Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1. Âm mưu.
"Nghe nói khoảng thời gian trước đại tiểu thư bị nhị tiểu thư phát hiện qua đêm ở khách sạn với đàn ông, hiện giờ có thai mà lại không biết người đàn ông kia là ai". Một người làm nói.
"Vậy mà còn nói là bị nhị tiểu thư hãm hại, nhị tiểu thư của chúng ta nhu mì hiền lành như vậy làm sao mà làm chuyện hại người được". Một người làm khác nói.
"Bây giờ nghe nói chỉ để bồi thường cho nhà họ Ninh, ông chủ quyết định để nhị tiểu thư thay thế đại tiểu thư gả cho nhà họ Ninh.
Hà Như Ngọc ngồi trong phòng nghe những lời đàm tiếu của người làm, cô đưa tay vuốt bụng. Ngày hôm đó người em cùng cha khác mẹ của cô hẹn cô đến khách sạn ăn cơm, cô vốn cũng không suy nghĩ nhiều nên cô nhận lời đến, không ngờ lại bị cô ta bỏ thuốc dẫn cô lên trên một căn phòng một cô ta thuê sẵn trước đó dẫn cô vào phòng xong cô ta bỏ đi, có lẽ cô ta tự tin rằng cô bị trúng thuốc nên không thể chạy nên lúc đi ra cô ta không khóa cửa lại, tuy lúc đó thần trí cô mê mang người thì như lửa đốt nhưng cô cũng cố gắng bước đi ra cửa sau đó bỏ chạy.
Chạy được một đoạn thì cô nghe tiếng giày đang đi lại gần cô, chắc có lẽ là người đàn ông mà cô ta thuê, cô sợ bị bắt lại nên đã vội vàng thử đẩy một cánh cửa phòng gần đó, ai ngờ cánh cửa phòng không khóa nên cô bước vào luôn trong căn phòng đó để trốn.Cô chạy về phía phòng tắm đẩy cửa đi vào, cô muốn nhanh chóng tắm nước lạnh để dập bớt lửa nóng trên người cô, nhưng cô không nghĩ đến là trong đó lại có một người đàn ông, cô vừa chạy vào thì va phải anh ta, cô ngã nhào lên người anh ta, làn da mát mẻ làm cô thấy dễ chịu, không biết anh ta có bị làm sao không nhưng khi cô ngã lên người anh ta cũng không nhúc nhích, cơ thể mát mẽ đó làm cô thấy rất dễ chịu, cơ thể bị chuốc thuốc đã phát huy tác dụng mạnh nhất, cô chủ động quấn lấy anh ta.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô phát hiện mình còn đang ở trong phòng tắm còn người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh, cô chống đỡ thân thể đau nhức của mình, mặc lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
……..
Ngồi trong phòng nhớ lại những điều đó cô bất giác nắm chặt tay, ngày đó còn bị Hà Như Liên bắt gặp, tuy lúc đó chỉ có mình cô nhưng những dấu vết trên người và quần áo xộc xệch đã chứng minh tất cả. Đang suy nghĩ thất thần thì một giọng nói nam tính vang lên.
"Chị."
Nhìn ra bên ngoài cửa phòng thì nhìn thấy một người thanh niên khoảng chừng mười bảy tuổi. Dáng người cậu cao gầy, khuôn mặt còn non nớt đang bước vào.
Người con trai này là em cô, cũng là người vướng bận nhất trong lòng cô. Năm đó khi mẹ cô vừa qua đời thì cha cô đã đem mẹ con Hà Như Liên vào cửa, hai đứa con của Vũ Thu Phương từ đó cũng lên mặt với chị em cô.
Trước kia bên nhà mẹ cô không đồng ý gả mẹ cô cho Hà Chấn Phong nhưng mẹ cô vì đã quá yêu ông ta nên lấy cái chết ép ông ngoại phải đồng ý gả. Lúc mẹ cô gả đi ông cũng không nỡ để bà phải cực khổ nên hầu như là tài sản trong nhà đều cho bà làm của hồi môn để bà sống cuộc sống thoải mái sau này.
Sau khi lấy Hà Chấn Phong cũng chỉ vì nghe lời ngon tiếng ngọt của ông ta mà bà đã đưa hết tài sản của mình cho ông ta nên ông ta mới có cơ ngơi nhất nhì thành phố G như bây giờ. Để có được như bây giờ không phải không kể đến sự hi sinh của mẹ cô, cũng vì việc làm đó mà ông ngoại cô đã tức giận đến không quan tâm đến bà.
"Chị" biểu tình trên mặt của Hà Chấn Khang hơi rối rắm "Chị đừng quá thương tâm, Ninh Bình từ hôn chị là tổn thất của anh ta, rồi anh ta sẽ hối hận, trước đó em đã nhìn thấy anh ta cùng Hà Như Liên liếc mắt đưa tình, chắc chắn quan hệ giữa họ có mờ ám."
Thấy Hà Như Ngọc không nói gì, cậu ta nghĩ chị mình vì chuyện tình cảm gần đây mà thương tâm.
Nghe thấy lời nói quan tâm của Hà Chấn Khang, cô cảm động không thôi,cô nhìn cậu ta hỏi: "Mọi người đều nói chị phản bội Ninh Bình, còn em thì nói anh ta sẽ hối hận."
"Em tin tưởng chị, chị sẽ không phản bội hắn ta, nhất định là có người hãm hại chị" Hà Chấn Khang ánh mắt kiên định, giọng nói hung ác.
"Nếu để em biết được là người nào em sẽ không tha."
Nghe Hà Chấn Khang nói như vậy mà đáy lòng cô run lên, cô không ngờ trong khi mọi người đều nói cô như vậy mà cậu ta vẫn tin tưởng cô.
"Đúng rồi" nói xong Hà Chấn Khang lấy ra một xấp tiền đưa cho cô: "Bây giờ chị đang mang thai rất cần tiền, chị cầm số tiền này dưỡng thai đi."
Hà Như Ngọc cầm số tiền trong tay, giọng nói nghi ngờ.
"Tiền này ở đâu em có."
Hà Chấn Khang lúng túng nói.
"Số tiền này là tiền em bán đi di vật mà mẹ để lại."
Tâm Hà Như Ngọc đau thắt. Đừng nhìn vào cô và Hà Chấn Khang có vẻ sống sung túc, thật sự thì tiền hàng tháng của chị em cô tiêu bị bớt đi rất nhiều. Ngay cả những đồ nữ trang mà mẹ cô để lại cũng bị Vũ Thu Phương lấy đi.
Hết lần này tới lần khác chị em cô biết mẹ cô có lỗi với ông ngoại nên không tìm trợ giúp từ nhà họ Hoàng.
Mà nhà họ Hoàng cứ nghĩ với số tài sản nhà họ Hà thì chị em cô cũng sẽ sống thoải mái, nhưng không ai ngờ được là tiền bạc trong nhà đều do Vũ Thu Phương quản lý, hai cô con gái của bà ta thì ăn sung mặc sướng, còn chị em cô thì phải chắt chiu lắm mới đủ chi tiêu. Hà Như Ngọc đang suy nghĩ là lung tung thì nghe tiếng người làm ở trong nhà mở cửa phòng gọi.
"Đại tiểu thư, bà chủ cho gọi."
"Chị" Hà Chấn Khang lộ lắng nắm lấy tay cô.
"Yên tâm chị không có việc gì" cô đưa tay vỗ vỗ bàn ta em trai, đưa cho cậu ta một ánh mắt an tâm sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc bước ra cả người của Hà Như Ngọc như thay đổi thành một người khác, lạnh lùng đến dễ sợ làm người hầu đi theo sau không dám đi mạnh.
"Đừng quên cô chỉ là một người ở, cho dù ở nhà này tôi không được yêu thương thì cũng là đại tiểu thư trong nhà vẫn có quyền đuổi việc cô."
Người hầu đi theo sau nghe cô nói vậy thì sợ xanh mặt, cô ta làm việc ở đây đã lâu chỉ vì ngày trước Hà Như Ngọc nhu nhược yếu đuối nên người hầu trong nhà không coi cô ra gì, nên hầu như là quên đi mất thân phận đại tiểu thư của cô.
Hà Chấn Khang nhìn theo bóng lưng cô mà sững sờ, chắc những chuyện gần đây xảy ra đã khiến cô thay đổi, trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn.
Thời điểm Hà Như Ngọc bước vào phòng khách thì phát hiện ngoài Vũ Thu Phương ra còn có một người khác. Người này không ai khác chính là mẹ của Vũ Thu Phương. Mười mấy năm trước cũng là bà ta thiết kế để Hà Chấn Phong và Vũ Thu Phương gặp nhau, cuối cùng thì qua lại đến có con, sau khi mẹ cô mất thì đem cả nhà bà ta vào ở trong nhà này.
"Hà Như Ngọc, cô thành thật nói người đàn ông đó là ai?" Bà cụ Vũ cao ngạo hỏi.
"Có liên quan gì tới bà" Hà Như Ngọc liếc mắt về phía bà ta, nhàn nhạt nói.
"Làm càn" Bà Vũ tức giận đập bàn nói "Tao là bà ngoại của mày, sao lại không có quyền hỏi người đàn ông đó là ai?"
"Bà ngoại! Bà ngoại tôi là người nhà họ Hoàng, bà chỉ là bà ngoại của chị em Hà Như Liên mà thôi, đừng nhận loạn" Hà Như Ngọc khinh thường nói.
"Mày…" chỉ là một đứa con gái không có mẹ mà thôi vậy mà dám đứng trước mặt bà ta cao ngạo.
"Mẹ, mẹ bớt giận" Vũ Thu Phương nhanh tay vuốt ngực bà ta "Hà Như Ngọc có một người đàn ông góa vợ ông ta không chê cô thất thân nguyện ý cưới cô nếu cô chịu bỏ đứa bé."
"Ý bà là tôi chỉ xứng với đàn ông góa vợ thôi sao?" Hà Như Ngọc nhìn hai người giọng nói mang theo phần lạnh lẽo.
Bà cụ Vũ khinh thường hừ một tiếng.
"Mày là một người chưa chồng mà chửa, bây giờ có người nguyện ý lấy mà còn kén cá chọn canh. Tao cho mày biết ông Hứa đã đưa tiền sính lễ muốn lấy mày làm vợ, mày nên vui mừng mới đúng."
"Tôi nghe nói ông Hứa đã ngoài năm mươi, tính tình dữ tợn, những bà vợ trước đều chết bất thường, bà đây là cố ý đẩy tôi vào chỗ chết.
"Ranh con, Hà gia đã nuôi không mày nhiều năm như vậy đến lúc phải hồi báo, công ty con trai tao đang cần một số tiền lớn để làm ăn, ông Hứa đã nói là sẽ đầu tư vào công ty chúng ta nên mày phải đến làm vợ ông ta" Bà Vũ tức giận quát.
Trong mắt bà ta Hà Như Ngọc chỉ là một người ăn bám mà thôi. Bây giờ thì có giá trị một chút sao bà ta lại bỏ qua cơ hội dùng cô để đổi lấy tiền được chứ.
Chỉ cần bán Hà Như Ngọc cho nhà họ Hứa thì con trai bà ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Chương 2. Chạy Trốn.
1870 Words
Hà Như Ngọc không ngờ hai mẹ con bà ta vô sỉ như vậy. Cô cười lạnh.
"Thứ nhất bà họ Vũ không phải họ Hà, nếu có người không biết còn nghĩ bà là lão phu nhân nhà họ Hà nữa. Thứ hai công ty con trai bà cần vốn liên quan gì đến tôi. Thứ ba các người nói là nuôi tôi nhưng thực chất sao lại không biết tài sản này là dùng tiền của mẹ tôi gây dựng nên. Ngay cả tiền mấy người ăn uống hàng ngày cũng là tiền mẹ tôi để lại."
Bà Vũ tức giận đến cơ thể phát run, mặt tái mét.
"Đúng là con hoang không có mẹ dạy đàng hoàng, con trai tao cũng là cậu của mày, bây giờ nó đang cần giúp đỡ mày hi sinh một chút thì đáng gì!"
Bà ta mắng đến cao hứng, không để ý toàn thân Hà Như Ngọc lạnh lẽo.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa" Vũ Thu Phương giả bộ khuyên giải rồi nhìn Hà Như Ngọc nói "Như Ngọc là người một nhà sao lại không giúp đỡ lẫn nhau, cậu con đang cần sự giúp đỡ sao con lại không giúp, ba con ông ấy không thích người vô tình vô nghĩa."
Hà Như Ngọc sau khi mẹ mất cô rất để ý đến ba, mỗi lần Vũ Thu Phương lấy ba cô ra nói là cô đều nhượng bộ, việc gì cũng đồng ý. Ngày khi ở nhà cô bị bà ta chèn ép cũng không nói ra một tiếng, nhưng bây giờ cô đã khác, không còn là cô của ngày xưa nữa. Sau sự việc xảy ra kia nếu cô còn không mạnh mẽ lên thì người chịu thiệt thòi nhất trong nhà này cũng chỉ có chị em cô mà thôi.
"Là người một nhà hẳn là nên hỗ trợ lời này không sai, mà Vũ gia với Vũ Thu Phương bà là thân thích, không có quan hệ gì với tôi, bà có thể để một trong hai đứa con gái bà gả đi, chắc chắn bọn họ cũng không muốn làm người vô tình vô nghĩa" Hà Như Ngọc dửng dưng nói.
Vũ Thu Phương mặt biến sắc, không nghĩ lần này bà ta lấy Hà Chấn Phong ra mà nó không đồng ý.
Bà Vũ tức giận: "Làm càn, Như Vân mới mười bảy mày để nó đi làm vợ một người đàn ông ngoài năm mươi, mày thật độc ác không khác gì mẹ mày."
Hà Như Ngọc cười lạnh, Hà Như Vân mới mười bảy con cô thì sao, cô cũng hơn cô ta bao nhiêu tuổi, cũng chỉ có một tuổi mà thôi.
"Còn về Như Liên, mày lấy gì so với nó, không bao lâu nữa là nó sẽ gả cho đại thiếu gia nhà họ Ninh. Mày còn dám đánh chủ ý với nó" Cháu gái của bà ta cao quý, kẻ hèn sao có thể sánh.
Hà Như Ngọc lúc này thật sự lãnh giáo được những lời nói của bà ta, hèn chi ba cô thà tin lời người ngoài chứ không tin cô.
"Tôi không đồng ý gả" giọng nói của cô mạnh mẽ dứt khoát làm hai người kia giật mình.
Vũ Thu Phương và bà Vũ nhìn nhau, từ khi nào mà cô ta trở nên như vậy không phải trước đó rất hèn nhát tùy hai người sắp đặt sao.
Vũ Thu Phương giữ chặt bà Vũ còn đang muốn quát, bà ta bước đến phía trước Hà Như Ngọc.
"Hà Như Ngọc, cô muốn hay không thì ngày mai bên ông Hứa sẽ cho người qua đón cô, cô phải đi."
"Việc tôi không muốn làm thì không ai có thể ép" Hà Như Ngọc cao giọng nói.
Vũ Thu Phương cười khinh miệt nói.
"Tao xem là mày cảm thấy cuộc đời mà bất công nên muốn phản kháng, dù sao thì người từng là vị hôn phu của mày cũng sẽ cưới con gái tao, rồi mày cũng sẽ chỉ ngẩng đầu mà nhìn con gái tao mà thôi. Còn mày chỉ có tác dụng đổi tiền về cho em trai tao mà thôi."
Hà Như Ngọc nhìn bà ta nói: "Nếu hai người gọi tôi ra để nói những lời này thì cố gắng mà giữ sức, tôi sẽ nhớ kỹ những gì hôm nay, ngày sau sẽ trả lại cho các người."
Ngày sau, đợi vào nhà họ Hứa mà còn nghĩ đến ngày sau.
Hà Như Ngọc nói xong quay lưng rời đi, cô đi về phòng mình. Cô ngồi trên giường nghỉ cách làm sao ngày mai có thể trốn.
Sáng hôm sau khi trời vừa sáng thì Hà Như Ngọc nghe được dưới nhà ồn ào, cô đoán chắc nhà họ Hứa đến. Hai người làm lên phòng gọi cô.
"Nhanh lên, đi thôi".
Hà Như Ngọc không nói gì cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Xuống nhà cô cũng chỉ thấy nhà họ Hứa đã đến cũng chỉ có vài người, chú rể không đến. Xe đến đón dâu cũng chỉ có hai chiếc, cô bước lên chiếc xe thứ nhất ngồi vào, xe này cũng chỉ có cô với tài xế.
Có lẽ chủ quan cô không thể chạy nên tài xế cũng không khoá cửa xe, khi đi vào nơi đông đúc, xe dừng đèn đỏ Hà Như Ngọc nhanh tay mở cửa xe chạy nhanh vào trung tâm thương mại gần đó.
Bất ngờ với hành động của cô, tài xế và chiếc xe phía sau không kịp trở tay, khi mấy người xuống xe đuổi theo cô vào trung tâm thương mại thì mất dấu vết, trong này người quá đông không thể nhìn thấy được là Hà Như Ngọc chạy về hướng nào, sau một hồi tìm không được người mấy người đành ra về.
Hà Như Ngọc sau khi vào trung tâm thương mại thì mua cho mình một một bộ quần áo khác mặc vào rời đi.
Sau khi Hà Như Ngọc rời đi cô cũng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
Hứa gia không nhận được người, tất nhiên là đi tìm Vũ Thu Phương tính sổ, để giữ bí mật chuyện này bà ta nhanh chóng trả lại tiền cho Hứa gia. Sau khi mất đi một khoản tiền lớn bà ta càng hận Hà Như Ngọc đến nghiến răng nghiến lợi.
So với Vũ Thu Phương thì Vũ lão phu nhân càng đau lòng hơn, vừa nghĩ tiền tới tay liền bay mất bà ta đau lòng mà khóc lớn.
Vì là gia tộc nhất nhì thành phố nên mọi người quan tâm, việc Vũ lão phu nhân sống có tình có nghĩa còn Hà Như Ngọc thì là bạch nhãn lang.
Trong lúc nhất thời gia đình họ Hà đánh tiếng càng tốt còn Hà Như Ngọc bị mọi người chỉ trích.
Hà Như Ngọc rời đi để lại trong lòng Hà Chấn Khang tổn thương nặng nhất.
…….
Mấy tháng sau.
Tại một bệnh viện nhỏ của một vùng quê, Hà Như Ngọc cũng đang sinh con, sau mấy tiếng đồng hồ chịu đau đớn cuối cùng cô cũng sinh ra đứa con của mình, một bé trai kháu khỉnh đáng yêu.
………
Sáu năm sau.
Tại một biệt thự bên hồ, có một cô gái đang nằm trên một chiếc ghế nhỏ ngoài sân, gương mặt xinh đẹp được bao phủ dưới ánh mặt trời, so với những tia nắng kia còn đẹp hơn rất nhiều.
Tự nhiên cô cảm nhận được trên người mình như có vật gì, cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh toàn là tạp chí.
"Hà Minh Tuấn đây là có chuyện gì?Hả?"
Âm cuối cô lên giọng làm làm Hà Minh Tuấn hơi sợ, cậu bé giọng nói ủy khuất, nước mắt lưng tròng "mẹ, con muốn có cha, mẹ chọn một trong những người này làm cha con đi.
Hà Như Ngọc nhìn đáy mắt con trai ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng mềm mại "Minh Tuấn không phải là cứ tìm đại một người đàn ông là có thể làm ba con được, người đó phải tâm đầu ý hợp với mẹ mới được hiểu chưa."
Nhìn thấy lửa giận trong mắt mẹ biến mất, mắt Hà Minh Tuấn xẹt qua một tia sáng, cậu dùng chiêu này với mẹ chưa bao giờ thất bại.
"Mẹ, vậy chúng ta đi tìm ba được chứ." Cậu bé nhào vào lòng Hà Như Ngọc.
Thân thể cậu mềm mại thơm mùi sữa làm Hà Như Ngọc ngẩn ngơ, cô nhớ lại đêm sáu năm trước, người đàn ông đó rất mạnh mẽ nhưng sáng lại cô vội đi nên không biết mặt người đàn ông đó.
"À, chắc là ba của con đã chết" Hà Như Ngọc tùy ý đáp qua loa.
"Mẹ, có phải là mẹ khi dễ con còn nhỏ nên nên lừa dối con không?". Hà Minh Tuấn chu miệng tức giận nói.
Hà Như Ngọc bị phát hiện nói dối có chút xấu hổ "Cái này... kỳ thật mẹ cũng không biết ba con là ai, nhưng nếu tìm được ba con, ông ấy cướp con từ mẹ thì phải làm sao?"
Hà Minh Tuấn trầm mặc, cho đến lúc này cậu cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ba cậu sẽ để cậu và mẹ tách ra.
Không, không được cậu không thể tách khỏi mẹ được.
"Mẹ, con không muốn ba, ông ấy sẽ tách con ra khỏi mẹ, con không muốn".
Hà Như Ngọc im lặng không nói gì, con trai là tất cả của nàng, không ai có quyền đoạt đi nếu không cô sẽ liều chết với hắn ta.
……..
Thành phố G.
Trong một ngôi biệt thự sang trọng nằm trong top đầu những khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố.
Trong thư phòng một người đàn ông hắt hơi, ánh mắt nghi ngờ,chẳng lẽ có người mắng anh, là ai, những người trong gia tộc đó sao.
Bất kể là chuyện gì cũng phải tìm ra người phụ nữ sáu năm trước.
Nghĩ lại lúc đó anh bị thương, thần trí không rõ ràng, nhưng anh biết có một người phụ nữ đã xông vào phòng anh, cường ngạnh anh, vậy mà anh lại bị mất thân xử nam trong tình trạng không tỉnh táo, nếu để mọi người biết thì còn gì mặt mũi của Nam Cung Cẩn anh chứ. Nếu để anh gặp lại cô ta, thì cô ta chết chắc.
Nam Cung Cẩn vô cùng tức giận, người phụ nữ chết tiệt đó, anh đã tìm cô sáu năm rồi mà không tìm được một chút manh mối, làm như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Ánh mắt của anh toả ra một luồn sát khí, nếu để anh tóm được, anh sẽ bằm cô ra từng mảnh rồi vứt xuống biển.
Đường đường là một người nắm quyền sinh sát của một gia tộc lớn mà lại bị một cô gái ngủ, có việc nào mất mặt hơn việc này.
Chương 3. Trở Về 1
1612 Words
Bên trong căn phòng trong biệt thự, Hà Như Ngọc ngồi dậy vươn vai nói với Hà Minh Tuấn.
-"Minh Tuấn, ngày mai đi nói với ông, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Sáu năm, cô đã rời đi sáu năm, không biết mấy người kia còn nhớ đến sự tồn tại của mình.
-"Mẹ chúng ta sẽ đi sao?" Cậu bé hưng phấn nhảy dựng lên, trên gương mặt ngây ngô nở nụ cười đáng yêu.
-"Uh, mẹ sẽ đưa con về thăm cậu của con, không biết rồi đi sáu năm cậu con có sống tốt hay không?"
Ở nơi đó cô cũng chỉ lo lắng cho một mình Hà Chấn Khang.
Hà Minh Tuấn hưng phấn vung bàn tay nhỏ.
-"Mẹ, vậy chúng ta phải nhanh chóng thu dọn quần áo.
Hà Như Ngọc mỉm cười nhìn cậu bé chạy nhảy xung quanh, cô lười biếng dựa người vào đầu giường. Hình ảnh đẹp đẽ này cô không muốn phá hư, nếu có ai muốn đoạt cậu bé cô sẽ không tha.
Ngồi một lát cô xuống giường.
-"Đi, mẹ dẫn con đi tạm biệt ông".
…….
Biệt thự bên cạnh, trong vườn là một cảnh sắc rất đẹp trăm hoa đua nở.
Đi vào bên trong phòng khách, nơi này phải dùng từ xa hoa để miêu tả, đồ trang trí trong nhà đều là hàng cao cấp phải nói là có một không hai.
Chính giữa phòng khách có một người đàn ông trung niên tầm ngoài năm mươi tuổi đang ngồi uống trà. Nhìn ông cô gọi.
-"Cha nuôi".
Người đàn ông đang ngồi uống trà đọc báo nghe tiếng gọi thì ngước mặt lên nhìn ra bên ngoài.
-"Ngọc nhi, con vào đây sao còn đứng ngoài đó, Minh Tuấn nữa vào đây ông ngoại ôm cái nào" Người đàn ông trên gương mặt nở một nụ cười hiền hòa.
Hà Minh Tuấn nghe vậy thì chạy đến bên ông.
-"Ông ngoại, mẹ con nói là sẽ dẫn con nước".
Ông Bùi nghe cậu bé nói vậy thì nhìn Hà Như Ngọc.
-"Con muốn quay về sao?".
-"Dạ, con đã rời đi sáu năm rồi cũng đã đến lúc nên trở về" Hà Như Ngọc nhìn ông kiên định nói.
Đối với quá khứ của cô những năm gần đây ông cũng đã biết, ông trầm ngâm một lát rồi nói.
-"Nếu con đã quyết định như vậy thì ta cũng không ngăn cản, nhưng con hãy cẩn thận, ta nghe nói nhà họ Hà và nhà họ Ninh đã thành thông gia, tiếng tăm và thế lực ở đó rất lớn. Như vậy đi ta cho người đi theo con về, nếu có việc gì cũng có thể kịp thời giúp đỡ con".
-"Không cần, lần này con về ngoại trừ báo thù còn muốn tìm hiểu một số việc với lại con cũng không muốn họ sụp đổ liền mà từ từ ngã xuống".
Ông Bùi nhìn cô không nói gì ở với nhau mấy năm ông cũng biết tính cô rất quật cường, đã quyết định điều gì là không thay đổi.
-"Ông ngoại, ông yên tâm" Hà Minh Tuấn vỗ ngực cam đoan "đã có con bảo vệ mẹ sẽ không để mấy người kia bắt nạt mẹ.
Trong lòng Hà Như Ngọc ấm áp, đời này có một đứa con trai như vậy cô còn gì hối tiếc.
Ông Bùi xoa đầu cậu bé.
-"Vậy được rồi, trên đường con chú ý an toàn, đúng rồi Bùi Nam đã về con cũng nên gặp nó một lần rồi đi".
-"Cha nuôi đã về" đôi mắt Hà Minh Tuấn mở to, chớp chớp nhìn Hà Như Ngọc trông rất đáng thương.
-"Mẹ chúng ta đi tìm cha nuôi đi".
Hà Như Ngọc nắm lấy tay Hà Minh Tuấn, cô cúi đầu chào ông.
-"Đại ca đã về vậy không tìm cũng không được, cha nuôi con đi trước".
Dứt lời Hà Như Ngọc chậm rãi quay đầu, nắm tay Hà Minh Tuấn đi ra.
Tuy ở đây biệt thự đều riêng biệt nhưng những ngôi nhà ở đây đều chung một khuôn viên, từ biệt thự này đến biệt thự kia khoảng cách cũng không xa.
Khi đi đến biệt thự của Bùi Nam, những người canh cổng đã quen thuộc với cô nên để cô đi vào. Cô đi thẳng vào phòng khách liền thấy Bùi Nam từ trên lầu đi xuống, anh vẫn như vậy khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng nụ cười như phảng phất gió mùa xuân.
-"Cha nuôi" Hà Minh Tuấn nhìn thấy người đàn ông từ trên lầu đi xuống, cậu bé thoát khỏi tay Hà Như Ngọc chạy về phía anh.
Bùi Nam từ trên lầu đi xuống dang tay ôm cậu bé vào lòng.
Hà Như Ngọc đi đến "em nghe cha nuôi nói là anh đã về, nên em ghé qua tạm biệt anh, em và Minh Tuấn sẽ rời đi một thời gian".
Đôi mắt của Bùi Nam hơi buồn, nhưng trên môi của anh vẫn nở một nụ cười.
-"Nếu em cần sự giúp đỡ anh có thể giúp".
-"Bùi Nam em không muốn mọi người lúc nào cũng che chở em như vậy, em muốn mình trở nên mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình và Minh Tuấn".
Bùi Nam nghe cô nói vậy thì tâm hơi hoảng, ánh mắt có chút phức tạp.
-"Anh hiểu ý em, bất quá nếu em cần có chỗ dựa, anh nguyện ý làm chỗ dựa cho em với Minh Tuấn. Anh sẽ lấy thân phận là anh trai cả trong nhà giúp đỡ em".
Nghe rõ ý tứ của Bùi Nam, Hà Như Ngọc mỉm cười.
-"Cảm ơn anh Bùi Nam" Nói xong cô vẫy tay với Minh Tuấn" chúng ta đi".
-"Dạ" Hà Minh Tuấn tạm biệt Bùi Nam "Cha nuôi, tạm biệt, con sẽ rất nhớ người".
Sắc trời đã ngả chiều, Bùi Nam vẫn đứng đó nhìn hai thân ảnh rời đi, đến khi hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài biệt thự Hà Minh Tuấn chớp chớp đôi mắt nhìn Hà Như Ngọc, âm thanh mềm mại.
-"Mẹ, mẹ không thích cha nuôi sao?".
-"Mẹ không phải là không thích, mà mẹ chỉ xem cha nuôi con là người thân thôi, nên ta sẽ không cho cha nuôi con hi vọng được".
Cô từ trước tới nay làm chuyện quả quyết, không dây dưa dài dòng nếu không yêu, cô tuyệt đối sẽ không cho người khác hi vọng.
Hà Minh Tuấn cái hiểu cái không gật đầu.
-"Mặc dù con thích cha nuôi nhưng con thích mẹ hơn. Mẹ làm gì cũng đúng".
Hà Như Ngọc nhéo má cậu, cười híp mắt -"Đi, mẹ dẫn con về nhà".
-"Mẹ, cậu có thương con không?"
-"Sao con lại để ý người khác có thương mình hay không?"
-"Bởi vì mẹ thương cậu nên con cũng muốn cậu thương con".
-"Con trai mẹ soái như thế này thì ai gặp cũng sẽ thích.
…….
Thời gian trôi qua rất nhanh sáu năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Thành phố G bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Từ lúc sáu năm trước hai nhà Ninh Hà liên hôn càng thì quan hệ hai nhà càng thêm vững chắc, từ lúc Hà Như Liên được gả cho Ninh Bình thì cuộc sống của cô ta vô cùng tốt, không chỉ sinh cho nhà họ Ninh cháu đích tôn, còn chồng cô ta Ninh Bình cũng đã nắm quyền ở công ty.
Còn một sự kiện nữa là sự xuất hiện của Nam Cung Cẩn làm các cô gái của thành phố chú ý. Người này vô cùng xuất chúng không chỉ nói dáng người cao hơn mét tám , khuôn mặt làm điên đảo các cô gái khi nhìn thấy. Cũng trong sáu năm mà Nam Cung Cẩn đã thành lập và đưa công ty vào hàng đầu cả nước. Gây nên làn sóng chấn động khắp cả nước chỉ vì anh còn rất trẻ cũng mới tầm hai mươi tám tuổi lại là một người đàn ông còn độc thân.
……
Khu biệt thự cao cấp.
Người đàn ông yên tĩnh ngồi tại bàn làm việc đôi mắt phượng híp lại, thân thể lười biếng dựa ra phía sau áo sơ mi mở ra hai nút vô cùng cuốn hút, thần thái khí phách, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt.
-"Đã cho các người thời gian rất nhiều đã có thông tin gì chưa".
-"Ông chủ" người đàn ông lưng áo lúc này đã ướt gió khẽ thổi, lạnh không nhịn được mà run rẩy.
-"Ông chủ nói cô gái kia, không có biết mặt, không có họ tên, thuộc hạ...không thể nào tìm được." Người đàn ông run rẩy nói
Thân thể người đàn ông chậm rãi tiến lên âm thanh hơi lạnh.
-"Cho các người thêm nửa tháng nữa nếu không tìm được thì …. đem mệnh mấy người quay về đây".
-"Thuộc hạ tuân mệnh.."
Người đàn ông nói xong rồi lui ra ngoài.
Tên vệ sĩ lui ra mà chân hắn còn rất run, mỗi lần hướng ông chủ nói chuyện đều cần dũng khí lớn, chỉ là khí thế kia hắn không dám ngẩng đầu lên .
Chờ vệ sĩ lui ra đôi mắt người đàn ông nheo lại, một màn sáu năm trước lại xuất hiện trong đầu.
Có lá gan ngủ hắn mà không có lá gan nhận, dám chạy trốn. Nam Cung Cẩn tức mình hất đổ ly cà phê trên bàn.
Chương 4. Trở Về 2
1796 Words
-"Ông chủ" đúng lúc này người làm lên gõ cửa phòng.
-"Có chuyện gì" tiếng nói trong phòng vọng ra làm cho người làm thấy sợ hãi.
-"Dạ, tiểu thư Ninh Hương tới, đang đợi dưới phòng khách" người làm giọng nói run rẩy.
-"Việc đó mà cũng lên hỏi, không biết làm như thế nào sao?"
- "Nhưng Ninh tiểu thư nói không thấy ông chủ sẽ không về" người làm đưa tay lên quyệt mồ hôi túa ra.
-"Vậy đem cô ta lôi ra ngoài.
Người làm nghe vậy thì run, ở thành phố này, nhà họ Ninh cũng là có danh tiếng số một, chỉ có ông chủ nhà mình là không cho họ mặt mũi.
………
Sân bay thành phố G.
Hai mẹ con Hà Như Ngọc xuống máy bay, cô nắm tay cậu bé ra khỏi sân bay.
Hà Minh Tuấn hiếu kỳ nhìn xung quanh, đây là quê hương của mẹ sao, thật là lạ.
-"Mẹ, đây là quê hương mẹ lớn lên sao?".
-"Phải, con trai".
-"Vậy có phải chúng ta sẽ đi gặp cậu luôn không ạ". Những năm nay người mà mẹ nhắc nhiều nhất là cậu Hà Chấn Khang.
-"Mẹ nghĩ hiện giờ chúng ta chưa về nhà họ Hà vội, mua một căn nhà chúng ta sẽ sống bên ngoài trước, mẹ sẽ tìm cho con một bảo mẫu đáng tin cậy.
Khuôn mặt Hà Minh Tuấn đáng thương, hai mắt đỏ như sắp khóc: "Mẹ, con không ngoan sao, con không muốn đến trường đâu".
-"Minh Tuấn, con cho rằng những người kia có tư cách nhìn thấy con sao?" Hà Như Ngọc ngồi xuống trước mặt Hà Minh Tuấn.
Hà Minh Tuấn nghe mẹ nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ: "Ở Hà gia chỉ có cậu là có thể nhìn thấy con.
Hà Như Ngọc nghe con nói vậy thì thở ra: "Vậy được rồi, mẹ sẽ tìm cơ hội cho cậu đến gặp con, mà con đừng để mấy người kia phát hiện ra con".
Hà Minh Tuấn là đầu quả tim của cô, cô không muốn cậu bé sẽ nghe những lời nói khó nghe từ mấy người họ.
-"Vậy mẫu thân phải hứa, nhớ dẫn cậu đến gặp con, không được khi dễ con nhỏ mà lừa gạt con" Hà Minh Tuấn chu cái miệng nhỏ ra nói.
Hà Như Ngọc nghe con trai nói vậy thì sắc mặt đen lại.
Nhỏ tuổi! Lừa gạt, trước giờ chỉ có nó lừa gạt họ, chứ nó bị ai gạt bao giờ đâu.
-"Được, mẹ hứa với con, chúng ta ngoéo tay nào" cô đưa ngón tay mình ra ngoéo với ngón tay nhỏ của cậu "tin mẹ rồi chứ".
Hà Minh Tuấn mở một nụ cười đẹp như thiên thần: "Mẹ, vậy mẹ sẽ mua căn nhà như thế nào, phải đẹp như nhà cha nuôi đó".
Hà Như Ngọc nhìn cậu bé: "Con làm như ở đâu cũng như vậy vậy, nếu con không muốn thì mẹ có thể đem con về bên cha nuôi".
Cậu bé nghe mẹ nói như vậy thì nhanh chóng lắc lắc cánh tay cô: "Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tìm căn nhà nào con cũng ở hết, chỉ cần mẹ đi về sớm nấu cơm cho con là được".
-"Mẹ sẽ tìm cho con một đầu bếp riêng, nhưng không được kén ăn".
Hà Minh Tuấn ủy khuất cuối đầu, những đầu bếp kia sao nấu ăn ngon bằng mẹ. Nhưng không để bị đưa về bên cha nuôi, cậu bé chỉ đành cúi đầu im lặng.
…….
Tại thành phố G, Hà gia cũng được xem như một trong mấy gia tộc đứng đầu.
Đúng lúc này Hà Như Ngọc cũng mua một biệt thự cách Hà gia không xa.
-"Mẹ xem ra tuy nhà này không bằng nhà cha nuôi nhưng cũng có thể sánh ngang bằng Hà gia".
Lúc nãy đi ngang qua biệt thự Hà gia, Hà Như Ngọc đã chỉ cho cậu bé, bây giờ nhìn nhà mình không thua gì thì cũng vui vẻ trong lòng.
-"Minh Tuấn, ở đây chúng ta không quen biết ai, không như ở nhà cha nuôi, những lúc mẹ không có nhà con không được đi lung tung nghe chưa" Hà Như Ngọc cố ý dặn dò cậu bé.
Hà Minh Tuấn chớp chớp đôi mắt hỏi :"Vậy nếu có người khi dễ con thì sao?".
-"Vậy thì đánh cho mẹ, đừng để chết người là được, nếu đánh không được thì còn ông ngoại và cha nuôi chống lưng cho con". Hà Như Ngọc nhíu mày nói, con của cô sao có thể bị khi dễ được.
Ánh mắt của Hà Minh Tuấn đảo liên tục, có những lời này của mẹ thì cậu liền yên tâm.
Mẹ chỉ không cho người Hà gia nhìn thấy cậu, chứ không nói là không cho cậu đi quấy rối những người kia.
Nếu không giúp mẹ xả giận thì làm sao cậu bảo vệ được mẹ.
-"Mẹ, con sẽ ở ngoan ngoãn trong nhà đợi mẹ, nhưng mẹ đừng có gặp cậu rồi quên luôn con là được." Hà Minh Tuấn kéo tay áo của cô tội nghiệp nhìn.
Hà Như Ngọc nghe vậy thì đỡ trán, cô mau quên như vậy sao, dù gì thì cậu cũng là cô mang thai hơn chín tháng, quên ai thì được sao lại quên cậu.
-"Mẹ, trí nhớ của mẹ rất kém, đến cha mẹ còn quên được, lỡ đâu một ngày mẹ quên con thì sao" Cậu bé liếc nhìn cô nói.
Hà Như Ngọc gõ trán cậu một cái: "Con đừng có nói nhảm, ở yên trong nhà đó".
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô để cậu bé ở nhà, nhưng ở đây không phải là nơi ở mà cô đã ở sáu năm qua, đối với cô thì không sao nhưng Minh Tuấn thì là lần đầu tiên đến đây.
………..
Hà Như Ngọc đi tới phía trước ngôi biệt thự của Hà gia. Cô rời đi đã sáu năm những ngôi biệt thự cũng không thay đổi, mọi cảnh vật xung quanh vẫn như còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô.
Nhìn vào bên trong làm cô nhớ lại một màn sáu năm trước, đó là một màn mà hai mẹ con bà ta sỉ nhục cô. Hà Như Ngọc bất giác siết chặt nắm tay.
Sáu năm…. sáu năm rồi, cô đã trở lại.
Cô sẽ lấy lại tất cả, mọi ánh hào quang rực rỡ của họ.
Vệ sĩ thấy Hà Như Ngọc đứng trước cổng thì bước tới hỏi :"Cô là ai? Nơi đây là biệt thự Hà gia, không phải loại người nào cũng có thể tiến vào.
-"Tôi là đại tiểu thư Hà gia, anh nói tôi có thể đi vào không?" Hà Như Ngọc âm thanh lạnh lùng nói.
Đại tiểu thư Hà gia.
Không phải là người sáu năm trước chưa có chồng mà có con đó sao. Sau đó còn cấu kết với đàn ông bỏ nhà đi.
Nhưng tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-"Cô nói là đại tiểu thư thì tôi phải tin sao, có chứng cứ gì chứng minh, nếu không thì cút khỏi đây ngay".
Hà Như Ý bị chặn ở ngoài cổng, cô cũng không tức giận chỉ là đi đến gần tên vệ sĩ.
-"Lâm Thanh, là con rể của quản gia Hà gia, không phải là ỷ vào thân phận này nên làm càn sao, hơn nữa còn nghe theo lệnh của mẹ con Vũ Thu Phương, nên mới cản tôi ở ngoài cửa sao".
Theo từng lời nói của Hà Như Ngọc tên vệ sĩ sắc mặt khó coi, chuyện hắn là con rể của quản gia Hà gia cũng không có gì là bí mật. Nhưng hắn ta nghe lời của Vũ lão phu nhân thì ngay cả ông chủ của cũng không biết.
-"Hà gia bây giờ là gia tộc danh giá Vũ Thu Phương sợ có người phụ nữ bên ngoài theo Hà Chấn Phong nên bà ta lệnh cho ngươi đuổi tất cả những người phụ nữ đến đây chứ gì". Giọng Hà Như Ngọc trào phúng nói.
Lúc này thì một giọng nói phía trong nhà vang lên tỏ vẻ ngạc nhiên, khi Hà Như Ngọc quay lại nhìn theo hướng giọng nói thì người cũng đã đứng trước mặt mang theo một cặp mắt tròn xoe nghi ngờ.
-"Chị là Hà Như Ngọc".
Hà Như Ngọc không nghĩ là vừa về đã gặp ngay con gái của Vũ Thu Phương.
Có tính là oan gia ngõ hẹp không vậy.
-"Chị, chị..đúng là chị rồi" Cô gái vẻ mặt tươi cười.
-"Chị, chị không biết đâu, mấy năm nay chị không có nhà, bà ngoại buồn rầu đến sinh bệnh, còn mẹ thì ngày đêm đều nhớ chị, bây giờ chị đã trở về vậy thì tốt quá".
-"Như Vân, đây là người năm đó chưa chồng mà có thai, rồi còn bỏ theo đàn ông đó sao, đại tiểu thư Hà Như Ngọc, không nghĩ tới cô ta còn mặt mũi mà trở về".
Đám con cháu nhà giàu theo sau Hà Như Vân tỏ ra khinh thường, châm biếm Hà Như Ngọc.
Một người phụ nữ chưa chồng đã có thai còn bỏ theo đàn ông mà còn dám trở về Hà gia sao.
-"Không được nói xấu chị của tôi" Khuôn mặt của Hà Như Vân đỏ bừng vì tức giận.
-"Việc này có thể là chị tôi không đúng nhưng chị ấy cũng là người có quan hệ máu mủ với tôi, mẹ tôi từ trước tới nay đều yêu thương chị nhất. Thà rằng tôi và chị hai có thể bị ủy khuất nhưng với chị thì không được, nên mọi người không được nói xấu chị, nếu không thì sẽ là đối nghịch với Hà gia".
Mắt Hà Như Ngọc nheo lại khi nghe Hà Như Vân nói như vậy, trong trí nhớ của cô chị em cô ta không phải là người hiền lành gì. Lúc trước khi còn ở đây chị em cô ta không ít lần khi dễ cô sao bây giờ lại nói tốt cho cô được. Đúng là non sông dễ đổi bản tính khó dời.
Ngoài miệng thì nói tốt nhưng thật chất khi nghe ra thì toàn là những lời nói xấu mà thôi.
Đúng là ngoài miệng thì lời hay nhưng trong bụng luôn luôn nghĩ cách đưa đối phương vào chỗ chết.
Tuy cũng là người Hà gia nhưng cô thật chất cũng buồn nôn khi nghe những lời nói của những người trong nhà này.
Chương 5. Trở Về 3.
1761 Words
Hà Như Ngọc liếc nhìn cô ta :"mẹ của cô đúng là thật tốt với tôi, tốt tới nỗi sợ tôi mập nên ngày ba bữa cơm chỉ toàn cơm với rau, những đồ trang sức mà mẹ tôi để lại cho tôi bà ta cũng lấy lý do sợ tôi làm mất mà giữ lấy.
Hà Như Ngọc khoé môi cười lạnh khi thấy sắc mặt của Hà Như Vân càng không tốt :"cho nên tôi phải thật cảm tạ mẹ của cô đã đối xử với tôi thật tốt.
Nói xong, Hà Như Ngọc nhấc chân bước vào Hà gia, cô ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước vào nơi mà sáu năm trước cô đã rời đi.
Đám người phía sau xôn xao.
Họ không nghĩ ẩn tình là như vậy, sáu năm trước họ cũng biết Hà Như Ngọc đại tiểu thư Hà gia, không bao giờ mặc quần áo mới, trang sức cũng không thấy đeo, sơn phấn cũng không dùng, họ luôn nghĩ chắc mẹ cô qua đời để lại cú sốc cho cô nên cô không chưng diện, nhìn tình hình như bây giờ chắc là không phải.
-"Các người đừng nghe chị ta nói bậy" Hà Như Vân bỏ đi lớp ngụy trang, đứng chống nạnh hai tay nói "tôi có ý tốt muốn bảo vệ chị ta vậy mà chị ta không biết ơn còn nói xấu mẹ ta, loại người như vậy hèn chi làm những vị không biết xấu hổ như vậy". Ánh mắt cô ta trở nên độc ác, nhìn theo hướng đi của Hà Như Ngọc, nắm tay chặt lại.
Mày trở về thì như thế nào, chị của tao bây giờ đã là vợ của Ninh Bình, là con dâu được yêu quý nhất nhà họ Ninh, mày trở về thì được gì.
……
Hà Như Ngọc trở về nhà họ Hà cũng không cần giấu giếm, cô kiêu ngạo trở về để mọi người biết cô Hà Như Ngọc đã trở về.
Hà Chấn Phong bất ngờ khi biết Hà Như Ngọc trở về, ông ta cũng vội vã từ công ty trở về, vừa về tới liền cho người đi gọi Hà Như Ngọc.
Nhưng người làm đi gọi mấy lần cô cũng không xuống, đến khi Hà Chấn Phong không kiên nhẫn đợi được nữa thì một thân ảnh xuất hiện.
Trên lầu, khi Hà Như Ngọc xuất hiện, những tia nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu lên người cô, cô vẫn như sáu năm trước, chỉ là thân hình đầy đặn một chút, tóc được cột cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Ngồi bên cạnh Hà Chấn Phong là Vũ Thu Phương, bà ta nhìn cô đầy ganh tị, bà ta cũng sinh hai người con gái nhưng về dung mạo lại không có ai sợ sánh được với cô.
-"Như Ngọc,con đã trở về". Vũ Thu Phương mang theo nụ cười dối trá"trở về thì tốt rồi, những năm này con đi ba con rất lo lắng bây giờ chỉ cần con biết nhận lỗi với ba con là mọi chuyện có thể bỏ qua.
-"Thu Phương bà không cần vì nó mà cầu của xin" Hà Chấn Phong mặt tối lại, nghiêm giọng nói :"Hà Như Ngọc, mày lập tức quỳ xuống cho tao.
Quỳ?
Ông ta có tư cách nói cô quỳ sao?
-"Tôi không làm gì sai, tôi không quỳ.
Cô trở về đây là chỉ muốn nhìn thấy Hà Chấn Khang, những người khác cô không cần phải để ý.
-"Hỗn xược" Hà Chấn Phong tức mình vỗ tay lên bàn, ông ta đứng lên, một bộ dáng đau đớn "mày có biết hay không, sự tình năm đó để lại cho Hà gia thật nhiều xấu hổ, nếu không phải là Vũ Thu Phương nói tốt cho mày, tao đã đem tên mày gạch khỏi sổ hộ khẩu.
-"Ông đừng nói nữa" Vũ Thu Phương nhanh chóng kéo ống tay áo của Hà Chấn Phong lại, khuôn mặt đầy ủy khuất "tôi dù sao cũng chỉ là mẹ kế, tôi làm cái gì cũng đều không đúng còn xen vào chuyện người khác.
Hà Chấn Phong tất nhiên là còn đang rất tức giận, ông ta hất tay Vũ Thu Phương ra "ngay cả sai mà nó còn không nhận, bà nói tốt cho nó để làm gì? Hà Như Ngọc, mày cũng biết, chỉ vì mày bỏ trốn theo người đàn ông đó mà bà ngoại mày khóc đến thương tâm , mà mẹ mày cũng đau lòng không thôi, mà mày cái đồ bất hiếu. Hà Chấn Phong tao thà nuôi một con chó, từ nay về sau trong gia phả nhà họ Hà không có mày.
Hà Như Ngọc nhìn hai người cất tiếng cười trầm thấp :"ông nói bà ngoại ở nhà họ Hoàng kia hay là người trước mắt này. Nếu là người trước mắt này tôi cũng không biết bà ta trở thành bà ngoại tôi khi nào? còn mẹ của tôi bà ấy đã chết".
Vũ lão phu nhân vừa bước vào đã nghe Hà Như Ngọc nói vậy, bà ta không nghĩ sáu năm không gặp mà Hà Như Ngọc bây giờ quật cường như vậy, bà ta tức giận đến mức tại chỗ gào lên.
-"Tao đây tạo nghiệt gì, cứ như vậy nhiều năm lo lắng cho một đứa bất hiếu, Hà Chấn Phong, nếu con gái của ngươi không muốn ta ở lại đây thì ta đi là được".
Hà Chấn Phong là con người rất có hiếu, mặc dù Vũ lão phu nhân chỉ là mẹ vợ nhưng ông ta coi như là mẹ ruột mà cung phụng cho bà ta.
Bây giờ nghe Vũ lão phu nhân gào khóc đòi đi ông ta tức giận chỉ muốn tát Hà Như Ngọc.
-"Quỳ xuống, xin lỗi bà ngoại".
Hà Như Ngọc nhìn thấy ông ta vung tay lên, cô nhanh chóng né qua một bên tránh khỏi một tát mà ông ta đánh tới.
Hà Chấn Phong đánh không trúng cô thì nổi giận lôi đình: "Hà Như Ngọc hôm nay mày không cần phải xin lỗi tao, nhưng mày phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà ngoại cùng mẹ của mày, cho đến khi họ tha lỗi cho mày mới thôi.
-"Hà Chấn Phong nếu như tôi nói là sáu năm trước Hà Như Liên hãm hại tôi, còn Vũ Thu Phương thì muốn bán tôi cho đàn ông góa vợ thì ông có tin tưởng tôi không, còn muốn tôi xin lỗi họ hay không.
Hà Như Ngọc nói ra những lời như vậy, cô muốn thử xem ông ta có tin tưởng những lời mình nói hay không.
Nhưng cô không nghĩ ông ta sẽ nói những lời như vậy.
-"Hà Như Ngọc à Hà Như Ngọc, mày làm tao quá thất vọng, sao tao lại có một đứa con độc ác như mày. Như Liên lúc nào cũng lương thiện luôn giúp đỡ mày, mà mày lại nói nó hãm hại mày, còn mẹ mày và bà ngoại thì luôn yêu thương, quý mến mày, mà mày thì vong ân bội nghĩa.
Trong mắt Hà Chấn Phong giờ này đối với Hà Như Ngọc tràn đầy thất vọng, lúc nghe tin Hà Như Ngọc về ông ta vô cùng hy vọng. Chỉ cần Hà Như Ngọc xin lỗi thì ông ta sẽ tha thứ cho cô tất cả.
Không nghĩ rằng nó không những không biết hối cải còn đổ oan cho người giúp nó.
-"Người đâu đem gia pháp đến. Giọng nói của Hà Chấn Phong lạnh lẽo "tao phải đánh mày cho mày biết hối cải, nếu không mày sẽ không biết hối cải là gì".
Ánh mắt Hà Như Ngọc lạnh lùng nhìn xung quanh: "tôi xem ai dám đụng tới tôi.
Lời nói vừa dứt, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục làm bọn vệ sĩ đứng xung quanh cũng không dám quay lưng đi.
-"Đi lấy roi cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết con mất dạy này" Bạch Chấn Phong tức giận quát khi không thấy vệ sĩ lấy roi ra
Vệ sĩ nghe ông ta quát như vậy thì sợ hãi nhanh chóng đi lấy roi, nhưng vừa ra tới cửa đã bị một người chặn lại.
Hà Chấn Phong nhìn thấy người xuất hiện ngoài cửa thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nhưng nhíu mày hỏi: "Chấn Khang sao con lại tới đây".
Người thiếu niên không nói gì, đi thẳng về phía Hà Như Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, ánh nắng chiếu rọi lên người cậu tạo nên mông lung mờ ảo.
-"Lúc trước ông nói là đuổi chị ra khỏi gia phả Hà gia, đã như vậy ông không có tư cách đánh chỉ. Người thiếu niên âm thanh lạnh lùng nhìn Hà Chấn Phong nói.
Hà Như Ngọc ánh mắt từ lúc cậu bước vào nhìn cậu không rời mắt nhưng cô cảm nhận được sự xa cách của người thiếu niên, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.
Những năm này cô đi, không biết là xảy ra chuyện gì mà để cho cả người cậu từ thiếu niên ngây thơ lương thiện lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy.
-"Nói cho cùng thì Như Ngọc vẫn là con của ta, ta nói là đem nó xóa khỏi gia phả họ Hà cũng chỉ là doạ nó thôi, chỉ cần nó biết nhận sai, ta có thể tha thứ mọi lỗi lầm của nó.
Hà Chấn Phong nhíu mày nói, không phải là ông ta không nghĩ tình cha con, nếu không phải do Hà Như Ngọc nói ra những lời quá phận thì lúc đó ông ta cũng không nói ra những lời như vậy.
-"Tôi chỉ là biết lúc trước ông nói chỉ không còn là người Hà gia" âm thanh Hà Chấn Khang lạnh lùng vang lên như xoáy vào trong tai Hà Chấn Phong, cậu xoay người qua Hà Như Ngọc:"chị đi theo em".
Nói rồi Hà Chấn Khang xoay người đi trước, nhìn bóng lưng lạnh lùng, cô đơn, đáy lòng Hà Như Ngọc chua xót, nhưng cô cũng không cự tuyệt đi phía sau cậu.
Thấy Hà Chấn Khang cũng không để ý đến mình, sắc mặt Hà Chấn Phong khó coi: "Hoàng Thùy là một người dịu dàng sao lại có thể sinh ra con gái cứng đầu như vậy.
"Nghe nói khoảng thời gian trước đại tiểu thư bị nhị tiểu thư phát hiện qua đêm ở khách sạn với đàn ông, hiện giờ có thai mà lại không biết người đàn ông kia là ai". Một người làm nói.
"Vậy mà còn nói là bị nhị tiểu thư hãm hại, nhị tiểu thư của chúng ta nhu mì hiền lành như vậy làm sao mà làm chuyện hại người được". Một người làm khác nói.
"Bây giờ nghe nói chỉ để bồi thường cho nhà họ Ninh, ông chủ quyết định để nhị tiểu thư thay thế đại tiểu thư gả cho nhà họ Ninh.
Hà Như Ngọc ngồi trong phòng nghe những lời đàm tiếu của người làm, cô đưa tay vuốt bụng. Ngày hôm đó người em cùng cha khác mẹ của cô hẹn cô đến khách sạn ăn cơm, cô vốn cũng không suy nghĩ nhiều nên cô nhận lời đến, không ngờ lại bị cô ta bỏ thuốc dẫn cô lên trên một căn phòng một cô ta thuê sẵn trước đó dẫn cô vào phòng xong cô ta bỏ đi, có lẽ cô ta tự tin rằng cô bị trúng thuốc nên không thể chạy nên lúc đi ra cô ta không khóa cửa lại, tuy lúc đó thần trí cô mê mang người thì như lửa đốt nhưng cô cũng cố gắng bước đi ra cửa sau đó bỏ chạy.
Chạy được một đoạn thì cô nghe tiếng giày đang đi lại gần cô, chắc có lẽ là người đàn ông mà cô ta thuê, cô sợ bị bắt lại nên đã vội vàng thử đẩy một cánh cửa phòng gần đó, ai ngờ cánh cửa phòng không khóa nên cô bước vào luôn trong căn phòng đó để trốn.Cô chạy về phía phòng tắm đẩy cửa đi vào, cô muốn nhanh chóng tắm nước lạnh để dập bớt lửa nóng trên người cô, nhưng cô không nghĩ đến là trong đó lại có một người đàn ông, cô vừa chạy vào thì va phải anh ta, cô ngã nhào lên người anh ta, làn da mát mẻ làm cô thấy dễ chịu, không biết anh ta có bị làm sao không nhưng khi cô ngã lên người anh ta cũng không nhúc nhích, cơ thể mát mẽ đó làm cô thấy rất dễ chịu, cơ thể bị chuốc thuốc đã phát huy tác dụng mạnh nhất, cô chủ động quấn lấy anh ta.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô phát hiện mình còn đang ở trong phòng tắm còn người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh, cô chống đỡ thân thể đau nhức của mình, mặc lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
……..
Ngồi trong phòng nhớ lại những điều đó cô bất giác nắm chặt tay, ngày đó còn bị Hà Như Liên bắt gặp, tuy lúc đó chỉ có mình cô nhưng những dấu vết trên người và quần áo xộc xệch đã chứng minh tất cả. Đang suy nghĩ thất thần thì một giọng nói nam tính vang lên.
"Chị."
Nhìn ra bên ngoài cửa phòng thì nhìn thấy một người thanh niên khoảng chừng mười bảy tuổi. Dáng người cậu cao gầy, khuôn mặt còn non nớt đang bước vào.
Người con trai này là em cô, cũng là người vướng bận nhất trong lòng cô. Năm đó khi mẹ cô vừa qua đời thì cha cô đã đem mẹ con Hà Như Liên vào cửa, hai đứa con của Vũ Thu Phương từ đó cũng lên mặt với chị em cô.
Trước kia bên nhà mẹ cô không đồng ý gả mẹ cô cho Hà Chấn Phong nhưng mẹ cô vì đã quá yêu ông ta nên lấy cái chết ép ông ngoại phải đồng ý gả. Lúc mẹ cô gả đi ông cũng không nỡ để bà phải cực khổ nên hầu như là tài sản trong nhà đều cho bà làm của hồi môn để bà sống cuộc sống thoải mái sau này.
Sau khi lấy Hà Chấn Phong cũng chỉ vì nghe lời ngon tiếng ngọt của ông ta mà bà đã đưa hết tài sản của mình cho ông ta nên ông ta mới có cơ ngơi nhất nhì thành phố G như bây giờ. Để có được như bây giờ không phải không kể đến sự hi sinh của mẹ cô, cũng vì việc làm đó mà ông ngoại cô đã tức giận đến không quan tâm đến bà.
"Chị" biểu tình trên mặt của Hà Chấn Khang hơi rối rắm "Chị đừng quá thương tâm, Ninh Bình từ hôn chị là tổn thất của anh ta, rồi anh ta sẽ hối hận, trước đó em đã nhìn thấy anh ta cùng Hà Như Liên liếc mắt đưa tình, chắc chắn quan hệ giữa họ có mờ ám."
Thấy Hà Như Ngọc không nói gì, cậu ta nghĩ chị mình vì chuyện tình cảm gần đây mà thương tâm.
Nghe thấy lời nói quan tâm của Hà Chấn Khang, cô cảm động không thôi,cô nhìn cậu ta hỏi: "Mọi người đều nói chị phản bội Ninh Bình, còn em thì nói anh ta sẽ hối hận."
"Em tin tưởng chị, chị sẽ không phản bội hắn ta, nhất định là có người hãm hại chị" Hà Chấn Khang ánh mắt kiên định, giọng nói hung ác.
"Nếu để em biết được là người nào em sẽ không tha."
Nghe Hà Chấn Khang nói như vậy mà đáy lòng cô run lên, cô không ngờ trong khi mọi người đều nói cô như vậy mà cậu ta vẫn tin tưởng cô.
"Đúng rồi" nói xong Hà Chấn Khang lấy ra một xấp tiền đưa cho cô: "Bây giờ chị đang mang thai rất cần tiền, chị cầm số tiền này dưỡng thai đi."
Hà Như Ngọc cầm số tiền trong tay, giọng nói nghi ngờ.
"Tiền này ở đâu em có."
Hà Chấn Khang lúng túng nói.
"Số tiền này là tiền em bán đi di vật mà mẹ để lại."
Tâm Hà Như Ngọc đau thắt. Đừng nhìn vào cô và Hà Chấn Khang có vẻ sống sung túc, thật sự thì tiền hàng tháng của chị em cô tiêu bị bớt đi rất nhiều. Ngay cả những đồ nữ trang mà mẹ cô để lại cũng bị Vũ Thu Phương lấy đi.
Hết lần này tới lần khác chị em cô biết mẹ cô có lỗi với ông ngoại nên không tìm trợ giúp từ nhà họ Hoàng.
Mà nhà họ Hoàng cứ nghĩ với số tài sản nhà họ Hà thì chị em cô cũng sẽ sống thoải mái, nhưng không ai ngờ được là tiền bạc trong nhà đều do Vũ Thu Phương quản lý, hai cô con gái của bà ta thì ăn sung mặc sướng, còn chị em cô thì phải chắt chiu lắm mới đủ chi tiêu. Hà Như Ngọc đang suy nghĩ là lung tung thì nghe tiếng người làm ở trong nhà mở cửa phòng gọi.
"Đại tiểu thư, bà chủ cho gọi."
"Chị" Hà Chấn Khang lộ lắng nắm lấy tay cô.
"Yên tâm chị không có việc gì" cô đưa tay vỗ vỗ bàn ta em trai, đưa cho cậu ta một ánh mắt an tâm sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc bước ra cả người của Hà Như Ngọc như thay đổi thành một người khác, lạnh lùng đến dễ sợ làm người hầu đi theo sau không dám đi mạnh.
"Đừng quên cô chỉ là một người ở, cho dù ở nhà này tôi không được yêu thương thì cũng là đại tiểu thư trong nhà vẫn có quyền đuổi việc cô."
Người hầu đi theo sau nghe cô nói vậy thì sợ xanh mặt, cô ta làm việc ở đây đã lâu chỉ vì ngày trước Hà Như Ngọc nhu nhược yếu đuối nên người hầu trong nhà không coi cô ra gì, nên hầu như là quên đi mất thân phận đại tiểu thư của cô.
Hà Chấn Khang nhìn theo bóng lưng cô mà sững sờ, chắc những chuyện gần đây xảy ra đã khiến cô thay đổi, trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn.
Thời điểm Hà Như Ngọc bước vào phòng khách thì phát hiện ngoài Vũ Thu Phương ra còn có một người khác. Người này không ai khác chính là mẹ của Vũ Thu Phương. Mười mấy năm trước cũng là bà ta thiết kế để Hà Chấn Phong và Vũ Thu Phương gặp nhau, cuối cùng thì qua lại đến có con, sau khi mẹ cô mất thì đem cả nhà bà ta vào ở trong nhà này.
"Hà Như Ngọc, cô thành thật nói người đàn ông đó là ai?" Bà cụ Vũ cao ngạo hỏi.
"Có liên quan gì tới bà" Hà Như Ngọc liếc mắt về phía bà ta, nhàn nhạt nói.
"Làm càn" Bà Vũ tức giận đập bàn nói "Tao là bà ngoại của mày, sao lại không có quyền hỏi người đàn ông đó là ai?"
"Bà ngoại! Bà ngoại tôi là người nhà họ Hoàng, bà chỉ là bà ngoại của chị em Hà Như Liên mà thôi, đừng nhận loạn" Hà Như Ngọc khinh thường nói.
"Mày…" chỉ là một đứa con gái không có mẹ mà thôi vậy mà dám đứng trước mặt bà ta cao ngạo.
"Mẹ, mẹ bớt giận" Vũ Thu Phương nhanh tay vuốt ngực bà ta "Hà Như Ngọc có một người đàn ông góa vợ ông ta không chê cô thất thân nguyện ý cưới cô nếu cô chịu bỏ đứa bé."
"Ý bà là tôi chỉ xứng với đàn ông góa vợ thôi sao?" Hà Như Ngọc nhìn hai người giọng nói mang theo phần lạnh lẽo.
Bà cụ Vũ khinh thường hừ một tiếng.
"Mày là một người chưa chồng mà chửa, bây giờ có người nguyện ý lấy mà còn kén cá chọn canh. Tao cho mày biết ông Hứa đã đưa tiền sính lễ muốn lấy mày làm vợ, mày nên vui mừng mới đúng."
"Tôi nghe nói ông Hứa đã ngoài năm mươi, tính tình dữ tợn, những bà vợ trước đều chết bất thường, bà đây là cố ý đẩy tôi vào chỗ chết.
"Ranh con, Hà gia đã nuôi không mày nhiều năm như vậy đến lúc phải hồi báo, công ty con trai tao đang cần một số tiền lớn để làm ăn, ông Hứa đã nói là sẽ đầu tư vào công ty chúng ta nên mày phải đến làm vợ ông ta" Bà Vũ tức giận quát.
Trong mắt bà ta Hà Như Ngọc chỉ là một người ăn bám mà thôi. Bây giờ thì có giá trị một chút sao bà ta lại bỏ qua cơ hội dùng cô để đổi lấy tiền được chứ.
Chỉ cần bán Hà Như Ngọc cho nhà họ Hứa thì con trai bà ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Chương 2. Chạy Trốn.
1870 Words
Hà Như Ngọc không ngờ hai mẹ con bà ta vô sỉ như vậy. Cô cười lạnh.
"Thứ nhất bà họ Vũ không phải họ Hà, nếu có người không biết còn nghĩ bà là lão phu nhân nhà họ Hà nữa. Thứ hai công ty con trai bà cần vốn liên quan gì đến tôi. Thứ ba các người nói là nuôi tôi nhưng thực chất sao lại không biết tài sản này là dùng tiền của mẹ tôi gây dựng nên. Ngay cả tiền mấy người ăn uống hàng ngày cũng là tiền mẹ tôi để lại."
Bà Vũ tức giận đến cơ thể phát run, mặt tái mét.
"Đúng là con hoang không có mẹ dạy đàng hoàng, con trai tao cũng là cậu của mày, bây giờ nó đang cần giúp đỡ mày hi sinh một chút thì đáng gì!"
Bà ta mắng đến cao hứng, không để ý toàn thân Hà Như Ngọc lạnh lẽo.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa" Vũ Thu Phương giả bộ khuyên giải rồi nhìn Hà Như Ngọc nói "Như Ngọc là người một nhà sao lại không giúp đỡ lẫn nhau, cậu con đang cần sự giúp đỡ sao con lại không giúp, ba con ông ấy không thích người vô tình vô nghĩa."
Hà Như Ngọc sau khi mẹ mất cô rất để ý đến ba, mỗi lần Vũ Thu Phương lấy ba cô ra nói là cô đều nhượng bộ, việc gì cũng đồng ý. Ngày khi ở nhà cô bị bà ta chèn ép cũng không nói ra một tiếng, nhưng bây giờ cô đã khác, không còn là cô của ngày xưa nữa. Sau sự việc xảy ra kia nếu cô còn không mạnh mẽ lên thì người chịu thiệt thòi nhất trong nhà này cũng chỉ có chị em cô mà thôi.
"Là người một nhà hẳn là nên hỗ trợ lời này không sai, mà Vũ gia với Vũ Thu Phương bà là thân thích, không có quan hệ gì với tôi, bà có thể để một trong hai đứa con gái bà gả đi, chắc chắn bọn họ cũng không muốn làm người vô tình vô nghĩa" Hà Như Ngọc dửng dưng nói.
Vũ Thu Phương mặt biến sắc, không nghĩ lần này bà ta lấy Hà Chấn Phong ra mà nó không đồng ý.
Bà Vũ tức giận: "Làm càn, Như Vân mới mười bảy mày để nó đi làm vợ một người đàn ông ngoài năm mươi, mày thật độc ác không khác gì mẹ mày."
Hà Như Ngọc cười lạnh, Hà Như Vân mới mười bảy con cô thì sao, cô cũng hơn cô ta bao nhiêu tuổi, cũng chỉ có một tuổi mà thôi.
"Còn về Như Liên, mày lấy gì so với nó, không bao lâu nữa là nó sẽ gả cho đại thiếu gia nhà họ Ninh. Mày còn dám đánh chủ ý với nó" Cháu gái của bà ta cao quý, kẻ hèn sao có thể sánh.
Hà Như Ngọc lúc này thật sự lãnh giáo được những lời nói của bà ta, hèn chi ba cô thà tin lời người ngoài chứ không tin cô.
"Tôi không đồng ý gả" giọng nói của cô mạnh mẽ dứt khoát làm hai người kia giật mình.
Vũ Thu Phương và bà Vũ nhìn nhau, từ khi nào mà cô ta trở nên như vậy không phải trước đó rất hèn nhát tùy hai người sắp đặt sao.
Vũ Thu Phương giữ chặt bà Vũ còn đang muốn quát, bà ta bước đến phía trước Hà Như Ngọc.
"Hà Như Ngọc, cô muốn hay không thì ngày mai bên ông Hứa sẽ cho người qua đón cô, cô phải đi."
"Việc tôi không muốn làm thì không ai có thể ép" Hà Như Ngọc cao giọng nói.
Vũ Thu Phương cười khinh miệt nói.
"Tao xem là mày cảm thấy cuộc đời mà bất công nên muốn phản kháng, dù sao thì người từng là vị hôn phu của mày cũng sẽ cưới con gái tao, rồi mày cũng sẽ chỉ ngẩng đầu mà nhìn con gái tao mà thôi. Còn mày chỉ có tác dụng đổi tiền về cho em trai tao mà thôi."
Hà Như Ngọc nhìn bà ta nói: "Nếu hai người gọi tôi ra để nói những lời này thì cố gắng mà giữ sức, tôi sẽ nhớ kỹ những gì hôm nay, ngày sau sẽ trả lại cho các người."
Ngày sau, đợi vào nhà họ Hứa mà còn nghĩ đến ngày sau.
Hà Như Ngọc nói xong quay lưng rời đi, cô đi về phòng mình. Cô ngồi trên giường nghỉ cách làm sao ngày mai có thể trốn.
Sáng hôm sau khi trời vừa sáng thì Hà Như Ngọc nghe được dưới nhà ồn ào, cô đoán chắc nhà họ Hứa đến. Hai người làm lên phòng gọi cô.
"Nhanh lên, đi thôi".
Hà Như Ngọc không nói gì cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Xuống nhà cô cũng chỉ thấy nhà họ Hứa đã đến cũng chỉ có vài người, chú rể không đến. Xe đến đón dâu cũng chỉ có hai chiếc, cô bước lên chiếc xe thứ nhất ngồi vào, xe này cũng chỉ có cô với tài xế.
Có lẽ chủ quan cô không thể chạy nên tài xế cũng không khoá cửa xe, khi đi vào nơi đông đúc, xe dừng đèn đỏ Hà Như Ngọc nhanh tay mở cửa xe chạy nhanh vào trung tâm thương mại gần đó.
Bất ngờ với hành động của cô, tài xế và chiếc xe phía sau không kịp trở tay, khi mấy người xuống xe đuổi theo cô vào trung tâm thương mại thì mất dấu vết, trong này người quá đông không thể nhìn thấy được là Hà Như Ngọc chạy về hướng nào, sau một hồi tìm không được người mấy người đành ra về.
Hà Như Ngọc sau khi vào trung tâm thương mại thì mua cho mình một một bộ quần áo khác mặc vào rời đi.
Sau khi Hà Như Ngọc rời đi cô cũng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
Hứa gia không nhận được người, tất nhiên là đi tìm Vũ Thu Phương tính sổ, để giữ bí mật chuyện này bà ta nhanh chóng trả lại tiền cho Hứa gia. Sau khi mất đi một khoản tiền lớn bà ta càng hận Hà Như Ngọc đến nghiến răng nghiến lợi.
So với Vũ Thu Phương thì Vũ lão phu nhân càng đau lòng hơn, vừa nghĩ tiền tới tay liền bay mất bà ta đau lòng mà khóc lớn.
Vì là gia tộc nhất nhì thành phố nên mọi người quan tâm, việc Vũ lão phu nhân sống có tình có nghĩa còn Hà Như Ngọc thì là bạch nhãn lang.
Trong lúc nhất thời gia đình họ Hà đánh tiếng càng tốt còn Hà Như Ngọc bị mọi người chỉ trích.
Hà Như Ngọc rời đi để lại trong lòng Hà Chấn Khang tổn thương nặng nhất.
…….
Mấy tháng sau.
Tại một bệnh viện nhỏ của một vùng quê, Hà Như Ngọc cũng đang sinh con, sau mấy tiếng đồng hồ chịu đau đớn cuối cùng cô cũng sinh ra đứa con của mình, một bé trai kháu khỉnh đáng yêu.
………
Sáu năm sau.
Tại một biệt thự bên hồ, có một cô gái đang nằm trên một chiếc ghế nhỏ ngoài sân, gương mặt xinh đẹp được bao phủ dưới ánh mặt trời, so với những tia nắng kia còn đẹp hơn rất nhiều.
Tự nhiên cô cảm nhận được trên người mình như có vật gì, cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh toàn là tạp chí.
"Hà Minh Tuấn đây là có chuyện gì?Hả?"
Âm cuối cô lên giọng làm làm Hà Minh Tuấn hơi sợ, cậu bé giọng nói ủy khuất, nước mắt lưng tròng "mẹ, con muốn có cha, mẹ chọn một trong những người này làm cha con đi.
Hà Như Ngọc nhìn đáy mắt con trai ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng mềm mại "Minh Tuấn không phải là cứ tìm đại một người đàn ông là có thể làm ba con được, người đó phải tâm đầu ý hợp với mẹ mới được hiểu chưa."
Nhìn thấy lửa giận trong mắt mẹ biến mất, mắt Hà Minh Tuấn xẹt qua một tia sáng, cậu dùng chiêu này với mẹ chưa bao giờ thất bại.
"Mẹ, vậy chúng ta đi tìm ba được chứ." Cậu bé nhào vào lòng Hà Như Ngọc.
Thân thể cậu mềm mại thơm mùi sữa làm Hà Như Ngọc ngẩn ngơ, cô nhớ lại đêm sáu năm trước, người đàn ông đó rất mạnh mẽ nhưng sáng lại cô vội đi nên không biết mặt người đàn ông đó.
"À, chắc là ba của con đã chết" Hà Như Ngọc tùy ý đáp qua loa.
"Mẹ, có phải là mẹ khi dễ con còn nhỏ nên nên lừa dối con không?". Hà Minh Tuấn chu miệng tức giận nói.
Hà Như Ngọc bị phát hiện nói dối có chút xấu hổ "Cái này... kỳ thật mẹ cũng không biết ba con là ai, nhưng nếu tìm được ba con, ông ấy cướp con từ mẹ thì phải làm sao?"
Hà Minh Tuấn trầm mặc, cho đến lúc này cậu cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ba cậu sẽ để cậu và mẹ tách ra.
Không, không được cậu không thể tách khỏi mẹ được.
"Mẹ, con không muốn ba, ông ấy sẽ tách con ra khỏi mẹ, con không muốn".
Hà Như Ngọc im lặng không nói gì, con trai là tất cả của nàng, không ai có quyền đoạt đi nếu không cô sẽ liều chết với hắn ta.
……..
Thành phố G.
Trong một ngôi biệt thự sang trọng nằm trong top đầu những khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố.
Trong thư phòng một người đàn ông hắt hơi, ánh mắt nghi ngờ,chẳng lẽ có người mắng anh, là ai, những người trong gia tộc đó sao.
Bất kể là chuyện gì cũng phải tìm ra người phụ nữ sáu năm trước.
Nghĩ lại lúc đó anh bị thương, thần trí không rõ ràng, nhưng anh biết có một người phụ nữ đã xông vào phòng anh, cường ngạnh anh, vậy mà anh lại bị mất thân xử nam trong tình trạng không tỉnh táo, nếu để mọi người biết thì còn gì mặt mũi của Nam Cung Cẩn anh chứ. Nếu để anh gặp lại cô ta, thì cô ta chết chắc.
Nam Cung Cẩn vô cùng tức giận, người phụ nữ chết tiệt đó, anh đã tìm cô sáu năm rồi mà không tìm được một chút manh mối, làm như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Ánh mắt của anh toả ra một luồn sát khí, nếu để anh tóm được, anh sẽ bằm cô ra từng mảnh rồi vứt xuống biển.
Đường đường là một người nắm quyền sinh sát của một gia tộc lớn mà lại bị một cô gái ngủ, có việc nào mất mặt hơn việc này.
Chương 3. Trở Về 1
1612 Words
Bên trong căn phòng trong biệt thự, Hà Như Ngọc ngồi dậy vươn vai nói với Hà Minh Tuấn.
-"Minh Tuấn, ngày mai đi nói với ông, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Sáu năm, cô đã rời đi sáu năm, không biết mấy người kia còn nhớ đến sự tồn tại của mình.
-"Mẹ chúng ta sẽ đi sao?" Cậu bé hưng phấn nhảy dựng lên, trên gương mặt ngây ngô nở nụ cười đáng yêu.
-"Uh, mẹ sẽ đưa con về thăm cậu của con, không biết rồi đi sáu năm cậu con có sống tốt hay không?"
Ở nơi đó cô cũng chỉ lo lắng cho một mình Hà Chấn Khang.
Hà Minh Tuấn hưng phấn vung bàn tay nhỏ.
-"Mẹ, vậy chúng ta phải nhanh chóng thu dọn quần áo.
Hà Như Ngọc mỉm cười nhìn cậu bé chạy nhảy xung quanh, cô lười biếng dựa người vào đầu giường. Hình ảnh đẹp đẽ này cô không muốn phá hư, nếu có ai muốn đoạt cậu bé cô sẽ không tha.
Ngồi một lát cô xuống giường.
-"Đi, mẹ dẫn con đi tạm biệt ông".
…….
Biệt thự bên cạnh, trong vườn là một cảnh sắc rất đẹp trăm hoa đua nở.
Đi vào bên trong phòng khách, nơi này phải dùng từ xa hoa để miêu tả, đồ trang trí trong nhà đều là hàng cao cấp phải nói là có một không hai.
Chính giữa phòng khách có một người đàn ông trung niên tầm ngoài năm mươi tuổi đang ngồi uống trà. Nhìn ông cô gọi.
-"Cha nuôi".
Người đàn ông đang ngồi uống trà đọc báo nghe tiếng gọi thì ngước mặt lên nhìn ra bên ngoài.
-"Ngọc nhi, con vào đây sao còn đứng ngoài đó, Minh Tuấn nữa vào đây ông ngoại ôm cái nào" Người đàn ông trên gương mặt nở một nụ cười hiền hòa.
Hà Minh Tuấn nghe vậy thì chạy đến bên ông.
-"Ông ngoại, mẹ con nói là sẽ dẫn con nước".
Ông Bùi nghe cậu bé nói vậy thì nhìn Hà Như Ngọc.
-"Con muốn quay về sao?".
-"Dạ, con đã rời đi sáu năm rồi cũng đã đến lúc nên trở về" Hà Như Ngọc nhìn ông kiên định nói.
Đối với quá khứ của cô những năm gần đây ông cũng đã biết, ông trầm ngâm một lát rồi nói.
-"Nếu con đã quyết định như vậy thì ta cũng không ngăn cản, nhưng con hãy cẩn thận, ta nghe nói nhà họ Hà và nhà họ Ninh đã thành thông gia, tiếng tăm và thế lực ở đó rất lớn. Như vậy đi ta cho người đi theo con về, nếu có việc gì cũng có thể kịp thời giúp đỡ con".
-"Không cần, lần này con về ngoại trừ báo thù còn muốn tìm hiểu một số việc với lại con cũng không muốn họ sụp đổ liền mà từ từ ngã xuống".
Ông Bùi nhìn cô không nói gì ở với nhau mấy năm ông cũng biết tính cô rất quật cường, đã quyết định điều gì là không thay đổi.
-"Ông ngoại, ông yên tâm" Hà Minh Tuấn vỗ ngực cam đoan "đã có con bảo vệ mẹ sẽ không để mấy người kia bắt nạt mẹ.
Trong lòng Hà Như Ngọc ấm áp, đời này có một đứa con trai như vậy cô còn gì hối tiếc.
Ông Bùi xoa đầu cậu bé.
-"Vậy được rồi, trên đường con chú ý an toàn, đúng rồi Bùi Nam đã về con cũng nên gặp nó một lần rồi đi".
-"Cha nuôi đã về" đôi mắt Hà Minh Tuấn mở to, chớp chớp nhìn Hà Như Ngọc trông rất đáng thương.
-"Mẹ chúng ta đi tìm cha nuôi đi".
Hà Như Ngọc nắm lấy tay Hà Minh Tuấn, cô cúi đầu chào ông.
-"Đại ca đã về vậy không tìm cũng không được, cha nuôi con đi trước".
Dứt lời Hà Như Ngọc chậm rãi quay đầu, nắm tay Hà Minh Tuấn đi ra.
Tuy ở đây biệt thự đều riêng biệt nhưng những ngôi nhà ở đây đều chung một khuôn viên, từ biệt thự này đến biệt thự kia khoảng cách cũng không xa.
Khi đi đến biệt thự của Bùi Nam, những người canh cổng đã quen thuộc với cô nên để cô đi vào. Cô đi thẳng vào phòng khách liền thấy Bùi Nam từ trên lầu đi xuống, anh vẫn như vậy khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng nụ cười như phảng phất gió mùa xuân.
-"Cha nuôi" Hà Minh Tuấn nhìn thấy người đàn ông từ trên lầu đi xuống, cậu bé thoát khỏi tay Hà Như Ngọc chạy về phía anh.
Bùi Nam từ trên lầu đi xuống dang tay ôm cậu bé vào lòng.
Hà Như Ngọc đi đến "em nghe cha nuôi nói là anh đã về, nên em ghé qua tạm biệt anh, em và Minh Tuấn sẽ rời đi một thời gian".
Đôi mắt của Bùi Nam hơi buồn, nhưng trên môi của anh vẫn nở một nụ cười.
-"Nếu em cần sự giúp đỡ anh có thể giúp".
-"Bùi Nam em không muốn mọi người lúc nào cũng che chở em như vậy, em muốn mình trở nên mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình và Minh Tuấn".
Bùi Nam nghe cô nói vậy thì tâm hơi hoảng, ánh mắt có chút phức tạp.
-"Anh hiểu ý em, bất quá nếu em cần có chỗ dựa, anh nguyện ý làm chỗ dựa cho em với Minh Tuấn. Anh sẽ lấy thân phận là anh trai cả trong nhà giúp đỡ em".
Nghe rõ ý tứ của Bùi Nam, Hà Như Ngọc mỉm cười.
-"Cảm ơn anh Bùi Nam" Nói xong cô vẫy tay với Minh Tuấn" chúng ta đi".
-"Dạ" Hà Minh Tuấn tạm biệt Bùi Nam "Cha nuôi, tạm biệt, con sẽ rất nhớ người".
Sắc trời đã ngả chiều, Bùi Nam vẫn đứng đó nhìn hai thân ảnh rời đi, đến khi hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài biệt thự Hà Minh Tuấn chớp chớp đôi mắt nhìn Hà Như Ngọc, âm thanh mềm mại.
-"Mẹ, mẹ không thích cha nuôi sao?".
-"Mẹ không phải là không thích, mà mẹ chỉ xem cha nuôi con là người thân thôi, nên ta sẽ không cho cha nuôi con hi vọng được".
Cô từ trước tới nay làm chuyện quả quyết, không dây dưa dài dòng nếu không yêu, cô tuyệt đối sẽ không cho người khác hi vọng.
Hà Minh Tuấn cái hiểu cái không gật đầu.
-"Mặc dù con thích cha nuôi nhưng con thích mẹ hơn. Mẹ làm gì cũng đúng".
Hà Như Ngọc nhéo má cậu, cười híp mắt -"Đi, mẹ dẫn con về nhà".
-"Mẹ, cậu có thương con không?"
-"Sao con lại để ý người khác có thương mình hay không?"
-"Bởi vì mẹ thương cậu nên con cũng muốn cậu thương con".
-"Con trai mẹ soái như thế này thì ai gặp cũng sẽ thích.
…….
Thời gian trôi qua rất nhanh sáu năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Thành phố G bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Từ lúc sáu năm trước hai nhà Ninh Hà liên hôn càng thì quan hệ hai nhà càng thêm vững chắc, từ lúc Hà Như Liên được gả cho Ninh Bình thì cuộc sống của cô ta vô cùng tốt, không chỉ sinh cho nhà họ Ninh cháu đích tôn, còn chồng cô ta Ninh Bình cũng đã nắm quyền ở công ty.
Còn một sự kiện nữa là sự xuất hiện của Nam Cung Cẩn làm các cô gái của thành phố chú ý. Người này vô cùng xuất chúng không chỉ nói dáng người cao hơn mét tám , khuôn mặt làm điên đảo các cô gái khi nhìn thấy. Cũng trong sáu năm mà Nam Cung Cẩn đã thành lập và đưa công ty vào hàng đầu cả nước. Gây nên làn sóng chấn động khắp cả nước chỉ vì anh còn rất trẻ cũng mới tầm hai mươi tám tuổi lại là một người đàn ông còn độc thân.
……
Khu biệt thự cao cấp.
Người đàn ông yên tĩnh ngồi tại bàn làm việc đôi mắt phượng híp lại, thân thể lười biếng dựa ra phía sau áo sơ mi mở ra hai nút vô cùng cuốn hút, thần thái khí phách, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt.
-"Đã cho các người thời gian rất nhiều đã có thông tin gì chưa".
-"Ông chủ" người đàn ông lưng áo lúc này đã ướt gió khẽ thổi, lạnh không nhịn được mà run rẩy.
-"Ông chủ nói cô gái kia, không có biết mặt, không có họ tên, thuộc hạ...không thể nào tìm được." Người đàn ông run rẩy nói
Thân thể người đàn ông chậm rãi tiến lên âm thanh hơi lạnh.
-"Cho các người thêm nửa tháng nữa nếu không tìm được thì …. đem mệnh mấy người quay về đây".
-"Thuộc hạ tuân mệnh.."
Người đàn ông nói xong rồi lui ra ngoài.
Tên vệ sĩ lui ra mà chân hắn còn rất run, mỗi lần hướng ông chủ nói chuyện đều cần dũng khí lớn, chỉ là khí thế kia hắn không dám ngẩng đầu lên .
Chờ vệ sĩ lui ra đôi mắt người đàn ông nheo lại, một màn sáu năm trước lại xuất hiện trong đầu.
Có lá gan ngủ hắn mà không có lá gan nhận, dám chạy trốn. Nam Cung Cẩn tức mình hất đổ ly cà phê trên bàn.
Chương 4. Trở Về 2
1796 Words
-"Ông chủ" đúng lúc này người làm lên gõ cửa phòng.
-"Có chuyện gì" tiếng nói trong phòng vọng ra làm cho người làm thấy sợ hãi.
-"Dạ, tiểu thư Ninh Hương tới, đang đợi dưới phòng khách" người làm giọng nói run rẩy.
-"Việc đó mà cũng lên hỏi, không biết làm như thế nào sao?"
- "Nhưng Ninh tiểu thư nói không thấy ông chủ sẽ không về" người làm đưa tay lên quyệt mồ hôi túa ra.
-"Vậy đem cô ta lôi ra ngoài.
Người làm nghe vậy thì run, ở thành phố này, nhà họ Ninh cũng là có danh tiếng số một, chỉ có ông chủ nhà mình là không cho họ mặt mũi.
………
Sân bay thành phố G.
Hai mẹ con Hà Như Ngọc xuống máy bay, cô nắm tay cậu bé ra khỏi sân bay.
Hà Minh Tuấn hiếu kỳ nhìn xung quanh, đây là quê hương của mẹ sao, thật là lạ.
-"Mẹ, đây là quê hương mẹ lớn lên sao?".
-"Phải, con trai".
-"Vậy có phải chúng ta sẽ đi gặp cậu luôn không ạ". Những năm nay người mà mẹ nhắc nhiều nhất là cậu Hà Chấn Khang.
-"Mẹ nghĩ hiện giờ chúng ta chưa về nhà họ Hà vội, mua một căn nhà chúng ta sẽ sống bên ngoài trước, mẹ sẽ tìm cho con một bảo mẫu đáng tin cậy.
Khuôn mặt Hà Minh Tuấn đáng thương, hai mắt đỏ như sắp khóc: "Mẹ, con không ngoan sao, con không muốn đến trường đâu".
-"Minh Tuấn, con cho rằng những người kia có tư cách nhìn thấy con sao?" Hà Như Ngọc ngồi xuống trước mặt Hà Minh Tuấn.
Hà Minh Tuấn nghe mẹ nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ: "Ở Hà gia chỉ có cậu là có thể nhìn thấy con.
Hà Như Ngọc nghe con nói vậy thì thở ra: "Vậy được rồi, mẹ sẽ tìm cơ hội cho cậu đến gặp con, mà con đừng để mấy người kia phát hiện ra con".
Hà Minh Tuấn là đầu quả tim của cô, cô không muốn cậu bé sẽ nghe những lời nói khó nghe từ mấy người họ.
-"Vậy mẫu thân phải hứa, nhớ dẫn cậu đến gặp con, không được khi dễ con nhỏ mà lừa gạt con" Hà Minh Tuấn chu cái miệng nhỏ ra nói.
Hà Như Ngọc nghe con trai nói vậy thì sắc mặt đen lại.
Nhỏ tuổi! Lừa gạt, trước giờ chỉ có nó lừa gạt họ, chứ nó bị ai gạt bao giờ đâu.
-"Được, mẹ hứa với con, chúng ta ngoéo tay nào" cô đưa ngón tay mình ra ngoéo với ngón tay nhỏ của cậu "tin mẹ rồi chứ".
Hà Minh Tuấn mở một nụ cười đẹp như thiên thần: "Mẹ, vậy mẹ sẽ mua căn nhà như thế nào, phải đẹp như nhà cha nuôi đó".
Hà Như Ngọc nhìn cậu bé: "Con làm như ở đâu cũng như vậy vậy, nếu con không muốn thì mẹ có thể đem con về bên cha nuôi".
Cậu bé nghe mẹ nói như vậy thì nhanh chóng lắc lắc cánh tay cô: "Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tìm căn nhà nào con cũng ở hết, chỉ cần mẹ đi về sớm nấu cơm cho con là được".
-"Mẹ sẽ tìm cho con một đầu bếp riêng, nhưng không được kén ăn".
Hà Minh Tuấn ủy khuất cuối đầu, những đầu bếp kia sao nấu ăn ngon bằng mẹ. Nhưng không để bị đưa về bên cha nuôi, cậu bé chỉ đành cúi đầu im lặng.
…….
Tại thành phố G, Hà gia cũng được xem như một trong mấy gia tộc đứng đầu.
Đúng lúc này Hà Như Ngọc cũng mua một biệt thự cách Hà gia không xa.
-"Mẹ xem ra tuy nhà này không bằng nhà cha nuôi nhưng cũng có thể sánh ngang bằng Hà gia".
Lúc nãy đi ngang qua biệt thự Hà gia, Hà Như Ngọc đã chỉ cho cậu bé, bây giờ nhìn nhà mình không thua gì thì cũng vui vẻ trong lòng.
-"Minh Tuấn, ở đây chúng ta không quen biết ai, không như ở nhà cha nuôi, những lúc mẹ không có nhà con không được đi lung tung nghe chưa" Hà Như Ngọc cố ý dặn dò cậu bé.
Hà Minh Tuấn chớp chớp đôi mắt hỏi :"Vậy nếu có người khi dễ con thì sao?".
-"Vậy thì đánh cho mẹ, đừng để chết người là được, nếu đánh không được thì còn ông ngoại và cha nuôi chống lưng cho con". Hà Như Ngọc nhíu mày nói, con của cô sao có thể bị khi dễ được.
Ánh mắt của Hà Minh Tuấn đảo liên tục, có những lời này của mẹ thì cậu liền yên tâm.
Mẹ chỉ không cho người Hà gia nhìn thấy cậu, chứ không nói là không cho cậu đi quấy rối những người kia.
Nếu không giúp mẹ xả giận thì làm sao cậu bảo vệ được mẹ.
-"Mẹ, con sẽ ở ngoan ngoãn trong nhà đợi mẹ, nhưng mẹ đừng có gặp cậu rồi quên luôn con là được." Hà Minh Tuấn kéo tay áo của cô tội nghiệp nhìn.
Hà Như Ngọc nghe vậy thì đỡ trán, cô mau quên như vậy sao, dù gì thì cậu cũng là cô mang thai hơn chín tháng, quên ai thì được sao lại quên cậu.
-"Mẹ, trí nhớ của mẹ rất kém, đến cha mẹ còn quên được, lỡ đâu một ngày mẹ quên con thì sao" Cậu bé liếc nhìn cô nói.
Hà Như Ngọc gõ trán cậu một cái: "Con đừng có nói nhảm, ở yên trong nhà đó".
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô để cậu bé ở nhà, nhưng ở đây không phải là nơi ở mà cô đã ở sáu năm qua, đối với cô thì không sao nhưng Minh Tuấn thì là lần đầu tiên đến đây.
………..
Hà Như Ngọc đi tới phía trước ngôi biệt thự của Hà gia. Cô rời đi đã sáu năm những ngôi biệt thự cũng không thay đổi, mọi cảnh vật xung quanh vẫn như còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô.
Nhìn vào bên trong làm cô nhớ lại một màn sáu năm trước, đó là một màn mà hai mẹ con bà ta sỉ nhục cô. Hà Như Ngọc bất giác siết chặt nắm tay.
Sáu năm…. sáu năm rồi, cô đã trở lại.
Cô sẽ lấy lại tất cả, mọi ánh hào quang rực rỡ của họ.
Vệ sĩ thấy Hà Như Ngọc đứng trước cổng thì bước tới hỏi :"Cô là ai? Nơi đây là biệt thự Hà gia, không phải loại người nào cũng có thể tiến vào.
-"Tôi là đại tiểu thư Hà gia, anh nói tôi có thể đi vào không?" Hà Như Ngọc âm thanh lạnh lùng nói.
Đại tiểu thư Hà gia.
Không phải là người sáu năm trước chưa có chồng mà có con đó sao. Sau đó còn cấu kết với đàn ông bỏ nhà đi.
Nhưng tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-"Cô nói là đại tiểu thư thì tôi phải tin sao, có chứng cứ gì chứng minh, nếu không thì cút khỏi đây ngay".
Hà Như Ý bị chặn ở ngoài cổng, cô cũng không tức giận chỉ là đi đến gần tên vệ sĩ.
-"Lâm Thanh, là con rể của quản gia Hà gia, không phải là ỷ vào thân phận này nên làm càn sao, hơn nữa còn nghe theo lệnh của mẹ con Vũ Thu Phương, nên mới cản tôi ở ngoài cửa sao".
Theo từng lời nói của Hà Như Ngọc tên vệ sĩ sắc mặt khó coi, chuyện hắn là con rể của quản gia Hà gia cũng không có gì là bí mật. Nhưng hắn ta nghe lời của Vũ lão phu nhân thì ngay cả ông chủ của cũng không biết.
-"Hà gia bây giờ là gia tộc danh giá Vũ Thu Phương sợ có người phụ nữ bên ngoài theo Hà Chấn Phong nên bà ta lệnh cho ngươi đuổi tất cả những người phụ nữ đến đây chứ gì". Giọng Hà Như Ngọc trào phúng nói.
Lúc này thì một giọng nói phía trong nhà vang lên tỏ vẻ ngạc nhiên, khi Hà Như Ngọc quay lại nhìn theo hướng giọng nói thì người cũng đã đứng trước mặt mang theo một cặp mắt tròn xoe nghi ngờ.
-"Chị là Hà Như Ngọc".
Hà Như Ngọc không nghĩ là vừa về đã gặp ngay con gái của Vũ Thu Phương.
Có tính là oan gia ngõ hẹp không vậy.
-"Chị, chị..đúng là chị rồi" Cô gái vẻ mặt tươi cười.
-"Chị, chị không biết đâu, mấy năm nay chị không có nhà, bà ngoại buồn rầu đến sinh bệnh, còn mẹ thì ngày đêm đều nhớ chị, bây giờ chị đã trở về vậy thì tốt quá".
-"Như Vân, đây là người năm đó chưa chồng mà có thai, rồi còn bỏ theo đàn ông đó sao, đại tiểu thư Hà Như Ngọc, không nghĩ tới cô ta còn mặt mũi mà trở về".
Đám con cháu nhà giàu theo sau Hà Như Vân tỏ ra khinh thường, châm biếm Hà Như Ngọc.
Một người phụ nữ chưa chồng đã có thai còn bỏ theo đàn ông mà còn dám trở về Hà gia sao.
-"Không được nói xấu chị của tôi" Khuôn mặt của Hà Như Vân đỏ bừng vì tức giận.
-"Việc này có thể là chị tôi không đúng nhưng chị ấy cũng là người có quan hệ máu mủ với tôi, mẹ tôi từ trước tới nay đều yêu thương chị nhất. Thà rằng tôi và chị hai có thể bị ủy khuất nhưng với chị thì không được, nên mọi người không được nói xấu chị, nếu không thì sẽ là đối nghịch với Hà gia".
Mắt Hà Như Ngọc nheo lại khi nghe Hà Như Vân nói như vậy, trong trí nhớ của cô chị em cô ta không phải là người hiền lành gì. Lúc trước khi còn ở đây chị em cô ta không ít lần khi dễ cô sao bây giờ lại nói tốt cho cô được. Đúng là non sông dễ đổi bản tính khó dời.
Ngoài miệng thì nói tốt nhưng thật chất khi nghe ra thì toàn là những lời nói xấu mà thôi.
Đúng là ngoài miệng thì lời hay nhưng trong bụng luôn luôn nghĩ cách đưa đối phương vào chỗ chết.
Tuy cũng là người Hà gia nhưng cô thật chất cũng buồn nôn khi nghe những lời nói của những người trong nhà này.
Chương 5. Trở Về 3.
1761 Words
Hà Như Ngọc liếc nhìn cô ta :"mẹ của cô đúng là thật tốt với tôi, tốt tới nỗi sợ tôi mập nên ngày ba bữa cơm chỉ toàn cơm với rau, những đồ trang sức mà mẹ tôi để lại cho tôi bà ta cũng lấy lý do sợ tôi làm mất mà giữ lấy.
Hà Như Ngọc khoé môi cười lạnh khi thấy sắc mặt của Hà Như Vân càng không tốt :"cho nên tôi phải thật cảm tạ mẹ của cô đã đối xử với tôi thật tốt.
Nói xong, Hà Như Ngọc nhấc chân bước vào Hà gia, cô ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước vào nơi mà sáu năm trước cô đã rời đi.
Đám người phía sau xôn xao.
Họ không nghĩ ẩn tình là như vậy, sáu năm trước họ cũng biết Hà Như Ngọc đại tiểu thư Hà gia, không bao giờ mặc quần áo mới, trang sức cũng không thấy đeo, sơn phấn cũng không dùng, họ luôn nghĩ chắc mẹ cô qua đời để lại cú sốc cho cô nên cô không chưng diện, nhìn tình hình như bây giờ chắc là không phải.
-"Các người đừng nghe chị ta nói bậy" Hà Như Vân bỏ đi lớp ngụy trang, đứng chống nạnh hai tay nói "tôi có ý tốt muốn bảo vệ chị ta vậy mà chị ta không biết ơn còn nói xấu mẹ ta, loại người như vậy hèn chi làm những vị không biết xấu hổ như vậy". Ánh mắt cô ta trở nên độc ác, nhìn theo hướng đi của Hà Như Ngọc, nắm tay chặt lại.
Mày trở về thì như thế nào, chị của tao bây giờ đã là vợ của Ninh Bình, là con dâu được yêu quý nhất nhà họ Ninh, mày trở về thì được gì.
……
Hà Như Ngọc trở về nhà họ Hà cũng không cần giấu giếm, cô kiêu ngạo trở về để mọi người biết cô Hà Như Ngọc đã trở về.
Hà Chấn Phong bất ngờ khi biết Hà Như Ngọc trở về, ông ta cũng vội vã từ công ty trở về, vừa về tới liền cho người đi gọi Hà Như Ngọc.
Nhưng người làm đi gọi mấy lần cô cũng không xuống, đến khi Hà Chấn Phong không kiên nhẫn đợi được nữa thì một thân ảnh xuất hiện.
Trên lầu, khi Hà Như Ngọc xuất hiện, những tia nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu lên người cô, cô vẫn như sáu năm trước, chỉ là thân hình đầy đặn một chút, tóc được cột cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Ngồi bên cạnh Hà Chấn Phong là Vũ Thu Phương, bà ta nhìn cô đầy ganh tị, bà ta cũng sinh hai người con gái nhưng về dung mạo lại không có ai sợ sánh được với cô.
-"Như Ngọc,con đã trở về". Vũ Thu Phương mang theo nụ cười dối trá"trở về thì tốt rồi, những năm này con đi ba con rất lo lắng bây giờ chỉ cần con biết nhận lỗi với ba con là mọi chuyện có thể bỏ qua.
-"Thu Phương bà không cần vì nó mà cầu của xin" Hà Chấn Phong mặt tối lại, nghiêm giọng nói :"Hà Như Ngọc, mày lập tức quỳ xuống cho tao.
Quỳ?
Ông ta có tư cách nói cô quỳ sao?
-"Tôi không làm gì sai, tôi không quỳ.
Cô trở về đây là chỉ muốn nhìn thấy Hà Chấn Khang, những người khác cô không cần phải để ý.
-"Hỗn xược" Hà Chấn Phong tức mình vỗ tay lên bàn, ông ta đứng lên, một bộ dáng đau đớn "mày có biết hay không, sự tình năm đó để lại cho Hà gia thật nhiều xấu hổ, nếu không phải là Vũ Thu Phương nói tốt cho mày, tao đã đem tên mày gạch khỏi sổ hộ khẩu.
-"Ông đừng nói nữa" Vũ Thu Phương nhanh chóng kéo ống tay áo của Hà Chấn Phong lại, khuôn mặt đầy ủy khuất "tôi dù sao cũng chỉ là mẹ kế, tôi làm cái gì cũng đều không đúng còn xen vào chuyện người khác.
Hà Chấn Phong tất nhiên là còn đang rất tức giận, ông ta hất tay Vũ Thu Phương ra "ngay cả sai mà nó còn không nhận, bà nói tốt cho nó để làm gì? Hà Như Ngọc, mày cũng biết, chỉ vì mày bỏ trốn theo người đàn ông đó mà bà ngoại mày khóc đến thương tâm , mà mẹ mày cũng đau lòng không thôi, mà mày cái đồ bất hiếu. Hà Chấn Phong tao thà nuôi một con chó, từ nay về sau trong gia phả nhà họ Hà không có mày.
Hà Như Ngọc nhìn hai người cất tiếng cười trầm thấp :"ông nói bà ngoại ở nhà họ Hoàng kia hay là người trước mắt này. Nếu là người trước mắt này tôi cũng không biết bà ta trở thành bà ngoại tôi khi nào? còn mẹ của tôi bà ấy đã chết".
Vũ lão phu nhân vừa bước vào đã nghe Hà Như Ngọc nói vậy, bà ta không nghĩ sáu năm không gặp mà Hà Như Ngọc bây giờ quật cường như vậy, bà ta tức giận đến mức tại chỗ gào lên.
-"Tao đây tạo nghiệt gì, cứ như vậy nhiều năm lo lắng cho một đứa bất hiếu, Hà Chấn Phong, nếu con gái của ngươi không muốn ta ở lại đây thì ta đi là được".
Hà Chấn Phong là con người rất có hiếu, mặc dù Vũ lão phu nhân chỉ là mẹ vợ nhưng ông ta coi như là mẹ ruột mà cung phụng cho bà ta.
Bây giờ nghe Vũ lão phu nhân gào khóc đòi đi ông ta tức giận chỉ muốn tát Hà Như Ngọc.
-"Quỳ xuống, xin lỗi bà ngoại".
Hà Như Ngọc nhìn thấy ông ta vung tay lên, cô nhanh chóng né qua một bên tránh khỏi một tát mà ông ta đánh tới.
Hà Chấn Phong đánh không trúng cô thì nổi giận lôi đình: "Hà Như Ngọc hôm nay mày không cần phải xin lỗi tao, nhưng mày phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà ngoại cùng mẹ của mày, cho đến khi họ tha lỗi cho mày mới thôi.
-"Hà Chấn Phong nếu như tôi nói là sáu năm trước Hà Như Liên hãm hại tôi, còn Vũ Thu Phương thì muốn bán tôi cho đàn ông góa vợ thì ông có tin tưởng tôi không, còn muốn tôi xin lỗi họ hay không.
Hà Như Ngọc nói ra những lời như vậy, cô muốn thử xem ông ta có tin tưởng những lời mình nói hay không.
Nhưng cô không nghĩ ông ta sẽ nói những lời như vậy.
-"Hà Như Ngọc à Hà Như Ngọc, mày làm tao quá thất vọng, sao tao lại có một đứa con độc ác như mày. Như Liên lúc nào cũng lương thiện luôn giúp đỡ mày, mà mày lại nói nó hãm hại mày, còn mẹ mày và bà ngoại thì luôn yêu thương, quý mến mày, mà mày thì vong ân bội nghĩa.
Trong mắt Hà Chấn Phong giờ này đối với Hà Như Ngọc tràn đầy thất vọng, lúc nghe tin Hà Như Ngọc về ông ta vô cùng hy vọng. Chỉ cần Hà Như Ngọc xin lỗi thì ông ta sẽ tha thứ cho cô tất cả.
Không nghĩ rằng nó không những không biết hối cải còn đổ oan cho người giúp nó.
-"Người đâu đem gia pháp đến. Giọng nói của Hà Chấn Phong lạnh lẽo "tao phải đánh mày cho mày biết hối cải, nếu không mày sẽ không biết hối cải là gì".
Ánh mắt Hà Như Ngọc lạnh lùng nhìn xung quanh: "tôi xem ai dám đụng tới tôi.
Lời nói vừa dứt, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục làm bọn vệ sĩ đứng xung quanh cũng không dám quay lưng đi.
-"Đi lấy roi cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết con mất dạy này" Bạch Chấn Phong tức giận quát khi không thấy vệ sĩ lấy roi ra
Vệ sĩ nghe ông ta quát như vậy thì sợ hãi nhanh chóng đi lấy roi, nhưng vừa ra tới cửa đã bị một người chặn lại.
Hà Chấn Phong nhìn thấy người xuất hiện ngoài cửa thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nhưng nhíu mày hỏi: "Chấn Khang sao con lại tới đây".
Người thiếu niên không nói gì, đi thẳng về phía Hà Như Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, ánh nắng chiếu rọi lên người cậu tạo nên mông lung mờ ảo.
-"Lúc trước ông nói là đuổi chị ra khỏi gia phả Hà gia, đã như vậy ông không có tư cách đánh chỉ. Người thiếu niên âm thanh lạnh lùng nhìn Hà Chấn Phong nói.
Hà Như Ngọc ánh mắt từ lúc cậu bước vào nhìn cậu không rời mắt nhưng cô cảm nhận được sự xa cách của người thiếu niên, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống.
Những năm này cô đi, không biết là xảy ra chuyện gì mà để cho cả người cậu từ thiếu niên ngây thơ lương thiện lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy.
-"Nói cho cùng thì Như Ngọc vẫn là con của ta, ta nói là đem nó xóa khỏi gia phả họ Hà cũng chỉ là doạ nó thôi, chỉ cần nó biết nhận sai, ta có thể tha thứ mọi lỗi lầm của nó.
Hà Chấn Phong nhíu mày nói, không phải là ông ta không nghĩ tình cha con, nếu không phải do Hà Như Ngọc nói ra những lời quá phận thì lúc đó ông ta cũng không nói ra những lời như vậy.
-"Tôi chỉ là biết lúc trước ông nói chỉ không còn là người Hà gia" âm thanh Hà Chấn Khang lạnh lùng vang lên như xoáy vào trong tai Hà Chấn Phong, cậu xoay người qua Hà Như Ngọc:"chị đi theo em".
Nói rồi Hà Chấn Khang xoay người đi trước, nhìn bóng lưng lạnh lùng, cô đơn, đáy lòng Hà Như Ngọc chua xót, nhưng cô cũng không cự tuyệt đi phía sau cậu.
Thấy Hà Chấn Khang cũng không để ý đến mình, sắc mặt Hà Chấn Phong khó coi: "Hoàng Thùy là một người dịu dàng sao lại có thể sinh ra con gái cứng đầu như vậy.