• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (59 Viewers)

  • Chương 1471-1476

Chương 1471:



Hàn Thanh đưa thuốc cho cô: “Tự mình bôi được không? Thuốc này trị thương rất tốt, còn giúp giảm nhiệt giảm đau. Nếu có thể bôi thì cố mà bôi, không bôi được bảo tôi giúp cô.”



Không cần, tôi tự làm được.”



Nhờ vả anh ta là chuyện không thể. Tiểu Nhan chỉ có thể vội vàng cầm lấy lọ thuốc đi vào nhà tắm.



Lúc bôi thuốc Tiểu Nhan mới phát hiện việc thoa thuốc sau lưng quả thực rất khó khăn. Tuy có thể với tay đến nhưng bôi không được đều, hơn nữa còn không khống chế được lực tay nên sẽ bị đau.



Nhưng cô vẫn kiên nhẫn hoàn thành công việc.



Bôi thuốc xong mà cô cảm thấy vết thương còn tồi tệ hơn.



Cô mặc lại quần áo để đi ra ngoài, trả lọ thuốc.



cho Hàn Thanh.



“Được rồi?”



Tiểu Nhan xấu hổ gật đầu.



;Ữm 7 Xử lý xong vết thương rồi, hai người im lặng nhìn nhau. Tiểu Nhan cảm thấy bầu không khí lặng thỉnh này thật xấu hổ. Hàn Thanh đưa di động của Tiểu Nhan cho cô.



“Cũng muộn rồi. Gọi cho mẹ cô đi, báo bình an.”



Tiểu Nhan như bừng tỉnh từ giấc mộng, gật đầu: “Ừm”



Kể từ khi Tiểu Nhan và Lý Tư Hàn ra ngoài La Tuệ Mỹ đã rất lo lắng, sau đó hối hận vì bà thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.



Rõ ràng bà đã cùng Tiểu Nhan thảo luận một lần, bà luôn cảm thấy Lý Tư Hàn có vấn đề sao còn để Tiểu Nhan ở cùng cậu ta.



Thời gian trôi qua, tâm trạng lo lắng của La Tuệ Mỹ càng ngày càng nghiêm trọng, bà không muốn mở cửa hàng mà nghĩ muốn ra ngoài tìm con gái.



Thấy bà bồn chồn đứng ngồi không yên, cha Chu mới nói mấy câu. “Bà sao vậy? Bà lo lắng từ khi con gái đi ra ngoài rốt cuộc là vì sao?”



La Tuệ Mỹ đang lo lắng, sau khi nghe mấy lời này liền ngồi xuống trước mặt cha Chu. “Ông có nghĩ rằng Lý Tư Hàn có vấn đề không?”



Cha Chu: “À, bà nghi ngờ cái gì? Có chuyện gì vậy? Cậu ta với Tiểu Nhan không hợp nhau sao?”



“Vì không có vấn đề gì cả nên mới đáng ngờ? Ôngnghĩ xem, trước giờ dì Trương giới thiệu ai đó với người khác đã giới thiệu người tốt bao giờ chưa? Không xảy ra cái này thì cũng xảy ra cái kia. Hơn nữa lần này tôi cũng không muốn đồng ý. Dù sao thì chúng ta cũng không vội tìm người cho con gái của mình đúng không? Nhưng con bé Tiểu Nhan không biết nghĩ gì mà đã đồng ý xem mắt.”



Cha Chu: “Còn có thể vì sao nữa? Còn không phải vì muốn kết hôn sao? Con bé không muốn kết hôn thì đồng ý gặp mặt làm gì?”



La Tuệ Mỹ: Suy nghĩ của đàn ông đúng là có thể khiến người ta phát điên. “Mấy thanh niên trẻ tuổi không thể hình dung ra chuyện này cũng có thể chấp nhận nhưng ông đã sống gần như cả đời sao có thể suy nghĩ đơn giản như vậy? Ông có thể dùng đầu một chút được không? Tiểu Nhan là con gái của ông sao ông có thể đối xử với con bé như vậy?”



Cha Chu ngạc nhiên không thể giải thích được: “… Ông ấy đã nói gì sai sao? Nếu con bé không muốn kết hôn thì sao lại đáp ứng đi xem mắt? Nếu không muốn kết hôn thì chỉ cần từ chối là được rồi.



La Tuệ Mỹ không muốn giải thích với ông nữa mà cầm điện thoại di động lên: “Không được, tôi phải gọi cho con bé để hỏi tình hình.”



“Tôi nói bà nghe, con gái của chúng ta lớn rồi con bé cũng có chủ kiến của mình, bà đừng có gây thêm rắc rối không trong lòng con bé lại thấy phiền vì cha mẹ chúng ta.”Tôi không muốn thêm rắc rối, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của con gái tôi, tôi sợ Lý Tư Hàn sẽ làm điều gì bất lợi cho Tiểu Nhan, ông không hiểu sao?”



Nghe xong cha Chu cuối cùng cũng hiểu nguyên do mọi chuyện, là như vậy sao? “Chờ đã, ý của bà là Lý Tư Hàn sẽ có ý đồ xấu với Tiểu Nhan? Lời này là có ý gì? Tại sao lại có ý đồ xấu với Tiểu Nhan?”



“Ông không thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tiểu Nhan khi con bé ra ngoài à? Tôi thấy hôm nay nó đã quyết định muốn mở lời trò chuyện với Lý Tư Hàn. Mặc dù Lý Tư Hàn trông giống một người đàn ông lịch lãm và có phẩm chất tốt, nhưng bây giờ người có bộ dạng tốt nhưng tính cách không khác gì súc vật nhiều lắm, tôi cũng chỉ vì sự an toàn của Tiểu Nhan.”



Đang nói chuyện thì điện thoại cũng đã bấm gọi Nhưng mà gọi một lúc lâu vẫn không thấy ai nghe La Tuệ Mỹ nhíu mày: “Sao vậy? Sao con bé lại đi. máy. không nghe điện thoại?”



Sau đó La Tuệ Mỹ tiếp tục gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời.



Cha Chu cũng trở nên căng thẳng: “Cái này, sẽ không xảy ra chuyện thật đấy chứ?”
Chương 1472:



Sắc mặt của La Tuệ Mỹ trở nên nghiêm trọng, cô ấy tiếp tục chiến đấu mãi, nhưng không ai trả lời. “Mau gọi cảnh sát Cha Chu đứng dậy định đi ra ngoài nhưng La TuệMỹ đã kéo tay ông lại. “Ông gọi cảnh sát cái gì? Bây giờ chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào, chắc hai đứa nó cũng chưa đi quá xa, bây giờ chúng ta đóng cửa hàng trước rồi đến một vài nhà hàng gần đó tìm xem “Di.”



Vì hoàn cảnh đặc biệt nên hai vợ chồng đã đóng cửa cửa hàng trước và bảo nhân viên nghỉ làm sớm, khi họ chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của La Tuệ Mỹ cuối cùng cũng đổ chuông. “Tiểu Nhan gọi à?”



“Ừ” La Tuệ Mỹ kích động bấm trả lời điện thoại: “Tiểu Nhan, con sao vậy? Có chuyện gì không? Con đang ở đâu? Mẹ gọi lâu như vậy mà không thấy con trả lời.



Khi Tiểu Nhan mở điện thoại ra thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy cũng đoán được sẽ xảy ra tình hướng này, sau khi nghe xong những câu hỏi của La Tuệ Mỹ cô mới chậm rãi nói. “Mẹ, con không sao..



Nghe thấy giọng nói của con gái vẫn bình thường, La Tuệ Mỹ và ba Chu cuối cùng cũng buông ra trái tim đang treo lơ lửng trên không “Không sao là tốt rồi, con có biết là con hù chết ba mẹ rồi không. Hiện tại tình huống gì? Con đang ở đâu?”



Đang ở đâu?



Tiểu Nhan nhìn xung quanh một lượt sau đó cắn cắn môi dưới nói: “Con đang ở…nhà một người bạn””Nhà của một người bạn?”



1472-1-de-choc.jpg




Tiểu Nhan thấy hơi bối rối. “Mẹ, con nói muốn về quê với mẹ khi nào vậy?



Hơn nữa… chúng ta có quê sao?”



La Tuệ Mỹ: “…



Con bé ngốc nghếch này! Rốt cuộc bây giờ con bé thế nào rồi? “Đồ ngốc, con quên mất rồi. Hôm qua lúc ngủ cùng nhau chúng ta đã nói rồi mà, ai nói chúng ta không có quê hương? Bà của con ở đâu? Bà đã già nên tay chân yếu đi, hai ngày trước bà mới bị té ngã Chúng ta phải trở về xem tình hình thế nào”



Tiểu Nhan càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.



Cô và La Tuệ Mỹ đã không ngủ với nhau từ lâu và không có quê quán.



Quan trọng nhất là bà đã mất cách đây vài năm.



Sao hôm nay mẹ cô đột nhiên nói mấy chuyện kỳ lạ như vậy?



Sau khi suy nghĩ một lúc Tiểu Nhan đột nhiên nhớ ra, cuối cùng cô cũng hiểu ra ý của La Tuệ Mỹ. Cô có chút bất lực, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thực sự không sao và mẹ cũng không cần nói mấy điều kỳ quái đó nữa. Con không bị bắt cóc hay bị uy hiếp đâu. Lý Tư Hàn…chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì nhưng anh ta…chắc hẳn lúc này đang ở bệnh viện rồi.”



“Cái gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”



“Vâng.” Tiểu Nhan gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, trong hơi thở có kèm theo mùi quần áo của Hàn Thanh.



Hơi thở trong trẻo này khiến trái tim sợ hãi của cô từ từ ổn định lại, cô nhẹ giọng giải thích: “Nhưng mà hiện tại nói chuyện qua điện thoại cũng không nói rõ được, ngày mai khi về tới nhà con sẽ nói cho mẹ biết.”



Con bé này nghĩ gì vậy? Có chuyện gì mà con lại không về nhà? Tối nay bố mẹ ngủ yên thế nào được? Bây giờ con ở đâu? Không được, con phải về.



Mau cho ba mẹ biết địa chỉ của con, ba và mẹ sẽ tới đón con”



Tiểu Nhan: “…



“Ba, mẹ, thật sự không cần mà. Con… Con đang ở nhà cậu của Đậu Nành…”



“Ở nhà cậu của Đậu Nành?”



La Tuệ Mỹ còn đang nghĩ, cậu của Đậu Nành là ai..
Chương 1473:



Bà ấy là một người thông minh, kết hợp lại những tin tức gần đây, còn có ngữ điệu gượng gạo của con gái khi nói chuyện, bà cảm thấy dường như mình có thể đoán ra được một chút.



Nhưng, không thể chắc chắn.



Vì thế La Tuệ Mỹ bèn nói: “Vậy tối nay con thì sao?”



“Mẹ… mẹ đừng hỏi nữa, bây giờ trong lòng con rất rối, ngày mai về con sẽ nói với mẹ, được không?”



Con gái chính là báu vật trong lòng bà, nghe Nhan dùng giọng điệu uất ức như vậy nói chuyện với mình, La Tuệ Mỹ lập tức liền mềm lòng, vừa định nói được, thì cha Chu ở một bên kịp thời lên tiếng. “Nhan à, vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ đó, tuyệt đối đừng sợ, biết chưa con?”



“Um.”



Sau khi cúp điện thoại, La Tuệ Mỹ liếc cha Chumột cái. “Tôi còn chưa làm gì, ông vội cái gì chứ? Ông biết cậu của Đậu Nành là ai? Tuy Đậu Nành và chúng ta có quan hệ rất tốt, nhưng ai biết được cậu của nó là người thế nào chứ? Ông tin tưởng vậy sao?”



Cha Chu nghiêm túc nói: “Đương nhiên tin rồi, thằng bé Đậu Nành kia có gia giáo tốt như vậy, đứa trẻ thế này thì trong nhà khó có người hư hỏng lắm. Nhưng quan trọng nhất là Nhan Nhan nó tin cậu ta mà. Người làm ba như tôi đương nhiên cũng tin rồi.”



Chậc, câu đằng sau này quả là nói đúng rồi. Tiểu Nhan và Lý Tư Hàn cùng nhau ra ngoài, vừa mới đầu hai người lo rằng Tiểu Nhan nói mình không sao có phải là vì bị uy hiếp không, vì vậy mới điên cuồng ra hiệu vài câu. Ai ngờ Tiểu Nhan trực tiếp vạch trần, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo vẻ bất lực.



Sau đó lại nói Lý Tư Hàn nên ở trong bệnh viện, mà cô ấy thì lại ở nhà cậu của Đậu Nành, trong lời nói cũng có sự thay đổi rất lớn. Cô ấy bằng lòng ở lại nơi đó, lại còn là cậu của Đậu Nành, hai người đương nhiên liền không truy cứu nữa.



Sau khi Tiểu Nhan cúp điện thoại thì thấy điện thoại nhắc nhở pin yếu, hết cách, cô đã dùng điện thoại cả một ngày, sau đó còn bị La Tuệ Mỹ gọi tới rất nhiều cuộc, trực tiếp khiến pin điện thoại cô ầm ầm giảm xuống.



May mà vẫn còn một chút.



Sau khi báo bình an xong, Tiểu Nhan nắm chặtđiện thoại trong tay, nhìn bốn phía trống rỗng.



Trước đó cô còn rất sợ, nhưng bởi vì tất cả những gì xảy ra khi nãy đều quá huyền ảo, trực tiếp che đi những chuyện khiến người ta sợ hãi kia. Tiểu Nhan do dự đi ra bên ngoài, dép lê trên chân rất không vừa chân, lúc đi đường cũng không dễ khống chế, vả lại còn phát ra tiếng động rất lớn, trong đêm đen yên tĩnh càng tỏ vẻ đột ngột.



Cô có hơi lúng túng, chỉ có thể cố gắng co chân lại để đảm bảo cho lúc đi không phát ra tiếng động quá lớn.



Đẩy cửa phòng ra, đèn trên hành lang đang bật sáng, nhưng lại không có người.



Căn phòng rất lớn, hành lang cũng rất lớn, nhưng Tiểu Nhan nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai, cũng không biết Hàn Thanh đã đi đầu rồi. Cô ấy không muốn ở đây một mình, chỉ có thể khó khăn mang dép lê đi tiếp tục đi về phía trước tìm anh ta.



Lúc rẽ ngoặt, một con mèo trắng đột nhiên từ trong góc chuồn ra, nhảy qua người cô. Bởi vì mèo đột nhiên xuất hiện, lại còn chạy về phía Tiểu Nhan, cô bị dọa giật mình, thân thể phản xạ lùi về sau.



Nhưng lại vì dép quá lớn, không kịp lui về, cả người ngã ngồi trên sàn nhà lạnh bằng. Lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, trong đêm đen yên tĩnh, Tiểu Nhan bị dọa sợ đến mức tim đập điên cuồng.



Cùng lúc đó, một cái tay lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, Tiểu Nhan bị dọa hét toáng lên, ngay lúcmuốn đẩy người vừa xuất hiện thì một giọng nói đàn ông lạnh nhạt lại quen thuộc vang lên bên cạnh cô. “Là tôi.”



Đây là giọng nói của Hàn Thanh.



Là giọng nói có thể khiến cô yên lòng.



Do dự một lát, cô xoay người lại nhào vào lòng Hàn Thanh, ôm anh thật chặt, vùi mặt trong lòng anh không muốn ngẩng lên.



Lúc cô gái nhỏ nhào về phía anh, Hàn Thanh hơi sững ra một lát, sau đó liền cảm thấy gò má mềm mại của cô chạm vào người mình, trong lòng dường như bị chạm vào một cái, mềm nhũn hoàn toàn. Nhưng rất nhanh Hàn Thanh liền phát hiện ra cô gái nhỏ ở trong lòng mình đang run rẩy dữ dội, dáng vẻ như đã chịu phải nỗi hoảng sợ rất lớn. Ánh mắt anh có hơi ác liệt, duỗi tay ôm lấy bờ vai cô gái nhỏ, sau đó híp mắt lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội đã dọa cô sợ đang đứng một bên. “Không Không, nửa đêm không ngủ chạy ra đây dọa người làm gì?



Không Không là một con mèo, một con Ragdoll thuần chủng, sau khi nó ngồi đó bị Hàn Thanh trách mắng một trận, thì cứ như có thể nghe hiểu mà nghiêng nghiêng đầu nhẹ meo một tiếng. “Meo Một tiếng mèo kêu cực kỳ mềm dịu còn kèm theo một chút lấy lòng, cứ như đang nói, tui sai rồi…



Tiểu Nhan co lại trong lòng Hàn Thanh, lúc nghe thấy tiếng mèo kêu thì hơi sững người một lát, cái tayvốn đang ôm chặt lấy Hàn Thanh chầm chậm thả lòng vài phần, sau đó từ trong lòng anh ngóc đầu dậy nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Chương 1474:



Cái bóng trắng… vừa nãy mới nhảy qua người cô, thật ra là một con mèo?



Ragdoll Không Không bé nhỏ ngồi ở đó, nhìn vào đôi mắt Tiểu Nhan đang nhìn qua, hơi hơi chớp mắt, lại mềm mại meo một tiếng nữa. “Meo meo…”



Cử như đang chào hỏi với Tiểu Nhan vậy.



Vừa nãy Tiểu Nhan đúng là đã bị dọa sợ, nhưng lúc đó đầu óc cô đang căng chặt, chỉ thấy có một cái bóng màu trắng nhào về phía mình, cô vốn dĩ đã bị hoảng sợ nên ngay lú đó không khống chế được mình liền ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh băng.



Bây giờ phát hiện ra thứ dọa cô sợ, vậy mà lại là một con mèo.



Sau khi sực tỉnh lại, Tiểu Nhan cảm thấy có hơi mất mặt, bởi vì trước mặt là một con mèo Ragdoll nhỏ cực kỳ đáng yêu, hơn nữa bộ lông còn mượt mà sạch sẽ, nhìn dáng vẻ cực kỳ dễ bắt nạt. “Ngày thường nó rất ngoan, tối hôm nay chắc là cảm giác được trong nhà có hơi thở người lạ nên mới ra đây xem thử, té đau rồi sao?”



Đừng nói chở, té xuống như vậy thật đúng là rất đau đó.



Nhưng khi đối mặt với Hàn Thanh, Tiểu Nhan không dám nói, chỉ có thể dùng sức lắc đầu, sau đó nhìn về phía con mèo.



“Không Không?”



“Meo?”



Bé Ragdoll nghiêng nghiêng đầu: ‘Cô đang kêu tui hả?”



Bộ dáng ngơ ngác đáng yêu kia khiến Tiểu Nhan thả lỏng người, cảm xúc cũng không còn căng chặt như lúc nãy nữa, cô hỏi một câu: “Em có thế, sờ nó không?”



“Được, Không Không rất ngoan.”



Vì vậy Tiểu Nhan liền chầm chậm lại gần bé Ragdoll Không Không, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ vào cái đầu tròn tròn của nó, cảm giác mềm mại thoải mái cứ như đang sờ vào kẹo bông gòn vậy.



Tiểu Nhan nhịn không được lại sờ thêm một lúc.



“Meo meo..” Không Không cảm thấy thoải mái, liền bắt đầu nhỏ giọng rên lên. Tiểu Nhan vẫn luôn rất thích mèo, những con mèo mà Minh Thư và Đậu Nành nhận nuôi ở dưới lầu tiểu khu là những con mèo nhà màu vàng quýt, năm đó Tiểu Nhan cực kỳ yêu thương một nhà bốn người đó. Chẳng qua sau đó vì ra nước ngoài và một số chuyện khác, cô còn muốn đem những con mèo đó tặng cho người nhận nuôi.



Vừa khéo trong công ty có mấy em gái nghe thấy cô muốn tặng mèo thì đều nhận về nuôi hết.



Chỉ còn lại con mèo màu vàng quýt lớn được nuôi trong công ty, mèo vàng quýt rất có tính người, ở trong công ty sẽ không chạy loạn, sau khi Minh Thư tới thì liền bị đem về biệt thự rồi.



Sau đó Tiểu Nhan liên không còn nuôi mèo nữa.



Không ngờ Hàn Thanh lại có nuôi một con trong nhà.



Bởi vì nhìn vẻ ngoài của anh, không giống với người sẽ nuôi mèo một chút nào.



“Meo meo!”



Bé Ragdoll đột nhiên duỗi tay cái móng vuốt ra, nhìn Tiểu Nhan đòi ôm.



Tiểu Nhan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Không Không đã nhào vào ngực cô ấy. Tiểu Nhan ngày người ra một lúc sau đó vội ôm chặt lấy Không Không, sợ nó bị ngã.



Không Không cọ đầu vào cánh tay Tiểu Nhan, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô ấy.



Thật ngoan, hơn nữa còn vô cùng đáng yêu.



Trong lòng Tiểu Nhan rất kích động, ôm Không Không đứng dậy, có chút xấu hổ nhìn về phía Hàn Thanh. “Nếu như thích thì có thể để nó ở cùng em buổi tối.”



“Có thể sao?”



Tiểu Nhan có vẻ không chắc chắn hỏi, thật ra là cô ấy muốn hỏi tối nay cô ấy thật sự phải ngủ ở đây sao? “Ừ” Hàng Thanh đi về phía trước: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về phòng, nghỉ ngơi cho sớm một chút.



Tiểu Nhan ôm Không Không đi theo phía sau anh ta, hai người cùng đi về phía phòng ngủ, sau khi Hàn Thanh đưa Tiểu Nhan về phòng, anh ta nói: “Tối nayem ngủ tạm ở đây, tôi ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc là gọi trực tiếp tôi cũng được.



Anh ấy thật sự để cô ngủ lại đây.
Chương 1475:



Tiểu Nhan ôm Không Không, có chút khó xử gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng. “Vậy tôi ra ngoài đây.”



Trước khi đi, Hàn Thanh còn dừng lại liếc mắt nhìn Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan lập tức trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy?”



“Đừng nghĩ quá nhiều, mọi chuyện… tôi sẽ giải quyết, ngủ cho ngon vào.



Nói rồi, anh ấy không nhịn được mà giơ tay ra xoa nhẹ lên đầu cô gái.



Tiểu Nhan nhất thời không biết phản ứng thế nào. Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Nhan mới hoàn hồn trở lại. Vừa rồi… không ngờ Hàn Thanh lại xoa đầu cô ấy? Mà cô ấy còn đứng ngày ra không phản ứng lại. “Meo meo meo!”



Không Không đang nằm trong lòng Tiểu Nhan đột nhiên giãy dụa, Tiểu Nhan cúi đầu nói: “Làm sao vậy Không Không?”



“Meo!”



Không Không nhảy ra khỏi lòng Tiểu Nhan, sau đó chạy về phía giường, chui vào trong chăn nằm xuống rồi lại nhìn Tiểu Nhan, giống như đang mời gọi cô ấy tới ngủ cùng.



Sao lại có cảm giác con mèo này giống như đã thành tinh rồi vậy?Sau khi do dự một lúc, Tiểu Nhan cũng bò lên giường, khi chuẩn bị nằm xuống bên cạnh Không Không, Không Không dựa gần vào người cô ấy kêu meo một tiếng, Tiểu Nhan giơ tay vuốt ve nó một lúc rồi mới nằm xuống.



Buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.



Nhưng mà, điều khiến Tiểu Nhan khó quên nhất vẫn là nụ hôn của Hàn Thanh. Đột nhiên lại hôn Tiểu Nhan khiến cô ấy chưa kịp phản ứng gì, tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó Tiểu Nhan cũng không biết bản thân làm sao làm được.



Cô ấy vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào miệng, cảm giác trong lòng nóng ran.



Anh ấy rốt cuộc… vì sao lại hôn cô?



Liệu có giống như Tiểu Nhan nghĩ không? Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cô thậm chí không dám nghĩ tiếp, sợ rằng bản thân nghĩ quá nhiều sau đó lại thất vọng.



Tiểu Nhan vuốt ve đều Không Không, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi. “Không Không, em nói xem… sao anh ấy lại làm vậy?”



“Meo?”



Không Không xoay đầu, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tiểu Nhan. “Ôi, em chỉ là mèo, em thì biết cái gì chứ, vẫn là ngủ đi thôi.” Tiểu Nhan đắp chăn vào sau đó nhằm mắt chuẩn bị ngủ.



Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng buổi tối hôm nay lúc ngủ trong đầu sẽ nhớ tới lúc bị Lý Tư Hàn đánh, ai ngờ sau khi cô nhắm mắt lại chỉ toàn hình bóng HànThanh.



Hàng mi, đôi mắt, bờ môi anh ấy…



Tiểu Nhan lắc đầu, cố gắng loại bỏ hình bóng Hàn Thanh ra khỏi tâm trí, sau đó yên tâm ngủ tiếp. Thế nhưng mọi thứ vẫn vậy, hình ảnh Hàn Thanh vẫn cứ quang quần trong đầu Tiểu Nhan mãi không thôi.



Tiểu Nhan mở to mắt, nhìn trần nhà trắng bóc, trong nhy mắt cô ấy cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi, hoàn toàn thua trong tay Hàn Thanh.



Nếu như anh ấy không cần cô ấy… Cô ấy thật sự không thể gả cho ai khác, cứ như vậy sống cô độc một mình tới già.



Tiểu Nhan trằn trọc lăn qua lăn lại, mãi tới rạng sáng bốn, năm giờ, bởi vì quá mệt mỏi, cô ấy mới ngủ thiếp đi.



Trong mơ, Hàn Thanh vô cùng dịu dàng nâng mặt Tiểu Nhan lên, cúi đầu hôn cô ấy…



Suốt một đêm, trong giấc mơ của Tiểu Nhan chỉ toàn là hôn.



Ngày hôm sau khi Tiểu Nhan tỉnh dậy, phát hiện ra chính mình chảy nước miếng đầy miệng, cô ấy sợ tới mức vội vàng nhảy lên, giơ tay không ngừng lau miệng.



Mà Không Không đêm qua ngủ cùng Tiểu Nhan lúc này đã không thấy bóng dáng đâu, phòng ngủ vẫn còn mở cửa, rõ ràng là Không Không đã chạy ra ngoài.



Tiểu Nhan ngây người một lúc mới đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó giặt sạch vỏ gối.Ngủ suốt một đêm, Tiểu Nhan phát hiện áo sơ mi của Hàn Thanh đã nhăn nhúm không thể nhìn nổi, thế nhưng cô ấy lại không có quần áo khác.



Đang mải suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng mèo kêu. “Meo. “Không Không?”



Tiểu Nha ra khỏi phòng tắm đã thấy Không Không ngoan ngoãn ngồi yển trên thảm, trước mặt nó là một cái túi, giống như đang đựng thứ gì đó. “Đây là cái gì?”



Tiểu Nhan ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện ra bên trong là quần áo con gái, cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao đột nhiên em lại..

Chương 1476:

Nói được một nửa, Tiểu Nhan như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, ngây người tại chỗ.

Sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ, vừa nhìn đã biết chỗ quần áo này là do Hàn Thanh chuẩn bị cho cô ấy.

Từ đêm qua trở về đây không có ai khác ngoài hai người họ và một con mèo. Không ngờ anh ấy lại bảo một con mèo tới đưa quần áo cho Tiểu Nhan? “Meo?”

Con mèo hoàn thành nhiệm vụ kêu lên một tiếng.

Sau đó nó xoay người chạy mất. Tiểu Nhan cầm quần áo vào phòng tắm, sau khi cô ấy mở ra mới phát hiện trang phục bên trong đều chuẩn bị rất chu đáo, khi Tiểu Nhan thay quần áo, mặt của cô ấy nóng ran, bởi vì trang phục hoàn toàn vừa vặn với người cô, không biết tại sao anh ta lại đoán được kích cỡ màmua chuẩn như vậy.

Tiểu Nhan rất ít khi mặc váy, có điều hôm nay Hàn Thanh mua cho cô ấy một chiếc váy hoa màu xanh nền trắng trông rất ngọt ngào, mặc vào nhìn cũng rất đẹp, thế nhưng cảm giác vẫn có chút… kỳ lạ.

Có lẽ là do cô ấy không quen?

Tiểu Nhan gãi gãi đầu, buộc tóc lên sau đó ra khỏi phòng.

Tiểu Nhan còn tưởng rằng nơi này không có ai khác, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng đã đụng phải một người phụ nữ trung niên. Ánh mắt hai người chạm nhau, người phụ nữ đột nhiên mỉm cười. “Là cô Tiểu Nhan sao? Tôi là người giúp việc cậu chủ mới thuê tới để dọn dẹp nơi này, cậu chủ nói sau khi cô tỉnh thì có thể xuống lầu chuẩn bị ăn bữa sáng”

“Hả?”

Không ngờ nơi này còn có người giúp việc tới dọn dẹp?

Có điều đúng là hôm qua lúc mới tới đã thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, Hàn Thanh bình thường cũng ít ở đây, vậy thì chắc chắn phải có người giúp việc cách vài ngày tới dọn dẹp một lần, nếu không thì rất bụi bặm.

Tiểu Nhan ngại ngùng cười với đối phương: “Chào cô, xin hỏi nên xưng hô thế nào đây?”

“Cô Tiểu Nhan khách sáo rồi, gọi tôi là dì Lâm là được rồi.”

“Cảm ơn dì Lâm, tôi… đi xuống trước nhé?”

“Đi đi, cô Tiểu Nhan xuống lầu cẩn thận nhé.”

Tạm biệt dì Lâm, Nhan đi xuống lầu, tuy răng cô ấy đã thay quần áo, có điều chân cô ấy vẫn đi giày của Hàn Thanh nên lúc xuống lầu có chút khó khăn Đi được một nửa đột nhiên dưới lầu truyền tới một âm thanh.

“Đứng yên ở đó”

Hả? Tiểu Nhan nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Hàn Thanh.

Lời này khiến Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ, không dám đi tiếp nữa, sau đó cô ấy thấy trên tay Hàn Thanh cầm một đôi dép tới trước mặt mình, anh ta kh lưng cúi người xuống. “Thay đi, dép rộng quá dễ bị ngã.

Nhìn đôi dép lê nữ màu lam nhạt trước mặt Tiểu Nhan nói cảm ơn sau đó thay vào, sau khi thay xong Tiểu Nhan định xoay người lấy đôi dép nam đặt sang một bên thì Hàn Thanh đã nhanh tay hơn cô ấy.

Anh ấy mang dép xuống lầu, Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ nhìn chính mình đang mặc váy, rồi lại nhìn đôi dép lê màu lam nhạt, trong lòng khể than một câu.

Tuy rằng Hàn Thanh là một người đàn ông thực thụ, có điều… May mà thẩm mỹ của anh ấy không giống kiểu của mấy người đàn ông khác.

Nếu anh ấy là một người đàn ông chính hiệu, có lẽ sẽ giống như những người đàn ông khác cho rằng con gái đều thích màu hồng nhạt. Vậy thì hôm nay váy cô ấy mặc và dép cô ấy đi có lẽ chính là cái màu hồng phấn chết tiệt.Cô đi theo Hàn Thanh xuống lầu, Không Không đã ngồi sẵn trên ghế chờ ăn cơm, thấy Tiểu Nhan đi xuống, nó nghiêng đầu khẽ kêu một tiếng.

Tiểu Nhan lập tức đi đến ngồi bên cạnh người nó.

Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, sữa bò vẫn còn nóng, lần đầu tiên đơn độc đối mặt với Hàn Thanh chỉ có hai người cùng nhau ăn cơm như vậy, trong lòng cô ấy vô cùng căng thẳng, chỉ biết ngồi vuốt ve Không Không.

Không Không kêu meo một tiếng, cảm giác đầu mình sắp bị Tiểu Nhan sờ đến bong cả da, nó khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Nhan. “Đừng chạy.” Tiểu Nhan nhỏ giọng gọi một câu, muốn bắt Không Không đang chạy trốn trở về, bởi vì bối rối nên không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể vuốt ve đầu Không Không mãi. “Meo meo!”

Không Không có chút bất mãn giãy giua kháng cự “Thả nó xuống đi.” Giọng nói Hàn Thanh đột nhiên truyền tới, dọa Tiểu Nhan giật mình suýt nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn về phía anh ấy, theo bản năng tay cũng buông ra. Không Không sau khi được thả tự do, nháy máy nhảy khỏi lòng Tiểu Nhan chạy đi thật xa, vốn dĩ nó còn muốn ở lại cùng Hàn Thanh ăn bữa sáng. Bây giờ thì sao chứ? Vì đầu Không Không bị sờ đến muốn bong da, nó vẫn nên chạy trốn thật mau thì tốt hơn.

Rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng Không Không trong phòng khách nữa.Tiểu Nhan có chút xấu hổ, bởi vì Không Không chạy quá nhanh, giống như nó rất sợ cô ấy vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom