Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1332
Chương 1332:
Hàn Minh Thư lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là đi kiểm tra vậy thôi, để cho mọi người a cứ yên tâm, đứa nhỏ không sao cô không cần lo lắng.”
“Vậy thì tốt” Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới.
“Đêm nay Đậu Nành không có ở đây, tôi với cô ngủ chung đi” Hàn Minh Thư dừng lại, nhớ tới hai người đã lâu không có ngủ cùng nhau, cô từng cùng Tiểu Nhan chen chúc trên giường lớn để ngủ khi còn chưa sinh Đậu Nành, buổi tối hai người có khi nói chuyện rất lâu, luôn nói không xong.
“Được chứ”
Thời gian trôi qua nhiêu năm, Hàn Minh Thư cũng rất nhớ cảm giác này.
Vì vậy hai người cởi áo khoác ra, chen chút với nhau, bởi vì là mùa đông nên ở bên nhau rất ấm, có thể nói là sưởi ấm cho nhau.
Tuy nhiên, bởi vì Hàn Minh Thư đang mang thai nên động tác của Tiểu Nhan vô cùng nhẹ nhàng, cô ấy không dám siết quá mạnh vì sợ làm cho Minh Thư Hàn đau.
Một lúc sau, hơi ấm trong chăn bắt đầu bốc lên.
Tiểu Nhan thở dài.
“Tôi nhớ khi mới ra nước ngoài, chúng ta đã quấn lấy nhau như bây giờ. Lúc đó… cô cũng vừa mới mang thai”
Nhớ lại lúc trước mắt, trước mắt Hàn Minh Thư cũng xuất hiện hình ảnh vài năm trước, lúc đó…
sau khi rời khỏi Dạ Âu Thần thì cô cũng ra nước ngoài, không ngờ Tiểu Nhan lại đi cùng.
Sau đó, có thể nói là đã sống chung với cô ấy.
Trong rất nhiều giấc mơ nửa đêm không thoải mái của mình, Tiểu Nhan không biết đã an ủi cô ấy bao nhiêu lần, nên quan hệ giữa hai người mới tốt như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, nó không hề suy giảm.
“Ừ, lúc đó cô luôn lo lắng sẽ làm tổn thương em bé, cho nên ngủ rất thành thật” Tiểu Nhan mím môi: “Đúng vậy, mẹ tôi khi còn nhỏ nói tôi ngủ rất loạn, có thể xoay 365 độ. Nhưng tôi không biết đó có phải là gánh nặng tâm lý hay gì đó không cũng không có thay đổi tư thế”
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy và cười khúc khích.
“Cảm thấy rất dăn vặt sao?”
“Không! Không!” Tiểu Nhan nghiêng người và nói nhỏ: “Tôi có thể tìm được một người chị tốt như cô thì làm sao có cảm giác bị hành hạ chứ”
Tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình rất quan trọng trong quỹ đạo của đời người, Tiểu Nhan cảm thấy vì bạn tốt mà chịu chút tủi thân và dằn vặt thì cô không cảm thấy oan ức chút nào và bây giờ chỉ cảm thất hoàn hảo và hối tiếc mà thôi. Dù sao thì những ngày đó cũng không kéo dài được bao lâu, về sau bụng của Hàn Minh Thư càng ngày càng lớn, Tiểu Nhan cũng không dám làm càn, mỗi đêm lên giường đều phải thận trọng, và cô ấy sẽ đi chậm lại khi cô ấy dậy đi vệ sinh vào ban đêm, vì sợ làm cho Minh Thư thức giấc.
Tuy nhiên, cô lại bỏ qua một điều đó là Minh Thư Khi đó đang mang thai, lúc đó cô ngủ rất được, sau này khi Tiểu Nhan nhớ lại sự việc này, cô ấy luôn cảm thấy nếu cô thức dậy vào ban đêm và mở nhạc thì Minh Thư có lẽ vẫn có thể ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười khanh khách.
“Cô đang cười gì vậy?”
Vì vậy, Tiểu Nhan đã nói ra những suy nghĩ thực sự bên trong của mình.
Hàn Minh Thư không khỏi buồn cười, sau đó nói: “Thật ra lúc đầu cũng không biết tại sao có thể ngủ nhiều như vậy, hiện tại cái này cũng… hai đứa nhỏ đều có thể ngủ ngon”
“Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là con trai?”
Con trai? Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, không biết trong lòng là loại cảm giác gì.
Thật ra cô có chút tham lam, cô mong đứa nhỏ này là con gái.
Bằng cách này, cô ấy có thể có cả trai cả gái.
Tuy nhiên, nếu thực sự là con trai thì không thành vấn đề, dù là con trai hay con gái thì đều là con của cô và Dạ Âu Thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, đứa nhỏ đã được gần bốn tháng, bụng dưới phình to rõ ràng. Cô cười nhạt: “Tôi cũng không biết nữa, dù sao thì cũng không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần nó có thể sinh ra một cách an toàn và thuận lợi, đó là quà tặng của ông trời cho tôi.
Hàn Minh Thư lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là đi kiểm tra vậy thôi, để cho mọi người a cứ yên tâm, đứa nhỏ không sao cô không cần lo lắng.”
“Vậy thì tốt” Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới.
“Đêm nay Đậu Nành không có ở đây, tôi với cô ngủ chung đi” Hàn Minh Thư dừng lại, nhớ tới hai người đã lâu không có ngủ cùng nhau, cô từng cùng Tiểu Nhan chen chúc trên giường lớn để ngủ khi còn chưa sinh Đậu Nành, buổi tối hai người có khi nói chuyện rất lâu, luôn nói không xong.
“Được chứ”
Thời gian trôi qua nhiêu năm, Hàn Minh Thư cũng rất nhớ cảm giác này.
Vì vậy hai người cởi áo khoác ra, chen chút với nhau, bởi vì là mùa đông nên ở bên nhau rất ấm, có thể nói là sưởi ấm cho nhau.
Tuy nhiên, bởi vì Hàn Minh Thư đang mang thai nên động tác của Tiểu Nhan vô cùng nhẹ nhàng, cô ấy không dám siết quá mạnh vì sợ làm cho Minh Thư Hàn đau.
Một lúc sau, hơi ấm trong chăn bắt đầu bốc lên.
Tiểu Nhan thở dài.
“Tôi nhớ khi mới ra nước ngoài, chúng ta đã quấn lấy nhau như bây giờ. Lúc đó… cô cũng vừa mới mang thai”
Nhớ lại lúc trước mắt, trước mắt Hàn Minh Thư cũng xuất hiện hình ảnh vài năm trước, lúc đó…
sau khi rời khỏi Dạ Âu Thần thì cô cũng ra nước ngoài, không ngờ Tiểu Nhan lại đi cùng.
Sau đó, có thể nói là đã sống chung với cô ấy.
Trong rất nhiều giấc mơ nửa đêm không thoải mái của mình, Tiểu Nhan không biết đã an ủi cô ấy bao nhiêu lần, nên quan hệ giữa hai người mới tốt như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, nó không hề suy giảm.
“Ừ, lúc đó cô luôn lo lắng sẽ làm tổn thương em bé, cho nên ngủ rất thành thật” Tiểu Nhan mím môi: “Đúng vậy, mẹ tôi khi còn nhỏ nói tôi ngủ rất loạn, có thể xoay 365 độ. Nhưng tôi không biết đó có phải là gánh nặng tâm lý hay gì đó không cũng không có thay đổi tư thế”
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy và cười khúc khích.
“Cảm thấy rất dăn vặt sao?”
“Không! Không!” Tiểu Nhan nghiêng người và nói nhỏ: “Tôi có thể tìm được một người chị tốt như cô thì làm sao có cảm giác bị hành hạ chứ”
Tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình rất quan trọng trong quỹ đạo của đời người, Tiểu Nhan cảm thấy vì bạn tốt mà chịu chút tủi thân và dằn vặt thì cô không cảm thấy oan ức chút nào và bây giờ chỉ cảm thất hoàn hảo và hối tiếc mà thôi. Dù sao thì những ngày đó cũng không kéo dài được bao lâu, về sau bụng của Hàn Minh Thư càng ngày càng lớn, Tiểu Nhan cũng không dám làm càn, mỗi đêm lên giường đều phải thận trọng, và cô ấy sẽ đi chậm lại khi cô ấy dậy đi vệ sinh vào ban đêm, vì sợ làm cho Minh Thư thức giấc.
Tuy nhiên, cô lại bỏ qua một điều đó là Minh Thư Khi đó đang mang thai, lúc đó cô ngủ rất được, sau này khi Tiểu Nhan nhớ lại sự việc này, cô ấy luôn cảm thấy nếu cô thức dậy vào ban đêm và mở nhạc thì Minh Thư có lẽ vẫn có thể ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười khanh khách.
“Cô đang cười gì vậy?”
Vì vậy, Tiểu Nhan đã nói ra những suy nghĩ thực sự bên trong của mình.
Hàn Minh Thư không khỏi buồn cười, sau đó nói: “Thật ra lúc đầu cũng không biết tại sao có thể ngủ nhiều như vậy, hiện tại cái này cũng… hai đứa nhỏ đều có thể ngủ ngon”
“Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là con trai?”
Con trai? Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, không biết trong lòng là loại cảm giác gì.
Thật ra cô có chút tham lam, cô mong đứa nhỏ này là con gái.
Bằng cách này, cô ấy có thể có cả trai cả gái.
Tuy nhiên, nếu thực sự là con trai thì không thành vấn đề, dù là con trai hay con gái thì đều là con của cô và Dạ Âu Thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, đứa nhỏ đã được gần bốn tháng, bụng dưới phình to rõ ràng. Cô cười nhạt: “Tôi cũng không biết nữa, dù sao thì cũng không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần nó có thể sinh ra một cách an toàn và thuận lợi, đó là quà tặng của ông trời cho tôi.