Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Khi Đường Húc Nghiêu trở lại nhà họ Đường, trừ Lão Thái Gia không đích thân ra cửa đón, những người trong nhà họ Đường đứng đông đủ không thiếu một ai.
Tất cả các bác, các chú, mấy thế hệ, còn có một đám anh em họ có quan hệ họ hàng xa đến nỗi cơ hồ anh không thể nhớ được tên của bọn họ.
Dĩ nhiên, Đường Húc Nghiêu sẽ không khờ dại cho là họ đang hoan nghênh mình.
Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, anh chính là người nắm quyền cuối cùng của Đường Thịnh, trở lại!
Đường Húc Đông đứng ở trong đám người nhưng vẫn cực kỳ dễ thấy, không phải bởi vì anh tách biệt, mà bởi vì trên người anh có khí chất khác với người thường.
Triệu Chỉ Ngọc đứng ở bên người anh như con chim nhỏ, trong ngực ôm con gái của bọn bọ.
Hình ảnh như vậy, ở trong một đám đông lớn như vậy chỉ là một góc bé, nhưng là anh liếc mắt liền thấy được, sau đó tầm mắt cũng không có dời đi.
Đường Húc Nghiêu không nhịn được mở trừng hai mắt.
Đi tới, nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, "Anh, chị dâu."
Giơ tay lên thuận tiện sờ khuôn mặt đang ngủ say của Tuyết Nhi.
Đường Húc Đông nhìn lại, hai người liền đi một góc riêng nói chuyện.
"Nghiêu. . . . . . ý tứ của ông nội em cũng biết, ông muốn em trở về Đường gia."
Đường húc Nghiêu gật đầu một cái, "Em cũng đang có ý đó."
". . . . . ." Đường Húc Đông nhíu nhíu mày, không tán thành, "Năm năm trước, nếu anh không phải lấy tai nạn xe cùng ông nội giao dịch, anh cũng vậy đi không được, mà em cũng giống vậy, bữa tiệc mừng thọ ngày đó tuy em đã tỏ rõ thái độ, nhưng chúng ta cũng biết, ông một khi đã quyết việc gì thì rất khó lay chuyển, ông là sợ em quậy lớn chuyện mới thả mặc em đi, Nghiêu, cơ hội như thế không phải lúc nào cũng có, không dễ để có thể rời đi một cách nhẹ nhàng. Đường gia, nếu như trở lại, sẽ rất khó thoát thân !"
"Em hiểu rõ, những gì anh nói em đều hiểu." Đường Húc Nghiêu cảm kích gật đầu một cái.
"Vậy em hoàn. . . . . . ? !"
"Anh . . . . . Chuyện của Hải Dụ chúng ta cũng biết, em và cô ấy không có cách nào tiếp tục. Nhưng mà em lại không muốn vì vậy chôn vùi cả đời!"
"Em trở lại, là muốn Đường gia cho cha mẹ cô ấy một cái công đạo!"
"Chuyện của Hải Dụ em sẽ từ từ nghĩ cách, vụ án kia cô ấy sẽ không bỏ qua, đổi lại là em hay anh cũng chắc chắn sẽ không buông tha, nhưng là bằng sức một mình cô ấy làm sao có thể đối kháng được Đường gia? !"
"Cho nên, em bằng bất cứ cách nào cũng phải giúp cô ấy!"
"Chỉ có như vậy, em và cô ấy mới có thể một lần nữa có tương lai. . . . . . Còn có cục cưng. . . . . ."
Đường Húc Đông nhíu mày, "Em cũng nói chỉ là có thể. . . . . . Nếu như cô ấy vĩnh viễn không thể tiếp nhận em thì sao? !"
"Ít nhất em cũng đã cố gắng qua! Tranh thủ qua! Hơn nữa. . . . . . Giết người thì đền mạng, chuyện hết sức bình thường. . . . . . Tuy em không thể ra tay với ông nội, cũng sẽ tìm một cách khác để gánh chịu hậu quả!"
"Anh hiểu biết rõ ngươi nghĩ làm cái gì. . . . . . Phá hủy Đường Thịnh!"
Đường Húc Nghiêu khẽ gợi lên môi, "Không. . . . . . Em muốn thay đổi Đường Thịnh!"
◎◎◎
Thư phòng.
Đường lão gia chống trượng đầu rồng, uy nghiêm.
"Anh đem lời mới vừa nói lặp lại lần nữa? !"
Đường Húc Nghiêu sắc mặt bình tĩnh, lặp lại, "Trong tay cháu có toàn bộ tài liệu của vụ tai nạn xe năm đó, cháu có thể tung nó lên tất cả các phương tiện truyền thông."
"A. . . . . ." Đường lão gia bật cười, lắc đầu, "Húc Nghiêu, đây không phải là mục đích thực sự của anh, đối với anh không có lợi."
"Ông nội quả nhiên thông minh, cháu dĩ nhiên không muốn ông thân bại danh liệt thậm chí giết người thì thường mạng rồi, nhưng mà bởi vì chuyện này cháu mất đi người con gái mình yêu mến, cũng không thể cứ như vậy? !"
"Anh muốn cái gì? !"
"Đường Thịnh!"
Đường lão gia cũng là thông minh tuyệt đỉnh, tựa hồ lập tức liền đoán được ý nghĩ của anh, "Anh muốn phá hoại Đường Thinh để đả kích ta? !"
"Ông nội nghĩ như vậy cũng không ngoài suy đoán của cháu, tốt, đã như vậy, vì để cho ông tin tưởng cháu, chúng ta sẽ ký một bản hiệp nghị, cháu bảo đảm Đường Thịnh sẽ phát triển gấp năm lần!"
"Đồng ý!"
Sau hai tuần, Đường Húc Nghiêu một lần nữa trở lại Đường Thịnh, lần này, thân phận của anh không chỉ là tổng giám đốc, hơn nữa còn là chủ tịch hội đồng quản trị.
◎◎◎
Sydney.
Ở một bệnh viện nào đó.
Hạ Hải Dụ đang khám thai.
Bác sĩ nữ mỉm cười nói, "Chúc mừng cô a, 8 tuần đã qua, phôi thai bắt đầu từ bây giờ có thể gọi là ‘ thai nhi ’ rồi, cũng là chân chính em bé rồi !"
Hạ Hải Dụ cười cong lông mày, trái tim lướt qua một dòng nước ấm.
Em bé
Chân chân chính chính em bé!
Cố gắng mấy ngày nay của cô không có uổng phí, cố gắng ăn, cố gắng ngủ, cố gắng mỉm cười, cho nên hẳn phôi thai phát triển rất khá, rất ổn định!
Thật tốt!
Bác sĩ cười lắc đầu, mỗi người mẹ đều vì chuyện này mà hạnh phúc như vậy!
"Nhìn trong này . . . . ." Bác sĩ chỉ màn hình điện tử, "Tử cung của cô bắt đầu bành trướng, hiện tại thai nhi ước chừng có 25 millimet, thời kì đầu phôi thai còn nhỏ không thấy, hiện tại tất cả bộ máy, bắp thịt, thần kinh bắt đầu công việc, hai chân bắt đầu thoát khỏi màng, tầm mắt bắt đầu bao trùm ở mắt."
"Thật thần kỳ a!" Hạ Hải Dụ nhìn mê mẫn, rất khó tưởng tượng, trong bụng lại có cục cưng đang hình thành như vậy, nhưng là cô thật yêu thật thương con a!
Bác sĩ bắt đầu dặn dò cô các việc phải chú ý, "Bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải mặc quần áo rộng một chút, áo lót, áo khoác đều cần đổi, quần jean tốt nhất không cần mặc."
"Tốt tốt, tôi nhất định không mặc rồi !"
"Còn nữa..., cô cần uống thuốc bổ, như vậy cô mới nhận được đầy đủ chất dinh dưỡng, giúp thai nhi phát triển tốt."
"Vâng, tôi sẽ nhớ!" Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu.
Bác sĩ gật đầu mỉm cười, "Tốt lắm, không có vấn đề gì, nhớ giữ vững tâm trạng thoải mái, vui vẻ!"
"Tôi sẽ nỗ lực, cám ơn bác sĩ!" Hạ Hải Dụ nhận lấy phiếu kiểm tra, tâm trạng hạnh phúc đi ra khỏi phòng.
Đường Húc Nghiêu, cục cưng của chúng ta đã được 8 tuần rồi!
Tất cả các bác, các chú, mấy thế hệ, còn có một đám anh em họ có quan hệ họ hàng xa đến nỗi cơ hồ anh không thể nhớ được tên của bọn họ.
Dĩ nhiên, Đường Húc Nghiêu sẽ không khờ dại cho là họ đang hoan nghênh mình.
Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, anh chính là người nắm quyền cuối cùng của Đường Thịnh, trở lại!
Đường Húc Đông đứng ở trong đám người nhưng vẫn cực kỳ dễ thấy, không phải bởi vì anh tách biệt, mà bởi vì trên người anh có khí chất khác với người thường.
Triệu Chỉ Ngọc đứng ở bên người anh như con chim nhỏ, trong ngực ôm con gái của bọn bọ.
Hình ảnh như vậy, ở trong một đám đông lớn như vậy chỉ là một góc bé, nhưng là anh liếc mắt liền thấy được, sau đó tầm mắt cũng không có dời đi.
Đường Húc Nghiêu không nhịn được mở trừng hai mắt.
Đi tới, nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, "Anh, chị dâu."
Giơ tay lên thuận tiện sờ khuôn mặt đang ngủ say của Tuyết Nhi.
Đường Húc Đông nhìn lại, hai người liền đi một góc riêng nói chuyện.
"Nghiêu. . . . . . ý tứ của ông nội em cũng biết, ông muốn em trở về Đường gia."
Đường húc Nghiêu gật đầu một cái, "Em cũng đang có ý đó."
". . . . . ." Đường Húc Đông nhíu nhíu mày, không tán thành, "Năm năm trước, nếu anh không phải lấy tai nạn xe cùng ông nội giao dịch, anh cũng vậy đi không được, mà em cũng giống vậy, bữa tiệc mừng thọ ngày đó tuy em đã tỏ rõ thái độ, nhưng chúng ta cũng biết, ông một khi đã quyết việc gì thì rất khó lay chuyển, ông là sợ em quậy lớn chuyện mới thả mặc em đi, Nghiêu, cơ hội như thế không phải lúc nào cũng có, không dễ để có thể rời đi một cách nhẹ nhàng. Đường gia, nếu như trở lại, sẽ rất khó thoát thân !"
"Em hiểu rõ, những gì anh nói em đều hiểu." Đường Húc Nghiêu cảm kích gật đầu một cái.
"Vậy em hoàn. . . . . . ? !"
"Anh . . . . . Chuyện của Hải Dụ chúng ta cũng biết, em và cô ấy không có cách nào tiếp tục. Nhưng mà em lại không muốn vì vậy chôn vùi cả đời!"
"Em trở lại, là muốn Đường gia cho cha mẹ cô ấy một cái công đạo!"
"Chuyện của Hải Dụ em sẽ từ từ nghĩ cách, vụ án kia cô ấy sẽ không bỏ qua, đổi lại là em hay anh cũng chắc chắn sẽ không buông tha, nhưng là bằng sức một mình cô ấy làm sao có thể đối kháng được Đường gia? !"
"Cho nên, em bằng bất cứ cách nào cũng phải giúp cô ấy!"
"Chỉ có như vậy, em và cô ấy mới có thể một lần nữa có tương lai. . . . . . Còn có cục cưng. . . . . ."
Đường Húc Đông nhíu mày, "Em cũng nói chỉ là có thể. . . . . . Nếu như cô ấy vĩnh viễn không thể tiếp nhận em thì sao? !"
"Ít nhất em cũng đã cố gắng qua! Tranh thủ qua! Hơn nữa. . . . . . Giết người thì đền mạng, chuyện hết sức bình thường. . . . . . Tuy em không thể ra tay với ông nội, cũng sẽ tìm một cách khác để gánh chịu hậu quả!"
"Anh hiểu biết rõ ngươi nghĩ làm cái gì. . . . . . Phá hủy Đường Thịnh!"
Đường Húc Nghiêu khẽ gợi lên môi, "Không. . . . . . Em muốn thay đổi Đường Thịnh!"
◎◎◎
Thư phòng.
Đường lão gia chống trượng đầu rồng, uy nghiêm.
"Anh đem lời mới vừa nói lặp lại lần nữa? !"
Đường Húc Nghiêu sắc mặt bình tĩnh, lặp lại, "Trong tay cháu có toàn bộ tài liệu của vụ tai nạn xe năm đó, cháu có thể tung nó lên tất cả các phương tiện truyền thông."
"A. . . . . ." Đường lão gia bật cười, lắc đầu, "Húc Nghiêu, đây không phải là mục đích thực sự của anh, đối với anh không có lợi."
"Ông nội quả nhiên thông minh, cháu dĩ nhiên không muốn ông thân bại danh liệt thậm chí giết người thì thường mạng rồi, nhưng mà bởi vì chuyện này cháu mất đi người con gái mình yêu mến, cũng không thể cứ như vậy? !"
"Anh muốn cái gì? !"
"Đường Thịnh!"
Đường lão gia cũng là thông minh tuyệt đỉnh, tựa hồ lập tức liền đoán được ý nghĩ của anh, "Anh muốn phá hoại Đường Thinh để đả kích ta? !"
"Ông nội nghĩ như vậy cũng không ngoài suy đoán của cháu, tốt, đã như vậy, vì để cho ông tin tưởng cháu, chúng ta sẽ ký một bản hiệp nghị, cháu bảo đảm Đường Thịnh sẽ phát triển gấp năm lần!"
"Đồng ý!"
Sau hai tuần, Đường Húc Nghiêu một lần nữa trở lại Đường Thịnh, lần này, thân phận của anh không chỉ là tổng giám đốc, hơn nữa còn là chủ tịch hội đồng quản trị.
◎◎◎
Sydney.
Ở một bệnh viện nào đó.
Hạ Hải Dụ đang khám thai.
Bác sĩ nữ mỉm cười nói, "Chúc mừng cô a, 8 tuần đã qua, phôi thai bắt đầu từ bây giờ có thể gọi là ‘ thai nhi ’ rồi, cũng là chân chính em bé rồi !"
Hạ Hải Dụ cười cong lông mày, trái tim lướt qua một dòng nước ấm.
Em bé
Chân chân chính chính em bé!
Cố gắng mấy ngày nay của cô không có uổng phí, cố gắng ăn, cố gắng ngủ, cố gắng mỉm cười, cho nên hẳn phôi thai phát triển rất khá, rất ổn định!
Thật tốt!
Bác sĩ cười lắc đầu, mỗi người mẹ đều vì chuyện này mà hạnh phúc như vậy!
"Nhìn trong này . . . . ." Bác sĩ chỉ màn hình điện tử, "Tử cung của cô bắt đầu bành trướng, hiện tại thai nhi ước chừng có 25 millimet, thời kì đầu phôi thai còn nhỏ không thấy, hiện tại tất cả bộ máy, bắp thịt, thần kinh bắt đầu công việc, hai chân bắt đầu thoát khỏi màng, tầm mắt bắt đầu bao trùm ở mắt."
"Thật thần kỳ a!" Hạ Hải Dụ nhìn mê mẫn, rất khó tưởng tượng, trong bụng lại có cục cưng đang hình thành như vậy, nhưng là cô thật yêu thật thương con a!
Bác sĩ bắt đầu dặn dò cô các việc phải chú ý, "Bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải mặc quần áo rộng một chút, áo lót, áo khoác đều cần đổi, quần jean tốt nhất không cần mặc."
"Tốt tốt, tôi nhất định không mặc rồi !"
"Còn nữa..., cô cần uống thuốc bổ, như vậy cô mới nhận được đầy đủ chất dinh dưỡng, giúp thai nhi phát triển tốt."
"Vâng, tôi sẽ nhớ!" Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu.
Bác sĩ gật đầu mỉm cười, "Tốt lắm, không có vấn đề gì, nhớ giữ vững tâm trạng thoải mái, vui vẻ!"
"Tôi sẽ nỗ lực, cám ơn bác sĩ!" Hạ Hải Dụ nhận lấy phiếu kiểm tra, tâm trạng hạnh phúc đi ra khỏi phòng.
Đường Húc Nghiêu, cục cưng của chúng ta đã được 8 tuần rồi!