Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1093
Chương 1093:
Hàn Thanh cười ngắt lời cô: “Nếu như sợ anh cô đơn, vậy thì em có thể sinh nhiều hơn một chút, đến lúc đó cho anh một đứa.”
Mặc dù anh ấy nói câu này với giọng điệu nói đùa và một nụ cười nhạt, thế nhưng Hàn Minh Thư có thể nghe ra đây không phải là đùa.
Có lẽ, Hàn Thanh đã thực sự cân nhắc việc nhận con của cô làm con nuôi, như vậy….
Anh ấy đã quyết định cả đời này độc thân không sinh con sao?
Nếu như đối phương không phải người thân của cô thì cô đã không thèm quan tâm rồi, nhưng bây giờ người này lại là anh trai của cô, hơn nữa còn là một người anh trai đối xử với cô vô cùng tốt, Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy khó chịu.
Cho dù cô là người của thời đại mới, tiếp nhận nền giáo dục mới, tự do yêu đương, tự do hôn nhân, cho dù Hàn Thanh không kết hôn, người em gái như cô cũng chỉ có thể chúc phúc.
Thế nhưng cô cảm thấy Hàn Thanh như vậy là có nguyên nhân.
“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàn Minh Thư còn muốn hỏi, nhưng Hàn Thanh đã quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh vừa quan sát, trong nhà này không có phòng trống, cho nên anh với anh dự định đi ra ở khách san.”
Ở khách sạn?
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút: “Ở một mình sao?”
“Um.”
Cô đột nhiên khó chịu không nói ra lời, anh trai của cô phải chạy từ xa đến thaư cô, lại còn phải ở khách sạn, cô khẽ cắn môi dưới, muốn gọi anh ấy đừng đi, thế nhưng chỗ này quả thực không còn phòng trống để anh ấy ở lại.
“Chờ đã.”
Gióng nói của Dạ Âu Thần đột nhiên truyền tới, hai người quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đã mặc xong áo khoác, trên tay cầm chìa khóa xe: “Phòng trong nhà không nhiều, căn phòng của anh để cho anh trai em ở, buổi tối để Đậu Nành ngủ với em, anh với Tiêu Túc ra ngoài.”
Hàn Minh Thư cảm thấy anh đã sắp xếp hết, không khỏi nhíu mày lại: “vậy còn anh?”
“Anh với Tiêu Túc ra thuê khách sạn.
Dạ Âu Thần nhìn về phía Hàng Thanh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng dù sao vị trước mặt này cũng là anh trai của vợ mình, cũng chính là anh vợ của anh.
Cái xưng hô anh vợ này…
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, mặc dù rất khó chịu, nhưng anh vẫn kêu một tiếng anh vợ với Hàn Thanh.
“Hàn Thanh: “..
Không ngờ rằng người trước kia không ai bì nổi, thậm chí còn tìm đến anh ấy để đàm phán, thế mà bây giờ lại kêu anh ấy một tiếng anh vợ, loại cảm giác vi diệu này là gì?
Nhưng mà anh ấy cũng không có phụ lòng tốt của Dạ Âu Thần, gật đầu đáp lại.
Hàn Minh Thư giúp Dạ Âu Thần thu dọn quần áo, vừa dọn vừa nói: “Nếu không.. Em dẫn theo Đậu Nành cùng anh ra ở khách sạn, để phòng lại cho bọn họ, vừa vặn mỗi người một phòng?”
Nói xong, Hàn Minh Thư cảm thấy ý nghĩ của mình quá là toẹt vời, đáng nhẽ ra cô phải nghĩ đến sớm hơn, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?
Không ngờ Dạ Âu Thần lại phủ nhận ý nghĩa của cô.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bây giờ em đang mang thai, không thể vất vả được.”
Hàn Minh Thư khó chịu: “Em chỉ là cùng anh đến khách sạn thôi mà, như vậy làm gì có tính là vất vả? Hơn nữa chúng ta cũng không cần tìm khách sạn ở xa làm gì, chúng ta có thể tìm một khách sạn ở gần, dù sao chỉ cần chúng ta thấy thuận tiện là được.
Dạ Âu Thần nhớ tới chuyện mình định làm, ánh mắt tối lại một chút.
Nếu như anh đưa Minh Thư theo thì sẽ sớm bị cô phát hiện mất.
Dù sao cũng không thể đưa cô đi theo, Dạ Âu Thần nằm lấy cằm cô: “Muốn đi với anh như vậy sao? Muốn tìm cơ hội ở chung một mình với anh sao?”
Hàn Thanh cười ngắt lời cô: “Nếu như sợ anh cô đơn, vậy thì em có thể sinh nhiều hơn một chút, đến lúc đó cho anh một đứa.”
Mặc dù anh ấy nói câu này với giọng điệu nói đùa và một nụ cười nhạt, thế nhưng Hàn Minh Thư có thể nghe ra đây không phải là đùa.
Có lẽ, Hàn Thanh đã thực sự cân nhắc việc nhận con của cô làm con nuôi, như vậy….
Anh ấy đã quyết định cả đời này độc thân không sinh con sao?
Nếu như đối phương không phải người thân của cô thì cô đã không thèm quan tâm rồi, nhưng bây giờ người này lại là anh trai của cô, hơn nữa còn là một người anh trai đối xử với cô vô cùng tốt, Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy khó chịu.
Cho dù cô là người của thời đại mới, tiếp nhận nền giáo dục mới, tự do yêu đương, tự do hôn nhân, cho dù Hàn Thanh không kết hôn, người em gái như cô cũng chỉ có thể chúc phúc.
Thế nhưng cô cảm thấy Hàn Thanh như vậy là có nguyên nhân.
“Anh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàn Minh Thư còn muốn hỏi, nhưng Hàn Thanh đã quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh vừa quan sát, trong nhà này không có phòng trống, cho nên anh với anh dự định đi ra ở khách san.”
Ở khách sạn?
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút: “Ở một mình sao?”
“Um.”
Cô đột nhiên khó chịu không nói ra lời, anh trai của cô phải chạy từ xa đến thaư cô, lại còn phải ở khách sạn, cô khẽ cắn môi dưới, muốn gọi anh ấy đừng đi, thế nhưng chỗ này quả thực không còn phòng trống để anh ấy ở lại.
“Chờ đã.”
Gióng nói của Dạ Âu Thần đột nhiên truyền tới, hai người quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đã mặc xong áo khoác, trên tay cầm chìa khóa xe: “Phòng trong nhà không nhiều, căn phòng của anh để cho anh trai em ở, buổi tối để Đậu Nành ngủ với em, anh với Tiêu Túc ra ngoài.”
Hàn Minh Thư cảm thấy anh đã sắp xếp hết, không khỏi nhíu mày lại: “vậy còn anh?”
“Anh với Tiêu Túc ra thuê khách sạn.
Dạ Âu Thần nhìn về phía Hàng Thanh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng dù sao vị trước mặt này cũng là anh trai của vợ mình, cũng chính là anh vợ của anh.
Cái xưng hô anh vợ này…
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, mặc dù rất khó chịu, nhưng anh vẫn kêu một tiếng anh vợ với Hàn Thanh.
“Hàn Thanh: “..
Không ngờ rằng người trước kia không ai bì nổi, thậm chí còn tìm đến anh ấy để đàm phán, thế mà bây giờ lại kêu anh ấy một tiếng anh vợ, loại cảm giác vi diệu này là gì?
Nhưng mà anh ấy cũng không có phụ lòng tốt của Dạ Âu Thần, gật đầu đáp lại.
Hàn Minh Thư giúp Dạ Âu Thần thu dọn quần áo, vừa dọn vừa nói: “Nếu không.. Em dẫn theo Đậu Nành cùng anh ra ở khách sạn, để phòng lại cho bọn họ, vừa vặn mỗi người một phòng?”
Nói xong, Hàn Minh Thư cảm thấy ý nghĩ của mình quá là toẹt vời, đáng nhẽ ra cô phải nghĩ đến sớm hơn, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?
Không ngờ Dạ Âu Thần lại phủ nhận ý nghĩa của cô.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bây giờ em đang mang thai, không thể vất vả được.”
Hàn Minh Thư khó chịu: “Em chỉ là cùng anh đến khách sạn thôi mà, như vậy làm gì có tính là vất vả? Hơn nữa chúng ta cũng không cần tìm khách sạn ở xa làm gì, chúng ta có thể tìm một khách sạn ở gần, dù sao chỉ cần chúng ta thấy thuận tiện là được.
Dạ Âu Thần nhớ tới chuyện mình định làm, ánh mắt tối lại một chút.
Nếu như anh đưa Minh Thư theo thì sẽ sớm bị cô phát hiện mất.
Dù sao cũng không thể đưa cô đi theo, Dạ Âu Thần nằm lấy cằm cô: “Muốn đi với anh như vậy sao? Muốn tìm cơ hội ở chung một mình với anh sao?”