• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (26 Viewers)

  • Chương 199-204

CHƯƠNG 199: CÔ CHẲNG LÀ CÁI GÌ HẾT!


Anh… Anh đã thật sự nhìn thấy!

Lần này thật là quá mất mặt rồi.

“Anh cảm thấy tôi ngây thơ như vậy sao còn cảm thấy tôi quyến rũ anh? Xuống mau.” Thẩm Cửu đẩy cơ thể nặng nề của anh, cô chợt nhớ tới tư thế nhảy lên vừa rồi của anh rõ ràng là cực kì thành thạo.

Vậy trước kia anh..

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu trừng to mắt nhìn anh đang đè ở trên người cô.

“Rõ ràng là anh có thể tự nhảy lên trên giường, vậy mà vì sao trước kia anh…”

Đáy mắt Dạ Âu Thần hiện đầy vẻ trêu tức: “Làm sao? Tôi có thể tự nhảy lên giường, vậy không phải tôi sẽ tốn sức sao?”

Nói cũng đúng, anh có thể tự nhảy lên nhưng vẫn có thể trêu đùa cô nói anh không lên được.

Nhưng động tác của anh cũng quá thành thạo rồi? Hoàn toàn không giống như một người bị liệt có thể làm ra được?

Thẩm Cửu bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt hướng xuống nhìn chằm chằm vào chân anh.

“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi bị liệt nhiều năm như vậy mà ngay cả chuyện này cũng không học được sao?”

Thẩm Cửu sững sờ, cảm thấy lời anh nói hình như cũng rất có đạo lý, người bị liệt lâu chắc chắn có thể học được một số kỹ năng, cô cũng không nên nghi ngờ anh như vậy.

Bởi vì chuyện chân của anh cho nên Thẩm Cửu đã hoàn toàn quên mất tình cảnh bây giờ của mình nguy hiểm cỡ nào, chờ tới lúc cô nghĩ rõ ràng được chuyện này rồi mới phát hiện ra Dạ Âu Thần vẫn còn đang ở trên người cô.

“Dạ Âu Thần, anh thả tôi ra, tôi muốn xuống.” Cô muốn đẩy anh ra nhưng Dạ Âu Thần lại nhếch môi lên nói: “Đã lên rồi thì sẽ không xuống được nữa đâu, ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, nếu cô dám có ý nghĩ khác thì tôi cũng không ngại tiếp tục làm chuyện đêm qua tôi chưa kịp hoàn thành đâu đấy.”

Nói xong lời cuối cùng, thậm chí môi mỏng của Dạ Âu Thần còn chuyển tới bên tai của cô, cắn một cái lên vành tai phấn nộn của cô.

“Cô cũng biết rồi đấy, tôi cũng không phải loại chính nhân quân tử gì.”

Hơi thở nóng ấm khiến Thẩm Cửu run lên, cô vô thức rụt cổ lại, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh.

Đêm qua cô vẫn còn nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ nên đương nhiên cô biết chuyện phía sau mà anh nhắc tới kia.

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không tiếp tục nói cái gì.

Dạ Âu Thần trở mình, nằm xuống bên cạnh cô, vừa hay đối mặt với cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người nằm mặt đối mặt, hơi thở ra cũng quấn chung một chỗ khiến bầu không khí vốn đã rất mập mờ lại tăng mấy phần mê hoặc.

Thẩm Cửu chớp chớp mắt, nhịp tim tăng nhanh hơn, sau đó cô động động tay chân muốn lặng lẽ quay người đi nhưng kết quả lại bởi vì không khống chế tốt lực, cộng thêm khoảng cách của hai người quá gần, cô vừa khẽ động một cái đã hôn lên, bờ môi chạm phải cánh môi mỏng của Dạ Âu Thần.

Hô hấp ngừng lại…

Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, hô hấp cũng ngừng lại, cô… Đang làm cái gì vậy?

Sửng sốt trọn vẹn năm giây, Thẩm Cửu mới phản ứng lại được, ánh mắt bối rối định lui ra phía sau.

Nhưng lúc cô lui về phía sau Dạ Âu Thần vẫn luôn bất động lại đột nhiên đưa tay đè xuống sau gáy cô, nghiêng người đảo khách thành chủ hôn cô.

Thẩm Cửu cả kinh đưa tay ngăn ở giữa hai người, trừng to mắt nhìn Dạ Âu Thần.

Tiếng nói trầm thấp phát ra từ giữa răng môi của hai người.

“Đây chính là do cô chủ động.”

“Tôi…”

Reng reng reng…

Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên, cắt đứt lửa nóng của hai người.

Thẩm Cửu bỗng nhiên tỉnh táo lại mới phát hiện ra mình và Dạ Âu Thần đã quấy lấy hôn nhau, cô kinh ngạc muốn né ra nhưng hình như Dạ Âu Thần lại không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại vậy.

“Dạ Âu Thần…” Thẩm Cửu sợ hãi tránh khỏi anh.

“Anh, điện thoại di động của anh kêu!”

Dạ Âu Thần vẫn không quan tâm như cũ.

Thẩm Cửu hơi mất bình tĩnh: “Dạ Âu Thần!”

“Kệ nó.” Anh thấp giọng nói.

Sau khi Dạ Âu Thần vứt xuống một câu nói kia cũng không buồn quan tâm tới cô nữa, Thẩm Cửu cuống lên nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: “Điện thoại di động của anh cứ kêu mãi như vậy, nhỡ có chuyện gì gấp thì sao?”

Cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa rồi ý loạn tình mê nên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Điện thoại vẫn cứ vang lên không ngừng, giống như thật sự có chuyện khẩn cấp.

Cuối cùng Dạ Âu Thần không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy, sau đó cầm lấy điện thoại, sắc mặt âm trầm nghe.

“Dạ thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Dạ Âu Thần liếc nhìn Thẩm Cửu một chút, mím môi lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện thật sự là chuyện lớn đi, nếu không…”

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Cửu đã nhìn thấy Dạ Âu Thần hoàn toàn đổi sắc mặt, sau đó nguy hiểm híp mắt lại: “Thật chứ?”

Sau đó Dạ Âu Thần cúp điện thoại, anh vịn tay giống như muốn xuống giường, sau đó ý thức được cái gì, anh quay đầu lại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu, đột nhiên giữ cằm của cô cúi đầu hôn mạnh một cái lên bờ môi của cô?: “Chờ tôi trở về.”

Sau đó kéo chăn mền bên cạnh đắp lên cho cô.

Thẩm Cửu sững sờ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Đợi tới lúc cô kịp phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã rời khỏi phòng, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính mãnh liệt trên người anh, còn cô nằm trong chăn nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra.

Có lẽ là Lang An gọi điện thoại cho anh, giống như là có chuyện gấp gì đó.

Nếu không… Sao Dạ Âu Thần lại đột nhiên thay đổi sắc mặt sau đó rời đi như thế chứ?

Thẩm Cửu rất tò mò, phỏng đoán có phải liên quan tới người mà Dạ Âu Thần vẫn luôn muốn tìm kia hay không? Hình như anh vẫn luôn đi tìm một người, nhưng người đó như thế nào thì Thẩm Cửu lại không thể nào biết được.

Trở mình, Thẩm Cửu nghĩ đến người anh tìm có thể là phụ nữ, trong lòng… Cảm thấy rất khó chịu.

Cho tới nay, Dạ Âu Thần vẫn luôn lạnh lùng, cũng không thèm để ý tới sống chết của người khác, đối với những người phụ nữ khác cũng đều tỏ ra thờ ơ, người phụ nữ có thể khiến cho anh gấp gáp như vậy chắc là một người rất quan trọng rồi.

Thẩm Cửu vô thức siết chặt chăn trong tay, phát hiện ra ngọn lửa ghen tuông từ bụng dưới bùng cháy lên, gần như thiêu đốt hết người cô không còn lại gì.

Ghen tuông…

Vì sao? Thẩm Cửu, cô cho rằng cô có tư cách có được loại cảm xúc này sao?

Anh ấy chỉ đang tìm kiếm người mà anh ấy cho rằng quan trọng mà thôi, còn cô… Chẳng là cái gì hết.

CHƯƠNG 200: MUỐN BẢO VỆ EM CẢ ĐỜI.


Thời gian nửa đêm về sáng kế tiếp, Thẩm Cửu đều không đi vào giấc ngủ, cô đang đợi.

Chờ đợi Dạ Âu Thần trở về.

Nhưng sự thật chứng minh, cô đợi mất công, bởi vì đến năm sáu giờ rồi vẫn không có chút dấu hiệu nào cho thấy Dạ Âu Thần sắp về, cô vẫn duy trì tư thế nằm trên giường như cũ, vẫn không nhúc nhích.

Lại một lát sau, Thẩm Cửu đành phải chấp nhận số phận, yên lặng ngồi dậy, đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một cái váy ngủ, lẳng lặng mặc lên người mình, sau đó xoay người nằm xuống chặn nệm dưới đất dành cho mình, đi vào giấc ngủ.

Như thể đã hạ quyết tâm, cô nằm xuống và nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Quan tâm anh ta đi tìm người phụ nữ nào làm gì, dù sao cũng không phải chuyện của cô.

Giấc ngủ này cảm giác như vừa ngủ đã đến ngày hôm sau luôn, nhưng vì chỉ ngủ hai ba giờ nên đầu Thẩm Cửu đau như nứt ra, lúc rời giường cô ôm đầu đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong bèn xuống nhà.

Lúc ăn bữa sáng, Dạ Y Viễn nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt thì quan tâm hỏi một câu: “Sao sắc mặt lại kém như vậy? Đêm qua ngủ không ngon à?”

Dạ Y Viễn ân cần hỏi thăm khiến Thẩm Cửu ngẩn người, sau đó cô lắc đầu nói: “Tôi không sao.”

Hôm nay ông cụ Dạ không ở trên bàn cơm, cho nên Dạ Y Viễn nói chuyện với cô cũng không có kiên dè như ngày thường.

“Nghe nói đêm qua Dạ Âu Thần đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”

Thẩm Cửu vốn định uống sữa, kết quả vừa mới cầm cốc lên đã nghe được một câu như vậy, tay cô ngừng lại, thiếu chút nữa là sữa bị rớt ra ngoài. Cô đặt cốc sữa xuống, gắp một miếng sushi.

“Nghe nói Dạ Âu Thần đang tìm người?”

Thẩm Cửu vừa mới há mồm cắn một miếng sushi, nghe anh ta nói như thế, trong lòng khó chịu, miệng giống như sai sáp, cô không trả lời Dạ Y Viễn , nhưng Dạ Y Viễn vẫn tiếp tục nói.

“Em có biết nó đang tìm người nào không?”

Thẩm Cửu uống một ngụm sữa, lắc đầu: “Tôi không biết, tôi ăn no rồi, đi trước đây, anh cả.”

Nói xong, Thẩm Cửu đứng lên đi ra ngoài, cô bước rất nhanh, như là đang chạy trốn.

Đi được một lát, Dạ Y Viễn đã bước nhanh đuổi theo cô: “Tôi cũng đang định đến công ty, tôi đưa em một đoạn đường.”

“Không cần.” Thẩm Cửu cũng không quay đầu lại mà vẫn bước đi về phía trước.

Đột nhiên tay bị người nắm lấy, Thẩm Cửu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Y Viễn đang giữ chặt cổ tay mình: “Cửu Cửu, tôi đưa em đến công ty.”

Thẩm Cửu vô thức nhăn chặt đôi mi thanh tú, muốn tránh thoát tay anh ta, Dạ Y Viễn nói nhanh hơn: “Chờ tôi ở đây, đừng chạy trốn, biết không?”

Thẩm Cửu: “…. Anh cả, tôi…”

“Tôi đi lái xe.”

Dạ Y Viễn đi lái xe, vốn Thẩm Cửu muốn rời đi, chỉ là nghĩ đến ngữ khí âm trầm của Dạ Y Viễn , cô đành phải đứng đợi tại chỗ.

Một lát sau, Dạ Y Viễn lái xe lại đây, dừng ở trước mặt cô, để cho cô lên xe.

Thẩm Cửu chỉ có thể lên xe, Dạ Y Viễn nghiêng người chuẩn bị thắt dây an toàn cho cô, Thẩm Cửu vội nói: “Tôi có thể làm được.”

“Để tôi.” Dạ Y Viễn đè tay cô lại, nghiêng người đến thắt dây an toàn cho cô, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô, thắt dây an toàn rất đơn giản, nhưng dường như Dạ Y Viễn cố ý làm chậm lại, hơi thở lành lạnh phun ở trên mặt cô.

Thẩm Cửu cảm thấy hơi khó chịu, lui người ra sau theo bản năng, đầu cũng hơi ngửa ra sau, hy vọng có thể tránh được anh ta một chút.

Giọng nói thản nhiên của Dạ Y Viễn lại vang lên.

“Em cứ muốn tránh tôi như vậy?”

Nghe thế, Thẩm Cửu hơi ngừng thở, ngước mắt theo bản nặng, lập tức đụng vào đôi mắt lãnh đạm của Dạ Y Viễn: “Anh…”

“Chuyển chức vụ của em là vì không muốn sau này em lại bị bắt nạt nữa, cũng không phải có ý gì.”

Thẩm Cửu không nói lời nào, chỉ là hô hấp khẩn trương vài phần.

Dạ Y Viễn thắt xong dây an toàn cho cô, nhưng cũng không vội rời đi mà chậm rãi cầm lấy tay cô: “Biết đêm qua Dạ Âu Thần đi tìm người nào không?”

Không đợi Thẩm Cửu mở miệng, Dạ Y Viễn lại nói: “Nếu hai người có tình cảm, nếu em sống hạnh phúc, anh cả sẽ không nói gì, nhưng anh cả không muốn lại nhìn thấy em bị tổn thương.”

“Anh cả…” Thẩm Cửu muốn đẩy anh ta ra, Dạ Y Viễn lại đột nhiên choàng tay lên vai cô rồi ôm cô vào lòng.

Trong giây phút đó, Thẩm Cửu nghe được tiếng tim mình ngừng đập.

Dạ Y Viễn … Anh ta đang làm cái gì?

“Cửu Cửu, nếu em đồng ý, anh cả có thể chăm sóc em cả đời.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu khẽ cười: “Anh cả, trước khi làm chuyện này anh có suy nghĩ tới em trai mình sẽ có cảm giác gì không?”

“Nếu Âu Thần không quý trọng em, tôi sẽ không cho… Nó có cơ hội nữa. Cửu Cửu, ly hôn với nó đi.”

“Ly hôn rồi sẽ thế nào?” Thẩm Cửu hỏi.

Dạ Y Viễn hơi dừng lại, sau đó lui người ra, ánh mắt ôn hòa yên lặng nhìn cô.

“Sau khi ly hôn, tôi sẽ trở thành người để mọi người chỉ trích, đến lúc đó tái giá với anh cả? Anh cả sẽ thật sự đối xử tốt với tôi?”

Dạ Y Viễn mím môi, yên lặng không nói gì.

“Ha.” Thẩm Cửu châm chọc cười lạnh ra tiếng: “Dạ Y Viễn, anh là thật sự đau lòng tôi, không muốn tôi thiệt thòi, hay là anh nóng lòng muốn trả thù Dạ Âu Thần, cho nên mới cấp bách muốn làm cho tôi và anh ta ly hôn? Để cho tôi theo anh, có thể chứng minh sức hấp dẫn của anh, phải không?”

Nghe lời cô nói, đáy mắt của Dạ Y Viễn vốn ôn hòa bỗng hiện lên chút bối rối, dường như anh ta không đoán được Thẩm Cửu sẽ nghĩ như vậy, nhưng lại nói thẳng ra, anh ta nắm vai Thẩm Cửu: “Sao em lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ trong mắt của anh, anh cả chính là loại người đó sao?”

“Vậy anh cả nói cho tôi biết, anh là loại người gì? Anh cảm thấy tôi sẽ thật sự tin tưởng anh sẽ thích một người phụ nữ có chồng sao? Anh đã sớm biết rõ thân phận của tôi, vậy anh cũng có thể biết ngoài Dạ Âu Thần ra, trước kia tôi còn từng kết hôn rồi, nếu lại kết hôn, tôi chính là người phụ nữ ba đời chồng. Ở trong mắt đàn ông các anh, người phụ nữ như vậy chỉ là người đàn bà dâm đãng mà thôi, anh thật sự muốn sao? Đừng ngây thơ, dù anh nói nhiều hơn nữa tôi cũng không tin đâu!”

Dạ Y Viễn nhíu mày, hai tay đặt lên vai cô càng ngày càng siết chặt, chờ cô nói xong, anh ta thấp giọng khiển trách: “Em không được nói chính mình như vậy, cái gì mà người đàn bà dâm đãng ba đời chồng, tôi hoàn toàn không để ý.”

“Vậy anh để ý cái gì?” Thẩm Cửu cười lạnh: “Anh không để ý mấy điều đó, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”

“Cái tôi để ý chính là trái tim của em.”

Thẩm Cửu sửng rốt, kinh ngạc nhìn Dạ Y Viễn gần trong gang tấc.

Dạ Y Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của cô: “Tôi biết, sau khi trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, khiến em rất khó tin tưởng đàn ông, cho nên tôi tự nguyện chờ đợi, đợi cho đến ngày nào đó em đồng ý tin tưởng tôi. Cửu Cửu, tôi chỉ muốn cho em biết, Dạ Y Viễn tôi thật sự thích em, tôi có nói giỡn hay không, tôi có thể… Dùng chính tính mạng của mình để thề.”

Anh ta nhấc tay, như là đang tiến hành một nghi thức nào đó.

“Trời cao làm chứng, Dạ Y Viễn tôi nguyện ý đánh đổi cả tài sản lẫn tính mạng để đổi lấy sự tin tưởng của Thẩm Cửu, tôi muốn chăm sóc cô ấy cả đời, nếu lời nói của tôi có một chút dối trá, tôi sẽ chết không được tử tế.”

Câu nói sau cùng của anh ta khiến sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch: “Anh, anh đừng nói lung tung!”

CHƯƠNG 201: NGANG NGƯỢC.

“Em đau lòng?” Dạ Y Viễn nhếch môi, tự giễu cười một tiếng: “Vậy có em nguyện ý lại thương tiếc tôi một chút không? Coi như là thấy tôi đáng thương, đồng ý cho tôi một cơ hội?”

Thẩm Cửu: “Dạ Y Viễn , anh…”

“Về sau gọi tên của tôi đi, đừng gọi tôi là anh cả nữa. Tôi cũng không muốn làm anh cả gì của em, tôi tình nguyện để em gọi cả tên cả họ của tôi.”

Dạ Y Viễn đã nói mọi chuyện rõ ràng ra, nên thổ lộ cũng đã thổ lộ với Thẩm Cửu, sau khi nói chính là chờ đợi thời cơ, chậm rãi tấn công, cho nên tiếp theo anh ta cũng không nóng lòng nữa, không chờ Thẩm Cửu mở miệng từ chối, anh ta đã lui người đi.

“Hôm nay sắc mặt em không được tốt, có muốn tôi xin nghỉ cho em không?”

Đề tài lập tức chuyển sang cái khác, Thẩm Cửu cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ có thể trả lời: “Không cần, tôi không sao.”

Cô chỉ là ngủ không ngon mà thôi, cũng không phải mắc bệnh gì.

“Đi đến công ty hết hai mươi phút, hiện tại còn sớm, tôi lái chậm một chút, em có thể ngủ bù trên xe, đến nơi tôi sẽ gọi em.”

Thẩm Cửu cảm thấy đề nghị này không tồi, vì thế gật đầu rồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Trong lòng cô loạn lắm, lời nói vừa rồi Dạ Y Viễn nói với cô, mới đầu cô nghĩ có lẽ anh ta muốn cuốn cô vào tranh đấu của hai anh em họ, chỉ là sau khi anh ta buông lời thề, Thẩm Cửa đã nghi hoặc.

Nếu anh ta thật sự không có tình cảm, vậy anh ta cần gì phải nói những lời kia?

Chỉ đơn thuần muốn cô tin tưởng cũng không nhất thiết phải nói chính mình không được chết tử tế chứ?

Trong đầu có hơi loạn, tuy nhiên mí mắt nặng trữu khiến Thẩm Cửu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chẳng bao lâu, hô hấp của cô đã trở nên đều đặn.

Dạ Y Viễn thừa dịp đèn đỏ, bèn nghiêng đầu quan sát dáng vẻ lúc ngủ của cô.

Ngũ quan của Thẩm Cửu thật sự rất xinh đẹp, lúc ngủ lông mi có vẻ đặc biệt dày và cong hơn, vùng da trắng ngần mềm mại quanh mắt có một vòng xanh lá nhàn nhạt, khóe mắt cô hơi sâu, sâu hơn mấy phần so với khi cô mới đền nhà họ Dạ.

Dường như cô đã gầy hơn kể từ khi lấy chồng, cằm nhọn hơn, khuôn mặt còn không to bằng bàn tay anh ta.

Dạ Y Viễn thở dài một hơi, kìm lòng không đậu mà vươn tay gạt một ít tóc trên trán cô sang bên, thấp giọng nói: “Sau này tôi sẽ bảo vệ em chu toàn.”

Thẩm Cửa cảm giác mình đã ngủ rất lâu, có lẽ là lo lắng đường đến công ty, vừa tỉnh lại cô hỏi ngay đã đến nơi chưa? Hỏi xong cô mới phát hiện bọn họ đã đến bãi đỗ xe rồi, Thẩm Cửu không khỏi hoảng sợ.

“Đã tới rồi à?”

Dạ Y Viễn cười: “Vừa mới đến, đừng có gấp, vẫn còn thời gian.”

Thẩm Cửu muốn lấy di động trong túi ra xem, Dạ Y Viễn lại đưa cho cô một gói to: “Ăn xong rồi lên.”

“Đây là gì?” Thẩm Cửu nghi hoặc nhìn cái túi to này, lúc nhận lấy còn cảm nhận được độ ấm của nó, cô mở túi ra mới phát hiện bên trong là một túi sữa nóng và bánh mì tart trứng.

Là thứ cô thích ăn, mắt Thẩm Cửu hơi giật nhẹ.

“Cảm ơn anh cả.” Thẩm Cửu nhận lấy: “Tuy nhiên để lên lầu tôi sẽ ăn, dù sao ở đây cũng không tiện.”

Đây là xe của anh ta, ăn gì đó trong này, tránh bị người nhìn thấy, đỡ phải để người khác nói lung tung.

“Còn gọi anh cả? Không phải nói gọi tên sao?” Dạ Y Viễn cười, câu hỏi chỉ như lơ đãng, Thẩm Cửu lại xấu hổ cực kỳ, sao cô có thể gọi tên anh ta được? Vì thế cô rũ mắt, không tiếp lời anh ta.

“Thôi.” Cuối cùng vẫn là Dạ Y Viễn nhận thua trước, anh ta nặng nề thở dài một tiếng: “Tôi không nên ép buộc em, nên cho em thời gian thích ứng, em đi lên trước đi.”

“Được, cảm ơn.” Thẩm Cửu nói cảm ơn anh ta, lúc này mới cầm theo túi to kia mở cửa xe ra ngoài.

Thẩm Cửu trở lại phòng bộ môn của mình, vừa lục gặp được vài người đang làm gì đó trên bàn của cô, mấy người bên cạnh vây quanh nghị luận, cô sửng sốt vài giây sau đó tiến lên hỏi: “Các người đang làm gì vậy? Đây là bàn của tôi.”

Mấy người đàn ông mặc tây trang, vẻ mặt không chút thay đổi, nói: “Cô Thẩm, đây là ý của cậu Dạ.”

Ý của cậu Dạ? Dạ Âu Thần?

Đúng rồi, Thẩm Cửu nhớ tới đêm qua anh ta từng nói với cô, rằng cô phải quay trở lại tiếp tục làm việc bên cạnh anh ta, vốn nửa đêm anh ta đi rồi, Thẩm Cửu nghĩ việc này có thể từ bỏ, không ngờ rằng anh ta lại gọi thẳng người đến đây dọn bàn đi.

Mặt Thẩm Cửu giật giật, lửa giận bỗng chốc bùng lên trong lòng.

Hơn nửa đêm anh ta và cô lau súng cướp cò, lúc nghe điện thoại ngữ khí của anh ta rõ ràng là bị người quấy rầy, chỉ là sau khi khi nhận điện thoại, anh ta lập tức rời đi, lúc gần đi còn nói cô chờ anh ta trở về, kết quả cô đợi anh ta cả một buổi tối, ngay cả một con quỷ cũng không thấy.

Cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu, vậy mà lại gọi người đến mang bàn của cô đi.

Dựa vào cái gì?

Rốt cuộc dựa vào cái gì?

“Để bàn lại, tôi sẽ không đi.” Thẩm Cửu nói.

Mấy người đàn ông hơi dừng lại, nhưng cũng không nghe lời cô, đây là mệnh lệnh của cậu Dạ, cho nên họ chỉ dừng lại vài giây rồi vẫn tiếp tục đi ra ngoài. Thẩm Cửu đi thẳng ra cửa, ngăn cả đường đi của bọn họ.

“Tôi không cho các người mang bàn của tôi đi, các người nói đây là mệnh lệnh của cậu Dạ, vậy người đâu?”

“Chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh, cho nên…”

“Vậy tức là không nhìn thấy người, nếu không phải chính anh ta hạ lệnh cho các người, các người làm sao biết đây có phải thật hay không? Đừng đụng vào đồ của tôi, bỏ đồ của tôi về chỗ cũ, các người đi ra ngoài đi.”

“Cái này….”

Mấy người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng vẫn là nói: “Xin lỗi cô Thẩm, đây là mệnh lệnh của cậu Dạ, nếu không tôi không nghe lời thì nhất định chúng tôi sẽ bị phạt.”

Nói xong, một người tay không bước tới mạnh mẽ kéo Thẩm Cửu sang một bên, sau đó những người khác nâng bàn cùng đồ đạc nhanh chóng rời đi.

Thẩm Cửu nhìn tình huống này không khỏi trợn mắt há mồm.

Có cần… ngang ngược như vậy không?

Sau khi bọn họ đi rồi, người kia mới thả tay cô ra, sau đó ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cô Thẩm, vừa rồi đắc tội cô, chúng tôi đi được, về phần chuyện khác, cô có thể tự mình đi hỏi cậu Dạ.”

Thẩm Cửu: “…..”

Sau khi bọn họ đi, những người trong phòng nhanh chóng vây quanh lại.

“Oa, sao lại thế này? Không phải hôm quá phó tổng giám đốc Dạ mới đưa cô đổi đi nơi khác à? Sao hôm nay cậu Dạ đã chuyển bàn của cô đi rồi? Bọn họ muốn mang bàn cô đi đâu?”

“Trời ạ, không phải là mang bàn lên tầng chứ? Tiểu Thẩm, đừng nói cô lại phục chức nhé?”

“Chỉ là cậu Dạ làm như vậy có phải tát mạnh vào mặt phó tổng giám đốc Dạ không?”

“Đúng vậy, ngày hôm qua phó tổng giám đốc Dạ mới nói đổi nơi khác, hôm nay cậu Dạ đã phục chức cho cô ấy, hai anh em này… Xảy ra chuyện gì à?”

“Tiểu Thẩm, rốt cuộc cô có quan hệ gì với bọn họ vậy? Không phải cậu Dạ và phó tổng giám đốc Dạ đều theo đuổi cô đấy chứ? Rất hạnh phúc đúng không? Hai người bọn họ đều là tình nhân trong mộng của nhân viên nữ trong công ty chúng ta đấy, tuy rằng cậu Dạ tàn tật ngồi trên xe lăn nhưng khuôn mặt của anh ấy đẹp quá sức, nếu có thể đứng lên thì càng hoàn mỹ!”

“Chắc là không đứng lên được nữa, có lẽ cậu Dạ phải tàn tật cả đời, haiii… Tiểu Thẩm à, cô vẫn nên chọn phó tổng giám đốc Dạ thì hơn, ít nhất anh ấy cũng là người bình thường.”
CHƯƠNG 202: ANH ĐỪNG QUAN TÂM CHUYỆN CỦA TÔI

“Các người nói đủ chưa?” Thẩm Cửu đột nhiên ngắt lời bọn họ, ánh mắt lạnh lùng liếc một
vòng: “Chuyện của tôi liên quan gì đến các người?”

“Tức giận cái gì? Không phải ỷ vào cậu Dạ và phó tổng giám đốc thích cô sao? Mọi người cũng
là đồng nghiệp đã lâu rồi, sao cô lại xấu tính như vậy?”

“Đúng vậy, không phải chỉ là trở lại vị trí cũ thôi sao? Cô tức giận gì chứ, có lẽ sẽ lại sớm bị
giáng chức cũng nên, dù sao cậu Dạ và phó tổng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, mà một nhân vật nhỏ
bé như cô sao có tư cách vào nhà họ Dạ làm con dâu được chứ!”

Bọn họ vừa nói xong, thở hồng hộc quay người rời đi.
Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào nơi trống trải này.

Dạ Y Viễn điều động cô đi nơi khác, nhưng cô không đi, anh ta sai người đến mời nhưng cô

cũng không đi.

Ai biết khi Dạ Âu Thần trả lại vị trí cho cô, lại thật sự tìm người đến dọn đồ, đây chính là không
có ý định để cô ở lại đây.

Hai người này làm việc, thực sự là khác nhau một trời một vực
Cuối cùng, Thẩm Cửu không còn cách nào khác, đành xoay người rời đi.

Những người còn lại thấy cô rời đi không khỏi thốt lên: “Các người đợi đấy, loại người như cô ta
sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi Dạ thị”

“Đúng vậy, bây giờ tức giận cũng vô dụng, cô ta có khả năng thì leo lên vị trí bà chủ của nhà họ
Dạ xem, nếu không có bản lĩnh đó thì cuối cùng sẽ bị đào thải thôi”

Thẩm Cửu đến tầng cao nhất, trở lại nơi quen thuộc của mình.
Đây là nơi cô đã từng tiếp xúc khi mới vào công ty nên đổi với nơi đây vô cùng quen thuộc.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, hiển nhiên là Dạ Âu Thần vẫn chưa trở lại, một đêm trôi qua

mà anh vẫn chưa quay lại.
Thẩm Cửu ngồi xuống và nhìn chăm chẵm vào máy tính trước mặt.
Nếu như được lựa chọn, cô thà rằng mình không có trái tim.
Chính cô cũng không biết tại sao mình lại thích Dạ Âu Thần.

Có lẽ là vì … khi mọi người trong trung tâm mua sắm cười nhạo cô, coi thường cô, mà anh lại
tiện tay đỡ cô dậy, hỏi ai đẩy ngã cô, còn giao hợp đồng của cửa hàng cho cô trước mặt mọi người?

Hay là, khi Lục Chiêu muốn sàm số cô, anh nói một câu không hợp tác với đối phương, hơn
nữa còn thủ tiêu anh ta ngay sau đó?

Tuy thời gian bên nhau không dài nhưng nghĩ lại thì thấy rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Đang suy nghĩ miên man, thang máy đột nhiên vang lên một tiếng, Thẩm Cửu tỉnh táo lại thì
thấy Lang An đang đẩy Âu Dạ Thần ra khỏi thang máy.

Hai người một đêm không ngủ, bọng mắt hiện lên vô cùng rõ ràng.

Thẩm Cửu sửng sốt, sau đó đứng lên.

Dạ Âu Thần dường như không ngờ rằng sẽ gặp cô ở đây, sau một lúc, anh nhìn thấy chiếc bàn
trước mặt cô rồi mới hiểu ra, nhếch môi nó: “Làm tốt lắm”

“Qủa nhiên là anh cho người dọn đồ của tôi đến đây”

Lang An biết bọn họ có chuyện muốn nói, sau khi đẩy Dạ Âu Thần tới trước mặt Thẩm Cửu,
anh ta nói: “Cậu Dạ, tôi đi giải quyết công việc trước”

‘Sau đó quay người bước vào thang máy mà không đợi anh trả lời, trong tích tắc biến mất
không thấy tăm tích.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Cửu chỉ có thể cười thầm trong lòng, chạy khá nhanh đấy.
“Nếu không dọn đồ của cô thì cô sẽ ngoan ngoãn đi lên đây sao?” Dạ Âu Thần liếc cô, lăn bánh
đi về phía phòng làm việc.

Thấy vậy, Thẩm Cửu mím đôi môi đỏ mọng, đi theo anh vào vẫn phòng.

“Nhưng anh cũng không thể bắt bọn họ chuyển đồ của tôi chứ? Những thứ này vốn dĩ thuộc về
bộ phận đó, anh dọn hết lên đây thì…”

“Những chuyện khác cô không cần lo, chỉ cần ngoan ngoãn làm thư ký của tôi là được”
Thẩm Cửu: “Tôi không muốn làm thư ký của anh”

Dạ Âu Thần quay lại bàn làm việc, mở cuốn sổ ra, giọng nói của anh hơi lạnh lùng.

“Tôi đang thông báo cho cô chứ không phải hỏi ý kiến của cô”

Bá đạo và độc đoán, Thẩm Cửu đôi khi thực sự rất ghét dáng vẻ này của anh.

“Dạ Âu Thần, anh có phải nghĩ răng, anh nói gì tôi cũng phải nghe theo không? Cho dù là
chuyện gì?”

Dạ Âu Thần uể oải nhướng mày: “Tôi còn tưởng rằng từ lúc gả vào nhà họ Dạ, cô đã nhận thức
được chuyện này rồi chứ”

“Bao gồm cả việc bị anh vứt bỏ ở nhà?” Thẩm Cửu đột nhiên lớn tiếng hỏi.

Dạ Âu Thần sửng sốt một chút, lông mày rậm rạp cau lại.
“Cô nói lại lần nữa xem?”

“Tối hôm qua anh nói gì trước khi đi? Bảo tôi chờ anh trở về” Khóe môi Thẩm Cửu khẽ nhếch,
trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên ý cười chua xót: “Tôi đợi anh cả đêm, anh đi đâu? Thậm chí còn
không có một cuộc điện thoại, bây giờ vừa xuất hiện đã chuyển đồ của tôi lên đây. Đúng vậy, tôi đã
gả vào nhà họ Dạ thay em gái tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để mặc cho anh hô mưa gọi gió”

Cô hơi kích động nói ra, sau khi nói xong Thẩm Cửu cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều.
Những lời này của cô có vẻ như đang ghen, trách anh cả đêm không về nhà.
Cũng giống như một cô vợ đang giận dỗi.
Qủa nhiên, Dạ Âu Thần nhíu mày sâu hơn, đôi mắt khẽ híp lại: “Cô đang trách tôi cả đêm
không về bỏ mặc cô ở nhà một mình?”

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, mím chặt môi không trả lời

“Ha” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một tỉa tà ác: “Người phụ nữ hai lần
cưới, có phải là quá cô đơn rồi chăng?“
Anh lăn bánh về phía Thẩm Cửu: “Đêm qua..”

“Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua!” Thẩm Cửu đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn thấy anh đi
về phía mình, nhanh chóng lùi lại một bước: “Đừng lại gần tôi!”

Động tác lăn xe của Dạ Âu Thần ngừng lại, không vui nhìn cô.
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, nắm chặt tay: “Tôi hi vọng… anh có thể buông tha cho tôi”

Cô ngước mắt về phía Dạ Âu Thần, nhìn anh thật sâu, đôi mắt kiên định nhìn anh: “Dù sao
chúng ta cũng không phải là vợ chồng thực sự, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, bây giờ coi như ly hôn
cũng tốt, tôi quay lại bộ phận của mình, chuyện hôm qua và hôm nay xem như chưa từng xảy ra”

Nói xong, Thẩm Cửu quay người đi ra ngoài

“Đứng lại”
Thẩm Cửu dừng bước, cô quay đầu nhìn anh.
“Chẳng lẽ không được sao?”

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Dạ Âu Thần rơi vào trên mặt cô, ánh mắt dò xét của anh
quét qua cô, u ám nói: “Xem ra tối qua cô thật sự trách tôi không quan tâm đến cô, người phụ nữ hai
lần cưới, tối hôm qua tôi thật sự có chuyện rất quan trọng”



Nghe vậy, Thẩm Cửu lại bắt đầu mất kiểm soát.

“Có chuyện gì quan trọng? Có thể nói cho tôi biết không?”
Dạ Âu Thần sửng sốt, nói: “Tìm người”

“Tìm người? Tìm người nào?” Thẩm Cửu được voi đòi tiên.

Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Đây không phải là chuyện cô nên hỏi”

Thẩm Cửu: “..Đúng vậy, tôi quả thật không nên hỏi, chuyện của Dạ Âu Thần anh, khi nào thì
đến lượt tôi hỏi chứ? Vậy bắt đầu từ hôm nay, anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi”

Cô tức muốn nổ phổi rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô, Dạ Âu Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, môi mỏng

khế cong lên, đột nhiên vươn tay ra kéo Thẩm Cửu vào lòng rồi nắm lấy cảm cô, vẻ mặt tà ác nói:
“Người phụ nữa hai lần cưới, cô có phải đang ghen?”

CHƯƠNG 203: CÔ TA MUỐN QUYẾN RŨ CHỒNG CẬU

Ghen…?

“Bởi vì nửa đêm tôi chạy ra ngoài, để cô ở nhà một mình, trống vắng cô đơn, nên ghen đúng
không?” Dạ Âu Thần không dùng nhiều sức lực, nhưng lại bá đạo nắm lấy cảm cô không cho cô cử
động.

Thẩm Cửu giấy giụa, nhưng không thể thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể giận dữ nói: “Anh
buông tôi ra, Dạ Âu Thần, nửa đêm chạy ra ngoài tìm phụ nữ khác, còn hỏi tôi có ghen không, nếu
không phải anh điên vậy thì tôi điên, thả tôi ra!”

Đôi mắt Dạ Âu Thần nghiêm nghị, sức lực trên tay cũng tăng lên một chút.
“Vậy chính là tôi điên rồi, nói cho tôi biết, cô đang ghen à?”

“Tôi không ghen!” Thẩm Cửu dùng lực đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra”

“Vẫn chưa nói xong” Dạ Âu Thần chế nhạo: “Mà đã tức giận như vậy rồi”

Vừa nói xong, Dạ Âu Thần cúi người xuống và cần vào môi cô, hành động đột ngột này khiến
Thẩm Cửu kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn Dạ Âu Thần trước mặt, một lúc sau, hai má trắng nõn bỗng nhiên
đỏ bừng.

“Anh làm gì đớ?”

“Nếu cô ghen, vậy hôn cô một cái có tốt hơn chút nào không?” Dạ Âu Thần hỏi, nheo mắt nhìn
cô.

Thẩm Cửu: ”..

Cô nhìn chẩm chẳm vào anh trong mười giây, một lúc sau giống như tự giễu cười lên: “Gì chứ…
Nửa đêm rời đi thì thôi, tại sao còn muốn người khác chờ anh trở về? Kết quả là anh..”

“Tôi bảo cô đợi thì cô đợi à?”

Không hiểu sao hôm nay Dạ Âu Thần lại vô cùng vui mừng khi thấy dáng vẻ Thẩm Cửu ghen,

Dạ Âu Thần cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật đáng yêu, thế là muốn chọc cô một chút.

Nhưng anh không chú ý đến tâm trạng của Thẩm Cửu đang thay đổi.

Thẩm Cửu nhướng mắt, lạnh lùng nhìn anh.

“Cứ coi là cô đợi tôi đi, không phải bây giờ tôi trở lại rồi sao?”

Thẩm Cửu mím môi, đúng vậy, bảo cô đợi trắng một đêm, nhưng anh lại không xuất hiện, giờ
xuất hiện ở công ty, đọc full tại truyen.one nhé,anh còn không biết xấu hổ nói mình đã trở lại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu giấy giụa mạnh mẽ: “Dạ Âu Thần, anh buông tôi rai Tôi biết anh không

coi tôi ra gì, nhưng anh cũng không thể
bắt nạt tôi như vậy được, anh có phải cho rằng người khác mãi mãi là kẻ ngốc và sẽ luôn sẵn sàng
nghe lời của anh không? Buông ra, buông ra…ưm”

Cô chưa kịp nói hết câu, Dạ Âu Thần đã hung hăng nắm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đặt bàn
tay to lên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, dường như để xoa dịu cảm xúc của cô.

Đôi mắt Thẩm Cửu trợn to, trước mặt là cơ ngực cường tráng của Dạ Âu Thần, còn đãng sau là

bàn tay to nóng như lửa của anh.

Nụ hôn của anh lúc đầu hơi thô bạo, nhưng dần dần dịu dàng lại, anh mút lấy môi cô vừa
thương xót vừa lo lắng, giống như đang nếm trải một thứ gì đó mà anh yêu thích một cách vô cùng
cẩn thận.

Dần dần, Thẩm Cửu dường như bị cảm xúc này mê hoặc, tâm trạng cũng bình tính trở lại
Dạ Âu Thần ngừng hôn và chạm vào trán cô.
“Người phụ nữ ngốc, sau này tôi bảo cô chờ, thì cô cứ đi ngủ trước là được”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu phản ứng lại giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, cô vừa rồi
đang mong đợi cái gì chứ, anh nói như vậy có nghĩa là sau này những chuyện như vậy sẽ còn xảy ra,
anh vẫn sẽ bỏ cô đi tìm người phụ nữ khác.



Sau đó lại đến dỗ dành cô.

Bộ dạng này giống như một con thú cưng anh nuôi ở bên người, rảnh rỗi thì sẽ trêu chọc một

lúc, còn không thì nhìn cũng không thèm nhìn.
Đáng tiếc, Thẩm Cửu cô không phải là thú cưng của anh.
“Tôi có chuyện cần làm, cô ra ngoài trước đi”

Không đợi Thẩm Cửu hoàn hồn lại, thì Dạ Âu Thần đã kéo cô đứng dậy, sau đó cô đứng yên ở
bên cạnh, ánh mắt của Dạ Âu Thần trở lại bình thường, Thẩm Cửu đứng đó và nhìn chấm chằm vào
anh một lúc lâu.

Dạ Âu Thần không ngẩng đầu lên, một lúc sau, anh chợt nhớ ra điều gì và nói: “Giúp tôi pha
một tách cà phê”

Thẩm Cửu vẫn đứng yên ở đó.

Dạ Âu thần dường như nhận ra điều gì đó và ngẩng đầu lên nhìn cô.

Sau khi nhận được ánh mắt sắc bén của anh, sự chua chát trong lòng Thẩm Cửu càng thêm
trầm trọng, cô quay người im lặng ra ngoài pha cà phê cho anh.

Sau khi pha cà phê cho anh, Thẩm Cửu quay lại vị trí của mình, nhìn chiếc máy tính quen thuộc.
này, càng thêm cảm thấy chế nhạo.

Cả buổi sáng, Thẩm Cửu ngơ ngác ngồi đó, cho đến trưa khi tiểu Nhan đến tìm cô, cùng cô đi
xuống lầu ăn cơm, hai người tình cờ gặp được Hàn Mai Linh vừa đi ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu lúc đầu hơi kinh ngạc: “Mai Linh, sao cậu lại ở đây?”

Hàn Mai Linh sững sờ một lúc mới bước ra khỏi thang máy.



“Cửu Cửu, buổi tối hoạt động kỉ niệm ngày đó, cậu không sao chứ?”

Thẩm Cửu lắc đầu: “Tớ không sao”

Tiểu Nhan ở bên thấy vậy không khỏi cong môi: “Gì lạ vậy, chuyện đó cũng qua lâu rồi mà còn
hỏi? Cũng may là không xảy ra chuyện gì. nếu thật sự xảy ra chuyện, cô bây giờ mới hỏi không phải
không yên lòng đó chứ?”

Hàn Mai Linh trừng mắt nhìn tiểu Nhan, cắn môi nói: “Từ khi chúng ta gặp nhau thì cô luôn có

địch ý rất lớn với tôi, tôi đã đắc tội với cô khi nào? Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta trước đây cũng
không quen nhau?”

Nói đến đây, Hàn Mai Linh vừa liếc Thẩm Cửu.

Không biết đó có phải là ảo giác của Thẩm Cửu hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy ánh
mắt của Hàn Mai Linh có vẻ đang nghi ngờ cô, đôi môi hồng của cô mở ra, Thẩm Cửu đang định biện
bạch.

Tiểu Nhan đã nói: “Nhìn cô không vừa mắt, ai bảo cô không phải kiểu người tôi thích? Cho nên
tôi cố ý châm chọc cô đấy, thì sao?”

Tức giận hiện rõ trên lông mày của Hàn Mai Linh, nhưng cuối cùng cô cũng cố kìm nén lại:
“Này, một đại tiểu thư nhà họ Hàn như tôi sẽ không thèm đoái hoài đến người nhỏ nhen như cô đâu,
người ở vị trí nào thì cũng sẽ có thái độ như vậy, chẳng trách, cho tới bây giờ cô cũng chỉ là một nhân
viên quèn mà thôi. Thật sự là làm cho người ta khinh thường”

“Vậy à” Tiểu Nhan không cam lòng bị yếu thế mà ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Cửu: “Đại tiểu

thư cao quý, cô quên rằng khi cô giễu cợt tôi thì chị em tốt của cô là Thẩm Cửu cũng chỉ là một nhân
viên quèn thôi sao? Cô nói như vậy khác nào vả vào mặt chị em tốt của cô?”

Hàn Mai Linh không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chỉ muốn so tài với tiểu Nhan, không ngờ lại
kéo Thẩm Cửu vào.

Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt đi, nhưng không tiếp lời.



“Xin lỗi, Cửu Cửu, tớ không có ý coi thường cậu, chỉ là cô ta …
“Được rồi, hai người đừng nói nữa, sao cậu lại ở đây?”
“Chuyện này ..” Hàn Mai Linh lúng túng mím môi: “Tớ tới đây tìm cậu Da”
Thẩm Cửu kinh ngạc nhìn cô: “Cậu muốn tìm anh ấy?”

“Cửu Cửu, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Tớ tìm anh ấy nói chuyện liên quan đến công việc, hai
người đi ăn cơm à? Vậy mau đi đi. Tớ nói chuyện với cậu Dạ một lát rồi sẽ tìm cậu”

Thẩm Cửu: “…ừ, vậy bọn tới đi trước đây”

“Ừ? Hàn Mai Linh cười rạng rỡ với cô, sau đó kéo cổ áo và đi về phía. phòng làm việc của Dạ
Âu Thần.

Sau khi cô rời đi, Tiểu Nhan hung hăng nhéo Thẩm Cửu: “Cậu thật ngốc, cậu để cho cô ta một
mình đi tìm cậu Dạ sao?”

“Hả?” Thẩm Cửu thất thần nhìn tiểu Nhan: “Sao, sao vậy?”

“Nhìn dáng vẻ kia của cô ta chính là muốn quyến rũ cậu Dạ, sao cậu lại ngốc như vậy?”

CHƯƠNG 204: TẬN MẮT NHÌN THẤY, KHÔNG DÁM TIN

Mai Linh muốn câu dẫn Dạ Âu Thần sao?
Thẩm Cửu cảm giác mình nghe được một chuyện rất hoang đường, khóe miệng không nhịn
được giật giật, Thẩm Cửu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không, không thể nào? Cậu có thể
hiểu lâm Mai Linh, nhưng tớ hiểu cậu ấy, cậu ấy không phải là người như vậy”
“Xùy, tớ thật không biết nên nói cậu là đơn thuần hay là ngu ngốc nữa”
Tiểu Nhan tức giận đến mức vòng tay trước ngực, lý trí phân tích cho Thẩm Cửu: “Cô ta nói với
cậu là cô ta đến để bàn công việc đúng không? Vậy cậu xem cô ta lấy gì để nói về công việc? Đây là
thứ nhất, thứ hai, nói về công việc có cần mặc như vậy không? Nhìn cổ áo của cô ta lớn đến mức
không che được chính cô ta, tớ sợ cô ta đi vài bước thì cố ý lộ thịt cho cậu Dạ xem”
Thẩm Cửu: “..”
“Các cậu rốt cuộc làm thế nào có thể trở thành chị em tốt vậy? Cửu à, loại phụ nữ như vậy mà
cậu cũng tin sao?”
Trong nháy mắt Thẩm Cửu không biết nói gì cho phải, được Tiểu Nhan phân tích như vậy, cô
cũng cảm thấy Mai Linh đến tìm Dạ Âu Thần nói chuyện công việc hơi kỳ lạ, nhưng cô và Hàn Mai.
Linh chị em nhiều năm như vậy, cô vẫn tin tưởng Mai Linh sẽ không làm ra loại chuyện này.
Dù sao lúc trước khi biết cô gặp hoàn cảnh khó khăn, Hàn Mai Linh chính là người giúp đỡ
nhiều nhất.
“Tiểu Nhan, tớ biết cậu bởi vì vẻ ngoài Mai Linh mà không thích cô ấy, nhưng tớ với cô ấy quen
biết lâu như vậy, cô ấy là người như thế nào tớ hiểu rõ hơn cậu. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ
con người của cô ấy hơn tớ, cho nên tớ hy vọng… Những lời này về sau tớ không muốn nghe nữa, Mai
Linh cô ấy…. Cho tới nay đều là bạn tốt của tớ, cô ấy đã giúp tớ rất nhiều rất nhiều, nhưng những
chuyện này cậu đều không biết, cậu căn bản cái gì cũng không biết, cậu còn nhiều lần chửi bới cậu ấy
trước mặt tớ. Nếu như…”

Nói tới đây, Thẩm Cửu dừng một chút, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một
chút đau đớn
“Nếu như cậu thực sự không thay đổi được, vậy… Sau này cậu đừng đến tìm tớ nữa”
Tiểu Nhan vừa nghe, không nhịn được trừng to mắt.
“Wa, Thẩm Cửu, cậu thật là… Tớ là vì tốt cho cậu, cậu tự nhiên lại… Chỉ vì như vậy mà không
làm bạn với tớ nữa sao?”
Thẩm Cửu không nói gì, mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì
Tiểu Nhan thất vọng thu hồi ánh mắt: “Được rồi, nếu cậu không thích tớ, vậy tớ cũng sẽ không
mặt dày nữa, cứ như vậy đi”
Nói xong, Tiểu Nhan xoay người trực tiếp rời đi, môi Thẩm Cửu mấp máy, bàn tay buông xuống
muốn kéo cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Hay là thôi đi, nếu như không phải là người cùng đường, như vậy…. Vẫn không nên làm bạn bè
thì tốt hơn.
Cuối cùng Thẩm Cửu một mình đến căn tin, sau khi ăn cơm xong lại phát hiện vị trí thường
ngày bị người khác chiếm mất vì cô đến muộn, bình thường đều có Tiểu Nhan lôi kéo cô cùng nhau
chiếm chỗ, sau đó một trong hai người đi lấy cơm.
Bây giờ….
Cô tìm một góc ngồi xuống, giống như nhai sáp trong bát cơm, trước kia đều có cô ở cùng, bây
giờ Tiểu Nhan đột nhiên không ở cùng cô, Thẩm Cửu thật sự hơi không quen, cảm giác rất cô đơn
Không hiểu sao, Thẩm Cửu nghĩ tới lời Tiểu Nhan vừa nói.
Cô nói Mai Linh muốn quyến rũ cậu Dạ.
Điều này sao có thể chứ? Không nói đến Hàn Mai Linh bản thân có bao nhiêu ưu tú, bây giờ cô
là thiên kim của nhà họ Hàn, làm sao có thể coi trọng Dạ Âu Thần đây?
Dù sao, cho dù anh có đẹp trai hơn nữa, nhưng anh vẫn ngồi trên xe lẫn
Mặc dù bản thân Thẩm Cửu cũng sẽ không vì anh ngồi xe lăn mà ghét bỏ anh, nhưng những
người phụ nữ khác theo lẽ thường mà nói cũng sẽ không thích một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu càng không thoải mái
Mặc dù cô nói tin tưởng Mai Linh, nhưng dù sao Tiểu Nhan cũng đã nói trước, cho nên lúc này
cô vẫn nghĩ đến bộ đồ vừa rồi của Hàn Mai Linh, trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Sau khi ăn vài muỗng cơm, Thẩm Cửu thu dọn lên lầu.
Ra khỏi thang máy, còn chưa nhìn thấy Hàn Mai Linh.
Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, nhìn về phía văn phòng.
Cũng không biết Mai Linh còn ở bên trong hay không, cửa phòng làm việc đóng chặt, cũng
không biết hiện tại là tình huống gì
Trong lòng Thẩm Cửu hơi tò mò, bước chân cũng không nhịn được đi về phía phòng làm việc.
Trong phòng làm việc im ảng, cửa như chỉ khép hờ, trong lòng Thẩm Cửu tò mò muốn chết,
giống như kẻ trộm mà đến gần.
Đi đến gần, Thẩm Cửu mới loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên trong, hình như là
giọng nói của Hàn Mai Linh, giọng nói của cô ôn nhụ, tỉnh tế, mềm mại như một dải lụa
Mặc dù nghe được giọng nói, nhưng Hàn Mai Linh nói cực kỳ nhỏ, Thẩm Cửu căn bản không
nghe được đối phương đang nói cái gì.
Nhưng đáy lòng lại tò mò muốn chết, vì vậy cô đi qua, thông qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Không nhìn không quan trọng, vừa nhìn vào, khuôn mặt Thẩm Cửu lập tức biến sắc.
Bởi vì Hàn Mai Linh ngồi ở một bên bàn làm việc, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh như băng nhìn
quyển sổ trước mắt, mà Hàn Mai Linh thì dựa vào trước bàn làm việc, dáng người của cô vẫn rất tốt,
hôm nay tựa hồ càng thêm đầy đặn, nửa người trên toàn bộ sức nặng chống trên bàn, cổ áo rộng
thùng thình bởi vì nghiêng về phía trước cũng tản ra, lộ ra một mảnh trắng noãn…
Thẩm Cửu theo bản năng cần chặt môi dưới, tại sao có thể như vậy?
Mai Linh cô… Là vô tình, hay là… Cố ý như vậy? Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Cửu rất khó
chịu, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mà Dạ Âu Thần trong phòng làm việc, dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt sắc bén
phóng ra ngoài cửa.
Thẩm Cửu hoảng sợ, trốn sang một bên trước khi anh nhìn sang, trái tim bị dọa đến mức đập
thình thịch!
Một lúc sau, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó che ngực đi về phía chỗ làm việc
của mình.
Sau khi ngồi xuống, trong đầu Thẩm Cửu lộn xộn, toàn bộ đều là Hàn Mai Linh đem nửa người
trên của mình tựa vào bàn làm việc, lộ ra một mảng lớn hình ảnh trắng noãn, động tác kia… Thoạt
nhìn giống như là vô ý, thế nhưng… Lại lộ ra nhiều như vậy.
Đến cuối cùng là do cô suy nghĩ nhiều, hay là do Hàn Mai Linh thật sự muốn câu dẫn Dạ Âu
Thần?
“Cô ta nói với cậu là cô ta đến để bàn công việc đúng không? Vậy cậu xem cô ta lấy gì để nói
về công việc? Đây là thứ nhất, thứ hai, nói về công việc có cần mặc như vậy không? Nhìn cổ áo của cô
ta lớn đến mức không che được chính cô ta, tớ sợ cô ta đi vài bước cố ý lộ thịt cho cậu Dạ xem”
Bất thình lình, những lời Tiểu Nhan nói với bản thân lúc trước lại vang lên bên tai, Thẩm Cửu
phục hồi tinh thần lại, đưa tay đè đầu mình xuống.
“Thẩm Cửu, không nghĩ nhiều, mày và cô ấy đã quen biết nhau bao nhiêu năm, cô ấy sẽ không
làm chuyện như vậy sau lưng mày, hơn nữa, loại người như Dạ Âu Thần…. Ai thèm để ý đến anh ta
chứ?
Cô thật sự là buồn lo vô cớ.
Thẩm Cửu suy nghĩ rất nhiều lời an ủi mình, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút,
cô mở máy tính chuẩn bị vào làm việc, chỉ cần bận rộn sẽ không nhớ rõ chuyện vừa rồi.
‘Vừa mở tài liệu nhập tư liệu, động tác của Thẩm Cửu dừng lại.
Bởi vì cửa phòng làm việc mở ra, cô nghe được âm thanh, tiếng xe lăn va chạm với tiếng giày
cao gót của Hàn Mai Linh.
Theo bản năng, Thẩm Cửu nhìn về phía bọn họ.
“Cửu Cửu, cậu đã ăn cơm chưa? Tớ và cậu Dạ định ra ngoài ăn, còn định gọi cậu cùng đi”
Thẩm Cửu mấp máy môi: “Không, không cần, tớ đã ăn rồi”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom