-
Chương 97: Hay là anh thích tôi rồi?
Hạ Ngưng Âm đúng hẹn đến quán cà phê cao tầng, vừa đặt chân tới cửa đã có người vẫy tay ra hiệu.
"Hạ tiểu thư, mời ngồi." Tiền Nhã Tư đưa tay hướng chỗ đối diện, cánh môi bạc kéo theo nụ cười thêm sáng lạng khuôn mặt.
"Cám ơn." Hạ Ngưng Âm hơi ngại ngồi đối mặt Nhã Tư, thực sự khi nhận được điện thoại của cô ta khiến cô kinh ngạc và lo sợ mấy phần, bởi vì trong lòng đã sớm dự liệu sẽ có ngày này, lấy thân phận của cô bây giờ không khác gì hồ ly tinh quyến rũ bạn trai người ta, một khi đã biết người yêu lăng nhăng chắc chắn cô gái nào cũng làm vậy.
Chẳng qua nó xảy ra với cô hơi muộn so với tưởng tượng, theo lý thì Nhã Tư nên kiếm cô sớm hơn mới phải.
"Hạ tiểu thư dùng gì?" Tiền Nhã Tư tỏ ra ưu nhã quyền quý, mỉm cười thân thiện.
Hạ Ngưng Âm lúng túng trả lời "Ách. . . . . . Nước lọc đi, cám ơn."
Hạ Ngưng Âm cười gượng trước thái độ của cô ta trong lòng vừa mừng vừa sợ, từ hôm đáp ứng lời mời của Nhã Tư, lòng dạ cô rối bời không thôi cứ suy diễn đủ cảnh tượng, nào là Nhã Tư mỉa mai bêu rếu khắp nơi, nào là Nhã Tư vung tay tát thẳng mặt cô, nhưng hiện tại lại khác hoàn toàn, rốt cuộc mục đích có gì đây, điều này để Hạ Ngưng Âm thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Quan sát bộ dạng cô, tay nắm chặt đến trắng bệch, Nhã Tư nhướng mày liễu như phát hiện cái gì, cánh môi luôn có đường cong, giở giọng quan tâm: "Hạ tiểu thư đang khẩn trương sao?"
"Một chút." Thông thường ở mọi hoàn cảnh thế nào, Hạ Ngưng Âm đều chọn cách thành thực, mà cô cũng không quen dối gạt ai.
Đúng vậy cô thừa nhận mình đang cực kì khẩn trương, nếu trước kia Tư Khảm Hàn đừng phát ngôn những lời kia, chắc hẳn cô cũng không nhăn nhó như bây giờ, có thể thoải mái trò chuyện cùng Nhã Tư, hoặc là từ chối yêu cầu của cô ta cũng được, nhưng dù có thế nào, Nhã Tư cũng là bạn gái của Tư Khảm Hàn, là bạn gái của ân nhân cứu mạng mình, cho nên bản thân mới miễn cưỡng xuất hiện chỗ này.
Đại khái cô hiểu đôi phần về buổi gặp mặt này, vì vậy cô đến để giải thích rõ ràng giữa mình và Tư Khảm Hàn tồn tại mối quan hệ gì, tránh để Nhã Tư hiểu lầm mắng chửi vô cớ.
"Tốt lắm, tôi cũng không muốn vòng vo." Tiền Nhã Tư thay đổi thái độ ngay lập tức đôi mắt trở nên sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi với Hàn sẽ kết hôn vào tháng tới, cô biết chứ."
Hạ Ngưng Âm nhận lấy ly nước từ phục vụ, đang cầm đưa tới miệng nhất thời khẽ run run, thiếu chút nữa tuột khỏi tay, sắc mặt nhìn không ra biểu tình "À? ! Các người đính hôn?"
Tiền Nhã Tư nhếch miệng, tay uốn những lọn tóc theo nếp cúi đầu cười ngại ngùng, khuôn mặt hiện rõ hạnh phúc ngọt ngào "Tôi tưởng cô biết rồi chứ, mà cô không biết cũng phải thôi, dù sao chuyện này cũng mới quyết định, chắc do gần đây Hàn bận nhiều việc, chưa kịp thông báo với cô."
"Đúng vậy a." Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt đáp lời, đôi môi nở nụ cười khó coi, giống như bị bắt buộc cười, đôi tay cầm chặt cốc nước khi nghe tin động trời này.
Hôm anh cứu cô tới giờ đã hơn một tuần lễ, kể từ ngày đó Tư Khảm Hàn chưa từng về nhà lần nào, chỉ có buổi sáng tới công ty mới gặp được anh, nhiều lần cô tự đặt câu hỏi vì sao anh không trở về, rồi tự cho bản thân câu trả lời an ủi là do mình chọc anh tức giận.
Tuy nhiên mấy nay tiếp xúc ở văn phòng, cô dám chắc thái độ Tư Khảm Hàn ôn hòa hơn trước nhiều, thậm chí phải khen một chữ tốt, vì vậy suy đoán đó cũng trở nên vô dụng, nhiều lần muốn hỏi tại sao không về ngủ, lại nghĩ tới thân phận của mình, đành ngậm ngùi nuốt hết vào bụng.
Suốt mấy ngày qua cô khổ sở suy nghĩ căn bản không tìm thấy câu trả lời ưng ý, hiện tại vấn đề đã sáng tỏ chính là anh sắp kết hôn thế nào cô lại quên mất, anh có bạn gái nay cùng người ta kết hôn là chuyện bình thường, vì cái gì mà kinh ngạc chứ.
Tiền Nhã Tư nhâm nhi tách cà phê, mí mắt nâng lên bắt gặp vẻ mặt Hạ Ngưng Âm ủ rũ buồn bã, liền cười mãn nguyện ra mặt, đặt tách xuống dĩa, Nhã Tư chuyển người nhìn thẳng Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu trầm ổn: "Hạ tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu ý tứ của tôi rồi chứ."
"Tôi. . . . . . Không hiểu lắm." Hạ Ngưng Âm chưa kịp tiêu hóa đống tin tức kia liền bị chất vấn lần nữa, ngây ngốc hỏi lại.
"Cô không hiểu sao, được, tôi nói rõ cho cô hiểu." Nụ cười đắc thắng luôn ngự trị trên khuôn mặt Tiền Nhã Tư, tỏ vẻ hào phóng: "Quan hệ giữa hai người, tôi đều biết cả, mọi chuyện đều do Tư Khảm Hàn dựng ra để cô chịu nhiều uất ức, cho nên, tôi muốn cô khuyên Hàn rút ngắn khế ước còn ba tháng rồi tôi cho cô thêm năm trăm vạn rời đi, cô thấy thế nào?"
Hạ Ngưng Âm bần thần cả người, hít một hơi khí lạnh, khó khăn mở miệng, "Cái này, để tôi suy nghĩ. . . . . ."
Mi tâm Hạ Ngưng Âm nhíu ngày một sâu, nếu cô đồng ý tức là cô chỉ được ở thêm với Hàn mười ngày thôi……
Lòng dạ rối như tơ vò, chuyện này quá đường đột cứ như quả bom hẹn giờ, phá vỡ mọi tĩnh lặng trong thâm tâm cô, vốn đã chuẩn bị thích ứng với một năm sắp tới, bây giờ thay đổi nhanh như vậy, cô khó tiếp thu nổi.
Tay cầm tách cà phê như muốn bẻ gãy, da thịt hằn lên gân xanh, Nhã Tư cười khinh liền đổi sắc mặt từ tồn dụ dỗ: "Hạ tiểu thư, tôi thấy không cần phải nghĩ gì cả, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, không lâu nữa cô được thả tự do không phải rất tốt sao?"
Toàn thân Hạ Ngưng Âm cứng đờ, nheo mắt nhìn đối phương, cái miệng nhỏ mím lại, cuống họng tắt nghẽn không phát ra âm thanh.
Đúng vậy a, cô nên vui mừng chứ, không phải cô luôn nói chán ghét Tư Khảm Hàn sao ? Lúc này cô còn chần chờ điều gì nữa? Cô nên đồng ý ngay chứ………
Hồn Hạ Ngưng Âm như đang bay trên mây, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt làm cho Nhã Tư thêm sung sướng, đã biết còn giả vờ hỏi han: "Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Ngưng Âm miễn cưỡng lắc đầu "Không không, tôi khỏe lắm, cảm ơn cô quan tâm."
"A, không có gì thì tốt." Tiền Nhã Tư thấy cô cứ đắm chìm trong thế giới riêng, ngưng lúc lâu chủ động đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: "Này, Hạ tiểu thư, ý của cô là……?"
"Tôi. . . . . . Xin hỏi, đây là ý tứ của Tư Khảm Hàn sao?" Hạ Ngưng Âm vô tình nhớ lại lời nói trước kia của Tư Khảm Hàn liền tìm được đường thoát thân, thành thạo đáp trả: "Cái này nếu không phải anh ấy đề xuất, tôi không tự tiện làm càn, cô cũng biết tôi đâu có quyền lợi này."
"Ha ha, cô nói cái này hả." Tiền Nhã Tư phóng khoáng khoát khoát tay, không tự nhiên mà nói: "Cái này cô yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy, hơn nữa, chúng tôi sẽ sớm kết hôn, cũng đến lúc Hàn nên kiềm chế tâm tư của mình, hôm nay tôi tới chủ yếu trưng cầu ý kiến của cô thôi."
"Như vậy à?" Thân thể lạnh run, lồng ngực sắp bộc phát cảm xúc đè nén bấy lâu, vô cùng khó chịu, trong lúc bối rối, Hạ Ngưng Âm cười trừ "Tôi không có vấn đề, càng sớm càng tốt, vậy. . . . . . Vậy Tiền tiểu thư cứ theo ý của ngài ấy mà tiến hành."
"Tốt." Nhã Tư cười một tiếng thắng lợi, đạt được mục đích mong muốn, thưởng thức bộ dạng đau khổ của Hạ Ngưng Âm, lộ ra ý cười châm chọc, chỉ là Hạ Ngưng Âm cúi đầu, nên không phát hiện, "Vậy cảm ơn Hạ tiểu thư chịu phối hợp, tôi có chuyện phải đi trước." Dứt lời kêu phục vụ tính liền xoay người rời khỏi phòng.
Hạ Ngưng Âm vẫn cúi đầu suy nghĩ, Nhã Tư biến mất cũng không hay biết.
Hiện tại cô mới phát hiện một điều, trái tim đã cất giữ hình bóng Tư Khảm Hàn, người đàn ông tự cao tự đại nhiều lần tổn thương cô, nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ thích anh, rõ ràng cô vô cùng hận anh, hận đến tận xương tủy, ghét bản tính thiếu gia của anh, ghét anh coi cô là hàng hóa mặc người khác mua vui, ghét anh miệng lưỡi cay độc đả thương cô sâu sắc………
Anh có chỗ nào tốt, mắt cô có bị bù lệch ăn mới ngây ngốc thích anh.
Hốc mắt ẩm ướt, thần trí hỗn loạn lững thững đi tới trạm xe buýt, Hạ Ngưng Âm bắt gặp đôi tình nhân cười đùa với nhau, động tác đến nét mặt đều hiện rõ hạnh phúc ngọt ngào.
Lên xe, cô gái luyên thuyết miết, còn anh bạn thì trầm mặc, từ đầu tới không nói tiếng nào chỉ nhìn cô gái, xe buýt chật ních người nên anh ga lăng che chở cho cô gái, kéo cô đến gần cửa sổ, lấy thân hình che ngang cho cô không bị va chạm, cô gái mỉm cười rồi tiếp tục trò chuyện, mặc dù anh bạn không mở miệng, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm nào.
Cười khổ, đây mới gọi là tình yêu, cô với Tư Khảm Hàn bất quá cũng là ông chủ với thư ký, nếu như cô giống cô gái đó, nhất định anh sẽ xem như con gà không thương tiếc ném ra ngoài, đời nào có kiên nhẫn như vậy? Nói đúng hơn cô không có số hưởng đãi ngộ từ anh.
Xe buýt đi cũng lâu, len đường bên cạnh xe buýt là chiếc xe màu đen đang kéo kính xuống, trong xe có hai người ngồi.
Hòa Huân Thức tay nắm vô lăng, mắt quay ra sau nhìn Nhã Tư, cặp mày tuấn chau lại "Nhã Tư, em làm như vậy thật sao?"
"Tốt hay xấu, em tự mình định đoạt, náo nhiệt xem xong rồi, có thể đi được chưa." Tiền Nhã Tư quay đầu đi, rõ ràng không muốn nói quá nhiều.
"Anh hiểu biết rõ mình không có lập trường để nói, chuyện của em với Tư Khảm Hàn mà bọn anh đứng về phía khác là không đúng, tuy nhiên, Hạ Ngưng Âm là vô tội, cho nên. . . . . ." Hòa Huân Thức thở dài, tâm tư chưa nói xong liền bị Nhã Tư cắt ngang.
Tiền Nhã Tư hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn anh thanh âm bén nhọn: "Cô ta vô tội, còn em đáng bị vứt bỏ?"
"Anh không phải ý này, anh. . . . . ." Hòa Huân Thức nhướng mắt, thật nhức đầu với cô, vẻ mặt cáu kỉnh không còn nét hồn nhiên của ngày trước, anh cũng không biết nên nói thế nào để cô bớt giận.
"Ở trong mắt anh, em là loại phụ nữ độc ác đó à?" Tiền Nhã Tư không vui nhìn Hòa Huân Thức, lạnh lùng nói: "Em làm việc có chừng mực, anh đừng nhúng tay vào là được."
Hòa Huân Thức than thở giọng điệu bất đắc dĩ: "Tùy em, bản thân biết nhận thức là tốt."
Tiền Nhã Tư buồn cười, quay mặt sang một bên, nhìn phong cảnh bên ngoài, thật ra cô biết đâu là giới hạn sao? Ngay cả bản thân cũng đang mơ hồ với nó, hôm nay cô hành xử như vậy, có lẽ ngày mai liền hối hận, nhưng thời điểm cô tức giận, mới có cơ hội làm theo trái tim mách bảo, có lẽ, mọi thứ đang diễn ra là không sai? Mặc dù không muốn nhớ tới nữa nhưng cô còn yêu Hàn, rất yêu nữ là khác.
Ngón tay mảnh khảnh lau vệt nước mắt bên má, tiền Nhã Tư trở lại trạng thái ban đầu nhàn nhạt nói: "Về thôi."
Hòa Huân Thức dõi theo cô lúc lâu, ánh mắt tối sầm đem tâm tư cất vào đáy lòng.
Tư Khảm Hàn mở cửa đi vào một nơi cả tuần lễ không trở về, quan sát xung quanh, vẫn khung cảnh này, chạy một vòng, không thấy người cần tìm, tâm tình trầm lắng vài phần lẳng lặng lên thư phòng.
Mắt nhìn văn kiện nhưng tâm tư thả lên chín tầng mây, chốc lát nhìn ra cửa rồi lại đem cửa phòng mở ra, để khi Hạ Ngưng Âm trở về liền thấy bóng dáng nhỏ bé của cô.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe tiếng chìa khóa, Tư Khảm Hàn phấn khởi đến khóe miệng vẽ ra nụ cười chân thật hiếm hoi, từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy cô nụ cười cố ý biến mất một chút, giả vờ lạnh nhạt: "Em trở về? Thế nào trễ như vậy?"
Lúc về đến nhà đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Hạ Ngưng Âm sợ run lên, cô ngỡ anh sẽ không ở đây nữa, dù gì cũng lâu rồi không quay lại, hơn nữa, anh đang trong giai đoạn của người đàn ông sắp lấy vợ như chuẩn bị thiệp mời, ra mắt đôi bên, trang trí lễ cưới…..
Làm sao anh trở về vô ích được? Hạ Ngưng Âm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tư Khảm Hàn, chẳng lẽ trở về nói cái tin tức động trời kia?
Hạ Ngưng Âm vừa ngẩng đầu, Tư Khảm Hàn liền thấy hốc mắt cô đỏ hoa, trái tim đau nhói, thân hình cao lớn cuối xuống, thanh âm dịu dàng lạ thường: "Thế nào? Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì à?"
Hiếm khi Tư Khảm Hàn xuất hiện nét mặt ôn nhu như vậy, Hạ Ngưng Âm chớp mắt vài cái, cứ ngỡ mình nhìn lầm, lại cười mỉa bên môi, anh làm gì đối xứ tốt với cô đến mức đó? Mặc dù lúc này tâm trạng của anh rất dễ gần, cách hành xử bậm trợn cũng không còn, bất quá đâu thể tới trình độ dịu dàng như nước kiểu này.
"Anh . . . . ." Thấy Hạ Ngưng Âm trố mắt ngây ngốc, gương mặt điển trai đỏ vì ngượng, quên mất phải nói tiếp cái gì.
Hạ Ngưng Âm không biểu lộ tâm tình tháo bàn tay đặt bên vai mình, nâng lên ý cười "Hôm nay anh trở về sớm vậy?"
Tư Khảm Hàn phát giác Hạ Ngưng Âm có ý bài xích né tránh, cánh tay bất giác buông thỏng không trung, ngữ điệu mấy phần dè chừng "Không có gì, có một số việc nghĩ rõ rồi liền trở về thôi."
"Ừ, tôi đi trước." Hạ Ngưng Âm nhếch môi, nói xong, liền bước vào phòng mình khoá chốt lại.
Tư Khảm Hàn mất hồn đứng nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa, ánh mắt tối hun hút.
Khi nãy không phải nhìn lầm, chính là Hạ Ngưng Âm đang tỏ ra cự tuyệt anh, giống như không thích anh đụng chạm, trong mắt hiện ba chữ —— đừng đụng tôi.
Hôm nay đến công ty còn tốt lắm mà, cô thoải mái nói chuyện cười đùa không còn ngày cáu ngày nhăn với anh, cứ ngỡ cô tha thứ mọi lỗi lầm của anh, cho là trước đây, cô sẽ không vô cớ nở nụ cười thật lòng mỗi lần nhìn anh.
Thì ra đều tự anh suy diễn mà thôi.
Hạ Ngưng Âm tựa lưng thành giường, xoa cái trán, đêm qua ngủ cứ lăn qua lăn lại trằn trọc tới sáng, để bây giờ dưới mí mắt quầng thâm cộng thêm đôi mắt sưng bụp.
Vệ sinh cá nhân rời khỏi phòng liền bắt gặp Tư Khảm Hàn đã ngồi ở trước bàn ăn dùng điểm tâm, vừa thấy cô đã đứng bật dậy vui mừng nói: "Anh mới mua bữa sáng, tới đây cùng ăn nha."
Hạ Ngưng Âm ái ngại gật đầu, chỗ cô đặt sẵn chén cháo cá và hai cái bánh bao, lông mi khẽ run run, thật ra thì, nếu suy xét lại thì Tư Khảm Hàn cũng không đến nỗi tệ, đã vậy còn rất tỉ mỉ chu đáo, lần nào cũng mua những món cô thích cho cô ăn rồi còn ăn cùng cô dù cho bản thân không thích, kể ra anh cũng dễ nuôi.
Điều đó có thể cho là anh có chút xíu tình cảm với cô không, Hạ Ngưng Âm cười nhạt "Cám ơn."
Tư Khảm Hàn cau mày tuấn, hình như cô rất ít khi mang ơn anh, bất chợt tỏ ra khách khí như vậy, không giống cô chút nào cả, với lại anh cũng không thích giữa bọn họ có hai chữ khách sáo đó, bởi vì cái đó chỉ dành cho người xa lạ.
"Tự nhiên lại khách sáo như vậy? Hồi trước tôi tự mình làm cơm cho em ăn, cũng có nghe được tiếng cảm ơn nào đâu, sao thế có gì muốn nói với tôi hả?"
"Không có a, tôi có gì mà nói với anh?" Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu lên, mặt đỏ vì ngượng "Lâu lâu làm người tốt không được ah...?"
"Tùy em thôi." Tư Khảm Hàn nhún nhún vai, giọng điệu Hạ Ngưng Âm vẫn chua ngoa như thế chứng tỏ cô không có gì bất thường, khiến anh đỡ lo lắng, "Ăn nhanh đi, rồi cùng nhau đến công ty."
"Không cần!" Hạ Ngưng Âm trực tiếp từ chối.
"Tại sao?" Tư Khảm Hàn nheo mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm thứ gì, "Chẳng lẽ em muốn mua thêm cái gì trên đường đi?"
Chẳng biết anh đang diễn trò hay thật lòng nữa, Hạ Ngưng Âm lườm anh tỏ ra khinh thường, thanh âm hơi lớn vì tức giận: "Đi xe tổng giám đốc để người khác phát hiện sẽ nghĩ thế nào về tôi? Làm ơn, thân là trợ lý cho anh đã đủ lời đồn bay tới tai tôi rồi, tôi còn đi làm cùng anh nữa không biết trí tưởng tượng của họ bay tới đâu?"
"Người ta nói gì cứ mặc kệ cần gì để trong lòng?" Tư Khảm Hàn nhún vai nhàn nhã nói lại như không liên quan đến mình.
"Anh đương nhiên là không sao, còn tôi đây này!" Hạ Ngưng Âm liếc mắt cau có, thái độ của anh khiến cô không nổi nóng không được, giở giọng châm chọc: "Mà cũng phải thôi nhân vật họ bàn tán chủ yếu là tôi, nên anh mới thản nhiên xem nhẹ, anh có biết không, ai ai cũng nói tôi là hồ ly tinh?"
Tư Khảm Hàn ngẩn ra, gương mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Thật sự có người nói vậy? Thế nào tôi lại không hay biết để công ty biến thành trung tâm giải trí của mấy bà tám đó."
"Thực tế là tôi đi cửa sau, còn quyến rũ bạn trai người ta, gọi là hồ ly tinh có gì sai." Hạ Ngưng Âm hậm hực ra tiếng "Tôi đã làm rành rành như vậy, lấy tư cách gì cấm cản họ nói." Mặc dù nói tự chê bai mình nhưng thật ra là đang chế nhạo Tư Khảm Hàn.
Sắc mặt anh tuấn lập tức đông cứng lại, tay thã muỗng nĩa xuống bàn, giọng điệu trở nên khó gần: "Em có ý gì?"
"Chẳng lẽ tôi nói sai?" Hạ Ngưng Âm vô tội hỏi ngược lại: "Rằng là tôi không có dụ dỗ bạn trai người ta? Rằng là tôi không bán thân thể để có cơ hội vào Tư thị?"
"Em! Tôi không cho phép em nói cái này!" Trong lòng Tư Khảm Hàn khó chịu đau nhói, trước giờ tác phong anh làm việc quyết đoán dứt khoát, thế nhưng anh lại quên mất cảm thụ của cô, thời điểm đường đột để cô làm thư kí chưa trải qua phỏng vấn nào là sai với quy tắc công ty, chưa từng nghĩ thay cho cô sẽ bị người khác nhìn bằng cặp mắt thế nào, sẽ bị đối xử ra sao?
Hạ Ngưng Âm nhún vai thản nhiên đáp: "Đây là sự thật, tôi chỉ đang nói ra sự thật."
"Thật xin lỗi, lúc ấy tôi quên suy nghĩ đến cảm giác của em, bây giờ em muốn thế nào? Chỉ cần tôi làm được đề đồng ý với em." Thanh âm trầm thấp rất êm tai khi nhận ra lỗi sai của mình.
Hạ Ngưng Âm trầm mặc, bất ngôn thành lời, ngoài mặt tĩnh lặng bên trong thì xúc độc bồi hồi, tay cầm muỗng run run. Cô cứ ngỡ sau khi biết chuyện Tư Khảm Hàn liền tỏ thái độ bất cần châm chọc cho là cô đáng bị như vậy, chứ chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nhận lỗi xin lỗi mình.
Lúc này anh đối xử với cô vô cùng dịu dàng, chính cô cảm nhận rõ mồn một, nhưng bản thân không chút vui mừng nào chỉ thấy muốn khóc, cô tình nguyện để anh đối xử tàn nhẫn, chẳng thà như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, tránh để cô mơ vọng hảo huyền, hy vọng xa vời anh sẽ thích cô.
Quan hệ giữa bọn họ đã sớm định sẵn số phận mỗi người, cô sớm biết phần trăm anh thích cô là cực kì nhỏ nhoi, cô cũng đâu dám để mình trèo cao, nhưng cô là phụ nữ cũng mong người mình thích đón nhận tình cảm của mình.
Cô không phải gái mới lớn ngây thơ đắm chìm vào thứ tình cảm trải đầy hoa hồng, nếu bản thân cảm thấy không được thì tốt nhất đừng vọng tưởng lần nào nữa, làm như vậy đối với mình không có lợi, cô đã không cải biến được Tư Khảm Hàn, nhưng cô có thể thay đổi tâm tư của mình, sớm vùi lấp tình cảm không tương lai này.
Hạ Ngưng Âm lặng thinh càng làm Tư Khảm Hàn khẩn trương, sợ Hạ Ngưng Âm cự tuyệt lòng tốt của mình, từ tốn khuyên: "Tôi biết đã làm sai thì không thể nào hối hận, nhưng tôi sẽ tận lực chắp vá lỗi sai đó."
"Ha ha." Hạ Ngưng Âm buồn cười nhìn anh, trước sau vẫn dùng giọng châm biếm: "Tư Khảm Hàn, anh đâu cần làm như vậy? Anh có chỗ nào sai mắc gì phải xin lỗi? Tôi vốn là món đồ chơi để mua vui cho anh, cảm thụ của tôi đâu nhất thiết để tâm nhiều như vậy, chỉ cần tôi còn sống khỏe mạnh không gây phiền phức cho anh là tốt lắm rồi? Anh quan tâm nhiều như vây? Hay là…. thích tôi rồi? Hay tỏ ra thương hại tôi?"
Lồng ngực Tư Khảm Hàn đau thắt đến khó thở, những gì cô nói là những gì ngày trước anh từng xỉ vả vào cô hạ thấp lòng tự trọng của cô, hiện tại cô đem trả cho anh hết thảy.
Đồng thời, anh nhận ra Hạ Ngưng Âm vốn không có tình cảm với anh, bởi vì thích sẽ không nói ra những lời như vậy, càng không lấy giọng điệu của anh ra chống trả anh.
Hạ Ngưng Âm siết lòng bàn tay, chờ Tư Khảm Hàn trả lời.
Tư Khảm Hàn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, khiến cô thấp thỏm như kiến bò trên chảo lửa, lâu như vậy chẳng những không có câu cự tuyệt mà còn không trả lời lại, hay là anh đang cười mình nhạo trong lòng.
Trái tim như bị ai bóp chặt, cô vội lên tiếng trước: "Thế nào? Không phản đối? Chẳng lẽ tôi đoán trúng? Anh thật thích ta rồi hả ?"
"Hạ tiểu thư, mời ngồi." Tiền Nhã Tư đưa tay hướng chỗ đối diện, cánh môi bạc kéo theo nụ cười thêm sáng lạng khuôn mặt.
"Cám ơn." Hạ Ngưng Âm hơi ngại ngồi đối mặt Nhã Tư, thực sự khi nhận được điện thoại của cô ta khiến cô kinh ngạc và lo sợ mấy phần, bởi vì trong lòng đã sớm dự liệu sẽ có ngày này, lấy thân phận của cô bây giờ không khác gì hồ ly tinh quyến rũ bạn trai người ta, một khi đã biết người yêu lăng nhăng chắc chắn cô gái nào cũng làm vậy.
Chẳng qua nó xảy ra với cô hơi muộn so với tưởng tượng, theo lý thì Nhã Tư nên kiếm cô sớm hơn mới phải.
"Hạ tiểu thư dùng gì?" Tiền Nhã Tư tỏ ra ưu nhã quyền quý, mỉm cười thân thiện.
Hạ Ngưng Âm lúng túng trả lời "Ách. . . . . . Nước lọc đi, cám ơn."
Hạ Ngưng Âm cười gượng trước thái độ của cô ta trong lòng vừa mừng vừa sợ, từ hôm đáp ứng lời mời của Nhã Tư, lòng dạ cô rối bời không thôi cứ suy diễn đủ cảnh tượng, nào là Nhã Tư mỉa mai bêu rếu khắp nơi, nào là Nhã Tư vung tay tát thẳng mặt cô, nhưng hiện tại lại khác hoàn toàn, rốt cuộc mục đích có gì đây, điều này để Hạ Ngưng Âm thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Quan sát bộ dạng cô, tay nắm chặt đến trắng bệch, Nhã Tư nhướng mày liễu như phát hiện cái gì, cánh môi luôn có đường cong, giở giọng quan tâm: "Hạ tiểu thư đang khẩn trương sao?"
"Một chút." Thông thường ở mọi hoàn cảnh thế nào, Hạ Ngưng Âm đều chọn cách thành thực, mà cô cũng không quen dối gạt ai.
Đúng vậy cô thừa nhận mình đang cực kì khẩn trương, nếu trước kia Tư Khảm Hàn đừng phát ngôn những lời kia, chắc hẳn cô cũng không nhăn nhó như bây giờ, có thể thoải mái trò chuyện cùng Nhã Tư, hoặc là từ chối yêu cầu của cô ta cũng được, nhưng dù có thế nào, Nhã Tư cũng là bạn gái của Tư Khảm Hàn, là bạn gái của ân nhân cứu mạng mình, cho nên bản thân mới miễn cưỡng xuất hiện chỗ này.
Đại khái cô hiểu đôi phần về buổi gặp mặt này, vì vậy cô đến để giải thích rõ ràng giữa mình và Tư Khảm Hàn tồn tại mối quan hệ gì, tránh để Nhã Tư hiểu lầm mắng chửi vô cớ.
"Tốt lắm, tôi cũng không muốn vòng vo." Tiền Nhã Tư thay đổi thái độ ngay lập tức đôi mắt trở nên sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi với Hàn sẽ kết hôn vào tháng tới, cô biết chứ."
Hạ Ngưng Âm nhận lấy ly nước từ phục vụ, đang cầm đưa tới miệng nhất thời khẽ run run, thiếu chút nữa tuột khỏi tay, sắc mặt nhìn không ra biểu tình "À? ! Các người đính hôn?"
Tiền Nhã Tư nhếch miệng, tay uốn những lọn tóc theo nếp cúi đầu cười ngại ngùng, khuôn mặt hiện rõ hạnh phúc ngọt ngào "Tôi tưởng cô biết rồi chứ, mà cô không biết cũng phải thôi, dù sao chuyện này cũng mới quyết định, chắc do gần đây Hàn bận nhiều việc, chưa kịp thông báo với cô."
"Đúng vậy a." Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt đáp lời, đôi môi nở nụ cười khó coi, giống như bị bắt buộc cười, đôi tay cầm chặt cốc nước khi nghe tin động trời này.
Hôm anh cứu cô tới giờ đã hơn một tuần lễ, kể từ ngày đó Tư Khảm Hàn chưa từng về nhà lần nào, chỉ có buổi sáng tới công ty mới gặp được anh, nhiều lần cô tự đặt câu hỏi vì sao anh không trở về, rồi tự cho bản thân câu trả lời an ủi là do mình chọc anh tức giận.
Tuy nhiên mấy nay tiếp xúc ở văn phòng, cô dám chắc thái độ Tư Khảm Hàn ôn hòa hơn trước nhiều, thậm chí phải khen một chữ tốt, vì vậy suy đoán đó cũng trở nên vô dụng, nhiều lần muốn hỏi tại sao không về ngủ, lại nghĩ tới thân phận của mình, đành ngậm ngùi nuốt hết vào bụng.
Suốt mấy ngày qua cô khổ sở suy nghĩ căn bản không tìm thấy câu trả lời ưng ý, hiện tại vấn đề đã sáng tỏ chính là anh sắp kết hôn thế nào cô lại quên mất, anh có bạn gái nay cùng người ta kết hôn là chuyện bình thường, vì cái gì mà kinh ngạc chứ.
Tiền Nhã Tư nhâm nhi tách cà phê, mí mắt nâng lên bắt gặp vẻ mặt Hạ Ngưng Âm ủ rũ buồn bã, liền cười mãn nguyện ra mặt, đặt tách xuống dĩa, Nhã Tư chuyển người nhìn thẳng Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu trầm ổn: "Hạ tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu ý tứ của tôi rồi chứ."
"Tôi. . . . . . Không hiểu lắm." Hạ Ngưng Âm chưa kịp tiêu hóa đống tin tức kia liền bị chất vấn lần nữa, ngây ngốc hỏi lại.
"Cô không hiểu sao, được, tôi nói rõ cho cô hiểu." Nụ cười đắc thắng luôn ngự trị trên khuôn mặt Tiền Nhã Tư, tỏ vẻ hào phóng: "Quan hệ giữa hai người, tôi đều biết cả, mọi chuyện đều do Tư Khảm Hàn dựng ra để cô chịu nhiều uất ức, cho nên, tôi muốn cô khuyên Hàn rút ngắn khế ước còn ba tháng rồi tôi cho cô thêm năm trăm vạn rời đi, cô thấy thế nào?"
Hạ Ngưng Âm bần thần cả người, hít một hơi khí lạnh, khó khăn mở miệng, "Cái này, để tôi suy nghĩ. . . . . ."
Mi tâm Hạ Ngưng Âm nhíu ngày một sâu, nếu cô đồng ý tức là cô chỉ được ở thêm với Hàn mười ngày thôi……
Lòng dạ rối như tơ vò, chuyện này quá đường đột cứ như quả bom hẹn giờ, phá vỡ mọi tĩnh lặng trong thâm tâm cô, vốn đã chuẩn bị thích ứng với một năm sắp tới, bây giờ thay đổi nhanh như vậy, cô khó tiếp thu nổi.
Tay cầm tách cà phê như muốn bẻ gãy, da thịt hằn lên gân xanh, Nhã Tư cười khinh liền đổi sắc mặt từ tồn dụ dỗ: "Hạ tiểu thư, tôi thấy không cần phải nghĩ gì cả, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, không lâu nữa cô được thả tự do không phải rất tốt sao?"
Toàn thân Hạ Ngưng Âm cứng đờ, nheo mắt nhìn đối phương, cái miệng nhỏ mím lại, cuống họng tắt nghẽn không phát ra âm thanh.
Đúng vậy a, cô nên vui mừng chứ, không phải cô luôn nói chán ghét Tư Khảm Hàn sao ? Lúc này cô còn chần chờ điều gì nữa? Cô nên đồng ý ngay chứ………
Hồn Hạ Ngưng Âm như đang bay trên mây, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt làm cho Nhã Tư thêm sung sướng, đã biết còn giả vờ hỏi han: "Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Ngưng Âm miễn cưỡng lắc đầu "Không không, tôi khỏe lắm, cảm ơn cô quan tâm."
"A, không có gì thì tốt." Tiền Nhã Tư thấy cô cứ đắm chìm trong thế giới riêng, ngưng lúc lâu chủ động đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: "Này, Hạ tiểu thư, ý của cô là……?"
"Tôi. . . . . . Xin hỏi, đây là ý tứ của Tư Khảm Hàn sao?" Hạ Ngưng Âm vô tình nhớ lại lời nói trước kia của Tư Khảm Hàn liền tìm được đường thoát thân, thành thạo đáp trả: "Cái này nếu không phải anh ấy đề xuất, tôi không tự tiện làm càn, cô cũng biết tôi đâu có quyền lợi này."
"Ha ha, cô nói cái này hả." Tiền Nhã Tư phóng khoáng khoát khoát tay, không tự nhiên mà nói: "Cái này cô yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy, hơn nữa, chúng tôi sẽ sớm kết hôn, cũng đến lúc Hàn nên kiềm chế tâm tư của mình, hôm nay tôi tới chủ yếu trưng cầu ý kiến của cô thôi."
"Như vậy à?" Thân thể lạnh run, lồng ngực sắp bộc phát cảm xúc đè nén bấy lâu, vô cùng khó chịu, trong lúc bối rối, Hạ Ngưng Âm cười trừ "Tôi không có vấn đề, càng sớm càng tốt, vậy. . . . . . Vậy Tiền tiểu thư cứ theo ý của ngài ấy mà tiến hành."
"Tốt." Nhã Tư cười một tiếng thắng lợi, đạt được mục đích mong muốn, thưởng thức bộ dạng đau khổ của Hạ Ngưng Âm, lộ ra ý cười châm chọc, chỉ là Hạ Ngưng Âm cúi đầu, nên không phát hiện, "Vậy cảm ơn Hạ tiểu thư chịu phối hợp, tôi có chuyện phải đi trước." Dứt lời kêu phục vụ tính liền xoay người rời khỏi phòng.
Hạ Ngưng Âm vẫn cúi đầu suy nghĩ, Nhã Tư biến mất cũng không hay biết.
Hiện tại cô mới phát hiện một điều, trái tim đã cất giữ hình bóng Tư Khảm Hàn, người đàn ông tự cao tự đại nhiều lần tổn thương cô, nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ thích anh, rõ ràng cô vô cùng hận anh, hận đến tận xương tủy, ghét bản tính thiếu gia của anh, ghét anh coi cô là hàng hóa mặc người khác mua vui, ghét anh miệng lưỡi cay độc đả thương cô sâu sắc………
Anh có chỗ nào tốt, mắt cô có bị bù lệch ăn mới ngây ngốc thích anh.
Hốc mắt ẩm ướt, thần trí hỗn loạn lững thững đi tới trạm xe buýt, Hạ Ngưng Âm bắt gặp đôi tình nhân cười đùa với nhau, động tác đến nét mặt đều hiện rõ hạnh phúc ngọt ngào.
Lên xe, cô gái luyên thuyết miết, còn anh bạn thì trầm mặc, từ đầu tới không nói tiếng nào chỉ nhìn cô gái, xe buýt chật ních người nên anh ga lăng che chở cho cô gái, kéo cô đến gần cửa sổ, lấy thân hình che ngang cho cô không bị va chạm, cô gái mỉm cười rồi tiếp tục trò chuyện, mặc dù anh bạn không mở miệng, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm nào.
Cười khổ, đây mới gọi là tình yêu, cô với Tư Khảm Hàn bất quá cũng là ông chủ với thư ký, nếu như cô giống cô gái đó, nhất định anh sẽ xem như con gà không thương tiếc ném ra ngoài, đời nào có kiên nhẫn như vậy? Nói đúng hơn cô không có số hưởng đãi ngộ từ anh.
Xe buýt đi cũng lâu, len đường bên cạnh xe buýt là chiếc xe màu đen đang kéo kính xuống, trong xe có hai người ngồi.
Hòa Huân Thức tay nắm vô lăng, mắt quay ra sau nhìn Nhã Tư, cặp mày tuấn chau lại "Nhã Tư, em làm như vậy thật sao?"
"Tốt hay xấu, em tự mình định đoạt, náo nhiệt xem xong rồi, có thể đi được chưa." Tiền Nhã Tư quay đầu đi, rõ ràng không muốn nói quá nhiều.
"Anh hiểu biết rõ mình không có lập trường để nói, chuyện của em với Tư Khảm Hàn mà bọn anh đứng về phía khác là không đúng, tuy nhiên, Hạ Ngưng Âm là vô tội, cho nên. . . . . ." Hòa Huân Thức thở dài, tâm tư chưa nói xong liền bị Nhã Tư cắt ngang.
Tiền Nhã Tư hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn anh thanh âm bén nhọn: "Cô ta vô tội, còn em đáng bị vứt bỏ?"
"Anh không phải ý này, anh. . . . . ." Hòa Huân Thức nhướng mắt, thật nhức đầu với cô, vẻ mặt cáu kỉnh không còn nét hồn nhiên của ngày trước, anh cũng không biết nên nói thế nào để cô bớt giận.
"Ở trong mắt anh, em là loại phụ nữ độc ác đó à?" Tiền Nhã Tư không vui nhìn Hòa Huân Thức, lạnh lùng nói: "Em làm việc có chừng mực, anh đừng nhúng tay vào là được."
Hòa Huân Thức than thở giọng điệu bất đắc dĩ: "Tùy em, bản thân biết nhận thức là tốt."
Tiền Nhã Tư buồn cười, quay mặt sang một bên, nhìn phong cảnh bên ngoài, thật ra cô biết đâu là giới hạn sao? Ngay cả bản thân cũng đang mơ hồ với nó, hôm nay cô hành xử như vậy, có lẽ ngày mai liền hối hận, nhưng thời điểm cô tức giận, mới có cơ hội làm theo trái tim mách bảo, có lẽ, mọi thứ đang diễn ra là không sai? Mặc dù không muốn nhớ tới nữa nhưng cô còn yêu Hàn, rất yêu nữ là khác.
Ngón tay mảnh khảnh lau vệt nước mắt bên má, tiền Nhã Tư trở lại trạng thái ban đầu nhàn nhạt nói: "Về thôi."
Hòa Huân Thức dõi theo cô lúc lâu, ánh mắt tối sầm đem tâm tư cất vào đáy lòng.
Tư Khảm Hàn mở cửa đi vào một nơi cả tuần lễ không trở về, quan sát xung quanh, vẫn khung cảnh này, chạy một vòng, không thấy người cần tìm, tâm tình trầm lắng vài phần lẳng lặng lên thư phòng.
Mắt nhìn văn kiện nhưng tâm tư thả lên chín tầng mây, chốc lát nhìn ra cửa rồi lại đem cửa phòng mở ra, để khi Hạ Ngưng Âm trở về liền thấy bóng dáng nhỏ bé của cô.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe tiếng chìa khóa, Tư Khảm Hàn phấn khởi đến khóe miệng vẽ ra nụ cười chân thật hiếm hoi, từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy cô nụ cười cố ý biến mất một chút, giả vờ lạnh nhạt: "Em trở về? Thế nào trễ như vậy?"
Lúc về đến nhà đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Hạ Ngưng Âm sợ run lên, cô ngỡ anh sẽ không ở đây nữa, dù gì cũng lâu rồi không quay lại, hơn nữa, anh đang trong giai đoạn của người đàn ông sắp lấy vợ như chuẩn bị thiệp mời, ra mắt đôi bên, trang trí lễ cưới…..
Làm sao anh trở về vô ích được? Hạ Ngưng Âm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tư Khảm Hàn, chẳng lẽ trở về nói cái tin tức động trời kia?
Hạ Ngưng Âm vừa ngẩng đầu, Tư Khảm Hàn liền thấy hốc mắt cô đỏ hoa, trái tim đau nhói, thân hình cao lớn cuối xuống, thanh âm dịu dàng lạ thường: "Thế nào? Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì à?"
Hiếm khi Tư Khảm Hàn xuất hiện nét mặt ôn nhu như vậy, Hạ Ngưng Âm chớp mắt vài cái, cứ ngỡ mình nhìn lầm, lại cười mỉa bên môi, anh làm gì đối xứ tốt với cô đến mức đó? Mặc dù lúc này tâm trạng của anh rất dễ gần, cách hành xử bậm trợn cũng không còn, bất quá đâu thể tới trình độ dịu dàng như nước kiểu này.
"Anh . . . . ." Thấy Hạ Ngưng Âm trố mắt ngây ngốc, gương mặt điển trai đỏ vì ngượng, quên mất phải nói tiếp cái gì.
Hạ Ngưng Âm không biểu lộ tâm tình tháo bàn tay đặt bên vai mình, nâng lên ý cười "Hôm nay anh trở về sớm vậy?"
Tư Khảm Hàn phát giác Hạ Ngưng Âm có ý bài xích né tránh, cánh tay bất giác buông thỏng không trung, ngữ điệu mấy phần dè chừng "Không có gì, có một số việc nghĩ rõ rồi liền trở về thôi."
"Ừ, tôi đi trước." Hạ Ngưng Âm nhếch môi, nói xong, liền bước vào phòng mình khoá chốt lại.
Tư Khảm Hàn mất hồn đứng nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa, ánh mắt tối hun hút.
Khi nãy không phải nhìn lầm, chính là Hạ Ngưng Âm đang tỏ ra cự tuyệt anh, giống như không thích anh đụng chạm, trong mắt hiện ba chữ —— đừng đụng tôi.
Hôm nay đến công ty còn tốt lắm mà, cô thoải mái nói chuyện cười đùa không còn ngày cáu ngày nhăn với anh, cứ ngỡ cô tha thứ mọi lỗi lầm của anh, cho là trước đây, cô sẽ không vô cớ nở nụ cười thật lòng mỗi lần nhìn anh.
Thì ra đều tự anh suy diễn mà thôi.
Hạ Ngưng Âm tựa lưng thành giường, xoa cái trán, đêm qua ngủ cứ lăn qua lăn lại trằn trọc tới sáng, để bây giờ dưới mí mắt quầng thâm cộng thêm đôi mắt sưng bụp.
Vệ sinh cá nhân rời khỏi phòng liền bắt gặp Tư Khảm Hàn đã ngồi ở trước bàn ăn dùng điểm tâm, vừa thấy cô đã đứng bật dậy vui mừng nói: "Anh mới mua bữa sáng, tới đây cùng ăn nha."
Hạ Ngưng Âm ái ngại gật đầu, chỗ cô đặt sẵn chén cháo cá và hai cái bánh bao, lông mi khẽ run run, thật ra thì, nếu suy xét lại thì Tư Khảm Hàn cũng không đến nỗi tệ, đã vậy còn rất tỉ mỉ chu đáo, lần nào cũng mua những món cô thích cho cô ăn rồi còn ăn cùng cô dù cho bản thân không thích, kể ra anh cũng dễ nuôi.
Điều đó có thể cho là anh có chút xíu tình cảm với cô không, Hạ Ngưng Âm cười nhạt "Cám ơn."
Tư Khảm Hàn cau mày tuấn, hình như cô rất ít khi mang ơn anh, bất chợt tỏ ra khách khí như vậy, không giống cô chút nào cả, với lại anh cũng không thích giữa bọn họ có hai chữ khách sáo đó, bởi vì cái đó chỉ dành cho người xa lạ.
"Tự nhiên lại khách sáo như vậy? Hồi trước tôi tự mình làm cơm cho em ăn, cũng có nghe được tiếng cảm ơn nào đâu, sao thế có gì muốn nói với tôi hả?"
"Không có a, tôi có gì mà nói với anh?" Hạ Ngưng Âm ngẩng đầu lên, mặt đỏ vì ngượng "Lâu lâu làm người tốt không được ah...?"
"Tùy em thôi." Tư Khảm Hàn nhún nhún vai, giọng điệu Hạ Ngưng Âm vẫn chua ngoa như thế chứng tỏ cô không có gì bất thường, khiến anh đỡ lo lắng, "Ăn nhanh đi, rồi cùng nhau đến công ty."
"Không cần!" Hạ Ngưng Âm trực tiếp từ chối.
"Tại sao?" Tư Khảm Hàn nheo mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm thứ gì, "Chẳng lẽ em muốn mua thêm cái gì trên đường đi?"
Chẳng biết anh đang diễn trò hay thật lòng nữa, Hạ Ngưng Âm lườm anh tỏ ra khinh thường, thanh âm hơi lớn vì tức giận: "Đi xe tổng giám đốc để người khác phát hiện sẽ nghĩ thế nào về tôi? Làm ơn, thân là trợ lý cho anh đã đủ lời đồn bay tới tai tôi rồi, tôi còn đi làm cùng anh nữa không biết trí tưởng tượng của họ bay tới đâu?"
"Người ta nói gì cứ mặc kệ cần gì để trong lòng?" Tư Khảm Hàn nhún vai nhàn nhã nói lại như không liên quan đến mình.
"Anh đương nhiên là không sao, còn tôi đây này!" Hạ Ngưng Âm liếc mắt cau có, thái độ của anh khiến cô không nổi nóng không được, giở giọng châm chọc: "Mà cũng phải thôi nhân vật họ bàn tán chủ yếu là tôi, nên anh mới thản nhiên xem nhẹ, anh có biết không, ai ai cũng nói tôi là hồ ly tinh?"
Tư Khảm Hàn ngẩn ra, gương mặt tuấn tú trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Thật sự có người nói vậy? Thế nào tôi lại không hay biết để công ty biến thành trung tâm giải trí của mấy bà tám đó."
"Thực tế là tôi đi cửa sau, còn quyến rũ bạn trai người ta, gọi là hồ ly tinh có gì sai." Hạ Ngưng Âm hậm hực ra tiếng "Tôi đã làm rành rành như vậy, lấy tư cách gì cấm cản họ nói." Mặc dù nói tự chê bai mình nhưng thật ra là đang chế nhạo Tư Khảm Hàn.
Sắc mặt anh tuấn lập tức đông cứng lại, tay thã muỗng nĩa xuống bàn, giọng điệu trở nên khó gần: "Em có ý gì?"
"Chẳng lẽ tôi nói sai?" Hạ Ngưng Âm vô tội hỏi ngược lại: "Rằng là tôi không có dụ dỗ bạn trai người ta? Rằng là tôi không bán thân thể để có cơ hội vào Tư thị?"
"Em! Tôi không cho phép em nói cái này!" Trong lòng Tư Khảm Hàn khó chịu đau nhói, trước giờ tác phong anh làm việc quyết đoán dứt khoát, thế nhưng anh lại quên mất cảm thụ của cô, thời điểm đường đột để cô làm thư kí chưa trải qua phỏng vấn nào là sai với quy tắc công ty, chưa từng nghĩ thay cho cô sẽ bị người khác nhìn bằng cặp mắt thế nào, sẽ bị đối xử ra sao?
Hạ Ngưng Âm nhún vai thản nhiên đáp: "Đây là sự thật, tôi chỉ đang nói ra sự thật."
"Thật xin lỗi, lúc ấy tôi quên suy nghĩ đến cảm giác của em, bây giờ em muốn thế nào? Chỉ cần tôi làm được đề đồng ý với em." Thanh âm trầm thấp rất êm tai khi nhận ra lỗi sai của mình.
Hạ Ngưng Âm trầm mặc, bất ngôn thành lời, ngoài mặt tĩnh lặng bên trong thì xúc độc bồi hồi, tay cầm muỗng run run. Cô cứ ngỡ sau khi biết chuyện Tư Khảm Hàn liền tỏ thái độ bất cần châm chọc cho là cô đáng bị như vậy, chứ chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nhận lỗi xin lỗi mình.
Lúc này anh đối xử với cô vô cùng dịu dàng, chính cô cảm nhận rõ mồn một, nhưng bản thân không chút vui mừng nào chỉ thấy muốn khóc, cô tình nguyện để anh đối xử tàn nhẫn, chẳng thà như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, tránh để cô mơ vọng hảo huyền, hy vọng xa vời anh sẽ thích cô.
Quan hệ giữa bọn họ đã sớm định sẵn số phận mỗi người, cô sớm biết phần trăm anh thích cô là cực kì nhỏ nhoi, cô cũng đâu dám để mình trèo cao, nhưng cô là phụ nữ cũng mong người mình thích đón nhận tình cảm của mình.
Cô không phải gái mới lớn ngây thơ đắm chìm vào thứ tình cảm trải đầy hoa hồng, nếu bản thân cảm thấy không được thì tốt nhất đừng vọng tưởng lần nào nữa, làm như vậy đối với mình không có lợi, cô đã không cải biến được Tư Khảm Hàn, nhưng cô có thể thay đổi tâm tư của mình, sớm vùi lấp tình cảm không tương lai này.
Hạ Ngưng Âm lặng thinh càng làm Tư Khảm Hàn khẩn trương, sợ Hạ Ngưng Âm cự tuyệt lòng tốt của mình, từ tốn khuyên: "Tôi biết đã làm sai thì không thể nào hối hận, nhưng tôi sẽ tận lực chắp vá lỗi sai đó."
"Ha ha." Hạ Ngưng Âm buồn cười nhìn anh, trước sau vẫn dùng giọng châm biếm: "Tư Khảm Hàn, anh đâu cần làm như vậy? Anh có chỗ nào sai mắc gì phải xin lỗi? Tôi vốn là món đồ chơi để mua vui cho anh, cảm thụ của tôi đâu nhất thiết để tâm nhiều như vậy, chỉ cần tôi còn sống khỏe mạnh không gây phiền phức cho anh là tốt lắm rồi? Anh quan tâm nhiều như vây? Hay là…. thích tôi rồi? Hay tỏ ra thương hại tôi?"
Lồng ngực Tư Khảm Hàn đau thắt đến khó thở, những gì cô nói là những gì ngày trước anh từng xỉ vả vào cô hạ thấp lòng tự trọng của cô, hiện tại cô đem trả cho anh hết thảy.
Đồng thời, anh nhận ra Hạ Ngưng Âm vốn không có tình cảm với anh, bởi vì thích sẽ không nói ra những lời như vậy, càng không lấy giọng điệu của anh ra chống trả anh.
Hạ Ngưng Âm siết lòng bàn tay, chờ Tư Khảm Hàn trả lời.
Tư Khảm Hàn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, khiến cô thấp thỏm như kiến bò trên chảo lửa, lâu như vậy chẳng những không có câu cự tuyệt mà còn không trả lời lại, hay là anh đang cười mình nhạo trong lòng.
Trái tim như bị ai bóp chặt, cô vội lên tiếng trước: "Thế nào? Không phản đối? Chẳng lẽ tôi đoán trúng? Anh thật thích ta rồi hả ?"