đầu cô.
"Ai u, làm gì, rất đau a!" Vân Tiểu Tiểu khoa trương kêu lên, le lưỡi, "Ghét!"
"Ghét? Hơn nửa tháng không gặp, lại còn nói ghét anh? Xem anh chỉnh đốn em thế nào?"
"Á. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Cấm chạy!"
Thiệu Hành và Vân Tiểu Tiểu ở một bên cười đùa hi hi ha ha, Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ ở bên này có vẻ quá an tĩnh, gặp mặt, hai người còn chưa bắt đầu nói chuyện chính thức, chỉ là cứ lẳng lặng nhìn đối phương.
". . . . . ."
". . . . . ."
Xung quanh, đám người nhốn nha nhốn nháo đi qua, nói đủ các loại ngôn ngữ, mà bọn họ ở trong đó, nghe rõ nhất chính là tiếng hít thở của nhau, nhẹ nhàng, vững vàng, cảm giác được sự tồn tại của nhau.
Rột rột. . . . . . rột rột. . . . . .
Bụng của cô lên tiếng kháng nghị, chưa ăn bữa ăn sáng!
Oành ——
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ liền hồng lên.
Muốn chết, cô cư nhiên lại sát phong cảnh!
Nhưng. . . . . . cô thật sự đói thật sự rất đói a!
Lông mày khẽ nhíu lại, cô không thể nói câu đầu tiên với anh là "Em đói bụng" được, nói thế thật quá cường hãn!
Bộ dạng cô rối rắm, khiến Đường Húc Nghiêu rốt cuộc không nhịn được, hơi đổ thân mình về trước, hai cánh tay dè dặt cẩn thận vòng qua bụng cô, ôm cả người cô vào trong ngực mình.
"Anh nhớ em." đầu anh tựa trên vai cô, trầm giọng nỉ non, "Nhớ em. . . . . . Nghĩ đến cục cưng . . . . ."
". . . . . ." thanh âm khàn khàn của anh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Hạ Hải Dụ càng thêm vặn vẹo, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, "Em cũng nhớ anh, em và cục cưng cũng nghĩ về anh."
Em nhớ anh, lúc ăn cơm, sẽ hỏi anh: anh ăn chưa; em nhớ anh, lúc tan tầm, sẽ nói cho anh biết biết: em xong việc rồi; em nhớ anh, lúc ngủ, sẽ nói một câu với anh: em ngủ trước nhé; em nhớ anh, khi mất hứng, em sẽ nói: em không vui; lúc cao hứng, em sẽ nói cho anh biết: em rất vui.
Những lời này, trong sinh hoạt của mình, mỗi ngày mỗi ngày cô đều sẽ nói, lặng lẽ nói trong lòng lặng lẽ, nói một lần lại một lần.
Nhưng khi gặp mặt, cái gì cô cũng không nói ra được.
"Đường Húc Nghiêu, em đói, em thật sự rất đói!" Rốt cuộc, cô gào khóc lên, như đứa bé bị cướp mất đồ chơi.