• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (77 Viewers)

  • Chương 708-710

CHƯƠNG 708: DỤ CÔ

“Cái gì?” Hàn Đông nheo mắt lại, khí tức trên người trở nên nguy hiểm u ám vô cùng: “Xảy ra chuyện? Cái gì gọi là xảy ra chuyện rồi? Nói rõ ràng!”

Trợ lý bị sự âm trầm này của Hàn Đông dọa sợ tới mức có hơi không thành lời, run rẩy rút điện thoại bắt đầu tra tin tức, sau đó đưa tới trước mặt của Hàn Đông.

“Hàn tổng anh xem… đây là tin tức vừa mới đăng.”

Trong lòng Hàn Đông nảy sinh sự bực tức cầm lấy chiếc điện thoại xem, quả nhiên nhìn thấy tin tức máy bay xảy ra chuyện, mà chiếc máy bay đó, vừa hay chính là chuyến bay chở Dạ Âu Thần.

Nhìn thấy tin tức này, hai mắt Hàn Đông tối đen, suýt nữa có hơi không khống chế được.

Anh ta lập tức nghĩ đến em gái Minh Thư của mình.

Anh ta nghe thấy tin tức này thì đã có hơi không thừa nhận được rồi, nếu như là Minh Thư thì sao? Sợ rằng đả kích này sẽ càng lớn.

Sau khi biết tin tức này, ánh mắt của Hàn Đông lập tức như mây đen bao phủ, khí tức trên người cũng trở nên nặng nề.

Anh nhìn sang trợ lý thư ký ở bên cạnh với sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện này tạm thời đừng nói ra.”

“Nhưng hôn lễ phải làm sao?” Trợ lý thư ký khi nhận được tin tức này, cũng hoảng hốt không biết làm sao. Dù sao loại chuyện này chỉ có tỷ lệ 1/1.

, vậy mà để cô ta đụng phải.

Một hôn lễ hoành tráng.

Hôn lễ hoành tráng như vậy, nhiều người theo dõi như vậy, còn có nhiều cánh truyền thông bạn bè như vậy tới đây chụp ảnh.

Nhưng chú rể lại xảy ra chuyện rồi.

Hôn lễ này, chú rể không xuất hiện, sao tiếp tục được?

Không nói ra, những người khác sẽ không biết là chú rể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mọi người chỉ biết chú rể không xuất hiện, tương đương nói với tất cả mọi người, cô dâu bị vứt bỏ rồi.

Trợ lý thư ký không có chú ý gì, chỉ có thể run rẩy nhìn Hàn Đông.

“Cái đó… Hàn tổng, muốn tôi làm như nào? Chị Tô chị ấy…”

Hàn Đông lạnh lùng nhìn cô ta.

708.jpg


Nhiệm vụ cấp bách vẫn là gọi điện trước cho chị Tô, trợ lý thư ký không có quản Hàn Đông có ánh mắt như nào, cứng đầu rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Tô Cửu.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, trợ lý trốn sang một bên hỏi Tô Cửu.

“Chị Tô, vừa rồi Hàn tổng nói chuyện này không thể để cô Hàn biết, bảo tôi nghĩ cách, tôi phải làm sao đây?”

Tô Cửu đang trên đường chạy tới lễ đường: “… Đây quả thật là một vấn đề khiến người ta đau đầu.”

Hôn lễ hoành tráng như vậy, có nhiều người tới như vậy, cái đòi mạng nhất là còn có rất nhiều cánh truyền thông, cánh truyền thông này không chỉ có của nước ngoài, còn có cả trong nước nghe danh mà tới.

Chú rể thời gian dài không xuất hiện, đến lúc đó không biết được cánh truyền thông sẽ viết như nào nữa.

Chuyện lớn như này, không để cô Hàn biết… thật sự là một chuyện cực kỳ bó tay.

Tô Cửu nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ được cách gì hay cả, chỉ có thể nói: “Tôi bây giờ cũng tạm thời không nghĩ được cách giải quyết, cô trước tiên nghĩ cách ổn định tình hình hiện trường, đợi tôi tới sẽ xử lý cái khác, còn… bên phía cô Hàn, trước tiên sắp xếp cô ấy đi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, nói bên tôi còn đang tra tình hình của anh Dạ. Đúng rồi, cố gắng đừng để cô ấy đụng vào điện thoại, chuyện này… cô giao cho Tiểu Nhan bên cạnh cô ấy, bảo Tiểu Nhan đi làm.”

Trợ lý thư ký nghe xong, lập tức dùng sức gật đầu.

Không hổ là thư ký ở bên cạnh Hàn tổng rất lâu, suy nghĩ sự việc chính là chu toàn hơn cô ta.

Cho dù biết kết quả không thay đổi được, nhưng vẫn cố gắng nghĩ cách duy trì mọi thứ trước mắt.

“Tôi lập tức đi làm.”

Sau khi trợ lý thư ký cúp máy, liền dựa theo những gì Tô Cửu dậy cô ta mà đi chấp hành.

Chỉ có điều… bước đầu tiên thì gặp phải chướng ngại.

Hàn Minh Thư không bằng lòng đi nghỉ ở phòng nghỉ, cứ muốn đợi ở hiện trường lễ đường.

Bây giờ bao nhiêu ánh đèn flash và ống kính đều bám vào người của cô, trợ lý thư ký khẩn trương không thôi, chỉ đành ra hiệu bằng mắt với Tiểu Nhan ở bên cạnh cô.

Tiểu Nhan tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều cô không phải là người trong cuộc, tự nhiên có thể hiểu ý của trợ lý thư ký, chỉ đành bước tới đỡ Hàn Minh Thư.

“Tóc và lớp trang điểm của cậu có hơi rối, chúng ta ra đằng sau chỉnh lại một chút đi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Minh Thư khẽ lay động, vô thức đưa tay sờ vào gương mặt của mình.

“Rối rồi sao?”

“Ừm, khả năng là nhà tạo mẫu tóc không có làm tốt.”

Hàn Minh Thư: “…”

Sao lại như vậy chứ? Cô nhìn sang Tiểu Nhan ở bên cạnh, ánh mắt chân thành khiến Tiểu Nhan đều có hơi không tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể nói: “Những gì tớ nói là thật, son của cậu lém sang bên cạnh rồi.”

Nói xong, cô nhân lúc Hàn Minh Thư không chú ý trực tiếp đưa tay quẹt ít son trên môi của mình, sau đó quẹt quẹt thay cho Hàn Minh Thư.

Động tác nhìn trông là đang lay cằm thay cho Hàn Minh Thư, nhưng trên thực tế lại là đem son ở trên tay mình bôi trên cằm của Hàn Minh Thư.

“Cậu xem.”

Sau khi làm xong mọi thứ, Tiểu Nhan rút điện thoại mở chế độ chụp ảnh.

“Lem son rồi, đoán chắc là cậu vừa rồi không cẩn thận.”

Hàn Minh Thư nhìn mình trong app chụp ảnh không có nói gì nữa.

Lát sau cô gật đầu: “Được, tớ theo cậu ra đằng sau xử lý.”

Thấy cô cuối cùng cũng chịu, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô, vừa thay cô nhấc tà váy sau đó đi về một hướng khác, vừa nói: “Cậu cẩn thận một chút.”

Trợ lý thư ký sau khi nhìn thấy bọn họ từ từ đi về phía đằng sau, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục đi xử lý chuyện khác.

Tiểu Nhan đỡ Hàn Minh Thư đi ra đằng sau, vừa nói: “Giờ cậu ở đó nghỉ ngơi một lát, tớ đi tìm nhà tạo mẫu tóc tới sửa sang dặm lại phấn cho cậu.”

“Không cần.” Hàn Minh Thư lắc đầu, từ chối yêu cầu của Tiểu Nhan: “Chỉ là son bị lem mà thôi, cái này tự tớ có thể giải quyết.”

“Nhưng…” Tiểu Nhan có hơi do dự: “Tự cậu có thể giải quyết sao? Dù sao hôm nay là…”

“Bởi vì là hôn lễ, cho nên người làm cô dâu như tớ không thể biến mất quá lâu được, tớ bắt buộc phải lập tức xử lý xong rồi quay trở lại đằng trước. Nếu không… Âu Thần tới rồi không thấy tớ thì phải làm sao?”

Tiểu Nhan: “…”

Cô lập tức không biết nói cái gì mới tốt nữa, Tiểu Nhan đỡ cô đi ra phía sau, Hàn Minh Thư liền tự mình đi trang điểm, Tiểu Nhan nhân lúc này chuồn ra, vừa hay thấy trợ lý thư ký căng thẳng chạy tới, đứng ở cách đó không xa vẫy cô.

Tiểu Nhan không biết có chuyện gì, chỉ đành đi tới.

“Làm sao thế? Cô vừa rồi tại sao muốn kêu tôi dẫn Minh Thư ra đằng sau? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Sự việc phát triển đến hiện nay, Tiểu Nhan đều từ từ bắt đầu có một loại dự cảm chẳng lành rồi.

Trợ lý thư ký mặt mày bất lực: “Tôi cũng là hết cách rồi, chị Tô bảo tôi làm như vậy, chiếc máy bay chở anh Dạ đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ chị ấy đang trên đường trở về.”
CHƯƠNG 709: TAY CỦA CẬU TẠI SAO LẠI RUN?

Máy bay xảy ra chuyện rồi?

Khi Tiểu Nhan nghe thấy tin tức này thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, bị tin tức này dọa sợ rồi, ngẩn người nửa ngày mới phản ứng lại.

“Cô, cô vừa rồi nói cái gì? Cái gì gọi là máy bay xảy ra chuyện?”

Tiểu Nhan không phải Hàn Minh Thư, đối với cô trợ lý thư ký mà nói thì không việc gì không thể nói, cho nên đem những lời mà Tô Cửu dặn dò mình nói lại cho Tiểu Nhan, thấy cô vẫn mang dáng vẻ không hiểu, dứt khoát nói thẳng: “Cô nếu như còn nghe không hiểu, cô trực tiếp lấy điện thoại xem tin tức đi, tin tức đã công bố rồi.”

Tiểu Nhan: “…”

Cô đâu có kịp đi làm chuyện gì khác, chỉ nghe răm rắp lấy điện thoại ra vội vàng tra tin tức.

Quả nhiên nhìn thấy chiếc máy bay chở Dạ Âu Thần xảy ra chuyện rồi.

“Sao có thể như vậy chứ? Tại sao sẽ xảy ra loại chuyện này? Sao có thể chứ?” Sau khi xem tin tức, Tiểu Nhan cảm thấy mình căn bản không thể chấp nhận.

Rõ ràng… một ngày đánh để vui mừng như vậy, sao lại xảy ra loại bi kịch này chứ?

Đột nhiên, Tiểu Nhan nghĩ tới chiếc ly thủy tinh lúc trước ở bàn trang điểm bị Hàn Minh Thư làm rơi, lúc đó trợ lý của nhà tạo mẫu tóc không đầu không não nói một câu.

Thấy máu rồi, không may mắn.

Lúc đó Tiểu Nhan còn cảm thấy người trợ lý này thật sự không biết nói chuyện, cứ nói mấy lời không may mắn chọc người ta không vui.

Hiện nay xem ra, đây là một loại điềm báo sao?

Cả người Tiểu Nhan đều ngây ngốc rồi, cảm thấy đầu óc giống như đang úng nước, cái gì cũng không biết.

Minh Thư…

Cô nghĩ tới Hàn Minh Thư.

Chuyện này, nếu để người sắp làm cô dâu như cô biết thì sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan ngay cả tay cũng không kìm được mà run rẩy.

“Tin tức chắc chắn không? Nói không chừng cậu Dạ không ở trên chiếc máy bay đó?”

Trợ lý thư ký lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, chị Tô đã đang trên đường trở lại, chuyện này…”

Nói được một nửa, trợ lý thư ký đột nhiên im miệng, sau đó sững sờ nhìn về phía sau Tiểu Nhan, khóe môi run rẩy.

Phản ứng này của cô ta, Tiểu Nhan rất nhanh đã hiểu được, có điều không đợi cô ngoảnh đầu thì nghe thấy Hàn Minh Thư hỏi.

“Làm sao thế?”

Tiểu Nhan gần như vô thức xoay người lại hỏi: “Cậu sao lại ra đây rồi?”

Hàn Minh Thư: “… Tớ không thể ra ngoài sao?”

Tiểu Nhan: “Ý của tớ là cậu sửa soạn xong rồi sao? Tớ vừa chuẩn bị bảo cô ấy giúp chúng ta tìm nhà tạo mẫu tóc.”

“Tớ không phải đã nói không cần tìm nhà tạo mẫu tóc rồi sao?” Hàn Minh Thư sờ sờ cái cằm vừa rồi cô đã giải quyết xong: “Son tớ đã lau hết rồi, hơn nữa tự mình dặm lại một ít rồi, chắc không có vấn đề gì rồi nhỉ, Âu Thần chắc cũng sắp tới rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan và trợ lý thư ký không nhịn được nhìn nhau, ở trong mắt của đối phương đều nhìn thấy sự bất lực.

Thấy Hàn Minh Thư thật sự muốn đi ra ngoài, trợ lý thư ký vội đẩy Tiểu Nhan một cái, tỏ ý cô nghĩ cách. Tiểu Nhan nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên hô lớn một tiếng: “Đợi đã”

Một tiếng hô to này đã dọa Hàn Minh Thư giật mình, cô bỗng dừng bước chân, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Nhan, lông mày lá liễu từng chút từng chút nhíu lại.

“Tiểu Nhan, cậu làm sao thế?”

“Cái đó…” Tiểu Nhan xoắn xuýt cắn môi dưới của mình, tay trái căng thẳng cào đầu của mình: “Lớp trang điểm của cậu chưa có xử lý tốt, màu sắc ở cằm nhìn trông không quá ổn, cậu có phải là dùng phấn nền khác không?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô vô thức đưa tay sờ vùng cằm đó lần nữa.

Phấn nền khác? Cô hình như cũng không có chú ý, lúc đó thấy trên bàn trang điểm có, thì tùy tiện cầm lên dùng, sau khi dùng xong nhìn trong gương… hình như cũng không có gì khác.

“Chắc sẽ không đâu, cho dù là phần nền khác, tớ vừa rồi cũng đã nhìn trong gương rồi, không có vấn đề.”

Nói xong, Hàn Minh Thư trực tiếp xoay người nhấc tà váy: “Đi thôi, đừng để mọi người đợi sốt ruột.”

“Khoan đã!” Tiểu Nhan lại hô lên một tiếng, sau đó đi tới thay Hàn Minh Thư nhấc tà váy, một tay đỡ cô: “Thật sự là màu sắc không giống, chúng ta đi vào, tớ dặm lại cho cậu.”

Lông mày thanh tú của Hàn Minh Thư càng nhíu chặt, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Tiểu Nhan, dường như muốn từ trên mặt cô tìm kiếm ra sự khác thường.

Tiểu Nhan bị cô nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ, chỉ đành lảng tránh ánh mắt của cô.

“Đi thôi, mau đi thôi, cầu xin cậu đấy…”

Hàn Minh Thư theo cô đi vào, trợ lý thư ký thấy bóng dáng hai người đi vào, lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi điện cho Tô Cửu.

“Chị Tô chị mau lên, chỗ tôi cảm thấy sắp không chống đỡ được rồi, bên phía cô Hàn…”

“Tôi biết rồi, đừng giục, tôi đang tận sức.”

Cúp máy, trợ lý thư ký khẩn trương đi qua đi lại tại chỗ.

Ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như thế, hơn nữa lúc này ngay cả Hàn Đông cũng không biết đi đâu rồi…

Trong phòng trang điểm.

Tiểu Nhan khom người nghiêm túc thay đổi một chút cách trang điểm cái cằm của Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư thấy sắp làm xong rồi, tay của Tiểu Nhan hơi run, lại quẹt phấn trên môi cho cô, làm lớp hỏng son của cô.

“Á, tay run rồi…” Tiểu Nhan ngại ngùng mím môi, sau đó nhanh chóng rút bông tẩy trang ra: “Tớ làm lại cho cậu.”

Ánh mắt của Hàn Minh Thư nương theo tay của cô, chú ý thấy ngón tay trắng nõn của cô đang run.

Sau khi tẩy son trên môi, Hàn Minh Thư nhìn cô: “Cậu có phải là có chuyện gì giấu tớ không?”

Tiểu Nhan vừa nghe, bông tẩy trang trong tay lập tức rơi xuống đất, mặt mày cô trắng bệch cúi xuống nhặt vứt vào trong thùng rác, sau đó xoay người hoảng loạn tìm son môi trên bàn trang điểm.

“Minh Thư… cậu thật sự biết nói đùa, tớ có thể có chuyện gì giấu cậu chứ?”

Cho dù cô nói đã rất tiết chế rồi, nhưng động tác của Tiểu Nhan lại vẫn tiết lộ cảm xúc hiện tại của cô.

“Không có chuyện giấu tớ, vậy cậu tại sao phát run?” Giọng nói của Hàn Minh Thư nhàn nhạt, như chuồn chuồn đạp nước, không có lực đạo gì, nhưng lại khiến trái tim của Tiểu Nhan cuộn lên từng vòng.

Động tác trên tay của Tiểu Nhan dừng lại, cô lấy cây son không dễ gì tìm được, miễn cưỡng cười nói.

“Tớ có run sao? Khả năng là bởi vì… tớ lạ tay?”

Nói xong, cô cầm đồ trên tay muốn tiến sát Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư mím môi nhìn bàn tay của cô không nói một lời.

“Làm sao thế?” Tiểu Nhan bị ánh mắt của cô nhìn mà có hơi dựng tóc gáy.

“Cái cậu cầm là thỏi đánh má hồng.” Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhắc nhở.

Tiểu Nhan cúi đầu nhìn, thật sự phát hiện cái mình cầm là thỏi đánh má hồng, bỗng chốc ảo não không thôi: “Cái đó… tớ vừa rồi hoa mắt nhìn nhầm rồi, cậu đợi chút, tớ tìm lại cho cậu.”

Cô lại xoay người đi tìm son môi.

Tiểu Nhan khác thường như vậy, khiến sự bất an trong lòng Hàn Minh Thư càng bành trướng.

Cô mím đôi môi có hơi trắng bệch, từ từ nhấc tà váy đứng dậy.

“Không cần tìm nữa.”

“Minh Thư, cậu đợi tớ thêm một lát, tớ rất nhanh thì có thể tìm được.”

Hàn Minh Thư lại không có tiếp tục để ý cô, mà xoay người đi ra ngoài, Tiểu Nhan thấy vậy, sửng sốt hô lên một tiếng rồi lao ra cản cô lại.

“Minh Thư, tớ còn chưa tô son cho cậu mà, cậu không thể đi ra.”

Thấy Tiểu Nha chặn ở trước mặt mình, Hàn Minh Thư cắn răng nói: “Tránh ra.”
CHƯƠNG 710: NGAY CẢ ANH CŨNG MUỐN CẢN EM SAO?

Tiểu Nhan lắc đầu: “Tớ không phải là đã nói…”

“Tiểu Nhan, nếu cậu còn xem tớ là bạn tốt của cậu thì đừng tiếp tục làm ra chuyện vô nghĩa như này để trì hoãn thời gian của tớ, ngăn cản tớ.”

Giọng nói của cô bỗng trở nên đanh thép, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc, Tiểu Nhan trước đây là nhân viên của công ty Dạ Âu Thần, nhìn thấy ánh mắt như này của Hàn Minh Thư, quả thật như một khuôn đúc ra với Dạ Âu Thần.

Trong lòng cô có hơi cảm khái, nhưng nghĩ tới chuyện Dạ Âu Thần gặp chuyện rồi, cô chỉ đành cắn răng, tiếp tục ương ngạnh giải thích: “Tớ sao có thể không xem cậu là bạn tốt của tớ chứ, chính là bởi vì xem cậu là bạn, cho nên tớ mới không thể nhìn cậu mang bộ dạng này ra ngoài được? Minh Thư, cậu đừng vội có được không? Đợi tớ trang điểm hoàn toàn cho cậu, cậu chính là cô dâu.”

Sắc mặt của Hàn Minh Thư tối sầm lại.

“Vậy sao? Hôn lễ không có chú rể xuất hiện, tớ thật sự là cô dâu sao?”

Tiểu Nhan: “…”

“Có phải là xảy ra chuyện rồi không?” Hàn Minh Thư lại hỏi một câu.

Ánh mắt của cô sắc bén như dao, Tiểu Nhan đều luôn biết Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần có một số cử chỉ rất giống, nhưng không ngờ hai người vậy mà có thể giống tới mức độ này.

Loại ánh mắt sắc bén lạnh lùng này hiện nay của cô, giống như Dạ Âu Thần đang quét qua cô vậy.

Khí thế của cô không đủ vai trùng xuống, sau đó lắc đầu: “Không, không có xảy ra chuyện gì… chỉ là…”

“Cậu không cần nói nữa.” Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, để cảm xúc của mình cố gắng đạt tới mức bình ổn: “Cậu không muốn nói, tớ cũng không ép cậu nói, nhưng tớ nói một lần cuối cùng, nếu như cậu còn không tránh ra, tớ thật sự sẽ tức giận.”

Tiểu Nhan bỗng ngẩng đầu, lo lắng nhìn Hàn Minh Thư.

“Minh Thư…”

Hàn Minh Thư mặt mày lạnh lùng, ánh mắt không màng nhân tình.

Biểu cảm và ánh mắt trên mặt cô đều đang nói, không thể thương lượng, nếu còn không tránh ra, khả năng hai người ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.

Tiểu Nhan sợ hãi, chỉ có thể chầm chậm lui ra một bên.

Cuối cùng tránh ra rồi…

Hàn Minh Thư cất bước, nhấc váy vừa đi ra ngoài, một bóng người cao to cản ở trước mặt cô.

“Anh?”

Ánh mắt u ám của Hàn Đông dừng ở trên mặt của cô, biểu tình trên mặt nhìn trông không có độ ấm gì cả.

“Đừng ra ngoài.”

Hàn Minh Thư: “… Ngay cả anh cũng muốn ngăn cản em sao?”

Hàn Đông không đáp lại, Hàn Minh Thư cười thê lương: “Đây là hôn lễ của em, tại sao em không thể ra ngoài? Anh có thể… nói cho em biết tại sao không?”

Thần sắc trên mặt của Hàn Đông và Tiểu Nhan đều không dễ nhìn, nhưng đồng thời đều không có trả lời vấn đề của cô.

Sự bất an trong lòng Hàn Minh Thư càng lúc càng lớn, cô không màng tới cái gì nữa, trực tiếp xông ra ngoài, vừa nói: “Hai người không muốn nói thì thôi, em tự mình đi ra, Âu Thần khả năng lát nữa sẽ tới, nếu như thấy em không có ở đây, vậy anh ấy…”

Đôi tay nhấc váy bỗng nhiên bị Hàn Đông túm chặt.

Hàn Minh Thư muốn đi về phía trước, nhưng lại không nhúc nhích được.

“Buông em ra.”

“Đừng đi.”

Âm sắc của Hàn Đông từ từ trở nên âm trầm, như mây đen bao phủ.

Tiểu Nhan đứng ở một bên cũng chú ý tới khí tức trên người Hàn Đông trở nên khác rồi, cô vô thức rụt vai lại, trong đôi mắt nhìn sang Hàn Minh Thư đã có nước mắt.

“Tại sao? Ngăn cản không cho em ra ngoài, tóm lại nên cho em một lý do, không phải sao?”

Hàn Đông xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Minh Thư.

“Em muốn lý do gì?”

Hàn Minh Thư cảm giác trái tim của mình dần lạnh toát, nặng nề, đôi mắt tuyệt đẹp vốn dĩ bình tĩnh không một gợn sóng trong nháy mắt giống như bùng nổ sự tức giận, cô dùng sức hất tay của Hàn Đông ra.

Sau đó bất chấp xách váy chạy ra ngoài.

“Minh Thư!”

Tiểu Nhan thấy vậy, vội vàng chạy theo.

Hàn Đông lại kéo cô lại, Tiểu Nhan kêu lên: “Mau buông em ra, Minh Thư chạy ra ngoài rồi, mau thả ra…”

“Để nó đi.” Hàn Đông mím môi nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng không giấu được bao lâu, nó sớm muộn gì cũng phải biết.”

“Nhưng mà…” Nước mắt chua xót trong đáy lòng Tiểu Nhan vào chính lúc này không nhịn được mà lã chã rơi xuống, cô không khống được bản thân mà bật khóc.

“Minh Thư cậu ấy nếu như biết sự thật, cậu ấy sẽ không thừa nhận nổi đâu.”

Hàn Đông mím môi, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhưng cái gì cũng không có làm.

Lúc này… mặc kệ làm cái gì, đều là vô ích?

Hàn Minh Thư sau khi mặc kệ tất cả chạy ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài đã trở nên hỗn loạn rồi.

Không biết là nhà nào lướt tin tức lướt tới tin tức này, sau đó thuận tiện tiết lộ chiếc máy bay chở Dạ Âu Thần chính là chuyến bay đã xảy ra chuyện đó, vì thế người ở đây đợi chú rể rất lâu đều không có xuất hiện trong nháy mắt đều trở nên bùng nổ, sau khi truyền tin tức này đi, lại điên cuồng chụp ảnh hiện trường.

Khi Hàn Minh Thư đi ra, cũng không biết là ai hô một tiếng cô dâu ra rồi.

Sau đó tất cả cánh truyền thông đều như ong vỡ tổ lao tới, vô số ống kính và ánh đèn flash đều tập trung trên người Hàn Minh Thư.

“Cô Hàn, nghe nói nguyên nhân chú rể không có xuất hiện ở đây là vì chiếc máy bay chở anh ấy đã xảy ra chuyện rồi, xin hỏi đây là sự thật sao? Cô biết chuyện này không?”

“Cô Hàn, nếu anh Dạ thật sự xảy ra chuyện, hôn lễ ngày hôm nay có tiếp tục không?”

“Cô Hàn, xin hỏi cô hôm nay đã đợi bao lâu rồi, chồng tương lai của cô xảy ra chuyện, cô có phải rất đau lòng không?”



Vô số câu hỏi giống như vật lạnh lẽo lại sắc bén đâm vào trái tim của Hàn Minh Thư.

Cô chuyện gì cũng đều không biết!

Cô bị Tiểu Nhan dẫn vào trong phòng trang điểm, sau đó khi đi ra còn gặp các loại ngăn cản.

Vì thế cô đi ra, cô muốn đi ra đợi Dạ Âu Thần, tránh cho anh sau khi tới không nhìn thấy cô.

Nhưng chuyện gì đây? Tại sao tất cả mọi người cả cánh truyền thông đều đang hỏi cô vấn đề này…

Chiếc máy bay chở Dạ Âu Thần xảy ra chuyện?

Cô sao lại không biết chuyện này?

Trong đầu dường như có âm thanh ong ong, ánh đèn flash vô cùng chói mắt, son trên môi của cô bị lau đi rồi, lúc này bởi vì câu hỏi của cánh truyền thông, huyết sắc trên mặt và trên môi đều biến mất sạch sẽ, nhìn trông vô cùng trắng bệch, hơn nữa cô còn mặc chiếc váy cưới màu trắng.

Dáng vẻ này, giống như cô gái thủy tinh chỉ cần dùng một tay chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.

Nhưng cho dù là như thế, ống kính của cánh truyền thông vẫn không ngừng nhắm vào cô, điên cuồng lấn tới, một ống kính trong đó còn trực tiếp dí sát vào mặt của Hàn Minh Thư.

“Cô Hàn, nhìn sắc mặt của cô là biết chuyện rồi nhỉ? Vậy cô tại sao còn ở lại đây? Chồng tương lai của cô xảy ra chuyện, cô một chút đều không lo lắng sao?”

“Xin hỏi cô với anh Dạ kết hôn có phải là gia tộc yêu cầu không?”

“Cô Hàn…”

“Cô Hàn…”

Cánh truyền thông xung quanh đang nói cái gì, Hàn Minh Thư dường như đều không nghe thấy, khi ống kính đưa sát tới thì va phải đầu của cô, cô đau đớn lùi lại một bước, những người đó lại tưởng cô muốn chạy, lại sấn tới.

Trong hỗn loạn cũng không biết là ai đẩy cô một cái, Hàn Minh Thư loạng choạng ngã ra trên sàn đất lạnh lẽo.

Không, sẽ không…

Dạ Âu Thần sao lại xảy ra chuyện chứ?

Không thể nào…

Anh rõ ràng đã đáp ứng với cô, nói phải cho cô một bất ngờ, hơn nữa… anh còn đáp ứng cô phần đời còn lại phải chăm sóc cô và Bé Đậu Nành thật tốt.

Không thể nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom