• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (75 Viewers)

  • Chương 381-390

CHƯƠNG 381: ẢO GIÁC HAY CHÂN TƯỚNG

“Cô có nói lời tốt đẹp hay không đối với tôi cũng chẳng là gì cả”

Cô ta đã nói vậy rôi, Hàn Minh Thư liên cũng dứt khoát biếu đạt lập trường của bản thân “Nhưng hiện tại cô là người của đoàn đội tôi, cô bị bệnh tôi hản phải thăm hỏi, đây là trách nhiệm” Nói xong, Hàn Minh Thư nhìn sang Tiểu Nhan: “Đồ đạc đã đem đi rồi, chúng ta đi thôi”

“Ừa” Cô ấy gật đầu, theo phía sau cô ra khỏi phòng bệnh.

Vương An có lẽ là cảm thấy xấu hổ, cùng theo họ ra ngoài, sau đó gãi đầu: “Ngại quá, Hoa Hoa tính tình như vậy, nhưng cô ấy chỉ là độc miệng thôi, thực.

ra bản tính cô ấy không xấu”

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn anh ta một cái Người đàn ông trước mặt này nhìn thuộc dạng khá thật thà, hoàn toàn khác biệt với Nhậm Hoa chanh chua, nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng hai người này không thuộc một thế giới.

Vương An bị Nhậm Hoa măng to như vậy mà vẫn có thể nói chuyện thay cô ta, thật sự là cực kỳ sỉ tình Tiểu Nhan lại không vui nói: “Bản tính cô ta có tốt hay không không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi cũng không phải người theo đuổi cô ta như anh”

Nghe vậy, anh ta có chút xấu hố, chỉ có thể ngượng ngùng cười bôi.

“Thực xin lôi, vậy tôi thay cô ấy xin lôi hai người”

“Không cần, chúng tôi quay về trước, để cô ta nghỉ ngơi đi”

“Được, cảm ơn”

Trong lòng Tiểu Nhan không vui, nhưng vân nhanh chóng đi theo bước chân Hàn Minh Thư, nói “Cái cô Nhậm Hoa này thật sự là không biết tốt xấu, cậu nghe mấy lời cô ta vừa nói đi, thật sự là nghe xong liên tức”

“Chúng ta không cần để ý tới cô ta” Cô läc đầu, ý bảo không sao.

“Thật sự không biết cậu nghĩ sao nữa, còn muốn tự mình tới” Tiểu Nhan làu bàu, hai người cùng nhau đi về phía trước.

Mà chính vào lúc này, Dạ Âu Thần đang bị Tống Thiến kéo xuống lầu, mặt mày anh có thể nói là vô cùng âm trầm, nhưng người kéo mình là bà ta, cho nên anh căn bản bất lực, chỉ có thể theo bà ta xuống lầu “Không đi không được sao?”

Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền tới, Tống Thiến quay đầu lườm anh: “Sao? Đã nói là đi rồi, bây giờ con muốn giở trò gì với dì?”

Hô hấp Dạ Âu Thần khẽ trâm xuống, ánh mắt lạnh lùng ngước lên.

Kết quả chính vào giây phút ngẩng đầu, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ở phía trước, chỉ là nửa bên mặt, nhưng rất nhanh đã bị mặt tường che khuất.

Dạ Âu Thần chỉ liếc một cái, trong lòng đã cưồn cuộn gợn sóng, säc mặt anh biến đổi, bước nhanh muốn đuổi theo tra tìm Kết quả tay áo lại truyền tới lực kéo, anh quay.

đầu liên nhìn thấy Tống Thiến mặt mày tức giận nhìn chảm chảm mình: “Con muốn chạy đi đâu? Dì nói cho con biết Dạ Âu Thần, hôm nay những lời dì nói với con đều là sự thật, nếu con còn dám…”

“Buông con ra” Anh cau mày lạnh lùng nói Tổng Thiển cho răng anh không muốn đi xem mắt, nên muốn bỏ chạy, kéo chặt anh không buông tay.

Anh bất đắc dĩ chỉ đành dùng sức kéo tay bà ta ra, sau đó nghe thấy Tống Thiến kinh hô một tiếng, bước chân anh chỉ khựng lại một chút, bóng dáng bèn nhanh chóng lướt về phía trước.

Lại là khuôn mặt đó, Cô thật sự xuất hiện ở Mạc Thành sao?

Lúc Dạ Âu Thần đuổi theo tới phía dưới thang máy, lại không nhìn thấy bóng dáng đó đâu, anh tìm phía trước và xung quanh cũng không còn nhìn thấy người đó.

Những người xung quanh có lẽ cảm thấy động tác của anh rất kỳ quái cho nên đều nghi hoặc nhìn anh, nhưng anh lại đứng nguyên tại chỏ, toàn thân chìm vào nghỉ hoặc của chính mình.

Nhiêu năm như vậy rồi, mấy ngày nay anh liên tục nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của người đó.

Là cô quay về Mạc Thành, hay là anh sinh ra ảo giác?

Di nhỏ nói anh sinh ra ảo giác, anh cũng cảm thấy vậy.

Dù sao thì người phụ nữ đó trong năm năm này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, ngày đêm tra tấn anh!

Tống Thiến ở phía sau cuối cùng đã đuổi kịp tới, thấy anh bỏng như phát điền xông xuống lầu, bà ta đứng vững rồi bèn vội vàng đuối theo, bây giờ thấy anh lại đứng sững tại chỗ như thảng ngốc, bà ta bước tới véo tai anh mảng: “Cái thăng nhóc thối này, có phải con muốn đẩy chết dì nhỏ của con không, lại dám đẩy đi ra như vậy, con chạy đi, chạy đi! Đẩy ngã chết dì nhỏ của con cho rồi đi”

..” Dạ Âu Thần không nói chuyện, nhưng trên tai truyền tới cảm giác đau đớn văn khiến anh bất giác cau mày.

Anh quay đầu, hơi thở toàn thân vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt âm u như sói rơi vào trên mặt Tống Thiến.

Tống Thiến thấy anh không đúng lắm, híp mät cẩn thận quan sát, sau đó thu tay về: “Sao nào? Tự.

nhiên làm cái kiểu này, quỷ ám con à?”

Khóe môi Dạ Âu Thần giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nhớ tới những lời Tông Thiển nói với anh Bỏ đi Anh không mở miệng nữa, giữ im lặng bước nhanh về phía trước.

Tống Thiến thấy vậy vội vàng đuổi theo.

“Con còn đi đâu? Dạ Âu Thần, hôm nay con phải theo dì đi xem mät, con có nghe thấy không?”

“Dì nói cho con biết, đối phương đang trên đường tới quán cà phê rồi, dù con có không vui cũng phái theo dì đi gặp người ta một cái, có biết không?”

“Người giới thiệu là một người bạn dì nhỏ con trước đầy quen ở bệnh viện, đây là con gái bà ấy, nghe nói là sinh viên thiên tài, hơn nữa còn học piano, dù là gia cảnh hay tướng mạo đều là trảm người khó gặp”

Dạ Âu Thần dừng bước.

“Con đi còn không được sao?”

Tổng Thiến lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy mới là cháu ngoan của dì”

Quán cà phê.

Người lớn đàng gái đã dân cô ta tới đợi ở bên trong.

“Ân Ân à, nghe dì Tống Thiến của con nói, cháu của bà ấy tính tình hơi nóng nảy, nhưng cũng khó trách, người ta dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, cho nên.. “

Người được gọi Ân Ân tên đây đủ là Lâm Ân Ân, người dẫn cô ta tới là mẹ của cô ta, mẹ Lâm “Mẹ, nóng tính cũng không sao, chí cần đừng nổi giân lung tung là được. Mẹ cũng biết tính con thỉnh thoảng cũng không tốt, nhưng mà…con sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận. Cho nên, vẫn phải kết hợp nhiều điều kiện để xem xem người này thế nào”

mẹ Lâm nghe vậy tán thành gật đâu: “Con chính là có lòng, chuyện gì cũng tự mình suy nghĩ kỹ, đã vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.”

“Đến rồi” mẹ Lâm bỏng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc, bà ta vui mừng: “Dì Tống Thiến của con tới rồi”

Lâm Ân Ân ngấng đầu nhìn sang Cô ta biết Tống Thiến, mẹ và bà ta là mối quan hệ đồng nghiệp vô cùng thân thiết, cho nên trước đây cũng từng gặp mặt nhiều lần Lâm Ân Ân vừa liếc nhìn đã nhận ra Tống Thiến, đồng thời cũng nhìn thấy Dạ Âu Thần bên cạnh bà ta Dáng vóc người đàn ông cao lớn, säc mặt lạnh lùng theo Tông Thiển đi về phía trước, khuôn mặt đó không hề nở nụ cười, nhưng phối với đường cong lạnh lùng vốn có cúa anh lại càng thêm anh tuấn vô cùng.

Lâm Ân Ân chỉ nhìn một cái đã cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh Toàn thân cô ta sững sờ tại chỏ, ngây ngốc hỏi “Người đó…chính là cháu của dì Tổng ạ?”

Mẹ Lâm cười gật đầu: “Hản không sai di, lúc này, dì Tống của con nhất định chỉ dắt theo cậu ấy tới”

CHƯƠNG 382: XEM MẮT KIỂU ĐỐI PHÓ

Hô hấp Lâm Ân Ân thoáng chốc trở nên gấp gấp, cô ta căng thảng tới mức chỉ có thể để tay dưới bản, nhìn họ đi lại gần mình.

mẹ Lâm thấy dáng vẻ này của cô ta thì bất giác mỉm cười “Tướng mạo không phải thứ quan trọng nhất, còn xem nhân phẩm, biết không?”

Nghe vậy, mặt cô ta đỏ lên, khẽ nói: “Mẹ, dì Tống không phải loại người đó, nếu không đáng tin thì bà sẽ không giới thiệu”

“Nói cũng phải”

Rất nhanh, Tống Thiến đã dân Dạ Âu Thần đến chỏ của họ.

Bà ta và mẹ Lâm đã lâu không gặp, hai người đều rất nhớ nhau, thế là hàn huyền một phen rồi ngồi xuống.

“Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là cháu tôi, Dạ Âu Thần. Âu Thần, đây là con gái của đồng nghiệp dì, tên Lâm Ân Ân, còn không mau chào hỏi người ta đi”

Dạ Âu Thần không phải tự nguyện tới, ngồi xuống xong thì khí thế trên người lạnh lẽo tới mức säp đóng băng tất cả xung quanh.

Tổng Thiến kêu anh chào hỏi, anh vân ngồi yên không nhúc nhích.

Ngược lại là Lâm Ân Ấn trực tiếp vươn tay ra với anh: “Chào anh, em tên Lâm Ân Ân, anh gọi em Ân Ân là được”

Nói xong, cô ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng trảng bóc sạch sẽ.

Mí mät Dạ Âu Thần lười biểng ngước lên, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ta, giây lát sau mới lên tiếng: “Chào cô, cô Lâm”

Nhưng anh lại không vươn tay ra, hơn nữa giọng nói cũng lạnh như băng tiền.

Sắc mặt mọi người đều cứng ngắc.

Lâm Ân Ân cũng sững sốt, cô ta kêu anh gọi mình Ấn Ấn là được, kết quả anh lại gọi cô ta một câu cô Lâm.

Vậy chăng lẽ không ngượng ngùng sao?

“Âu Thần!” Tổng Thiển không vui căn răng lườm anh Säc mặt anh bình tĩnh, không có phản ứng dư thừa nào.

Ngược lại là Lâm Ân Ân ngượng ngùng thu tay mình về, khẽ cười nói: “Ngại quá dì Tống, dì đừng trách anh ấy, là con tự cho là thân quen. Anh Dạ như vậy rất tốt, dù sao thì chúng con hôm nay mới vừa quen biết, quả thực nên khách sáo một chút”

Tống Thiến sớm đã biết Lâm Ân Ân là đứa bé ngoan cực kỳ lễ phép, không nghĩ tới cô lại còn hiểu ý người khác tới như vậy, những lời này säp nói tới trong lòng bà ta rồi Thế là ánh mät Tống Thiến nhìn Lâm Ân Ân liên thay đổi, lời nói tràn đầy ý xin lỗi: “Ân Ân à, thực xin lỏi con. Thăng cháu này của dì không có gì không tốt, chỉ có một điểm chính là rất khó ở chung với người khác, tính tình nó luôn lạnh lùng như vậy, con xem nó ngay.

cả mặt mũi người dì nhỏ này cũng không thèm để ý.

Cho nên…con đừng để ý nha. Nhưng nó thuộc dạng ngoài lạnh trong nóng, đợi sau này hai đứa ở chung lâu rồi Dạ Âu Thần nghe tới đây liền không nhịn được cau mày.

Ngoài lạnh trong nóng?

Sao anh không biết mình là kiểu người đó?

Ha Mà Lâm Ân Ân nhìn Dạ Âu Thần lại càng nhìn càng hài lòng Cô ta không cảm thấy anh như vậy là không cho mình mặt mũi, ngược lại cô ta càng thêm có hảo cảm với kiểu đàn ông giữ mình trong sạch, lạnh như núi bằng này.

Vì cô ta vốn ưu tú, cho nên cô ta căn bản không thiếu người theo đuổi, người bên cạnh đều là một đống hiến ân cần, ai không phải cười đùa với cô ta, nhưng cô ta từng nhìn thấy những nam sinh cười lấy lòng với cô ta lại cũng đồng thời tặng quà cáp như vậy cho người khác.

€ô ta thất vọng thật nhiều, cho nên cô ta đã mất đi hứng thú với những người đàn ông nhiệt tình.

Mà kiểu đàn ông tướng mạo tuấn tú, lại lạnh lếo như núi băng giống Dạ Âu Thần, vừa khéo hợp khẩu vị cô ta Chỉ cân cô ta cố gắng, rôi một ngày nào đó núi bằng sẽ tan chảy.

Khi đó anh chính là người của cô ta rồi Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ân Ân cũng rất rung động.

Con gái không biết che giấu chính mình, sự hài lòng trong đáy mắt và vẻ ngượng ngùng trên mặt cô ta đều thể hiện hết ra ngoài, Tông Thiển và mẹ Lâm đều là người từng trải, đương nhiên nhìn hiểu tình hình trước mặt Thế là hai người cười đứng dậy, nói đi dạo, để lại không gian cho người trẻ tuổi Hai người cùng ra khỏi quán cà phê “Thật sự là xấu hổ chết người, đứa con gái này của tôi…nói thật lòng, tôi là lân đâu tiên nhìn thấy nó động lòng phàm”

mẹ Lâm ngại ngùng mở miệng Tổng Thiến lại mỉm cười nói: “Chuyện này có gì đâu, chứng minh có khả năng mà”

“Chỉ là..” mẹ Lâm có chút lo lăng, lại khỏng nói ra miệng.

“Tôi biết bà đang lo lắng điều gì, tính cách thắng cháu này của tôi thật sự là như vậy, nhưng tôi thấy đứa nhỏ Ân Ân này rất thông minh, nhìn xem duyên phận hai đứa thế nào. Nếu hai đứa thật sự có duyên, Ân Ấn hẳn sẽ nảm được tính tình nó”

“Ôi, cháu bà điều kiện mọi mặt đều không tệ, hi vọng có duyên đi”

Người lớn đi rồi, bên người trẻ liền chìm vào im lặng.

Lâm Ân Ấn không nói chuyện, Dạ Âu Thần cũng luôn im lặng, Cô ta xấu hổ nhưng lại khẽ liếc nhìn anh, lại phát hiện mặt anh không chút cảm xúc ngồi đó, giống như không hề cảm thấy chút ngượng ngùng nào với tình cảnh trước mặt Không được, còn như vậy nữa thì sẽ xấu hố chết mất.

Thế là Lâm Ân Ân khẽ cười cười, nhìn sang Dạ Âu Thân nói: “Anh Dạ có muốn uống chút gì không?”

Nói xong, không đợi anh mở miệng, cô ta bèn đứng dậy gọi phục vụ tới “Xin hỏi cô cần gì?”

Lâm Ân Ân nhìn sang Dạ Âu Thần ở đối diện: “Anh Dạ?”

Anh cuối cùng ngước mặt, bờ môi mỏng khẽ mở.

“Ca phê đen”

Thật sự tích chữ như vàng.

Lâm Ân Ân nghĩ, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly Cappuccino, cảm ơn”

“Dạ được, xin đợi một chút”

Phục vụ rời đi, Lâm Ân Ân nhìn sang Dạ Âu Thân ở đổi diện, rũ mặt khẽ hỏi: “Anh Dạ bình thường có sở thích gì?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn sang cô gái nhỏ trước mặt Vừa nhìn chính là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, anh căn bản không có bất kỳ hứng thú gì với kiểu nữ sinh này, “Không có.”

Lâm Ấn Ân sững sốt, sau đó lại tiếp tục nói “Vậy anh Dạ bình thường chỉ có công việc thôi sao?

Chẳng lẽ không có thú vui tiêu khiển nào khác?”

“Cô Lâm”

Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô ta một tiếng, cô ta ngấng đầu, đối diện với ánh mät sâu thắm của anh.

“Buổi xem mắt này đến đây kết thúc đi”

Lâm Ân Ân ngạc nhiên: “Cái gì?”

Thấy anh đứng dậy, säc mặt Lâm Ân Ân biến đổi, vội đứng dậy nói: “Anh Dạ, anh có bạn gái sao?”

Dạ Âu Thần đứng yên, không trả lời “Tôi tin dì Tổng sẽ không lừa tôi, nếu anh có bạn gái, bà sẽ không giới thiệu. Anh đã không có bạn gái, tại sao không chịu tiếp tục cùng tôi xem mät chứ?” Cô ta nói rất nhanh, giống như sợ nói chậm thì anh sẽ biến mất ngay trước mặt cô ta vậy.

Dạ Âu Thần không lên tiếng, Lâm Ân Ân nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi, sau đó vòng tới trước mặt anh “Có phải anh muốn nói, hôm nay anh đến chỉ vì ứng phó với dì nhỏ mình không, nếu không anh căn bản sẽ không xuất hiện ở đây?”

Nghe vậy, anh khẽ cau mày.

“Cô đã biết rồi thì đừng cản đường tôi”

“Nhưng mà…dì Tống và mẹ tôi vừa đi, nếu anh cũng đi, một nữ sinh như tôi sẽ rất mất mặt”

“Cứ xem như là giúp tôi, chịu đựng tới khi buổi xem mặt này kết thúc, được không?”

CHƯƠNG 383: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ

Lâm Ân Ân không chỉ xinh đẹp, IQ cao, mà EQ cũng không tệ.

Đối với người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô ta chỉ có thể sử dụng kế này.

Thông thường mà nói, nếu anh có chút thương hương tiếc ngọc thì hẳãn sẽ ở lại Dù anh không nguyện ý nhưng cô ta cũng sẽ không nản lòng Còn có cơ hội lần sau.

Nói xong, Lâm Ấn Ân ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đây quật cường Dạ Âu Thần vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, cô ta mất mặt liên quan gì tới anh?

Nhưng lúc người phụ nữ này ngẩng đầu nhìn anh, sự khẩn cầu nơi đáy mãt cô ta lại…cực kỳ giống dáng vẻ người phụ nữ nào đó trong ký ức anh.

Trước đây, người phụ nữ đó…cũng từng dùng ánh mät như vậy nhìn anh Đáng chết!

Sao anh lại nhớ tới cô rồi, hai ngày nay số lần cô xuất hiện trong đầu anh ngày càng thường xuyên.

“Anh Dạ?” Lâm Ân Ân thấy anh bông ngây ra trước mặt mình, như chìm vào trầm tư, bèn gọi anh một tiếng Dạ Âu Thần hồi thần, lại nhìn người phụ nữ trước mặt Nào còn hình ảnh người phụ nữ đó?

“Thật xin lỗi, tôi biết yêu cầu của tôi có lẽ có chút quá đáng, nhưng mà…”

Còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã quay lại ghế ngồi xuống, säc mặt lãnh đạm nói: “Đừng phiền tôi”

Lâm Ân Ân vui vẻ, vội quay về chỗ ngồi của mình Quá tốt rôi, người đàn ông này quả nhiên ngoài lạnh trong nóng Bề ngoài nhìn như khối băng, nhưng bên trong lại có một quả cầu lửa đang thiêu đốt Chỉ cân…cô ta chống đỡ được, cô ta nhất định có thể làm tan chảy khối băng bao trùm quả cầu lửa đó Nghĩ tới đây, Lâm Ân Ấn rũ mät, xấu hổ cười Dạ Âu Thần kêu cô ta đừng phiền anh, cô ta cũng rất biết điều không mở miệng nói chuyện với anh nữa, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn anh, càng nhìn càng cám thấy tướng mạo anh hợp thẩm mỹ của mình.

Cô ta luôn thích kiểu đàn ông đẹp trai, những người theo đuổi cô ta, rất nhiều người đẹp trai, nhưng đa số đều thuộc kiểu đẹp nữ tính Nhưng cảm giác Dạ Âu Thần đem lại cho cô ta lại không giống vậy.

Người đàn ông trước mắt này rất nam tính, lại thêm khí thế trên người anh rất mạnh, giống như vương giả.

Đàn ông thế này mới là kiểu cô ta muốn tìm Thế là Lâm Ân Ân thầm quyết định, dù lần này cô ta phải nữ truy, cô ta cũng không tiếc mà nhất định phải theo đuổi được Dạ Âu Thần tới tay.

Dạ Âu Thần không phải không cảm nhận được ánh mãt người phụ nữ đó đang liếc nhìn lung tung trên người mình, phiên não trong lòng anh càng lớn Tống Thiến rốt cuộc tại sao lại muốn kêu anh đến một nơi nhàm chán thể này?

Muốn kêu anh tìm phụ nữ, anh hoàn toàn có thế tùy tiện bät một người, lại cứ muốn tìm…con gái của một người bạn Dạ Âu Thần cau mày, trong lòng cực kỳ không VuÏ.

“Năm phút”

Anh đột nhiên mở miệng Lâm Ân Ân ở đối diện sững sốt, không kịp phản ứng lại lời của anh, a một tiếng Nhưng Dạ Âu Thần không phản ứng lại cô ta, cô ta bất giác nhìn đồng hô.

Năm phút sau, Dạ Âu Thần đứng dậy rời đi, không hề quay đầu lại Lâm Ân Ân còn không kịp ngăn cản, cô ta chỉ có thể lấy điện thoại ra nhìn một cái, mới phát hiện năm phút mà anh nói ban nãy là có ý gì Thì ra năm phút mà anh nói là thời gian anh ở lại đây.

Bây giờ thời gian đủ rồi, anh bèn rời đi Mặc dù buối xem mắt hôm nay không vui, nhưng Lâm Ân Ân lại ghi nhớ kỹ người này.

Cô ta cũng không tức giận, trực tiếp thu dọn đồ đạc theo ra ngoài, sau khi ngồi vào xe, cô ta không nhịn được gửi tin nhàn cho chị họ mình Lâm Mỹ Nhiên Lâm Ân Ân: Chị họ, hôm nay e được mẹ kéo đi xem mắt á Sau khi gửi tin xong thì không có ai trả lời, cô ta cũng không để ý, nhịn xuống nội tâm vui vẻ của mình cất điện thoại vào túi, chị họ của cô ta là nữ minh tinh đang hot, bây giờ nhất định đang quay phim, cho nên cô ta cũng không trông chờ Lâm Mỹ Nhiên sẽ trả lời tin nhãn của mình Đầu kia Sau khi Tiểu Nhan đưa số điện thoại cho phó đạo diên, phó đạo diễn bèn tự mình gửi tin nhản cho cô, hỏi cô lúc nào rảnh.

Hàn Minh Thư ngắm nghĩ, gửi địa chỉ công ty mình sang.

Phó đạo diễn vừa thấy cô mở công ty, càng thêm tán thưởng cô, còn thốn thức nói: Tôi vốn còn muốn kéo cô vào trong vòng này, không nghĩ tới cô có cả công ty rồi, vậy hàn là không có cơ hội rồi.

Thấy tin nhän, Hàn Minh Thư mỉm cười Cảm ơn phó đạo diễn ưu ái, chỉ là tôi không có thiên phú biếu diên.

Nếu có thời gian, có thể người quản lý của đối phương sẽ tới công ty gặp mặt nói chuyện Không vấn đề, tôi nói chuyện với cô ấy xem Hàn Minh Thư cũng muốn mượn cơ hội này xem xem đối phương có kiêu ngạo không, nếu cô mở miệng nói kêu đối phương đến công ty nói chuyện, dựa theo Triệu Ý Như lần trước gặp mặt thì có lẽ đã chỉ vào mũi cô bät đầu mảng rồi.

Đến tối, Hàn Minh Thư nhận được điện thoại, hình như chính là người quản lý của minh tỉnh đó, nói chuyện một lát với anh ta, hai người xác định ngày mai gặp mặt ở công ty xong liền cúp điện thoại.

Từ dáng vẻ hòa nhã của đối phương có thể nhìn ra, cuộc hợp tác lân này hẳn không có vấn đề gì Dù sao thì kiểu người như Triệu Ý Như chỉ là số ít Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư đi làm, lúc cùng Tiếu Nhan đi thang máy thì vừa khéo gặp phái Lý Tuần Phong.

Anh ta tay xách túi, thấy cô liên cong môi nở nụ cười “Chào buổi sáng cô Minh Thư, cô ăn sáng chưa?”

Giọng nói tràn đầy nhiệt tình này khiến cô không nhịn được liếc mãt nhìn anh ta Người này như kiểu luôn không biết xấu hổ.

“Xin chào” Cô nhàn nhạt trả lời Lý Tuấn Phong sáp tới không chút để ý, cười híp mắt nói: “Tôi có mang đồ ăn sáng, cô Minh Thư có muốn ăn không?”

Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Nhan đã chặn lại: “Anh làm gì vậy? Nói chuyện phải dựa vào sát vậy à?”

“Ai ya, em Tiếu Nhan à ~” Lý Tuần Phong thấy cô ấy chặn trước mặt có, bất giác bĩu môi: “Hết cách rồi, tôi mác bệnh không dựa sát vào thì không thể nói chuyện”

Tiểu Nhan: “…Anh không biết xấu hổ đi!”

Nói xong, cô ấy trực tiếp vươn tay đẩy anh ta sang một bên.

Thân thể anh ta lại thuận thế ngã ra sau, yếu ớt dựa vào tường: “Em Tiểu Nhan à, em lại đụng vào người tôi, em đang mơ tưởng đến thân thể tôi sao?”

Tiểu Nhan: “…Đi chết đi!”

Lý Tuấn Phong: “Em lại muốn tuần tình cùng tôi?”

“Haha” Tiểu Nhan không nhịn nối nữa, cuối cùng năm nằm đẩm, lộ ra nụ cười xấu xa dựa sát lại Lý Tuấn Phong: “Anh có muốn biết năm đấm của tôi có mùi vị gì không?”

Hàn Minh Thư ở bên cạnh đã sắp không nhìn nỏi nữa, cô vươn tay sờ má mình, cảm thấy mình vân là đừng quản.

Ding ~ Vừa khéo lúc này cửa thang máy mở ra, Lý Tuấn Phong chạy như bay ra ngoài “Cô Minh Thư, em Tiểu Nhan, tôi đi trước, buổi trưa chúng ta gặp ở nhà ăn”

Ding – Cứa thang máy lại đóng lại, Tiểu Nhan cạn lời “Tên này thật sự vô sỉ, đúng rồi, Minh Thư, cậu nói nữ minh tinh đó hôm nay sẽ tới công ty chúng ta chứ?”

Hàn Minh Thư mím môi, nghiêng đầu nói: “Mình cũng không rõ là cô ta tự mình tới, hay người quản lý của cô ta tới”

“Tối qua cậu nói xong mình có tra một chút, Lâm Mỹ Nhiên là nữ minh tỉnh rất hot, cô ta không phải kiểu hot đi theo đường bình hoa!”

CHƯƠNG 384: TRƯỚC ĐÂY ĐÃ QUEN “A2?”

Hàn Minh Thư nhướn mày: “Tiếp tục đi”

Tiếu Nhan tiếp tục nói: “Cô ta và Triệu Ý Nhi không đi cùng một con đường, Triệu Ý Như là diễn một bộ phim điện ảnh xong liên đột nhiên hot, nhưng đó là phim thần tượng thanh xuân, tổng thể có thể nói không có dinh dưỡng gì. Chỉ là giết thời gian, xem xong thì không có thứ gì đọng lại bên trong. Nhưng Lâm Mỹ Nhiên này không giống vậy, cô ta từ nhỏ ra đã mắt, đêu diên vai có chiêu sâu. Thông thường mà nói, rất nhiều người đi con đường này đều không quá hot, không được quan tâm mấy. Nhưng cô ta lại khác, vì vốn xinh đẹp, lại thêm kỹ thuật diễn xuất cũng cực kỳ tốt, cho nên…có thể nói là một đường thăng hoa, tài nguyên không dứt”

Nghe Tiếu Nhan nói vậy, Hàn Minh Thư cũng xem như hiếu rõ.

“Mấu chốt là nghe nói vị nữ minh tinh này còn xuất thân dòng dõi, tố chất cực kỳ tốt, cũng sẽ không trọng giàu khinh nghèo, không giống với Triệu Ý Như”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư bất giác nhìn cô ấy một cái: “Xem ra cậu rất hài lòng với vị khách mới tương lai này của chúng ta”

“Hài lòng, đương nhiên hài lòng! Cậu không biết mình xả giân bao nhiêu đâu, chúng ta nhất định phải näm chắc vị khách này, tức chết Triệu Ý Như”

Hàn Minh Thư: “Tỉnh lại đi, cô ta đã là quá khứ rồi, vị khách này chúng ta nhận được là để đánh vang danh tiếng của công ty, đây là đơn hàng đầu tiên, đừng mang theo cảm xúc cá nhân khác vào, biết không?”

Bị cô nói vậy, Tiểu Nhan mới ý thức được mình đã lân cảm xúc cá nhân vào.

“Vậy được rồi, mình biết rồi”

Ding – Hai người ra khỏi thang máy, vừa đi ra ngoài, Hàn Minh Thư vừa nói: “Chuẩn bị trước, lát nữa chúng ta có thể gặp rôi”

Thời gian đôi bên hẹn là mười giờ.

Đối phương chỉ có mười lăm phút Lúc mười giờ, dưới lâu quả nhiên xuất hiện một chiếc xe van màu đen, lúc sắp tới giờ Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư đã xuống lầu, chuẩn bị tự mình nghênh đón đối phương Cửa xe mở ra, người quản lý bước xuống trước.

Sau đó anh ta cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ký giả theo chụp mới nói một câu với bên trong.

“Mỹ Nhiên, có thể xuống rồi”

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan ở một bên nhìn một màn này.

Bóng dáng che đậy kỹ càng xuất hiện trước mãt hai người Cô gái nhảy xuống xe, đầu đội nón, từ đầu tới đuôi đêu che đậy rất kín, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp.

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan: “..”

“Wa, nơi này chính là công ty của nhà thiết kế đó sao? Xem ra quả nhiên không tệ!”

Người quản lý của Lâm Mỹ Nhiên: ”…Mỹ Nhiên, vào trong trước đã, đừng để bị chụp lén”

“Д

Lâm Mỹ Nhiên vọt vào trong nhanh như chớp, không để ý tới Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan bên cạnh.

Người quản lý có chút nôn nóng muốn đuổi theo, Tiểu Nhan lại gọi anh ta lại: “Chào anh, xin hói anh là quản lý Trần sao?”

Người quản lý lúc này mới chú ý tới hai người đứng ở cửa, thấy họ xong bèn nghi hoặc hỏi: “Hai người…”

Tiểu Nhan lên tiếng giới thiệu: “Đây là nhà thiết kế Shally, tôi là trợ lý của cô ấy, tôi tên Tiếu Nhan”

Nghe vậy, người quản lý Trân mới hiểu ra: “Thì ra cô chính là nhà thiết kế Shelly, chào cô, tôi là Trân Phi, là người đại diện của Lâm Mỹ Nhiên”

“Chào anh” Hàn Minh Thư vươn tay.

Hai người bắt tay, Trần Phi bèn nói: “Mỹ Nhiên vào rồi, chúng ta cũng mau vào đi”

Vào trong rồi, Lâm Mỹ Nhiên núp sau cây cột, thấy Trân Phi đi tới, mới lao ra nói: “Phi Phi, sao anh cả nửa ngày mới vào? Hai vị này là?”

Thấy Hàn Minh Thư, ánh mắt Lâm Mỹ Nhiên sáng lên.

“Cô chính là Shelly sao?”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại, có chút ngoài ý muốn nhìn cô ấy.

“Chào cô, cô biết tôi?”

Lâm Mỹ Nhiên cởi khẩu trang trên mặt, cười với Cô.

“Tôi nhớ cô!”

Nhớ cô? Hàn Minh Thư lập tức nghỉ hoặc, đây là có ý gì?

“Trước đây tôi ở nước ngoài tham gia một tuần lẽ thời trang, bộ trang phục tôi nhìn trúng, nhà thiết kế chính là Shelly.”

“Lúc đó tôi còn đặc biệt hỏi nhân viên Shelly là vị nào, vừa khéo gặp được cô ở ghế khách VIP”

“Cô thực sự quá xinh đẹp, cho nên tôi vừa nhìn đã nhớ”

Lâm Mỹ Nhiên liên tục nói vài câu, khiển Hàn Minh Thư ngây ngốc, Tiểu Nhan ở một bên không nhịn được trừng to mắt: ”Wa, hai người lại đã từng gặp ở nước ngoài rồi”

“Đúng chứ đúng chứ? Tôi cũng không nghĩ tới!”

Lâm Mỹ Nhiên cười bước tới, nhiệt tình kéo tay cô: “Lúc đó tôi đã muốn tìm cô làm quen rồi, chỉ là tôi tham gia xong tuần lẻ thời trang đó thì bị người quản lý dân lên máy bay. Tôi luôn thấy rất tiếc nuối, không nghĩ tới năm nay cô lại vê nước”

Hàn Minh Thư từng tham gia không ít tuân lẻ thời trang, cô không nhớ là cái nào, dù sao thì chuyện này là xảy ra trong tình huống cô không hề hay biết.

Nhưng rõ ràng đối phương nhìn thấy cô xong ánh mắt liền bừng sáng, giống như trạng thái của fan nhìn thấy thân tượng của mình Chuyện này ngại quá, Lâm Mỹ Nhiên là nữ thân trong mắt rất nhiều người Hàn Minh Thư xấu hổ cười: “Cảm ơn ưu ái”

“Nơi này nói chuyện không tiện, nếu không…chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi?” Trân Phi bỗng mở miệng tìm cảm giác tôn tại Lâm Mỹ Nhiên lập tức gật đầu: “Đúng đúng, ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta vân là đến phòng làm việc nói chuyện đi”

Nói xong, cô ấy còn vội đeo khẩu trang lên, dáng vẻ căng thăng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.

Trần Phi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô bây giờ mới biết không tiện có phải quá muộn rồi không?”

Nghe vậy, Lâm Mỹ Nhiên xấu hố nhìn Hàn Minh Thư một cái: “Không sao, chúng ta đi lên đi”

Hàn Minh Thư gật đầu, đi ở phía trước dân đường Trong lòng lại nghĩ Lâm Mỹ Nhiên này còn khác hơn trong tưởng tượng của cô.

Theo lý lịch Tiểu Nhan nói ban nãy, cô cho răng đối phương dù không kiêu ngạo phách lối thì ít nhất hẳn cũng là cô gái thấu tình đạt lý vô cùng ốn trọng mới đúng Nhưng dáng vẻ và trạng thái cỗ ấy có vẻ giống như một nữ sinh vừa debut Hơn nữa còn rất tự xem là thân thuộc, lại vô cùng nhiệt tình, lực lan truyền mạnh như vậy.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư mim cười.

Như vậy cũng rất tốt, xem ra hợp tác lần này của công ty họ và cô ấy hán là không có vấn đề.

Đến phòng làm việc, trong phòng yên äng ngập tràn tiếng tán thưởng của Lâm Mỹ Nhiên, cô ấy đi vòng quanh phòng, wa liên tục.

“Wa! Kiểu trang trí này quá đẹp rồi? Còn có bức tranh này, đây không phải là bức tôi nhìn thấy ở hội trường đấu giá trước đây sao? Trời ạ, lại ở đây, Shelly, cô thật có tiền. Ai, cái ghế này cũng không tệ, thật mềm nha”

Hàn Minh Thư: “..”

Tiểu Nhan: “…”

Trần Phi: “..”

Ba người đều mặt đây mồ hôi nhìn cô ấy.

Giây lát sau, Trân Phi không nhịn được mở miệng nói: “Thực xin lõi hai vị, con bé Mỹ Nhiên này…”

Những lời tiếp theo anh ta không biết nên mở miệng thế nào, hạ thấp nghệ sĩ của mình? Anh ta không làm được, nhưng đối diện với Lâm Mỹ Nhiên như vậy anh ta không nói câu nào cũng thật sự không được: Ngược lại là Hàn Minh Thư nhàn nhạt cười “Không sao, cô Lâm ngây thơ xán lạn, rất khó được”

CHƯƠNG 385: THỰC RA TÔI CŨNG LÀ FAN CỦA CÔ

“Hai người hiểu cho thì tốt, haha” Trân Phi xâu hổ cười ha ha Tiểu Nhan lại ở bên cạnh mồ hôi đây mặt, Lâm Mỹ Nhiễn cô ấy biết hình như không phải kiểu này, những kinh nghiệm đó khiến người ta cảm thấy cô ấy hẳn là một cô gái cực kỷ ổn trọng.

Nhưng không nghĩ tới tính cách lại trái ngược.

Nhưng mà…nếu vậy hình như cũng rất dê ở chung “Ai, đây là tác phẩm mới nhất của cô sao?” Lâm Mỹ Nhiễn bỏng nhìn tờ bản thảo mới vẽ của Hàn Minh Thư trên bàn hỏi €ô bước sang, gật đầu giải thích với cô ấy: “Đúng vậy, đây là bản thảo tôi vẽ được một nửa, còn chưa hoàn chỉnh.”

“Có người đặt rồi sao?” Lâm Mỹ Nhiên cầm lên cẩn thận xem, Hàn Minh Thư sững söt, lập tức lắc đâu “Vân chưa”

“Vậy tôi đặt được không?” Lâm Mỹ Nhiên nở nụ cười, ánh mắt mong đợi nhìn cô: “Bản thiết kế này tôi vừa nhìn đã thích, Shelly, có được không?”

“A?”“ Hàn Minh Thư chớp mắt, có chút không dám tin: “Nhưng tác phẩm này cô cảm thấy phù hợp với cô sao?”

“Không sao, Shelly, cô biết không, tôi là fan của cô. Mỗi một bộ quần áo cô thiết kế tôi đều cực kỳ yêu thích, bộ này hôm nay tôi càng thích! Được không!”

Cô ấy nhiệt tình như vậy, Hàn Minh Thư cũng ngại từ chối, chí có thế gật đầu “Đương nhiên không vấn đề gì”

“Phi Phi, anh mau lấy tiên đặt cọc”

Trân Phi: “..”

Anh ta có chút ngạc nhiên trừng to mắt, nhanh vậy sao?

Anh ta còn cho răng Lâm Mỹ Nhiên sẽ rất kén chọn chứ? Dù sao thì bình thường kêu cô ấy chọn trang phục, cô ấy thường khá xoän xuýt, cho nên hôm nay còn đặc biệt dành mười lãm phút cho cô ấy.

Nhưng không nghĩ tới không cân tới năm phút đã quyết định rồi?

Lân đầu tiên Trân Phi cảm thấy Lâm Mỹ Nhiên là người tùy tiện như vậy.

Nhưng anh ta cũng có xem trước tác phẩm của Hàn Minh Thư, nhìn quả thực không tệ, môi một bộ đều mặc trên người thích hợp.

“Nhưng mà…” Hàn Minh Thư khẽ khựng lại, giây lát sau lại tiếp tục nói: “Bản thiết kế lần này, ý tưởng thiết kế vốn dĩ của tôi là gia yến. Tôi nghe nói, cô Lâm là muốn tham dự tiệc từ thiện? E rằng bộ này không thích hợp với trường hợp đó läm, nếu cô bằng lòng, tôi có thể thiết kế thêm một bộ phù hợp với tiệc từ thiện cho cô”

Nghe vậy, Lâm Mỹ Nhiên vui vẻ mở to mät: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, tôi đang rầu buổi gia yến không có đồ mặc đây, lúc đó tôi có thể mặc rồi!”

Hàn Minh Thư: “..”

Người này thật sự không phải thiên sứ thượng đế phái đến cứu vớt cô chứ?

Cô vừa mở công ty, thì đã ủng hộ như vậy.

Hàn Minh Thư nhướn mày, cong môi nói: “Là vây cô Lâm, cô thấy tôi bây giờ đã thành lập công ty rồi, trang phục gia yến này cứ để một nhà thiết kế như: tôi quyết định, trang phục cho buổi từ thiện tôi sẽ để đoàn đội của tôi thiết kế cho cô, cho tới khi cô hài lòng mới thôi, mà thiết kế này của tôi cứ xem như quà đáp lê cho vị khách của đơn hàng đầu tiên của công ty chúng tôi, cô cảm thấy thế nào?”

“Được” Lâm Mỹ Nhiên thật sự còn dê nói chuyện hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.

Tiểu Nhan ở một bên nghe đến trợn mắt há mồm “Cô lợi hại như vậy, đoàn đội của cô nhất định cũng rất tuyệt, tôi tin cô”

“Phi Phi, mau lấy hợp đồng ra đi”

Trần Phi gật đầu, lấy hợp đồng sớm đã chuẩn bị ra: “Cô Shelly, đây là hợp đồng, cô xem một chút”

Tiểu Nhan vội bước tới nhận, sau đó sang một bên đọc.

Mà Lâm Mỹ Nhiên đặt bản thiết kế xuống rồi lại đi xung quanh phòng, sau đó lại nhảy tới trước mặt Hàn Minh Thư, ngượng ngùng nói: “À…Shelly à, thực ra Cô ấy muốn nói lại thôi, nửa ngày cũng không nói ra lời Hàn Minh Thư có chút kỳ quái: “Hử?”

“Thực ra, tôi là fan của cô ý!” Cuối cùng, Lâm Mỹ Nhiên vân kiên cường nói ra Tiểu Nhan ở một bên nghiêm túc đọc hợp đồng trong lòng có chút kinh dị ngẩng đầu lên “Cho nên, có thể…ký giúp tôi không?” Người nào.

đó ngại ngùng lấy cuốn sổ nhỏ trong túi mình ra, đưa tới trước mặt Hàn Minh Thư.

Tiểu Nhan vấp một cái, xém chút ngã bật về phía trước.

Mà Trần Phi lại khẽ ho một tiếng, xấu hổ quay mặt đi, làm như không nhìn thấy một màn này.

Nếu để fan của Lâm Mỹ Nhiên biết nữ thân của họ lại xin chữ ký của một cô gái khác, vậy…e rằng fan sẽ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo đi.

Nhưng thế giới này chính là huyền ảo như vậy.

Từ sau khi Lâm Mỹ Nhiên nhìn thấy tác phẩm của Hàn Minh Thư liền vô cùng thích, lần này nghe thấy nhà thiết kế là cô, liền bät lấy Trân Phi muốn anh ta sắp xếp thời gian rảnh, cô ấy muốn tự mình đi gặp.

thân tượng!

Hàn Minh Thư thấy quyển số nhỏ xuất hiện trước mặt mình, toàn thân đều sững sờ.

Không nghĩ tới…cô ở trong nước còn có fan, còn là nữ thần trọng lượng cấp quốc dân.

€ô lập tức có chút dở khóc dở cười, nhưng vân nhận số cười nói: “Shelly là tên ở nước ngoài của tôi, bây giờ tôi về nước rồi, tôi họ Hàn, tên Hàn Minh Thư”

“Tên thật hay!” Lâm Mỹ Nhiên như mê muội khen ngợi Hàn Minh Thư: “…Cảm ơn.”

Cô mỉm cười lấy bút ra ký tên mình lên quyển số, sau đó đưa bút và số tới: “Tôi cũng là fan của cô, có thể giúp tôi ký tên không?”

Lập tức, toàn thân Lâm Mỹ Nhiên đều thụ sủng nhược kinh, cô ấy che miệng, kinh thán: “Cô là fan của tôi? Thật sao??? Trời ạ! Tôi không nghe lâm chứ?

Vậy…vậy cô từng xem tác phẩm nào của tôi?”

Tiểu Nhan cạn lời, Hàn Minh Thư nào có thân tượng chứ? Lúc ở nước ngoài cô đêu một mình có được không? Lại còn dám nói mình là fan của Lâm Mỹ Nhiên, nịnh nọt cũng phải xem đổi phương là ai chứ.

“Bộ phim cổ trang đầu tiên của cô, Trường Ca, tôi từng xem”

“Wal! Trường Ca là tác phẩm ra mắt của tôi, không nghĩ tới cô từng xem, đó cũng là tác phẩm tôi thích nhất” Lâm Mỹ Nhiên lập tức nói không ngừng, vừa nghe Hàn Minh Thư là fan của mình, toàn thân cô.

ấy đều sôi sục, kéo lấy cô ở một bên nói thật nhiều Tranh thủ thời gian họ nói chuyện, Tiểu Nhan và Trân Phi đã ký xong hợp đồng, Trân Phi cũng đã giao.

tiên cọc.

Thời gian mười phút cứ như vậy trôi đi “Bảo bối, chúng ta…nên về rồi” Trần Phi khẽ nhãc nhở.

“Tôi nói cô nghe..” Lâm Mỹ Nhiên còn đang nói không ngừng với Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư luôn mỉm cười, giống như đang đỗ con nít vậy.

“Mỹ Nhiên..” Mặt Trần Phi van nặn nụ cười, miễn cưỡng gọi.

Lâm Mỹ Nhiên tiếp tục phớt lờ anh ta, vần nói với Hàn Minh Thư.

Trần Phi cuối cùng không nhịn nỗi nữa, trực tiếp bước tới hét to: “Lâm Mỹ Nhiên, cô có còn muốn đi quay phim không! Có phải muốn bị mảng không!”

Tiếng hét tức giận này dọa sợ ba cô gái trong phòng, Tiếu Nhan kinh sợ che ngực, mà Hàn Minh Thư: lại bị dọa đến hôn bay phách lạc, giọng nói đó thực sự tới quá đột ngột…

Lâm Mỹ Nhiên cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nửa ngày sau mới dở khóc đở cười nói: “Phi Phi, anh thật đáng quá, anh dọa Minh Thư rồi biết không?”


CHƯƠNG 386: GIAO DỊCH THÀNH CÔNG
Trần Phi: “…”
Haha, anh ta thật sự bị chọc giận sắp điên lên rồi.
“Chờ một lát nữa đi, cho tôi thêm năm phút nữa”
Lâm Mỹ Nhiên đáng thương đưa ra yêu cầu với Trần Phi, Trần Phi lạnh mặt không thèm để ý đến cô ta.
Hàn Minh Thư thở nhẹ một tiếng sau đó nói: “Cô Lâm, vốn dĩ ban đầu cuộc hẹn ngày hôm nay chính là mười lăm phút, hiện tại cũng đã sắp đến mười lăm phút rồi, nếu không thì… Cô Lâm đi làm việc với quản lý Trần trước đi?”
Nghe nói vậy, Lâm Mỹ Nhiên trừng to mắt: “Minh Thư…”
“Như thế này đi, chúng ta kết bạn fb, có thời gian thì trò chuyện tiếp có được không nào?” Hàn Minh Thư thật sự không ngờ đến thuộc tính fangirl của Lâm Mỹ Nhiên lại nặng như vậy, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra mở nick rồi lắc lắc điện thoại với Lâm Mỹ Nhiên.
Lâm Mỹ Nhiên dùng sức gật đầu, lấy điện thoại di động mở nick ra kết bạn với lại Hàn Minh Thư.
Sau khi đã kết bạn xong, cô ta còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Nếu không thì… Chúng ta chụp một bức ảnh với nhau đi?”
Cuối cùng hai người chụp ảnh với nhau, sau khi chụp ảnh xong Lâm Mỹ Nhiên vui vẻ ôm lấy điện thoại: “Chờ tôi nha, đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô”
“ừ”
Lúc này Lâm Mỹ Nhiên mới hài lòng đứng dậy rời khỏi với Trân Phi.
Trong lúc đó Hàn Minh Thư còn nhận được một ánh mắt cảm kích đến từ Trần Phi.
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó đưa bọn họ đi xuống dưới lầu.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Tiểu Nhan đứng ở bên cạnh của cô: “Đúng là vượt khỏi dự liệu của tớ luôn đó, Lâm Mỹ Nhiên này khác biệt rất xa so với trí tưởng tượng của tớ”
Nghe nói vậy, đôi môi đỏ mọng của Hàn Minh Thư hơi cong lên: “Tớ cũng giống như cậu vậy đó”
“Có đúng không, tính cách rất tốt, chính là… Có hơi dính người, cô ta lại là fan hâm mộ nhỏ của cậu”
“Rất thần kỳ”
“Minh Thư, chúng ta có đơn hàng rồi, nhanh đi chia sẻ cho mọi người đi, để bọn họ biết rằng Minh Thư của chúng ta mới không phải là loại người không có năng lực.
“Đương nhiên phải chia sẻ cho mọi người, nhưng mà không phải giống như cậu nghỉ đâu, mà là phân chia công việc cho bọn họ”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư xoay người lại đi trở về, hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu đi triệu tập một chút đi, nửa tiếng đồng hồ sau sẽ mở cuộc họp”
Tiểu Nhan gật đầu: “Được rồi, tớ lập tức đi thông báo cho bọn họ ngay đây”
Hàn Minh Thư trở về phòng làm việc, Tiểu Nhan đi đến tầng lầu dành cho nhân viên để thông báo cho bọn họ lên họp.
Vừa nghe đến họp, sắc mặt của Trương Ngọc lập tức trở nên khó coi.
“Tại sao lại phải họp nữa chứ, ngày hôm nay đi làm mới có mấy ngày đâu, suốt ngày cứ họp, có thôi hay không hả?”
Nhậm Hoa muốn chết không muốn sống ghé vào trên mặt bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm qua cô ta.
Tân Ca ở một bên cũng khó chịu chép miệng: “Ngày hôm qua nói nhiều như thế, tại sao ngày hôm nay lại còn muốn nói tiếp vậy chứ, là bởi vì thấy chúng ta quá nhàn rỗi cho nên… Cố ý kiếm chuyện cho chúng ta làm có đúng không?”
Nói xong, cô ta còn nhìn Lâm Tranh ở bên cạnh một chút: “Lâm Tranh, anh nói xem có phải vậy không nào?”
Chàng trai lạnh lùng: “
Hai tay của Tiểu Nhan khoanh trước ngực, cười lạnh thành tiếng: “Cho dù có cố ý kiếm chuyện cho các người làm thì có như thế nào hả, hiện tại các người là nhân viên của công ty, các người phải nghe theo lời của sếp”
“Xí Trương Ngọc khó chịu gắt một tiếng, nhưng mà vẫn thu dọn đồ đạc đứng dậy.
Tiểu Nhan nhìn thấy tất cả mọi người đều đang thu dọn chuẩn bị đi họp, vẫn thỏa mãn cong cong khóe môi: “Nhớ kỹ, nửa tiếng đồng hồ sau, không phải là hiện tại”
Nói xong, cô xoay người đi khỏi.
Đợi sau khi cô đi rồi, Trương Ngọc tức giận đến mức ném đồ vật lên trên mặt bàn.
“Chỉ là một con trợ lý nhỏ bé vậy mà lại phách lối thành cái dạng này, cô ta cho rằng cô ta là ai hả? Lại dám nhăn mặt với chúng ta, các người có thể nuốt trôi cục tức này không?”
Không ai trả lời cô ta.
Trương Ngọc nhìn về phía Lý Tuấn Phong: “Lý Tuấn Phong?”
Lý Tuấn Phong nhíu mày, đung đưa đôi chân đang bắt chéo: “Sao vậy? Họp đâu có cái gì không tốt đâu, dù sao thì cũng đâu có cần cô làm việc, ngồi ở đó nghe mà cô cũng không muốn nữa hả?”
Trương Ngọc: “…
“Huống hồ gì cô không làm gì cô ta thì cô ta cũng sẽ không làm gì cô” Lý Tuấn Phong cười híp mắt nói: “Cô làm gì người ta rồi thì người ta chắc chắn sẽ trả lại cô như vậy, đây là chuyện bình thường”
Trương Ngọc: “Lý Tuấn Phong, anh thấy do nhan sắc của cô ta xinh đẹp cho nên cố ý nghiêng về phía cô ta có đúng không hả?”
Trên mặt của Lý Tuấn Phong lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cô biết thế?”
“Anh!” Trong nháy mắt Trương Ngọc tức giận đến nỗi nói không ra lời, ngồi xuống không thèm tiếp tục phản ứng với Lý Tuấn Phong nữa.
Nhậm Hoa ở một bên nhìn thấy như vậy, cười nhạo thành tiếng.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Lúc Hàn Minh Thư giao nhiệm vụ cho bọn họ, đám người lại trợn mắt há hốc mồm.
“Nhanh như vậy mà đã có khách tìm tới cửa rồi à?”
“Đúng vậy đó” Tiểu Nhan dương dương đắc ý khoanh tay trước ngực: “Các người cũng đã nhìn thấy tài liệu rồi đó, lần này cần tham gia chính là một buổi trình diễn thời trang, sau khi các người hiểu rõ rồi thì vẽ bản thiết kế đi”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian đã thống nhất giữa hai người, mím môi, sau đó quyết định đưa ra một ngày hẹn: “Ba ngày sau hãy mang đến cho tôi một bản nháp”
“Cái gì chứ? Ba ngày? Cô đang nói đùa đó hả?” Trương Ngọc lập tức đứng dậy mở to mắt: “Ba ngày giao bản nháp, cái này sao có thể được chứ?”
Hàn Minh Thư ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh rơi ở trên mặt của cô ta.
“Vậy cô cảm thấy như thế nào?”
“Bản thiết kế nháp ít nhất cũng phải cần nửa tháng” Trương Ngọc nhìn đám người, sau đó khó chịu mở miệng nói: “Ba ngày sau có thể vẽ ra được cái gì?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhịn không được mà kéo kéo môi.
“Giờ cô nói cho tôi biết nửa tháng cô mới có được bản thiết kế nháp, vậy đến lúc sửa bản thảo cô lại muốn cần có bao nhiêu thời gian nữa hả? Sau khi đã quyết định xong bản thảo còn phải đợi ra thành phẩm, cô cảm thấy khách hàng chờ được đến cùng à?”
“Tôi…
“Thời gian đưa ra đã viết trên tài liệu rồi, tự mọi người xem đi”
Đám người mở tài liệu ra nhìn thoáng qua, buổi trình diễn thời trang là vào nửa tháng sau, mười lăm ngày, vậy đã nói rõ bọn họ phải vẽ ra bản thiết kế nháp, sửa bản thảo, bao gồm cả chế tạo thành phẩm trong vòng mười lăm ngày.
“Đúng vậy, thời gian gấp gáp như thế thật” Sau khi Lý Tuấn Phong xem xong thì khép tài liệu lại, nhẹ giọng nói.
Trương Ngọc ở một bên nghe thấy thì lập tức không hài lòng: “Không phải là gấp gáp như thế à, vô cùng gấp gáp đó có được không hả? Mười lăm ngày cũng không đủ để sửa bản thảo nữa là”
“Một nhóm có nhiều người như thế, trong thời gian nửa tháng mà còn không đủ?” Hàn Minh Thư nhíu mày, ánh mắt đảo qua đám người đang ngồi đây: “Trước kia các người đều là nhà thiết kế, chẳng lẽ là ngay cả khái niệm về nhà thiết kế cũng không hiểu nữa hả? Chuyện mà chúng ta phải làm chỉ là thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, đây cũng chính là sự khác nhau giữa có hợp đồng và tự mình thiết kế, nếu như bạn có lòng tin đối với tác phẩm của mình bạn có thể hoàn toàn dựa theo sở thích của mình và thiết kế một bộ trang phục, sau đó lại đi tiêu thụ”
“Nhưng mà hiện tại chúng ta không giống như vậy, hiện tại chúng ta là một công ty hoàn chỉnh, là một nhóm. Người ta đã tìm tới, chúng ta phải phối hợp với thời gian và sở thích của đối phương”
Giọng nói của Hàn Minh Thư bình tĩnh, lại rất có lực lượng.
“Đây chỉ là một sản phẩm, một nhóm nhiều người có thể ở cùng một chỗ thảo luận nhiều hơn, mười giờ sáng ba ngày sau sẽ họp ở đây, tôi hi vọng là đến lúc đó sẽ nhìn thấy thứ mà tôi muốn ở trong tay của mọi người, tan họp đi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư liền bắt đầu cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Nhậm Hoa không thoải mái cầm lấy đồ vật đứng dậy, sau đó quay đầu đi ra bên ngoài.
Tiểu Nhan nhìn theo bóng lưng của cô ta: “Cái cô Nhậm Hoa này hình như là có chút im lặng nha”
Chẳng lẽ là mua chuộc lòng người thật sự có hiệu quả rồi? Nhưng mà bộ dạng của cô ta không giống như là bị mua chuộc, thế là Tiểu Nhan lại thắc mắc nhìn Hàn Minh Thư.
CHƯƠNG 387: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐI XEM MẮT

“Đi thôi” Hàn Minh Thư dọn dẹp đồ đạc đi ra khỏi phòng họp.

Trương Ngọc ở trong phòng họp lại không nhịn được mà mở miệng nói: “Hiện tại mới mở công ty mới có mấy ngày đâu chứ, vậy mà lại có đơn hàng của khách hàng rồi, khách hàng này chắc là do anh Hàn tìm cho cô ta chứ gì?”

Nói xong, Trương Ngọc khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh nói: “Phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông, rõ ràng là một chút bản lĩnh cũng không có, vậy mà còn chỉ huy tới chỉ huy lui với chúng ta”

Không có người nào phụ họa với lời nói của Trương Ngọc, một mình Trương Ngọc nói rất xấu hổ, thế là nhìn đám người.

“Chẳng lẽ các người không cảm thấy như vậy hả?”

Lý Tuấn Phong cong lên khóe môi: “Nếu như tôi có tài nguyên, một người phụ nữ xinh đẹp giống như cô ta mà đồng ý dựa dẫm vào tôi, thật ra thì tôi cũng nguyện ý dâng toàn bộ thế giới này cho cô ta luôn đó”

“Anh, anh đúng là hạ lưu vô sĩ mà, thế mà anh còn muốn loại phụ nữ này, loại phụ nữ này cũng không biết là bị chơi qua bao nhiêu lần rồi”

Thi Hân khép tài liệu lại, bất đắc dĩ nhìn Trương Ngọc một chút: “Trương Ngọc, tôi thấy là cô vẫn luôn không vui, nếu không thì… Cô đừng có làm?”

Trương Ngọc nghe thấy lời nói này lập tức trừng mắt với cô ta: “Cô có ý gì chứ hả? Cô đây là đang đuổi tôi đi đó à? Thi Hân, từ lúc nào mà đến lượt cô nói chuyện thế?”

Hai tay Thi Hân nâng mặt, nặng nề thở dài một hơi.

“Đúng là không đến lượt tôi nói chuyện, nhưng mà cô cứ luôn phàn nàn ở trước mặt của mọi người chúng tôi, tất cả mọi người đã được nhận tiền lương từ sớm rồi, bây giờ cô lại nói nhiều như vậy? Lúc đó cô lãnh tiền lương sao cô lại không chịu nói đi?”

“Thi Hân, lời này của cô là không đúng rồi đó, lúc trước khi mà anh Hàn với lại thư ký Tô Cửu đến tìm chúng †a cũng đâu có nói cấp trên của chúng ta là một người như thế đâu” Tân Ca ngồi cách Lâm Tranh không xa, cũng không nhịn được mà nói giúp Trương Ngọc một câu.

Thi Hân nghe xong liền nhíu mày nhìn cô ta một cái: “Mặc kệ cấp trên là người như thế nào, không phải đều làm việc đó ư? Cầm tiền rồi thì phải làm việc, các người đều là người trưởng thành, chẳng lẽ là ngay cả đạo lý này mà cũng không hiểu nữa hả?”

Tân Ca đứng dậy: “Lời nói này của cô là có ý gì chứ hả? Cô là muốn nói chúng tôi cầm tiền rồi không muốn làm việc đó à?”

Nghe nói vậy, Thi Hân hờ hững nở nụ cười.

“Tôi đâu có nói như vậy đâu, Tân Ca, đừng có bộ dạng như là muốn đánh nhau, cô là thục nữ đó?”

Lúc nói câu này, Thi Hân còn nhìn thoáng qua Lâm Tranh ở phía sau không xa, ra hiệu.

Tân Ca bỗng nhiên kịp phản ứng lại, Lâm Tranh vẫn còn đang ngồi ở đây mà, lúc nãy biểu hiện của cô ta giống như là một người phụ nữ chanh chua.

Sắc mặt của cô ta thay đổi nhanh chóng, ngồi xuống một lần nữa.

Ai biết lúc này Lâm Tranh đã dọn dẹp tài liệu xong rồi, gương mặt lạnh lùng đứng lên đi ra khỏi phòng họp.

“Lâm Tranh” Tân Ca thấy vậy muốn nhanh chân đuổi theo, nhưng mà Lâm Tranh căn bản cũng không thèm để ý đến. Cô ta cô ta ủ rũ cúi đầu xuống ngồi nguyên tại chỗ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Thi Hân.

“Trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?”

“Đều tại cô đó, Lâm Tranh không thèm để ý tới tôi nữa”

Nghe nói vậy, Thi Hân cười nhạo một tiếng: “Không phải là anh ta vẫn luôn không thèm để ý đến cô đó à?”

“Cô “Ca à, đừng có nói với cô ta nữa” Trương Ngọc dọn dẹp tài liệu đi đến bên cạnh Tân Ca: “Loại phụ nữ như: thế này cần gì phải nói nhiều với cô ta như thế, cô ta không muốn đứng cùng một chiến tuyến với chúng ta, thế thì cứ để người ta đi đi, chúng ta đừng quan tâm tới cô ta nữa. Ngôn tình hay

Đại khái Tân Ca cùng đã đạt chung nhận thức với cô ta, hai người cùng nhau rời khỏi phòng họp.

Ở trong phòng họp chỉ còn lại Lý Tuấn Phong và Thi Hân, Lý Tuấn Phong thú vị nhìn chằm chằm vào Thi Hân.

“Cô gái này vẫn còn có mấy phần lợi hại, nhìn kỹ thấy nhan sắc của cô có vẻ cũng không tệ đó chứ, có muốn đi ăn tối cùng với nhau không?”

Trong ánh mắt đang rủ xuống của Thi Hân hiện lên một tia chán ghét, nhưng mà rất nhanh cô ta liền nghĩ đến cái gì đó, sau đó nhẹ gật đầu rồi nói: “Có thể chứ”

Lý Tuấn Phong nhìn thoáng qua cô ta, mỉm cười.

Bởi vì Lâm Mỹ Nhiên rất thích bộ lễ phục mà Hàn Minh Thư đã vẽ cho, nên cô phải nhanh chóng dành thời gian để sửa bản thảo, sau đó để Tiểu Nhan đặc biệt đi đo số đo của Lâm Mỹ Nhiên rồi sau đó nhanh chóng giải thích chỉ tiết cho bên sản xuất.

Vì chuyện này, Lâm Mỹ Nhiên vẫn còn đang quấn lấy cô nói chuyện ở trên facebook rất nhiều lần.

Lâm Mỹ Nhiên: “Cái chuyện đo số đo như thế này, nhà thiết kế lớn như cô không tự mình đến á, aaal”

Hàn Minh Thư: “Dù sao thì tôi cũng phải cho Tiểu Nhan có một cơ hội, cái gì tôi cũng làm hết, cậu ấy không có cơm ăn đâu”

Lâm Mỹ Nhiên: “Nói rất đúng đó chứ, Minh Thư, cô thật là tốt bụng, còn biết suy nghĩ cho người khác.”

Hàn Minh Thư: “…”

Lâm Mỹ Nhiên đang nói chuyện hài đó à?

Hàn Minh Thư: “Tôi vẫn còn có việc, tối nay nói chuyện tiếp.”

Lâm Mỹ Nhiên: “Được được, nữ thần đi làm việc đi”

Người quản lý ở bên cạnh nhìn thấy tin nhắn mà cô ta gửi đi, đều không còn gì để hỏi trời hỏi đất nữa.

“Tôi nói này cô có cần phải như vậy hay không hả, cho dù có thích thì cô cũng phải nên cẩn thận một chút, nếu như đối phương coi cô là đồng tính cái gì đó, bị hù dọa chạy mất thì làm sao bây giờ đây?”

Nghe nói vậy, Lâm Mỹ Nhiên bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô ta nâng gương mặt của mình: “Bộ dạng của tôi nhìn không giống như bách hợp mà? Tôi chỉ là thích thần tượng của mình mà thôi, đối phương sẽ hiểu”

“Lần trước có một fan hâm mộ nữ lần nào cũng chạy đến đón cô ở sân bay, ngày nào cũng gửi cho cô tin nhắn hỏi han ân cần, ngày nào cũng chia sẻ facebook cho cô, không phải là cô cũng hoài nghỉ con người ta đó ư?”

Trần Phi không hề do dự chút nào mà nói ra chuyện lật ngược lại cô ta.

Lâm Mỹ Nhiên có chút xấu hổ, khóe miệng giật một cái, sau đó khoát tay nói: “Đó không phải đều là quá khứ rồi à? Lúc đó tôi không biết người ta theo đuổi thần tượng là làm như vậy”

“Có thời gian thì cô nên xem tin nhắn của em họ cô đi, tôi nhớ là không phải trước đó cô ta có gửi tin nhắn tới cho cô à?”

“Tôi có nhìn thấy rồi” Lâm Mỹ Nhiên nhắc tới em gái họ: “Chỉ có điều là tôi không có hứng thú đối với chuyện xem mắt của nó mà thôi, hơn nữa… Xem mắt thì có thể gặp người tốt gì chứ? Nhìn dáng vẻ si tâm đó của nó đi”

“… Cũng không thể nói như vậy được, người xem mắt cũng có thể là một ứng cử viên sáng giá mà, chỉ có điều là phải xem vận may rồi”

Lâm Mỹ Nhiên xem thường mở facebook của mình ra đăng ảnh chụp của Hàn Minh Thư và mình lên, sau đó còn kèm theo nội dung là chụp ảnh chung với nữ thân của mình, thật là vui vẻ quá đi, trái tim “nghịch ngợm”.

Trần Phi ở một bên nhìn: “…”.

Vừa mới đăng lên trên facebook không bao lâu, Lâm Ân Ân, em họ của Lâm Mỹ Nhiên liền gửi đến cho cô ta một tin nhắn.

Lâm Ân Ân: “Chị họ, hóa ra là chị đang online hả, em còn tưởng là chị vẫn luôn quay phim tới hiện tại luôn đó”

Ôi trời đất ơi, đăng lên trên facebook mà quên loại trừ nó.

Lâm Mỹ Nhiên: “Chị vừa mới bận xong đây.”

Lâm Ân Ân: “Chị họ, chị có nhìn thấy tin nhắn lúc nãy em gửi cho chị không thế?”

Lâm Mỹ Nhiên: “Chị đã xem rồi, xem mắt đó… Đối phương có đẹp trai không?”

Lâm Ân Ân: “Đẹp trai lắm chị họ, chị nhìn ảnh chụp một chút đi”

Rất nhanh, đối phương liền gửi đến cho cô ta một tấm hình, Lâm Mỹ Nhiên nhìn nhìn, wow một tiếng, nhảy dựng lên từ trên ghế.

“Sao vậy sao vậy?” Trần Phi bị hành động này của cô ta làm cho bất ngờ, bị hù dọa thiếu chút nữa ngất xỉu nhanh chóng đỡ lấy cô ta rồi hỏi một câu.

“Cực phẩm!” Lâm Mỹ Nhiên nhìn chăm chăm vào ảnh chụp của người đàn ông đó, khen nói: “Người đàn ông lần này thật sự không tệ đó nha, Lâm Ân Ân có vận cứt chó gì thế?”

Cô ta nhanh chóng trả lời lại cho Lâm Ân Ân.

Lâm Mỹ Nhiên: “Đẹp trai, nhưng mà sao nhìn ảnh chụp này lại có hơi quen mắt thế?”

Lâm Ân Ân: “Đắc ý, chị mới nhận ra là quen mắt luôn đó hả, đây là người đàn ông mà tất cả các cô gái ở Mạc Thành đều mơ tưởng, là tổng giám đốc Dạ của tập đoàn Dạ thị, Dạ Âu Thần đó”

“Má ơi, cái con nhỏ này thật sự đạp phải vận cức chó rồi, loại đàn ông tốt như thế này mà cũng có thể để nó chạm phải, có điều là… Người đàn ông như thế này có thể để ý đến nó hả?”

CHƯƠNG 388: BUỔI ĐẦU GẶP MẶT

“Dạ Âu Thần?” Trần Phi lại gần nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy cái tên đó thì không nhịn được mà trừng to mắt.

“Sao vậy? Có phải là anh hiểu rất rõ không thế, tôi đã nghe thấy cái tên Dạ Âu Thần này rồi, hình như là một tỉnh anh trong giới kinh doanh.”

Nghe nói vậy, Trần Phi kỳ quái nhìn cô ta một chút, giải thích nói: “Mỹ Nhiên, thế thì anh Phi đây chỉ có thể nói là cô lạc hậu, cái tên Dạ Âu Thần này cũng không phải là tinh anh trong giới kinh doanh, nếu như nhất định phải hình dung thì chắc có lẽ anh ta là đại lão trong giới thương nghiệp, người phàm như chúng ta nói như vậy đó, nếu như mà nói cao cấp một chút thì đó chính là thuộc cấp tổng giám đốc đế quốc…”

“Nghe có vẻ như là rất ngầu đó nha”

“Bé yêu à, cô là nữ minh tinh đó, sau này cái loại từ ngầu như thế này đừng có xuất hiện nữa nha?” Trần Phi một mặt hoảng sợ trừng to mắt giảng đạo.

“Thật là kỳ quái, mặc dù nói gia cảnh nhà họ Lâm không tệ… Nhưng mà cũng không có lý do nào có thể được xem mắt với tổng giám đốc như thế này, huống hồ gì nếu như Dạ Âu Thần thật sự ưu tú như lời của anh đã nói vậy thì anh ta cần gì phải đi xem mắt, chắc có lẽ cũng không biết là có bao nhiêu cô gái đến mỗi ngày”

Trần Phi suy nghĩ, cảm thấy lời của Lâm Mỹ Nhiên nói cũng rất có đạo lý: “Có khi nào em gái của cô bị lừa không vậy, hoặc là… Cô ta đang năm mơ?”

Lâm Mỹ Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy chắc là nó bị lừa rồi đó, nếu không thì đối phương có điều kiện tốt như vậy sao lại có thể đi xem mắt với nó được chứ”

“Cô em gái này của cô cũng lợi hại quá đó”

Trần Phi im lặng.

Lâm Ân Ân lại gửi đến một tin nhắn.

Lâm Ân Ân: “Chị họ, người phụ nữ mà lúc nãy chị đăng trên facebook là ai vậy? Là nữ thần của chị hả, cũng là nữ minh tinh à? Sao em chưa nhìn thấy thế?”

Lâm Mỹ Nhiên: “Không phải là nữ minh tỉnh đâu, là mới vừa trở về từ nước ngoài, là nhà thiết kế”

Lâm Ân Ân: “Nhà thiết kế hả?”

Lâm Mỹ Nhiên đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, trước đó Hàn Minh Thư đã nói với mình là công ty của cô vừa mới mở, nếu không thì cũng giới thiệu cho Lâm Ân Ân luôn đi.

Nghĩ đến đây, Lâm Mỹ Nhiên cong lên khóe môi, đã quyết định tốt chủ ý. Mà Trần Phi ở bên cạnh thì có chút thấp thỏm lau trán của mình, cứ luôn cảm thấy sắp có người gặp tai ương.

Vừa nhận được đơn đặt hàng của Lâm Mỹ Nhiên không lâu, trong công ty lại có một nhân vật đến đến, sau khi nhìn tác phẩm thiết kế của cô thì rất là thích, cũng muốn để cô thiết kế lễ phục.

Có khách hàng đến cửa, đương nhiên là Hàn Minh Thư rất chào đón.

“Thật ra thì là do chị họ của tôi đề cử tôi đến đây” Lâm Ân Ân trực tiếp nói ra thân phận của mình, nụ cười thân thiện: “Nghe nói cô chính là nữ thần của chị họ tôi, sau khi chị họ tôi đề cử tác phẩm của cô cho tôi, tôi thấy rồi thì cũng cảm thấy rất là đẹp”

Người chị họ này không cần nói…

Đại khái Hàn Minh Thư cũng đã đoán được là ai.

Cô mỉm cười vươn tay ra với Lâm Ân Ân: “Tôi rất vinh hạnh, cảm ơn”

“Không có gì đâu, cô là nữ thần của chị họ tôi mà, vậy cô cũng là nữ thần của tôi rồi, thiết kế trang phục của tôi… Dựa vào cô vậy”

“Được th làn Minh Thư nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Nhan một chút, Tiểu Nhan liền lập tức bước lên: “Xin hỏi là cô Lâm đối với thiết kế trang phục có yêu cầu đặc biệt gì không nhỉ?”

“Yêu cầu hả?” Khóe mắt của Lâm Ân Ân xếch lên một chút, sau đó nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Tôi nghĩ yêu cầu duy nhất của tôi chính là hy vọng Shelly có thể tự tay thiết kế cho tôi”

Tiểu Nhan: “..”

Hóa ra là đến đây vì Minh Thư.

“Chuyện là, cô Lâm, có lẽ là nhà thiết kế Shelly của chúng tôi…

“Cô sẽ không đồng ý hả?” Lâm Ân Ân nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Tôi đến đây là vì cô đó nha”

Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ tự mình thiết kế cho cô”

Lâm Ân Ân lập tức lộ ra nét mặt tươi cười: “Vậy thì cảm ơn cô, tạm thời tôi còn chưa nghĩ tới yêu cầu gì hết, cho đến lúc tôi nghĩ xong rồi thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô”

“Được”

Thế là cả hai trao đổi số điện thoại di động với nhau.

Chờ đến lúc Lâm Ân Ân đi rồi, Tiểu Nhan bất mãn nói: “Cậu tự mình thiết kế cho cô ta, phí thiết kế phải thu cao một chút mới đúng chứ, vậy mà cậu lại dựa theo giá cả của nhóm”

“Không có sao đâu, cứ coi như là đang đánh bóng tên tuổi cho công ty là được rồi. Cậu nhìn đi, một Lâm Mỹ Nhiên mang theo Lâm Ân Ân, nói không chừng là sau này cô Lâm Ân Ân này cũng sẽ chào mời thêm khách hàng khác cho chúng ta nữa thì sao?”

Chỉ là… Nếu như cô biết rằng người khách mà Lâm Ân Ân mời đến cho cô lại chính là người cô quen biết, cũng chắc có lẽ là cả đời này Hàn Minh Thư cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Công ty cũng đã dần dần đi vào quỹ đạo dưới sự quản lý của Hàn Minh Thư, mặc dù là vẫn có người phàn nàn nhưng mà thái độ của Hàn Minh Thư vẫn rất cứng rắn, người nào muốn làm cái gì cũng không gây nên bọt nước.

Tuy nhiên là bản phác thảo đều bị trả lại sau đó, Hàn Minh Thư lạnh lùng, yêu cầu ngày hôm sau bọn họ phải giao đến một bản nữa.

Kết quả là bản phác thảo nháp được giao đến vào ngày hôm sau căn bản còn không bằng của ngày hôm trước, Hàn Minh Thư nén xuống lửa giận ở trong lòng, đặt tác phẩm lên trên bàn, quét mắt nhìn về phía đám người.

“Đây chính là trình độ của các người đó à, là nhóm nhà thiết kế tài năng?”

Trương Ngọc nghe xong lời nói này thì lập tức nổi giận, đứng lên ngước mắt lạnh lùng nhìn: “Lời nói này của cô là có ý gì hả? Trình độ của chúng tôi như thế nào? Vừa mới đến cô đã giao những thứ này cho chúng tôi, bản thân cô có làm được hay không hả, nói không chừng chính là một người mới, cái gì cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ mà vung tay múa chân với chúng tôi”

Nghe nói vậy, ánh mắt của Hàn Minh Thư lạnh lùng như băng nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt đó lạnh đến nỗi không có bất cứ nhiệt độ gì, gần như là muốn đông kết Trương Ngọc nguyên tại chỗ.

Có lẽ là Trương Ngọc nhìn thấy quyền uy trong đôi mắt của cô, có hơi sợ hãi rụt cổ lại một cái, nhưng mà vẫn không sợ chết mở miệng nói: “Tôi có nói sai gì hả? Tự bản thân cô có thể thiết kế ra tác phẩm gì, dựa vào cái gì mà nói là trình độ của chúng tôi không đủ?”

Hàn Minh Thư không nói lời nào mà là im lặng đưa tác phẩm của bọn họ cho Tiểu Nhan: “Sau khi photo ra rồi thì gửi cho bọn họ”

Tiểu Nhan nhận lấy tài liệu nhanh chóng đi photo lại.

Trương Ngọc lại cho răng cô bị mình nói trúng cho nên không dám nói tiếp nữa, thế là lại càng thẳng eo, càng phách lối thêm: “Cô bị tôi nói trúng rồi có đúng không? Có phải là cô căn bản cũng không biết vẽ”

Nhậm Hoa cũng liếc nhìn cô, cười cười: “Ghét bỏ tác phẩm của chúng tôi, có bản lĩnh thì tự cô vẽ ra một cái đi, đây chỉ là bản nháp thôi, cô còn bắt bẻ như thế, thật ra tôi cũng rất muốn xem xem bản thân cô có thực lực gì”

Cho dù bọn họ có châm chọc mình như thế nào, Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục trả lời mà là yên tĩnh chờ đợi.

Tiểu Nhan trở lại rất nhanh, sau đó phát những bản nháp đã được sao lại vào trong tay của mấy người bọn họ.

Hàn Minh Thư lật bản thảo ban đầu lật từng tờ từng tờ.

“Tôi không cho các người bất cứ một giới hạn gì hết, để cho các người tự thảo luận với nhau rồi sau đó đưa ra bản thiết kế phù hợp với lễ phục của Lâm Mỹ Nhiên, đó là đang cho các người có cơ hội tìm các điểm đặc biệt và ưu điểm của cô ta, đồng thời làm như thế nào để tỉ lệ cơ thể của cô ta được thể hiện một cách hoàn hảo nhất.

Hoàn toàn chính xác, những chuyện liên quan đến thân hình các người nắm rất chắc, nhưng mà các người lại không để ý đến một điểm càng quan trọng hơn”

“Thật là hài hước” Trương Ngọc cười thành tiếng: “Cô cũng đã nói là chúng tôi đã nắm giữ được vấn đề tỉ lệ dáng người, vậy cô còn có cái gì để nói nữa?”

Hàn Minh Thư lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói: “Trương Ngọc, tôi nghĩ là trước khi cô thiết kế bộ lễ phục này, cô chưa từng đi tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên”

Trương Ngọc ngây người, sao cô ta lại biết?

“Cô nói bậy bạ cái gì đó?”

“Đầu tiên phong cách mà cô xây dựng cho khí chất của Lâm Mỹ Nhiên rất không phù hợp, từ bản thảo nháp của cô mà nhận ra rằng tác phẩm thiết kế này của cô thuộc vào loại hình có sức sống, phù hợp với những cô gái vừa mới ra mắt có tạo hình xinh xắn”

CHƯƠNG 389: LẠI GẶP NHAU

“Mà Lâm Mỹ Nhiên ở trong ngành giải trí cũng có gốc rễ sâu lắm, đã từng nhận được giải ảnh hậu, Thi Hân đã bắt được điểm này, chắc là cũng đã cẩn thận tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên. Chỉ có điều là… Vết tích mô phỏng lại khá nặng, phần váy cùng với áo váy rất giống với những bộ lễ phục trước đó cô ta đã mặc. Thi Hân, trong cái ngành của chúng ta, tham khảo thì có thể tham khảo, nhưng mà không thể bắt chước được”

Thi Hân nghe xong, trên gương mặt trắng nõn lập tức không còn màu máu: “Tôi… Có lẽ là không cẩn thận nên giống, tôi…”

Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Ý tưởng thiết kế của Tân Ca rất tốt, nhưng mà cứ dựa theo phong cách thiết kế trước đây của mình, về phân Nhậm Hoa thì…

Nhậm Hoa lập tức đứng thẳng người dậy, quật cường đối mặt với cô.

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Tổng thể thì cô cũng không tệ, nhưng mà chỗ sai là quá sơ ý, có rất nhiều chỉ tiết đều không nghiên cứu qua”

Nghe nói vậy, thiếu chút nữa Nhậm Hoa đã phun ra một ngụm máu.

“Côt”

“Lý Tuấn Phong…

“Dừng lại!” Lý Tuấn Phong đột nhiên đánh gấy lời của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng mà nhìn Hàn Minh Thư.

“Cô Minh Thư, nữ vương Minh Thư, trải qua tất cả những gì mà cô vừa mới nói, tôi đã xác nhận cô chính là một vương giả, cô chừa cho đàn ông bọn tôi chút mặt mũi đi, đừng có tiếp tục nói nữa”

Ánh mắt của Hàn Minh Thư dừng lại nhìn về phía vị trí cuối cùng nhất.

“Lâm Tranh thì sao?”

Tác phẩm của chàng trai trẻ đó là một phần duy nhất làm cho cô cảm thấy hài lòng, chỉ có điều là… Tác phẩm của anh ta có ẩn chứa quá nhiều khí tức âm u, mặc dù là có khí chất, nhưng mà… Lại có một loại cảm giác đè nén rất khó chịu.

Chắc là có liên quan đến tính cách của bản thân anh ta.

“Hôm nay Lâm Tranh không đi làm” Tân Ca nhanh chóng trả lời thay cho Lâm Tranh: “Ở trong nhà của anh ấy xảy ra chút việc”

“Có gửi đơn tới không?”

“Có” Tân Ca lập tức mở miệng nói: “Hồi sáng này lúc đến đây tôi đã gửi thay cho anh ấy rồi”

Tiểu Nhan gật đầu: “Chuyện này là thật, chỉ có điều là tớ quên nói cho cậu biết”

Hàn Minh Thư ừ một tiếng, sau đó khép tài liệu lại.

“Nếu như không cần tôi tiếp tục nói nữa, vậy thì hiện tại chắc là các người biết tiếp theo đây phải thiết kế như thế nào rồi, đúng không?”

Ngoại trừ Lý Tuấn Phong và Vương An hơi xấu hổ, người không thoải mái nhất là Trương Ngọc, cô ta nắm chặt nắm đấm ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Hàn Minh Thư.

“Mọi người đều biết là chúng ta không có nhiều thời gian để hoàn thành bộ lễ phục này, cho nên trước khi bản phác thảo nháp của các người vẫn còn chưa để tôi hài lòng, ngày hôm nay mọi người đều phải ở lại tăng ca”

Đám người không nói lời nào nhưng mà trong lòng rõ ràng rất bất mãn.

“Tan họp”

Sau khi Hàn Minh Thư đi rồi, rốt cuộc Trương Ngọc cũng đã bộc phát.

“Mẹ nó, cô ta cho rằng cô ta là cái thá gì hả? Đứng đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không biết là hiểu hay là không hiểu mà giả vờ hiểu!”

Nhậm Hoa liếc nhìn cô ta, vô cảm nói: “Đúng là cô ta nói không sai đâu, hình như là cô căn bản cũng không tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên trước có đúng không? Người ta đã xuất đạo bao nhiêu năm rồi, là cấp bậc ảnh hậu, thế mà cô lại thiết kế cho cô ta trang phục của thiếu nữ, cô cũng quá ngu ngốc”

“Tôi… Trương Ngọc nhìn thấy một bên mặt của Thi Hân đỏ lên, đột nhiên lại chọc cô ta thêm một câu: “Cho dù là thiết kế có kém hơn nữa thì đó cũng là thiết kế của mình, nào có giống với người… Thế mà kém cỏi đến nỗi đi bắt chước người khác”

Thốt ra lời này, màu máu ở trên môi của Thi Hân cũng đã biến mất, bàn tay trắng nõn của cô ta siết chặt lấy bản phác thảo nháp, dùng sức cắn môi.

Thi Hân đột nhiên nghiêng đầu qua, ánh mắt kinh khủng nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Tôi chỉ là không cẩn thận hơi giống với tác phẩm của người khác mà thôi, hơn nữa cô lại không thiết kế ra được tác phẩm tốt, cô cảm thấy có tư cách gì mà nói tôi hả?”

Nói xong, cũng không đợi Trương Ngọc tiếp tục nói, Thi Hân liền cầm tài liệu ra liền đi ra bên ngoài.

Lý Tuấn Phong: “Này…”

Anh ta cũng đứng dậy đuổi theo.

Hàn Minh Thư vừa cầm tài liệu trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống thì cô bất đắc dĩ đưa tay kéo mi tâm đau nhức của mình, mấy cái người này thật là…

Tiểu Nhan vừa mang ly cà phê vào cho cô vừa phàn nàn: “Còn nói những người này là người tài năng, cả đám đều vẽ ra mấy thứ quỷ quái gì đầu không, thật sự kém cỏi quá đi thôi!”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư ngước mắt lên nhìn Tiểu Nhan một chút, nhẹ giọng giải thích rõ.

“Bọn họ là người có tài năng, tớ đã tìm hiểu tác phẩm trước đó của bọn họ, thiết kế của Trương Ngọc khá là có sức sống, Thi Hân thiếu tính sáng tạo và luôn vay mượn một thứ gì đó từ thiết kế của người khác, Nhậm Hoa thì lại quá bất cẩn và các chỉ tiết không đủ tốt, phong cách cá nhân của Lý Tuấn Phong lại quá mạnh, Tân Ca… Tương tự như Trương Ngọc, trên thực tế phong cách của bọn họ rất rõ ràng, không nói đến Vương An, chỉ tiết cũng không đủ tốt, ngược lại là cái cậu Lâm Tranh đó…”

“Ngày hôm nay cậu ta xin nghỉ không đến, cậu ta quá lạnh lùng, tớ cảm thấy là tác phẩm thiết kế của con người này cũng có chút kỳ quái…

Nói đến đây, Hàn Minh Thư thả ly cà phê ở trong tay xuống, nhịn không được mà lấy bản thảo nháp Lâm Tranh đã đưa trước đó, sau đó lại tinh tế nhìn một lân nữa.

“Có phải là rất kỳ quái không? Mặc dù tổng thể trông có vẻ rất đẹp, nhưng mà mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ kìm nén: Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu, đang suy nghĩ: “Tớ đoán là chắc có liên quan đến quá khứ của cậu ta.

“Quá khứ gì?”

Vừa mới dứt lời, điện thoại đặt ở trên bàn của Hàn Minh Thư lại vang lên, cô nhìn thoáng qua sau đó ấn nghe.

*“A lô, xin chào”

Là Lâm Ân Ân gọi điện thoại đến cho cô, Lâm Ân Ân ở đầu dây bên kia cười có chút xấu hổ: “Thật ngại quá, Shelly, sớm như vậy mà đã gọi điện thoại cho cô rồi, không làm phiền gì đến cô đó chứ?”

Sớm hả? Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc bọn họ mở cuộc họp đến hiện tại lúc này cũng đã sắp đến giữa trưa rồi.

Chắc có lẽ là đối phương vừa mới thức dậy.

Nghĩ như vậy, cô nhẹ giọng đáp lời: “Sẽ không đâu, cô Lâm, chúng tôi có thể phục vụ cho khách hàng hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà”

“Chuyện là như thế này, tôi nghĩ đến một vài chỉ tiết, đến lúc đó tôi muốn thêm trên bộ lễ phục của tôi, chiều nay cô có rảnh không vậy?”

Chiều nay? Hàn Minh Thư gật đầu: “Không có vấn đề gì đâu, đương nhiên là rảnh rồi.”

“Được rồi, vậy thì hai giờ chiều chúng ta gặp nhau đi, đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cô”

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan nghỉ hoặc hỏi: “Là cái cô Lâm Ân Ân hả?”

“Đúng vậy, cô ta hẹn tớ gặp mặt nói chút chuyện của bộ lễ phục”

“Ừm, vậy tớ đi ra ngoài làm việc trước đây”

Mà đổi lại ở phía bên kia, Lâm Ân Ân vừa mới cúp điện thoại, nhịn không được mà lấy tấm thiệp mời trong cái hộp ở trên mặt bàn.

Đây là một tấm thiệp mời bữa tiệc trong giới kinh doanh, buổi tiệc vẫn còn một đoạn thời gian dài nữa, nghe nói là trong buổi tiệc đó Dạ Âu Thần cũng sẽ đến, đến lúc đó cô ta sẽ mặc bộ lễ phục mà mình thích xuất hiện ở trước mặt của anh, cô ta cũng không tin là mình không thể quyến rũ được anh.

Đang suy nghĩ, mẹ Lâm đột nhiên đẩy cửa bước vào.

“Ân Ân, con đang làm cái gì đó?”

“Mẹ?” Lâm Ân Ân nhanh chóng nhét tấm thiệp vào trong hộp, cầm điện thoại đứng dậy.

Nhìn thấy cô ta mặc đồ ngủ, mẹ Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, sau đó đưa tay gõ vào trán của cô ta: “Cái con bé này, chắc là mới thức dậy có đúng không hả? Con đi rửa mặt thay quần áo đi, dì Tống của con đến rồi”

“Dì Tống đến?” Lâm Ân Ân vừa nghe thấy tên của Tống Thiến, hai mắt lập tức lấp lánh ánh sáng, sau đó trên mặt xuất hiện chút thẹn thùng: “Vậy…

Sao mẹ Lâm có thể không hiểu được con gái của mình đang suy nghĩ cái gì, cười híp mắt nói: “Chính là vì đến đây để các con gặp mặt nhau”

Cô ta với Dạ Âu Thần lại có thể gặp mặt nhau rồi à?

CHƯƠNG 390: KHOẢNG CÁCH CÀNG NGÀY CÀNG GẦN

Lâm Ân Ân nghe xong thì vui mừng nhướng mày, ôm lấy cánh tay của mẹ Lâm: “Mẹ ơi, mẹ thật là tốt, là mẹ đi tìm dì Tống ạ?”

Nghe nói vậy, mẹ Lâm dịu dàng nở nụ cười nhẹ giọng nói: “Sao mẹ lại không biết con gái của mẹ đang suy nghĩ cái gì, huống hồ gì mẹ của con cũng cảm thấy người đàn ông này không tệ, chỉ là… Đối phương nhìn có vẻ như là không thích đi xem mắt cho lắm, có phải “Mẹ ơi, sẽ không đâu, con đã nghe ngóng rồi, Dạ Âu Thần không có bạn gái, nếu không thì sao dựa vào nhân phẩm của dì Tống lại có thể để anh ấy đi xem mắt được chứ?”

“Nói cũng đúng, chúng ta phải tin tưởng vào nhân phẩm của dì Tống của con”

Sau khi đã sửa soạn xong rồi, Lâm Ân Ân liền đi xuống lầu, lúc nhìn thấy Tống Thiến cô ta liền dịu dàng nở nụ cười: “Cháu chào dì Tống, sao ngày hôm nay dì có thời gian rảnh đến đây vậy ạ?”

Ánh mắt của Tống Thiến rơi ở trên người của Lâm Ân Ân.

Ngày hôm nay cô ta mặc một chiếc áo len màu hồng và cộng thêm một chiếc váy màu hồng bằng lụa mỏng dài qua gối, một mái tóc quăn xinh đẹp quyến rũ xã ngang vai, cô ta cố ý trang điểm nhạt, khuôn mặt trắng noãn trông rất đáng yêu.

Cô gái như thế này, mấy người lớn trong nhà như là Tống Thiến rất thích.

Gia cảnh của nhà họ Lâm cũng thuộc về gia đình không tệ, ba mở công ty, mẹ là bác sĩ trong bệnh viện.

Sống trong một hoàn cảnh tốt như vậy, nhưng mà Lâm Ân Ân lại không hư hỏng chảnh chọe.

Một cô gái tốt như thế này thật là hiếm có, Tống Thiến cảm thấy nhất định phải giới thiệu cho Dạ Âu Thần.

“Dì Tống đến đây làm gì, cháu còn không biết nữa à?” Nói xong, Tống Thiến liền cong khóe môi nở một nụ cười.

Mẹ Lâm ở bên cạnh nghe thấy như vậy cũng không nhịn được mà cười vài tiếng, gương mặt hồng hào ban đầu của Lâm Ân Ân khi nghe thấy lời nói này thì xấu hổ không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, đứng nguyên tại chỗ một lát rồi mới đi đến bên cạnh Tống Thiến, chủ động ngồi ở bên cạnh bà ta, đưa tay ra khoác lên tay của Tống Thiến, cánh môi nhỏ giọng nói: “Dì Tống, dì ghẹo Ân Ân”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô gái, Tống Thiến không khỏi đưa tay gõ vào mũi của cô ta một cái: “Cái con nhóc này, dì Tống nào có ghẹo chọc gì cháu đâu, rõ ràng là nhìn thấu tâm tư của cháu mới đúng chứ. Một lát nữa ra ngoài ăn cơm với dì, sau đó dì sẽ tìm cơ hội gọi Âu Thần tới.”

Lâm Ân Ân xấu hổ bến lẽn gật đầu: “Cảm ơn dì Tống ạ, dì Tống đối với cháu thật là tốt, nhưng mà Âu Thần sẽ đến sao?”

“Âu Thần tương đối nghe lời của dì, chỉ có điều là con người của thẳng bé mặt lạnh tim nóng, có thể đi cùng với nó phải phí tâm tư để suy nghĩ, cho nên dì Tống nghĩ rằng trước tiên nên hỏi cháu một câu, cháu có lòng tin không?”

Có lòng tin không? Lâm Ân Ân sửng sốt một chút, cả nửa ngày mới cười nói: “Nếu như cháu không hiểu sai thì dì Tống là đang hỏi cháu có lòng tin hòa tan ngọn núi băng này không đấy ạ?”

Tống Thiến khẽ gật đầu.

“Yên tâm đi dì Tống, cháu không chê tính cách của anh ấy, ngược lại là… Cháu đặc biệt thích loại tính cách này, anh ấy giống như là một ngọn núi băng, vậy thì đã nói rõ anh ấy đối xử với những người phụ nữ khác cũng lạnh lùng chứ không phải chỉ đối với một mình cháu, cho nên chỉ cần hiện tại ở bên cạnh anh ấy không có người nào khác, vậy thì cháu đã có cơ hội rồi. Hơn nữa… Cháu chờ mong đến ngày có thể hòa tan ngọn núi băng”

Nói xong, Lâm Ân Ân hình như cũng không nhịn được nữa, xấu hổ cúi đầu xuống.

Ánh mắt của Tống Thiến rất có thâm ý mà nhìn cô ta một cái, sau đó ngẩng đầu lên ném cho mẹ Lâm một ánh mắt.

“Đứa nhỏ ngoan, dì Tống biết là dì không nhìn lầm người mà, vậy thì chúng ta đi thôi”

Trong nhà hàng Đức Bảo.

“Dì đã hẹn thằng bé đúng giờ đến đây dùng cơm, trước tiên chúng ta gọi món đi, từ trước đến nay cái thằng Âu Thần đều đến rất đúng giờ, thằng bé sắp đến rồi”

Nghe vậy, Lâm Ân Ân cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, còn năm phút nữa là đến giờ, thế là cô ta cầm lấy menu xem một chút, gọi một vài món điểm tâm với Tống Thiến.

Lúc đến giờ quả nhiên là Dạ Âu Thần xuất hiện trong nhà hàng.

Sau khi anh bước vào cửa, đôi mắt màu mực vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Tống Thiến trong đám người, lúc thấy ở bên cạnh bà ta còn có một người đang ngồi, Dạ Âu Thần lập tức không vui nhíu mày lại.

Dì út này thật sự rất phiền.

Gọi điện thoại nói bà muốn trở về Tô thị, đến ăn một bữa cơm chia tay.

Không nghĩ tới là lại sắp xếp buổi xem mắt cho anh.

Thật là.

Cũng không sao hết, Dạ Âu Thần cứ xem như rằng bữa cơm này là bữa cơm chia tay.

“Âu Thần”

Lúc đang suy nghĩ, Tống Thiến đã gọi tên của anh.

Vóc dáng của Dạ Âu Thần rất cao, vừa mới bước vào nhà hàng anh lấy hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú của nhiều người, lúc này anh cất bước đi về phía bọn người Tống Thiến lại càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn nữa.

Nhìn người đàn ông điển trai như thiên thần đang đi càng gần về phía mình, nhịp tim của Lâm Ân Ân đập nhanh đến mức gần như có thể nhảy ra từ trong cổ họng, bàn tay đang giấu ở phía dưới cũng nắm chặt lại cùng một chỗ.

Người đàn ông này… Là của mình!

Cho dù bây giờ là không phải, sau này… Một ngày nào đó cũng sẽ phải!

“Nào nào nào, ngồi xuống đây” Tống Thiến cười híp mắt kéo Dạ Âu Thần qua, sau đó đứng dậy nói: “Vẫn là người trẻ tuổi bọn cháu trò chuyện đi, dì đi đến gần đây mua đồ đã”

Nghe nói vậy, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Dạ Âu Thần rơi ở trên mặt của bà ta: “Bữa cơm tạm biệt?”

Trên mặt của Tống Thiến có vẻ lúng túng, Lâm Ân Ân ở một bên nghe nói như vậy thì cũng lập tức biết rằng Dạ Âu Thần bị Tống Thiến lừa đến đây, nhưng mà cô ta cũng là tình thế bắt buộc cho nên cũng không có ngại ngùng.

“Hai đứa cứ ăn đi, nhất định phải ngồi đây đủ nửa tiếng đồng hồ mới đi đó, dì đi trước đây”

Nói xong, Tống Thiến nhanh chóng rời khỏi.

Buổi trưa Hàn Minh Thư không có khẩu vị gì, chỉ ăn miếng bánh liền nghỉ ngơi, đợi đến lúc cô ngủ trưa tỉnh lại thì phát hiện đã sắp đến hai giờ, cô có chút bối rối đứng dậy gọi điện thoại cho Lâm Ân Ân.

Lúc Lâm Ân Ân nhận điện thoại hình như là có hơi bối rối.

“Shelly?”

“Xin chào cô Lâm, thời gian mà chúng ta hẹn đã sắp đến rồi, nhưng mà tôi vẫn không nhận được địa chỉ cho cô gửi tới, xin hỏi là…”

“A, thật xin lỗi nha Shelley! Tôi đang ăn cơm với bạn ở trong nhà hàng Đức Bảo, quên gửi tin nhắn cho cô”

“Nhà hàng Đức Bảo à?” Hàn Minh Thư đứng dậy đi đến cửa sổ sắt đất nhìn nhà hàng Đức Bảo ở con đường đối diện cách đó không xa, nhịn không được mà cong lên khóe môi: “Cô Lâm đang ở nhà hàng đối diện với công ty của chúng tôi đó à?”

Lâm Ân Ân ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu: “Hình như… Đúng là vậy”

“Vậy cô chờ một lát nha, tôi đến đó tìm cô”

Lâm Ân Ân nhìn người đàn ông điển trai ngồi ở đối diện, lúc cô ta mới định nói không cần đâu, Hàn Minh Thư ở bên kia cũng đã cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút truyền đến từ trong điện thoại, Lâm Ân Ân chớp chớp mắt.

Cô ta vừa mới định nói là mình không tiện mà, chờ tối nay lại hẹn nhau, thật không ngờ đến đối phương lại…

“Cô Lâm có việc à?”

Còn đang ngớ người, Dạ Âu Thần đột nhiên lại lạnh lùng hỏi một câu.

Lâm Ân Ân lập tức lấy lại tinh thần, nhét điện thoại vào trong túi xách.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu.”

Nếu như là nói có việc hoặc là cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, có lẽ là Dạ Âu Thần sẽ trực tiếp rời khỏi đây.

Dạ Âu Thần hơi chau mày lại, người phụ nữ này… Cứ quấn chặt lấy.

Đàn ông giống như anh đều đang lạnh lùng đối xử với cô ta, thế mà cô ta vẫn còn ngồi ở chỗ này.

Dạ Âu Thần đứng dậy, Lâm Ân Ân lập tức có chút hốt hoảng mở miệng nói: “Anh Dạ, anh đi đâu vậy?”

Bước chân của Dạ Âu Thần không dừng lại, âm thanh lạnh lùng: “Nhà vệ sinh”

Không phải là Tống Thiến kêu anh ngồi ở đây nửa tiếng đồng hồ đó à, thế thì anh thỏa mãn bà ấy.

Nhưng mà trong khoảng thời gian nửa tiếng này chắc là không giới hạn anh đi đâu đâu nhỉ?

Nhìn Dạ Âu Thần không phải rời đi mà là đi nhà vệ sinh, cuối cùng Lâm Ân Ân cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom